Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị - Chương 13: Tại sao???
Tưởng Tiện Nguyên nhìn ông, khóe mắt ả dưng dưng nước mắt.
" Con đã làm gì sai. Là tự tỷ tỷ ngã xuống. Tại sao con không làm gì mà bị phụ thân và đại ca sỉ nhục như thế. Tỷ Tỷ là con của người, mặc dù con được nhận nuôi, nhưng từ bé đến lớn đều sống trong ở đây, con cũng là con của người mà, vậy tại sao cái gì con cũng là người sai, tại sao con phải nghe lời chửi mắng của người. Tại sao?. Tại sao người thiên vị mỗi mình tỷ ấy, còn con thì không, tại sao đại ca chỉ cưng chiều Tưởng Lan Nguyệt còn đối với con là sự lạnh nhạt, ghét bỏ. Tại sao các người lại đối sử với con như vậy. Tại sao hả?."
Tượng Tiện Nguyên vừa khóc vừa nói trông rất thảm thương. Nhưng có ai biết rằng, tận sâu trong đáy lòng ả, những thứ vừa nói chỉ là giả tạo, từ bé ả đã tham lam, muốn được sống trong nhung lụa, muốn đứng ở vị trí mà ai ai nhìn ả cũng phải ngưỡng mộ. Ả tìm mọi cách để phá vỡ hạnh phúc của Tưởng Lan Nguyệt, để dành lấy sự xa hoa, phú quý cho mình bằng bất cứ giá nào.
Tưởng thừa tướng nghe thế, ông tức lắm, mặt ông đỏ bừng như trái ớt, đôi bàn tay nắm xiết lại thành nắm đấm. Ông nhìn Tưởng Tiện Nguyên, ông càng cảm thấy ghét ả nhiều hơn:
" Ngươi hỏi tại sao à. Ngươi còn hỏi ta tại sao. Chẳng nhẽ những mục đích của ngươi ta không nhìn thấu chăng. Từ thưở còn bé, ngươi chỉ ăn, bắt nạt Lan Nguyệt, ăn hiếp người trong phủ, lúc ấy ta đã bỏ qua nghĩ rằng trẻ nhỏ ăn hiếp nhau, đánh nhau như thế là bình thường có thể bỏ qua. Nhưng ngươi càng lớn, càng không ra gì, trước mặt người khác thì tỏ ra vẻ hiền thục nhưng sau lưng thì sao. Chắc không cần ta phải nói đâu nhỉ. Những việc ngươi làm ngươi tự hiểu rõ. Hôm nay, ngươi đẩy Lan Nguyệt xuống hồ, ngày sau không biết ngươi còn làm gì nữa. Ta không muốn nói gì với ngươi cả, ngươi đi đi ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa. "
Lúc này, trong lòng Tưởng Tiện Nguyên cảm thấy sợ hãi tột độ. Cô không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế. Bình thường khi ả bị phụ thân khủa trách thì mẫu thân sẽ giải vây giúp ả. Nhưng hôm nay thì khác, bà im lặng không nói với cô nửa lời, thậm chí bà còn nhìn cô với sự khinh thường. Điều này khiến cô càng hận Tưởng Lan Nguyệt. Vì nàng mà ả phải chịu nhục như thế.
" Người đâu đưa nhị tiểu thư về phòng, không có lệnh của ta không được phép ra ngoài. "
Nghe thấy lời quát của Tưởng thừa tướng ả suy sụp hẳn, bỗng ả nhìn về phía đại hoàng tử Phong Lang để cầu sự cứu giúp. Nhưng hắn lại không để ý đến nàng, mắt hắn đang nhìn chằm chằm đến người con gái đang nằm hôn mê trên giường. Sự chú ý của hắn không rơi trên người ả. Thế rồi, không ai cầu xin, không ạ nó giúp, ả bị đám nha đinh đưa về phòng, đóng chặt cửa không được bước ra ngoài. Ả cay lắm nhưng không làm gì được:
" Ta thề, sẽ có một ngày ta cho ngươi nếm thử mùi vị bị người khác sỉ nhục là như thế nào, Tưởng Lan Nguyệt ta sẽ trả hết cho ngươi những gì ta phải chịu đựng. "
Khi Tưởng Tiện Nguyên rời đi, thì cũng là lúc đại hoàng tử kia cũng cáo lui. Trong Thu Đường viện nơi Lan Nguyệt ở chỉ còn có 3 người, được một lúc thì họ đều rời đi để tránh ồn ào làm phiền đến nàng nghỉ ngơi. Ý Lan đi theo đại phu, sắc thuốc, mang đến phòng nàng. Vừa bước vô cửa viện , Ý Lan lại thấy có gì đó không ổn trong đầm sen, cô bước lại xem cái chuyện gì xảy ra. Vừa bước tới, cô thấy Nhược Ảnh đang đánh nhau với người mặc trường bào đen, hắn đánh bay từ nới này đến nơi khác. Di chuyển rất nhanh khiến Nhược Ảnh có chút hoang mang. Rồi cô bị hắn đánh cho một chưởng nằm gọn xuống đất.
" Phế vật mà cũng dám giết bổn vương. Nể tình ngươi là thủ vệ của nàng, ta tha cho ngươi một mạng. Hôm nay ta đến chỉ muốn thăm nàng, không có ác ý. "
Mộ U Minh không liếc nhìn Nhược Ảnh dù chỉ một cái, hắn kiêh ngạo, lạnh lùng. Nhưng điều này không làm cho Nhược Ảnh sợ hãi, cô nhìn hắn:
" Muốn gặp chủ nhân phải bước qua xác của ta. "
Ý Lan thấy tình cảnh không ổn liền chạy tới.
" Tham kiến thất vương gia. "
" Nàng sao rồi. "
" Bẩm vương gia, tiểu thư vẫn chưa tỉnh. "
Nghe thấy câu của Ý Lan, lòng hắn đau lắm, hắn mới rời khỏi nàng có mấy ngày mà nàng phải ra nông nỗi này. Hắn hận bản thân không thể bảo vệ chu toàn cho nàng.
" Đưa bát thuốc đây, để ta vào đó giúp nàng. "
Hắn không nhìn Ý Lan bước thẳng tới bên bàn lất chén thuốc rồi dời đi.
Nhược Ảnh bị đánh đau nhưng coi vẫn gắng gượng đứng dậy:
" Chủ nhân không cho phép ngươi đến gần. Ngươi đi đi đừng đến làm phiền người nữa. "
Cố U Minh như không nghe thấy gì trực tiếp rời khỏi đình. Nhược Ảnh đứng im, cô hận không thể bảo vệ nổi chủ nhân, vì bây giờ cô đang bị thương rất nghiêm trọng. Cô rất muốn đến ngăn cản Cố U Minh nhưng sức đã tàn, lực đã kiệt, cô không thể làm gì cả. Cô tự hứa với lòng sẽ mạnh mẽ hơn nữa để bảo vệ thật tốt cho chủ nhân. Rồi Ý Lan bước tới bên Nhược Ảnh dìu Nhược Ảnh về phòng để chữa thương và bôi thuốc cho cô. Còn bên kia, khi thấy Mộ U Minh bước vào, mọi người đều vô thức lui đi. Hắn bước vô phòng, một căn phòng rất đẹp chủ yếu là hoa và thảo dược. Nhưng những thứ ấy hắn không qua tâm, điều hắn để ý là người con gái nằm trên giường không chút động tĩnh gì, lòng hắn co thắt lại. Hắn nhìn nàng không rời mắt.
" Con đã làm gì sai. Là tự tỷ tỷ ngã xuống. Tại sao con không làm gì mà bị phụ thân và đại ca sỉ nhục như thế. Tỷ Tỷ là con của người, mặc dù con được nhận nuôi, nhưng từ bé đến lớn đều sống trong ở đây, con cũng là con của người mà, vậy tại sao cái gì con cũng là người sai, tại sao con phải nghe lời chửi mắng của người. Tại sao?. Tại sao người thiên vị mỗi mình tỷ ấy, còn con thì không, tại sao đại ca chỉ cưng chiều Tưởng Lan Nguyệt còn đối với con là sự lạnh nhạt, ghét bỏ. Tại sao các người lại đối sử với con như vậy. Tại sao hả?."
Tượng Tiện Nguyên vừa khóc vừa nói trông rất thảm thương. Nhưng có ai biết rằng, tận sâu trong đáy lòng ả, những thứ vừa nói chỉ là giả tạo, từ bé ả đã tham lam, muốn được sống trong nhung lụa, muốn đứng ở vị trí mà ai ai nhìn ả cũng phải ngưỡng mộ. Ả tìm mọi cách để phá vỡ hạnh phúc của Tưởng Lan Nguyệt, để dành lấy sự xa hoa, phú quý cho mình bằng bất cứ giá nào.
Tưởng thừa tướng nghe thế, ông tức lắm, mặt ông đỏ bừng như trái ớt, đôi bàn tay nắm xiết lại thành nắm đấm. Ông nhìn Tưởng Tiện Nguyên, ông càng cảm thấy ghét ả nhiều hơn:
" Ngươi hỏi tại sao à. Ngươi còn hỏi ta tại sao. Chẳng nhẽ những mục đích của ngươi ta không nhìn thấu chăng. Từ thưở còn bé, ngươi chỉ ăn, bắt nạt Lan Nguyệt, ăn hiếp người trong phủ, lúc ấy ta đã bỏ qua nghĩ rằng trẻ nhỏ ăn hiếp nhau, đánh nhau như thế là bình thường có thể bỏ qua. Nhưng ngươi càng lớn, càng không ra gì, trước mặt người khác thì tỏ ra vẻ hiền thục nhưng sau lưng thì sao. Chắc không cần ta phải nói đâu nhỉ. Những việc ngươi làm ngươi tự hiểu rõ. Hôm nay, ngươi đẩy Lan Nguyệt xuống hồ, ngày sau không biết ngươi còn làm gì nữa. Ta không muốn nói gì với ngươi cả, ngươi đi đi ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa. "
Lúc này, trong lòng Tưởng Tiện Nguyên cảm thấy sợ hãi tột độ. Cô không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế. Bình thường khi ả bị phụ thân khủa trách thì mẫu thân sẽ giải vây giúp ả. Nhưng hôm nay thì khác, bà im lặng không nói với cô nửa lời, thậm chí bà còn nhìn cô với sự khinh thường. Điều này khiến cô càng hận Tưởng Lan Nguyệt. Vì nàng mà ả phải chịu nhục như thế.
" Người đâu đưa nhị tiểu thư về phòng, không có lệnh của ta không được phép ra ngoài. "
Nghe thấy lời quát của Tưởng thừa tướng ả suy sụp hẳn, bỗng ả nhìn về phía đại hoàng tử Phong Lang để cầu sự cứu giúp. Nhưng hắn lại không để ý đến nàng, mắt hắn đang nhìn chằm chằm đến người con gái đang nằm hôn mê trên giường. Sự chú ý của hắn không rơi trên người ả. Thế rồi, không ai cầu xin, không ạ nó giúp, ả bị đám nha đinh đưa về phòng, đóng chặt cửa không được bước ra ngoài. Ả cay lắm nhưng không làm gì được:
" Ta thề, sẽ có một ngày ta cho ngươi nếm thử mùi vị bị người khác sỉ nhục là như thế nào, Tưởng Lan Nguyệt ta sẽ trả hết cho ngươi những gì ta phải chịu đựng. "
Khi Tưởng Tiện Nguyên rời đi, thì cũng là lúc đại hoàng tử kia cũng cáo lui. Trong Thu Đường viện nơi Lan Nguyệt ở chỉ còn có 3 người, được một lúc thì họ đều rời đi để tránh ồn ào làm phiền đến nàng nghỉ ngơi. Ý Lan đi theo đại phu, sắc thuốc, mang đến phòng nàng. Vừa bước vô cửa viện , Ý Lan lại thấy có gì đó không ổn trong đầm sen, cô bước lại xem cái chuyện gì xảy ra. Vừa bước tới, cô thấy Nhược Ảnh đang đánh nhau với người mặc trường bào đen, hắn đánh bay từ nới này đến nơi khác. Di chuyển rất nhanh khiến Nhược Ảnh có chút hoang mang. Rồi cô bị hắn đánh cho một chưởng nằm gọn xuống đất.
" Phế vật mà cũng dám giết bổn vương. Nể tình ngươi là thủ vệ của nàng, ta tha cho ngươi một mạng. Hôm nay ta đến chỉ muốn thăm nàng, không có ác ý. "
Mộ U Minh không liếc nhìn Nhược Ảnh dù chỉ một cái, hắn kiêh ngạo, lạnh lùng. Nhưng điều này không làm cho Nhược Ảnh sợ hãi, cô nhìn hắn:
" Muốn gặp chủ nhân phải bước qua xác của ta. "
Ý Lan thấy tình cảnh không ổn liền chạy tới.
" Tham kiến thất vương gia. "
" Nàng sao rồi. "
" Bẩm vương gia, tiểu thư vẫn chưa tỉnh. "
Nghe thấy câu của Ý Lan, lòng hắn đau lắm, hắn mới rời khỏi nàng có mấy ngày mà nàng phải ra nông nỗi này. Hắn hận bản thân không thể bảo vệ chu toàn cho nàng.
" Đưa bát thuốc đây, để ta vào đó giúp nàng. "
Hắn không nhìn Ý Lan bước thẳng tới bên bàn lất chén thuốc rồi dời đi.
Nhược Ảnh bị đánh đau nhưng coi vẫn gắng gượng đứng dậy:
" Chủ nhân không cho phép ngươi đến gần. Ngươi đi đi đừng đến làm phiền người nữa. "
Cố U Minh như không nghe thấy gì trực tiếp rời khỏi đình. Nhược Ảnh đứng im, cô hận không thể bảo vệ nổi chủ nhân, vì bây giờ cô đang bị thương rất nghiêm trọng. Cô rất muốn đến ngăn cản Cố U Minh nhưng sức đã tàn, lực đã kiệt, cô không thể làm gì cả. Cô tự hứa với lòng sẽ mạnh mẽ hơn nữa để bảo vệ thật tốt cho chủ nhân. Rồi Ý Lan bước tới bên Nhược Ảnh dìu Nhược Ảnh về phòng để chữa thương và bôi thuốc cho cô. Còn bên kia, khi thấy Mộ U Minh bước vào, mọi người đều vô thức lui đi. Hắn bước vô phòng, một căn phòng rất đẹp chủ yếu là hoa và thảo dược. Nhưng những thứ ấy hắn không qua tâm, điều hắn để ý là người con gái nằm trên giường không chút động tĩnh gì, lòng hắn co thắt lại. Hắn nhìn nàng không rời mắt.