Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-474
CHƯƠNG 469: NGHI PHI ĐẾN LÀM LOẠN
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lương Vương không vào cung, Đao lão đại nói chuyện của Lương tần cho hắn biết, hắn chỉ ừ một tiếng, sau đó bảo Đạo lão đại trở về.
Đao lão đại hơi bất ngờ: “Người không vào xem sao?”
“Ngươi trở về trước đi.” Lương Vương đuổi hắn ta.
Mặc dù Đạo lão đại không hiểu nhiều quy củ, nhưng thấy Lương Vương lên tiếng, cũng đành phải rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khi Đao lão đại trở về cung, Thương Mại vẫn còn trong lãnh cung.
Bây giờ trong lãnh cung không nhiều người lắm, chỉ có mấy tên thị vệ đang canh giữ, tất nhiên cũng không có người hầu hạ, mỗi ngày có cung nữ già đưa chút đồ dùng đến, nhưng bình thường đều không có người bằng lòng đến gần lãnh cung, xui xẻo.
Thương Mai không cách nào hỏi được có người nào từng tiếp xúc với Lương tần hay không, bởi vì, cửa lớn của lãnh cung khóa chặt, người bên trong chắc chắn không ra được, cũng không có người nào sẽ đi vào, vì vậy, thời gian làm nhiệm vụ bọn họ chỉ tuần tra một vòng, sau đó tránh trong một phòng nhỏ bên cạnh lãnh cung sưởi ấm.
Cung nữ già mang đồ đến, bình thường chỉ ném đồ vào, sau đó rời đi ngay, rất ít khi mở cửa đi vào.
Nếu đã không có người tiến vào, Lương tần lại không ra được, là ai đe dọa nàng ta?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có thể dọa Lương tần đến điên điên khùng khùng, chắc chắn cũng phải bỏ ra khá nhiều công sức.
Thương Mai gọi thị vệ lãnh cung đến hỏi một lần, thị vệ không nói ra được duyên cớ vì sao, chỉ cam đoan rằng không có người đi vào.
Mai phi hạ nghiêm lệnh: “Chuyện Lương tần bị thương, không thể nói lung tung ra ngoài, nếu bị truyền ra ngoài, bản cũng sẽ tậu với Hoàng thượng xử lý các ngươi tội không làm tròn trách nhiệm.”
“Vâng, ty chức tuân mệnh.” Tất nhiên thị vệ nghe ra ý tứ trong lời của Mai phi, sợ rằng chuyện này không giấu được, nhưng nếu có người hỏi thì nói là Lương tần bị thương, mà không phải tự vẫn.
Thương Mai lại để Tiêu Thác phái người đến đây xem lần nữa, cô cảm thấy, đối phương muốn ép Lương tần tự vẫn, có một mẫu thân tự vẫn, vậy Lương Vương cơ bản có thể rời khỏi vòng tranh đấu này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thương Mai biết Lương Vương không có lòng đó, nhưng cũng không thể bị dính líu vào, hơn nữa, Thương Mai cũng không chắc chắn bây giờ Lương Vương nghĩ như thế nào, dù sao cũng là mẹ mình, không thể nói Hoàng hậu không yêu Lương Vương, chỉ là không đủ yêu mà thôi.
Sáu mươi gậy này, sợ rằng đã làm tổn thương trái tim của hắn rồi.
Giấy không thể gói được lửa, cuối cùng chuyện Lương tần tự sát vẫn bị truyền ra.
Nghi phi tự mình đi đến lãnh cung hỏi thăm đầu đuôi, nhưng lãnh cung bị người của Thương Mai canh giữ, ai cũng không thể vào.
Nghi phi giận dữ mang người đến Trường Sinh Cung.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đối với Nghi phi này, Thương Mại vô cùng nhức đầu.
Nghi phi yêu ghét đều rất quyết liệt, lòng dạ độc ác nhưng xưa nay không hề che giấu, hễ có ai uy hiếp đến nàng ta, nàng ta thà giết lâm nghìn người cũng không bỏ sót một ai, người biết chuyện của nàng ta trong cung đã bị nàng ta giết hơn phân nửa, dường như nàng ta làm bất kỳ chuyện gì cũng đã tính trước, cho dù chuyện bị bại lộ, nàng ta cũng không sợ, bởi vì nàng ta tự tin có thể giải quyết dễ dàng. Đọc truyện mới nhất tại Vietwriternet
Chuyện của nàng ta và Thái tử, nàng ta cũng chẳng hề trốn trốn tránh tránh, nhưng không có người nào lấy được chứng cứ của nàng ta. Mai phi đã sớm biết, nhưng có thể làm thế nào? Thậm chí nàng ta còn không hề để ý đến việc Mai phi biết.
Bởi vì, lúc nào nàng ta cũng có thể cắn ngược lại Mai phi một phát.
Thương Mai cũng không muốn chọc đến nàng ta, bởi vì chọc đến nàng ta, vậy thì chờ phiền toái tìm đến cửa đi, giống như hôm nay vậy, động một cái đã tới chửi bóng chửi gió.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thật ra Thương Mai cũng vô cùng nghi ngờ, tốt xấu gì Nghi phi này cũng xuất thân danh môn, theo lý mà nói, nên có tố chất của khuê tủ danh môn, lại sống an nhàn sung sướng trong cung nhiều năm, địa vị tôn quý, nhưng lại thiếu mất chín chắn và bình tĩnh của phi tần hậu cung nên có.
Nhưng mà, nàng ta cũng không hề lỗ mãng!
Nàng ta đi vào Trường Sinh Cung, cũng không giả vờ giả vịt, trực tiếp chất vấn Thương Mai: “Bản cung nghe nói người phải người canh giữ lãnh cung, không cho bất kỳ ai ra vào, thật sao?”
Thương Mai gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thương Mai nói: “Lương tần bị bệnh, ta không cho phép bất kỳ ai đến quấy rầy nàng ta, chỉ vậy thôi.”
Nghi phi cười lạnh: “Không cho phép? Ngươi dựa vào cái gì mà không cho phép? Không cho phép hạ nhân vào thì thôi, nhưng dựa vào cái gì mà ngăn cản bản cung vào? Hơn nữa, Lương tần này đã là kẻ có tội, nàng ta bị thương, bị bệnh, hay là chết rồi, Hoàng thượng cũng không quan tâm, người nhiều chuyện như vậy làm gì?”
“Mặc dù Lương tân bị đày vào lãnh cung, nhưng phong hào của nàng ta vẫn còn đó, hơn nữa còn là mẹ ruột của Lương Vương, sao có thể bỏ đi không thèm để ý? Không nể mặt tăng nhưng vẫn phải nể mặt Phật.” Thương Mại nhẹ nhàng đáp lại.
Nghi phi khẽ nói: “Đừng mang chuyện của Lương Vương vào, Lương Vương cũng không có ý định quan tâm đến nàng ta, Hoàng thượng nhân từ giữ lại tính mạng nàng ta, tạm thời ở trong lãnh cung đã là ơn đức quá rồi, nàng ta bị bệnh, muốn mời ngự y, vậy phải do bản cung và Mai nhi đồng ý, ngươi chỉ là một Vương phi, không có quyền quản lý chuyện trong cung.”
“Cũng không mời ngự y cho nàng ta, chỉ là ta đến khám và điều trị cho nàng ta mà thôi, không sai, ta chỉ là Vương phi, nhưng Hoàng thượng cũng không hạn chế ta điều trị cho người trong cung, chắc hẳn Nghi phi cũng không thể ngăn cản.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bản cũng không rảnh quản ngươi, tóm lại, hôm nay bản cũng muốn gặp tiện nhân Lương tần này, ngươi không cho bản cung đi, bản cung sai người cứng rắn xông vào, xem ầm ĩ ra chuyện rồi, Hoàng thượng sẽ trách tội ai.” Đọc truyện mới nhất tại Tr uyện88.net
Tất nhiên Thương Mai biết không thể ầm ĩ ra chuyện, nếu không Hoàng thượng sẽ biết chuyện Lương tần tự vẫn.
Cô nhíu mày: “Bệnh của Lương tần sẽ truyền nhiễm, vì vậy ta dùng thân phận đại phu hạ lệnh phong tỏa, nếu như Nghị phi nương nương cảm thấy ta làm như vậy không thỏa đáng, cứ việc gặp vua.”
“Truyền nhiễm? Bệnh truyền nhiễm gì?” Nghi phi cười lạnh: “Ngươi đừng tưởng rằng bản cũng không biết, người đang che giấu giúp Lương tân, nàng ta không phải bị bệnh, càng không phải bị thương như bên ngoài đồn đại, mà là tự vẫn, loại tội phạm này, Hoàng thượng ban ơn cho nàng ta sống, nàng ta không những không cảm ơn mà trái lại đi tự vẫn kháng nghị, tội ác tày trời, nếu Hoàng thượng biết, cũng không tha cho nàng ta.”
“Nghi phi nương nương nghe ai nói rằng Lượng tần tự vẫn?” Thương Mại hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đừng quản bản cung nghe ai nói, trong lòng người tự rõ đây là sự thật, người dám nói không phải sao?”,
“Không, ta dám nói không phải.” Thương Mai nói.
Cái gọi là tự vẫn, là chính mình bằng lòng chết, nhưng Lượng tần không phải, nàng ta bị đe dọa.
Nghi phi vỗ bàn, trợn trừng mắt: “Bản cũng không nói nhảm với người, chỉ hỏi người một câu, người có cho bản cung đi vào không?”
Thương Mai đang muốn nói không thể đi vào, đã thấy Tôn công công đi vào, khom người nói: “Nghi phi nương nương...”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Từ sau khi Hoàng thái hậu đi, Tôn công công đến Trường Sinh Cung hầu hạ Thương Mai.
Nghi phi thấy Tôn công công đi vào nói chuyện, giận tím mặt: “Ngươi là ai? Không truyền mà người cũng dám đi vào? Cút ra ngoài.”
Thương Mai đột nhiên trở mặt: “Nghi phi, ngươi muốn giở thói ngang ngược, vậy về Nghi Lan Cung của ngươi, nơi này là Trường Sinh Cung, là nơi của ta, người bên cạnh ta còn chưa đến lượt người nhục mạ.”
“Bản cung mắng một tên nô tài ngu dốt, trở ngại Nhiếp Chính Vương phi ngươi sao? Ngươi thật sự cho rằng bây giờ Nhiếp Chính Vương làm chủ triều chính thì người chính là Hoàng hậu sao? Ngươi không có quyền xử lý tam cung lục viện, cho dù Hoàng thái hậu từng có ý chỉ cho người quản lý sổ sách trong cung, chẳng qua cũng chỉ là người qua đường mà thôi, ngươi thật sự coi mình là Hoàng hậu sao?”
Thương Mai nghe những lời này thì tỉnh táo lại, thoạt nhìn hôm nay Nghi phi đến ầm ĩ chuyện Lương tần, nhưng phía sau còn có mục đích sâu xa hơn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Là vấn đề sổ sách trong cung?
Quả thật bây giờ cô quản lý sổ sách trong cung là danh không chính, ngôn không thuận, nếu chuyện nàng ta ầm ĩ truyền ra ngoài, tất nhiên tàn phi hậu cung sẽ không thể không chỉ trỏ cô, nói cô vượt quyền.
Hơn nữa, vừa thấy Tôn công công đi vào đã nổi giận, sau đó còn nói Hoàng thái hậu để cô quản lý sổ sách chỉ là người qua đường, đây cũng là trực tiếp phủ định Hoàng thái hậu.
Nàng ta làm như vậy là muốn lấy lòng ai?
Không khó đoán!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lương Vương không vào cung, Đao lão đại nói chuyện của Lương tần cho hắn biết, hắn chỉ ừ một tiếng, sau đó bảo Đạo lão đại trở về.
Đao lão đại hơi bất ngờ: “Người không vào xem sao?”
“Ngươi trở về trước đi.” Lương Vương đuổi hắn ta.
Mặc dù Đạo lão đại không hiểu nhiều quy củ, nhưng thấy Lương Vương lên tiếng, cũng đành phải rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khi Đao lão đại trở về cung, Thương Mại vẫn còn trong lãnh cung.
Bây giờ trong lãnh cung không nhiều người lắm, chỉ có mấy tên thị vệ đang canh giữ, tất nhiên cũng không có người hầu hạ, mỗi ngày có cung nữ già đưa chút đồ dùng đến, nhưng bình thường đều không có người bằng lòng đến gần lãnh cung, xui xẻo.
Thương Mai không cách nào hỏi được có người nào từng tiếp xúc với Lương tần hay không, bởi vì, cửa lớn của lãnh cung khóa chặt, người bên trong chắc chắn không ra được, cũng không có người nào sẽ đi vào, vì vậy, thời gian làm nhiệm vụ bọn họ chỉ tuần tra một vòng, sau đó tránh trong một phòng nhỏ bên cạnh lãnh cung sưởi ấm.
Cung nữ già mang đồ đến, bình thường chỉ ném đồ vào, sau đó rời đi ngay, rất ít khi mở cửa đi vào.
Nếu đã không có người tiến vào, Lương tần lại không ra được, là ai đe dọa nàng ta?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có thể dọa Lương tần đến điên điên khùng khùng, chắc chắn cũng phải bỏ ra khá nhiều công sức.
Thương Mai gọi thị vệ lãnh cung đến hỏi một lần, thị vệ không nói ra được duyên cớ vì sao, chỉ cam đoan rằng không có người đi vào.
Mai phi hạ nghiêm lệnh: “Chuyện Lương tần bị thương, không thể nói lung tung ra ngoài, nếu bị truyền ra ngoài, bản cũng sẽ tậu với Hoàng thượng xử lý các ngươi tội không làm tròn trách nhiệm.”
“Vâng, ty chức tuân mệnh.” Tất nhiên thị vệ nghe ra ý tứ trong lời của Mai phi, sợ rằng chuyện này không giấu được, nhưng nếu có người hỏi thì nói là Lương tần bị thương, mà không phải tự vẫn.
Thương Mai lại để Tiêu Thác phái người đến đây xem lần nữa, cô cảm thấy, đối phương muốn ép Lương tần tự vẫn, có một mẫu thân tự vẫn, vậy Lương Vương cơ bản có thể rời khỏi vòng tranh đấu này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thương Mai biết Lương Vương không có lòng đó, nhưng cũng không thể bị dính líu vào, hơn nữa, Thương Mai cũng không chắc chắn bây giờ Lương Vương nghĩ như thế nào, dù sao cũng là mẹ mình, không thể nói Hoàng hậu không yêu Lương Vương, chỉ là không đủ yêu mà thôi.
Sáu mươi gậy này, sợ rằng đã làm tổn thương trái tim của hắn rồi.
Giấy không thể gói được lửa, cuối cùng chuyện Lương tần tự sát vẫn bị truyền ra.
Nghi phi tự mình đi đến lãnh cung hỏi thăm đầu đuôi, nhưng lãnh cung bị người của Thương Mai canh giữ, ai cũng không thể vào.
Nghi phi giận dữ mang người đến Trường Sinh Cung.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đối với Nghi phi này, Thương Mại vô cùng nhức đầu.
Nghi phi yêu ghét đều rất quyết liệt, lòng dạ độc ác nhưng xưa nay không hề che giấu, hễ có ai uy hiếp đến nàng ta, nàng ta thà giết lâm nghìn người cũng không bỏ sót một ai, người biết chuyện của nàng ta trong cung đã bị nàng ta giết hơn phân nửa, dường như nàng ta làm bất kỳ chuyện gì cũng đã tính trước, cho dù chuyện bị bại lộ, nàng ta cũng không sợ, bởi vì nàng ta tự tin có thể giải quyết dễ dàng. Đọc truyện mới nhất tại Vietwriternet
Chuyện của nàng ta và Thái tử, nàng ta cũng chẳng hề trốn trốn tránh tránh, nhưng không có người nào lấy được chứng cứ của nàng ta. Mai phi đã sớm biết, nhưng có thể làm thế nào? Thậm chí nàng ta còn không hề để ý đến việc Mai phi biết.
Bởi vì, lúc nào nàng ta cũng có thể cắn ngược lại Mai phi một phát.
Thương Mai cũng không muốn chọc đến nàng ta, bởi vì chọc đến nàng ta, vậy thì chờ phiền toái tìm đến cửa đi, giống như hôm nay vậy, động một cái đã tới chửi bóng chửi gió.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thật ra Thương Mai cũng vô cùng nghi ngờ, tốt xấu gì Nghi phi này cũng xuất thân danh môn, theo lý mà nói, nên có tố chất của khuê tủ danh môn, lại sống an nhàn sung sướng trong cung nhiều năm, địa vị tôn quý, nhưng lại thiếu mất chín chắn và bình tĩnh của phi tần hậu cung nên có.
Nhưng mà, nàng ta cũng không hề lỗ mãng!
Nàng ta đi vào Trường Sinh Cung, cũng không giả vờ giả vịt, trực tiếp chất vấn Thương Mai: “Bản cung nghe nói người phải người canh giữ lãnh cung, không cho bất kỳ ai ra vào, thật sao?”
Thương Mai gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thương Mai nói: “Lương tần bị bệnh, ta không cho phép bất kỳ ai đến quấy rầy nàng ta, chỉ vậy thôi.”
Nghi phi cười lạnh: “Không cho phép? Ngươi dựa vào cái gì mà không cho phép? Không cho phép hạ nhân vào thì thôi, nhưng dựa vào cái gì mà ngăn cản bản cung vào? Hơn nữa, Lương tần này đã là kẻ có tội, nàng ta bị thương, bị bệnh, hay là chết rồi, Hoàng thượng cũng không quan tâm, người nhiều chuyện như vậy làm gì?”
“Mặc dù Lương tân bị đày vào lãnh cung, nhưng phong hào của nàng ta vẫn còn đó, hơn nữa còn là mẹ ruột của Lương Vương, sao có thể bỏ đi không thèm để ý? Không nể mặt tăng nhưng vẫn phải nể mặt Phật.” Thương Mại nhẹ nhàng đáp lại.
Nghi phi khẽ nói: “Đừng mang chuyện của Lương Vương vào, Lương Vương cũng không có ý định quan tâm đến nàng ta, Hoàng thượng nhân từ giữ lại tính mạng nàng ta, tạm thời ở trong lãnh cung đã là ơn đức quá rồi, nàng ta bị bệnh, muốn mời ngự y, vậy phải do bản cung và Mai nhi đồng ý, ngươi chỉ là một Vương phi, không có quyền quản lý chuyện trong cung.”
“Cũng không mời ngự y cho nàng ta, chỉ là ta đến khám và điều trị cho nàng ta mà thôi, không sai, ta chỉ là Vương phi, nhưng Hoàng thượng cũng không hạn chế ta điều trị cho người trong cung, chắc hẳn Nghi phi cũng không thể ngăn cản.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bản cũng không rảnh quản ngươi, tóm lại, hôm nay bản cũng muốn gặp tiện nhân Lương tần này, ngươi không cho bản cung đi, bản cung sai người cứng rắn xông vào, xem ầm ĩ ra chuyện rồi, Hoàng thượng sẽ trách tội ai.” Đọc truyện mới nhất tại Tr uyện88.net
Tất nhiên Thương Mai biết không thể ầm ĩ ra chuyện, nếu không Hoàng thượng sẽ biết chuyện Lương tần tự vẫn.
Cô nhíu mày: “Bệnh của Lương tần sẽ truyền nhiễm, vì vậy ta dùng thân phận đại phu hạ lệnh phong tỏa, nếu như Nghị phi nương nương cảm thấy ta làm như vậy không thỏa đáng, cứ việc gặp vua.”
“Truyền nhiễm? Bệnh truyền nhiễm gì?” Nghi phi cười lạnh: “Ngươi đừng tưởng rằng bản cũng không biết, người đang che giấu giúp Lương tân, nàng ta không phải bị bệnh, càng không phải bị thương như bên ngoài đồn đại, mà là tự vẫn, loại tội phạm này, Hoàng thượng ban ơn cho nàng ta sống, nàng ta không những không cảm ơn mà trái lại đi tự vẫn kháng nghị, tội ác tày trời, nếu Hoàng thượng biết, cũng không tha cho nàng ta.”
“Nghi phi nương nương nghe ai nói rằng Lượng tần tự vẫn?” Thương Mại hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đừng quản bản cung nghe ai nói, trong lòng người tự rõ đây là sự thật, người dám nói không phải sao?”,
“Không, ta dám nói không phải.” Thương Mai nói.
Cái gọi là tự vẫn, là chính mình bằng lòng chết, nhưng Lượng tần không phải, nàng ta bị đe dọa.
Nghi phi vỗ bàn, trợn trừng mắt: “Bản cũng không nói nhảm với người, chỉ hỏi người một câu, người có cho bản cung đi vào không?”
Thương Mai đang muốn nói không thể đi vào, đã thấy Tôn công công đi vào, khom người nói: “Nghi phi nương nương...”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Từ sau khi Hoàng thái hậu đi, Tôn công công đến Trường Sinh Cung hầu hạ Thương Mai.
Nghi phi thấy Tôn công công đi vào nói chuyện, giận tím mặt: “Ngươi là ai? Không truyền mà người cũng dám đi vào? Cút ra ngoài.”
Thương Mai đột nhiên trở mặt: “Nghi phi, ngươi muốn giở thói ngang ngược, vậy về Nghi Lan Cung của ngươi, nơi này là Trường Sinh Cung, là nơi của ta, người bên cạnh ta còn chưa đến lượt người nhục mạ.”
“Bản cung mắng một tên nô tài ngu dốt, trở ngại Nhiếp Chính Vương phi ngươi sao? Ngươi thật sự cho rằng bây giờ Nhiếp Chính Vương làm chủ triều chính thì người chính là Hoàng hậu sao? Ngươi không có quyền xử lý tam cung lục viện, cho dù Hoàng thái hậu từng có ý chỉ cho người quản lý sổ sách trong cung, chẳng qua cũng chỉ là người qua đường mà thôi, ngươi thật sự coi mình là Hoàng hậu sao?”
Thương Mai nghe những lời này thì tỉnh táo lại, thoạt nhìn hôm nay Nghi phi đến ầm ĩ chuyện Lương tần, nhưng phía sau còn có mục đích sâu xa hơn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Là vấn đề sổ sách trong cung?
Quả thật bây giờ cô quản lý sổ sách trong cung là danh không chính, ngôn không thuận, nếu chuyện nàng ta ầm ĩ truyền ra ngoài, tất nhiên tàn phi hậu cung sẽ không thể không chỉ trỏ cô, nói cô vượt quyền.
Hơn nữa, vừa thấy Tôn công công đi vào đã nổi giận, sau đó còn nói Hoàng thái hậu để cô quản lý sổ sách chỉ là người qua đường, đây cũng là trực tiếp phủ định Hoàng thái hậu.
Nàng ta làm như vậy là muốn lấy lòng ai?
Không khó đoán!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet