Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu - Chương 544: Núi có núi cao hơn, quỷ có quỷ mạnh hơn.
Có câu có bệnh thì vái tứ phương, Na Dạ Bạch hoàn toàn tin tưởng, không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Chấp nhận, khi nào có thể bắt đầu chữa bệnh?”
"Sứ thần Nam Chiếu của ngươi hai ngày nữa sẽ đến Thượng Kinh, sau khi hòa đàm ta sẽ sắp xếp thời gian chữa bệnh cho ngươi.
Na Dạ Bạch cười sảng khoái: "Bản Thái tử quả nhiên không nhìn lầm người, ngay từ đầu tại đã biết người nhất định sẽ có cách”
Lãnh Bằng Cờ chớp chớp mắt: "Ngươi vì lợi ích của bản thân mà khơi mào chiến tranh giữa hai nước, khiến không biết bao nhiêu binh sĩ phải bỏ mạng, nhiều thành trì của Nam Chiểu thất thủ, phải thần phục Trường An mới có thể bảo vệ được cuộc sống bình yên của con dân Nam. Chiếu và vương vị này. Na Dạ Bạch, làm sao ngươi có thể không mảy may hối hận như vậy?
Đối mặt với lời chỉ trích của Lãnh Băng Cơ, Na Dạ Bạch không chút để tâm: "Giang sơn Nam Chiếu là nhà của ta, chỉ khi Na Dạ Bạch ta an toàn ta mới có thể bảo vệ bọn họ, giữ vững giang sơn. Mọi hy sinh đều không có gì không xứng đáng.
Na Dạ Bạch không hề che đậy sự thật rằng hắn hành động vì lợi ích bản thân, cảm thấy hy sinh Nam Chiều cũng là chuyện đương nhiên.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy mình và hắn ta không còn gì để nói, để lại dược đủ dùng trong hai ngày, dặn dò các bước chuẩn bị sau đó đứng dậy rời đi.
Ở lại thêm sợ rằng không thể cứu người, sợ rằng nàng sẽ không nhịn được mà giết người mất.
Na Dạ Bạch này thật sự có chút gợi đòn.
Hai ngày về sau, sứ thần Nam chiếu vào kinh.
Hoàng để thiết yến đón tiếp sứ thần trong điện Minh Đức.
Nội dung hoà đàm đã được thương nghị thỏa đáng khi thượng triều, rao giá trên trời, trả tiền tại chỗ, nhiệm vụ được giao cho lãnh tướng Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Bằng Cơ không biết mình có tài đức gì mà Hoàng để lại nhớ đến nàng như vậy. Tổng hợp lại, thứ duy nhất mình có thể nói đến có lẽ là khả năng giả ngu. Cho nên lần thương lượng này có vỗ bàn, chỉ thẳng vào mặt người ta mà chửi, nửa bước cũng không chịu nhường thì tám chín phần cũng là do thói xấu của bản thân.
Cũng không biết sứ giả Nam Chiếu phái tới lần này là ai, nếu là loại người mặt dày vô sỉ như Na Dạ Bạch thì với tình tình nóng như lửa của mình sẽ không cần phải diễn kịch, chắc chắn sẽ nghĩ sao làm vậy.
Sau khi sứ thần vào kinh, đầu tiên sẽ đến Kim điện để bái kiến hoàng đế, mở mang một chút kiến thức về phong thái của nước Trường An hùng mạnh, còn có thần thương khẩu chiến, nói trắng ra thì là ra oai phủ đầu.
Sau khi bãi triều, Hoàng đế mới có thể di giá đến Minh Đức điện, thiết yên đón tiếp sứ thần ở đây. Sắp xếp như vậy cũng không tệ, vừa ân cần lại không thiếu uy nghiêm, vừa đấm vừa xoa.
Tuy nói rằng Băng Cơ nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp nhưng triều đình không phải là nơi nàng muốn đến là đến, muốn đi là đi, hơn nữa, lão gia tử còn cố ý mang tiểu Vân triệt đến nên tất nhiên nàng trực tiếp đi đến điện Minh Đức.
Tiểu Vân Triệt vừa vào cũng đã bị Thái hậu để mắt đến, sai Hỉ Công Công đến giải đi.
Đi được nửa đường, Lãnh Băng Cơ gặp một người quen cũ. Người đó ở quá xa nên chỉ có thể phấn khích vẫy tay với nàng, không dám lớn tiếng ồn ào mà chầm chậm chạy về phía nàng.
Đến khi nàng ấy đến gần, Lãnh Băng Cơ mới nhận ra, hóa ra là Hạo Vương Phi Lãnh Minh Nguyệt, tam muội của nàng.
So với năm năm trước, Lãnh Minh Nguyệt cũng không có gì thay đổi, tuy tóc đã vấn lên trông có chút trưởng thành nhưng ở nơi mi tâm vẫn mang vẻ sắc bén không hề thu liễm.
Sau khi Lãnh Băng Cơ hội kinh vẫn chưa gặp được Minh Nguyệt, chỉ được nghe qua lời của Sở Nhược Hề mà thôi. Sau khi Lãnh Minh Nguyệt vào phủ Hạo Vương thì rất hòa hợp với Hạo Vương phi, Hạo Vương cũng đối xử rất tốt với nàng ấy, ngày lễ ngày tết đều sẽ chuẩn bị quà, cùng Lãnh Minh Nguyệt về tướng phủ thăm cha mẹ.
Hơn nữa Hạo Vương có tấm lòng nhân đức, lại là người thông thái, học nhiều hiểu rộng, Lãnh tướng cũng rất hài lòng với con rể như vậy. Tiết di nương cũng nhờ con gái mà nhận được đãi ngộ không tệ, tuy vẫn chỉ là thiếp như cũ, quyền gia chủ cũng bị Sở Nhược Hề chiếm đi những địa vị của bà ta ở tướng phủ vẫn vô cùng vững chắc.
Hơn nữa Lãnh tướng cũng không cưới thêm thê thiếp, bà ta cũng coi như là bông hoa duy nhất trong nhà.
Tuy nhiên, việc duy nhất không vừa ý chính là Lãnh Minh Nguyệt được gả vào Hạo Vương phủ lâu như vậy nhưng vẫn không sinh hạ được cho Hạo Vương một mụn con nào.
Hạo Vương thành thân đã được hai ba năm nhưng vẫn không thể cùng Vương phi sinh con nối dõi, khi ấy người ta đều bàn tán sau lưng, nói rằng thân thể Vương phi quá yếu, uống thuốc nhiều năm, sợ là đã ảnh hưởng đến thân thể.
Chính vì vậy, đến cả hoàng đế cũng một mực khuyên Hạo Vương nạp Trắc Phi, nổi dõi tông đường.
Ai ngờ thành thân với Lãnh Minh Nguyệt bốn năm, Hạo Vương phủ vẫn không có động tĩnh gì, ánh mắt mọi người nhìn Hạo Vương liền có chút không đúng. Chuyện này muốn không để ý cũng không được.
Lãnh Minh Nguyệt từ từ chạy đến cạnh Lãnh Băng Cơ: "Đại tỷ, quả nhiên là tỷ! Ta còn tưởng rằng ta nhận nhầm người! So với năm năm trước, hiện tại trong tỷ còn đẹp hơn.”
Lãnh Bằng Cơ tươi cười: "Không nghĩ ngươi cũng ở đó, nhất thời không nhận ra”
"Ta đâu có tư cách tham gia cung yến, ta nghe nói gần đây Lâm phi nương nương đổ bệnh nên mới xin Hạo Vương cùng vào cung với ta, cùng ta đi vấn an Lâm phi nương nương”
Lâm phi là Mẫu phi mới được phong hàm của Hạo Vương.
Không ngờ Lãnh Minh Nguyệt lại có tâm đến thế, đặc biệt vào cung thỉnh an. Xem ra, nha đầu này là đúng là đã trưởng thành rồi, tuy vẫn còn sắc bén những thủ đoạn tranh sủng này cũng rất kín kẽ chu đáo, rất cao minh.
Lãnh Băng Cơ khách khí hỏi thăm vài câu về tình trạng thân thể của Lâm phi.
Lãnh Minh Nguyệt thẳng thắn hỏi: "Lãnh Bằng Nguyệt đã chết, chắc hẳn tỷ cũng biết rồi chứ?"
Lãnh Băng Cơ nhẹ gật đầu.
Lãnh Minh Nguyệt rõ ràng có chút đắc ý: "Nàng ta gây nhiều tội lỗi như vậy, chết cũng đáng, làm nhiều việc ác nên cuối cùng mới phải chịu kết cục như thế này!
Lúc hạ tảng nàng ta tỷ vẫn chưa hồi phủ nên không biết nàng ta chết thảm thế nào đâu. Nghe nói hộp sọ bị đập vỡ nát, tóc tại đều nhuốm đầy máu đỏ. Hai phu nhân trong phủ phải mất rất nhiều công sức, thật không dễ dàng gì mới chải được mái tóc nàng ta cho chỉnh tề.
Trong số đó phải nói đến Duẫn bà tử, nghe nói sau khi hồi phủ bà ta đã bị dọa không nhẹ, đến bây giờ vẫn còn nói năng lung tung, không nhận người quen. Bà ta khăng khăng la hét rằng mình đã nhìn thấy quỷ, nói rằng bà ta gặp Lãnh Bằng Nguyệt cả người đầy máu hung tợn đến đây để lấy mạng bà ta, sau đó sợ hãi đến hai mắt trắng dã, ngất lịm đi..
Người trong phủ bàn tán rằng, lúc bà ta khâm liệm cho Lãnh Bằng Nguyệt đã bị tiền tài che mờ hai mắt, lén giấu đi một cây trâm dát vàng nạm ngọc nên mới bị quỷ ám. Tỷ nghĩ xem Lãnh Bằng Nguyệt là ai chứ? Nàng ta có thù tất báo, lòng dạ độc ác, làm quỷ thì cũng là ác quỷ, khiến cho người ta không được yên ổn”
Lãnh Bằng Cơ không muốn nói thêm về Lãnh Bằng Nguyệt nữa. Vưa nhắc đến nàng ta, trong lòng nàng đã có chút hốt hoảng.
Nàng không những không có cảm giác vui sướng khi cười trên nổi đau của người khác mà ngược lại còn cảm thấy trong lòng ngột ngạt, suy sụp, vô thúc muốn trốn tránh chủ đề này.
Nàng không hề để tâm đến lời Lãnh Minh Nguyệt nói chỉ gật đầu qua loa, ra hiệu mình đang nghe.
“Ta còn nghe nói người trong phủ cũng có chút sợ hãi vì vậy cha đã đặc biệt mời cao nhân đắc đạo về tướng phủ để siêu độ trừ tà. Kết quả lại chẳng những không thể xoa dịu được lòng người mà ngược lại còn gây ra thêm những chuyện đáng sợ, dọa mọi người không nhẹ” .
“Thật sao?"Lãnh Băng Cơ thản nhiên nói: “Phụ thân luôn mê tín tin vào những chuyện hư hư ảo ảo này, đều là bị những thủ đoạn của tên lừa gạt người kia hãm hại thôi”
“Không phải"Lãnh Minh Nguyệt khó khăn nuốt nước bọt: “Chuyện này có bằng chứng rõ rằng, muốn không tin cũng không được. Nhất là nó còn liên quan đến tình cách quen thuộc của Lãnh Bằng Nguyệt khi còn sống, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì hẳn sẽ không nói được tường tận đến vậy. Hơn nữa......
Nàng ấy nhìn Lãnh Băng Cơ một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: “Người kia nói thời điểm mà Lãnh Băng Nguyệt tự vẫn vừa đúng trùng với hỉ sự của tỷ, đây chính là hỷ sát, sau này sợ rằng nàng ta sẽ đến làm phiền tỷ. Đại ca cũng cảm thấy rất đúng, muốn Thiên Nhất đạo trưởng giúp hóa giải oán khí này”
Lãnh Băng Cơ vốn đã không quan tâm, nhìn vẻ mặt nghiêm túc lại có vẻ thần bí của Lãnh Minh Nguyệt, không nhịn được mà cười khúc khích.
Lãnh Bằng Nguyệt tự sát vào ngày đại hôn của mình liền biến thành hỷ sát. Vậy chẳng phải mình cũng là nàng hồn xuyên đến trong ngày đại hỷ hay sao?
Nếu nàng ta mà là ác quỷ thì mình cũng là hung thần. Nếu nàng ta dám để, nàng sẽ vo nàng ta thành một cục làm bóng để đá, cho nàng biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn, quỷ mạnh còn có quy mạnh hơn.
"Sứ thần Nam Chiếu của ngươi hai ngày nữa sẽ đến Thượng Kinh, sau khi hòa đàm ta sẽ sắp xếp thời gian chữa bệnh cho ngươi.
Na Dạ Bạch cười sảng khoái: "Bản Thái tử quả nhiên không nhìn lầm người, ngay từ đầu tại đã biết người nhất định sẽ có cách”
Lãnh Bằng Cờ chớp chớp mắt: "Ngươi vì lợi ích của bản thân mà khơi mào chiến tranh giữa hai nước, khiến không biết bao nhiêu binh sĩ phải bỏ mạng, nhiều thành trì của Nam Chiểu thất thủ, phải thần phục Trường An mới có thể bảo vệ được cuộc sống bình yên của con dân Nam. Chiếu và vương vị này. Na Dạ Bạch, làm sao ngươi có thể không mảy may hối hận như vậy?
Đối mặt với lời chỉ trích của Lãnh Băng Cơ, Na Dạ Bạch không chút để tâm: "Giang sơn Nam Chiếu là nhà của ta, chỉ khi Na Dạ Bạch ta an toàn ta mới có thể bảo vệ bọn họ, giữ vững giang sơn. Mọi hy sinh đều không có gì không xứng đáng.
Na Dạ Bạch không hề che đậy sự thật rằng hắn hành động vì lợi ích bản thân, cảm thấy hy sinh Nam Chiều cũng là chuyện đương nhiên.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy mình và hắn ta không còn gì để nói, để lại dược đủ dùng trong hai ngày, dặn dò các bước chuẩn bị sau đó đứng dậy rời đi.
Ở lại thêm sợ rằng không thể cứu người, sợ rằng nàng sẽ không nhịn được mà giết người mất.
Na Dạ Bạch này thật sự có chút gợi đòn.
Hai ngày về sau, sứ thần Nam chiếu vào kinh.
Hoàng để thiết yến đón tiếp sứ thần trong điện Minh Đức.
Nội dung hoà đàm đã được thương nghị thỏa đáng khi thượng triều, rao giá trên trời, trả tiền tại chỗ, nhiệm vụ được giao cho lãnh tướng Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Bằng Cơ không biết mình có tài đức gì mà Hoàng để lại nhớ đến nàng như vậy. Tổng hợp lại, thứ duy nhất mình có thể nói đến có lẽ là khả năng giả ngu. Cho nên lần thương lượng này có vỗ bàn, chỉ thẳng vào mặt người ta mà chửi, nửa bước cũng không chịu nhường thì tám chín phần cũng là do thói xấu của bản thân.
Cũng không biết sứ giả Nam Chiếu phái tới lần này là ai, nếu là loại người mặt dày vô sỉ như Na Dạ Bạch thì với tình tình nóng như lửa của mình sẽ không cần phải diễn kịch, chắc chắn sẽ nghĩ sao làm vậy.
Sau khi sứ thần vào kinh, đầu tiên sẽ đến Kim điện để bái kiến hoàng đế, mở mang một chút kiến thức về phong thái của nước Trường An hùng mạnh, còn có thần thương khẩu chiến, nói trắng ra thì là ra oai phủ đầu.
Sau khi bãi triều, Hoàng đế mới có thể di giá đến Minh Đức điện, thiết yên đón tiếp sứ thần ở đây. Sắp xếp như vậy cũng không tệ, vừa ân cần lại không thiếu uy nghiêm, vừa đấm vừa xoa.
Tuy nói rằng Băng Cơ nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp nhưng triều đình không phải là nơi nàng muốn đến là đến, muốn đi là đi, hơn nữa, lão gia tử còn cố ý mang tiểu Vân triệt đến nên tất nhiên nàng trực tiếp đi đến điện Minh Đức.
Tiểu Vân Triệt vừa vào cũng đã bị Thái hậu để mắt đến, sai Hỉ Công Công đến giải đi.
Đi được nửa đường, Lãnh Băng Cơ gặp một người quen cũ. Người đó ở quá xa nên chỉ có thể phấn khích vẫy tay với nàng, không dám lớn tiếng ồn ào mà chầm chậm chạy về phía nàng.
Đến khi nàng ấy đến gần, Lãnh Băng Cơ mới nhận ra, hóa ra là Hạo Vương Phi Lãnh Minh Nguyệt, tam muội của nàng.
So với năm năm trước, Lãnh Minh Nguyệt cũng không có gì thay đổi, tuy tóc đã vấn lên trông có chút trưởng thành nhưng ở nơi mi tâm vẫn mang vẻ sắc bén không hề thu liễm.
Sau khi Lãnh Băng Cơ hội kinh vẫn chưa gặp được Minh Nguyệt, chỉ được nghe qua lời của Sở Nhược Hề mà thôi. Sau khi Lãnh Minh Nguyệt vào phủ Hạo Vương thì rất hòa hợp với Hạo Vương phi, Hạo Vương cũng đối xử rất tốt với nàng ấy, ngày lễ ngày tết đều sẽ chuẩn bị quà, cùng Lãnh Minh Nguyệt về tướng phủ thăm cha mẹ.
Hơn nữa Hạo Vương có tấm lòng nhân đức, lại là người thông thái, học nhiều hiểu rộng, Lãnh tướng cũng rất hài lòng với con rể như vậy. Tiết di nương cũng nhờ con gái mà nhận được đãi ngộ không tệ, tuy vẫn chỉ là thiếp như cũ, quyền gia chủ cũng bị Sở Nhược Hề chiếm đi những địa vị của bà ta ở tướng phủ vẫn vô cùng vững chắc.
Hơn nữa Lãnh tướng cũng không cưới thêm thê thiếp, bà ta cũng coi như là bông hoa duy nhất trong nhà.
Tuy nhiên, việc duy nhất không vừa ý chính là Lãnh Minh Nguyệt được gả vào Hạo Vương phủ lâu như vậy nhưng vẫn không sinh hạ được cho Hạo Vương một mụn con nào.
Hạo Vương thành thân đã được hai ba năm nhưng vẫn không thể cùng Vương phi sinh con nối dõi, khi ấy người ta đều bàn tán sau lưng, nói rằng thân thể Vương phi quá yếu, uống thuốc nhiều năm, sợ là đã ảnh hưởng đến thân thể.
Chính vì vậy, đến cả hoàng đế cũng một mực khuyên Hạo Vương nạp Trắc Phi, nổi dõi tông đường.
Ai ngờ thành thân với Lãnh Minh Nguyệt bốn năm, Hạo Vương phủ vẫn không có động tĩnh gì, ánh mắt mọi người nhìn Hạo Vương liền có chút không đúng. Chuyện này muốn không để ý cũng không được.
Lãnh Minh Nguyệt từ từ chạy đến cạnh Lãnh Băng Cơ: "Đại tỷ, quả nhiên là tỷ! Ta còn tưởng rằng ta nhận nhầm người! So với năm năm trước, hiện tại trong tỷ còn đẹp hơn.”
Lãnh Bằng Cơ tươi cười: "Không nghĩ ngươi cũng ở đó, nhất thời không nhận ra”
"Ta đâu có tư cách tham gia cung yến, ta nghe nói gần đây Lâm phi nương nương đổ bệnh nên mới xin Hạo Vương cùng vào cung với ta, cùng ta đi vấn an Lâm phi nương nương”
Lâm phi là Mẫu phi mới được phong hàm của Hạo Vương.
Không ngờ Lãnh Minh Nguyệt lại có tâm đến thế, đặc biệt vào cung thỉnh an. Xem ra, nha đầu này là đúng là đã trưởng thành rồi, tuy vẫn còn sắc bén những thủ đoạn tranh sủng này cũng rất kín kẽ chu đáo, rất cao minh.
Lãnh Băng Cơ khách khí hỏi thăm vài câu về tình trạng thân thể của Lâm phi.
Lãnh Minh Nguyệt thẳng thắn hỏi: "Lãnh Bằng Nguyệt đã chết, chắc hẳn tỷ cũng biết rồi chứ?"
Lãnh Băng Cơ nhẹ gật đầu.
Lãnh Minh Nguyệt rõ ràng có chút đắc ý: "Nàng ta gây nhiều tội lỗi như vậy, chết cũng đáng, làm nhiều việc ác nên cuối cùng mới phải chịu kết cục như thế này!
Lúc hạ tảng nàng ta tỷ vẫn chưa hồi phủ nên không biết nàng ta chết thảm thế nào đâu. Nghe nói hộp sọ bị đập vỡ nát, tóc tại đều nhuốm đầy máu đỏ. Hai phu nhân trong phủ phải mất rất nhiều công sức, thật không dễ dàng gì mới chải được mái tóc nàng ta cho chỉnh tề.
Trong số đó phải nói đến Duẫn bà tử, nghe nói sau khi hồi phủ bà ta đã bị dọa không nhẹ, đến bây giờ vẫn còn nói năng lung tung, không nhận người quen. Bà ta khăng khăng la hét rằng mình đã nhìn thấy quỷ, nói rằng bà ta gặp Lãnh Bằng Nguyệt cả người đầy máu hung tợn đến đây để lấy mạng bà ta, sau đó sợ hãi đến hai mắt trắng dã, ngất lịm đi..
Người trong phủ bàn tán rằng, lúc bà ta khâm liệm cho Lãnh Bằng Nguyệt đã bị tiền tài che mờ hai mắt, lén giấu đi một cây trâm dát vàng nạm ngọc nên mới bị quỷ ám. Tỷ nghĩ xem Lãnh Bằng Nguyệt là ai chứ? Nàng ta có thù tất báo, lòng dạ độc ác, làm quỷ thì cũng là ác quỷ, khiến cho người ta không được yên ổn”
Lãnh Bằng Cơ không muốn nói thêm về Lãnh Bằng Nguyệt nữa. Vưa nhắc đến nàng ta, trong lòng nàng đã có chút hốt hoảng.
Nàng không những không có cảm giác vui sướng khi cười trên nổi đau của người khác mà ngược lại còn cảm thấy trong lòng ngột ngạt, suy sụp, vô thúc muốn trốn tránh chủ đề này.
Nàng không hề để tâm đến lời Lãnh Minh Nguyệt nói chỉ gật đầu qua loa, ra hiệu mình đang nghe.
“Ta còn nghe nói người trong phủ cũng có chút sợ hãi vì vậy cha đã đặc biệt mời cao nhân đắc đạo về tướng phủ để siêu độ trừ tà. Kết quả lại chẳng những không thể xoa dịu được lòng người mà ngược lại còn gây ra thêm những chuyện đáng sợ, dọa mọi người không nhẹ” .
“Thật sao?"Lãnh Băng Cơ thản nhiên nói: “Phụ thân luôn mê tín tin vào những chuyện hư hư ảo ảo này, đều là bị những thủ đoạn của tên lừa gạt người kia hãm hại thôi”
“Không phải"Lãnh Minh Nguyệt khó khăn nuốt nước bọt: “Chuyện này có bằng chứng rõ rằng, muốn không tin cũng không được. Nhất là nó còn liên quan đến tình cách quen thuộc của Lãnh Bằng Nguyệt khi còn sống, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì hẳn sẽ không nói được tường tận đến vậy. Hơn nữa......
Nàng ấy nhìn Lãnh Băng Cơ một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: “Người kia nói thời điểm mà Lãnh Băng Nguyệt tự vẫn vừa đúng trùng với hỉ sự của tỷ, đây chính là hỷ sát, sau này sợ rằng nàng ta sẽ đến làm phiền tỷ. Đại ca cũng cảm thấy rất đúng, muốn Thiên Nhất đạo trưởng giúp hóa giải oán khí này”
Lãnh Băng Cơ vốn đã không quan tâm, nhìn vẻ mặt nghiêm túc lại có vẻ thần bí của Lãnh Minh Nguyệt, không nhịn được mà cười khúc khích.
Lãnh Bằng Nguyệt tự sát vào ngày đại hôn của mình liền biến thành hỷ sát. Vậy chẳng phải mình cũng là nàng hồn xuyên đến trong ngày đại hỷ hay sao?
Nếu nàng ta mà là ác quỷ thì mình cũng là hung thần. Nếu nàng ta dám để, nàng sẽ vo nàng ta thành một cục làm bóng để đá, cho nàng biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn, quỷ mạnh còn có quy mạnh hơn.