Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217: Vô gian không thương
Lãnh Băng Cơ có chút do dự, dù sao thì con dấu son đó cũng quan trọng, tuy rằng người này tự xưng là người của nhà họ Cừu nhưng mình cũng chưa bao giờ gặp mặt, cứ như vậy giao cho hắn liệu có phải có chút qua loa rồi không?
Nàng hoài nghi hỏi: “Ngươi muốn nói tới đồ vật gì cơ?”
Quản sự không ngờ nàng sẽ phủ nhận, không khỏi sửng sốt: “Vương phi nương nương cứ nói đùa, lẽ nào người quên mất gia chủ nhà ta đưa con dấu son cho người sao?”
“Con dấu son thì đúng là có những dựa vào cái gì mà ta có thể tin tưởng đưa cho ngươi? Mắt nhìn của gia chủ nhà ngươi không tốt, người bên cạnh chưa chắc đã đáng tin”
Quản sự nghiêm túc nói: “Công tử nhà ta đã dặn dò từ trước, nếu Vương phi nương nương thấy nghi ngờ về thân phận của tiểu nhân vậy thì để tiểu nhân truyền lại lời cho người, vị trí các chủ phu nhân vẫn còn giữ lại cho người đấy, lúc nào cũng hoan nghênh người hồi tâm chuyển ý”
Ặc… không biết xấu hổ.
Mộ Dung Phong vẫn luôn lặng lẽ quan chú ý quan sát động tĩnh giữa hai người, thấy họ tiến tới ngày càng gần, nói càng ngày càng nhỏ, thì thì tầm thầm có chút thần bí. Cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà cất bước đi lên trước mặt, ho nhẹ một tiếng, ném một thỏi bạc cho tên.
quản sự kia, không chút khách khí ngầm ra lệnh đuổi khách.
“Hôm nay vất vả rồi, đi thong thả không tiễn, trở về chuyển lời tới gia chủ nhà người một tiếng, bổn vương chờ tiệc cảm tạ của hắn, hy vọng hắn nói lời giữ lời”
Quản sự cũng không phải không có mắt nhìn, giơ tay nhận lấy thỏi bạc của hắn, không chút kiêu ngạo siểm nịnh mà chắp tay hành lễ: “Đa tạ vương gia ban thưởng, gia chủ nhà ta luôn giữ lời hứa, đến lúc đó mong Vương gia không chê”.
Sao lại chê chứ? Nam nhân này nhỏ mọn như vậy, lại còn không thiếu nhiệt tình, không giáp mặt đánh một trận, người chết ta sống thì e là còn không hết tức giận.
Lãnh Băng Cơ lấy con dấu son ra, dùng tay áo che lấp đi rồi giao tới tay quản sự: “Hy vọng gia chủ các ngươi tất thảy đều thuận lợi”.
Người khác nhìn vào cũng chỉ cho rằng nàng đang thưởng thêm bạc mà thôi.
Quản sự nhận lấy con dấu son, không ngờ lại lén lút cọ vào lòng tay nàng, đây là muốn truyền ám hiệu gì? Hay là muốn làm trò gì đây?
Lãnh Băng Cơ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, Mộ Dung Phong đã không vui kéo nàng qua một bên, nhíu mày nhìn tên quản sự kia, liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt ẩn chứa sự tức giận.
“Đi thong thả không tiễn”
Quản sự khẽ cong khóe môi lên, Lãnh Bằng Cơ có thể thấy được hai chữ “tà mị” trên khuôn mặt hắn, nàng lập tức kinh ngạc, ra sức đánh giá đôi mắt hắn.
Rõ ràng là hai khuôn mặt không giống nhau! Vì sao lại có biểu cảm giống như vậy?
Quản sự đã xoay người rời đi. Đi một đoạn xa lại quay người nhìn Lãnh Băng Cơ nháy mắt vài cái, ánh mắt có chút giảo hoạt như một con hồ ly.
Lãnh Băng Cơ đột nhiên hiểu ra, tên nhãi đó rõ ràng chính là Cừu thiếu chủ? Thay đổi dung mạo, vậy mà mình lại bị hắn lừa. Thuật dịch dùng đúng là rất chân thận, sợ là tới ba đời sau…
phẫu thuật thẩm mỹ ở Hàn Quốc, kỹ thuật hóa trang ở Nhật Bản, hay là trình độ photoshop nhan sắc ở Trung Quốc cũng không thể sánh bằng.
Nhưng Mộ Dung Phong còn đang đứng phía sau, nếu như nàng vạch trần e là sẽ loạn mất. Vì vậy chỉ có thể ngậm ngùi mà nuốt xuống.
Cứ như vậy sửng sốt trong chốc lát, quay mặt lại, không biết Huệ Phi nương nương lại thầm thì nói gì đó với Mộ Dung Phong.
Nàng không cần nhìn cũng biết, bởi vì dùng ngón chân cũng có thể đoán được chẳng phải lời tốt đẹp gì, nếu không phải thẩm nói nàng không tốt thì cũng là nói chuyện nạp thêm thê thiếp cho Mộ Dung Phong.
Vụ phó tướng ở bên cạnh nàng, thấp giọng nói với vẻ thần bí: “Có một câu nói gọi là vô gian không thương, hôm nay xem ra ta đã được lĩnh hội rồi”
Lãnh Bằng Cơ không chút để ý hỏi: “Sao vậy?”
“Vương gia hạ lệnh bảo chúng ta truy tìm xuất xứ lời đồn, chúng ta phí bao nhiêu sức lực cũng không thể tìm ra, vậy mà người ta lại bắt được một đám người về, xem chúng tôi như bao gạo vậy”
“Lẽ nào không phải sao?” Lãnh Băng Cơ chế nhạo nói.
“Cẩu..” Vụ phó tưởng đứng lên, tức giận muốn bùng nổ nhưng vẫn phải nuốt chữ “thí” xuống: “Mấy lời đồn đại truyền miệng này, không có bằng chứng nào, sao có thể dễ dàng truy ra nguồn gốc như vậy?”
Lãnh Bằng Cơ nhìn đám người bị trói như bánh chưng kia, bĩu bĩu môi, ném cho hắn ta một ánh mắt tự mình lĩnh hội.
Vụ phó tướng tức giận, bất bình nói: “Vừa rồi ta đã bí mật thẩm vấn rồi, đám đàn bà này đều là do nhà họ Cừu dùng bạc thuê tới! Mỗi người một trăm lượng bạc tới đây khóc lóc thảm thiết, diễn đúng là rất giống”
Lãnh Băng Cơ không khỏi cứng họng. Quả là có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, đừng nói một trăm lượng bạc, cho dù có là một lượng bạc, sợ là có vẫn có rất nhiều người ở phía sau tranh giành. Dù sao thì sau khi tàn cuộc, nói hết chân tướng, Phong vương phủ cũng sẽ chẳng làm gì bọn họ.
Một trăm lượng bạc này đúng là quá lời, Lãnh Băng Cơ có chút không cam lòng, hay là bảo bọn họ diễn thêm một chút? Chủ ý này của Cừu thiếu chủ truyền cho nàng không ít cảm hứng, lại bắt đầu tương kế tự kế.
Nàng thần bí vẫy tay với Vụ phó tướng, sau đó lại chỉ tay về phía Mộ Dung Phong: “Muốn cứu vương gia nhà ngươi không? Ta nhìn không vừa mắt Huệ phi nương nương chút nào, đang bắt vương gia nhà ngươi nạp thêm thiếp đấy”
Vụ phó tướng duỗi cổ liếc mắt nhìn một cái, Mộ Dung Phong mím chặt môi, mày kiếm nhíu lại, rõ ràng là đang giằng co gì đó với Huệ phi.
“Quận chúa Cẩm Ngu? Đây là chuyện tốt đó, cũng không phải nước sôi lửa bỏng gì, sao Vương gia còn dông dài không đồng ý chứ?”
Lãnh Băng Cơ nghiến răng, giọng nói mang theo sự uy hiếp: “Ngươi muốn lắm à?”
“Không có, không có!” Vụ phó tướng vội vàng không ngừng phủ nhận: “Vương phi nương nương giơ cao đánh khẽ, có chuyện gì người cứ phân phó”.
Ánh mắt Lãnh Băng Cơ lóe lên: “Nghe nói trong phủ của chúng ta có cái gì là gió thổi cỏ lay, không gì có thể gạt được Huệ phi nương nương, lúc nào cũng có người tới mách lẻo với bà ấy.
Ngươi nói xem, chuyện ra mất tích kia, hẳn là quận chúa Cẩm Ngu kia cũng biết nhỉ?”
Vụ phó tướng lập tức ngầm hiểu, nháy mắt với Lãnh Băng Cơ rồi nói: “Học tới đâu vận dụng ngay tới đó, vụ oan giá họa, sao Vương phi nương nương có thể âm hiểm như vậy chứ?”
Lãnh Băng Cơ trừng mắt nhìn hắn: “Giúp hay không giúp đây?”
Vụ phó tướng cũng ra vẻ âm hiểm xoa xoa tay: “Người cứ yên tâm chờ đi. Mạt tướng thành thạo nhất là chuyện giật dây bắc cầu phá đám đấy.”
Sau đó lập tức chạy về phía đám đàn bà kia, xoay trái xoay phải, thấp giọng nói vài câu rồi lại xoay người đi tới trước mặt Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong đang sứt đầu mẻ trán, hết đường xoay sở, nhìn thấy hắn ta như gặp được cứu tinh, ra sức ra hiệu bằng ánh mắt.
Vụ phó tướng làm như không thấy, vươn bàn tay to có chứa vài nén bạc nhỏ trong đó rồi nói: “Khởi bẩm Huệ phi nương nương, Vương gia, vừa rồi mạt tướng tìm được mấy nén bạc như ý, nói là bạc của người mua chuộc sai khiến bọn họ”
Mộ Dung Phong nhận lấy nén bạc, nhìn trái nhìn phải đánh giá: “Sao nhìn mẩy nén bạc này quen mắt thế nhỉ, nhỏ nhắn tinh xảo, có khắc chữ phú quý như ý, hình như là được chế tác đặc biệt trong cung, dùng để bạn thưởng.”
Huệ phi sửng sốt, nhận lấy hai nén bạc nhỏ kia từ trong tay Mộ Dung Phong, vẻ mặt như suy tư gì đó, sau đó sắc mặt dần trở nên khó coi, truy hỏi phó tướng: “Người sai khiến bọn họ có dáng vẻ như thế nào?”
Phó tướng có chút ấp úng: “Bọn họ trăm miệng một lời, nói là nam nhân đó mặt mũi trắng trẻo, không có râu ria, cách nói chuyện rất kỳ lạ, nam không ra nam, nữ không ra nữ… hình như là, thái giám trong cung”
Mộ Dung Phong đứng thẳng người, mày kiếm giãn ra, vẻ mặt hợp tình hợp lý liếc mắt nhìn Huệ phi rồi nhàn nhạt nói: “Việc Băng Cơ mất tích bổn vương đã cố gắng hết sức phong tỏa tin tức, sao có thể lan truyền tới trong cung được chứ? Việc này đúng là kỳ lạ”.
Huệ phi hung hăng cắn chặt răng, nắm chặt nén bạc kia trong lòng bàn tay rồi nói: “Hồi cung!”
Ngay cả một câu chào hỏi với Lãnh Bằng Cơ cũng không có, trực tiếp dẫn theo đoàn người mênh mông, cuồn cuộn rời đi.
Ai da, thẹn quá hóa giận rồi.
Lãnh Băng Cơ nhún nhún vai, chỉ coi như không nhìn thấy Huệ phi nương nương rời đi, cũng không ra mặt đưa tiễn. Hiện giờ, rốt cuộc là ai lan truyền lời đồn đã không còn quan trọng nữa, dù sao thì mọi chuyện chuyện cũng không được rõ ràng. Quan trọng là, bây giờ Cẩm Ngu khiến nàng khó chịu như vậy, cho nên bát nước bẩn này nhất định phải đổ lên đầu nàng ta.
Huệ Phi nương nương hùng hổ tới hỏi tội, không thể tránh khỏi nghe được Cẩm Ngu nói năng linh tinh gì đó trước mặt. Chắc chắn Huệ Phi nương nương sẽ cảm thấy mình bị Cẩm Ngu lợi dụng, hơn nữa còn vấy bẩn danh dự của con trai mình, đây chính là chọc vào tự trọng của bà ta, cho dù Cẩm Ngu có biện giải thế nào đi nữa thì cũng chết chắc.
Lúc này Lãnh Băng Cơ mới miễn cưỡng thờ phào một hơi, chạy tới xem mấy món quà tạ lễ Cừu Thiếu Chủ đưa tới.
Tiện tay cầm lấy một hộp quà bọc giấy đổ kín mít, chậm rãi mở ra, từng tầng từng lớp, cuối cùng lại phát hiện bên trong hộp không ngờ lại là một khúc gỗ.
Nàng tùy tiện vứt sang một bên, lại mở hộp quà thứ hai, vẫn là gỗ, hộp thứ ba lại tiếp tục là gỗ.
Bị thằng nhãi này lừa rồi.
Không ngờ lại dùng một đống gỗ thật giả lẫn lộn để phô trương như thế.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, lão giang hồ này đúng là không bình thường. Tay không lừa mất con dấu son trong tay mình.
Thật đúng là giống với câu nói kia: Vô gian không thương!
Nàng hoài nghi hỏi: “Ngươi muốn nói tới đồ vật gì cơ?”
Quản sự không ngờ nàng sẽ phủ nhận, không khỏi sửng sốt: “Vương phi nương nương cứ nói đùa, lẽ nào người quên mất gia chủ nhà ta đưa con dấu son cho người sao?”
“Con dấu son thì đúng là có những dựa vào cái gì mà ta có thể tin tưởng đưa cho ngươi? Mắt nhìn của gia chủ nhà ngươi không tốt, người bên cạnh chưa chắc đã đáng tin”
Quản sự nghiêm túc nói: “Công tử nhà ta đã dặn dò từ trước, nếu Vương phi nương nương thấy nghi ngờ về thân phận của tiểu nhân vậy thì để tiểu nhân truyền lại lời cho người, vị trí các chủ phu nhân vẫn còn giữ lại cho người đấy, lúc nào cũng hoan nghênh người hồi tâm chuyển ý”
Ặc… không biết xấu hổ.
Mộ Dung Phong vẫn luôn lặng lẽ quan chú ý quan sát động tĩnh giữa hai người, thấy họ tiến tới ngày càng gần, nói càng ngày càng nhỏ, thì thì tầm thầm có chút thần bí. Cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà cất bước đi lên trước mặt, ho nhẹ một tiếng, ném một thỏi bạc cho tên.
quản sự kia, không chút khách khí ngầm ra lệnh đuổi khách.
“Hôm nay vất vả rồi, đi thong thả không tiễn, trở về chuyển lời tới gia chủ nhà người một tiếng, bổn vương chờ tiệc cảm tạ của hắn, hy vọng hắn nói lời giữ lời”
Quản sự cũng không phải không có mắt nhìn, giơ tay nhận lấy thỏi bạc của hắn, không chút kiêu ngạo siểm nịnh mà chắp tay hành lễ: “Đa tạ vương gia ban thưởng, gia chủ nhà ta luôn giữ lời hứa, đến lúc đó mong Vương gia không chê”.
Sao lại chê chứ? Nam nhân này nhỏ mọn như vậy, lại còn không thiếu nhiệt tình, không giáp mặt đánh một trận, người chết ta sống thì e là còn không hết tức giận.
Lãnh Băng Cơ lấy con dấu son ra, dùng tay áo che lấp đi rồi giao tới tay quản sự: “Hy vọng gia chủ các ngươi tất thảy đều thuận lợi”.
Người khác nhìn vào cũng chỉ cho rằng nàng đang thưởng thêm bạc mà thôi.
Quản sự nhận lấy con dấu son, không ngờ lại lén lút cọ vào lòng tay nàng, đây là muốn truyền ám hiệu gì? Hay là muốn làm trò gì đây?
Lãnh Băng Cơ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, Mộ Dung Phong đã không vui kéo nàng qua một bên, nhíu mày nhìn tên quản sự kia, liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt ẩn chứa sự tức giận.
“Đi thong thả không tiễn”
Quản sự khẽ cong khóe môi lên, Lãnh Bằng Cơ có thể thấy được hai chữ “tà mị” trên khuôn mặt hắn, nàng lập tức kinh ngạc, ra sức đánh giá đôi mắt hắn.
Rõ ràng là hai khuôn mặt không giống nhau! Vì sao lại có biểu cảm giống như vậy?
Quản sự đã xoay người rời đi. Đi một đoạn xa lại quay người nhìn Lãnh Băng Cơ nháy mắt vài cái, ánh mắt có chút giảo hoạt như một con hồ ly.
Lãnh Băng Cơ đột nhiên hiểu ra, tên nhãi đó rõ ràng chính là Cừu thiếu chủ? Thay đổi dung mạo, vậy mà mình lại bị hắn lừa. Thuật dịch dùng đúng là rất chân thận, sợ là tới ba đời sau…
phẫu thuật thẩm mỹ ở Hàn Quốc, kỹ thuật hóa trang ở Nhật Bản, hay là trình độ photoshop nhan sắc ở Trung Quốc cũng không thể sánh bằng.
Nhưng Mộ Dung Phong còn đang đứng phía sau, nếu như nàng vạch trần e là sẽ loạn mất. Vì vậy chỉ có thể ngậm ngùi mà nuốt xuống.
Cứ như vậy sửng sốt trong chốc lát, quay mặt lại, không biết Huệ Phi nương nương lại thầm thì nói gì đó với Mộ Dung Phong.
Nàng không cần nhìn cũng biết, bởi vì dùng ngón chân cũng có thể đoán được chẳng phải lời tốt đẹp gì, nếu không phải thẩm nói nàng không tốt thì cũng là nói chuyện nạp thêm thê thiếp cho Mộ Dung Phong.
Vụ phó tướng ở bên cạnh nàng, thấp giọng nói với vẻ thần bí: “Có một câu nói gọi là vô gian không thương, hôm nay xem ra ta đã được lĩnh hội rồi”
Lãnh Bằng Cơ không chút để ý hỏi: “Sao vậy?”
“Vương gia hạ lệnh bảo chúng ta truy tìm xuất xứ lời đồn, chúng ta phí bao nhiêu sức lực cũng không thể tìm ra, vậy mà người ta lại bắt được một đám người về, xem chúng tôi như bao gạo vậy”
“Lẽ nào không phải sao?” Lãnh Băng Cơ chế nhạo nói.
“Cẩu..” Vụ phó tưởng đứng lên, tức giận muốn bùng nổ nhưng vẫn phải nuốt chữ “thí” xuống: “Mấy lời đồn đại truyền miệng này, không có bằng chứng nào, sao có thể dễ dàng truy ra nguồn gốc như vậy?”
Lãnh Bằng Cơ nhìn đám người bị trói như bánh chưng kia, bĩu bĩu môi, ném cho hắn ta một ánh mắt tự mình lĩnh hội.
Vụ phó tướng tức giận, bất bình nói: “Vừa rồi ta đã bí mật thẩm vấn rồi, đám đàn bà này đều là do nhà họ Cừu dùng bạc thuê tới! Mỗi người một trăm lượng bạc tới đây khóc lóc thảm thiết, diễn đúng là rất giống”
Lãnh Băng Cơ không khỏi cứng họng. Quả là có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, đừng nói một trăm lượng bạc, cho dù có là một lượng bạc, sợ là có vẫn có rất nhiều người ở phía sau tranh giành. Dù sao thì sau khi tàn cuộc, nói hết chân tướng, Phong vương phủ cũng sẽ chẳng làm gì bọn họ.
Một trăm lượng bạc này đúng là quá lời, Lãnh Băng Cơ có chút không cam lòng, hay là bảo bọn họ diễn thêm một chút? Chủ ý này của Cừu thiếu chủ truyền cho nàng không ít cảm hứng, lại bắt đầu tương kế tự kế.
Nàng thần bí vẫy tay với Vụ phó tướng, sau đó lại chỉ tay về phía Mộ Dung Phong: “Muốn cứu vương gia nhà ngươi không? Ta nhìn không vừa mắt Huệ phi nương nương chút nào, đang bắt vương gia nhà ngươi nạp thêm thiếp đấy”
Vụ phó tướng duỗi cổ liếc mắt nhìn một cái, Mộ Dung Phong mím chặt môi, mày kiếm nhíu lại, rõ ràng là đang giằng co gì đó với Huệ phi.
“Quận chúa Cẩm Ngu? Đây là chuyện tốt đó, cũng không phải nước sôi lửa bỏng gì, sao Vương gia còn dông dài không đồng ý chứ?”
Lãnh Băng Cơ nghiến răng, giọng nói mang theo sự uy hiếp: “Ngươi muốn lắm à?”
“Không có, không có!” Vụ phó tướng vội vàng không ngừng phủ nhận: “Vương phi nương nương giơ cao đánh khẽ, có chuyện gì người cứ phân phó”.
Ánh mắt Lãnh Băng Cơ lóe lên: “Nghe nói trong phủ của chúng ta có cái gì là gió thổi cỏ lay, không gì có thể gạt được Huệ phi nương nương, lúc nào cũng có người tới mách lẻo với bà ấy.
Ngươi nói xem, chuyện ra mất tích kia, hẳn là quận chúa Cẩm Ngu kia cũng biết nhỉ?”
Vụ phó tướng lập tức ngầm hiểu, nháy mắt với Lãnh Băng Cơ rồi nói: “Học tới đâu vận dụng ngay tới đó, vụ oan giá họa, sao Vương phi nương nương có thể âm hiểm như vậy chứ?”
Lãnh Băng Cơ trừng mắt nhìn hắn: “Giúp hay không giúp đây?”
Vụ phó tướng cũng ra vẻ âm hiểm xoa xoa tay: “Người cứ yên tâm chờ đi. Mạt tướng thành thạo nhất là chuyện giật dây bắc cầu phá đám đấy.”
Sau đó lập tức chạy về phía đám đàn bà kia, xoay trái xoay phải, thấp giọng nói vài câu rồi lại xoay người đi tới trước mặt Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong đang sứt đầu mẻ trán, hết đường xoay sở, nhìn thấy hắn ta như gặp được cứu tinh, ra sức ra hiệu bằng ánh mắt.
Vụ phó tướng làm như không thấy, vươn bàn tay to có chứa vài nén bạc nhỏ trong đó rồi nói: “Khởi bẩm Huệ phi nương nương, Vương gia, vừa rồi mạt tướng tìm được mấy nén bạc như ý, nói là bạc của người mua chuộc sai khiến bọn họ”
Mộ Dung Phong nhận lấy nén bạc, nhìn trái nhìn phải đánh giá: “Sao nhìn mẩy nén bạc này quen mắt thế nhỉ, nhỏ nhắn tinh xảo, có khắc chữ phú quý như ý, hình như là được chế tác đặc biệt trong cung, dùng để bạn thưởng.”
Huệ phi sửng sốt, nhận lấy hai nén bạc nhỏ kia từ trong tay Mộ Dung Phong, vẻ mặt như suy tư gì đó, sau đó sắc mặt dần trở nên khó coi, truy hỏi phó tướng: “Người sai khiến bọn họ có dáng vẻ như thế nào?”
Phó tướng có chút ấp úng: “Bọn họ trăm miệng một lời, nói là nam nhân đó mặt mũi trắng trẻo, không có râu ria, cách nói chuyện rất kỳ lạ, nam không ra nam, nữ không ra nữ… hình như là, thái giám trong cung”
Mộ Dung Phong đứng thẳng người, mày kiếm giãn ra, vẻ mặt hợp tình hợp lý liếc mắt nhìn Huệ phi rồi nhàn nhạt nói: “Việc Băng Cơ mất tích bổn vương đã cố gắng hết sức phong tỏa tin tức, sao có thể lan truyền tới trong cung được chứ? Việc này đúng là kỳ lạ”.
Huệ phi hung hăng cắn chặt răng, nắm chặt nén bạc kia trong lòng bàn tay rồi nói: “Hồi cung!”
Ngay cả một câu chào hỏi với Lãnh Bằng Cơ cũng không có, trực tiếp dẫn theo đoàn người mênh mông, cuồn cuộn rời đi.
Ai da, thẹn quá hóa giận rồi.
Lãnh Băng Cơ nhún nhún vai, chỉ coi như không nhìn thấy Huệ phi nương nương rời đi, cũng không ra mặt đưa tiễn. Hiện giờ, rốt cuộc là ai lan truyền lời đồn đã không còn quan trọng nữa, dù sao thì mọi chuyện chuyện cũng không được rõ ràng. Quan trọng là, bây giờ Cẩm Ngu khiến nàng khó chịu như vậy, cho nên bát nước bẩn này nhất định phải đổ lên đầu nàng ta.
Huệ Phi nương nương hùng hổ tới hỏi tội, không thể tránh khỏi nghe được Cẩm Ngu nói năng linh tinh gì đó trước mặt. Chắc chắn Huệ Phi nương nương sẽ cảm thấy mình bị Cẩm Ngu lợi dụng, hơn nữa còn vấy bẩn danh dự của con trai mình, đây chính là chọc vào tự trọng của bà ta, cho dù Cẩm Ngu có biện giải thế nào đi nữa thì cũng chết chắc.
Lúc này Lãnh Băng Cơ mới miễn cưỡng thờ phào một hơi, chạy tới xem mấy món quà tạ lễ Cừu Thiếu Chủ đưa tới.
Tiện tay cầm lấy một hộp quà bọc giấy đổ kín mít, chậm rãi mở ra, từng tầng từng lớp, cuối cùng lại phát hiện bên trong hộp không ngờ lại là một khúc gỗ.
Nàng tùy tiện vứt sang một bên, lại mở hộp quà thứ hai, vẫn là gỗ, hộp thứ ba lại tiếp tục là gỗ.
Bị thằng nhãi này lừa rồi.
Không ngờ lại dùng một đống gỗ thật giả lẫn lộn để phô trương như thế.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, lão giang hồ này đúng là không bình thường. Tay không lừa mất con dấu son trong tay mình.
Thật đúng là giống với câu nói kia: Vô gian không thương!