Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-515
CHƯƠNG 515: Quý thái phi ĐẠI BẠI
Mọi thứ diễn ra đúng như Thương Mại dự đoán, về phía Tôn Phương Nhi căn bản không cần lo lắng điều gì cả, sau khi cô nghe thấy tiếng kim loại, biết rằng có thích khách đang đến, liền lấy trong tay áo ra một cây sáo nhỏ rồi bắt đầu thôi.
Chỉ trong nháy mắt, trên khắp các cửa ra vào, cửa sổ và mái hiên phòng cô đều bị bao phủ bởi những con rắn độc đầy màu sắc, tưởng như chúng đang canh gác nghiêm ngặt căn phòng này.
Vấn đề ở Hi Vi Cung cũng không lớn, vì Dạ vương tập trung bảo vệ Hi Vi Cung, ngoài Cấm quân, còn có người của Tà Hàn Lâu được phái đến canh gác nơi này.
Hi Vi Cung không nằm trong tay Quý thái phi, nên những tên “thích khách” này thực chất chính là bọn đạo tặc giết người man rợ mà Tà Hàn Lâu và Tố Nguyệt Lâu bắt về.
Nhưng dù lớp bảo vệ có phát huy tác dụng, thì Hoàng đế vân không tránh khỏi chấn kinh.
Mặc dù ông ta đã đoán được hai ngày này Quý thái phi ắt hắn sẽ ra tay, nhưng không ngờ thích khách lại xông đến Hi Vi Cung.
Mà vào thời điểm nguy cấp này, cả Dạ vương và Lương vương đều đã ai về phủ người nấy, không còn ở lại không cung.
Đương nhiên trở về phủ thì cũng chẳng có việc gì làm, chỉ ngồi chờ sát thủ đến.
Cứ như vậy, buổi tối hôm nay quả thực giống như một màn kịch lớn, từ phủ Trần thái quân, phủ Lễ Thân vương, đến phủ Lục Vương gia hay phủ Việt Đông vương, đều có thích khách tấp nập đến thăm hỏi.
Ngay cả bách tính xung quanh đó đều biết về trận chém giết này, trong cảnh tàn sát khốc liệt ấy, chủ ý giết người đã rõ ràng hơn cả.
Phủ Lễ Thân vương là nơi ồn ào nhất.
Khi thích khách đến, cả vương phủ đều nhốn nháo hết lên.
Vì có con chó vàng của Lễ Thân vương hú lên, nên toàn bộ đàn chó ở hậu viện đều sôi sục theo, cửa lông vừa mở, mấy chục con chó đen ào ào xông ra, nhất là khi ngửi thấy mùi máu, chúng lại càng điên cuồng.
Có thể nói Lễ Thân vương không bỏ qua bất kì kẻ nào, lấy mạng toàn bộ lũ “thích khách”, đám đạo đặc giết người không ghê tay này đã phải trả giá bằng chính máu của mình.
Quý thái phi ngồi tĩnh lặng trong Từ An Cung, Thất hoàng tử đang ngủ ngon lành bên cạnh bà, bà ta đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt Thất hoàng tử, vẻ mặt bình tĩnh một cách khó tả.
Cả đời bà ta nghĩ mưu tính kế, chỉ để chờ đến đêm nay.
Vì vậy nên bà ta ngược lại vô cùng bình tĩnh, thắng làm vua, thua làm giặc, bà ta hiểu rõ luật chơi này.
A Phúc được phái đi bí mật chỉ đạo thích khách xông vào Huệ Khánh Cung, nhưng khi hắn ta trông thấy Hi Vi Cung cũng có thích khách, biết được tình hình không ổn, hắn liên vội vàng chạy về bẩm báo cho Quý thái phi.
“Ngươi nói có Hi Vi Cung cũng có thích khách?” Qúy thái phi đột ngột đứng lên, trợn tròn hai mắt.
"Vâng, bên Hi Vi Cung phát hiện ra thích khách, ăn mặc giống hệt như người của chúng ta.”
Quý thái phi thầm kêu một tiếng trong lòng, lần này bà ta đã phái đi đa số tử sĩ, chỉ để lại mười mấy cao thủ, để sau này ám sát hoàng thượng,
vì Hi Vi Cung bên vững chắc chắn, còn có đường hầm, tử sĩ chắc chắn không thể nào tấn công vào, vào được thì cũng không tìm được đường hầm.
Bà ta muốn ép Hoàng đế ra mặt bằng cách giết Hạ Thương Mai và những người khác, bởi vì việc ám sát Hạ Thương Mai và Dạ vương không phải là mưu phản, ông ta nghĩ rằng mình vẫn có thể kìm chế được bà ta.
Nhưng bây giờ ám sát Hoàng đế tương đương với việc trực tiếp khiêu khích quyền lực của Hoàng đế, chính là tạo phản, Hoàng đế chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ điều gì mà phản công lại mạnh mẽ.
So với việc giết Hoàng đế, thì ám sát Dạ vương và Hạ Thương Mai lại mang ý nghĩa khác hắn.
Nhưng vấn đề lớn nhất là bà ta không hề hạ lệnh ám sát Hoàng đế, cũng không ra lệnh tấn công Hi Vi Cung.
Bà ta ngã xuống ghế, sắc mặt xám xịt, ánh sáng trong đôi mắt bà dần mờ đi, bà ta bắt đầu run lên sợ hãi.
Vốn dĩ bà ta tưởng rằng mình sẽ không sợ hãi sự việc thực sự xảy ra, bà ta mới phát hiện mình không thể nào đối mặt được.
Không, bà cùng với những tử sĩ còn lại, dốc toàn lực tấn công Hi Vi Cung, giết chết hoàng thượng!” Quý thái phi nghiêm giọng nói.
“Vâng!” A Phúc vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Bà ta ngồi xuống nhéo đôi má của Thất hoàng tử, Thất hoàng tử đau quá liền tỉnh giấc: “Quý thái phi?”
Đôi môi Quý thái phi run rẩy, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Tiểu Thất, ngày tốt của chúng ta sắp đến rồi."
Thất thất bại, chỉ cần trong tay bà ta vẫn giữ chặt nó thì vẫn còn cơ hội có thể rút khỏi hoàng cung.
Thất hoàng tử càu nhàu rồi đứng dậy: “Thật sao?”
“Đúng vậy, con dậy đi, ai gia đưa con ra khỏi cung, bây giờ người của ai gia đã vào trong cung, đợi bọn họ giết được phụ hoàng của con thì sẽ đón mừng con về cung làm Hoàng đế”
Ở Từ An Cung, gần đây lính canh tcung đang hỗn loạn vì đám sát thủ, bà ta nhất định phải lợi dụng lúc hỗn loạn trốn ra ngoài, nếu không, đợi đến khi hoàng thượng thoát khỏi nguy hiểm thì bà ta không thể đi được nữa.
Bây giờ mà đi, nếu phe bà ta thắng, giết được hoàng thượng, thì có thể đường hoàng trở về cung.
Nhưng cho dù Quý thái phi có vắt não ra suy nghĩ thì cũng không thể ngờ đến sự việc khắp người Dạ vương và Lương vương đều là vết thương, đương nhiên chỉ là thương nhẹ, đây chính là khổ nhục kế để nhằm tăng lên độ tin cậy.
Thương Mai và Tráng Tráng đã được bình an vô sự, nhưng nghe nói công chúa vì bị kinh hãi quá độ mà đã ngã bệnh.
Trong trận chiến thanh lọc này, Dạ vương đã huy động tổng cộng 5000 cấm quân, 30 người của Tà Hàn Lâu và 30 người bắt, toàn bộ đội quân bị xóa sổ, có một số kẻ đã chết trong tay cấm quân và người của Tà Hàn Lâu, Tố Nguyệt Lâu, số khác lại chọn cách cắn thuốc độc tự tử.
Trong Hi Vi Cung, xác chết ngổn ngang, máu me be bét, hơn 30 tên thích khách đã bị giết, ba tên chạy thoát, không một tên nào bị bắt.
Sau khi Hoàng đế rút vào đường hầm bí mật, Lộ công công mang tiêu diệt thích khách, đồng thời bao vây nghiêm ngặt Từ An Cung và phủ Nhiếp Chính vương.
Lần này Quý thái phi đã thất bại nặng nề!
Thất bại thảm hại!
Long uy của Hoàng đế khiến ai nấy đều khiếp sợ, trời còn chưa sáng đã bắt đầu lục tung kinh thành, hơn nữa còn bắt đầu áp lệnh giới nghiêm.
Sau khi bị thích khách làm loạn một trận, lần đầu tiên từ khi lâm bệnh, Hoàng đế hạ lệnh, ông ta muốn tham dự buổi triều sớm.
Thương Mai từta, cho uống thuốc, châm cứu, dùng tất cả mọi cách chỉ để ông ta có thể có đủ Dạ vương cũng vào cung bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, tối hôm qua có khoảng 1000 thích khách đã được phái đến, chết 983 người, 17 người trốn thoát, tất cả thích khách đều có một viên thuốc độc trong miệng, vì bị truy sát, một số còn chưa kịp căn thuốc độc trong miệng, một số khác bị ép đến mức không còn đường thoát nên đã căn thuốc độc tự sát.”
“Không bắt được kẻ nào sống sót đều đã cắn thuốc độc tự sát”
Hoàng đế quay người ra lệnh: “Trẫm đã hạ lệnh lục soát toàn thành, ngươi ngay lập tức dẫn người đi canh các cổng thành, bất cứ ai ra khỏi thành đều phải kiểm tra nghiêm ngặt.
“Vâng!” Dạ vương nhận lệnh.
Hoàng đế nhìn thấy dải băng cuốn trên cánh tay hắn liên cau mày: "Ngươi cũng bị thương sao?”
“Vết thương nhỏ thôi.” Dạ vương nói.
“Nộp lên cho ta danh sách các hoàng thân rút đồ ra khỏi tay áo: “Tất cả đều đã được ghi lại trên đây.”
Lộ công công cầm lấy đưa cho Hoàng đế, Hoàng đế mở ra xem, đầu mày dần dần cau lại.
Những người bị ám sát đều là những người ủng hộ nhiếp chính.
Thế cần bằng đã mất.
Dạ vương lui ra ngoài, Lương vương đứng ngoài đại sảnh, thấy hắn đi ra liên bước tới hỏi: “Ngươi nghĩ phụ hoàng sẽ làm thế nào? Sẽ không diệtsao?”
“Bởi vì Quý thái phi không còn đường sống nữa rồi, Lương thái phó và thái tử bị phế không còn tác dụng gì nữa, bây giờ người duy nhất có thể giữ chân được Thất hoàng thúc của ngươi chỉ có duy nhất Nam Hoài vương mà thôi, nhưng nếu hoàng thượng khỏe lại, người sẽ cần nhắc diệt trừ Nam Hoài vương hay không.”
Thân làm Hoàng đế, nếu không khống chế được người có binh quyền, thì kiềm chế lẫn nhau.
Mọi thứ diễn ra đúng như Thương Mại dự đoán, về phía Tôn Phương Nhi căn bản không cần lo lắng điều gì cả, sau khi cô nghe thấy tiếng kim loại, biết rằng có thích khách đang đến, liền lấy trong tay áo ra một cây sáo nhỏ rồi bắt đầu thôi.
Chỉ trong nháy mắt, trên khắp các cửa ra vào, cửa sổ và mái hiên phòng cô đều bị bao phủ bởi những con rắn độc đầy màu sắc, tưởng như chúng đang canh gác nghiêm ngặt căn phòng này.
Vấn đề ở Hi Vi Cung cũng không lớn, vì Dạ vương tập trung bảo vệ Hi Vi Cung, ngoài Cấm quân, còn có người của Tà Hàn Lâu được phái đến canh gác nơi này.
Hi Vi Cung không nằm trong tay Quý thái phi, nên những tên “thích khách” này thực chất chính là bọn đạo tặc giết người man rợ mà Tà Hàn Lâu và Tố Nguyệt Lâu bắt về.
Nhưng dù lớp bảo vệ có phát huy tác dụng, thì Hoàng đế vân không tránh khỏi chấn kinh.
Mặc dù ông ta đã đoán được hai ngày này Quý thái phi ắt hắn sẽ ra tay, nhưng không ngờ thích khách lại xông đến Hi Vi Cung.
Mà vào thời điểm nguy cấp này, cả Dạ vương và Lương vương đều đã ai về phủ người nấy, không còn ở lại không cung.
Đương nhiên trở về phủ thì cũng chẳng có việc gì làm, chỉ ngồi chờ sát thủ đến.
Cứ như vậy, buổi tối hôm nay quả thực giống như một màn kịch lớn, từ phủ Trần thái quân, phủ Lễ Thân vương, đến phủ Lục Vương gia hay phủ Việt Đông vương, đều có thích khách tấp nập đến thăm hỏi.
Ngay cả bách tính xung quanh đó đều biết về trận chém giết này, trong cảnh tàn sát khốc liệt ấy, chủ ý giết người đã rõ ràng hơn cả.
Phủ Lễ Thân vương là nơi ồn ào nhất.
Khi thích khách đến, cả vương phủ đều nhốn nháo hết lên.
Vì có con chó vàng của Lễ Thân vương hú lên, nên toàn bộ đàn chó ở hậu viện đều sôi sục theo, cửa lông vừa mở, mấy chục con chó đen ào ào xông ra, nhất là khi ngửi thấy mùi máu, chúng lại càng điên cuồng.
Có thể nói Lễ Thân vương không bỏ qua bất kì kẻ nào, lấy mạng toàn bộ lũ “thích khách”, đám đạo đặc giết người không ghê tay này đã phải trả giá bằng chính máu của mình.
Quý thái phi ngồi tĩnh lặng trong Từ An Cung, Thất hoàng tử đang ngủ ngon lành bên cạnh bà, bà ta đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt Thất hoàng tử, vẻ mặt bình tĩnh một cách khó tả.
Cả đời bà ta nghĩ mưu tính kế, chỉ để chờ đến đêm nay.
Vì vậy nên bà ta ngược lại vô cùng bình tĩnh, thắng làm vua, thua làm giặc, bà ta hiểu rõ luật chơi này.
A Phúc được phái đi bí mật chỉ đạo thích khách xông vào Huệ Khánh Cung, nhưng khi hắn ta trông thấy Hi Vi Cung cũng có thích khách, biết được tình hình không ổn, hắn liên vội vàng chạy về bẩm báo cho Quý thái phi.
“Ngươi nói có Hi Vi Cung cũng có thích khách?” Qúy thái phi đột ngột đứng lên, trợn tròn hai mắt.
"Vâng, bên Hi Vi Cung phát hiện ra thích khách, ăn mặc giống hệt như người của chúng ta.”
Quý thái phi thầm kêu một tiếng trong lòng, lần này bà ta đã phái đi đa số tử sĩ, chỉ để lại mười mấy cao thủ, để sau này ám sát hoàng thượng,
vì Hi Vi Cung bên vững chắc chắn, còn có đường hầm, tử sĩ chắc chắn không thể nào tấn công vào, vào được thì cũng không tìm được đường hầm.
Bà ta muốn ép Hoàng đế ra mặt bằng cách giết Hạ Thương Mai và những người khác, bởi vì việc ám sát Hạ Thương Mai và Dạ vương không phải là mưu phản, ông ta nghĩ rằng mình vẫn có thể kìm chế được bà ta.
Nhưng bây giờ ám sát Hoàng đế tương đương với việc trực tiếp khiêu khích quyền lực của Hoàng đế, chính là tạo phản, Hoàng đế chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ điều gì mà phản công lại mạnh mẽ.
So với việc giết Hoàng đế, thì ám sát Dạ vương và Hạ Thương Mai lại mang ý nghĩa khác hắn.
Nhưng vấn đề lớn nhất là bà ta không hề hạ lệnh ám sát Hoàng đế, cũng không ra lệnh tấn công Hi Vi Cung.
Bà ta ngã xuống ghế, sắc mặt xám xịt, ánh sáng trong đôi mắt bà dần mờ đi, bà ta bắt đầu run lên sợ hãi.
Vốn dĩ bà ta tưởng rằng mình sẽ không sợ hãi sự việc thực sự xảy ra, bà ta mới phát hiện mình không thể nào đối mặt được.
Không, bà cùng với những tử sĩ còn lại, dốc toàn lực tấn công Hi Vi Cung, giết chết hoàng thượng!” Quý thái phi nghiêm giọng nói.
“Vâng!” A Phúc vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Bà ta ngồi xuống nhéo đôi má của Thất hoàng tử, Thất hoàng tử đau quá liền tỉnh giấc: “Quý thái phi?”
Đôi môi Quý thái phi run rẩy, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Tiểu Thất, ngày tốt của chúng ta sắp đến rồi."
Thất thất bại, chỉ cần trong tay bà ta vẫn giữ chặt nó thì vẫn còn cơ hội có thể rút khỏi hoàng cung.
Thất hoàng tử càu nhàu rồi đứng dậy: “Thật sao?”
“Đúng vậy, con dậy đi, ai gia đưa con ra khỏi cung, bây giờ người của ai gia đã vào trong cung, đợi bọn họ giết được phụ hoàng của con thì sẽ đón mừng con về cung làm Hoàng đế”
Ở Từ An Cung, gần đây lính canh tcung đang hỗn loạn vì đám sát thủ, bà ta nhất định phải lợi dụng lúc hỗn loạn trốn ra ngoài, nếu không, đợi đến khi hoàng thượng thoát khỏi nguy hiểm thì bà ta không thể đi được nữa.
Bây giờ mà đi, nếu phe bà ta thắng, giết được hoàng thượng, thì có thể đường hoàng trở về cung.
Nhưng cho dù Quý thái phi có vắt não ra suy nghĩ thì cũng không thể ngờ đến sự việc khắp người Dạ vương và Lương vương đều là vết thương, đương nhiên chỉ là thương nhẹ, đây chính là khổ nhục kế để nhằm tăng lên độ tin cậy.
Thương Mai và Tráng Tráng đã được bình an vô sự, nhưng nghe nói công chúa vì bị kinh hãi quá độ mà đã ngã bệnh.
Trong trận chiến thanh lọc này, Dạ vương đã huy động tổng cộng 5000 cấm quân, 30 người của Tà Hàn Lâu và 30 người bắt, toàn bộ đội quân bị xóa sổ, có một số kẻ đã chết trong tay cấm quân và người của Tà Hàn Lâu, Tố Nguyệt Lâu, số khác lại chọn cách cắn thuốc độc tự tử.
Trong Hi Vi Cung, xác chết ngổn ngang, máu me be bét, hơn 30 tên thích khách đã bị giết, ba tên chạy thoát, không một tên nào bị bắt.
Sau khi Hoàng đế rút vào đường hầm bí mật, Lộ công công mang tiêu diệt thích khách, đồng thời bao vây nghiêm ngặt Từ An Cung và phủ Nhiếp Chính vương.
Lần này Quý thái phi đã thất bại nặng nề!
Thất bại thảm hại!
Long uy của Hoàng đế khiến ai nấy đều khiếp sợ, trời còn chưa sáng đã bắt đầu lục tung kinh thành, hơn nữa còn bắt đầu áp lệnh giới nghiêm.
Sau khi bị thích khách làm loạn một trận, lần đầu tiên từ khi lâm bệnh, Hoàng đế hạ lệnh, ông ta muốn tham dự buổi triều sớm.
Thương Mai từta, cho uống thuốc, châm cứu, dùng tất cả mọi cách chỉ để ông ta có thể có đủ Dạ vương cũng vào cung bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, tối hôm qua có khoảng 1000 thích khách đã được phái đến, chết 983 người, 17 người trốn thoát, tất cả thích khách đều có một viên thuốc độc trong miệng, vì bị truy sát, một số còn chưa kịp căn thuốc độc trong miệng, một số khác bị ép đến mức không còn đường thoát nên đã căn thuốc độc tự sát.”
“Không bắt được kẻ nào sống sót đều đã cắn thuốc độc tự sát”
Hoàng đế quay người ra lệnh: “Trẫm đã hạ lệnh lục soát toàn thành, ngươi ngay lập tức dẫn người đi canh các cổng thành, bất cứ ai ra khỏi thành đều phải kiểm tra nghiêm ngặt.
“Vâng!” Dạ vương nhận lệnh.
Hoàng đế nhìn thấy dải băng cuốn trên cánh tay hắn liên cau mày: "Ngươi cũng bị thương sao?”
“Vết thương nhỏ thôi.” Dạ vương nói.
“Nộp lên cho ta danh sách các hoàng thân rút đồ ra khỏi tay áo: “Tất cả đều đã được ghi lại trên đây.”
Lộ công công cầm lấy đưa cho Hoàng đế, Hoàng đế mở ra xem, đầu mày dần dần cau lại.
Những người bị ám sát đều là những người ủng hộ nhiếp chính.
Thế cần bằng đã mất.
Dạ vương lui ra ngoài, Lương vương đứng ngoài đại sảnh, thấy hắn đi ra liên bước tới hỏi: “Ngươi nghĩ phụ hoàng sẽ làm thế nào? Sẽ không diệtsao?”
“Bởi vì Quý thái phi không còn đường sống nữa rồi, Lương thái phó và thái tử bị phế không còn tác dụng gì nữa, bây giờ người duy nhất có thể giữ chân được Thất hoàng thúc của ngươi chỉ có duy nhất Nam Hoài vương mà thôi, nhưng nếu hoàng thượng khỏe lại, người sẽ cần nhắc diệt trừ Nam Hoài vương hay không.”
Thân làm Hoàng đế, nếu không khống chế được người có binh quyền, thì kiềm chế lẫn nhau.