Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 846
CHƯƠNG 846: NGÔ YẾN TỔ LÀ GIAN TẾ?
Thương Mai lập tức trở nên kính trọng Ngô Yến Tổ, thật sự không ngờ tới, người thanh niên nhìn môi son má phấn, không chút nghiêm chỉnh này lại tôn trọng nghề nghiệp của mình như vậy, hơn nữa lại còn giữ vững nguyên tắc đến thế.
Thương Mai dường như có chút tỉnh ngộ, lúc cô đang định cho qua chuyện này, Ngô Yến Tổ này đột nhiên đứng ra nhắc nhở cô.
“Ngô Yến Tổ, ngươi khiến ta rất bội phục, ngươi là một đại phu đủ tư cách.” Thương Mai chân thành nói.
Ngô Yến Tổ ngờ vực nhìn Thương Mai: “Không phải người nghĩ như vậy sao? Nhưng ta nghe Nhu Dao tỷ nói, người nói người có thể làm đến mức mà Ôn Yến đại phu yêu cầu.”
Thương Mai khẽ lắc đầu: “Nói thì dễ, nhưng để làm thì rất khó.”
Ngô Yến Tổ không hiểu: “Có gì khó, chúng ta là đại phu, thứ chúng ta mong muốn không phải chính là y thuật uyên thâm, có thể cứu được càng nhiều người hơn sao? Nếu vì một người mà cứ dừng chân tại chỗ, từ bỏ cơ hội cứu rất nhiều người, vậy thì rất đáng tiếc quá rồi.”
Ngô Yến Tổ thấy cô không nói gì, lại nói tiếp: “Còn có, ta nghe Nhu Dao tỷ nói chuyện đồng mệnh cổ rồi, đến bây giờ người vẫn chưa thể giải được đồng mệnh cổ cho Vương gia, nếu người từ bỏ việc làm đồ đệ của Ôn Yến đại phu, lỡ như Ôn Yến đại phu có phương thuốc tốt thì sao?”
Thương Mai cảm thấy có chút khó hiểu, khó hiểu là vì sao Nhu Dao lại nói với hắn những điều này?
Ngoài ra, còn bị lay động, đúng vậy, sao cô lại không nghĩ đến điều này chứ? Nghĩ sâu hơn một chút, đây liệu có phải là một thử thách mà Ôn Yến đại phu đưa ra cho cô hay không?”
Nếu cô cứu Hoàng đế, chứng minh có thể làm được yêu cầu của Ôn Yến đại phu, Ôn Yến đại phu sẽ nhận cô làm đệ tử.
Nếu cô không cứu, có nghĩa là từ bỏ việc theo Ôn Yến đại phu học y, vậy thì, cô sẽ không thể nào giải được việc phản phệ cổ độc của Tôn Phương Nhi, đồng nghĩa với không thể nào cứu được lão Thất, cả đời này lão Thất sẽ bị dẫn dắt bởi sống chết của Nam Hoài vương.
Nếu thật sự là thử thách, vậy thì, Thái hoàng thái hậu chắc chắn cũng tham gia vào trong đó, giống với những gì cô nghĩ trước kia, nếu Thái hoàng thái hậu muốn thấy Hoàng đế chết, thì sẽ hoàn toàn không cần đến phương thuốc này, đứng khoanh tay bàng quan là được rồi.
Còn có, lời mà A Xà cô cô nói với cô hôm đó, từng lời một xuất hiện trong đầu cô, A Xà cô cô nói Thái hoàng thái hậu tuổi tác đã lớn, dễ mềm lòng, bắt đầu không nỡ rồi.
A Xà cô cô còn ngầm ra hiệu cho cô, thật ra Thái hoàng thái hậu không nhẫn tâm nhìn Hoàng đế chết, nhưng bà lại không thể nào trực tiếp ra tay, nên mới cho cô một phương thuốc này, vờ nói là của Ôn Yến đại phu cho, mục đích là để cứu Hoàng đế.
“Sư phụ.” Ngô Yến Tổ thấy cô đột nhiên mất tập trung, nhìn cô hỏi: “Người sao vậy?”
Thương Mai tỉnh táo lại: “Không sao, ta chỉ đang cảm thán, ngươi còn thích hợp làm đại phu hơn ta.” Không chỉ hắn, đến cả Nhu Dao cũng chuyên nghiệp hơn cô.
“Sư phụ khiêm tốn rồi, y thuật của sư phụ tốt như vậy, còn tinh thông thuật châm cứu, không biết có thể cứu được bao nhiêu người.”
Ngô Yến Tổ nhìn Thương Mai, nói: “Thật ra ta lại cảm thấy không khó chọn lựa, xem người coi bản thân thành người như thế nào, nếu người chỉ cảm thấy người là đại phu, vậy thì, không có ai là không thể cứu cả.”
Thương Mai quả thực không ngờ Ngô Yến Tổ có thể nói ra những lời này, đúng là triết lý mà.
“Cảm ơn ngươi.” Thương Mai chân thành nói, tuy vẫn chưa quyết định sẽ làm thế nào, nhưng mà, lời của Ngô Yến Tổ khiến cô đã có đường lối, ít nhất, cô sẽ suy nghĩ thêm một chút.
Ngô Yến Tổ cười thật thà: “Không cần cảm ơn, giúp được sư phụ là tốt, ta rất hi vọng sư phụ có thể trở thành đệ tử của Ôn Yến đại phu, như vậy là ta có thể trở thành đồ tôn của Ôn Yến đại phu rồi.”
Thương Mai cười nói: “Cố gắng hết sức thôi.”
Cô đuổi Ngô Yến Tổ ra ngoài, thay quần áo, đưa Linh Lợi và hai cao thủ đi Đỉnh Phong Hào.
Nhu Dao quả nhiên ở trong phòng làm việc của Hồ Hạnh Nhi, Hồ Hạnh Nhi thấy cô đến, rõ ràng thấy được đã thở phào một hơi, nhanh chóng tiến đến đón tiếp: “Khách quý, khách quý nha!”
Thương Mai cười: “Sao nào? Rất nhớ ta à?”
Hồ Hạnh Nhi chớp chớp mắt: “Đương nhiên là nhớ ngươi rồi, mau ngồi đi.”
Thương Mai ngồi xuống, nói: “Ngươi nhớ ta cũng vô dụng, ta đến không phải tìm người, ta đến tìm Nhu Dao.”
“Tìm ta?” Nhu Dao ngơ ra: “Sao ngươi biết ta ở đây?”
“Nghe nói gần đây người đều làm ổ ở đây.” Thương Mai lấy một phức thư trong tay áo ra, đưa cho nàng ta: “Đây là A Cảnh đưa cho ngươi.”
Nhu Dao không tình nguyện nhận lấy, bĩu môi nói: “Viết thư? Tại sao không nói thẳng với ta? Còn nhờ ngươi đưa thư cho ta nữa.”
“Y về Bắc Mạc rồi, ngươi không biết sao? Hoặc là trước đó đã từng đi tìm người, nhưng chắc ngươi cũng không muốn gặp y.”
Nhu Dao kinh ngạc: “Trở về rồi? Trở về từ lúc nào vậy?”
“Tối qua đã đi rồi.” Thương Mai thở dài: “Tối qua tới chào ta một tiếng, nói là hôm nay sẽ đi, hôm nay ta đi tiễn bọn họ, lại chẳng thấy ai cả, tối qua nhân lúc tối trời đã chuồn rồi.”
Nhu Dao cười khẩy: “Đi thì đi thôi, còn viết thư làm gì?”
“Kiểu gì bọn họ cũng phải trở về thôi, Nhu Dao, rốt cuộc trong lòng ngươi nghĩ thế nào? Ngươi thật sự thích A Cảnh sao?”
Nhu Dao siết bức thư, có chút thất thần nói: “Ta không biết.”
“Ngươi không biết?” Thương Mai kéo nàng ta ngồi xuốn: “Chẳng lẽ ngươi còn gì đó với Tô Thanh…”
Nhu Dao cười khổ một tiếng: “Ta không biết, thật sự không biết, lúc đó nghe thấy A Cảnh nói với ta là y thích ta, muốn cưới ta làm thê, ta rất cảm động, nhưng sau đó bình tĩnh lại, ta vẫn không kiềm lòng được mà so sánh y với Tô Thanh, Thương Mai, trái tim con người rất kì lạ, nếu ta và A Cảnh vẫn cứ mãi lưu vong ở Bắc Mạc, ta sẽ yêu A Cảnh, vì lúc đó ta toàn tâm toàn ý ỷ lại vào y, tin tưởng y, nhưng ta trở về rồi, mọi thứ lại như khác hẳn đi rồi.”
“Ngươi cảm thấy A Cảnh không so được với Tô Thanh?” Hồ Hạnh Nhi chen lời hỏi.
Nhu Dao lắc đầu: “Cũng không phải nói là A Cảnh không so được với Tô Thanh, chỉ là, ta thích Tô Thanh hơn.”
“Vậy thì có sao? Tô Thanh không thích ngươi mà, đơn phương có tác dụng gì chứ?” Hồ Hạnh Nhi là người theo chủ nghĩa hiện thực, nếu đã không có được, vậy thà chẳng mong mỏi còn hơn.
“Chàng không thích ta, ta cũng không nói nhất định phải ở bên chàng, như vậy cũng rất tốt, chàng thích Linh Lợi, ta cũng mong chàng có thể ở bên Linh Lợi.”
“Ý của ngươi là sao?” Thương Mai khó hiểu nhìn nàng ta.
“Như vậy…” Nhu Dao cười khổ một tiếng: “Thì sẽ an toàn hơn.”
Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi nhìn nhau, mặt đối mặt, đây là đạo lí gì thế? Đơn phương thì an toàn hơn? An toàn hơn cái quái gì? Đương nhiên là nắm hạnh phúc trong tầm tay thì quan trọng hơn rồi.
“Nhu Dao, giữa ngươi và Nam Hoài vương rốt cuộc là có chuyện gì?” Thương Mai quyết định hỏi nàng ta, cô cảm thấy, đây là nút thắt trong lòng Nhu Dao.
Sắc mặt Nhu Dao thay đổi: “Giữa ta và chàng thì có thể có chuyện gì chứ? Ngươi đừng nói bừa.”
Thương Mai thấy nàng ta như vậy, chỉ có thể nói: “Được, nếu ngươi không chịu nói, thì đừng nói nữa.”
Cô chuyển chủ đề: “Đúng rồi, sao ngươi lại nói nhiều chuyện của chúng ta với Ngô Yến Tổ như vậy? Đến đồng mệnh cổ cũng nói với hắn luôn rồi.”
Ngu Dao ngơ ra: “Ta đâu nói với hắn, chuyện đồng mệnh cổ sao có thể tùy tiện nói với hắn được? Ta còn không quá tin hắn nữa kìa, sao thế? Hắn biết rồi?”
Sắc mặt Thương Mai nghiêm trọng: “Hắn biết, hơn nữa, hắn nói là ngươi nói với hắn.”
“Không thể nào, ta đâu thân với hắn đến vậy, lúc trên đường về nhà, hắn cưỡi lừa của hắn, bọn ta đi xe ngựa, gần như chẳng nói chuyện với nhau, sau khi trở về, ta qua Vương phủ của các ngươi mấy lần?”
Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi nhìn nhau, lớn chuyện rồi!
Thương Mai lập tức trở nên kính trọng Ngô Yến Tổ, thật sự không ngờ tới, người thanh niên nhìn môi son má phấn, không chút nghiêm chỉnh này lại tôn trọng nghề nghiệp của mình như vậy, hơn nữa lại còn giữ vững nguyên tắc đến thế.
Thương Mai dường như có chút tỉnh ngộ, lúc cô đang định cho qua chuyện này, Ngô Yến Tổ này đột nhiên đứng ra nhắc nhở cô.
“Ngô Yến Tổ, ngươi khiến ta rất bội phục, ngươi là một đại phu đủ tư cách.” Thương Mai chân thành nói.
Ngô Yến Tổ ngờ vực nhìn Thương Mai: “Không phải người nghĩ như vậy sao? Nhưng ta nghe Nhu Dao tỷ nói, người nói người có thể làm đến mức mà Ôn Yến đại phu yêu cầu.”
Thương Mai khẽ lắc đầu: “Nói thì dễ, nhưng để làm thì rất khó.”
Ngô Yến Tổ không hiểu: “Có gì khó, chúng ta là đại phu, thứ chúng ta mong muốn không phải chính là y thuật uyên thâm, có thể cứu được càng nhiều người hơn sao? Nếu vì một người mà cứ dừng chân tại chỗ, từ bỏ cơ hội cứu rất nhiều người, vậy thì rất đáng tiếc quá rồi.”
Ngô Yến Tổ thấy cô không nói gì, lại nói tiếp: “Còn có, ta nghe Nhu Dao tỷ nói chuyện đồng mệnh cổ rồi, đến bây giờ người vẫn chưa thể giải được đồng mệnh cổ cho Vương gia, nếu người từ bỏ việc làm đồ đệ của Ôn Yến đại phu, lỡ như Ôn Yến đại phu có phương thuốc tốt thì sao?”
Thương Mai cảm thấy có chút khó hiểu, khó hiểu là vì sao Nhu Dao lại nói với hắn những điều này?
Ngoài ra, còn bị lay động, đúng vậy, sao cô lại không nghĩ đến điều này chứ? Nghĩ sâu hơn một chút, đây liệu có phải là một thử thách mà Ôn Yến đại phu đưa ra cho cô hay không?”
Nếu cô cứu Hoàng đế, chứng minh có thể làm được yêu cầu của Ôn Yến đại phu, Ôn Yến đại phu sẽ nhận cô làm đệ tử.
Nếu cô không cứu, có nghĩa là từ bỏ việc theo Ôn Yến đại phu học y, vậy thì, cô sẽ không thể nào giải được việc phản phệ cổ độc của Tôn Phương Nhi, đồng nghĩa với không thể nào cứu được lão Thất, cả đời này lão Thất sẽ bị dẫn dắt bởi sống chết của Nam Hoài vương.
Nếu thật sự là thử thách, vậy thì, Thái hoàng thái hậu chắc chắn cũng tham gia vào trong đó, giống với những gì cô nghĩ trước kia, nếu Thái hoàng thái hậu muốn thấy Hoàng đế chết, thì sẽ hoàn toàn không cần đến phương thuốc này, đứng khoanh tay bàng quan là được rồi.
Còn có, lời mà A Xà cô cô nói với cô hôm đó, từng lời một xuất hiện trong đầu cô, A Xà cô cô nói Thái hoàng thái hậu tuổi tác đã lớn, dễ mềm lòng, bắt đầu không nỡ rồi.
A Xà cô cô còn ngầm ra hiệu cho cô, thật ra Thái hoàng thái hậu không nhẫn tâm nhìn Hoàng đế chết, nhưng bà lại không thể nào trực tiếp ra tay, nên mới cho cô một phương thuốc này, vờ nói là của Ôn Yến đại phu cho, mục đích là để cứu Hoàng đế.
“Sư phụ.” Ngô Yến Tổ thấy cô đột nhiên mất tập trung, nhìn cô hỏi: “Người sao vậy?”
Thương Mai tỉnh táo lại: “Không sao, ta chỉ đang cảm thán, ngươi còn thích hợp làm đại phu hơn ta.” Không chỉ hắn, đến cả Nhu Dao cũng chuyên nghiệp hơn cô.
“Sư phụ khiêm tốn rồi, y thuật của sư phụ tốt như vậy, còn tinh thông thuật châm cứu, không biết có thể cứu được bao nhiêu người.”
Ngô Yến Tổ nhìn Thương Mai, nói: “Thật ra ta lại cảm thấy không khó chọn lựa, xem người coi bản thân thành người như thế nào, nếu người chỉ cảm thấy người là đại phu, vậy thì, không có ai là không thể cứu cả.”
Thương Mai quả thực không ngờ Ngô Yến Tổ có thể nói ra những lời này, đúng là triết lý mà.
“Cảm ơn ngươi.” Thương Mai chân thành nói, tuy vẫn chưa quyết định sẽ làm thế nào, nhưng mà, lời của Ngô Yến Tổ khiến cô đã có đường lối, ít nhất, cô sẽ suy nghĩ thêm một chút.
Ngô Yến Tổ cười thật thà: “Không cần cảm ơn, giúp được sư phụ là tốt, ta rất hi vọng sư phụ có thể trở thành đệ tử của Ôn Yến đại phu, như vậy là ta có thể trở thành đồ tôn của Ôn Yến đại phu rồi.”
Thương Mai cười nói: “Cố gắng hết sức thôi.”
Cô đuổi Ngô Yến Tổ ra ngoài, thay quần áo, đưa Linh Lợi và hai cao thủ đi Đỉnh Phong Hào.
Nhu Dao quả nhiên ở trong phòng làm việc của Hồ Hạnh Nhi, Hồ Hạnh Nhi thấy cô đến, rõ ràng thấy được đã thở phào một hơi, nhanh chóng tiến đến đón tiếp: “Khách quý, khách quý nha!”
Thương Mai cười: “Sao nào? Rất nhớ ta à?”
Hồ Hạnh Nhi chớp chớp mắt: “Đương nhiên là nhớ ngươi rồi, mau ngồi đi.”
Thương Mai ngồi xuống, nói: “Ngươi nhớ ta cũng vô dụng, ta đến không phải tìm người, ta đến tìm Nhu Dao.”
“Tìm ta?” Nhu Dao ngơ ra: “Sao ngươi biết ta ở đây?”
“Nghe nói gần đây người đều làm ổ ở đây.” Thương Mai lấy một phức thư trong tay áo ra, đưa cho nàng ta: “Đây là A Cảnh đưa cho ngươi.”
Nhu Dao không tình nguyện nhận lấy, bĩu môi nói: “Viết thư? Tại sao không nói thẳng với ta? Còn nhờ ngươi đưa thư cho ta nữa.”
“Y về Bắc Mạc rồi, ngươi không biết sao? Hoặc là trước đó đã từng đi tìm người, nhưng chắc ngươi cũng không muốn gặp y.”
Nhu Dao kinh ngạc: “Trở về rồi? Trở về từ lúc nào vậy?”
“Tối qua đã đi rồi.” Thương Mai thở dài: “Tối qua tới chào ta một tiếng, nói là hôm nay sẽ đi, hôm nay ta đi tiễn bọn họ, lại chẳng thấy ai cả, tối qua nhân lúc tối trời đã chuồn rồi.”
Nhu Dao cười khẩy: “Đi thì đi thôi, còn viết thư làm gì?”
“Kiểu gì bọn họ cũng phải trở về thôi, Nhu Dao, rốt cuộc trong lòng ngươi nghĩ thế nào? Ngươi thật sự thích A Cảnh sao?”
Nhu Dao siết bức thư, có chút thất thần nói: “Ta không biết.”
“Ngươi không biết?” Thương Mai kéo nàng ta ngồi xuốn: “Chẳng lẽ ngươi còn gì đó với Tô Thanh…”
Nhu Dao cười khổ một tiếng: “Ta không biết, thật sự không biết, lúc đó nghe thấy A Cảnh nói với ta là y thích ta, muốn cưới ta làm thê, ta rất cảm động, nhưng sau đó bình tĩnh lại, ta vẫn không kiềm lòng được mà so sánh y với Tô Thanh, Thương Mai, trái tim con người rất kì lạ, nếu ta và A Cảnh vẫn cứ mãi lưu vong ở Bắc Mạc, ta sẽ yêu A Cảnh, vì lúc đó ta toàn tâm toàn ý ỷ lại vào y, tin tưởng y, nhưng ta trở về rồi, mọi thứ lại như khác hẳn đi rồi.”
“Ngươi cảm thấy A Cảnh không so được với Tô Thanh?” Hồ Hạnh Nhi chen lời hỏi.
Nhu Dao lắc đầu: “Cũng không phải nói là A Cảnh không so được với Tô Thanh, chỉ là, ta thích Tô Thanh hơn.”
“Vậy thì có sao? Tô Thanh không thích ngươi mà, đơn phương có tác dụng gì chứ?” Hồ Hạnh Nhi là người theo chủ nghĩa hiện thực, nếu đã không có được, vậy thà chẳng mong mỏi còn hơn.
“Chàng không thích ta, ta cũng không nói nhất định phải ở bên chàng, như vậy cũng rất tốt, chàng thích Linh Lợi, ta cũng mong chàng có thể ở bên Linh Lợi.”
“Ý của ngươi là sao?” Thương Mai khó hiểu nhìn nàng ta.
“Như vậy…” Nhu Dao cười khổ một tiếng: “Thì sẽ an toàn hơn.”
Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi nhìn nhau, mặt đối mặt, đây là đạo lí gì thế? Đơn phương thì an toàn hơn? An toàn hơn cái quái gì? Đương nhiên là nắm hạnh phúc trong tầm tay thì quan trọng hơn rồi.
“Nhu Dao, giữa ngươi và Nam Hoài vương rốt cuộc là có chuyện gì?” Thương Mai quyết định hỏi nàng ta, cô cảm thấy, đây là nút thắt trong lòng Nhu Dao.
Sắc mặt Nhu Dao thay đổi: “Giữa ta và chàng thì có thể có chuyện gì chứ? Ngươi đừng nói bừa.”
Thương Mai thấy nàng ta như vậy, chỉ có thể nói: “Được, nếu ngươi không chịu nói, thì đừng nói nữa.”
Cô chuyển chủ đề: “Đúng rồi, sao ngươi lại nói nhiều chuyện của chúng ta với Ngô Yến Tổ như vậy? Đến đồng mệnh cổ cũng nói với hắn luôn rồi.”
Ngu Dao ngơ ra: “Ta đâu nói với hắn, chuyện đồng mệnh cổ sao có thể tùy tiện nói với hắn được? Ta còn không quá tin hắn nữa kìa, sao thế? Hắn biết rồi?”
Sắc mặt Thương Mai nghiêm trọng: “Hắn biết, hơn nữa, hắn nói là ngươi nói với hắn.”
“Không thể nào, ta đâu thân với hắn đến vậy, lúc trên đường về nhà, hắn cưỡi lừa của hắn, bọn ta đi xe ngựa, gần như chẳng nói chuyện với nhau, sau khi trở về, ta qua Vương phủ của các ngươi mấy lần?”
Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi nhìn nhau, lớn chuyện rồi!