Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 857
CHƯƠNG 857: ĐÊM NAY NGƯƠI NGỦ NHÀ XÍ
Đêm nay Tiêu Kiêu uống ba chén rượu, chén thứ nhất là Việt Đông Vương mời hắn.
Chén thứ hai là Đại tộc trưởng Tiêu gia mời hắn.
Chén thứ ba là hắn mời tất cả khách mời.
Làm tân lang có thể chỉ dùng ba chén rượu qua loa, đây quả thực là khinh người quá đáng.
Nhưng người ta có đội tiếp rượu, cái gì mà Tô Thanh, Tiêu Thác Nghiêm Vinh và một số con cháu trẻ tuổi của Tiêu gia đều là người của đội tiếp rượu.
Phàm là có người đến mời rượu, tiểu đội trưởng Tiêu Thác của đội liền đứng lên trước, cười nói: “Đêm nay đại ca và công chúa còn có chuyện đứng đắn phải làm, uống rượu hỏng việc, mọi người thông cảm, thông cảm, ta đến là được rồi, một chén không đủ thì hai chén, hai chén không đủ người của mình lại cho một chén.”
Đương nhiên gặp mấy người có trọng lượng, người ta không muốn để Tiêu Thác tiếp rượu thì lúc này Tiêu Thác sẽ mời Mộ Dung Khanh chủ tịch tập đoàn tiếp rượu ra.
Mặt mũi Nhiếp Chính vương há có thể không cho được? Còn không đợi người ta nói chuyện, Mộ Dung Khanh đã uống trước một chén, người mời rượu thấy Mộ Dung Khanh sảng khoái như vậy cũng không tiện uống một chén, uống liên tục ba chén, loạng chà loạng choạng cầm chén rượu quay về phòng tiệc, hung hăng nói thầm: “Biết ngay là Nhiếp chính vương lừa gạt uống rượu.”
Một bữa tiệc cưới hạ xuống, tân lang ca một phần men say cũng không có, ngược lại là một đám tiếp rượu say.
Tiêu Thác ra ngoài nôn liên tiếp hai lần, sau khi đi nôn về, tình cảm nồng nàn nắm chặt tay Loan Loan: “Nương tử, vi phu cũng biết là nàng vất vả.”
Loan Loan đạp một cước: “Biết cái đếch gì? Quay về tiếp tục uống, lại nôn mấy lần nữa chàng mới coi như biết.”
Nôn hai lần về liền biết nàng ta vất vả rồi?
Tiêu Thác đã say bảy tám phần, đang ngà ngà say sau khi đến thổ lộ một phen thì lại hùng hục quay về tiếp tục uống.
Hôn lễ bình thường đều là tân lang bị người ta làm cho quá chén, sau đó phải có người đỡ đưa về động phòng, nhưng lần này coi như ngoại lệ, đội tiếp rượu từng người bị đỡ về, Tiêu Thác là bị cõng về.
Mà Tiêu Kiêu thì áo mũ nghiêm chỉnh, hắng giọng, sau đó bước chân thoải mái bước vào tân phòng.
Hỉ nương đã đang chờ rồi, thấy Tiêu Kiêu đi vào vội vàng nói lời vui mừng: “Chúc mừng đại tướng quân! Chúc đại tướng quân và công chúa bên nhau đến bạc đầu, con đàn cháu đống.”
“Xoạt” một tiếng, Tiêu Kiêu từ trong túi tay áo lấy ngân phiếu ra trực tiếp ban thưởng, hỉ nương nhìn thoáng qua số bạc, quá đỗi vui mừng, không kịp nói lời cảm ơn đã bị Tiêu Kiêu đẩy đi ra ngoài: “Ngươi có thể đi ra.”
Hỉ nương ngơ ngác một chút, công việc này còn chưa làm xong đâu.
Nhưng may là đã nhận đủ phần thưởng, hí ha hí hửng đi ra ngoài.
Thương Mai và các phu nhân của Tiêu gia ở cùng Tráng Tráng thấy thế thì không thể nhịn được bật cười.
Thương Mai cười nói: “Ơ, không kịp chờ đợi như thế, e rằng chúng ta đều phải đi rồi.”
Dứt lời dẫn cả đám người đi ra.
Tiêu Kiêu không phải thành thân lần đầu, nhưng lại là lần đầu đi vào phòng tân hôn, lần cưới Hàn Thanh Thu đó, hắn trực tiếp cau mặt rời đi.
Nhưng quá trình thì hắn biết, từ ngày muốn cưới Tráng Tráng hắn liền chăm chỉ không ngừng, chịu khó học hỏi rất nhiều nam sĩ đã thành thân và các ma ma về các lễ nghi liên quan tới động phòng.
Mà hắn cho rằng mặc dù hỉ nương cần phải có trong hôn lễ nhưng trong phòng tân hôn thì không cần, đây là phòng tân hôn của hắn và Tráng Tráng, bắt đầu từ giờ khắc này chính là thuộc về hai người, bởi vậy những người không liên quan phải dọn dẹp sạch sẽ hết.
Trong phòng tân hôn chỉ còn đôi tân nương tân lang đã trải qua nhiều năm mới có thể ở bên nhau.
Tráng Tráng chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy lên khỏi cổ họng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cảnh tượng mong đợi trăm ngàn lần cuối cùng đã đến.
Tiêu Kiêu cũng căng thẳng, vị nam sĩ đã cưới lần hai này thậm chí còn căng thẳng hơn so với Tráng Tráng mới cưới lần đầu, cũng vì biết mình căng thẳng nên mới không cho hỉ nương ở đây nhìn hắn chê cười.
Hắn hít thở sâu một hơi, ra sức ngăn chặn trái tim đang đập thình thịch của mình, cố gắng nhớ lại thủ tục đầu tiên của việc động phòng.
Đó chính là vén khăn đỏ của cô dâu lên.
Ngón tay của hắn có chút run rẩy, nắm chặt cán cân Như Ý đi tới trước mặt Tráng Tráng.
Tráng Tráng cúi thấp đầu, chỉ thấy giày của hắn và một vòng vạt áo đỏ tươi, viền vạt áo được thêu tinh xảo tỉ mỉ.
Hô hấp của nàng ta ngày càng căng thẳng hơn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Đầu cán cân Như Ý được đút vào, hơn run lên, nàng ta trừng to mắt, nhìn khăn đỏ cô dâu bỗng nhiên bị xốc lên, một khuôn mặt căng thẳng xuất hiện ở trước mặt nàng ta.
Đôi mắt đột nhiên ngập sương mù, còn chưa kịp nhìn kĩ hắn thì đã bị một đôi tay cứng như sắt siết chặt vào trong lồng ngực rộng rãi và ấm áp.
“Tráng Tráng, mười tám năm, cuối cùng ta cũng cưới được nàng.”
Mười tám năm trước hắn đã âm thầm lập lời thề phải cưới nàng ta làm thê tử, khi đó hắn còn nhỏ tuổi, nàng ta cũng nhỏ tuổi, lời thề hứa âm thầm chỉ có trời xanh mới biết, cuối cùng trời xanh cũng không phụ lòng.
Nước mắt Tráng Tráng rơi như mưa.
Ngoài cửa Thương Mai cũng rất cảm động, tất cả mọi người đều rất cảm động, nhất là những thiếu niên cầm pháo trong tay muốn náo loạn phòng tân hôn kia.
Bởi vì thường là lúc người trong phòng tân hôn không có chút đề phòng nào thì chính là thời điểm tốt nhất để họ ra tay.
“Chàng làm cái gì vậy?” Tráng Tráng căng thẳng nhìn Tiêu Kiêu đang không ngừng rút vũ khí ra.
Trên mặt Tiêu Kiêu lộ ra nụ cười quái dị: “Đánh đòn phủ đầu.”
Tráng Tráng nhớ tới thời điểm lão Thất và Thương Mai thành thân thả rất nhiều rắn, hay là hắn cũng muốn thả rắn?
Không phải rắn, mà là một chuỗi pháo đặc chế, mỗi quả thô to như cánh tay trẻ con.
“A!” Tráng Tráng che miệng: “Có thể bị nguy hiểm hay không?”
“Không nguy hiểm thì họ sẽ chạy trốn sao?”
Một loạt đại pháo được lấy ra, cửa sổ thoáng mở ra, liền thấy một chuỗi pháo nhỏ màu đỏ được đưa vào, ngoài cửa còn có tiếng cười trộm.
Tiêu Kiêu cười khẩy một tiếng, châm lửa kíp nổ, đẩy cả chuỗi đại pháo màu đỏ ra khe hở.
“Đây là cái quái gì vậy? Mỗi cái lớn như vậy lại còn cả một chuỗi dài… Mẹ ơi, đại pháo, mau trốn.”
“Quá độc ác!”
“Không hổ là đại tướng quân, tác chiến như vậy ắt không để người ta sống sót!”
Thương Mai chính mắt thấy tiết mục trêu chọc cô dâu chú rể lúc cô thành thân, cảm thấy rất hả giận, nhưng…
Fuck, Tiêu Kiêu, ta và Loan Loan còn ở ngay bên ngoài đấy, hai chúng ta là phụ nữ có thai…
Trốn đi!
Loan Loan rất sầu não, vốn định nghe lén góc tường, nàng ta thích nhất chính là nghe lén góc tường, trước kia các đại ca kết hôn nàng ta đều lén bò lên nóc nhà nghe, lúc thập nhị ca thành thân nàng ta cũng nghe, khi đó nàng ta đã thành thân với Tiêu Thác.
Thật sự là một khâu làm tổn hại phúc lợi.
“Cho dù như thế nào thì hôm nay cũng rất vui, gần đây đều rất vui.” Lúc Thương Mai đi ra tràn đầy vui vẻ nói.
Nhưng khi cô nhìn thấy Nghiêm Vinh đang dìu Mộ Dung Khanh say khướt thì nụ cười tắt lịm.
Chủ yếu là Nghiêm Vinh cũng say khướt, hai người đều đã nôn mửa, người thối hoắc.
“Uống uống uống, sao không uống…” Thương Mai tức giận nói, nhưng vẫn thu lại chữ cuối cùng không dám nói với người đang mang trong mình Đồng mệnh cổ.
“Thương Mai!” Mộ Dung Khanh giơ ngón tay cái lên, cười như một kẻ ngốc: “Hôm nay bản vương rất vui, đến đây, chúng ta về phủ động phòng đi.”
Thương Mai thấy mọi người xung quanh lập tức cười vang, tức giận đến đạp cho một cước: “Đêm nay người ngủ nhà xí!”
Đêm nay Tiêu Kiêu uống ba chén rượu, chén thứ nhất là Việt Đông Vương mời hắn.
Chén thứ hai là Đại tộc trưởng Tiêu gia mời hắn.
Chén thứ ba là hắn mời tất cả khách mời.
Làm tân lang có thể chỉ dùng ba chén rượu qua loa, đây quả thực là khinh người quá đáng.
Nhưng người ta có đội tiếp rượu, cái gì mà Tô Thanh, Tiêu Thác Nghiêm Vinh và một số con cháu trẻ tuổi của Tiêu gia đều là người của đội tiếp rượu.
Phàm là có người đến mời rượu, tiểu đội trưởng Tiêu Thác của đội liền đứng lên trước, cười nói: “Đêm nay đại ca và công chúa còn có chuyện đứng đắn phải làm, uống rượu hỏng việc, mọi người thông cảm, thông cảm, ta đến là được rồi, một chén không đủ thì hai chén, hai chén không đủ người của mình lại cho một chén.”
Đương nhiên gặp mấy người có trọng lượng, người ta không muốn để Tiêu Thác tiếp rượu thì lúc này Tiêu Thác sẽ mời Mộ Dung Khanh chủ tịch tập đoàn tiếp rượu ra.
Mặt mũi Nhiếp Chính vương há có thể không cho được? Còn không đợi người ta nói chuyện, Mộ Dung Khanh đã uống trước một chén, người mời rượu thấy Mộ Dung Khanh sảng khoái như vậy cũng không tiện uống một chén, uống liên tục ba chén, loạng chà loạng choạng cầm chén rượu quay về phòng tiệc, hung hăng nói thầm: “Biết ngay là Nhiếp chính vương lừa gạt uống rượu.”
Một bữa tiệc cưới hạ xuống, tân lang ca một phần men say cũng không có, ngược lại là một đám tiếp rượu say.
Tiêu Thác ra ngoài nôn liên tiếp hai lần, sau khi đi nôn về, tình cảm nồng nàn nắm chặt tay Loan Loan: “Nương tử, vi phu cũng biết là nàng vất vả.”
Loan Loan đạp một cước: “Biết cái đếch gì? Quay về tiếp tục uống, lại nôn mấy lần nữa chàng mới coi như biết.”
Nôn hai lần về liền biết nàng ta vất vả rồi?
Tiêu Thác đã say bảy tám phần, đang ngà ngà say sau khi đến thổ lộ một phen thì lại hùng hục quay về tiếp tục uống.
Hôn lễ bình thường đều là tân lang bị người ta làm cho quá chén, sau đó phải có người đỡ đưa về động phòng, nhưng lần này coi như ngoại lệ, đội tiếp rượu từng người bị đỡ về, Tiêu Thác là bị cõng về.
Mà Tiêu Kiêu thì áo mũ nghiêm chỉnh, hắng giọng, sau đó bước chân thoải mái bước vào tân phòng.
Hỉ nương đã đang chờ rồi, thấy Tiêu Kiêu đi vào vội vàng nói lời vui mừng: “Chúc mừng đại tướng quân! Chúc đại tướng quân và công chúa bên nhau đến bạc đầu, con đàn cháu đống.”
“Xoạt” một tiếng, Tiêu Kiêu từ trong túi tay áo lấy ngân phiếu ra trực tiếp ban thưởng, hỉ nương nhìn thoáng qua số bạc, quá đỗi vui mừng, không kịp nói lời cảm ơn đã bị Tiêu Kiêu đẩy đi ra ngoài: “Ngươi có thể đi ra.”
Hỉ nương ngơ ngác một chút, công việc này còn chưa làm xong đâu.
Nhưng may là đã nhận đủ phần thưởng, hí ha hí hửng đi ra ngoài.
Thương Mai và các phu nhân của Tiêu gia ở cùng Tráng Tráng thấy thế thì không thể nhịn được bật cười.
Thương Mai cười nói: “Ơ, không kịp chờ đợi như thế, e rằng chúng ta đều phải đi rồi.”
Dứt lời dẫn cả đám người đi ra.
Tiêu Kiêu không phải thành thân lần đầu, nhưng lại là lần đầu đi vào phòng tân hôn, lần cưới Hàn Thanh Thu đó, hắn trực tiếp cau mặt rời đi.
Nhưng quá trình thì hắn biết, từ ngày muốn cưới Tráng Tráng hắn liền chăm chỉ không ngừng, chịu khó học hỏi rất nhiều nam sĩ đã thành thân và các ma ma về các lễ nghi liên quan tới động phòng.
Mà hắn cho rằng mặc dù hỉ nương cần phải có trong hôn lễ nhưng trong phòng tân hôn thì không cần, đây là phòng tân hôn của hắn và Tráng Tráng, bắt đầu từ giờ khắc này chính là thuộc về hai người, bởi vậy những người không liên quan phải dọn dẹp sạch sẽ hết.
Trong phòng tân hôn chỉ còn đôi tân nương tân lang đã trải qua nhiều năm mới có thể ở bên nhau.
Tráng Tráng chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy lên khỏi cổ họng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cảnh tượng mong đợi trăm ngàn lần cuối cùng đã đến.
Tiêu Kiêu cũng căng thẳng, vị nam sĩ đã cưới lần hai này thậm chí còn căng thẳng hơn so với Tráng Tráng mới cưới lần đầu, cũng vì biết mình căng thẳng nên mới không cho hỉ nương ở đây nhìn hắn chê cười.
Hắn hít thở sâu một hơi, ra sức ngăn chặn trái tim đang đập thình thịch của mình, cố gắng nhớ lại thủ tục đầu tiên của việc động phòng.
Đó chính là vén khăn đỏ của cô dâu lên.
Ngón tay của hắn có chút run rẩy, nắm chặt cán cân Như Ý đi tới trước mặt Tráng Tráng.
Tráng Tráng cúi thấp đầu, chỉ thấy giày của hắn và một vòng vạt áo đỏ tươi, viền vạt áo được thêu tinh xảo tỉ mỉ.
Hô hấp của nàng ta ngày càng căng thẳng hơn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Đầu cán cân Như Ý được đút vào, hơn run lên, nàng ta trừng to mắt, nhìn khăn đỏ cô dâu bỗng nhiên bị xốc lên, một khuôn mặt căng thẳng xuất hiện ở trước mặt nàng ta.
Đôi mắt đột nhiên ngập sương mù, còn chưa kịp nhìn kĩ hắn thì đã bị một đôi tay cứng như sắt siết chặt vào trong lồng ngực rộng rãi và ấm áp.
“Tráng Tráng, mười tám năm, cuối cùng ta cũng cưới được nàng.”
Mười tám năm trước hắn đã âm thầm lập lời thề phải cưới nàng ta làm thê tử, khi đó hắn còn nhỏ tuổi, nàng ta cũng nhỏ tuổi, lời thề hứa âm thầm chỉ có trời xanh mới biết, cuối cùng trời xanh cũng không phụ lòng.
Nước mắt Tráng Tráng rơi như mưa.
Ngoài cửa Thương Mai cũng rất cảm động, tất cả mọi người đều rất cảm động, nhất là những thiếu niên cầm pháo trong tay muốn náo loạn phòng tân hôn kia.
Bởi vì thường là lúc người trong phòng tân hôn không có chút đề phòng nào thì chính là thời điểm tốt nhất để họ ra tay.
“Chàng làm cái gì vậy?” Tráng Tráng căng thẳng nhìn Tiêu Kiêu đang không ngừng rút vũ khí ra.
Trên mặt Tiêu Kiêu lộ ra nụ cười quái dị: “Đánh đòn phủ đầu.”
Tráng Tráng nhớ tới thời điểm lão Thất và Thương Mai thành thân thả rất nhiều rắn, hay là hắn cũng muốn thả rắn?
Không phải rắn, mà là một chuỗi pháo đặc chế, mỗi quả thô to như cánh tay trẻ con.
“A!” Tráng Tráng che miệng: “Có thể bị nguy hiểm hay không?”
“Không nguy hiểm thì họ sẽ chạy trốn sao?”
Một loạt đại pháo được lấy ra, cửa sổ thoáng mở ra, liền thấy một chuỗi pháo nhỏ màu đỏ được đưa vào, ngoài cửa còn có tiếng cười trộm.
Tiêu Kiêu cười khẩy một tiếng, châm lửa kíp nổ, đẩy cả chuỗi đại pháo màu đỏ ra khe hở.
“Đây là cái quái gì vậy? Mỗi cái lớn như vậy lại còn cả một chuỗi dài… Mẹ ơi, đại pháo, mau trốn.”
“Quá độc ác!”
“Không hổ là đại tướng quân, tác chiến như vậy ắt không để người ta sống sót!”
Thương Mai chính mắt thấy tiết mục trêu chọc cô dâu chú rể lúc cô thành thân, cảm thấy rất hả giận, nhưng…
Fuck, Tiêu Kiêu, ta và Loan Loan còn ở ngay bên ngoài đấy, hai chúng ta là phụ nữ có thai…
Trốn đi!
Loan Loan rất sầu não, vốn định nghe lén góc tường, nàng ta thích nhất chính là nghe lén góc tường, trước kia các đại ca kết hôn nàng ta đều lén bò lên nóc nhà nghe, lúc thập nhị ca thành thân nàng ta cũng nghe, khi đó nàng ta đã thành thân với Tiêu Thác.
Thật sự là một khâu làm tổn hại phúc lợi.
“Cho dù như thế nào thì hôm nay cũng rất vui, gần đây đều rất vui.” Lúc Thương Mai đi ra tràn đầy vui vẻ nói.
Nhưng khi cô nhìn thấy Nghiêm Vinh đang dìu Mộ Dung Khanh say khướt thì nụ cười tắt lịm.
Chủ yếu là Nghiêm Vinh cũng say khướt, hai người đều đã nôn mửa, người thối hoắc.
“Uống uống uống, sao không uống…” Thương Mai tức giận nói, nhưng vẫn thu lại chữ cuối cùng không dám nói với người đang mang trong mình Đồng mệnh cổ.
“Thương Mai!” Mộ Dung Khanh giơ ngón tay cái lên, cười như một kẻ ngốc: “Hôm nay bản vương rất vui, đến đây, chúng ta về phủ động phòng đi.”
Thương Mai thấy mọi người xung quanh lập tức cười vang, tức giận đến đạp cho một cước: “Đêm nay người ngủ nhà xí!”