Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441-445
Chương 441
Thấy mọi người như đều đã hiếu rồi, Thương Mai liên hỏi Ngự y: “Các người trước đây chẩn đoán Hoàng thượng bị Quỷ Diện Sang, là bởi vì Ký Sinh Thai trên cánh tay người hay là vì vết đỏ trên mặt và trên người?”
Ngự y ấp úng cả một hồi, rồi nói; “Đương nhiên là vì Quỷ Diện…Ký Sinh Thai trên cánh tay, chỉ là đã tham khảo qua bệnh án trước đây, phát hiện Quỷ Diện Sang cũng có ban đỏ, nên cho rằng là một loại bệnh.”
Thương Mai lắc đầu: “Ta rất khẳng định mà nói, đây nhất định không phải là cùng một loại bệnh, nếu như bản thân Ký Sinh Thai không phát triển thì sẽ không hại đến thân thể, đương nhiên, nếu là Ký Sinh Thai trong cơ thể thì khác. Còn bệnh ban đỏ thì càng khó điều trị hơn, quá trình điều trị cũng tương đối lâu, bệnh tình của Hoàng thượng lại bị kéo dài đến nghiêm trọng hơn rồi, ta chỉ có thể kìm hãm sự phát triển của bệnh chứ không thể chữa khỏi được.”
“Có thể chữa khỏi ban đỏ không?” Hoàng đế hỏi.
Thương Mai nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ có thể giảm nhẹ, không thể chữa khỏi, nhưng nếu như Hoàng thượng sợ bị người ta nhìn ra thì thiếp thân cũng có cách.”
“Cách gì?” Đôi con ngươi Hoàng đế chợt sáng lên.
Thương Mai mở miệng: “Dịch dung.”
Hoàng đế vốn tưởng rằng cô sẽ nói ra cách gì hay, không ngờ lại nói dịch dung, ông ta lạnh lùng nói: “Dịch dung rồi sẽ còn nhận ra Trẫm sao? Nếu như không phải là dung mạo của trầm thì ai sẽ tin là trầm nữa?”
Thương Mai lắc đầu: “Dịch dung này không phải là thay đầu đổi mặt, mà là đắp lên mặt Hoàng thượng một loại da chế tạo thủ công, có thể làm được rất mỏng, có thể che đi vết ban đỏ mà khiến dung mạo của Hoàng thượng không thay đổi.
“Ngươi có thể làm được da mặt giống với Trẫm sao?” Hoàng đế có chút không tin.
Thương Mai nói: “Được, cũng không tốn thời gian gì, nhưng mà cái da mặt này không thể đeo lâu, một ngày cũng không thể vượt quá hai canh giờ, bởi vì tính năng lọt gió của da mặt kém, đeo lâu thì sẽ hại đến làn da trên mặt Hoàng thượng, cũng sẽ làm ban đỏ trên mặt thêm nặng hơn.”
“Làm cái mặt nạ này cần bao lâu?” Hoàng đế hỏi.
“12 canh giờ!”
Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai, khẽ nhíu mày lại, trước đây không nghe cô nói là biết chế tạo da người giả qua, cô hứa dễ dàng như vậy, nếu như làm không được thì chỉ e…
“Vậy Ký Sinh Thai trên cánh tay Trẫm thì loại bỏ thế nào? Ngày mai chắc chắn có một đám người vào cung hỏi thăm bệnh tình của Trẫm.”
Thanh âm Hoàng đế mỉa mai trào phúng, cái được gọi là hỏi thăm, chẳng qua là muốn xem thử có phải ông ta đã mọc Quỷ Diện Sang, có phải là sự trừng phạt nguyền rủa của trời cao hay không mà thôi.
Thương Mai nói: “Cắt đi, đắp lên lớp da thủ công, tạm thời có thể che được, nhưng bởi vì có vết thương, cho nên chỉ có thể đắp khoảng nửa canh giờ thôi.”
“Cắt bỏ?” Hoàng đế nghi hoặc mà nhìn Thương Mai, cô nói như rất đơn giản, nhưng thật sự là đơn giản như vậy ư?
Thương Mai đứng dậy, nói: “Hoàng thượng nói cho thiếp thân thời gian một đêm, nếu như Hoàng thượng cho phép chữa trị thì bây giờ phải ra tay cắt đi Ký Sinh Thai.”
Hoàng đế im hết đi, Trẫm và Vương gia nói mấy câu đã.”
Thương Mai biết ông ta không tin mình, nhưng ông an tâm cho Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh hiếu ý, gật gật đầu.
Tráng Tráng vẫn chưa rời đi, cùng với Lễ thân vương đợi ở bên ngoài điện.
Thấy Thương Mai ra ngoài, Tráng Tráng ngẩng đầu hỏi: “Hắn đồng ý chưa?”
Thương Mai trả lời: “Không biết, nói là muốn nói chuyện với lão thất.
“Con người hắn luôn rất cẩn thận!”
Tráng Tráng khẽ thở dài, trong lòng xen kẽ những cảm xúc phức tạp.
Một lúc sau, nàng ta ngẩng vẽ chưa?”
Thương Mai lắc đầu: “Chưa!”
Tráng Tráng ừm một tiếng: “Không có tin tức thì chính là tin tốt, nếu như thật sự không được thì sẽ về thông báo ”
Thương Mai an ủi: “Ta nghe nói y thuật của lão Vương gia này rất cao, Tiêu Kiêu trải qua sự chữa trị của ông ta nhất định sẽ không sao đâu, trước đây Hạ Lâm cũng đã chết rồi, còn không phải vẫn được ông ta cứu về công công ra ngoài truyền Thương Mai vào trong.
Người của Hi Vi Cung bắt đầu trở bên bận rộn, nói là Thương Mai đã cho một phương thuốc, phải mua da heo, còn có vài loại dược liệu, cũng không biết là dùng để làm gì.
Ngày mai là ngày triều sớm, nhưng Mộ Dung Khanh hạ lệnh, triều sáng đổi thành ngày mốt, bảo nội giám trong cung đến các phủ thông báo, ngày mai không cần vào cung kiềm chế được, nhưng bên Thái tử đã không kiềm chế được nữa.
Hắn đã nhận được tin tức, nói Thương Mai qua đêm ở Hi Vi Cung, hắn biết Hạ Thương Mai biết y thuật, còn rất là cao minh, cô ở Hi Vi Cung, có khi nào xuất hiện biến số gì không?
Hắn nhất định phải công khai bệnh tình của Phụ hoàng, bây giờ dân gian chỉ là suy đoán, không ai được tận mắt nhìn thấy, quần thần thì tình hình sẽ khác.
Nghĩ đến đây, hắn không màng đến lệnh cấm túc, mà đi tìm Lương tần, nói cùng đi diện thánh, thỉnh an Phụ hoàng.
Sau khi Lương tần bị giáng vị từ Hoàng hậu xuống thì đã biết cần phải dựa vào con trai đăng cơ mới có thể quay lại hậu vị, cái gọi là phu thê tình thâm cũng không quan trọng bằng vị phần.
Cho nên, bà ta cùng Thái tử đến Hi Vi Cung, nói muốn cầu kiến Hoàng thượng.
Tráng Tráng bọn họ vào.
Thái tử rêu rao nói là quan tâm bệnh tình của Phụ hoàng, nhất định phải xông hăng cho hắn một bạt tay.
Lương tần lạnh lùng nói: “Lễ thân vương, ngươi tuy là trưởng bối, nhưng cũng không thể vô lễ như vậy, Thái tử quan tâm phụ thân, là chuyện bình thường, ngươi ngăn chặn Thái tử vào gặp Hoàng thượng, là có ý gì?”
Lễ thân vương hừ một tiếng: “Hoàng thượng từ lâu đã hạ chỉ, không cho phép bất kỳ ai thăm.”
“Vậy tại sao Hạ Thương Mai có thể vào?” Thái tử ôm đã hận đám Thân vương này rồi, nếu như hắn đăng cơ, chuyện đầu tiên sẽ làm chính là chém đầu toàn bộ bọn họ.
“Đó là do Hoàng thượng truyền.”
“Nói bậy, nếu như Phụ hoàng tỉnh rồi, thì người muốn gặp đương nhiên phải là bổn cung, từ khi nào lại đến lượt ả ta?” Thái tử tức giận nói.
Tráng Tráng nhíu mày: “Lương tần, Thái tử không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu chuyện sao?”
Trong lòng Lương tần mình đã như vậy rồi, có tệ thì cũng có thể tệ hơn chút nào nữa chứ?
Bà ta đứng thẳng người, lạnh lùng nói: “Thái tử muốn gặp Hoàng thượng, ai cũng không được ngăn cản, Lễ thân vương là người hiểu quy củ nhất, đã từng nghe nói qua quy củ không cho con trai gặp phụ thân chưa? Đã từng nghe qua quy tắc không cho con trai hiếu thuận với phụ thân chưa?”
Lễ thân vương nhất mà nói: “Các người rốt cuộc là muốn làm loạn gì đây? Đã nói là Hoàng thượng có chỉ rồi, ai cũng không gặp.”
“Ai cũng không gặp mà lại gặp Hạ Thương Mai, cũng gặp công chúa, bổn cung hoài nghi các người mưu hại Hoàng thượng.” Lương tần thổi phồng lên.
Tráng Tráng đang muốn tức giận sai người đuổi bọn họ đi thì nhìn thấy có một người đi ra từ trong điện.
Chính là Mộ Dung Khanh, hắn sắc mặt trầm lạnh.
Thái tử trước giờ sợ hắn, bây giờ nhìn thấy mặt mày hắn âm trầm, không khỏi mất đi một nửa uy phong, nhưng nghĩ đến nếu như công khai bệnh tình của Phụ hoàng, thì tên Nhiếp chính vương như hắn cũng xong đời, nên cũng đứng thẳng lưng lên như Lương tần, giả vờ ra vẻ: “Hoàng thúc, thúc không có quyền ngăn cản bổn cung đi gặp phụ hoàng.”
Mộ Dung Khanh cười lạnh một đến quấy rầy, nhưng nếu như các người kiên trì muốn vào thì vào đi.”
Nói xong, liền quay người đi vào trong.
Lương tần và Thái tử đổi mắt nhìn nhau một cái, ngược lại có chút không dám nhúc nhích nữa.
Nếu như thật sự có chút gì thì Hoàng thượng sẽ cho phép bọn họ vào ư?
Nhưng chuyện đến lúc này rồi, cũng đã đến Hi Vi Cung rồi, nếu như không vào thì há không phải phí công đánh tâm lý thôi, hắn cố ý nói cho phép bọn họ vào, thực ra chỉ là phô trương thanh thế thôi.
Thái tử nghiến răng, nói: “Đi, vào trong chăm bệnh!”
Chương 442
Hoàng đế vẫn chưa bắt đầu làm phẫu thuật, phẫu thuật không quá phức tạp, Thương Mai không gấp, chỉ làm mặt nạ trước rồi nói.
Khi Thái tử và Lương tần đi vào, Thương Mai đang ngồi xốm bên giường, tay áo Hoàng đế vén lên, lộ ra một cái mặt người nhỏ, làm Thái tử và Lương tần đều sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Hoàng đế híp đôi mắt lại, che đi sự cuồng bạo trong đáy mắt, nhẹ nhàng thốt ra một câu từ đôi môi tróc da của mình: “Hoàng nhi ngoan và Hoàng hậu tốt của trầm đã đến rồi!”
Lời này, nhẹ nhàng vô cùng, nhưng nghe vào tai của Thái tử và Lương tần lại như sấm rền bên tai.
Lương tần kéo Thái tử quỳ xuống, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy: “Thần thiếp thương nhớ Hoàng thượng, sợ có người có ý đồ bất chính với Hoàng thượng, cho nên liều chết đến diện kiến.”
Hoàng đế cười, nụ cười chậm rãi cong lên từ nơi khóe môi, vết ban đỏ trên mặt gần như trở thành màu đỏ thẫm, nếp nhăn nơi khóe mắt gom lại, rất đáng sợ: “Tốt!”
Thái tử quỳ bò tiến lên trước, nhưng cũng không dám tiến quá gần, khóc mà nói: “Phụ hoàng, nhi thần nhớ người, người vẫn khỏe chứ?”
“trầm sắp chết rồi!” Hoàng đế khẽ thở dài, nhắm mắt lại.
Thái tử quay đầu lại trao đổi một ánh mắt với Lương tần.
Phụ hoàng nói ông ta sắp chết rồi, đó không phải có nghĩa hắn ta sắp được đăng cơ rồi sao?
Thái tử lại bò lên trước một bước, khóc lóc nói: “Phụ hoàng, người có lời gì muốn nói, nhi thần ở đây xin nghe.”
Hoàng đế đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt không che đi sự sắc bén cuồng nộ kia nữa: “Là muốn Trẫm để lại di ngôn, cho ngươi đăng cơ đúng không?”
Thái tử sững sờ, vội vàng khấu đầu: “nhi thần không có ý này, phụ hoàng sẽ không có chuyện gì đâu, phụ hoàng là chân long thiên tử, thiên tuế thiên tuế, không, không, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Thương Mai nghe thấy lời của Thái tử, trong lòng thở dài, thật không hiếu, Hoàng đế năm đó đang lúc hưng thịnh, tại sao lại lập Thái tử sớm như vậy? Nhưng mà, nghĩ nghĩ cũng hiểu rồi, cái Quỷ Diện Sang của ông ta luôn có từ trước giờ, chỉ là che giấu tốt, chuyện này, Hoàng thái hậu hẳn cũng biết.
Đích thân Hoàng hậu sinh ra cũng chỉ có Lương Vương và Mộ Dung Trịnh, đích trưởng tử vì bệnh mà không lập, chỉ có thế lập Mộ Dung Trịnh.
Nhưng một tên ngu ngốc như vậy, nếu như Thái phó và Hoàng hậu mấy năm nay không bảo vệ thì chỉ e đã chết từ sớm rồi.
Chỉ là, Hoàng hậu cũng ngu ngốc, từ khi bị giáng làm tần thì IQ và EQ của bà ta cũng hạ xuống dữ dội, hôm nay bà ta không nên cùng Thái gì thì Thái tử sẽ thuận lợi đăng cơ thôi, bà ta gấp gáp gì chứ? Chắc chắn là có bí mật âm mưu gì đây mà.
Cô cũng nghe thấy tiếng thở dài bất lực nhỏ nhẹ không dễ thấy của Hoàng đế.
Mộ Dung Khanh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, vẫn lạnh nhạt như trước giờ.
Hoàng đế nhìn Thái tử: “Ngươi qua đây!”
Thái tử run rẩy đứng dậy, chần chừ một hồi rồi chậm rãi đi qua đó, khom người, cũng không dám đi tới quá gần, ngừng lại ở đằng sau Thương Mai, sắc mặt để cho cha con bọn họ nói chuyện.
“Biết Trầm bị bệnh gì không?” Hoàng đế hỏi.
Thái tử gật đầu, lại đột nhiên lắc đầu, kinh sợ mà né ánh mắt đi, không dám nhìn cái mặt người nhỏ trên vai ông ta.
“Không biết?” Hoàng đế cười lạnh: “Bên ngoài không phải đang lan truyền, nói Trẫm bị Quỷ Diện Sang sao?”
Thái tử không dám lên tiếng, dưới ánh mắt bức ép của Hoàng đế, hắn ta rõ ràng rất không?” Hoàng đế hỏi.
Thái tử theo bản năng lắc đầu: “Không phải!”
“Vậy Trẫm bị bệnh gì?” Hoàng đế lại hỏi.
Thái tử ấp a ấp úng nói: “Nhi thần, nhi thần không biết, có lẽ là phong hàn.”
“Ngươi làm loạn ở Hi Vi Cung như vậy, bá quan chắc chắn cũng biết ngươi đã gặp qua Trẫm rồi, sau khi ngươi ra ngoài sẽ nói với bọn họ thế nào? Nói Trẫm bị phong hàn sao?”
Lương tần khom người nói: hiện lên nụ cười cổ quái, nhìn Lương tần: “Tốt, là bệnh lao, các người ra ngoài đi.”
Lương tần và Thái tử như được ban lệnh ân xá, vội vàng khấu đầu rời đi.
Lần này, cửa điện đóng lại, Mộ Dung Khanh hạ lệnh, bất kỳ ai cũng không được tự tiện xông vào, cho dù là một con ruồi cũng không được vào.
Thương Mai chuẩn bị phẫu thuật, phong huyệt làm tê, dụng cụ phẫu thuật chỉ là vô cùng, lấp lánh ánh sáng lạnh ở dưới ánh đèn.
Trong cung, tất cả như ngừng lại, tất cả mọi người đều để ý sự thay đổi của Hi Vi Cung, Nghi phi và Mai phi khống chế lòng thương nhớ muốn đến thăm viếng của đám hậu phi, Hoàng thái hậu quỳ ở trước phật, rất lâu cũng chưa dậy.
Lương tần và Thái tử nhân lúc trời tối xuất có kẻ địch mãi mãi, trong phủ Thái phó, Thái tử nhìn thấy Nam Hoài Vương và Quý thái kể là ai, thì người trên vị trí cao đó đều phải bị loại bỏ đi, Hoàng đế chết hoặc là thoái vị, vị trí Nhiếp chính vương của Mộ Dung Khanh sẽ phải nhường lại, vì vậy, tân đế đăng cơ, hơn nữa đã thành niên, không cần Nhiếp chính vương phò trợ.
Mục tiêu nếu đã nhất trí, thì hợp tác có làm sao? Mộ Dung Khanh là kẻ địch mạnh nhất, bắt tay trừ khử mới có đảng trong triều đều xuất hiện trong phủ Thái phó, ở đây, gần như là trọng thần nửa vách của Đại Chu.
Thái tử đứng ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà nói: “Không sai, bốn cung và mẫu hậu chính mắt nhìn thấy, cánh tay của phụ hoàng mọc Quỷ Diện Sang, hơn nữa, trên mặt có rất nhiều vết ban đỏ, giống như Minh đế năm đó, là Quỷ Diện Sang.”
“Bổn cung cũng nhìn thấy.” Lương tần âm trong đám người.
Cả hiện trường im lặng như tờ.
Sau đó, bắt đầu nghị luận riêng khẩn cấp.
Trên nóc nhà của Thái phó, có một nam tử áo đen đang im lặng nằm, ánh sáng trắng chảy trên gương mặt anh tú của hắn, trên mặt hắn toàn là thần sắc mỉa mai.
Không biết Hoàng huynh nhìn thấy cảnh này, nghe thấy lời bàn tán của bọn họ thì trong lòng sẽ có cảm giác gì đây?
Mấy năm nay điều tốt, nhưng đối với một số triều thần nào đó mà nói thì chính là quá nghiêm khắc, khi một vị quan không muốn làm chủ cho nhân dân thì thà về quê trồng khoai, vẫn là tên tiểu tiện nhân Hồ Hạnh Nhi đó nói đúng, con người đều là vì lợi ích mà sinh tôn.
Dạ Vương nghe vậy, cơ thể nhảy lên trên không, như sứ giả bóng đêm, biến mất một cách lặng lẽ.
Cho dù vẫn xông vào cửa cung, muốn cầu xin vào gặp Hoàng thượng.
Mộ Dung Khanh phái kỵ binh đến canh giữ, nhưng ngặt nỗi đám quần thần dữ dội, nói bên ngoài tin đồn đang lan truyền dữ dội, cần Hoàng thượng ra mặt, để chính tai nghe.
Đại công chúa Mộ Dung Tráng Tráng cũng ra mặt ngăn cản, một đám thần tử lòng dạ khó lường giống như là một đám phần tử bán hàng đa cấp, làm gì Phó và Nam Hoài Vương thậm chí điều động binh mã đến, sắp xông được vào trong cung rồi.
Mộ Dung Tráng Tráng không ngờ sự việc lại mất khống chế như vậy, ngay cả nàng ta cũng không cách nào ngăn cản, chỉ có thể từng bước lùi về sau, ra lệnh kêu người đi thông báo cho Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh phái Nghiêm Vinh xuất cung, Nghiêm Vinh thúc ngựa mà đi.
Thái tử vẫn đang hùng hổ tánh nghe thấy Phụ hoàng bị Quỷ Diện Sang, lòng người hoang mang, chỉ nói là trên trời trừng phạt Phụ hoàng vô đạo, nếu như Phụ hoàng không ra mặt làm bình ổn lại thì chỉ e thời gian kéo dài, lòng dân thay đổi, không thể cứu vãn được nữa”
Tráng Tráng tức giận quát: “Mộ Dung Trịnh, ngươi còn biết kêu một tiếng phụ hoàng nữa sao? Bây giờ hắn bệnh nặng, làm sao mà ra mặt biết là tin nhảm, ngươi thân là Thái tử, không biết làm sao để chia sẻ lo toan với phụ vương ngươi, làm sao để bình định loạn dân, mà lại cùng với một đám loạn thần tặc tử làm loạn, vị trí Thái tử này của ngươi chỉ e là không cần nữa rồi.”
Thái phó lạnh lùng nói: “Công chúa, hậu cung không can chính, nếu như hôm nay công chúa ngăn cản quần thần thì chắc chắn ta chỉ muốn chứng thực chuyện này, nếu như Hoàng thượng thật sự bị Quỷ Diện Sang thì là họa của Đại Chi ta, ta là đại thần quan trọng, có trách nhiệm bảo vệ sự an định của Đại Chu.”
“Nói hay lắm!” Một thanh âm uy nghiêm truyền tới, đám người nhìn qua, chỉ thấy một người dắt theo hàng trăm thiết mã đi tới.
Chương 443
Người mặc áo giáp vàng, áo choàng đen thêu mãng xà, mái tóc bạc phơ vén lên, vẻ mặt uy nghiêm, tay cầm roi dài, cưỡi ngựa xông vào.
Ở đằng sau bà ta là 12 đứa con của Trần gia, đêu mặc quân phục, phía sau bọn họ là ngựa vàng ngựa sắt, giống như cổng cung điện này là chiến trường vậy.
Chính là Trần thái quân đã dẫn quân Trần gia đến chi viện.
Đừng thấy lão thái quân tuổi đã cao, nhưng ngồi trên lưng ngựa vẫn toát ra vẻ oai hùng, oai phong lẫm liệt.
Bà ta thúc ngựa đi xuyên qua đám người, ngồi trên ngựa, nhìn Thái phó và Nam Hoài Vương từ trên cao, cười lạnh một tiếng: “Lời thái phó nói có lý, thần là trọng thần trong triều đình thì phải ổn định lòng dân Đại Chu, dẹp loạn tin đồn, bổn soái đã tra rõ, tin đồn là từ miệng của Thái tử và Lương tần truyền ra, vậy xin thái phó dứt khoát xử trí Thái tử và Lương tần, an định lòng dân đi.”
“Bà già này, bà nói bậy, bịa đặt sinh sự.” Thái tử tức giận, vươn tay kéo lão thái quân: “Bà cút xuống đây, bổn cung đang đứng, bà dựa vào đâu mà ngồi trên lưng ngựa nói chuyện với bốn cung?”
Trần thái quân một cước tung qua đó, há mồm mắng: “Lão thần hôm nay không những phải vạch Trần sự vô năng ngu dốt của Thái tử mà còn phải đánh tên bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa là ngươi nữa.”
Trưởng tử Lỗ Định Uy của Võ An Hầu đứng ra, lạnh lùng nói: “Lão thái quân, bọn ta đều kính người là nguyên lão tam triều, lại từng lập được chiến công vì Đại Chu, nhưng bà đừng có mong mà lấy công ra kiêu ngạo ở đây, bây giờ đã không còn là thiên hạ của nhà họ Trần các người từ lâu rồi, bà muốn tỏ ra uy phong thì về Trần phủ của các người đi, tránh mất mặt.”
Lão thái quân lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: “Lão thần còn tưởng là ai, hóa là tên lính đào ngũ của nhà Võ An Hầu.”
Lỗ Đinh Uy tức giận, âm trầm mà nói: “Ta không phải lính đào ngũ.”
Trần thái quân lạnh lùng nói: “Không phải sao? Trong trận chiến Hoài Bắc ngày đó, người bị đối phương dọa đến sợ hãi bỏ chạy, cuối cùng dùng chiêu dụ địch làm cớ để lừa hoàng đế? Ngươi đã làm cho Lỗ gia mất hết Nếu lão thần là ngươi thì đã vội chạy về lòng mẹ ngươi để nấp rồi, để tránh xấu miễn ta vô tội thì điều đó có thể chứng minh rằng ta không chạy trốn, ý của bà là Hoàng thượng cũng ngu xuẩn, thiếu hiểu biết mà bị bọn ta lừa gạt ư? Hay là Trần gia của bà đã quyền thế ngập trời, muốn nghi ngờ sự quyết đoán của Hoàng thượng?”
“Hoàng thượng niệm tình thanh danh tổ tiên nhà họ Lỗ của ngươi, không đành lòng để uy phong của nhà họ Lỗ bại trong loạn thì chỉ e sẽ hối hận vì trước đây đã mở lòng với nhà họ Lỗ các người.”
Lương tần lạnh lùng nói: “Trần thái quân, bà đã thoái ẩn rồi, chuyện hôm nay, đừng có mà tham dự, để tránh tuổi già không được an ổn.”
Trần thái quân híp đôi mắt nhìn Lương tần, lúc nãy Lương tần ở trong đám người, bà tz không nhìn thấy.
“Thật không ngờ, ngươi cũng đến tham gia, lão thần thật thất thái quân lắc đầu, xem ra, bọn họ đã chắc chắn Hoàng thượng bị Quỷ Diện Sang rồi, không chết thì cũng sẽ thoái lui, nên không sợ gì nữa.
Hơn nữa, còn cấu kết với Nam Hoài Vương, thật đúng là không có giới hạn mà.
Lương tần mặt mày vô cảm mà nói: “Hoàng thượng đã bị Quỷ Diện Sang, là bổn cung và Thái tử chính mắt nhìn thấy, ai ai cũng biết, bị Quỷ diện sáng chính lập lại trật tự, cũng là thay trời hành đạo ”
Lão thái quân ngửa mặt lên trời mà cười: “Lập lại trật tự, thay trời hành đạo?”
Bà ta thúc ngựa tiến lên trước, nhìn quanh đám quân thần, đột nhiên lạnh giọng nói: “Các người đều là trọng thần triều đình, được nhận Hoàng ân, bây giờ lại bị tiểu nhân khiêu khích, ý đồ tạo phản, đây là đại tội phá gia diệt tộc, các ngươi thật sự gia tộc mình sao?”
Đám người nghe thấy lời của Trần thái quân, không khỏi đối mắt nhìn nhau, hai chữ tạo phản này, bọn họ ngàn vạn lần không gánh được.
Lương thái phó cười lạnh: “Trần thái quân bắn tiếng đe dọa, Hoàng thượng bị Quỷ Diện Sang, là bạo quân thi hành bạo chính, ta đợi nâng đỡ Thái tử đăng cơ, Thái tử cũng là người của Mộ Dung gia, giang sơn không đổi chủ, sao lại nói là tạo phản?”
Tráng Tráng cười lạnh nói: “Bây giờ các Hồi nãy không phải là nói dân gian đồn đại, các người chỉ cần Hoàng thượng đứng ra dẹp lộn xộn bừa bãi, có biết xấu hổ không?”
Thái phó âm trầm nói: “Công chúa, trước đó quả thực là chưa được chứng thực, những người không nghe Thái tử và Lương tần nói sao? Bọn họ chính mắt nhìn thấy, Thái tử và Lương tần, một người là con ruột của Hoàng thượng, một người là người bên gối của Hoàng thượng, bọn họ sẽ không nói bậy mà đúng chứ?”
Trần thái quân cười lạnh: “ lão thần không dám nhận, tạo phản thì tạo phản, hà tất gì còn giả vờ ra vẻ như vậy nữa? Hoàng thượng có phải bị Quỷ Diện Sang hay không thì khoan nói, cho dù có phải đi nữa thì không phải còn có Nhiếp chính vương sao? Làm gì tới lượt các ngươi ở đây nhao nhao lên vậy?”
Thái phó lạnh giọng nói: “Thái quân nói lời này là không đúng rồi, nếu như Hoàng thượng bị Quỷ Diện nữa, cái này bị phủ nhận.”
Lão thái quân hất mặt lên, giọng điệu tức giận mà nói: “Ý ngươi là, nếu như Hoàng thượng bị Quỷ Diện Sang thì không phải là Hoàng thượng nữa? Ý ngươi là vậy đúng không? Ai cho ngươi cái quyền phế Hoàng đế vậy? Tên lão tiện nhân đứng núi này trông núi nọ, bán con gái để gia tộc đi lên nhà ngươi, nói lời này không sợ cả tộc bị chém cùng tạo phản với ngươi như vậy, hại người ta gia tộc mất mạng, tội ác cùng cực, loại như ngươi nếu như rơi vào tay của lão thần thì lão thần chắc chắn sẽ băm ngươi thành trăm mảnh.”
Lão thái quân mở miệng là nói tạo phản, mở miệng là nói toàn tộc bị chém đầu, quả thực đã làm một số người sợ hãi.
Quả thực, cho dù Hoàng thượng có bị Quỷ Diện Sang thì ông ta lui, cho dù thần chúng có ép thì ông ta vẫn không thoái, ông ta nắm giữ đại quyền, binh quyền trong tay, trong triều còn có rất nhiều người theo ông ta.
Bây giờ, nhìn thấy thái độ của Trần gia không phải đã hiểu rồi sao? Còn có Mộ Dung Khanh, đây đều là những người nắm binh quyền trong tay.
Lương thái phó vô cùng tức giận với những lời nói khó nghe của bà ta: “Lão thái vậy, bổn cung không cần nói nhiều với bà nữa, nếu bà còn không lui ra thì chính là trái với đạo trời, sau này Thái tử đăng cơ, thì nhà họ Trần của bà chính là kẻ đầu tiên gặp tai ương.”
Trần thái quân ha hả cười to: “Nếu như Thái tử đăng cơ, nhà họ Trần ta sẽ khởi binh tạo phản đầu tiên, Thái tử vô năng, ngu muội, bị Thái phó ngươi nắm trong tay, qua chỉ là một con bù nhìn, đại quyền vẫn ở trong tay Lương gia ngươi, Hoàng hậu trước đây trông cũng thông minh, không ngờ đến lúc này lại vô trí ngu ngốc như vậy, giúp ngươi đoạt đi giang sơn, sẽ có lúc ả ta hối hận ả ta khóc lóc thôi. Còn về Lương thái phó, nói ngươi ngu ngốc nhưng ngươi cũng có vài phần thông minh, nói ngươi thông minh thì cũng không tới, ngươi, người ta có nói gì chưa? Súng bắn chim đầu đàn, suy nghĩ kỹ đi, dù có gấp gáp cũng không gấp gáp một lúc này, nếu như Hoàng thượng thật sự bị Quỷ Diện Sang thì ngày tháng không còn nhiều nữa, ngươi ngay cả cái này cũng không đợi được ư? thật uổng phí ngươi lên kế hoạch nhiều năm.”
Nam Hoài Vương nhàn nhạt nói: “Trần thái quân đừng có hòng ly gián, bổn vương và muốn cầu được biết chân tướng, nếu như Hoàng thượng thật sự bị Quỷ Diện Sang, dưới tay bổn vương có người chữa trị, chỉ vậy mà thôi.”
Thái quân cười lạnh nhìn Lương thái phó: “Nghe thấy chưa? Đây mới là người thông minh, sau này dù có tính sổ cũng không tính tới đâu người ta, còn nhà họ Lương ngươi, thì đợi rước xui xẻo đi.”
Lương thái phó nhìn Nam Hoài Vương với vẻ phức tạp một thái phi xảo quyệt, nhưng lần này ép cung, ông ta muốn nâng đỡ Thái tử đăng cơ, Nam Hoài Vương đương nhiên sẽ không dốc toàn lực, bởi vì sau này hai người vẫn sẽ đối địch tranh đoạt đế vị, ông ta sẽ giữ sức mạnh, đến khi thật sự có thể ép Hoàng thượng thoái vị thì mới tung ra.
CHƯƠNG 444: HẾT BÊN NÀY ĐẾN BÊN KHÁC
Thái phó tại sao sẽ không chịu được nữa, ông ta thật ra vào lúc này không nên động thủ nhất.
Nhưng, ông ta có thể tiếp tục đợi, bởi vì thế cục bất lợi với ông ta, tiếp tục chờ đợi, sẽ chỉ bị Mộ Dung Khanh tiếp tục xử lý thực lực của ông ta, đến lúc đó, ông ta thật sự sẽ thua Nam Hoài Vương.
Nhân lúc hiện này người ông ta dựa vào vẫn còn, ông ta muốn hành động, ít nhất cũng phải khiến những người đó biết, Thái tử mới là chính thống.
Hơn nữa, Thái tử và Lương tần đều tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang, bách quan khi ép vào trong cung, Hoàng thượng cũng không thể không thoái vị.
Cho nên, ông ta chủ động liên hệ với Nam Hoài Vương, hai bên tạm thời hòa hoãn giao chiến, đợi Hoàng đế thoái vị rồi tính toán tiếp, bởi vì, Hoàng đế thoái vị Thái tử đăng cơ cần thời gian, khoảng cách thời gian này có thể khiến hai bên tiếp tục tranh đoạt, Nam Hoài Vương nhất định sẽ đồng ý, nếu Hoàng thượng không thoái vị, hai người đều không nhìn thấy hy vọng.
Hơn nữa, hiện nay chắc chắn Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang, chuyện này nếu như không nháo to, Mộ Dung Khanh sẽ từng chút từng chút nuốt trọn thế lực của bọn họ, khiến mình lớn mạnh hơn, đến lúc đó, thiên hạ chính là của Mộ Dung Khanh.
Suy nghĩ đủ kiểu, ông ta không thể tiếp tục đợi, bắt buộc phải lập tức xuất kích.
Nhưng, Trần Thái quân hiện nay căn ở trước, bọn họ không thể vào, tuy cấm quân có nửa số là người của ông ta, nhưng vẫn có một nửa là người của Mộ Dung Khanh.
Ông ta đưa mắt với Lỗ Đinh Uy, Lỗ Đinh Uy hơi gật đầu, lặng lẽ rời khỏi.
Trần Thái quân và bọn họ đối đầu được khoảng một canh giờ, liền thấy Võ An Hầu dẫn binh mã đến.
Cùng lúc này, Tô Thanh cũng xuất hiện ở bên cạnh Trần Thái quân, nói vài câu với Trần Thái quân, Trần Thái quân khẽ gật đầu.
Hiện nay chính là cục diện cân sức.
Võ An Hầu ngồi trên lưng ngựa, uy phong bừng bừng, không kém Trần Thái quân.
Lương thái phó nhìn thấy Võ An Hầu dẫn người tới, bèn giao đổi ánh mắt với Lương tần, đều có hơi đắc ý.
Thật phải nháo lên, tự nhiên không phải đối thủ của Trần Thái quân, nhưng Trần Thái quân phải điều động lượng lớn binh mã tốn thời gian, nước xa không cứu được lửa gần, còn binh mã của quân doanh, là không thể điều động, chỉ có thể dùng thân binh của các nhà, mà Trần gia bởi vì không quản chuyện trong triều, thân binh tuy dũng mãnh nhưng không nhiều, không bằng của Võ An Hầu.
“Tiểu tử, ngươi cũng đến góp vui sao?” Trần Thái phó lại trực tiếp gọi Võ An Hầu, Võ An Hầu đã hơn 40 tuổi, lại bị gọi như thế trước mặt chúng thần, có thể thấy lão Thái quân một chút mặt mũi cũng không cho Võ An Hầu, thậm chí là châm lửa.
Quả nhiên, Võ An Hầu vô cùng tức giận, cưỡi ngựa xông về phía Trần Thái quân.
Võ An Hầu là người phái hành động, trước nay không nói nhiều, hôm nay là tình thế bắt buộc phải xông vào trong cung, cho nên, ông ta quyết định giải quyết nhanh, tránh để viện binh của Trần gia đến.
Như thế, vốn dĩ chỉ là cục diện đối đầu trở thành cục diện đối chiến.
Một cuộc chém giết này, đến một cách quỷ dị, những lại thuận theo lòng người, bởi vì, mọi người đều kìm chế đã lâu.
Lão Thái quân tuy tuổi đã cao, nhưng bản lĩnh giỏi, bà ta đích thân đối đầu với Võ An Hầu, cũng không hề yếu thế, roi dài vù vù, quất rất ghê.
Có điều, người của lão Thái quân không có ra tay tàn nhãn, chỉ chế ngự người của Võ An Hầu, không làm bị thương người, không nhượng bộ, ngược lại giống như đang kéo dài thời gian.
Không sai, quả thật là kéo dài thời gian.
Bởi vì, lại có hai đội nhân mã đến.
Một đội là Tiêu gia quân do Tiêu Hầu gia dẫn dắt, một đội khác là thị vệ Vương phủ do An Thân Vương dẫn đầu.
Ba bên đối trận một bên, Võ An Hầu ăn thiệt thòi, chỉ có thể lùi xuống.
Tuy cất lực tránh thương vong, nhưng vẫn có mấy chục người mất mạng, thương thế đều không tính là nặng.
Tiêu Hầu gia dân nhân mã canh giữ cửa cung, trường đao giơ lên, trầm giọng nói: “Không có ý chỉ của Hoàng thượng hoặc Nhiếp Chính Vương, ai dám bước vào cửa cung này thì đừng trách đao của lão phu không lưu tình”
Thái tử tức giận nói: “Ta cứ muốn vào, người còn dám chém cả ta sao?”
Nói rồi, liền đi về phía cửa cung.
Tiêu Hầu gia không chút do dự, đao trong tay hạ xuống, Thái tử chỉ cảm thấy đỉnh đầu có gió lạnh vù vù, da đầu tê dại một trận, trên đất đã nhiều thêm một ít tóc, bay tán loạn.
“Ngươi thật to gan, vậy mà dám động đao với Thái tử?” Thái tử sau khi bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, tức giận quát lên.
Tiêu Hầu gia lạnh lùng nói: “Lần sau rơi xuống chính là đầu của Thái tử”
Thái tứ tức giận đến mức sắc mặt tái xanh, thật sự sợ hãi đại đao của ông ta, chỉ đành hằn học mắng: “Ngươi đợi đấy, ta nếu như đăng cơ, người đầu tiên chém chính là lão thất phu ngươi”
Tiêu Hầu gia cười lạnh, trên mặt một chút cũng không để tâm.
An Thân Vương cưỡi ngựa tới, hơi cúi người nhìn Nam Hoài Vương, hùng hồn nói: “Ngươi bây giờ trở về, còn kịp”
Nam Hoài Vương chắp tay: “Hoàng huynh, thần đệ chỉ là đến hỏi cho rõ, không định gây chuyện”
“Ngươi muốn hỏi rõ chuyện gì? Hoàng thượng có phải mắc Quỷ Diện Sang không?”
“Phải, thần đệ chỉ muốn biết điểm này”
An Thân Vương từ từ mỉm cười: “Phải thì sao? Không phải là sao?”
Nam Hoài Vương nói: “Nếu phải thì dưới trướng thần đệ có người có thể chữa trị, nếu không phải, thần đệ lập tức dẹp yên tin đồn”
An Thân Vương gật đầu: “Ừm, vậy bản vương nói cho ngươi biết, Hoàng thượng không mắc Quỷ Diện Sang, ngươi có thể đi dẹp yên tin đồn rồi”
“Thần đệ còn chưa tận mắt nhìn thấy” Nam Hoài Vương không hề nhượng bộ.
“Ngươi không tin bản vương?” An Thân Vương nhướn mày.
“Nếu không tận mắt nhìn thấy, thần đệ ai cũng không tin”
An Thân Vương lạnh lùng nói: “Thái tử và Lương tần nói Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang, ngươi chưa tận mắt nhìn thấy, sao cũng tin? Ngươi nếu như không tin, cùng bọn họ đến đây làm gì?
Thân là Thân Vương biên cương, bất cứ chuyện gì trong kinh đều không liên quan đến ngươi, ngươi nếu như còn muốn ở lại trong kinh cùng với mẫu phi của ngươi nhiều hơn thì lập tức dẫn người của người rời khỏi”
Nam Hoài Vương mặt mày vẫn cung kính: “Không, lời nhị ca nói sai rồi, Hoàng thượng là huynh trưởng của thần đệ, lại là quân chủ của thần đệ, huynh trưởng bị bệnh, đệ sao có thể không cứu?
Thần đệ không quản chính sự, cũng không quản Lương thái phó và Thái tử muốn làm gì, thần đệ chỉ muốn chữa bệnh cho Hoàng thượng, chỉ thế mà thôi”
An Thân Vương cười lạnh, dứt khoát không nói, dẫn nhân mã canh giữ trước cửa cung, thái độ điềm nhiên liếc nhìn đám người như hổ đói.
Trong Hi Vi Cung, Thương Mai ở tẩm điện, Mộ Dung Khanh và Hoàng thái hậu sau nhận được tin tức ngoài cùng chạy đến ngồi ở bên ngoài điện.
Thị vệ không ngừng vào bẩm báo tin tức, Mộ Dung Khanh đều chỉ nghe, thỉnh thoảng đưa ra một hai mệnh lệnh, nhưng đối với đại cục đều không giúp ích được gì.
Hoàng thái hậu khẩn trương rồi: “Giờ phải làm sao mới tốt đây? Vẫn không điều binh sao? Đợi lát nữ thân binh của Thái phó và binh mã của Nam Hoài Vương đến thì quá muộn rồi”
Mộ Dung Khanh khẽ mỉm cười: “Mẫu hậu, không cần khẩn trương, bản vương chính là muốn đợi bọn họ xuất binh”
“Tại sao?” Hoàng thái hậu gấp thành loạn rồi: “Chúng ta cũng không biết Nam Hoài Vương lần này dẫn bao nhiêu người quay về, càng không biết Thái phó rốt cuộc nắm bao nhiêu binh mã, một khi đánh nhau, chúng ta không thể thắng, cấm quân cũng có người của bọn họ”
Mộ Dung Khanh đứng dậy kéo Hoàng thái hậu, ấn bà ta vào trong ghế, an ủi: “Lo lắng gì chứ?
Thật sự giết vào, không phải cũng có bản vương chặn trước mẫu hậu hay sao? Muốn giết cũng phải giết bản vương trước, với cả, bản vương tráng kiện, ít nhất cũng có thể chặn mấy trăm đao, bản vương chưa chết, bọn họ đã mệt chết rồi”
Hoàng thái hậu tuy trong lòng khẩn trương nhưng lại bị hắn chọc cười: “Nói linh tinh, không nghiêm túc, ai gia bây giờ đều lo chết đi được, con còn lẻo mép”
Tôn công công cười nói: “Hoàng thái hậu không cần lo lắng, ý của Vương gia là hiện nay một đang kéo dài thời gian, hai là muốn nhìn thấy bọn họ ra tay thật không, duy chỉ có người ra tay thật, mới có thể bắt chẹt được. Cho nên, vừa rồi mới để Trần Thái quân cố ý khai chiến với bọn họ”
CHƯƠNG 445: CÔNG TÂM KẾ
Hoàng thái hậu sao không biết muốn kéo dài thời gian chứ? Chỉ sợ bên đó ra tay thật, bên này bản thân không có sức cản được.
Ngự y ra ra vào vào, bê từng chậu nước nóng đi ra, lại đi ra, có vài phần cảnh sinh con.
Mộ Dung Khanh vào trong xem, Kỳ Sinh Thai đã hoàn toàn cắt bỏ, vốn dĩ tưởng lấy nước nóng vào là muốn rửa sạch vết thương, ai ngờ vậy mà là rửa sạch vết máu trên sàn bạch ngọc.
Khóe môi của hắn giật giật, hoàng huynh thật sự yêu sạch sẽ, bên này động dao, ngược lại có tâm tư quan tâm sàn nhà bẩn hay không.
“Như thế nào? Còn có thể kiên trì không?” Mộ Dung Khanh đi tới hỏi.
Hoàng đế tuy nửa người bị phong huyệt, nhưng người vẫn tỉnh táo, hắn ta gật đầu: “Còn có thể kiên trì”
Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nói: “Không phải hỏi huynh, hỏi thê tử của ta đó, nàng ấy hôm nay mệt cả ngày rồi”
“Nghé con cút!” Hoàng đế tức giận nói, lại một thê tử thì quên mất cả ca ca, chỉ là, trong lòng có hơi may mắn, may mắn không có trực tiếp hạ chỉ giết Hạ Thương Mai.
Mộ Dung Khanh đưa vò rượu qua: “Uống một ngụm để chống đỡ?”
“Nghé con cút!” Thương Mai ngửi thấy mùi giấm, bỗng tức giận, hắn thật sự là có bệnh rồi, trước đây thì bên người luôn mang theo rượu, bây giờ lại mang giấm theo người.
Mộ Dung Khanh nhún nhún vai: “Không cần thì thôi, bản vươn tự uống”
Thương Mai dùng bông thấm máu trên miệng vết thương, sau đó rắc bột thuốc, phải miệng vết thương mau chóng khô lại thì phải có bột thuốc đặc chế, nếu như vết thương không khô, rất khó đắp da giả.
Hoàng đế nhìn hai người, trong lòng có hơi không biết mùi vị gì.
Hắn ta luôn cho rằng, Mộ Dung Khanh và hắn ta giống nhau, đều sẽ không quá quan trọng tình cảm, vì thế hắn ta mới xem giang sơn tạm thời giao phó cho hắn, nhưng nhìn thấy hắn và Hạ Thương Mai chung đụng, hắn dường như thật sự động tình cảm thật rồi.
Ở cửa cung, vẫn trong cục diện cứng nhắc.
Tiêu Hầu gia và An Thân Vương nửa bước không nhường, Võ An Hầu đối đầu với Trần gia, ai cũng không có động thủ nữa, thỉnh thoảng đấu võ mồm.
Điều này khiến Lương tần và Thái tử đều rất nôn nóng, không thể tiếp tục kéo dài được nữa.
Lương tần kéo Thái phó sang một bên thương nghị: “Phụ thân, có phải nên phái người trực tiếp công vào không?”
“Không, đợi trước đã, Nam Hoài Vương còn chưa ra tay, muốn động binh, hắn cũng phải động”
Thái phó nói.
“Nhưng, cứ tiếp tục như này, phải kéo dài đến khi nào? Hơn nữa, Mộ Dung Khanh đến nay cũng chưa có xuất hiện, không biết bọn họ đang có chủ ý gì”
“Ngươi chắc chắn nhìn thấy trên cánh tay của Hoàng thượng có mọc Quỷ Diện Sang chứ?”
Lương thái phó hỏi lại.
“Không sai, tuyệt đối chính xác, chúng ta khi đi vào, Hạ Thương Mai đang xem Quỷ Diện Sang, trông rất dọa người”
Lương thái phó trầm tư một lát: “Hạ Thương Mai này y thuật rất thần kỳ, nàng ta liệu có thể chữa khỏi Quỷ Diện Sang của Hoàng thượng không?”
“Không thể nào, Quỷ Diện Sang không có thuốc có thể chữa, hơn nữa, nếu như Hạ Thương Mai có thể chữa, tại sao không chữa từ sớm? Mộ Dung Khanh sớm biết Hoàng thượng mắc bệnh gì, hắn lại không nói cho Hạ Thương Mai sao?”
Lương thái phó bình tĩnh lại, vừa rồi có một vấn đề, luôn không ngờ, nhưng bây giờ bình tĩnh lại thì cảm thấy rất kỳ lạ: “Vi phụ còn có một chuyện không hiểu, Hoàng thượng nếu đã mắc Quỷ Diện Sang, tại sao lại để các ngươi vào xem? Hơn nữa, Mộ Dung Khanh cũng ở đó, cho dù Hoàng thượng không hạ lệnh ngăn cản, hắn cũng sẽ ngăn các ngươi ra ngoài.”
Hoàng hậu cũng sững ra: “Phụ thân nghi ngờ bên trong có bây? Nhưng con và Trịnh Nhi đều tận mắt nhìn thấy, cảm thấy sẽ không giả”
Lương thái phó nói: “Không biết, vi phụ cảm thấy chúng ta lần này xúc động rồi, có lẽ thật sự nên quan sát một lát”
“Nhưng đây là chuyện tuyệt đối chính xác, nếu như Hoàng thượng băng hà, Mộ Dung Khanh lại nguy tạo một bản di chỉ, hắn trực tiếp đăng cơ thì chúng ta thua rồi” Hoàng hậu khẩn trương nói.
“Nhưng, chuyện này thật sự không có đơn giản như thế, chúng ta liều lĩnh rồi” Lương thái phó nhìn thế trận này, lại cảm thấy chắc không có bấy, nếu như có bấy, Trần Thái quân sẽ không đến, mục đích Trần Thái quân đến chính là muốn ngăn cản bọn họ vào trong.
Mà bên đó, Nam Hoài Vương đang thương lượng với Tôn Phương Nhi.
“Có phải nên để bọn họ động thủ rồi không?” Nam Hoài Vương hỏi.
Tôn Phương Nhi lắc đầu: “Không, xem tình hình trước, không vội”
“Bản vương không muốn tiếp tục đợi nữa, sau khi ép cẩu Hoàng đế thoái vị, cùng Thái phó liên thủ giết Mộ Dung Khanh, nhân lúc chiến loạn giết Thái tử, bản vương có thể đăng cơ rồi” Nam Hoài Vương nôn nóng nói.
Hắn ta không muốn đợi nữa, hắn ta đã đợi rất lâu rồi, lần này đến ông trời cũng giúp hắn ta, cẩu Hoàng đế đó mắc Quỷ Diện Sang, đây là cơ hội tốt để ép hắn thoái vị.
“Không, Vương gia, người tin ta, không thể ra tay, có điều kỳ lạ” Tôn Phương Nhi trầm giọng nói.
“Có gì kỳ lạ? Ngươi là lo lắng chúng ta không thể giết được Thái tử sao? Hay là lo lắng không bắt được Mộ Dung Khanh? Hoàn toàn không cần lo lắng, bọn họ bây giờ còn chưa điều động binh mãn, chúng ta giết vào chắc chắn chiếm tiên cơ, chúng ta tiền phục binh mã ở ngoài thành, có ba vạn người, Tiêu gia và Trần gia đều không cần sợ, người bọn họ bây giờ không nhiều”
Tôn Phương Nhi nói: “Chính vì bọn họ đến bây giờ còn chưa điều động binh mãn mới khiến người ta thấy lạ, Mộ Dung Khanh không phải là loại người rơi vào tình thế khẩn cấp mà loạn thế trận, hắn nhất định sẽ làm tốt mọi chuẩn bị, hôm nay ép vào cung, hắn sợ là sớm đã lường trước được rồi, nếu không, Trần Thái quân và Tiêu Hầu gia An Thân Vương sao lại đến đây? Đều là chuyện được sắp xếp trước rồi”
“Nhưng chúng ta luôn cho người giám sát bên quân doanh, đến nay không có nhận được tin tức điều binh số lượng lớn, hơn nữa, không có phối hợp của Binh bộ, binh mã mà Mộ Dung Khanh điều động được có hạn, chúng ta cũng luôn cho người đi theo Binh bộ Thượng thư, hắn không có động tính gì”
“Vậy bây giờ ngoài đợi ra thì không có gì có thể làm được hay sao?” Nam Hoài Vương rất nóng lòng, một cơ hội tốt như này thật sự không thể bỏ phí.
Tôn Phương Nhi bình tĩnh phân tích: “Hoàng đế chắc chắn mắc Quỷ Diện Sang chuyện này không cần nghi ngờ, cấm vệ đó trúng là Chân Ngôn Cổ, hắn sẽ không nói dối, hơn nữa, Lương tần và Thái tử đều nói tận mắt nhìn thấy, vấn đề bây giờ nằm ở tận mắt nhìn thấy đó, Hoàng thượng tại muốn để bọn họ tận mắt nhìn thấy chứ? Là muốn bọn họ tuyền tin tức ra ngoài sao? Ý đồ cuối cùng là gì?
“Vậy ngươi nói xem tại sao? Cẩu Hoàng đế nếu mắc Quỷ Diện Sang, còn có thể bày ra kế gì?
Gậy ông đập lưng ông sao?”
“Tiền đề của gậy ông đập lưng ông bắt buộc là chứng Quỷ Diện Sang của hắn là giả, nhưng rõ ràng không phải là giả” Tôn Phương Nhi cho dù thông minh, suy nghĩ đủ kiểu cũng không hiểu.
Thế cục của Mộ Dung Khanh không nghỉ ngờ rất khó giải, thật thật giả giả, khiến người ta khó lòng xác định rõ.
Tôn Phương Nhi đưa ra kiến nghị: “Vương gia, lần này chúng ta không có nắm chắc 100%, tốt nhất bàng quan đi”
“Bàng quan? Nếu như bọn họ hành động thì sao? Chúng ta há không phải sẽ thua sao?” Nam Hoài Vương không đồng ý.
“Không, nếu như bọn họ ép được Hoàng thượng thoái vị, chắc chắn còn phải qua ải của Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh có thể để Thái tử thuận lợi đăng cơ hay sao? Sẽ không, trước để bọn họ đánh ngươi chết ta chết, chúng ta ngồi chơi ngư ông đắc lợi”
“Ngươi trước tại sao không nói? Chúng ta có thể không nhúng vào chuyện này, trực tiếp đợi bọn họ đánh một trận trước” Nam Hoài Vương tức giận nói, thịt béo đến miệng như này, gương mắt sắp bay mất, thật sự cáu kỉnh.
Đáy mắt Tôn Phương Nhi vụt qua tính toán: “Trước đó chúng ta chưa từng nghĩ bên trong có bấy, cho rằng có thể trực tiếp ép vào cung, nhưng bây giờ nghĩ lại, quá nhiều sơ hở. Hơn nữa, nếu chúng ta trước không liên thủ với Lương thái phó, Lương thái phó cũng chưa chắc có can đảm ép vào cung, chúng ta thúc đẩy thành chuyện này, bèn thành công rút thân rồi. Cho nên, ta kiến nghị, chúng †a dừng ở đây, đến lúc đó, bất luận chúng ta rút hay tiến, Thái phó đã không có đường lui rồi, ông ta bắt buộc phải công vào”
Thấy mọi người như đều đã hiếu rồi, Thương Mai liên hỏi Ngự y: “Các người trước đây chẩn đoán Hoàng thượng bị Quỷ Diện Sang, là bởi vì Ký Sinh Thai trên cánh tay người hay là vì vết đỏ trên mặt và trên người?”
Ngự y ấp úng cả một hồi, rồi nói; “Đương nhiên là vì Quỷ Diện…Ký Sinh Thai trên cánh tay, chỉ là đã tham khảo qua bệnh án trước đây, phát hiện Quỷ Diện Sang cũng có ban đỏ, nên cho rằng là một loại bệnh.”
Thương Mai lắc đầu: “Ta rất khẳng định mà nói, đây nhất định không phải là cùng một loại bệnh, nếu như bản thân Ký Sinh Thai không phát triển thì sẽ không hại đến thân thể, đương nhiên, nếu là Ký Sinh Thai trong cơ thể thì khác. Còn bệnh ban đỏ thì càng khó điều trị hơn, quá trình điều trị cũng tương đối lâu, bệnh tình của Hoàng thượng lại bị kéo dài đến nghiêm trọng hơn rồi, ta chỉ có thể kìm hãm sự phát triển của bệnh chứ không thể chữa khỏi được.”
“Có thể chữa khỏi ban đỏ không?” Hoàng đế hỏi.
Thương Mai nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ có thể giảm nhẹ, không thể chữa khỏi, nhưng nếu như Hoàng thượng sợ bị người ta nhìn ra thì thiếp thân cũng có cách.”
“Cách gì?” Đôi con ngươi Hoàng đế chợt sáng lên.
Thương Mai mở miệng: “Dịch dung.”
Hoàng đế vốn tưởng rằng cô sẽ nói ra cách gì hay, không ngờ lại nói dịch dung, ông ta lạnh lùng nói: “Dịch dung rồi sẽ còn nhận ra Trẫm sao? Nếu như không phải là dung mạo của trầm thì ai sẽ tin là trầm nữa?”
Thương Mai lắc đầu: “Dịch dung này không phải là thay đầu đổi mặt, mà là đắp lên mặt Hoàng thượng một loại da chế tạo thủ công, có thể làm được rất mỏng, có thể che đi vết ban đỏ mà khiến dung mạo của Hoàng thượng không thay đổi.
“Ngươi có thể làm được da mặt giống với Trẫm sao?” Hoàng đế có chút không tin.
Thương Mai nói: “Được, cũng không tốn thời gian gì, nhưng mà cái da mặt này không thể đeo lâu, một ngày cũng không thể vượt quá hai canh giờ, bởi vì tính năng lọt gió của da mặt kém, đeo lâu thì sẽ hại đến làn da trên mặt Hoàng thượng, cũng sẽ làm ban đỏ trên mặt thêm nặng hơn.”
“Làm cái mặt nạ này cần bao lâu?” Hoàng đế hỏi.
“12 canh giờ!”
Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai, khẽ nhíu mày lại, trước đây không nghe cô nói là biết chế tạo da người giả qua, cô hứa dễ dàng như vậy, nếu như làm không được thì chỉ e…
“Vậy Ký Sinh Thai trên cánh tay Trẫm thì loại bỏ thế nào? Ngày mai chắc chắn có một đám người vào cung hỏi thăm bệnh tình của Trẫm.”
Thanh âm Hoàng đế mỉa mai trào phúng, cái được gọi là hỏi thăm, chẳng qua là muốn xem thử có phải ông ta đã mọc Quỷ Diện Sang, có phải là sự trừng phạt nguyền rủa của trời cao hay không mà thôi.
Thương Mai nói: “Cắt đi, đắp lên lớp da thủ công, tạm thời có thể che được, nhưng bởi vì có vết thương, cho nên chỉ có thể đắp khoảng nửa canh giờ thôi.”
“Cắt bỏ?” Hoàng đế nghi hoặc mà nhìn Thương Mai, cô nói như rất đơn giản, nhưng thật sự là đơn giản như vậy ư?
Thương Mai đứng dậy, nói: “Hoàng thượng nói cho thiếp thân thời gian một đêm, nếu như Hoàng thượng cho phép chữa trị thì bây giờ phải ra tay cắt đi Ký Sinh Thai.”
Hoàng đế im hết đi, Trẫm và Vương gia nói mấy câu đã.”
Thương Mai biết ông ta không tin mình, nhưng ông an tâm cho Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh hiếu ý, gật gật đầu.
Tráng Tráng vẫn chưa rời đi, cùng với Lễ thân vương đợi ở bên ngoài điện.
Thấy Thương Mai ra ngoài, Tráng Tráng ngẩng đầu hỏi: “Hắn đồng ý chưa?”
Thương Mai trả lời: “Không biết, nói là muốn nói chuyện với lão thất.
“Con người hắn luôn rất cẩn thận!”
Tráng Tráng khẽ thở dài, trong lòng xen kẽ những cảm xúc phức tạp.
Một lúc sau, nàng ta ngẩng vẽ chưa?”
Thương Mai lắc đầu: “Chưa!”
Tráng Tráng ừm một tiếng: “Không có tin tức thì chính là tin tốt, nếu như thật sự không được thì sẽ về thông báo ”
Thương Mai an ủi: “Ta nghe nói y thuật của lão Vương gia này rất cao, Tiêu Kiêu trải qua sự chữa trị của ông ta nhất định sẽ không sao đâu, trước đây Hạ Lâm cũng đã chết rồi, còn không phải vẫn được ông ta cứu về công công ra ngoài truyền Thương Mai vào trong.
Người của Hi Vi Cung bắt đầu trở bên bận rộn, nói là Thương Mai đã cho một phương thuốc, phải mua da heo, còn có vài loại dược liệu, cũng không biết là dùng để làm gì.
Ngày mai là ngày triều sớm, nhưng Mộ Dung Khanh hạ lệnh, triều sáng đổi thành ngày mốt, bảo nội giám trong cung đến các phủ thông báo, ngày mai không cần vào cung kiềm chế được, nhưng bên Thái tử đã không kiềm chế được nữa.
Hắn đã nhận được tin tức, nói Thương Mai qua đêm ở Hi Vi Cung, hắn biết Hạ Thương Mai biết y thuật, còn rất là cao minh, cô ở Hi Vi Cung, có khi nào xuất hiện biến số gì không?
Hắn nhất định phải công khai bệnh tình của Phụ hoàng, bây giờ dân gian chỉ là suy đoán, không ai được tận mắt nhìn thấy, quần thần thì tình hình sẽ khác.
Nghĩ đến đây, hắn không màng đến lệnh cấm túc, mà đi tìm Lương tần, nói cùng đi diện thánh, thỉnh an Phụ hoàng.
Sau khi Lương tần bị giáng vị từ Hoàng hậu xuống thì đã biết cần phải dựa vào con trai đăng cơ mới có thể quay lại hậu vị, cái gọi là phu thê tình thâm cũng không quan trọng bằng vị phần.
Cho nên, bà ta cùng Thái tử đến Hi Vi Cung, nói muốn cầu kiến Hoàng thượng.
Tráng Tráng bọn họ vào.
Thái tử rêu rao nói là quan tâm bệnh tình của Phụ hoàng, nhất định phải xông hăng cho hắn một bạt tay.
Lương tần lạnh lùng nói: “Lễ thân vương, ngươi tuy là trưởng bối, nhưng cũng không thể vô lễ như vậy, Thái tử quan tâm phụ thân, là chuyện bình thường, ngươi ngăn chặn Thái tử vào gặp Hoàng thượng, là có ý gì?”
Lễ thân vương hừ một tiếng: “Hoàng thượng từ lâu đã hạ chỉ, không cho phép bất kỳ ai thăm.”
“Vậy tại sao Hạ Thương Mai có thể vào?” Thái tử ôm đã hận đám Thân vương này rồi, nếu như hắn đăng cơ, chuyện đầu tiên sẽ làm chính là chém đầu toàn bộ bọn họ.
“Đó là do Hoàng thượng truyền.”
“Nói bậy, nếu như Phụ hoàng tỉnh rồi, thì người muốn gặp đương nhiên phải là bổn cung, từ khi nào lại đến lượt ả ta?” Thái tử tức giận nói.
Tráng Tráng nhíu mày: “Lương tần, Thái tử không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu chuyện sao?”
Trong lòng Lương tần mình đã như vậy rồi, có tệ thì cũng có thể tệ hơn chút nào nữa chứ?
Bà ta đứng thẳng người, lạnh lùng nói: “Thái tử muốn gặp Hoàng thượng, ai cũng không được ngăn cản, Lễ thân vương là người hiểu quy củ nhất, đã từng nghe nói qua quy củ không cho con trai gặp phụ thân chưa? Đã từng nghe qua quy tắc không cho con trai hiếu thuận với phụ thân chưa?”
Lễ thân vương nhất mà nói: “Các người rốt cuộc là muốn làm loạn gì đây? Đã nói là Hoàng thượng có chỉ rồi, ai cũng không gặp.”
“Ai cũng không gặp mà lại gặp Hạ Thương Mai, cũng gặp công chúa, bổn cung hoài nghi các người mưu hại Hoàng thượng.” Lương tần thổi phồng lên.
Tráng Tráng đang muốn tức giận sai người đuổi bọn họ đi thì nhìn thấy có một người đi ra từ trong điện.
Chính là Mộ Dung Khanh, hắn sắc mặt trầm lạnh.
Thái tử trước giờ sợ hắn, bây giờ nhìn thấy mặt mày hắn âm trầm, không khỏi mất đi một nửa uy phong, nhưng nghĩ đến nếu như công khai bệnh tình của Phụ hoàng, thì tên Nhiếp chính vương như hắn cũng xong đời, nên cũng đứng thẳng lưng lên như Lương tần, giả vờ ra vẻ: “Hoàng thúc, thúc không có quyền ngăn cản bổn cung đi gặp phụ hoàng.”
Mộ Dung Khanh cười lạnh một đến quấy rầy, nhưng nếu như các người kiên trì muốn vào thì vào đi.”
Nói xong, liền quay người đi vào trong.
Lương tần và Thái tử đổi mắt nhìn nhau một cái, ngược lại có chút không dám nhúc nhích nữa.
Nếu như thật sự có chút gì thì Hoàng thượng sẽ cho phép bọn họ vào ư?
Nhưng chuyện đến lúc này rồi, cũng đã đến Hi Vi Cung rồi, nếu như không vào thì há không phải phí công đánh tâm lý thôi, hắn cố ý nói cho phép bọn họ vào, thực ra chỉ là phô trương thanh thế thôi.
Thái tử nghiến răng, nói: “Đi, vào trong chăm bệnh!”
Chương 442
Hoàng đế vẫn chưa bắt đầu làm phẫu thuật, phẫu thuật không quá phức tạp, Thương Mai không gấp, chỉ làm mặt nạ trước rồi nói.
Khi Thái tử và Lương tần đi vào, Thương Mai đang ngồi xốm bên giường, tay áo Hoàng đế vén lên, lộ ra một cái mặt người nhỏ, làm Thái tử và Lương tần đều sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Hoàng đế híp đôi mắt lại, che đi sự cuồng bạo trong đáy mắt, nhẹ nhàng thốt ra một câu từ đôi môi tróc da của mình: “Hoàng nhi ngoan và Hoàng hậu tốt của trầm đã đến rồi!”
Lời này, nhẹ nhàng vô cùng, nhưng nghe vào tai của Thái tử và Lương tần lại như sấm rền bên tai.
Lương tần kéo Thái tử quỳ xuống, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy: “Thần thiếp thương nhớ Hoàng thượng, sợ có người có ý đồ bất chính với Hoàng thượng, cho nên liều chết đến diện kiến.”
Hoàng đế cười, nụ cười chậm rãi cong lên từ nơi khóe môi, vết ban đỏ trên mặt gần như trở thành màu đỏ thẫm, nếp nhăn nơi khóe mắt gom lại, rất đáng sợ: “Tốt!”
Thái tử quỳ bò tiến lên trước, nhưng cũng không dám tiến quá gần, khóc mà nói: “Phụ hoàng, nhi thần nhớ người, người vẫn khỏe chứ?”
“trầm sắp chết rồi!” Hoàng đế khẽ thở dài, nhắm mắt lại.
Thái tử quay đầu lại trao đổi một ánh mắt với Lương tần.
Phụ hoàng nói ông ta sắp chết rồi, đó không phải có nghĩa hắn ta sắp được đăng cơ rồi sao?
Thái tử lại bò lên trước một bước, khóc lóc nói: “Phụ hoàng, người có lời gì muốn nói, nhi thần ở đây xin nghe.”
Hoàng đế đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt không che đi sự sắc bén cuồng nộ kia nữa: “Là muốn Trẫm để lại di ngôn, cho ngươi đăng cơ đúng không?”
Thái tử sững sờ, vội vàng khấu đầu: “nhi thần không có ý này, phụ hoàng sẽ không có chuyện gì đâu, phụ hoàng là chân long thiên tử, thiên tuế thiên tuế, không, không, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Thương Mai nghe thấy lời của Thái tử, trong lòng thở dài, thật không hiếu, Hoàng đế năm đó đang lúc hưng thịnh, tại sao lại lập Thái tử sớm như vậy? Nhưng mà, nghĩ nghĩ cũng hiểu rồi, cái Quỷ Diện Sang của ông ta luôn có từ trước giờ, chỉ là che giấu tốt, chuyện này, Hoàng thái hậu hẳn cũng biết.
Đích thân Hoàng hậu sinh ra cũng chỉ có Lương Vương và Mộ Dung Trịnh, đích trưởng tử vì bệnh mà không lập, chỉ có thế lập Mộ Dung Trịnh.
Nhưng một tên ngu ngốc như vậy, nếu như Thái phó và Hoàng hậu mấy năm nay không bảo vệ thì chỉ e đã chết từ sớm rồi.
Chỉ là, Hoàng hậu cũng ngu ngốc, từ khi bị giáng làm tần thì IQ và EQ của bà ta cũng hạ xuống dữ dội, hôm nay bà ta không nên cùng Thái gì thì Thái tử sẽ thuận lợi đăng cơ thôi, bà ta gấp gáp gì chứ? Chắc chắn là có bí mật âm mưu gì đây mà.
Cô cũng nghe thấy tiếng thở dài bất lực nhỏ nhẹ không dễ thấy của Hoàng đế.
Mộ Dung Khanh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, vẫn lạnh nhạt như trước giờ.
Hoàng đế nhìn Thái tử: “Ngươi qua đây!”
Thái tử run rẩy đứng dậy, chần chừ một hồi rồi chậm rãi đi qua đó, khom người, cũng không dám đi tới quá gần, ngừng lại ở đằng sau Thương Mai, sắc mặt để cho cha con bọn họ nói chuyện.
“Biết Trầm bị bệnh gì không?” Hoàng đế hỏi.
Thái tử gật đầu, lại đột nhiên lắc đầu, kinh sợ mà né ánh mắt đi, không dám nhìn cái mặt người nhỏ trên vai ông ta.
“Không biết?” Hoàng đế cười lạnh: “Bên ngoài không phải đang lan truyền, nói Trẫm bị Quỷ Diện Sang sao?”
Thái tử không dám lên tiếng, dưới ánh mắt bức ép của Hoàng đế, hắn ta rõ ràng rất không?” Hoàng đế hỏi.
Thái tử theo bản năng lắc đầu: “Không phải!”
“Vậy Trẫm bị bệnh gì?” Hoàng đế lại hỏi.
Thái tử ấp a ấp úng nói: “Nhi thần, nhi thần không biết, có lẽ là phong hàn.”
“Ngươi làm loạn ở Hi Vi Cung như vậy, bá quan chắc chắn cũng biết ngươi đã gặp qua Trẫm rồi, sau khi ngươi ra ngoài sẽ nói với bọn họ thế nào? Nói Trẫm bị phong hàn sao?”
Lương tần khom người nói: hiện lên nụ cười cổ quái, nhìn Lương tần: “Tốt, là bệnh lao, các người ra ngoài đi.”
Lương tần và Thái tử như được ban lệnh ân xá, vội vàng khấu đầu rời đi.
Lần này, cửa điện đóng lại, Mộ Dung Khanh hạ lệnh, bất kỳ ai cũng không được tự tiện xông vào, cho dù là một con ruồi cũng không được vào.
Thương Mai chuẩn bị phẫu thuật, phong huyệt làm tê, dụng cụ phẫu thuật chỉ là vô cùng, lấp lánh ánh sáng lạnh ở dưới ánh đèn.
Trong cung, tất cả như ngừng lại, tất cả mọi người đều để ý sự thay đổi của Hi Vi Cung, Nghi phi và Mai phi khống chế lòng thương nhớ muốn đến thăm viếng của đám hậu phi, Hoàng thái hậu quỳ ở trước phật, rất lâu cũng chưa dậy.
Lương tần và Thái tử nhân lúc trời tối xuất có kẻ địch mãi mãi, trong phủ Thái phó, Thái tử nhìn thấy Nam Hoài Vương và Quý thái kể là ai, thì người trên vị trí cao đó đều phải bị loại bỏ đi, Hoàng đế chết hoặc là thoái vị, vị trí Nhiếp chính vương của Mộ Dung Khanh sẽ phải nhường lại, vì vậy, tân đế đăng cơ, hơn nữa đã thành niên, không cần Nhiếp chính vương phò trợ.
Mục tiêu nếu đã nhất trí, thì hợp tác có làm sao? Mộ Dung Khanh là kẻ địch mạnh nhất, bắt tay trừ khử mới có đảng trong triều đều xuất hiện trong phủ Thái phó, ở đây, gần như là trọng thần nửa vách của Đại Chu.
Thái tử đứng ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà nói: “Không sai, bốn cung và mẫu hậu chính mắt nhìn thấy, cánh tay của phụ hoàng mọc Quỷ Diện Sang, hơn nữa, trên mặt có rất nhiều vết ban đỏ, giống như Minh đế năm đó, là Quỷ Diện Sang.”
“Bổn cung cũng nhìn thấy.” Lương tần âm trong đám người.
Cả hiện trường im lặng như tờ.
Sau đó, bắt đầu nghị luận riêng khẩn cấp.
Trên nóc nhà của Thái phó, có một nam tử áo đen đang im lặng nằm, ánh sáng trắng chảy trên gương mặt anh tú của hắn, trên mặt hắn toàn là thần sắc mỉa mai.
Không biết Hoàng huynh nhìn thấy cảnh này, nghe thấy lời bàn tán của bọn họ thì trong lòng sẽ có cảm giác gì đây?
Mấy năm nay điều tốt, nhưng đối với một số triều thần nào đó mà nói thì chính là quá nghiêm khắc, khi một vị quan không muốn làm chủ cho nhân dân thì thà về quê trồng khoai, vẫn là tên tiểu tiện nhân Hồ Hạnh Nhi đó nói đúng, con người đều là vì lợi ích mà sinh tôn.
Dạ Vương nghe vậy, cơ thể nhảy lên trên không, như sứ giả bóng đêm, biến mất một cách lặng lẽ.
Cho dù vẫn xông vào cửa cung, muốn cầu xin vào gặp Hoàng thượng.
Mộ Dung Khanh phái kỵ binh đến canh giữ, nhưng ngặt nỗi đám quần thần dữ dội, nói bên ngoài tin đồn đang lan truyền dữ dội, cần Hoàng thượng ra mặt, để chính tai nghe.
Đại công chúa Mộ Dung Tráng Tráng cũng ra mặt ngăn cản, một đám thần tử lòng dạ khó lường giống như là một đám phần tử bán hàng đa cấp, làm gì Phó và Nam Hoài Vương thậm chí điều động binh mã đến, sắp xông được vào trong cung rồi.
Mộ Dung Tráng Tráng không ngờ sự việc lại mất khống chế như vậy, ngay cả nàng ta cũng không cách nào ngăn cản, chỉ có thể từng bước lùi về sau, ra lệnh kêu người đi thông báo cho Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh phái Nghiêm Vinh xuất cung, Nghiêm Vinh thúc ngựa mà đi.
Thái tử vẫn đang hùng hổ tánh nghe thấy Phụ hoàng bị Quỷ Diện Sang, lòng người hoang mang, chỉ nói là trên trời trừng phạt Phụ hoàng vô đạo, nếu như Phụ hoàng không ra mặt làm bình ổn lại thì chỉ e thời gian kéo dài, lòng dân thay đổi, không thể cứu vãn được nữa”
Tráng Tráng tức giận quát: “Mộ Dung Trịnh, ngươi còn biết kêu một tiếng phụ hoàng nữa sao? Bây giờ hắn bệnh nặng, làm sao mà ra mặt biết là tin nhảm, ngươi thân là Thái tử, không biết làm sao để chia sẻ lo toan với phụ vương ngươi, làm sao để bình định loạn dân, mà lại cùng với một đám loạn thần tặc tử làm loạn, vị trí Thái tử này của ngươi chỉ e là không cần nữa rồi.”
Thái phó lạnh lùng nói: “Công chúa, hậu cung không can chính, nếu như hôm nay công chúa ngăn cản quần thần thì chắc chắn ta chỉ muốn chứng thực chuyện này, nếu như Hoàng thượng thật sự bị Quỷ Diện Sang thì là họa của Đại Chi ta, ta là đại thần quan trọng, có trách nhiệm bảo vệ sự an định của Đại Chu.”
“Nói hay lắm!” Một thanh âm uy nghiêm truyền tới, đám người nhìn qua, chỉ thấy một người dắt theo hàng trăm thiết mã đi tới.
Chương 443
Người mặc áo giáp vàng, áo choàng đen thêu mãng xà, mái tóc bạc phơ vén lên, vẻ mặt uy nghiêm, tay cầm roi dài, cưỡi ngựa xông vào.
Ở đằng sau bà ta là 12 đứa con của Trần gia, đêu mặc quân phục, phía sau bọn họ là ngựa vàng ngựa sắt, giống như cổng cung điện này là chiến trường vậy.
Chính là Trần thái quân đã dẫn quân Trần gia đến chi viện.
Đừng thấy lão thái quân tuổi đã cao, nhưng ngồi trên lưng ngựa vẫn toát ra vẻ oai hùng, oai phong lẫm liệt.
Bà ta thúc ngựa đi xuyên qua đám người, ngồi trên ngựa, nhìn Thái phó và Nam Hoài Vương từ trên cao, cười lạnh một tiếng: “Lời thái phó nói có lý, thần là trọng thần trong triều đình thì phải ổn định lòng dân Đại Chu, dẹp loạn tin đồn, bổn soái đã tra rõ, tin đồn là từ miệng của Thái tử và Lương tần truyền ra, vậy xin thái phó dứt khoát xử trí Thái tử và Lương tần, an định lòng dân đi.”
“Bà già này, bà nói bậy, bịa đặt sinh sự.” Thái tử tức giận, vươn tay kéo lão thái quân: “Bà cút xuống đây, bổn cung đang đứng, bà dựa vào đâu mà ngồi trên lưng ngựa nói chuyện với bốn cung?”
Trần thái quân một cước tung qua đó, há mồm mắng: “Lão thần hôm nay không những phải vạch Trần sự vô năng ngu dốt của Thái tử mà còn phải đánh tên bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa là ngươi nữa.”
Trưởng tử Lỗ Định Uy của Võ An Hầu đứng ra, lạnh lùng nói: “Lão thái quân, bọn ta đều kính người là nguyên lão tam triều, lại từng lập được chiến công vì Đại Chu, nhưng bà đừng có mong mà lấy công ra kiêu ngạo ở đây, bây giờ đã không còn là thiên hạ của nhà họ Trần các người từ lâu rồi, bà muốn tỏ ra uy phong thì về Trần phủ của các người đi, tránh mất mặt.”
Lão thái quân lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: “Lão thần còn tưởng là ai, hóa là tên lính đào ngũ của nhà Võ An Hầu.”
Lỗ Đinh Uy tức giận, âm trầm mà nói: “Ta không phải lính đào ngũ.”
Trần thái quân lạnh lùng nói: “Không phải sao? Trong trận chiến Hoài Bắc ngày đó, người bị đối phương dọa đến sợ hãi bỏ chạy, cuối cùng dùng chiêu dụ địch làm cớ để lừa hoàng đế? Ngươi đã làm cho Lỗ gia mất hết Nếu lão thần là ngươi thì đã vội chạy về lòng mẹ ngươi để nấp rồi, để tránh xấu miễn ta vô tội thì điều đó có thể chứng minh rằng ta không chạy trốn, ý của bà là Hoàng thượng cũng ngu xuẩn, thiếu hiểu biết mà bị bọn ta lừa gạt ư? Hay là Trần gia của bà đã quyền thế ngập trời, muốn nghi ngờ sự quyết đoán của Hoàng thượng?”
“Hoàng thượng niệm tình thanh danh tổ tiên nhà họ Lỗ của ngươi, không đành lòng để uy phong của nhà họ Lỗ bại trong loạn thì chỉ e sẽ hối hận vì trước đây đã mở lòng với nhà họ Lỗ các người.”
Lương tần lạnh lùng nói: “Trần thái quân, bà đã thoái ẩn rồi, chuyện hôm nay, đừng có mà tham dự, để tránh tuổi già không được an ổn.”
Trần thái quân híp đôi mắt nhìn Lương tần, lúc nãy Lương tần ở trong đám người, bà tz không nhìn thấy.
“Thật không ngờ, ngươi cũng đến tham gia, lão thần thật thất thái quân lắc đầu, xem ra, bọn họ đã chắc chắn Hoàng thượng bị Quỷ Diện Sang rồi, không chết thì cũng sẽ thoái lui, nên không sợ gì nữa.
Hơn nữa, còn cấu kết với Nam Hoài Vương, thật đúng là không có giới hạn mà.
Lương tần mặt mày vô cảm mà nói: “Hoàng thượng đã bị Quỷ Diện Sang, là bổn cung và Thái tử chính mắt nhìn thấy, ai ai cũng biết, bị Quỷ diện sáng chính lập lại trật tự, cũng là thay trời hành đạo ”
Lão thái quân ngửa mặt lên trời mà cười: “Lập lại trật tự, thay trời hành đạo?”
Bà ta thúc ngựa tiến lên trước, nhìn quanh đám quân thần, đột nhiên lạnh giọng nói: “Các người đều là trọng thần triều đình, được nhận Hoàng ân, bây giờ lại bị tiểu nhân khiêu khích, ý đồ tạo phản, đây là đại tội phá gia diệt tộc, các ngươi thật sự gia tộc mình sao?”
Đám người nghe thấy lời của Trần thái quân, không khỏi đối mắt nhìn nhau, hai chữ tạo phản này, bọn họ ngàn vạn lần không gánh được.
Lương thái phó cười lạnh: “Trần thái quân bắn tiếng đe dọa, Hoàng thượng bị Quỷ Diện Sang, là bạo quân thi hành bạo chính, ta đợi nâng đỡ Thái tử đăng cơ, Thái tử cũng là người của Mộ Dung gia, giang sơn không đổi chủ, sao lại nói là tạo phản?”
Tráng Tráng cười lạnh nói: “Bây giờ các Hồi nãy không phải là nói dân gian đồn đại, các người chỉ cần Hoàng thượng đứng ra dẹp lộn xộn bừa bãi, có biết xấu hổ không?”
Thái phó âm trầm nói: “Công chúa, trước đó quả thực là chưa được chứng thực, những người không nghe Thái tử và Lương tần nói sao? Bọn họ chính mắt nhìn thấy, Thái tử và Lương tần, một người là con ruột của Hoàng thượng, một người là người bên gối của Hoàng thượng, bọn họ sẽ không nói bậy mà đúng chứ?”
Trần thái quân cười lạnh: “ lão thần không dám nhận, tạo phản thì tạo phản, hà tất gì còn giả vờ ra vẻ như vậy nữa? Hoàng thượng có phải bị Quỷ Diện Sang hay không thì khoan nói, cho dù có phải đi nữa thì không phải còn có Nhiếp chính vương sao? Làm gì tới lượt các ngươi ở đây nhao nhao lên vậy?”
Thái phó lạnh giọng nói: “Thái quân nói lời này là không đúng rồi, nếu như Hoàng thượng bị Quỷ Diện nữa, cái này bị phủ nhận.”
Lão thái quân hất mặt lên, giọng điệu tức giận mà nói: “Ý ngươi là, nếu như Hoàng thượng bị Quỷ Diện Sang thì không phải là Hoàng thượng nữa? Ý ngươi là vậy đúng không? Ai cho ngươi cái quyền phế Hoàng đế vậy? Tên lão tiện nhân đứng núi này trông núi nọ, bán con gái để gia tộc đi lên nhà ngươi, nói lời này không sợ cả tộc bị chém cùng tạo phản với ngươi như vậy, hại người ta gia tộc mất mạng, tội ác cùng cực, loại như ngươi nếu như rơi vào tay của lão thần thì lão thần chắc chắn sẽ băm ngươi thành trăm mảnh.”
Lão thái quân mở miệng là nói tạo phản, mở miệng là nói toàn tộc bị chém đầu, quả thực đã làm một số người sợ hãi.
Quả thực, cho dù Hoàng thượng có bị Quỷ Diện Sang thì ông ta lui, cho dù thần chúng có ép thì ông ta vẫn không thoái, ông ta nắm giữ đại quyền, binh quyền trong tay, trong triều còn có rất nhiều người theo ông ta.
Bây giờ, nhìn thấy thái độ của Trần gia không phải đã hiểu rồi sao? Còn có Mộ Dung Khanh, đây đều là những người nắm binh quyền trong tay.
Lương thái phó vô cùng tức giận với những lời nói khó nghe của bà ta: “Lão thái vậy, bổn cung không cần nói nhiều với bà nữa, nếu bà còn không lui ra thì chính là trái với đạo trời, sau này Thái tử đăng cơ, thì nhà họ Trần của bà chính là kẻ đầu tiên gặp tai ương.”
Trần thái quân ha hả cười to: “Nếu như Thái tử đăng cơ, nhà họ Trần ta sẽ khởi binh tạo phản đầu tiên, Thái tử vô năng, ngu muội, bị Thái phó ngươi nắm trong tay, qua chỉ là một con bù nhìn, đại quyền vẫn ở trong tay Lương gia ngươi, Hoàng hậu trước đây trông cũng thông minh, không ngờ đến lúc này lại vô trí ngu ngốc như vậy, giúp ngươi đoạt đi giang sơn, sẽ có lúc ả ta hối hận ả ta khóc lóc thôi. Còn về Lương thái phó, nói ngươi ngu ngốc nhưng ngươi cũng có vài phần thông minh, nói ngươi thông minh thì cũng không tới, ngươi, người ta có nói gì chưa? Súng bắn chim đầu đàn, suy nghĩ kỹ đi, dù có gấp gáp cũng không gấp gáp một lúc này, nếu như Hoàng thượng thật sự bị Quỷ Diện Sang thì ngày tháng không còn nhiều nữa, ngươi ngay cả cái này cũng không đợi được ư? thật uổng phí ngươi lên kế hoạch nhiều năm.”
Nam Hoài Vương nhàn nhạt nói: “Trần thái quân đừng có hòng ly gián, bổn vương và muốn cầu được biết chân tướng, nếu như Hoàng thượng thật sự bị Quỷ Diện Sang, dưới tay bổn vương có người chữa trị, chỉ vậy mà thôi.”
Thái quân cười lạnh nhìn Lương thái phó: “Nghe thấy chưa? Đây mới là người thông minh, sau này dù có tính sổ cũng không tính tới đâu người ta, còn nhà họ Lương ngươi, thì đợi rước xui xẻo đi.”
Lương thái phó nhìn Nam Hoài Vương với vẻ phức tạp một thái phi xảo quyệt, nhưng lần này ép cung, ông ta muốn nâng đỡ Thái tử đăng cơ, Nam Hoài Vương đương nhiên sẽ không dốc toàn lực, bởi vì sau này hai người vẫn sẽ đối địch tranh đoạt đế vị, ông ta sẽ giữ sức mạnh, đến khi thật sự có thể ép Hoàng thượng thoái vị thì mới tung ra.
CHƯƠNG 444: HẾT BÊN NÀY ĐẾN BÊN KHÁC
Thái phó tại sao sẽ không chịu được nữa, ông ta thật ra vào lúc này không nên động thủ nhất.
Nhưng, ông ta có thể tiếp tục đợi, bởi vì thế cục bất lợi với ông ta, tiếp tục chờ đợi, sẽ chỉ bị Mộ Dung Khanh tiếp tục xử lý thực lực của ông ta, đến lúc đó, ông ta thật sự sẽ thua Nam Hoài Vương.
Nhân lúc hiện này người ông ta dựa vào vẫn còn, ông ta muốn hành động, ít nhất cũng phải khiến những người đó biết, Thái tử mới là chính thống.
Hơn nữa, Thái tử và Lương tần đều tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang, bách quan khi ép vào trong cung, Hoàng thượng cũng không thể không thoái vị.
Cho nên, ông ta chủ động liên hệ với Nam Hoài Vương, hai bên tạm thời hòa hoãn giao chiến, đợi Hoàng đế thoái vị rồi tính toán tiếp, bởi vì, Hoàng đế thoái vị Thái tử đăng cơ cần thời gian, khoảng cách thời gian này có thể khiến hai bên tiếp tục tranh đoạt, Nam Hoài Vương nhất định sẽ đồng ý, nếu Hoàng thượng không thoái vị, hai người đều không nhìn thấy hy vọng.
Hơn nữa, hiện nay chắc chắn Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang, chuyện này nếu như không nháo to, Mộ Dung Khanh sẽ từng chút từng chút nuốt trọn thế lực của bọn họ, khiến mình lớn mạnh hơn, đến lúc đó, thiên hạ chính là của Mộ Dung Khanh.
Suy nghĩ đủ kiểu, ông ta không thể tiếp tục đợi, bắt buộc phải lập tức xuất kích.
Nhưng, Trần Thái quân hiện nay căn ở trước, bọn họ không thể vào, tuy cấm quân có nửa số là người của ông ta, nhưng vẫn có một nửa là người của Mộ Dung Khanh.
Ông ta đưa mắt với Lỗ Đinh Uy, Lỗ Đinh Uy hơi gật đầu, lặng lẽ rời khỏi.
Trần Thái quân và bọn họ đối đầu được khoảng một canh giờ, liền thấy Võ An Hầu dẫn binh mã đến.
Cùng lúc này, Tô Thanh cũng xuất hiện ở bên cạnh Trần Thái quân, nói vài câu với Trần Thái quân, Trần Thái quân khẽ gật đầu.
Hiện nay chính là cục diện cân sức.
Võ An Hầu ngồi trên lưng ngựa, uy phong bừng bừng, không kém Trần Thái quân.
Lương thái phó nhìn thấy Võ An Hầu dẫn người tới, bèn giao đổi ánh mắt với Lương tần, đều có hơi đắc ý.
Thật phải nháo lên, tự nhiên không phải đối thủ của Trần Thái quân, nhưng Trần Thái quân phải điều động lượng lớn binh mã tốn thời gian, nước xa không cứu được lửa gần, còn binh mã của quân doanh, là không thể điều động, chỉ có thể dùng thân binh của các nhà, mà Trần gia bởi vì không quản chuyện trong triều, thân binh tuy dũng mãnh nhưng không nhiều, không bằng của Võ An Hầu.
“Tiểu tử, ngươi cũng đến góp vui sao?” Trần Thái phó lại trực tiếp gọi Võ An Hầu, Võ An Hầu đã hơn 40 tuổi, lại bị gọi như thế trước mặt chúng thần, có thể thấy lão Thái quân một chút mặt mũi cũng không cho Võ An Hầu, thậm chí là châm lửa.
Quả nhiên, Võ An Hầu vô cùng tức giận, cưỡi ngựa xông về phía Trần Thái quân.
Võ An Hầu là người phái hành động, trước nay không nói nhiều, hôm nay là tình thế bắt buộc phải xông vào trong cung, cho nên, ông ta quyết định giải quyết nhanh, tránh để viện binh của Trần gia đến.
Như thế, vốn dĩ chỉ là cục diện đối đầu trở thành cục diện đối chiến.
Một cuộc chém giết này, đến một cách quỷ dị, những lại thuận theo lòng người, bởi vì, mọi người đều kìm chế đã lâu.
Lão Thái quân tuy tuổi đã cao, nhưng bản lĩnh giỏi, bà ta đích thân đối đầu với Võ An Hầu, cũng không hề yếu thế, roi dài vù vù, quất rất ghê.
Có điều, người của lão Thái quân không có ra tay tàn nhãn, chỉ chế ngự người của Võ An Hầu, không làm bị thương người, không nhượng bộ, ngược lại giống như đang kéo dài thời gian.
Không sai, quả thật là kéo dài thời gian.
Bởi vì, lại có hai đội nhân mã đến.
Một đội là Tiêu gia quân do Tiêu Hầu gia dẫn dắt, một đội khác là thị vệ Vương phủ do An Thân Vương dẫn đầu.
Ba bên đối trận một bên, Võ An Hầu ăn thiệt thòi, chỉ có thể lùi xuống.
Tuy cất lực tránh thương vong, nhưng vẫn có mấy chục người mất mạng, thương thế đều không tính là nặng.
Tiêu Hầu gia dân nhân mã canh giữ cửa cung, trường đao giơ lên, trầm giọng nói: “Không có ý chỉ của Hoàng thượng hoặc Nhiếp Chính Vương, ai dám bước vào cửa cung này thì đừng trách đao của lão phu không lưu tình”
Thái tử tức giận nói: “Ta cứ muốn vào, người còn dám chém cả ta sao?”
Nói rồi, liền đi về phía cửa cung.
Tiêu Hầu gia không chút do dự, đao trong tay hạ xuống, Thái tử chỉ cảm thấy đỉnh đầu có gió lạnh vù vù, da đầu tê dại một trận, trên đất đã nhiều thêm một ít tóc, bay tán loạn.
“Ngươi thật to gan, vậy mà dám động đao với Thái tử?” Thái tử sau khi bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, tức giận quát lên.
Tiêu Hầu gia lạnh lùng nói: “Lần sau rơi xuống chính là đầu của Thái tử”
Thái tứ tức giận đến mức sắc mặt tái xanh, thật sự sợ hãi đại đao của ông ta, chỉ đành hằn học mắng: “Ngươi đợi đấy, ta nếu như đăng cơ, người đầu tiên chém chính là lão thất phu ngươi”
Tiêu Hầu gia cười lạnh, trên mặt một chút cũng không để tâm.
An Thân Vương cưỡi ngựa tới, hơi cúi người nhìn Nam Hoài Vương, hùng hồn nói: “Ngươi bây giờ trở về, còn kịp”
Nam Hoài Vương chắp tay: “Hoàng huynh, thần đệ chỉ là đến hỏi cho rõ, không định gây chuyện”
“Ngươi muốn hỏi rõ chuyện gì? Hoàng thượng có phải mắc Quỷ Diện Sang không?”
“Phải, thần đệ chỉ muốn biết điểm này”
An Thân Vương từ từ mỉm cười: “Phải thì sao? Không phải là sao?”
Nam Hoài Vương nói: “Nếu phải thì dưới trướng thần đệ có người có thể chữa trị, nếu không phải, thần đệ lập tức dẹp yên tin đồn”
An Thân Vương gật đầu: “Ừm, vậy bản vương nói cho ngươi biết, Hoàng thượng không mắc Quỷ Diện Sang, ngươi có thể đi dẹp yên tin đồn rồi”
“Thần đệ còn chưa tận mắt nhìn thấy” Nam Hoài Vương không hề nhượng bộ.
“Ngươi không tin bản vương?” An Thân Vương nhướn mày.
“Nếu không tận mắt nhìn thấy, thần đệ ai cũng không tin”
An Thân Vương lạnh lùng nói: “Thái tử và Lương tần nói Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang, ngươi chưa tận mắt nhìn thấy, sao cũng tin? Ngươi nếu như không tin, cùng bọn họ đến đây làm gì?
Thân là Thân Vương biên cương, bất cứ chuyện gì trong kinh đều không liên quan đến ngươi, ngươi nếu như còn muốn ở lại trong kinh cùng với mẫu phi của ngươi nhiều hơn thì lập tức dẫn người của người rời khỏi”
Nam Hoài Vương mặt mày vẫn cung kính: “Không, lời nhị ca nói sai rồi, Hoàng thượng là huynh trưởng của thần đệ, lại là quân chủ của thần đệ, huynh trưởng bị bệnh, đệ sao có thể không cứu?
Thần đệ không quản chính sự, cũng không quản Lương thái phó và Thái tử muốn làm gì, thần đệ chỉ muốn chữa bệnh cho Hoàng thượng, chỉ thế mà thôi”
An Thân Vương cười lạnh, dứt khoát không nói, dẫn nhân mã canh giữ trước cửa cung, thái độ điềm nhiên liếc nhìn đám người như hổ đói.
Trong Hi Vi Cung, Thương Mai ở tẩm điện, Mộ Dung Khanh và Hoàng thái hậu sau nhận được tin tức ngoài cùng chạy đến ngồi ở bên ngoài điện.
Thị vệ không ngừng vào bẩm báo tin tức, Mộ Dung Khanh đều chỉ nghe, thỉnh thoảng đưa ra một hai mệnh lệnh, nhưng đối với đại cục đều không giúp ích được gì.
Hoàng thái hậu khẩn trương rồi: “Giờ phải làm sao mới tốt đây? Vẫn không điều binh sao? Đợi lát nữ thân binh của Thái phó và binh mã của Nam Hoài Vương đến thì quá muộn rồi”
Mộ Dung Khanh khẽ mỉm cười: “Mẫu hậu, không cần khẩn trương, bản vương chính là muốn đợi bọn họ xuất binh”
“Tại sao?” Hoàng thái hậu gấp thành loạn rồi: “Chúng ta cũng không biết Nam Hoài Vương lần này dẫn bao nhiêu người quay về, càng không biết Thái phó rốt cuộc nắm bao nhiêu binh mã, một khi đánh nhau, chúng ta không thể thắng, cấm quân cũng có người của bọn họ”
Mộ Dung Khanh đứng dậy kéo Hoàng thái hậu, ấn bà ta vào trong ghế, an ủi: “Lo lắng gì chứ?
Thật sự giết vào, không phải cũng có bản vương chặn trước mẫu hậu hay sao? Muốn giết cũng phải giết bản vương trước, với cả, bản vương tráng kiện, ít nhất cũng có thể chặn mấy trăm đao, bản vương chưa chết, bọn họ đã mệt chết rồi”
Hoàng thái hậu tuy trong lòng khẩn trương nhưng lại bị hắn chọc cười: “Nói linh tinh, không nghiêm túc, ai gia bây giờ đều lo chết đi được, con còn lẻo mép”
Tôn công công cười nói: “Hoàng thái hậu không cần lo lắng, ý của Vương gia là hiện nay một đang kéo dài thời gian, hai là muốn nhìn thấy bọn họ ra tay thật không, duy chỉ có người ra tay thật, mới có thể bắt chẹt được. Cho nên, vừa rồi mới để Trần Thái quân cố ý khai chiến với bọn họ”
CHƯƠNG 445: CÔNG TÂM KẾ
Hoàng thái hậu sao không biết muốn kéo dài thời gian chứ? Chỉ sợ bên đó ra tay thật, bên này bản thân không có sức cản được.
Ngự y ra ra vào vào, bê từng chậu nước nóng đi ra, lại đi ra, có vài phần cảnh sinh con.
Mộ Dung Khanh vào trong xem, Kỳ Sinh Thai đã hoàn toàn cắt bỏ, vốn dĩ tưởng lấy nước nóng vào là muốn rửa sạch vết thương, ai ngờ vậy mà là rửa sạch vết máu trên sàn bạch ngọc.
Khóe môi của hắn giật giật, hoàng huynh thật sự yêu sạch sẽ, bên này động dao, ngược lại có tâm tư quan tâm sàn nhà bẩn hay không.
“Như thế nào? Còn có thể kiên trì không?” Mộ Dung Khanh đi tới hỏi.
Hoàng đế tuy nửa người bị phong huyệt, nhưng người vẫn tỉnh táo, hắn ta gật đầu: “Còn có thể kiên trì”
Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nói: “Không phải hỏi huynh, hỏi thê tử của ta đó, nàng ấy hôm nay mệt cả ngày rồi”
“Nghé con cút!” Hoàng đế tức giận nói, lại một thê tử thì quên mất cả ca ca, chỉ là, trong lòng có hơi may mắn, may mắn không có trực tiếp hạ chỉ giết Hạ Thương Mai.
Mộ Dung Khanh đưa vò rượu qua: “Uống một ngụm để chống đỡ?”
“Nghé con cút!” Thương Mai ngửi thấy mùi giấm, bỗng tức giận, hắn thật sự là có bệnh rồi, trước đây thì bên người luôn mang theo rượu, bây giờ lại mang giấm theo người.
Mộ Dung Khanh nhún nhún vai: “Không cần thì thôi, bản vươn tự uống”
Thương Mai dùng bông thấm máu trên miệng vết thương, sau đó rắc bột thuốc, phải miệng vết thương mau chóng khô lại thì phải có bột thuốc đặc chế, nếu như vết thương không khô, rất khó đắp da giả.
Hoàng đế nhìn hai người, trong lòng có hơi không biết mùi vị gì.
Hắn ta luôn cho rằng, Mộ Dung Khanh và hắn ta giống nhau, đều sẽ không quá quan trọng tình cảm, vì thế hắn ta mới xem giang sơn tạm thời giao phó cho hắn, nhưng nhìn thấy hắn và Hạ Thương Mai chung đụng, hắn dường như thật sự động tình cảm thật rồi.
Ở cửa cung, vẫn trong cục diện cứng nhắc.
Tiêu Hầu gia và An Thân Vương nửa bước không nhường, Võ An Hầu đối đầu với Trần gia, ai cũng không có động thủ nữa, thỉnh thoảng đấu võ mồm.
Điều này khiến Lương tần và Thái tử đều rất nôn nóng, không thể tiếp tục kéo dài được nữa.
Lương tần kéo Thái phó sang một bên thương nghị: “Phụ thân, có phải nên phái người trực tiếp công vào không?”
“Không, đợi trước đã, Nam Hoài Vương còn chưa ra tay, muốn động binh, hắn cũng phải động”
Thái phó nói.
“Nhưng, cứ tiếp tục như này, phải kéo dài đến khi nào? Hơn nữa, Mộ Dung Khanh đến nay cũng chưa có xuất hiện, không biết bọn họ đang có chủ ý gì”
“Ngươi chắc chắn nhìn thấy trên cánh tay của Hoàng thượng có mọc Quỷ Diện Sang chứ?”
Lương thái phó hỏi lại.
“Không sai, tuyệt đối chính xác, chúng ta khi đi vào, Hạ Thương Mai đang xem Quỷ Diện Sang, trông rất dọa người”
Lương thái phó trầm tư một lát: “Hạ Thương Mai này y thuật rất thần kỳ, nàng ta liệu có thể chữa khỏi Quỷ Diện Sang của Hoàng thượng không?”
“Không thể nào, Quỷ Diện Sang không có thuốc có thể chữa, hơn nữa, nếu như Hạ Thương Mai có thể chữa, tại sao không chữa từ sớm? Mộ Dung Khanh sớm biết Hoàng thượng mắc bệnh gì, hắn lại không nói cho Hạ Thương Mai sao?”
Lương thái phó bình tĩnh lại, vừa rồi có một vấn đề, luôn không ngờ, nhưng bây giờ bình tĩnh lại thì cảm thấy rất kỳ lạ: “Vi phụ còn có một chuyện không hiểu, Hoàng thượng nếu đã mắc Quỷ Diện Sang, tại sao lại để các ngươi vào xem? Hơn nữa, Mộ Dung Khanh cũng ở đó, cho dù Hoàng thượng không hạ lệnh ngăn cản, hắn cũng sẽ ngăn các ngươi ra ngoài.”
Hoàng hậu cũng sững ra: “Phụ thân nghi ngờ bên trong có bây? Nhưng con và Trịnh Nhi đều tận mắt nhìn thấy, cảm thấy sẽ không giả”
Lương thái phó nói: “Không biết, vi phụ cảm thấy chúng ta lần này xúc động rồi, có lẽ thật sự nên quan sát một lát”
“Nhưng đây là chuyện tuyệt đối chính xác, nếu như Hoàng thượng băng hà, Mộ Dung Khanh lại nguy tạo một bản di chỉ, hắn trực tiếp đăng cơ thì chúng ta thua rồi” Hoàng hậu khẩn trương nói.
“Nhưng, chuyện này thật sự không có đơn giản như thế, chúng ta liều lĩnh rồi” Lương thái phó nhìn thế trận này, lại cảm thấy chắc không có bấy, nếu như có bấy, Trần Thái quân sẽ không đến, mục đích Trần Thái quân đến chính là muốn ngăn cản bọn họ vào trong.
Mà bên đó, Nam Hoài Vương đang thương lượng với Tôn Phương Nhi.
“Có phải nên để bọn họ động thủ rồi không?” Nam Hoài Vương hỏi.
Tôn Phương Nhi lắc đầu: “Không, xem tình hình trước, không vội”
“Bản vương không muốn tiếp tục đợi nữa, sau khi ép cẩu Hoàng đế thoái vị, cùng Thái phó liên thủ giết Mộ Dung Khanh, nhân lúc chiến loạn giết Thái tử, bản vương có thể đăng cơ rồi” Nam Hoài Vương nôn nóng nói.
Hắn ta không muốn đợi nữa, hắn ta đã đợi rất lâu rồi, lần này đến ông trời cũng giúp hắn ta, cẩu Hoàng đế đó mắc Quỷ Diện Sang, đây là cơ hội tốt để ép hắn thoái vị.
“Không, Vương gia, người tin ta, không thể ra tay, có điều kỳ lạ” Tôn Phương Nhi trầm giọng nói.
“Có gì kỳ lạ? Ngươi là lo lắng chúng ta không thể giết được Thái tử sao? Hay là lo lắng không bắt được Mộ Dung Khanh? Hoàn toàn không cần lo lắng, bọn họ bây giờ còn chưa điều động binh mãn, chúng ta giết vào chắc chắn chiếm tiên cơ, chúng ta tiền phục binh mã ở ngoài thành, có ba vạn người, Tiêu gia và Trần gia đều không cần sợ, người bọn họ bây giờ không nhiều”
Tôn Phương Nhi nói: “Chính vì bọn họ đến bây giờ còn chưa điều động binh mãn mới khiến người ta thấy lạ, Mộ Dung Khanh không phải là loại người rơi vào tình thế khẩn cấp mà loạn thế trận, hắn nhất định sẽ làm tốt mọi chuẩn bị, hôm nay ép vào cung, hắn sợ là sớm đã lường trước được rồi, nếu không, Trần Thái quân và Tiêu Hầu gia An Thân Vương sao lại đến đây? Đều là chuyện được sắp xếp trước rồi”
“Nhưng chúng ta luôn cho người giám sát bên quân doanh, đến nay không có nhận được tin tức điều binh số lượng lớn, hơn nữa, không có phối hợp của Binh bộ, binh mã mà Mộ Dung Khanh điều động được có hạn, chúng ta cũng luôn cho người đi theo Binh bộ Thượng thư, hắn không có động tính gì”
“Vậy bây giờ ngoài đợi ra thì không có gì có thể làm được hay sao?” Nam Hoài Vương rất nóng lòng, một cơ hội tốt như này thật sự không thể bỏ phí.
Tôn Phương Nhi bình tĩnh phân tích: “Hoàng đế chắc chắn mắc Quỷ Diện Sang chuyện này không cần nghi ngờ, cấm vệ đó trúng là Chân Ngôn Cổ, hắn sẽ không nói dối, hơn nữa, Lương tần và Thái tử đều nói tận mắt nhìn thấy, vấn đề bây giờ nằm ở tận mắt nhìn thấy đó, Hoàng thượng tại muốn để bọn họ tận mắt nhìn thấy chứ? Là muốn bọn họ tuyền tin tức ra ngoài sao? Ý đồ cuối cùng là gì?
“Vậy ngươi nói xem tại sao? Cẩu Hoàng đế nếu mắc Quỷ Diện Sang, còn có thể bày ra kế gì?
Gậy ông đập lưng ông sao?”
“Tiền đề của gậy ông đập lưng ông bắt buộc là chứng Quỷ Diện Sang của hắn là giả, nhưng rõ ràng không phải là giả” Tôn Phương Nhi cho dù thông minh, suy nghĩ đủ kiểu cũng không hiểu.
Thế cục của Mộ Dung Khanh không nghỉ ngờ rất khó giải, thật thật giả giả, khiến người ta khó lòng xác định rõ.
Tôn Phương Nhi đưa ra kiến nghị: “Vương gia, lần này chúng ta không có nắm chắc 100%, tốt nhất bàng quan đi”
“Bàng quan? Nếu như bọn họ hành động thì sao? Chúng ta há không phải sẽ thua sao?” Nam Hoài Vương không đồng ý.
“Không, nếu như bọn họ ép được Hoàng thượng thoái vị, chắc chắn còn phải qua ải của Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh có thể để Thái tử thuận lợi đăng cơ hay sao? Sẽ không, trước để bọn họ đánh ngươi chết ta chết, chúng ta ngồi chơi ngư ông đắc lợi”
“Ngươi trước tại sao không nói? Chúng ta có thể không nhúng vào chuyện này, trực tiếp đợi bọn họ đánh một trận trước” Nam Hoài Vương tức giận nói, thịt béo đến miệng như này, gương mắt sắp bay mất, thật sự cáu kỉnh.
Đáy mắt Tôn Phương Nhi vụt qua tính toán: “Trước đó chúng ta chưa từng nghĩ bên trong có bấy, cho rằng có thể trực tiếp ép vào cung, nhưng bây giờ nghĩ lại, quá nhiều sơ hở. Hơn nữa, nếu chúng ta trước không liên thủ với Lương thái phó, Lương thái phó cũng chưa chắc có can đảm ép vào cung, chúng ta thúc đẩy thành chuyện này, bèn thành công rút thân rồi. Cho nên, ta kiến nghị, chúng †a dừng ở đây, đến lúc đó, bất luận chúng ta rút hay tiến, Thái phó đã không có đường lui rồi, ông ta bắt buộc phải công vào”