Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-704+705
Chương 704: Là yêu sao?
Tô Thanh lắc đầu: “Ta nói rồi, giữa chúng ta không phải tình yêu.”
“Không phải tình yêu? Vậy ngươi vì cái gì quan tâm nàng ta? Ta ngoại trừ Loan Loan ra, tôi không quan tâm đến nữ nhân khác.”
Tô Thanh hỏi: “Ngươi quan tâm Vương phi không? Vương phi khổ sở thương tâm, ngươi sẽ vui à?”
“Đương nhiên không vui rồi, tôi và Vương phi thế nhưng từng có giao tình số mệnh.”
Ngày đó cùng nhau rơi xuống biển, bọn họ trở thành quan hệ sinh tử.
“Vậy ngươi bằng lòng cưới Vương phi à?” Tô Thanh hỏi.
Tiêu Thác há to mồm, mở to hai mắt nhìn: “Ngươi điên rồi? Bị Vương gia nghe được, ta sẽ bị đánh chết”
Tô Thanh giải thích nói: “Ta chỉ nói với ngươi, giữa người và người, có rất nhiều loại tình cảm, giống ngươi và Loan Loan vậy, là tình yêu, giống ta và Nhu Dao như thế, là tình bạn, kỳ thật, tình bạn kiên cố hơn so với tình yêu, tin không?”
Hắn nhìn Tiêu Thác lộ ra chiêu bài mờ mịt, biết hắn không hiểu.
“Bỏ đi, nói ngươi cũng không hiểu, ta không phải muốn cô phụ Nhu Dao, ta biết, nếu ta cưới Nhu Dao, Nhu Dao sẽ đối với ta rất tốt rất tốt...... Nhưng, không giống, chung quy là thiếu một chút cái gì, ngươi có biết không?”
“Hiểu!” Tiêu Thác gật đầu.
Tô Thanh nhìn hắn, hắn hiểu? Không tin.
Tiêu Thác lại ngồi xuống, nói: “Ta hiểu thật mà, các ngươi đều cảm thấy Loan Loan không tốt, phải không? Ta có lẽ nên cưới tiểu thư khuê các hiền lành hơn Loan Loan, những tiểu thư khuê các kia có lẽ thậm chí sẽ không chống đối ta, coi ta là trời, nhưng ta nghĩ đến những tháng ngày đó đã cảm thấy buồn tẻ vô vị, bọn họ đều không phải Loan Loan.
Lần này, đổi lại Tô Thanh há to mồm, trợn mắt.
Tiêu Thác đây là thông suốt rồi sao?
Tiêu Thác phối hợp bổ sung: “Trong thiên hạ, chỉ có một cái Loan Loan......”
Tô Thanh cảm động đến lệ tràn bờ đê, Tiêu Thác cái tên đại ngốc này, cuối cùng cũng trưởng thành.
“Trong thiên hạ, cũng chỉ có Trần gia mới có binh khí tinh nhuệ, ta nếu không cưới Loan Loan, những binh khí kia đều không có duyên với ta......”
“Ngươi đi chết đi tên này!”
Tô Thanh đứng dậy, đánh Tiêu Thác một trận.
Lúc Mộ Dung Khanh trở về, mặt trời đã ngả về hướng tây.
Mộ Dung Khanh còn chưa ghé Hòa Húc Các, tiểu Khuyên đã tới trước một bước thở hổn hển tiến đến.
“Sao vậy? Là ai chọc bà nội tiểu Khuyên của chúng ta tức giận?” Nhu Dao nhìn khuôn mặt tròn của tiểu Khuyên đang tức giận mà trêu ghẹo.
Tiểu Khuyên nói một cách chua chát: “Huyện chúa ngài cũng đừng giễu cợt nô tỳ, nô tỳ là tức giận, rất rất tức giận.”
“Sao vậy?” Thương Mai nhìn Tiểu Khuyên tính tình rất tốt lại tức thành ra như vậy không nhịn được hỏi.
“Vương gia trở về rồi.” Tiểu Khuyên nói.
“Vương gia trở về ngươi tức cái gì chứ?” Thương Mai ngạc nhiên nói.
Tiểu Khuyên vốn định nhịn xuống, cuối cùng nhịn không được: “Vương phi, ngài không biết, Vương gia vừa mới vào cửa, vốn là muốn chạy đến Hòa Húc Các, nhưng không ngờ, tiểu chủ Uyển Tuệ của Lam Nhược Các kia bất ngờ xuất hiện, còn trẹo chân trước mặt Vương gia, đau đến ở nơi đó rơi nước mắt.”
“Vậy Vương gia nhà các ngươi phản ứng sao?” Loan Loan lập tức hứng thú, thích nghe nhất chuyện như vậy.
“Vương gia tự nhiên là nhìn cũng chưa từng nhìn nàng ta một chút, nàng ta thì hay rồi, lại khập khiễng đuổi theo Vương gia nói chuyện, nói thật bùi tai làm sao, nói phụ thân mình phạt đúng tội, còn nói nếu không phải vương gia, phụ thân nàng tham ô như thế, sớm muộn liên lụy chém đầu cả nhà, nàng ta nói Vương gia hạ chỉ niêm phong, là cứu được nàng ta, là ân nhân cứu mạng của nàng ta.”
Đám người nghe được hiếu kỳ, lại có nữ nhi đại nghĩa nghiêm nghị như vậy?
Loan Loan hưng phấn hỏi tiếp: “Vậy sau đó thì thế nào.”
“Sau đó, Vương gia đúng là có phản ứng lại với nàng ta, hỏi nàng ta là nữ nhi của ai, còn hỏi nàng vì sao ở đây, lúc ta trở về, Vương gia lại bị nàng dẫn đến Lam Nhược các.” Tiểu Khuyên thở phì phò nói.
“Ngài ấy đi rồi?” Đám người khẽ giật mình, cái này không giống tác phong lão Thất.
“Còn không phải sao? Đi rồi!” Tiểu Khuyên vẻ mặt đưa đám nói.
Loan Loan lẩm bẩm: “Hẳn là, nữ nhân của tội thần, dáng dấp rất xinh đẹp?”
Tiểu Khuyên tức giận nói: “Có xinh đẹp, cũng là hồ ly tinh.”
“Vậy chính là rất đẹp rồi.” Loan Loan nhìn Thương Mai: “Ngươi phải cẩn thận, vẫn là tranh thủ thời gian đuổi theo đi.”
Thương Mai cười nói: “Cô nương xinh đẹp khắp kinh thành đều có, nếu hắn bị cô gái xinh đẹp khác hấp dẫn, ta đuổi đi một người, sẽ có người khác, vậy ta sau này không cần làm chuyện gì khác, chỉ chuyên tâm đuổi hồ ly tinh thôi.”
“Ngươi vẫn là đừng quá bình tĩnh.” Hồ Hạnh Nhi vui vẻ nói.
Thương Mai nói: “Ta không phải bình tĩnh, chỉ là, trong kinh thành cám dỗ nhiều như vậy, ta đuổi hết được sao? Nếu tâm hắn ở chỗ ta, sẽ không rung động, nếu tâm không chỗ ta, ta gấp cũng vô dụng.”
Thương Mai nói như vậy, mình cũng ngơ ngác một chút, lúc nào, nàng cũng bắt đầu nói đến tâm?
Cùng lão Thất thành thân, hai người ở chung, tự nhiên cũng là có cảm tình, cô cũng từ từ cảm thấy, đây là tình yêu, nhưng, trên thực tế, giữa bọn họ cũng chưa từng có cảm giác oanh oanh liệt liệt.
Cô thậm chí cảm thấy, nếu như lão Thất yêu nữ tử khác, cô sẽ khổ sở, nhưng không đến mức thương tâm.
Nhưng, bây giờ một nữ tử bình thường xuất hiện, dường như sẽ không có uy hiếp gì, miệng cô nói bình tĩnh, lại không khỏi nghĩ đến sau này nếu như nữ tử như vậy xuất hiện thật thì sao?
Cô có thể bình tĩnh như vậy thật sao?
Hồ Hạnh Nhi vỗ vỗ bờ vai của cô: “Nếu Vương gia nhà ngươi đã trở về, vậy ta đi trước, không trở ngại vợ chồng các ngươi ân ái.”
Hồ Hạnh Nhi đi, mọi người cũng đều nói đi, dù sao, người ta chia cách lâu như vậy đâu, có bao nhiêu tâm sự.
“Đừng mà, ở lại ăn cơm đi.” Thương Mai giữ lại nói.
“Mai đi, đêm nay để cho vợ chồng hai người các ngươi.” Hồ Hạnh Nhi nói.
Loan Loan không tình nguyện đi lắm, nàng ta và Tiêu Thác nói muốn đi qua ăn cơm, chỉ là, Hồ Hạnh Nhi nói cũng đúng, người ta là cửu biệt trùng phùng đó.
Nàng ta cùng Tiêu Thác cũng là cửu biệt trùng phùng, nhưng, Tiêu Thác lại dẫn theo nàng đi dạo phố, trở về nhà mẹ đẻ, lại tới vương phủ, còn chưa nói chuyện đàng hoàng nữa đó.
Lúc Mộ Dung Khanh đến Hòa Húc Các, bọn người Hồ Hạnh Nhi vừa đi.
“Nhiều chén như vậy, vừa nãy có nhiều người lắm sao?” Mộ Dung Khanh vào cửa, thấy trên mặt bàn bày biện mấy cái cái chén, vội hỏi.
“Ưh, mấy người Hạnh Nhi vừa đi.” Thương Mai đứng lên, rất thuận tay cởi áo ngoài của hắn, cái này hiền thê làm đã quen, có đôi khi, sẽ làm trong vô ý thức.
“Không giữ các nàng ăn cơm à?” Mộ Dung Khanh hỏi.
Tiểu Khuyên dọn dẹp cái chén, trả lời nói: “Vương gia, đại chưởng quỹ Hồ nói muốn để Vương gia cùng Vương phi một mình.”
Nàng dùng sức nói hai chữ một mình.
Mộ Dung Khanh lộ ra nụ cười, Hồ Hạnh Nhi vẫn rất thức thời.
Thương Mai treo y phục lên, không để ý mà hỏi thăm: “Mới trở về à?”
“Ưh, mới vừa vào cửa không lâu.” Mộ Dung Khanh ngồi xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ treo vẻ tươi cười: “Nhớ bản vương?”
“Ưh!” Thương Mai nhìn hắn, thấy tâm trạng hắn dường như rất tốt: “Có chuyện vui ư?”
“Hoàng Thượng ban thưởng rất nhiều bảo bối, bảo đảm nàng thích.” Mộ Dung Khanh đưa tay chà xát gương mặt của nàng một chút, kéo nàng tới bên người, nhìn sắc mặt của nàng: “Thế nào? Ai chọc giận nàng không vui à? Chắc là Trần Loan Loan.”
Tiểu Khuyên nhìn Thương Mai một chút, thấy Thương Mai không lên tiếng, nàng ta cũng không dám nói, thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Chương 705: Ban thưởng thật nhiều
Nếu suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười.
Từ lúc nào, nàng cũng hiểu tâm tình nữ nhi, bắt đầu lo được lo mất?
“Hôm nay vào cung, Hoàng Thượng đã nói gì với người?” Thương Mai hỏi.
Tối hôm qua khi hai người ân ái xong, cũng đã nói một hồi lâu, cũng nói chuyện của Lâm Lâm với hănn.
Hắn cho ý kiến, hai canh giờ, có lẽ là có thể thực hiện.
Nhưng, điều kiện tiên quyết là bọn họ đều phải trong cung, hơn nữa, tốt nhất là Lâm Lâm một khi giả chết thành công, có thể lập tức mang người đi.
Muốn nhiều người như vậy đều ở trong cung, chỉ có một điều kiện, cử hành tiệc ăn mừng.
Chỉ là, tiệc ăn mừng, chưa chắc sẽ để Hạ Lâm tham gia, như thế, cần một người làm nội ứng, người này, sẽ ngay lúc tiệc ăn mừng diễn ra, chạy đến trên yến hội thông báo, mọi người đều biết.
Người này, không thể nào là Tôn Phương Nhi.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh đề cập đến Lương Thụ Lâm, nhưng, Mộ Dung Khanh ý kiến bảo thủ, bởi vì, Lương Thụ Lâm không phải là người của hắn, không thể bảo đảm tuyệt đối đáng tin.
Nếu như Lương Thụ Lâm trước đó báo cho Hoàng Thượng, kế này không thành không nói, Hạ Lâm sẽ bị ẩn sâu hơn, chỉ sợ, đến lúc đó sẽ giam giữ trong địa lao, sẽ dọa điên Hạ Lâm.
“Hoàng Thượng nói, bây giờ nhị ca và Tiêu Kiêu cũng đang trên đường hồi kinh, tiệc ăn mừng phải chờ tới bọn họ trở về mới cử hành.” Mộ Dung Khanh nói.
“Còn phải đợi bao nhiêu ngày?” Thương Mai hơi nóng nảy, chủ yếu là cô có thể đợi, Lâm Lâm không thể chờ, nếu như lại trì hoãn, sẽ có nguy hiểm.
Cô thấy tận mắt thấy những con rết kia, lúc nhìn thấy bọn chúng điên cuồng ác độc cắn xé độc trùng, nghĩ đến Lâm Lâm bị những con rết này cắn, trong tâm cô đau đớn không nói ra lời.
“Nhanh phải mười ngày, trước sau là đại bộ đội, không có nhanh như vậy.” Mộ Dung Khanh nói.
“Mười ngày?” Quá lâu, thật quá lâu.
Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút: “Có thể lại tìm Tôn Phương Nhi hay không, để nàng ta cho Hạ Lâm dùng chút thuốc, tạo cho Hạ Lâm bệnh giả tượng, chí ít, bảo đảm trong vòng mười ngày, sẽ không lại bị hút máu.”
“Nhưng, Tôn Phương Nhi không xuất cung, ta không có cách nào tiếp xúc với nàng ta.”
“Vào cung thỉnh an lão quái kia vật kia thì sao?”
“......” Lão quái vật!
Thương Mai nhìn nhìn hắn: “Lúc thỉnh an rất nhiều người, Tôn Phương Nhi cơ bản không biết nói chuyện, thỉnh an xong sẽ lập tức rời đi, với lại bên cạnh nàng ta cũng có người đi theo, không cho phép nàng ta tiếp xúc ai, lần trước cầm thuốc giả chết và thuốc giải, vì chỉ trong nháy mắt va chạm một chút, không có vấn đề gì, nhưng, nếu muốn nàng ta hỗ trợ thuốc để Lâm Lâm đổ bệnh, đây không phải chuyện một hai câu nói, tối thiểu cần thương nghị một chút, dùng thuốc gì, phân lượng như thế nào vân vân, Tôn Phương Nhi chỉ am hiểu cổ độc, dùng thuốc hạ độc, nàng ta không am hiểu, cho nên, thuốc vẫn là chính ta phối.”
Mộ Dung Khanh thấy cô cau mày, quầng thâm mắt trũng xuống, không khỏi đau lòng nói: “Nàng đừng quá lo lắng, việc này giao cho bản vương đi xử lý.”
Thương Mai có thể không lo lắng ư? Việc này chưa giải quyết một ngày, đều là cái gai trong lòng cô.
“Ngày mai cùng nàng ra ngoài, giải sầu một chút.” Mộ Dung Khanh kéo cô đến trước người, ôm vào ngực, ôn nhu nói.
“Người ngày mai không bận sao?” Con ngươi Thương Mai rủ xuống, lông mi đen nhánh dài nhỏ dưới vành mắt, càng lộ ra vành mắt xanh đen.
“Tạm thời không có.”
“Được!” Thương Mai kỳ thật không thê lên tinh thần được, nhưng, hiếm khi hắn nhàn rỗi, còn có cái tâm trạng này, nên cùng hắn ra ngoài đi một chút, bây giờ không có đầu mối, có lẽ ra ngoài đi một chút, có thể nghĩ đến cách hay cũng không chừng.
“Được,” Mộ Dung Khanh bỗng nhiên nói: “Nữ nhân trong Lam Nhược các tên Uyển Tuệ kia, ta đã sai người đưa ra ngoài.”
Thương Mai xém chút quên chuyện này: “Chàng đưa ra ngoài? Đưa đi đâu?”
“Đưa đến chỗ tam ca.” Mộ Dung Khanh thản nhiên nói.
Thương Mai cười một tiếng: “Chàng đây là để A Man thêm phiền phức.”
“Dù sao không phiền đến nàng là được.” Mộ Dung Khanh một mặt nộ khí, nữ nhân kia có tâm tư gì hắn không biết sao? Chỉ là, nàng ta đã muốn chuyển mình, trèo cao, thì cho nàng ta một cơ hội.
“Hoàng thái hậu sẽ không nói gì sao?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh nói một cách thô lỗ: “Quan tâm bà ta nhiều như vậy làm cái gì? Hơn nữa, bà ta không phải nói nàng không có con mới đưa hai nữ nhân này tới sao? Tam tẩu cũng không có con, vậy mỗi người một người, công bằng.”. truyện tiên hiệp hay
Thương Mai cười ngả nghiêng: “Chàng đợi tam ca tới cửa tìm chàng tính sổ đi.”
“Sẽ không đâu, hắn sẽ vào cung, bởi vì ta cho người nói với tam ca, là ý tốt của Hoàng thái hậu.”
“Hoàng thái hậu sao lại thừa nhận chứ?”
“Thừa nhận không thừa nhận cũng không gấp, nàng yêu náo nhiệt như vậy, để tam ca cùng nàng gây náo nhiệt, xem ai công lực thâm hậu.”
Thương Mai cười lắc đầu: “Còn người còn lại đâu?Chàng định xử trí thế nào?”
Mộ Dung Khanh nói: “Mới lúc này bản vương đi gặp hai người bọn họ rồi, còn lại người kia, xem số phận vậy, nàng muốn giết thời gian cũng được, giữ lại trong phủ làm nô tỳ cũng được, dù sao vào nô tịch, bản vương cũng sẽ không thu vào làm thiếp, nàng xem đó mà làm.”
“Ưhm được!” Thương Mai nghĩ đến hắn cố ý đi một lần, chắc là có nguyên nhân.
Mộ Dung Khanh thấy cô không hỏi, tự mình nói mở: “Phụ thân Uyển Tĩnh này, ngày xưa cũng có khát vọng làm quan, chỉ là, từ đầu đến cuối bù không được một chữ tham.”
Thương Mai không nói chuyện, biết hắn muốn giúp Uyển Tĩnh một phen, chắc hẳn, phụ thân của Uyển Tĩnh kia, lúc trước quả thực có công với triều đình.
Khát vọng lại lớn, như sống không qua một chữ tham, cũng uổng công, sẽ chỉ liên lụy người nhà.
Bởi vì Mộ Dung Khanh nói như vậy, Thương Mai sai người tra xét một chút Uyển Tĩnh này.
Phụ thân Uyển Tĩnh, tên là Diêu Nghiệp, vốn là hình bộ thị lang, sau đến Hình Châu làm Tri phủ, lần này thị sát, Lại bộ vốn xem trọng hắn, định trở về sẽ trọng dụng, ai ngờ ở Hình bộ làm rất tốt, cương trực công chính. Yêu dân như con, sau khi xuống địa phương công tác gặp đầy cám dỗ, lại động tham niệm, chắc lần này không thể cứu vãn, cuối cùng liên lụy tính mạng của mình.
Sau khi nhà bị lục soát, nam cho vào nô tịch, nữ chưa gả đi cũng bị bắt vào cung làm nô tỳ.
Diêu gia từ sau khi xảy ra chuyện của Diêu Nghiệp, bỏ chạy hơn phân nửa, Uyển Tĩnh này không trốn, một mực mặc cho xử trí.
Uyển Tĩnh là con thứ, vốn trong phủ cũng phải hai mặt lấy lòng mới có ngày sống dễ chịu, Diêu Nghiệp không quá coi trọng thứ nữ, có thể nói, Uyển Tĩnh trong phủ có thể ăn no mặc ấm, nhưng, cũng cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt chính phòng phu nhân mà xin ăn.
Kỳ thật Uyển Tĩnh này có thể bỏ chạy, bởi vì Diêu Nghiệp bị bắt đi, áp giải lên kinh thẩm vấn, còn chưa định tội, gia nghiệp chưa niêm phong, là định tội xong mới xét nhà.
Nhưng nàng ta không đi.
Thương Mai nghe Vương Tuấn hồi bẩm, cũng đối Uyển Tĩnh này có mấy phần hiếu kì.
Hoàng Thượng ban thưởng, liên tiếp dưới mặt đất, từ vàng bạc châu báu đến tơ lụa lại đến chi phí ăn uống, đầy đủ mọi thứ.
Liên tục ba ngày, ban thưởng không ngừng đưa đến, khố phòng Vương phủ đều bị chồng đến đầy tràn.
Mộ Dung Khanh vốn định đưa Thương Mai ra ngoài, cũng bởi vì tiếp chỉ được thưởng mà làm trễ nải.
Ngoài Hoàng Thượng ban thưởng ra, mấy ngày nay, cánh cửa vương phủ đều bị các đại thần các phú thương đến tặng quà phá hủy rồi.
Mộ Dung Khanh không chịu ứng phó, Thương Mai đương gia chủ mẫu đành phải đứng ra.
Phàm là đưa vàng bạc châu báu, hết thảy không cần, mang về.
Những món ăn uống cũng được lựa chọn trước khi giữ lại, không quá đắt.
Nhưng mà, việc duyệt lễ vật, thật đúng là một công việc cần kỹ thuật mà.
Tô Thanh lắc đầu: “Ta nói rồi, giữa chúng ta không phải tình yêu.”
“Không phải tình yêu? Vậy ngươi vì cái gì quan tâm nàng ta? Ta ngoại trừ Loan Loan ra, tôi không quan tâm đến nữ nhân khác.”
Tô Thanh hỏi: “Ngươi quan tâm Vương phi không? Vương phi khổ sở thương tâm, ngươi sẽ vui à?”
“Đương nhiên không vui rồi, tôi và Vương phi thế nhưng từng có giao tình số mệnh.”
Ngày đó cùng nhau rơi xuống biển, bọn họ trở thành quan hệ sinh tử.
“Vậy ngươi bằng lòng cưới Vương phi à?” Tô Thanh hỏi.
Tiêu Thác há to mồm, mở to hai mắt nhìn: “Ngươi điên rồi? Bị Vương gia nghe được, ta sẽ bị đánh chết”
Tô Thanh giải thích nói: “Ta chỉ nói với ngươi, giữa người và người, có rất nhiều loại tình cảm, giống ngươi và Loan Loan vậy, là tình yêu, giống ta và Nhu Dao như thế, là tình bạn, kỳ thật, tình bạn kiên cố hơn so với tình yêu, tin không?”
Hắn nhìn Tiêu Thác lộ ra chiêu bài mờ mịt, biết hắn không hiểu.
“Bỏ đi, nói ngươi cũng không hiểu, ta không phải muốn cô phụ Nhu Dao, ta biết, nếu ta cưới Nhu Dao, Nhu Dao sẽ đối với ta rất tốt rất tốt...... Nhưng, không giống, chung quy là thiếu một chút cái gì, ngươi có biết không?”
“Hiểu!” Tiêu Thác gật đầu.
Tô Thanh nhìn hắn, hắn hiểu? Không tin.
Tiêu Thác lại ngồi xuống, nói: “Ta hiểu thật mà, các ngươi đều cảm thấy Loan Loan không tốt, phải không? Ta có lẽ nên cưới tiểu thư khuê các hiền lành hơn Loan Loan, những tiểu thư khuê các kia có lẽ thậm chí sẽ không chống đối ta, coi ta là trời, nhưng ta nghĩ đến những tháng ngày đó đã cảm thấy buồn tẻ vô vị, bọn họ đều không phải Loan Loan.
Lần này, đổi lại Tô Thanh há to mồm, trợn mắt.
Tiêu Thác đây là thông suốt rồi sao?
Tiêu Thác phối hợp bổ sung: “Trong thiên hạ, chỉ có một cái Loan Loan......”
Tô Thanh cảm động đến lệ tràn bờ đê, Tiêu Thác cái tên đại ngốc này, cuối cùng cũng trưởng thành.
“Trong thiên hạ, cũng chỉ có Trần gia mới có binh khí tinh nhuệ, ta nếu không cưới Loan Loan, những binh khí kia đều không có duyên với ta......”
“Ngươi đi chết đi tên này!”
Tô Thanh đứng dậy, đánh Tiêu Thác một trận.
Lúc Mộ Dung Khanh trở về, mặt trời đã ngả về hướng tây.
Mộ Dung Khanh còn chưa ghé Hòa Húc Các, tiểu Khuyên đã tới trước một bước thở hổn hển tiến đến.
“Sao vậy? Là ai chọc bà nội tiểu Khuyên của chúng ta tức giận?” Nhu Dao nhìn khuôn mặt tròn của tiểu Khuyên đang tức giận mà trêu ghẹo.
Tiểu Khuyên nói một cách chua chát: “Huyện chúa ngài cũng đừng giễu cợt nô tỳ, nô tỳ là tức giận, rất rất tức giận.”
“Sao vậy?” Thương Mai nhìn Tiểu Khuyên tính tình rất tốt lại tức thành ra như vậy không nhịn được hỏi.
“Vương gia trở về rồi.” Tiểu Khuyên nói.
“Vương gia trở về ngươi tức cái gì chứ?” Thương Mai ngạc nhiên nói.
Tiểu Khuyên vốn định nhịn xuống, cuối cùng nhịn không được: “Vương phi, ngài không biết, Vương gia vừa mới vào cửa, vốn là muốn chạy đến Hòa Húc Các, nhưng không ngờ, tiểu chủ Uyển Tuệ của Lam Nhược Các kia bất ngờ xuất hiện, còn trẹo chân trước mặt Vương gia, đau đến ở nơi đó rơi nước mắt.”
“Vậy Vương gia nhà các ngươi phản ứng sao?” Loan Loan lập tức hứng thú, thích nghe nhất chuyện như vậy.
“Vương gia tự nhiên là nhìn cũng chưa từng nhìn nàng ta một chút, nàng ta thì hay rồi, lại khập khiễng đuổi theo Vương gia nói chuyện, nói thật bùi tai làm sao, nói phụ thân mình phạt đúng tội, còn nói nếu không phải vương gia, phụ thân nàng tham ô như thế, sớm muộn liên lụy chém đầu cả nhà, nàng ta nói Vương gia hạ chỉ niêm phong, là cứu được nàng ta, là ân nhân cứu mạng của nàng ta.”
Đám người nghe được hiếu kỳ, lại có nữ nhi đại nghĩa nghiêm nghị như vậy?
Loan Loan hưng phấn hỏi tiếp: “Vậy sau đó thì thế nào.”
“Sau đó, Vương gia đúng là có phản ứng lại với nàng ta, hỏi nàng ta là nữ nhi của ai, còn hỏi nàng vì sao ở đây, lúc ta trở về, Vương gia lại bị nàng dẫn đến Lam Nhược các.” Tiểu Khuyên thở phì phò nói.
“Ngài ấy đi rồi?” Đám người khẽ giật mình, cái này không giống tác phong lão Thất.
“Còn không phải sao? Đi rồi!” Tiểu Khuyên vẻ mặt đưa đám nói.
Loan Loan lẩm bẩm: “Hẳn là, nữ nhân của tội thần, dáng dấp rất xinh đẹp?”
Tiểu Khuyên tức giận nói: “Có xinh đẹp, cũng là hồ ly tinh.”
“Vậy chính là rất đẹp rồi.” Loan Loan nhìn Thương Mai: “Ngươi phải cẩn thận, vẫn là tranh thủ thời gian đuổi theo đi.”
Thương Mai cười nói: “Cô nương xinh đẹp khắp kinh thành đều có, nếu hắn bị cô gái xinh đẹp khác hấp dẫn, ta đuổi đi một người, sẽ có người khác, vậy ta sau này không cần làm chuyện gì khác, chỉ chuyên tâm đuổi hồ ly tinh thôi.”
“Ngươi vẫn là đừng quá bình tĩnh.” Hồ Hạnh Nhi vui vẻ nói.
Thương Mai nói: “Ta không phải bình tĩnh, chỉ là, trong kinh thành cám dỗ nhiều như vậy, ta đuổi hết được sao? Nếu tâm hắn ở chỗ ta, sẽ không rung động, nếu tâm không chỗ ta, ta gấp cũng vô dụng.”
Thương Mai nói như vậy, mình cũng ngơ ngác một chút, lúc nào, nàng cũng bắt đầu nói đến tâm?
Cùng lão Thất thành thân, hai người ở chung, tự nhiên cũng là có cảm tình, cô cũng từ từ cảm thấy, đây là tình yêu, nhưng, trên thực tế, giữa bọn họ cũng chưa từng có cảm giác oanh oanh liệt liệt.
Cô thậm chí cảm thấy, nếu như lão Thất yêu nữ tử khác, cô sẽ khổ sở, nhưng không đến mức thương tâm.
Nhưng, bây giờ một nữ tử bình thường xuất hiện, dường như sẽ không có uy hiếp gì, miệng cô nói bình tĩnh, lại không khỏi nghĩ đến sau này nếu như nữ tử như vậy xuất hiện thật thì sao?
Cô có thể bình tĩnh như vậy thật sao?
Hồ Hạnh Nhi vỗ vỗ bờ vai của cô: “Nếu Vương gia nhà ngươi đã trở về, vậy ta đi trước, không trở ngại vợ chồng các ngươi ân ái.”
Hồ Hạnh Nhi đi, mọi người cũng đều nói đi, dù sao, người ta chia cách lâu như vậy đâu, có bao nhiêu tâm sự.
“Đừng mà, ở lại ăn cơm đi.” Thương Mai giữ lại nói.
“Mai đi, đêm nay để cho vợ chồng hai người các ngươi.” Hồ Hạnh Nhi nói.
Loan Loan không tình nguyện đi lắm, nàng ta và Tiêu Thác nói muốn đi qua ăn cơm, chỉ là, Hồ Hạnh Nhi nói cũng đúng, người ta là cửu biệt trùng phùng đó.
Nàng ta cùng Tiêu Thác cũng là cửu biệt trùng phùng, nhưng, Tiêu Thác lại dẫn theo nàng đi dạo phố, trở về nhà mẹ đẻ, lại tới vương phủ, còn chưa nói chuyện đàng hoàng nữa đó.
Lúc Mộ Dung Khanh đến Hòa Húc Các, bọn người Hồ Hạnh Nhi vừa đi.
“Nhiều chén như vậy, vừa nãy có nhiều người lắm sao?” Mộ Dung Khanh vào cửa, thấy trên mặt bàn bày biện mấy cái cái chén, vội hỏi.
“Ưh, mấy người Hạnh Nhi vừa đi.” Thương Mai đứng lên, rất thuận tay cởi áo ngoài của hắn, cái này hiền thê làm đã quen, có đôi khi, sẽ làm trong vô ý thức.
“Không giữ các nàng ăn cơm à?” Mộ Dung Khanh hỏi.
Tiểu Khuyên dọn dẹp cái chén, trả lời nói: “Vương gia, đại chưởng quỹ Hồ nói muốn để Vương gia cùng Vương phi một mình.”
Nàng dùng sức nói hai chữ một mình.
Mộ Dung Khanh lộ ra nụ cười, Hồ Hạnh Nhi vẫn rất thức thời.
Thương Mai treo y phục lên, không để ý mà hỏi thăm: “Mới trở về à?”
“Ưh, mới vừa vào cửa không lâu.” Mộ Dung Khanh ngồi xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ treo vẻ tươi cười: “Nhớ bản vương?”
“Ưh!” Thương Mai nhìn hắn, thấy tâm trạng hắn dường như rất tốt: “Có chuyện vui ư?”
“Hoàng Thượng ban thưởng rất nhiều bảo bối, bảo đảm nàng thích.” Mộ Dung Khanh đưa tay chà xát gương mặt của nàng một chút, kéo nàng tới bên người, nhìn sắc mặt của nàng: “Thế nào? Ai chọc giận nàng không vui à? Chắc là Trần Loan Loan.”
Tiểu Khuyên nhìn Thương Mai một chút, thấy Thương Mai không lên tiếng, nàng ta cũng không dám nói, thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Chương 705: Ban thưởng thật nhiều
Thương Mai nhìn tấm mặt kiêu căng kia, không khỏi cười khẽ một tiếng.Nếu suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười.
Từ lúc nào, nàng cũng hiểu tâm tình nữ nhi, bắt đầu lo được lo mất?
“Hôm nay vào cung, Hoàng Thượng đã nói gì với người?” Thương Mai hỏi.
Tối hôm qua khi hai người ân ái xong, cũng đã nói một hồi lâu, cũng nói chuyện của Lâm Lâm với hănn.
Hắn cho ý kiến, hai canh giờ, có lẽ là có thể thực hiện.
Nhưng, điều kiện tiên quyết là bọn họ đều phải trong cung, hơn nữa, tốt nhất là Lâm Lâm một khi giả chết thành công, có thể lập tức mang người đi.
Muốn nhiều người như vậy đều ở trong cung, chỉ có một điều kiện, cử hành tiệc ăn mừng.
Chỉ là, tiệc ăn mừng, chưa chắc sẽ để Hạ Lâm tham gia, như thế, cần một người làm nội ứng, người này, sẽ ngay lúc tiệc ăn mừng diễn ra, chạy đến trên yến hội thông báo, mọi người đều biết.
Người này, không thể nào là Tôn Phương Nhi.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh đề cập đến Lương Thụ Lâm, nhưng, Mộ Dung Khanh ý kiến bảo thủ, bởi vì, Lương Thụ Lâm không phải là người của hắn, không thể bảo đảm tuyệt đối đáng tin.
Nếu như Lương Thụ Lâm trước đó báo cho Hoàng Thượng, kế này không thành không nói, Hạ Lâm sẽ bị ẩn sâu hơn, chỉ sợ, đến lúc đó sẽ giam giữ trong địa lao, sẽ dọa điên Hạ Lâm.
“Hoàng Thượng nói, bây giờ nhị ca và Tiêu Kiêu cũng đang trên đường hồi kinh, tiệc ăn mừng phải chờ tới bọn họ trở về mới cử hành.” Mộ Dung Khanh nói.
“Còn phải đợi bao nhiêu ngày?” Thương Mai hơi nóng nảy, chủ yếu là cô có thể đợi, Lâm Lâm không thể chờ, nếu như lại trì hoãn, sẽ có nguy hiểm.
Cô thấy tận mắt thấy những con rết kia, lúc nhìn thấy bọn chúng điên cuồng ác độc cắn xé độc trùng, nghĩ đến Lâm Lâm bị những con rết này cắn, trong tâm cô đau đớn không nói ra lời.
“Nhanh phải mười ngày, trước sau là đại bộ đội, không có nhanh như vậy.” Mộ Dung Khanh nói.
“Mười ngày?” Quá lâu, thật quá lâu.
Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút: “Có thể lại tìm Tôn Phương Nhi hay không, để nàng ta cho Hạ Lâm dùng chút thuốc, tạo cho Hạ Lâm bệnh giả tượng, chí ít, bảo đảm trong vòng mười ngày, sẽ không lại bị hút máu.”
“Nhưng, Tôn Phương Nhi không xuất cung, ta không có cách nào tiếp xúc với nàng ta.”
“Vào cung thỉnh an lão quái kia vật kia thì sao?”
“......” Lão quái vật!
Thương Mai nhìn nhìn hắn: “Lúc thỉnh an rất nhiều người, Tôn Phương Nhi cơ bản không biết nói chuyện, thỉnh an xong sẽ lập tức rời đi, với lại bên cạnh nàng ta cũng có người đi theo, không cho phép nàng ta tiếp xúc ai, lần trước cầm thuốc giả chết và thuốc giải, vì chỉ trong nháy mắt va chạm một chút, không có vấn đề gì, nhưng, nếu muốn nàng ta hỗ trợ thuốc để Lâm Lâm đổ bệnh, đây không phải chuyện một hai câu nói, tối thiểu cần thương nghị một chút, dùng thuốc gì, phân lượng như thế nào vân vân, Tôn Phương Nhi chỉ am hiểu cổ độc, dùng thuốc hạ độc, nàng ta không am hiểu, cho nên, thuốc vẫn là chính ta phối.”
Mộ Dung Khanh thấy cô cau mày, quầng thâm mắt trũng xuống, không khỏi đau lòng nói: “Nàng đừng quá lo lắng, việc này giao cho bản vương đi xử lý.”
Thương Mai có thể không lo lắng ư? Việc này chưa giải quyết một ngày, đều là cái gai trong lòng cô.
“Ngày mai cùng nàng ra ngoài, giải sầu một chút.” Mộ Dung Khanh kéo cô đến trước người, ôm vào ngực, ôn nhu nói.
“Người ngày mai không bận sao?” Con ngươi Thương Mai rủ xuống, lông mi đen nhánh dài nhỏ dưới vành mắt, càng lộ ra vành mắt xanh đen.
“Tạm thời không có.”
“Được!” Thương Mai kỳ thật không thê lên tinh thần được, nhưng, hiếm khi hắn nhàn rỗi, còn có cái tâm trạng này, nên cùng hắn ra ngoài đi một chút, bây giờ không có đầu mối, có lẽ ra ngoài đi một chút, có thể nghĩ đến cách hay cũng không chừng.
“Được,” Mộ Dung Khanh bỗng nhiên nói: “Nữ nhân trong Lam Nhược các tên Uyển Tuệ kia, ta đã sai người đưa ra ngoài.”
Thương Mai xém chút quên chuyện này: “Chàng đưa ra ngoài? Đưa đi đâu?”
“Đưa đến chỗ tam ca.” Mộ Dung Khanh thản nhiên nói.
Thương Mai cười một tiếng: “Chàng đây là để A Man thêm phiền phức.”
“Dù sao không phiền đến nàng là được.” Mộ Dung Khanh một mặt nộ khí, nữ nhân kia có tâm tư gì hắn không biết sao? Chỉ là, nàng ta đã muốn chuyển mình, trèo cao, thì cho nàng ta một cơ hội.
“Hoàng thái hậu sẽ không nói gì sao?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh nói một cách thô lỗ: “Quan tâm bà ta nhiều như vậy làm cái gì? Hơn nữa, bà ta không phải nói nàng không có con mới đưa hai nữ nhân này tới sao? Tam tẩu cũng không có con, vậy mỗi người một người, công bằng.”. truyện tiên hiệp hay
Thương Mai cười ngả nghiêng: “Chàng đợi tam ca tới cửa tìm chàng tính sổ đi.”
“Sẽ không đâu, hắn sẽ vào cung, bởi vì ta cho người nói với tam ca, là ý tốt của Hoàng thái hậu.”
“Hoàng thái hậu sao lại thừa nhận chứ?”
“Thừa nhận không thừa nhận cũng không gấp, nàng yêu náo nhiệt như vậy, để tam ca cùng nàng gây náo nhiệt, xem ai công lực thâm hậu.”
Thương Mai cười lắc đầu: “Còn người còn lại đâu?Chàng định xử trí thế nào?”
Mộ Dung Khanh nói: “Mới lúc này bản vương đi gặp hai người bọn họ rồi, còn lại người kia, xem số phận vậy, nàng muốn giết thời gian cũng được, giữ lại trong phủ làm nô tỳ cũng được, dù sao vào nô tịch, bản vương cũng sẽ không thu vào làm thiếp, nàng xem đó mà làm.”
“Ưhm được!” Thương Mai nghĩ đến hắn cố ý đi một lần, chắc là có nguyên nhân.
Mộ Dung Khanh thấy cô không hỏi, tự mình nói mở: “Phụ thân Uyển Tĩnh này, ngày xưa cũng có khát vọng làm quan, chỉ là, từ đầu đến cuối bù không được một chữ tham.”
Thương Mai không nói chuyện, biết hắn muốn giúp Uyển Tĩnh một phen, chắc hẳn, phụ thân của Uyển Tĩnh kia, lúc trước quả thực có công với triều đình.
Khát vọng lại lớn, như sống không qua một chữ tham, cũng uổng công, sẽ chỉ liên lụy người nhà.
Bởi vì Mộ Dung Khanh nói như vậy, Thương Mai sai người tra xét một chút Uyển Tĩnh này.
Phụ thân Uyển Tĩnh, tên là Diêu Nghiệp, vốn là hình bộ thị lang, sau đến Hình Châu làm Tri phủ, lần này thị sát, Lại bộ vốn xem trọng hắn, định trở về sẽ trọng dụng, ai ngờ ở Hình bộ làm rất tốt, cương trực công chính. Yêu dân như con, sau khi xuống địa phương công tác gặp đầy cám dỗ, lại động tham niệm, chắc lần này không thể cứu vãn, cuối cùng liên lụy tính mạng của mình.
Sau khi nhà bị lục soát, nam cho vào nô tịch, nữ chưa gả đi cũng bị bắt vào cung làm nô tỳ.
Diêu gia từ sau khi xảy ra chuyện của Diêu Nghiệp, bỏ chạy hơn phân nửa, Uyển Tĩnh này không trốn, một mực mặc cho xử trí.
Uyển Tĩnh là con thứ, vốn trong phủ cũng phải hai mặt lấy lòng mới có ngày sống dễ chịu, Diêu Nghiệp không quá coi trọng thứ nữ, có thể nói, Uyển Tĩnh trong phủ có thể ăn no mặc ấm, nhưng, cũng cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt chính phòng phu nhân mà xin ăn.
Kỳ thật Uyển Tĩnh này có thể bỏ chạy, bởi vì Diêu Nghiệp bị bắt đi, áp giải lên kinh thẩm vấn, còn chưa định tội, gia nghiệp chưa niêm phong, là định tội xong mới xét nhà.
Nhưng nàng ta không đi.
Thương Mai nghe Vương Tuấn hồi bẩm, cũng đối Uyển Tĩnh này có mấy phần hiếu kì.
Hoàng Thượng ban thưởng, liên tiếp dưới mặt đất, từ vàng bạc châu báu đến tơ lụa lại đến chi phí ăn uống, đầy đủ mọi thứ.
Liên tục ba ngày, ban thưởng không ngừng đưa đến, khố phòng Vương phủ đều bị chồng đến đầy tràn.
Mộ Dung Khanh vốn định đưa Thương Mai ra ngoài, cũng bởi vì tiếp chỉ được thưởng mà làm trễ nải.
Ngoài Hoàng Thượng ban thưởng ra, mấy ngày nay, cánh cửa vương phủ đều bị các đại thần các phú thương đến tặng quà phá hủy rồi.
Mộ Dung Khanh không chịu ứng phó, Thương Mai đương gia chủ mẫu đành phải đứng ra.
Phàm là đưa vàng bạc châu báu, hết thảy không cần, mang về.
Những món ăn uống cũng được lựa chọn trước khi giữ lại, không quá đắt.
Nhưng mà, việc duyệt lễ vật, thật đúng là một công việc cần kỹ thuật mà.