Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209: Cô nương nghênh giá,
Hoàng hậu chẳng phải đã làm việc thừa thãi sao. Sắp đến đại hôn mới nghĩ đến việc kiểm tra này. Không hợp cách cũng không thể thoái hôn được nữa, không phải chỉ làm người ta thêm ấm ức thôi sao.
Vị công chúa này cũng thật sự đáng thương, vốn dĩ đã không thể tự mình lựa chọn người phối ngẫu, có quá nhiều nỗi bận tâm, sau này dù có phát hiện không hợp muốn hối hận cũng không thể. Nếu bây giờ vị Kim tam công tử này lại thật sự bất lực, vậy thì chẳng lẽ cả đời nàng ta phải sống như quả phụ sao?
“Cho dù người chồng này có bất lực, cũng đâu liên quan gì đến ta. Nàng ấy sao lại nhìn ta như có thâm thù đại hận vậy, cũng đâu phải ta ép nàng ấy thành hôn?
“Quận chúa Cẩm Ngu hai ngày nay thường xuyên gặp nàng ấy nàng ấy, không biết là đã nói bậy bạ những gì. Nàng ấy không chỉ nhìn người như thế, mà lúc nhìn Lãnh Bằng Nguyệt cũng như vậy.
Lãnh Băng Cơ càng lúc càng phát hiện vị công chúa Lục Vụ này thực sự là một người tâm tư sâu sắc tinh tế. Nàng ta có thể nhìn rõ những mối quan hệ phức tạp trong cung điện này, và cũng biết Mỹ nhân Tiêu kia đối với Mộ Dung Phong không có ý tốt.
Đương nhiên, mỹ nhân Tiêu vốn không ưa gì mình và Lãnh Bằng Nguyệt. Nên sau khi biết Như Ý căm ghét mình, nàng ta liền bước đến châm dầu vào lửa, không hề có ý tốt.
Thần kinh của Lãnh Băng Cơ thỉnh thoảng cũng hơi ngây ngô, đặc biệt đối với mấy trò đấu đá tranh giành của bọn con gái quả thật nàng không hiểu nổi. Điều này có lẽ liên quan đến việc chỉ chuyên tâm nghiên cứu y học của nàng ấy ở kiếp trước, chẳng bao giờ để ý đến mấy chuyện bên ngoài.
Vì vậy, nàng thực sự không hiểu, Như Ý công chúa hận mình là vì cái quái gì? Cẩm Ngu cố chấp như vậy để làm gì?
Chẳng bao lâu, đã đến giờ lành.
Dưới sự hướng dẫn của Toàn Phúc mệnh phụ, Như Ý đến trước mặt thái hậu, hoàng đế, hoàng hậu, quỳ lạy đa tạ công ơn sinh thành dưỡng dục. Nhưng cuối cùng không không nhịn được mà bò trên đất khóc. Khóc đến cạn nước mắt cũng không đứng dậy.
Mấy vị vương phi bước lên khuyên can, Lãnh Băng Cơ thì quyết định không bước lên, mắc công lại tự làm mình bẽ mặt.
Cuối cùng cho dù là kiêu căng ngạo mạn đến mấy, vặn vẹo tay chân thế nào, Như Ý cũng đành đứng dậy, dặm lại phấn son rồi lên xe xuất giá.
Nghi trường đi trước mở đường, theo sau là các phu nhân đưa dâu. Mộ Dung Phong dẫn đầu Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa hộ tống, rầm rầm rộ rộ, khí thế vô cùng.
Khi đến phủ phò mã, Như Ý từ trên nghi trượng rườm rà bước xuống rồi được đưa thẳng vào phòng. Phủ phò mã chuẩn bị chín mươi bàn tiệc, nam khách ở sảnh ngoài, nữ ở sảnh giữa.
Lãnh Bằng Cơ đứng từ xa nhìn, mấy vị hoàng tử tụ tập cùng nhau, trò chuyện và cười nói rất hòa hợp.
Qua hai lần tiếp xúc, ấn tượng ban đầu là Đại hoàng tử Hiên Vương trung hậu thật thà, rất có phong thái của huynh trưởng Nhị hoàng tử Hạo Vương, hiền lành lãnh đạm, không tranh với đời, khí chất nho nhã thoát tục Tam hoàng tử, cũng chính là Phong vương cao quý nhà mình. Trong đầu chỉ biết nghĩ đến dẫn quân đánh trận, dẹp tặc, lúc nào cũng tay đấm chân đá, cả người đều sặc mùi thuốc súng, lạnh lùng.
Tứ hoàng tử Duệ Vương chỉ nhìn vẻ mặt cũng đã thấy có chút gian xảo, không lương thiện.
Ngũ hoàng tử Khiêm Vương, đại khái là vì xuất thân không tốt, có chút nhu nhược ít nói, phần lớn thời gian chỉ ngồi một bên yên lặng, nghe các vị huynh trưởng đùa giỡn. Lúc nhìn mặt Mộ Dung Phong lại có chút rụt rè, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng.
Tất nhiên, đây chỉ là ấn tượng ban đầu. Trong hoàng cung này ai mà không có hai bộ mặt.
Giống như Mộ Dung Phong, trước mặt người ta thì lớn lối, sau lưng thì thích rên rỉ, chưa từng thấy nam nhân nào ấu trĩ như hắn.
Các khách nam đều rất thân thiện. Bầu không khí bên phía khách nữ lại có phần lạ lùng.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, mọi người không còn cảm thấy gò bó, nói chuyện có phần thoải mái hơn Chủ đề nóng nhất bây giờ không phải là chuyện vui ngày hôm nay mà là việc Lãnh Băng Cơ bị một phỉ tặc bắt cóc mất tích.
Một đám nữ nhân tụ tập, nhìn chằm chằm về phía Lãnh Băng Cơ, xì xào bàn tán đủ loại lời đồn mà họ nghe được. Chốc chốc lại nhìn nàng với ánh mắt xem thường và khinh bỉ.
Nếu có ai đó đến hàn huyên mấy câu với nàng ấy, hoặc có người khác cố ý đến nghe ngóng tin tức, tất cả mọi người sẽ ngừng bàn tán và vểnh tai nghe ngóng. Người đó vừa quay đi sẽ lập tức bị họ kéo lại truy hỏi xem đã nói với Lãnh Băng Cơ chuyện gì.
Vào dịp như vậy, Lãnh Băng Cơ chắc chắn là mục tiêu chỉ trích của dư luận, mọi người đều tập trung chú ý.
Mấy vương phi thậm chí thấy trong lòng không yên, phải ngồi cách xa nàng ra, thể hiển rõ tuyệt đối sẽ không ngồi cùng loại nữ nhân bất trinh như vậy. Đặc biệt là Duệ Vương phi, tự cho mình thanh cao, lúc nhìn nàng mũi cũng hếch cả lên.
Tất cả các loại luận bàn khó chịu sao có thể không lọt vào tai của Lãnh Bằng Cơ.
Mỗi người ở đây đều là nạn nhân của đạo đức phong kiến, nhưng bản thân họ cũng đều tự nguyện trở thành đạo phủ cho đạo đức phong kiến.
Lãnh Băng Cơ ban đầu không quan tâm, nhưng dưới những ánh mắt sắc như dao đó, cô cũng cảm thấy cả người không thoải mái. Xoay người đi ra ngoài hít thở, định chào hỏi Mộ Dung Phong rồi trở về phủ trước.
Khi vừa bước ra, thì có người phía sau gọi: “Đại tỷ!”
Kinh ngạc quay mặt lại, thì thấy sau lưng là tam muội của mình, Lãnh Minh Nguyệt.
Tại sao nàng ta lại ở đây?
Hôm nay, Lãnh Minh Nguyệt đặc biệt trang điểm lộng lẫy. Nàng ta mặc một chiếc váy lễ dài màu đỏ đậm có thêu chỉ vàng, đính tua bằng ngọc trai, trên đầu cài tóc bằng san hô đỏ, tôn lên làn da trắng như tuyết. Đôi mắt sáng ngời, răng tinh tế trông xinh đẹp vô cùng.
Không cần hỏi Lãnh Minh Nguyệt cũng nói trước: “Như Ý công chúa nhờ Kim gia tìm một cô nương phù hợp với ngày sinh của nàng ấy để nghênh giá, nên Di nương bảo ta đến. Lúc nãy vừa nhìn ta đã nhận ra đại tỷ. Nhưng lúc này phải đưa công chúa vào tận phòng Xong mới đến chào tỷ được. Chốc nữa còn phải vào hầu Như Ý công chúa”
Xem ra mặc dù Kim Thị bị lưu đày, Tướng phủ và Kim gia vẫn đi lại với nhau, Lãnh Minh Nguyệt đã đến tuổi cưới xin. Tiết di nương muốn nàng ấy thường xuyên ra ngoài cũng là dễ hiểu.
“Làm sao Kim gia biết người và Như Ý công chúa hợp tuổi?”
“Đại tỷ quên rồi sao? Kim thị từng muốn gả ta vào Kim gia, nên đã lén lút đưa ngày sinh của ta và Kim tam công tử đi tìm thầy tướng số tính thử?”
Thật là trùng hợp? Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một chút, nhớ tới quan hệ giữa mình và Như Ý, cảm thán: “Ta với Như Ý công chúa có chút hiểu lầm. Khi ở cùng nàng ấy phải đặc biệt cẩn thận.
Sau đó, Lãnh Băng Cơ mới để ý rằng Lãnh Bằng Nguyệt rõ ràng đã theo mình vào cung, trong cung còn bị một đám phu nhân vây quanh, ngưỡng mộ ghen tị với làn da của nàng ta và hỏi xem có bí quyết bảo dưỡng nào không.
Trước sự chứng kiến của nhiều người, Lãnh Băng Nguyệt khoe rằng Mộ Dung Phong sẵn sàng bỏ ra năm nghìn lượng để mua được Ngưng Hương đan cho nàng ấy, khiến nhiều người phải thốt lên kinh ngạc. lúc đó còn là tâm điểm chú ý của mọi người.
Sao bây giờ lại không thấy bóng dáng đầu nữa? Sau khi nghĩ lại, hình như từ lúc rời cũng đã không gặp nàng ta, không biết đã chạy đi đâu khoe khoang rồi.
Lãnh Băng Cơ cũng không để tâm: “Ai biết được, có lẽ cùng người khác đi tìm chỗ yên tĩnh để nói chuyện rồi”
Vị công chúa này cũng thật sự đáng thương, vốn dĩ đã không thể tự mình lựa chọn người phối ngẫu, có quá nhiều nỗi bận tâm, sau này dù có phát hiện không hợp muốn hối hận cũng không thể. Nếu bây giờ vị Kim tam công tử này lại thật sự bất lực, vậy thì chẳng lẽ cả đời nàng ta phải sống như quả phụ sao?
“Cho dù người chồng này có bất lực, cũng đâu liên quan gì đến ta. Nàng ấy sao lại nhìn ta như có thâm thù đại hận vậy, cũng đâu phải ta ép nàng ấy thành hôn?
“Quận chúa Cẩm Ngu hai ngày nay thường xuyên gặp nàng ấy nàng ấy, không biết là đã nói bậy bạ những gì. Nàng ấy không chỉ nhìn người như thế, mà lúc nhìn Lãnh Bằng Nguyệt cũng như vậy.
Lãnh Băng Cơ càng lúc càng phát hiện vị công chúa Lục Vụ này thực sự là một người tâm tư sâu sắc tinh tế. Nàng ta có thể nhìn rõ những mối quan hệ phức tạp trong cung điện này, và cũng biết Mỹ nhân Tiêu kia đối với Mộ Dung Phong không có ý tốt.
Đương nhiên, mỹ nhân Tiêu vốn không ưa gì mình và Lãnh Bằng Nguyệt. Nên sau khi biết Như Ý căm ghét mình, nàng ta liền bước đến châm dầu vào lửa, không hề có ý tốt.
Thần kinh của Lãnh Băng Cơ thỉnh thoảng cũng hơi ngây ngô, đặc biệt đối với mấy trò đấu đá tranh giành của bọn con gái quả thật nàng không hiểu nổi. Điều này có lẽ liên quan đến việc chỉ chuyên tâm nghiên cứu y học của nàng ấy ở kiếp trước, chẳng bao giờ để ý đến mấy chuyện bên ngoài.
Vì vậy, nàng thực sự không hiểu, Như Ý công chúa hận mình là vì cái quái gì? Cẩm Ngu cố chấp như vậy để làm gì?
Chẳng bao lâu, đã đến giờ lành.
Dưới sự hướng dẫn của Toàn Phúc mệnh phụ, Như Ý đến trước mặt thái hậu, hoàng đế, hoàng hậu, quỳ lạy đa tạ công ơn sinh thành dưỡng dục. Nhưng cuối cùng không không nhịn được mà bò trên đất khóc. Khóc đến cạn nước mắt cũng không đứng dậy.
Mấy vị vương phi bước lên khuyên can, Lãnh Băng Cơ thì quyết định không bước lên, mắc công lại tự làm mình bẽ mặt.
Cuối cùng cho dù là kiêu căng ngạo mạn đến mấy, vặn vẹo tay chân thế nào, Như Ý cũng đành đứng dậy, dặm lại phấn son rồi lên xe xuất giá.
Nghi trường đi trước mở đường, theo sau là các phu nhân đưa dâu. Mộ Dung Phong dẫn đầu Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa hộ tống, rầm rầm rộ rộ, khí thế vô cùng.
Khi đến phủ phò mã, Như Ý từ trên nghi trượng rườm rà bước xuống rồi được đưa thẳng vào phòng. Phủ phò mã chuẩn bị chín mươi bàn tiệc, nam khách ở sảnh ngoài, nữ ở sảnh giữa.
Lãnh Bằng Cơ đứng từ xa nhìn, mấy vị hoàng tử tụ tập cùng nhau, trò chuyện và cười nói rất hòa hợp.
Qua hai lần tiếp xúc, ấn tượng ban đầu là Đại hoàng tử Hiên Vương trung hậu thật thà, rất có phong thái của huynh trưởng Nhị hoàng tử Hạo Vương, hiền lành lãnh đạm, không tranh với đời, khí chất nho nhã thoát tục Tam hoàng tử, cũng chính là Phong vương cao quý nhà mình. Trong đầu chỉ biết nghĩ đến dẫn quân đánh trận, dẹp tặc, lúc nào cũng tay đấm chân đá, cả người đều sặc mùi thuốc súng, lạnh lùng.
Tứ hoàng tử Duệ Vương chỉ nhìn vẻ mặt cũng đã thấy có chút gian xảo, không lương thiện.
Ngũ hoàng tử Khiêm Vương, đại khái là vì xuất thân không tốt, có chút nhu nhược ít nói, phần lớn thời gian chỉ ngồi một bên yên lặng, nghe các vị huynh trưởng đùa giỡn. Lúc nhìn mặt Mộ Dung Phong lại có chút rụt rè, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng.
Tất nhiên, đây chỉ là ấn tượng ban đầu. Trong hoàng cung này ai mà không có hai bộ mặt.
Giống như Mộ Dung Phong, trước mặt người ta thì lớn lối, sau lưng thì thích rên rỉ, chưa từng thấy nam nhân nào ấu trĩ như hắn.
Các khách nam đều rất thân thiện. Bầu không khí bên phía khách nữ lại có phần lạ lùng.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, mọi người không còn cảm thấy gò bó, nói chuyện có phần thoải mái hơn Chủ đề nóng nhất bây giờ không phải là chuyện vui ngày hôm nay mà là việc Lãnh Băng Cơ bị một phỉ tặc bắt cóc mất tích.
Một đám nữ nhân tụ tập, nhìn chằm chằm về phía Lãnh Băng Cơ, xì xào bàn tán đủ loại lời đồn mà họ nghe được. Chốc chốc lại nhìn nàng với ánh mắt xem thường và khinh bỉ.
Nếu có ai đó đến hàn huyên mấy câu với nàng ấy, hoặc có người khác cố ý đến nghe ngóng tin tức, tất cả mọi người sẽ ngừng bàn tán và vểnh tai nghe ngóng. Người đó vừa quay đi sẽ lập tức bị họ kéo lại truy hỏi xem đã nói với Lãnh Băng Cơ chuyện gì.
Vào dịp như vậy, Lãnh Băng Cơ chắc chắn là mục tiêu chỉ trích của dư luận, mọi người đều tập trung chú ý.
Mấy vương phi thậm chí thấy trong lòng không yên, phải ngồi cách xa nàng ra, thể hiển rõ tuyệt đối sẽ không ngồi cùng loại nữ nhân bất trinh như vậy. Đặc biệt là Duệ Vương phi, tự cho mình thanh cao, lúc nhìn nàng mũi cũng hếch cả lên.
Tất cả các loại luận bàn khó chịu sao có thể không lọt vào tai của Lãnh Bằng Cơ.
Mỗi người ở đây đều là nạn nhân của đạo đức phong kiến, nhưng bản thân họ cũng đều tự nguyện trở thành đạo phủ cho đạo đức phong kiến.
Lãnh Băng Cơ ban đầu không quan tâm, nhưng dưới những ánh mắt sắc như dao đó, cô cũng cảm thấy cả người không thoải mái. Xoay người đi ra ngoài hít thở, định chào hỏi Mộ Dung Phong rồi trở về phủ trước.
Khi vừa bước ra, thì có người phía sau gọi: “Đại tỷ!”
Kinh ngạc quay mặt lại, thì thấy sau lưng là tam muội của mình, Lãnh Minh Nguyệt.
Tại sao nàng ta lại ở đây?
Hôm nay, Lãnh Minh Nguyệt đặc biệt trang điểm lộng lẫy. Nàng ta mặc một chiếc váy lễ dài màu đỏ đậm có thêu chỉ vàng, đính tua bằng ngọc trai, trên đầu cài tóc bằng san hô đỏ, tôn lên làn da trắng như tuyết. Đôi mắt sáng ngời, răng tinh tế trông xinh đẹp vô cùng.
Không cần hỏi Lãnh Minh Nguyệt cũng nói trước: “Như Ý công chúa nhờ Kim gia tìm một cô nương phù hợp với ngày sinh của nàng ấy để nghênh giá, nên Di nương bảo ta đến. Lúc nãy vừa nhìn ta đã nhận ra đại tỷ. Nhưng lúc này phải đưa công chúa vào tận phòng Xong mới đến chào tỷ được. Chốc nữa còn phải vào hầu Như Ý công chúa”
Xem ra mặc dù Kim Thị bị lưu đày, Tướng phủ và Kim gia vẫn đi lại với nhau, Lãnh Minh Nguyệt đã đến tuổi cưới xin. Tiết di nương muốn nàng ấy thường xuyên ra ngoài cũng là dễ hiểu.
“Làm sao Kim gia biết người và Như Ý công chúa hợp tuổi?”
“Đại tỷ quên rồi sao? Kim thị từng muốn gả ta vào Kim gia, nên đã lén lút đưa ngày sinh của ta và Kim tam công tử đi tìm thầy tướng số tính thử?”
Thật là trùng hợp? Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một chút, nhớ tới quan hệ giữa mình và Như Ý, cảm thán: “Ta với Như Ý công chúa có chút hiểu lầm. Khi ở cùng nàng ấy phải đặc biệt cẩn thận.
Sau đó, Lãnh Băng Cơ mới để ý rằng Lãnh Bằng Nguyệt rõ ràng đã theo mình vào cung, trong cung còn bị một đám phu nhân vây quanh, ngưỡng mộ ghen tị với làn da của nàng ta và hỏi xem có bí quyết bảo dưỡng nào không.
Trước sự chứng kiến của nhiều người, Lãnh Băng Nguyệt khoe rằng Mộ Dung Phong sẵn sàng bỏ ra năm nghìn lượng để mua được Ngưng Hương đan cho nàng ấy, khiến nhiều người phải thốt lên kinh ngạc. lúc đó còn là tâm điểm chú ý của mọi người.
Sao bây giờ lại không thấy bóng dáng đầu nữa? Sau khi nghĩ lại, hình như từ lúc rời cũng đã không gặp nàng ta, không biết đã chạy đi đâu khoe khoang rồi.
Lãnh Băng Cơ cũng không để tâm: “Ai biết được, có lẽ cùng người khác đi tìm chỗ yên tĩnh để nói chuyện rồi”