Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu - Chương 560: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Sáng sớm ngày hôm sau, Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong vừa mới ăn xong bữa sáng, đã thấy Lý đại nhân Lễ Bộ Thượng Thư tự mình đến phủ rồi, hơn nữa còn là đến chịu đòn nhận tội.
Ông ta cực kỳ dứt khoát hướng về Lãnh Băng Cơ, bày tỏ sự khiển trách mạnh mẽ của chính mình đối với Lý phu nhân, và còn cho biết, Lý phu nhân đã bị mình đuổi về nhà mẹ đẻ rồi, còn hy vọng Mộ Dung Phong đừng trách tội ngu ngốc của phu nhân ông ta.
Lãnh Băng Cơ tự nhiên cũng hiểu, nguyên nhân thực sự mà vị Lý phu nhân này bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Ngoại trừ Mộ Dung Phong lúc trước đối tốt với mình, yêu ai yêu cả đường đi thì chắc là trên đời này thật sự là vô cùng ít nam nhân có thể chịu được việc mình bị cắm sừng nhỉ?
Lý Thượng Thư là người của Hoàng hậu, hôm nay ông chủ động đến phủ, lại còn chịu xin lỗi mình, chẳng lẽ lại không sợ Hoàng hậu nghĩ nhiều sao?
Lý Thượng Thư vừa đi, Lãnh Băng Cơ liền vội vàng hỏi Mộ Dung Phong: “Lý Thượng Thư cứ sợ hãi lo lắng cúi đầu khom lưng trước huynh, xem ra là rất sợ huynh. Ta nghĩ, ông ta là kiêng kị đấy, nên không phải là Lý phu nhân đắc tội ta, mà là huynh làm gì ông ấy thì có?
Mộ Dung Phong hời hợt nói: "Vụ án gian lận khoa khảo của năm năm trước, nàng có lẽ vẫn còn nhớ chứ”
Đương nhiên vẫn còn nhớ, nếu không phải chuyện này bị vạch trần ra, Hoàng để giận dữ, thì sau đó ca ca ta còn không có cơ hội trúng thảm họa nữa kìa.
“Lễ bộ chịu trách nhiệm khoa khảo tuyển chọn nhân tài, cái án gian lận này trong đó có cả công lao của Lý Thượng Thư, nhưng mà, ông ta được người của Hoàng hậu bảo vệ. Vì vậy, Lý Thượng Thư lúc đó mới quy thuận hoàng hậu. Hôm qua sau khi yến hội tan, ta tùy tiện miệng nhắc lại một câu”
"Cái này gọi là uy hiếp, sao huynh có thể nham hiểm bỉ ổi như thế được?"Lãnh Băng Cơ mím môi cười: "Nhìn bộ dạng nhìn sắc mặt của huynh cẩn thận từng li từng tí ban nãy của ông ta, chỉ sợ ngươi đằng hắng một cái thôi, là ông ta sợ tới mức muốn tè ra quần đó”.
Mộ Dung Phong vẻ mặt vui đùa nhìn nàng: "Ta và người như nhau, kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi. Bản vương chỉ không hiểu, ngươi là sao mà biết được, Lý phu nhân kia đã động tay chân ở trong nước thế?"
Lãnh Băng Cơ cười hề hề": "Bởi vì ta biết, Đại công tử Lý gia chính là con riêng của Lý phu nhân và người khác, nàng có tật giật mình, nên nhất định sẽ sai người nghĩ biện pháp a”
"Vì vậy người mới để cho Thiên Thời lén lút đi theo, sau đó tương kế tựu kế?"
"Thứ mà Thiên Thời thấy được, còn vượt qua xa chuyện này. Phòn sống này là người của hoàng hậu giao cho ma ma bên cạnh Lý phu nhân đấy. Nói là để cho an toàn, có thể thấy chính Hoàng hậu cũng là trong lòng biết rõ, biết rõ phương pháp nhỏ máu nghiệm thân này vốn đã là chuyện hoang đường. Lại muốn dùng thứ này tới bắt lấy nhược điểm của ta, đúng là vô si”
Mộ Dung Phong hơi nhíu mày kiếm, im lặng một lát: "Hiên Vương huynh kỳ thật rất có phong thái của huynh trưởng, không có tâm cơ hại người gì cả. Nhưng mà hai người Hoàng hậu và hiên Vương Phi, có vẻ như không dễ để chung sống, những năm nay bọn họ càng ngày càng mạnh”
Cũng khó trách Hoàng đế lão tử cứ luôn muốn áp chế bản thân, thì ra là có vết xe đổ trước đó.
Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng "Ừ"một tiếng: "Ta biết cân nhắc nặng nhẹ, vì vậy, trong yến tiệc, cũng không để cho Thiên Thời nhiều lời, bản thân hoàng hậu trong lòng biết rõ là tốt rồi.”
"Thế: “Mộ Dung Phong rủ con mắt xuống nhìn Băng Cơ: "Nàng lại là làm sao biết được chuyện cũ trước kia của Lý phu nhân vậy?"
"Lời truyền miệng, nghe nói thế"
Lãnh Băng Cơ thuận miệng trả lời qua loa, có chút xoắn xuýt. Không biết, nếu như nói cho Mộ Dung Phong biết, mình nắm trong tay Phi Ưng Vệ, hơn nữa những thứ có một lúc trước Hoàng đế đau khổ tìm kiếm kia chính là rơi vào trong tay chính mình, thì Mộ Dung Phong sẽ có phản ứng gì?
Có lẽ sẽ không "Vì đại nghĩa diệt thân” đâu nhỉ?
Tên khờ này cũng đừng có chủ động nộp hết lên trên là tốt rồi, bản thân chỉ có thể trông cậy vào chút nhược điểm này, để đứng vững gót chân tại Trường An, khiến những người này đổi củi đầu trước mình rồi hát bài “Chinh phục”.
Để lộ một chút tin tức thôi, Hoàng đế cũng sẽ coi mình là họa lớn trong lòng rồi. Chuyện này, làm sao mà có thể thẳng thắn nói cho Mộ Dung Phong biết được đây?
sứ thần Nam Chiếu vừa đến, Lãnh Bằng Cơ liền bắt đầu chuẩn bị chuyện làm phẫu thuật cho Na Dạ Bạch.
Nàng sai người cải tạo ra một gian phòng phẫu thuật trong Vương phủ, tiến hành tiêu độc toàn diện, chuẩn bị tất cả các thiết bị mà phẫu thuật cần đến, rồi đón Na Dạ Bạch đển Kỳ Vương phủ.
Na Trát Nhất Nặc nếu như đã nói lên sát tâm đối với Na Dạ Bạch, cho nên vì dự phòng đột nhiên xảy ra biến cố, nàng quyết định tiến hành phẫu thuật tại Vương phủ, đồng thời cũng thuận tiện cho Na Dạ Bạch khôi phục sau khi phẫu thuật.
Độ khó của ca phẫu thuật cũng không lớn, ở hiện đại, chẳng qua cũng chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ mà thôi. Chuyện mà Lãnh Băng Cơ lo lắng lúc trước, chỉ là điều kiện chữa bệnh không đạt được đến yêu cầu như bản thân nàng mong muốn.
Hôm nay phòng giải phẫu xây xong, tuy nói có rất nhiều điều kiện vẫn đơn sơ như cũ, có rất nhiều chỗ còn thiếu sót. Thế nhưng tiến hành ca phẫu thuật này, chắc chắn không thành vấn đề.
Đương nhiên, phẫu thuật thì nhất định phải có nguy hiểm. Dù là ai cũng không cách nào hoàn toàn đảm bảo, có thể chữa được một trăm phần trăm.
Chuyện xấu nói trước, Lãnh Băng Cơ nói rõ cho sứ thần Nam Chiểu biết sự thật về cái lợi và cái hại, cùng với nguy hiểm tồn tại trong phẫu thuật, hơn nữa còn chuẩn bị một tờ đơn đồng ý phẫu thuật.
Tự nguyện phẫu thuật, toàn lực ứng phó, thế nhưng sống chết có số, Nam Chiếu không thể bởi vậy mà hỏi tội nàng được.
Na Dạ Bạch tại Nam Chiếu cũng sớm đã bị các ngư y tuyên án tử hình rồi, Lãnh Băng Cơ chính là tia ánh bình minh duy nhất trong tuyệt vọng của hắn, cho nên hắn không chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Na Dạ Bạch chuyển vào ở trong Kỳ Vương phủ.
Vừa thấy được Lãnh Bằng Cơ, câu nói đầu tiên hắn cũng không có hỏi thăm bệnh tình và cả tình huống trị liệu của mình, mà là gấp gáp hỏi: "Nhất Nặc nói, Cẩm Ngu là ở trên đường chạy trốn bị một cái tên ăn mày làm nhục, chuyện này có phải là thật hay không?"
Lãnh Băng Cơ nhìn hắn, không rõ hắn tại sao phải quan tâm chuyện này như vậy, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy bản thân chính là không thể chờ đợi được muốn nghe lời chứng thực của mình.
Nàng thành thành thật thật gật đầu: "Đúng vậy, là thật”
"Một tên ăn mày?"Na Dạ Bạch như cũ khó có thể tin tưởng được.
Lãnh Băng Cơ lại lần nữa chắc chắc gật đầu: "Đúng vậy, một cái tên ăn mày, bẩn không thể nào lại bẩn hơn, một tên ăn mày vô cùng xấu xa”
Nàng vừa mới dứt lời, Na Dạ Bạch uốn éo mặt liền nôn ra, hơn nữa không một lần là xong, mà nôn hết sạch những thứ trong bụng đến mức trống rỗng luôn, rồi lại bắt đầu nôn ra cả nước chua.
Lãnh Băng Cơ mới chợt hiểu ra, Na Dạ Bạch cuối cùng đang xoắn xuýt cái gì.
Bề ngoài của Cẩm Ngu cho người khác cảm giác thanh cao tự phụ, khí chất này đã từng lừa bịp người Nam Chiểu, cũng làm cho Na Dạ Bạch hiểu lầm, là nàng ta trong ngọc trắng ngà, thánh khiết tao nhã, thì thể để thân thể nàng ta làm khay đựng thức ăn cho chính mình.
Cũng bởi vì nàng bị người khác nhìn thấu không phải là tấm thân xử nữ, nên liền bị Na Dạ Bạch thẹn quá hóa giận mà đánh tàn nhẫn, thiếu chút nữa đã không còn tính mạng. Khi Na Dạ Bạch biết được tao ngộ trước đây của Cẩm Ngu, làm sao có thể rộng lượng tha thứ như thể được? Hắn đoán chừng là cảm thấy buồn nôn, sự buồn nôn mà trước đó chưa từng có.
Ý nghĩ xấu trong bụng Lãnh Băng Cơ cuồn cuộn bốc ra bên ngoài, cực kỳ nhiệt tình mà lải nhải.
"Ta nghe thấy người đã từng gặp tên ăn mày kia nói, khỏi phải nói tên ăn mày đó mắc ói nhiều như thế nào, hai hàng nước mũi kéo dài, răng vàng khè, tóc rối tung giống như là cái ổ gà, còn có rận bò đầy người. Mùi hôi thối trên người tên này quả thực có the..."
"Đừng nói nữa!"
Na Dạ Bạch vội vàng cắt ngang lời của nàng, uốn éo mặt lại nhịn không được nôn ọe hai tiếng. Lãnh Băng Cơ hình dung quá thực rất sinh động, nghe thôi cũng cảm giác dạ dày đang run rẩy. Nghĩ tới, bản thân còn từng bày các món mỹ thực ở trên thân thể của Cẩm Ngu, lại còn ăn một cách nhiệt tình nữa chứ. Hắn cơ hồ muốn điên rồi.
Lãnh Bằng Cơ ôm vai nhìn thấy hắn nên đến mức đời sống lấp biển, trong nội tâm đắc ý. Tục ngữ nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Na Dạ Bạch biến thái, biết bao nhiêu nữ nhân bị hủy hoại ở trong tay của hắn, chỉ sợ lúc này đây, hắn là bị hủy ở trong tay Cẩm Ngu rồi.
Từ hôm nay về sau, xem hắn còn muốn dùng mỹ nhân làm ống nhổ, bình phong thịt người gì nữa ko, cho dù hắn có hoàn toàn khôi phục sau khi phẫu thuật, thì chỉ sợ, vừa thấy được nữ nhân, là liền có bóng ma và chướng ngại tâm lý, chỗ ấy cũng không tiện sử dụng nữa.
Đúng thật là hả hê quá đi!
Ông ta cực kỳ dứt khoát hướng về Lãnh Băng Cơ, bày tỏ sự khiển trách mạnh mẽ của chính mình đối với Lý phu nhân, và còn cho biết, Lý phu nhân đã bị mình đuổi về nhà mẹ đẻ rồi, còn hy vọng Mộ Dung Phong đừng trách tội ngu ngốc của phu nhân ông ta.
Lãnh Băng Cơ tự nhiên cũng hiểu, nguyên nhân thực sự mà vị Lý phu nhân này bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Ngoại trừ Mộ Dung Phong lúc trước đối tốt với mình, yêu ai yêu cả đường đi thì chắc là trên đời này thật sự là vô cùng ít nam nhân có thể chịu được việc mình bị cắm sừng nhỉ?
Lý Thượng Thư là người của Hoàng hậu, hôm nay ông chủ động đến phủ, lại còn chịu xin lỗi mình, chẳng lẽ lại không sợ Hoàng hậu nghĩ nhiều sao?
Lý Thượng Thư vừa đi, Lãnh Băng Cơ liền vội vàng hỏi Mộ Dung Phong: “Lý Thượng Thư cứ sợ hãi lo lắng cúi đầu khom lưng trước huynh, xem ra là rất sợ huynh. Ta nghĩ, ông ta là kiêng kị đấy, nên không phải là Lý phu nhân đắc tội ta, mà là huynh làm gì ông ấy thì có?
Mộ Dung Phong hời hợt nói: "Vụ án gian lận khoa khảo của năm năm trước, nàng có lẽ vẫn còn nhớ chứ”
Đương nhiên vẫn còn nhớ, nếu không phải chuyện này bị vạch trần ra, Hoàng để giận dữ, thì sau đó ca ca ta còn không có cơ hội trúng thảm họa nữa kìa.
“Lễ bộ chịu trách nhiệm khoa khảo tuyển chọn nhân tài, cái án gian lận này trong đó có cả công lao của Lý Thượng Thư, nhưng mà, ông ta được người của Hoàng hậu bảo vệ. Vì vậy, Lý Thượng Thư lúc đó mới quy thuận hoàng hậu. Hôm qua sau khi yến hội tan, ta tùy tiện miệng nhắc lại một câu”
"Cái này gọi là uy hiếp, sao huynh có thể nham hiểm bỉ ổi như thế được?"Lãnh Băng Cơ mím môi cười: "Nhìn bộ dạng nhìn sắc mặt của huynh cẩn thận từng li từng tí ban nãy của ông ta, chỉ sợ ngươi đằng hắng một cái thôi, là ông ta sợ tới mức muốn tè ra quần đó”.
Mộ Dung Phong vẻ mặt vui đùa nhìn nàng: "Ta và người như nhau, kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi. Bản vương chỉ không hiểu, ngươi là sao mà biết được, Lý phu nhân kia đã động tay chân ở trong nước thế?"
Lãnh Băng Cơ cười hề hề": "Bởi vì ta biết, Đại công tử Lý gia chính là con riêng của Lý phu nhân và người khác, nàng có tật giật mình, nên nhất định sẽ sai người nghĩ biện pháp a”
"Vì vậy người mới để cho Thiên Thời lén lút đi theo, sau đó tương kế tựu kế?"
"Thứ mà Thiên Thời thấy được, còn vượt qua xa chuyện này. Phòn sống này là người của hoàng hậu giao cho ma ma bên cạnh Lý phu nhân đấy. Nói là để cho an toàn, có thể thấy chính Hoàng hậu cũng là trong lòng biết rõ, biết rõ phương pháp nhỏ máu nghiệm thân này vốn đã là chuyện hoang đường. Lại muốn dùng thứ này tới bắt lấy nhược điểm của ta, đúng là vô si”
Mộ Dung Phong hơi nhíu mày kiếm, im lặng một lát: "Hiên Vương huynh kỳ thật rất có phong thái của huynh trưởng, không có tâm cơ hại người gì cả. Nhưng mà hai người Hoàng hậu và hiên Vương Phi, có vẻ như không dễ để chung sống, những năm nay bọn họ càng ngày càng mạnh”
Cũng khó trách Hoàng đế lão tử cứ luôn muốn áp chế bản thân, thì ra là có vết xe đổ trước đó.
Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng "Ừ"một tiếng: "Ta biết cân nhắc nặng nhẹ, vì vậy, trong yến tiệc, cũng không để cho Thiên Thời nhiều lời, bản thân hoàng hậu trong lòng biết rõ là tốt rồi.”
"Thế: “Mộ Dung Phong rủ con mắt xuống nhìn Băng Cơ: "Nàng lại là làm sao biết được chuyện cũ trước kia của Lý phu nhân vậy?"
"Lời truyền miệng, nghe nói thế"
Lãnh Băng Cơ thuận miệng trả lời qua loa, có chút xoắn xuýt. Không biết, nếu như nói cho Mộ Dung Phong biết, mình nắm trong tay Phi Ưng Vệ, hơn nữa những thứ có một lúc trước Hoàng đế đau khổ tìm kiếm kia chính là rơi vào trong tay chính mình, thì Mộ Dung Phong sẽ có phản ứng gì?
Có lẽ sẽ không "Vì đại nghĩa diệt thân” đâu nhỉ?
Tên khờ này cũng đừng có chủ động nộp hết lên trên là tốt rồi, bản thân chỉ có thể trông cậy vào chút nhược điểm này, để đứng vững gót chân tại Trường An, khiến những người này đổi củi đầu trước mình rồi hát bài “Chinh phục”.
Để lộ một chút tin tức thôi, Hoàng đế cũng sẽ coi mình là họa lớn trong lòng rồi. Chuyện này, làm sao mà có thể thẳng thắn nói cho Mộ Dung Phong biết được đây?
sứ thần Nam Chiếu vừa đến, Lãnh Bằng Cơ liền bắt đầu chuẩn bị chuyện làm phẫu thuật cho Na Dạ Bạch.
Nàng sai người cải tạo ra một gian phòng phẫu thuật trong Vương phủ, tiến hành tiêu độc toàn diện, chuẩn bị tất cả các thiết bị mà phẫu thuật cần đến, rồi đón Na Dạ Bạch đển Kỳ Vương phủ.
Na Trát Nhất Nặc nếu như đã nói lên sát tâm đối với Na Dạ Bạch, cho nên vì dự phòng đột nhiên xảy ra biến cố, nàng quyết định tiến hành phẫu thuật tại Vương phủ, đồng thời cũng thuận tiện cho Na Dạ Bạch khôi phục sau khi phẫu thuật.
Độ khó của ca phẫu thuật cũng không lớn, ở hiện đại, chẳng qua cũng chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ mà thôi. Chuyện mà Lãnh Băng Cơ lo lắng lúc trước, chỉ là điều kiện chữa bệnh không đạt được đến yêu cầu như bản thân nàng mong muốn.
Hôm nay phòng giải phẫu xây xong, tuy nói có rất nhiều điều kiện vẫn đơn sơ như cũ, có rất nhiều chỗ còn thiếu sót. Thế nhưng tiến hành ca phẫu thuật này, chắc chắn không thành vấn đề.
Đương nhiên, phẫu thuật thì nhất định phải có nguy hiểm. Dù là ai cũng không cách nào hoàn toàn đảm bảo, có thể chữa được một trăm phần trăm.
Chuyện xấu nói trước, Lãnh Băng Cơ nói rõ cho sứ thần Nam Chiểu biết sự thật về cái lợi và cái hại, cùng với nguy hiểm tồn tại trong phẫu thuật, hơn nữa còn chuẩn bị một tờ đơn đồng ý phẫu thuật.
Tự nguyện phẫu thuật, toàn lực ứng phó, thế nhưng sống chết có số, Nam Chiếu không thể bởi vậy mà hỏi tội nàng được.
Na Dạ Bạch tại Nam Chiếu cũng sớm đã bị các ngư y tuyên án tử hình rồi, Lãnh Băng Cơ chính là tia ánh bình minh duy nhất trong tuyệt vọng của hắn, cho nên hắn không chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Na Dạ Bạch chuyển vào ở trong Kỳ Vương phủ.
Vừa thấy được Lãnh Bằng Cơ, câu nói đầu tiên hắn cũng không có hỏi thăm bệnh tình và cả tình huống trị liệu của mình, mà là gấp gáp hỏi: "Nhất Nặc nói, Cẩm Ngu là ở trên đường chạy trốn bị một cái tên ăn mày làm nhục, chuyện này có phải là thật hay không?"
Lãnh Băng Cơ nhìn hắn, không rõ hắn tại sao phải quan tâm chuyện này như vậy, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy bản thân chính là không thể chờ đợi được muốn nghe lời chứng thực của mình.
Nàng thành thành thật thật gật đầu: "Đúng vậy, là thật”
"Một tên ăn mày?"Na Dạ Bạch như cũ khó có thể tin tưởng được.
Lãnh Băng Cơ lại lần nữa chắc chắc gật đầu: "Đúng vậy, một cái tên ăn mày, bẩn không thể nào lại bẩn hơn, một tên ăn mày vô cùng xấu xa”
Nàng vừa mới dứt lời, Na Dạ Bạch uốn éo mặt liền nôn ra, hơn nữa không một lần là xong, mà nôn hết sạch những thứ trong bụng đến mức trống rỗng luôn, rồi lại bắt đầu nôn ra cả nước chua.
Lãnh Băng Cơ mới chợt hiểu ra, Na Dạ Bạch cuối cùng đang xoắn xuýt cái gì.
Bề ngoài của Cẩm Ngu cho người khác cảm giác thanh cao tự phụ, khí chất này đã từng lừa bịp người Nam Chiểu, cũng làm cho Na Dạ Bạch hiểu lầm, là nàng ta trong ngọc trắng ngà, thánh khiết tao nhã, thì thể để thân thể nàng ta làm khay đựng thức ăn cho chính mình.
Cũng bởi vì nàng bị người khác nhìn thấu không phải là tấm thân xử nữ, nên liền bị Na Dạ Bạch thẹn quá hóa giận mà đánh tàn nhẫn, thiếu chút nữa đã không còn tính mạng. Khi Na Dạ Bạch biết được tao ngộ trước đây của Cẩm Ngu, làm sao có thể rộng lượng tha thứ như thể được? Hắn đoán chừng là cảm thấy buồn nôn, sự buồn nôn mà trước đó chưa từng có.
Ý nghĩ xấu trong bụng Lãnh Băng Cơ cuồn cuộn bốc ra bên ngoài, cực kỳ nhiệt tình mà lải nhải.
"Ta nghe thấy người đã từng gặp tên ăn mày kia nói, khỏi phải nói tên ăn mày đó mắc ói nhiều như thế nào, hai hàng nước mũi kéo dài, răng vàng khè, tóc rối tung giống như là cái ổ gà, còn có rận bò đầy người. Mùi hôi thối trên người tên này quả thực có the..."
"Đừng nói nữa!"
Na Dạ Bạch vội vàng cắt ngang lời của nàng, uốn éo mặt lại nhịn không được nôn ọe hai tiếng. Lãnh Băng Cơ hình dung quá thực rất sinh động, nghe thôi cũng cảm giác dạ dày đang run rẩy. Nghĩ tới, bản thân còn từng bày các món mỹ thực ở trên thân thể của Cẩm Ngu, lại còn ăn một cách nhiệt tình nữa chứ. Hắn cơ hồ muốn điên rồi.
Lãnh Bằng Cơ ôm vai nhìn thấy hắn nên đến mức đời sống lấp biển, trong nội tâm đắc ý. Tục ngữ nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Na Dạ Bạch biến thái, biết bao nhiêu nữ nhân bị hủy hoại ở trong tay của hắn, chỉ sợ lúc này đây, hắn là bị hủy ở trong tay Cẩm Ngu rồi.
Từ hôm nay về sau, xem hắn còn muốn dùng mỹ nhân làm ống nhổ, bình phong thịt người gì nữa ko, cho dù hắn có hoàn toàn khôi phục sau khi phẫu thuật, thì chỉ sợ, vừa thấy được nữ nhân, là liền có bóng ma và chướng ngại tâm lý, chỗ ấy cũng không tiện sử dụng nữa.
Đúng thật là hả hê quá đi!