Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu - Chương 562: Ngươi là con trai của Lãnh Băng Cơ sao?
Thật đúng như hi vọng của Lãnh Bằng Cơ, Huệ Phi đã thật sự lén lút một mình đi đến lãnh cung.
Cẩm Ngu bị nhốt lại trong lãnh cung, sau khi Huệ Phi biết được, bà cũng chẳng quan tâm đến thời gian này.
Bà ta biết rằng, những lỗi lầm trong năm năm nay con của mình đều do Cẩm Ngu tạo ra, nàng ta có ngày hôm nay đều do ả ta tự làm tự chịu, không trách người khác được.
Bà đã tự mình nuôi nấng nàng bao nhiều năm nay, cũng coi nàng như con ruột mình sinh ra, thêm nữa là do cha của nàng ấy có ơn với Mộ Dung Phong, bản thân cũng đã trả hết nợ rồi.Sống chết của nàng ấy bây giờ không có liên quan gì đến bản thân bà ta.
Bà ấy đã suy nghĩ thông suốt rồi, nhưng mà tối hôm qua, nghe thấy hai cung nữ bàn tán sau lưng chuyện của Cẩm Ngu, nói là hoàng cảnh bây giờ của Cẩm Ngu rất thê thảm, bà ta ở phòng kế bên nghe được, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Trong đó có một ả cung nữ mà bà biết, là một nha đầu phụ trách bữa cơm trước mặt hoàng hậu.
“Ta có nghe nói, Cẩm Ngu công chúa tuy là được Phong Vương Phi cứu lại, nhưng cũng coi như là mất đi nửa mạng sống, khi mà người được đưa vào lãnh cung lạnh lẽo, trừ đôi mắt ra toàn thân đều không thể cử động được. Thức ăn trong lãnh cung lạnh lẽo như vậy con người có thể ăn được sao? Tất cả dựa vào hơi thở cuối cùng để sống sót. Thật là đáng thương quá mà”.
“Không phải ta nói nhiều, không nơi nương tựa, trừ Huệ Phi nương nương ra, cũng không có lấy một người thương xót cho nàng ay".
Huệ Phi nghe thấy trong lòng rất khó chịu, buổi tối lăn qua lăn lại cả đêm không ngủ được. Bất kể thể nào Cẩm Ngu cũng ở bên cạnh bà ta bao nhiêu năm nay, bù đắp nỗi trống vắng của bà khi Mộ Dung Phong không ở bên cạnh, hiếu thảo với bà, không khác gì con gái ruột của bà.
Nỗi ám ảnh của nàng với Mộ Dung Phong cũng liên quan ít nhiều đến bản thân bà ta. Nghĩ đi nghĩ lại chung quy cũng là không nhẫn tâm, lén lén lút lút đi vào lãnh cung. Cho dù là nhìn nàng từ xa cũng được.
Vừa mới bước đến lãnh cung, Huệ Phi đã nhìn thấy Tiểu Vân Triệt.
Tiểu Vân Triệt đi loanh quanh trước lãnh cũng lên thò đầu qua cửa sổ nhìn vào trong sân.
Nhìn những người lính thị vệ canh gác trong lãnh cung kính cẩn lễ phép đi theo phía sau hắn ta.
Trên cửa quên khoá lại, vết sơn màu đó loang lổ, cánh cửa thì bị côn trùng cắn, còn có thêm gió thổi và nẵng, một cái nắm tay cũng có thể duỗi dài qua khe hở.
“Mở cửa!” Tiểu Vận Triệt ra lệnh cho thị vệ.
Thị vệ có chút khó xử nói: "Bẩm báo tiểu thái tử, tội phạm nghiêm trọng được giam giữ trong lãnh cung này, hoàng thượng có lệnh, bất cứ ai cũng không được gặp”.
"Ta không gặp, ta chỉ muốn vào trong đi dạo một vòng”.
Huệ Phi cảm thấy có chút kì lạ, lãnh cung là nơi hoang vu hẻo lánh, Tiểu Vân Triệt tại sao có thể một mình chạy vô đây được? Những người hầu bên cạnh đều đi đâu mất rồi?
Bà bước lên và ra lệnh cho thị vệ: “Người tạm thời lui xuống đi".
Thị vệ lập tức ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Huệ Phi nắm lấy tay Tiểu Vân Triệt nói: “Tại sao con lại một mình chạy tới đây?"
Tiếu Vân Triệt đung đưa tay áo qua lại nói: “Lúc con vừa mới chơi bịt mắt bắt dê thì nhìn thấy một con khỉ rất xinh đẹp, con đi theo nó tới đây thì nó đi vào trong sân không thấy nữa. Bọn họ nghe theo lời của bà, bà giúp con nói họ mở cửa đi, giúp con bắt con khỉ đó có được không? Con thật sự rất thích nó.
Huệ Phi sững sờ, chưa nghe qua ở lãnh cung này có người nuôi khỉ.
Bà xoa xoa đầu của Tiểu Vân Triệt: "Nếu như con thích nó thì về nói mẫu thân mua cho một con là được”.
Tiểu Vân Triệt có chút không bằng lòng, bĩu môi càu nhàu.
Cẩm Ngu được coi như phạm nhân quan trọng, bị nhốt giam giữ một mình, vừa hay lúc xảy ra chuyện nàng đang ngồi trong sân vườn, nhìn chằm chằm ra ngoài bất động.
Hình dạng của nàng ta thê thảm, nét mặt rất tiều tụy, so với lúc mới vào lãnh cung như hai người hoàn toàn.
Đôi mắt của Cẩm Ngu không thể nhìn thấy đồ vật, nhưng đôi tai rất là thính. Từ sớm đã nghe được ngoài cửa có người nói chuyện, nhưng nàng không để ý. Cho tới khi Huệ Phi bước tới, nàng ta nghe thấy giọng nói của Huệ Phi, lập tức đứng dậy, nghe ngóng phía trước.
“Huệ Phi nương nương à? Có phải người đến thăm Cẩm Ngu có đúng không?”
Huệ Phi nhìn qua cánh cửa đổ nát, nén lại nỗi chua chát, mở miệng khóc nức nở: “Con gái của ta, mấy năm qua con đã sống như thế nào? Tại sao con lại ra nông nỗi này hả con?”
Cẩm Ngu lập tức bật khóc nức nở: “Nương Nương, Cẩm Ngu bất hiếu, người đã vất vả nuôi nấng con bao nhiêu năm nay, coi con như con ruột. Nhưng Cẩm Ngu lại không thể ở bên cạnh người để báo hiếu, lại còn khiến cho người tốn sức vì con, Cẩm Ngu đáng chết! Nương Nương cứu con đi, những ngày tháng sau này con sẽ hầu hạ chăm sóc tốt cho người”.
Huệ Phi nương nương nhin đứa con yêu mà mình nuông chiều nói ra những lời đau lòng đến như vậy, trong lòng cũng chợt dịu lai.
Lúc đầu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, ai khiến người lúc đó làm chuyện hồ đồ như vậy? Ngươi cũng biết rằng trong mấy năm nay người đã gây ra thiệt hại khủng khiếp cho Phong Nhi!”
“Ngay cả nương nương cũng không bằng lòng tha thứ cho Cẩm Ngu sao? Cẩm Ngu từ trước tới nay chưa từng nghĩ sẽ hãm hại biểu ca, Cẩm Ngu chỉ là nhất thời bị ma quỷ xuôi khiến, tức giận với Lãnh Băng Cơ. Con thà rằng mình chết đi cũng không muốn làm hại biểu ca dù chỉ là một chút!”.
Huệ Phi nghe xong trong lòng còn khó chịu hơn: “Con là đứa bé ngốc nghếch, con muốn ta nói cái gì đây? Nếu con đã thực sự hối cải rồi, bằng lòng xin tha thứ, ta sẽ đi cầu xin Phong Nhi và Băng Cơ, hai người họ rộng lượng, chắc sẽ không làm khó con đâu”.
Cẩm Ngu cười đau khổ: “Khó có thể gặp lại, không thể yêu, ở Nam Chiếu, con đã đánh mất tiết hạnh cuối cùng của người con gái, con cũng phải chịu đựng nỗi đau của mối mọt mỗi ngày. Cẩm Ngu đã chịu đựng tất cả những đau khổ trên thế giới này, còn gì không thể chịu đựng được nữa? Tại sao con còn phải đến gặp Lãnh Băng Cơ và cầu xin lòng thương xót? Con có được ngày hôm nay, đều là do ả ta, con chỉ hận không thể nghiền ả ta thành tro!”
“Bà là kẻ khốn nạn!
Một tiếng quát giòn giã còn mang theo vị sữa nhưng không kém phần nghiêm nghị oai phong.
Tiểu Vân Triệt một tay véo lấy eo, một tay chỉ vào Cẩm Ngu, giọng hội mùi sữa tức giận nói: “Bà ta dám nói xấu mẫu thân, bà ta là kẻ khốn nạn”.
Cẩm Ngu toàn thân đầy ngạc nhiên: "Mẫu thân? Ngươi là con trai của Lãnh Băng Cơ sao?”
Tiếu Vân Triệt khịt mũi: “Ta đã từng gặp qua bà, bà với đám người kia là một đám khốn nạn bắt nạt mẹ của ta, bà đáng bị nhốt lại”.
Cẩm Ngu nhoẻn miệng cười vẫy tay: “Con lại đây, ta có món đồ tốt này muốn đưa cho con”.
Tiểu Vân Triệt nhớ tới con khỉ lúc nãy, do dự tiến lên từng bước, nghiêng đầu nhìn nàng ta: “Có thứ gì tốt chứ? Là con khỉ có đúng không?”
Cẩm Ngu nở nụ cười kì lạ: “Đúng vậy, chỗ của ta có một con khỉ đặc biệt dễ thương, con lại đây ta sẽ tặng cho con.”
Huệ Phi cảm thấy có điều gì đó không ổn, bà đột nhiên cảnh giác bước tới bảo vệ Tiểu Vân, chất vấn Cẩm Ngu: “Ngươi muốn làm cái gì?"
Cẩm Ngu liền thay đổi bộ dạng khổ sở, cười lạnh lùng: “Đương nhiên là muốn làm chuyện mà từ đó tới giờ ta muốn làm! Không liên quan tới bà!”
Vừa nói xong có một vài con bọ vỏ cứng màu đỏ như máu bay ra khỏi miệng cố, có kích thước như một con bọ rùa, bay thẳng về phía Huệ Phi và Tiểu Vân Triệt.
Hai người họ không biết trong đó có điểm gì lợi hại, Huệ Phi chỉ nghĩ cảnh này khiến người khác lạnh người sởn tóc gáy. Cẩm Ngu gần giống như một con ếch đang thè lưỡi ra để săn và nuốt chửng con mồi. Mở miệng ra, sẽ có những con côn trùng bay bám vào đầu lưỡi, sau đó cuộn một cái thì nuốt nó vào bụng.
Trong tiềm thức, bà quay lại và bảo vệ Tiểu Vân Triệt đầy nghiêm ngặt, khuôn mặt và gáy của bản thân đều lộ ra bên ngoài.
Những con côn trùng đỏ như máu đó đậu trên da của bà, những con côn trùng đó đột nhiên chuyển sang màu đỏ, như thể bị nhiễm độc.
Huệ Phi cảm thấy trong lòng nhói đau như kim châm, nhưng bà không dám nhấc tay phải chúng đi, sợ rằng vừa giơ tay lên, đám côn trùng kia sẽ lợi dụng mà làm cho Tiểu Vân Triệt gặp tai nạn.
Cẩm Ngu bị nhốt lại trong lãnh cung, sau khi Huệ Phi biết được, bà cũng chẳng quan tâm đến thời gian này.
Bà ta biết rằng, những lỗi lầm trong năm năm nay con của mình đều do Cẩm Ngu tạo ra, nàng ta có ngày hôm nay đều do ả ta tự làm tự chịu, không trách người khác được.
Bà đã tự mình nuôi nấng nàng bao nhiều năm nay, cũng coi nàng như con ruột mình sinh ra, thêm nữa là do cha của nàng ấy có ơn với Mộ Dung Phong, bản thân cũng đã trả hết nợ rồi.Sống chết của nàng ấy bây giờ không có liên quan gì đến bản thân bà ta.
Bà ấy đã suy nghĩ thông suốt rồi, nhưng mà tối hôm qua, nghe thấy hai cung nữ bàn tán sau lưng chuyện của Cẩm Ngu, nói là hoàng cảnh bây giờ của Cẩm Ngu rất thê thảm, bà ta ở phòng kế bên nghe được, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Trong đó có một ả cung nữ mà bà biết, là một nha đầu phụ trách bữa cơm trước mặt hoàng hậu.
“Ta có nghe nói, Cẩm Ngu công chúa tuy là được Phong Vương Phi cứu lại, nhưng cũng coi như là mất đi nửa mạng sống, khi mà người được đưa vào lãnh cung lạnh lẽo, trừ đôi mắt ra toàn thân đều không thể cử động được. Thức ăn trong lãnh cung lạnh lẽo như vậy con người có thể ăn được sao? Tất cả dựa vào hơi thở cuối cùng để sống sót. Thật là đáng thương quá mà”.
“Không phải ta nói nhiều, không nơi nương tựa, trừ Huệ Phi nương nương ra, cũng không có lấy một người thương xót cho nàng ay".
Huệ Phi nghe thấy trong lòng rất khó chịu, buổi tối lăn qua lăn lại cả đêm không ngủ được. Bất kể thể nào Cẩm Ngu cũng ở bên cạnh bà ta bao nhiêu năm nay, bù đắp nỗi trống vắng của bà khi Mộ Dung Phong không ở bên cạnh, hiếu thảo với bà, không khác gì con gái ruột của bà.
Nỗi ám ảnh của nàng với Mộ Dung Phong cũng liên quan ít nhiều đến bản thân bà ta. Nghĩ đi nghĩ lại chung quy cũng là không nhẫn tâm, lén lén lút lút đi vào lãnh cung. Cho dù là nhìn nàng từ xa cũng được.
Vừa mới bước đến lãnh cung, Huệ Phi đã nhìn thấy Tiểu Vân Triệt.
Tiểu Vân Triệt đi loanh quanh trước lãnh cũng lên thò đầu qua cửa sổ nhìn vào trong sân.
Nhìn những người lính thị vệ canh gác trong lãnh cung kính cẩn lễ phép đi theo phía sau hắn ta.
Trên cửa quên khoá lại, vết sơn màu đó loang lổ, cánh cửa thì bị côn trùng cắn, còn có thêm gió thổi và nẵng, một cái nắm tay cũng có thể duỗi dài qua khe hở.
“Mở cửa!” Tiểu Vận Triệt ra lệnh cho thị vệ.
Thị vệ có chút khó xử nói: "Bẩm báo tiểu thái tử, tội phạm nghiêm trọng được giam giữ trong lãnh cung này, hoàng thượng có lệnh, bất cứ ai cũng không được gặp”.
"Ta không gặp, ta chỉ muốn vào trong đi dạo một vòng”.
Huệ Phi cảm thấy có chút kì lạ, lãnh cung là nơi hoang vu hẻo lánh, Tiểu Vân Triệt tại sao có thể một mình chạy vô đây được? Những người hầu bên cạnh đều đi đâu mất rồi?
Bà bước lên và ra lệnh cho thị vệ: “Người tạm thời lui xuống đi".
Thị vệ lập tức ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Huệ Phi nắm lấy tay Tiểu Vân Triệt nói: “Tại sao con lại một mình chạy tới đây?"
Tiếu Vân Triệt đung đưa tay áo qua lại nói: “Lúc con vừa mới chơi bịt mắt bắt dê thì nhìn thấy một con khỉ rất xinh đẹp, con đi theo nó tới đây thì nó đi vào trong sân không thấy nữa. Bọn họ nghe theo lời của bà, bà giúp con nói họ mở cửa đi, giúp con bắt con khỉ đó có được không? Con thật sự rất thích nó.
Huệ Phi sững sờ, chưa nghe qua ở lãnh cung này có người nuôi khỉ.
Bà xoa xoa đầu của Tiểu Vân Triệt: "Nếu như con thích nó thì về nói mẫu thân mua cho một con là được”.
Tiểu Vân Triệt có chút không bằng lòng, bĩu môi càu nhàu.
Cẩm Ngu được coi như phạm nhân quan trọng, bị nhốt giam giữ một mình, vừa hay lúc xảy ra chuyện nàng đang ngồi trong sân vườn, nhìn chằm chằm ra ngoài bất động.
Hình dạng của nàng ta thê thảm, nét mặt rất tiều tụy, so với lúc mới vào lãnh cung như hai người hoàn toàn.
Đôi mắt của Cẩm Ngu không thể nhìn thấy đồ vật, nhưng đôi tai rất là thính. Từ sớm đã nghe được ngoài cửa có người nói chuyện, nhưng nàng không để ý. Cho tới khi Huệ Phi bước tới, nàng ta nghe thấy giọng nói của Huệ Phi, lập tức đứng dậy, nghe ngóng phía trước.
“Huệ Phi nương nương à? Có phải người đến thăm Cẩm Ngu có đúng không?”
Huệ Phi nhìn qua cánh cửa đổ nát, nén lại nỗi chua chát, mở miệng khóc nức nở: “Con gái của ta, mấy năm qua con đã sống như thế nào? Tại sao con lại ra nông nỗi này hả con?”
Cẩm Ngu lập tức bật khóc nức nở: “Nương Nương, Cẩm Ngu bất hiếu, người đã vất vả nuôi nấng con bao nhiêu năm nay, coi con như con ruột. Nhưng Cẩm Ngu lại không thể ở bên cạnh người để báo hiếu, lại còn khiến cho người tốn sức vì con, Cẩm Ngu đáng chết! Nương Nương cứu con đi, những ngày tháng sau này con sẽ hầu hạ chăm sóc tốt cho người”.
Huệ Phi nương nương nhin đứa con yêu mà mình nuông chiều nói ra những lời đau lòng đến như vậy, trong lòng cũng chợt dịu lai.
Lúc đầu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, ai khiến người lúc đó làm chuyện hồ đồ như vậy? Ngươi cũng biết rằng trong mấy năm nay người đã gây ra thiệt hại khủng khiếp cho Phong Nhi!”
“Ngay cả nương nương cũng không bằng lòng tha thứ cho Cẩm Ngu sao? Cẩm Ngu từ trước tới nay chưa từng nghĩ sẽ hãm hại biểu ca, Cẩm Ngu chỉ là nhất thời bị ma quỷ xuôi khiến, tức giận với Lãnh Băng Cơ. Con thà rằng mình chết đi cũng không muốn làm hại biểu ca dù chỉ là một chút!”.
Huệ Phi nghe xong trong lòng còn khó chịu hơn: “Con là đứa bé ngốc nghếch, con muốn ta nói cái gì đây? Nếu con đã thực sự hối cải rồi, bằng lòng xin tha thứ, ta sẽ đi cầu xin Phong Nhi và Băng Cơ, hai người họ rộng lượng, chắc sẽ không làm khó con đâu”.
Cẩm Ngu cười đau khổ: “Khó có thể gặp lại, không thể yêu, ở Nam Chiếu, con đã đánh mất tiết hạnh cuối cùng của người con gái, con cũng phải chịu đựng nỗi đau của mối mọt mỗi ngày. Cẩm Ngu đã chịu đựng tất cả những đau khổ trên thế giới này, còn gì không thể chịu đựng được nữa? Tại sao con còn phải đến gặp Lãnh Băng Cơ và cầu xin lòng thương xót? Con có được ngày hôm nay, đều là do ả ta, con chỉ hận không thể nghiền ả ta thành tro!”
“Bà là kẻ khốn nạn!
Một tiếng quát giòn giã còn mang theo vị sữa nhưng không kém phần nghiêm nghị oai phong.
Tiểu Vân Triệt một tay véo lấy eo, một tay chỉ vào Cẩm Ngu, giọng hội mùi sữa tức giận nói: “Bà ta dám nói xấu mẫu thân, bà ta là kẻ khốn nạn”.
Cẩm Ngu toàn thân đầy ngạc nhiên: "Mẫu thân? Ngươi là con trai của Lãnh Băng Cơ sao?”
Tiếu Vân Triệt khịt mũi: “Ta đã từng gặp qua bà, bà với đám người kia là một đám khốn nạn bắt nạt mẹ của ta, bà đáng bị nhốt lại”.
Cẩm Ngu nhoẻn miệng cười vẫy tay: “Con lại đây, ta có món đồ tốt này muốn đưa cho con”.
Tiểu Vân Triệt nhớ tới con khỉ lúc nãy, do dự tiến lên từng bước, nghiêng đầu nhìn nàng ta: “Có thứ gì tốt chứ? Là con khỉ có đúng không?”
Cẩm Ngu nở nụ cười kì lạ: “Đúng vậy, chỗ của ta có một con khỉ đặc biệt dễ thương, con lại đây ta sẽ tặng cho con.”
Huệ Phi cảm thấy có điều gì đó không ổn, bà đột nhiên cảnh giác bước tới bảo vệ Tiểu Vân, chất vấn Cẩm Ngu: “Ngươi muốn làm cái gì?"
Cẩm Ngu liền thay đổi bộ dạng khổ sở, cười lạnh lùng: “Đương nhiên là muốn làm chuyện mà từ đó tới giờ ta muốn làm! Không liên quan tới bà!”
Vừa nói xong có một vài con bọ vỏ cứng màu đỏ như máu bay ra khỏi miệng cố, có kích thước như một con bọ rùa, bay thẳng về phía Huệ Phi và Tiểu Vân Triệt.
Hai người họ không biết trong đó có điểm gì lợi hại, Huệ Phi chỉ nghĩ cảnh này khiến người khác lạnh người sởn tóc gáy. Cẩm Ngu gần giống như một con ếch đang thè lưỡi ra để săn và nuốt chửng con mồi. Mở miệng ra, sẽ có những con côn trùng bay bám vào đầu lưỡi, sau đó cuộn một cái thì nuốt nó vào bụng.
Trong tiềm thức, bà quay lại và bảo vệ Tiểu Vân Triệt đầy nghiêm ngặt, khuôn mặt và gáy của bản thân đều lộ ra bên ngoài.
Những con côn trùng đỏ như máu đó đậu trên da của bà, những con côn trùng đó đột nhiên chuyển sang màu đỏ, như thể bị nhiễm độc.
Huệ Phi cảm thấy trong lòng nhói đau như kim châm, nhưng bà không dám nhấc tay phải chúng đi, sợ rằng vừa giơ tay lên, đám côn trùng kia sẽ lợi dụng mà làm cho Tiểu Vân Triệt gặp tai nạn.