Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị - Chương 8: Không gian riêng
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, giọt sương đêm vẫn đọng lại trên những cành hoa sen trắng , các bông thảo dược. Hương thơm lan tỏa khắp không trung, cô đã dậy. Cô có thói quen dậy rất sớm, cô không thể nào ngủ ngon được, khi cô đến thế giới này, cô luôn có một sự phòng bị cho bản thân, chỉ cần một tiếng động là cô có thể tỉnh ngay lập tức.
Ý Lan đi từ dưới nhà bếp đi lên, thấy tiểu thư dậy sớm, liền chạy tới bên cạnh chải chuốt, thay y phục cho tiểu thư nhà mình. Trong trí nhớ của thân thể này thì cô bé Ý Lan này được nguyên chủ nhận về trong một lần đi trên núi bị lạc đường đã được cô bé này cứu. Thấy Ý Lan không có nhà để ở, chỉ đi lưu lạc, bữa đói bữa no, nguyên chủ đã đón cô ấy về phủ làm nha hoàn thân cận của mình. Khi cô xuyên đến đây Ý Lan là người đầu tiên đối xử tốt với cô, cho cô sự chăm sóc rất tận tâm, nên cô đối xử rất tốt với Ý Lan, cô coi cô ấy là muội muội của mình, không có sự phân biệt chủ tớ.
" Tiểu thư, người thật xinh đẹp a, người đẹp như tiên nữ vậy, trong thành Trường An này người là đẹp nhất, không ai có thể sánh được với đại tiểu thư. "
" Thôi bớt dẻo miệng đi cô nương ạ. Vườn thảo dược chăm sóc thế nào rồi. "
" Nó xanh tốt lắm ạ, chúng nô tỳ đều nghe theo sự phân phó và cách chỉ bảo chăm sóc mà đại tiểu thư đã dậy. "
" Được tốt lắm, ta với muội ra xem nó thôi "
Khi cô xuyên đến đây, cô đã cho người trồng rất nhiều thảo dược trong viện của mình và xây một căn nhà để lưu trữ và phục vụ khi cô nghiên cứu y học . Ở thời cổ đại này, y học chưa pháy triển nhiều, ở đây chưa có chữa bệnh bằng châm ***** ** trên cơ thể nên cô sai người đi đến tiệm rèn đúc cho cô một bộ châm kích thước như cô vẽ để thuận tiện cho việc chữa bệnh và thỉnh thoảng lấy thảo dược để chăm sóc da và bồi bổ sức khỏe của mình và Tương lão gia và phu nhân cả tên thế tử kia . Lúc đầu khi Ý Lan thấy tiểu thư nhà mình hơi khác trước kia, sau khi nàng trượt chân ngã , tính cách tiểu thư thay đổi hẳn. Trước giờ nàng không hay biết tiểu thư nhà mình biết y thuật, mới tới gần đây khi trong viện có một người bị ốm đại phu cũng không biết bệnh gì , tiểu thư đã chữa và chăm sóc bà ấy, khi chữa bệnh thủ pháp của cô rất điêu luyện, họ chưa từng thấy ai dùng châm để chữa bệnh. Điều đó, đã khiến cho người trong phủ mắt chữ a, mồm chữ O phải bái phục, kính nể . Ý Lan lấy làm ngạc nhiên, nhưng nàng không dám hỏi, phận là nô tài sao dám tra vấn chủ tử. Tuy Lan Nguyệt đối xử với Ý Lan rất tốt, như tỷ tỷ đối với muội muội nhưng nàng vẫn biết bổn phận của mình, và sau mấy ngày suy ngẫm nàng cho rằng đây là thiên phú của Lan Nguyệt, chẳng qua trước giờ tiểu thư chưa bộc lộ ra mà thôi.
Khi đến khu thảo dược chân quý của mình, Lan Nguyệt cảm thấy thoải mái hẳn, cô bước rất nhanh đi vào ngôi nhà nhỏ giữa vườn thảo dược kia. Nói nhà này nhỏ thì cũng không phải, nó có thể chưa rất nhiều đồ vật, được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ quý và có hai tầng. Tầng một là nới cô nghiên cứu y học, cô hay chế những loại độc dược kỳ quái ở đây nên người hầu trong phủ không bao giờ dám đến gần. Ở lầu hai là nơi cô nghỉ nghơi, ở đây có một chiếc giường rất lớn do cô tự thiết kế, có phòng tắm. Nói chung là đầy đủ tiện nghi không thiếu gì cả.
Cả phủ thừa tướng không một ai dám bước vào khu vực này khi không được cô cho phép kể cả tưởng lão gia và tưởng phu nhân. Nếu ai muốn đến tìm cô thì phải đứng ở ngoài đợi Ý Lan đi thông báo thì mới được vào. Đây là quy định mà cô đặt ra, cô coi đây là không gian riêng của mình không được xâm phạm. Khi Tưởng lão gia nghe được thì cũng không phản đối, con gái ông muốn làm gì thì làm, nếu cô làm sai, ông sẽ luôn đứng đằng sau bảo vệ cô một cách chu toàn.
Bước vô bên trong, cô đến bên chiếc lồng có chứa mấy con rắn độc. Chúng nó đều là sủng vật của nàng:
" Các bé cưng có nhớ ta không! Các ngươi chắc chưa được ăn đâu nhỉ. " Cô lấu cái que chọc chọc vào bụng mấy con rắn.
" Ý Lan muội mang ít đò ăn lên cho chúng nó "
" Tiểu thư a, bây giờ hết đồ ăn rồi, bọn rắn này ăn khỏe lắm, giờ trong phủ không còn gì cả. "
" Vậy à! Thôi hôm nay ta cũng không bận gì, ta và muội đi phố dạo mấy vòng nhận tiện mua ít thức ăn cho các bé răn này. "
Người làm trong phủ ai cũng sững sờ. Con rắn độc như thế mà tiểu thư gọi nó là bé. Ôi trời đất đảo lộn rồi. Ai ai ở đây đều rất sợ mấy con sủng vật này của đại tiểu thư, vì mấy hôm trước có một tên nô tài vì tính tò mò của bản thân mà đi trêu ghẹo lũ rắn này mà đã bị nó cắn một cái, may có đại tiểu thư cứu chữa không thì giờ hắn đã mất mạng. Cái con rắn kia rất hung dữ với họ nhưng khi Lan Nguyệt hay Ý Lan chạm vào nó đều rất ngoan ngoãn, nằm im.Đúng là một con rắn hai mặt.1
Trong lúc Lan Nguyệt đi vài vòng, thì Ý Lan đã chuẩn bị xe ngựa.
" Tiểu thư xe đã chuẩn bị xong chúng ta có thể xuất phủ rồi ạ. "
Cô nhìn Ý Lan
" Thôi! Ta không muốn đi xe ngựa, chúng ta đi bộ, cử một số tên khỏe khoắn đi theo để sách đồ."
Thế rồi cô và Ý Lan bước đi trên phố. Cô đi đến đâu, ai ai cũng khen tấm tắc:
" Không biết đây là vị tiểu thư nhà nào mà xinh đẹp thế! "
Ý Lan đi từ dưới nhà bếp đi lên, thấy tiểu thư dậy sớm, liền chạy tới bên cạnh chải chuốt, thay y phục cho tiểu thư nhà mình. Trong trí nhớ của thân thể này thì cô bé Ý Lan này được nguyên chủ nhận về trong một lần đi trên núi bị lạc đường đã được cô bé này cứu. Thấy Ý Lan không có nhà để ở, chỉ đi lưu lạc, bữa đói bữa no, nguyên chủ đã đón cô ấy về phủ làm nha hoàn thân cận của mình. Khi cô xuyên đến đây Ý Lan là người đầu tiên đối xử tốt với cô, cho cô sự chăm sóc rất tận tâm, nên cô đối xử rất tốt với Ý Lan, cô coi cô ấy là muội muội của mình, không có sự phân biệt chủ tớ.
" Tiểu thư, người thật xinh đẹp a, người đẹp như tiên nữ vậy, trong thành Trường An này người là đẹp nhất, không ai có thể sánh được với đại tiểu thư. "
" Thôi bớt dẻo miệng đi cô nương ạ. Vườn thảo dược chăm sóc thế nào rồi. "
" Nó xanh tốt lắm ạ, chúng nô tỳ đều nghe theo sự phân phó và cách chỉ bảo chăm sóc mà đại tiểu thư đã dậy. "
" Được tốt lắm, ta với muội ra xem nó thôi "
Khi cô xuyên đến đây, cô đã cho người trồng rất nhiều thảo dược trong viện của mình và xây một căn nhà để lưu trữ và phục vụ khi cô nghiên cứu y học . Ở thời cổ đại này, y học chưa pháy triển nhiều, ở đây chưa có chữa bệnh bằng châm ***** ** trên cơ thể nên cô sai người đi đến tiệm rèn đúc cho cô một bộ châm kích thước như cô vẽ để thuận tiện cho việc chữa bệnh và thỉnh thoảng lấy thảo dược để chăm sóc da và bồi bổ sức khỏe của mình và Tương lão gia và phu nhân cả tên thế tử kia . Lúc đầu khi Ý Lan thấy tiểu thư nhà mình hơi khác trước kia, sau khi nàng trượt chân ngã , tính cách tiểu thư thay đổi hẳn. Trước giờ nàng không hay biết tiểu thư nhà mình biết y thuật, mới tới gần đây khi trong viện có một người bị ốm đại phu cũng không biết bệnh gì , tiểu thư đã chữa và chăm sóc bà ấy, khi chữa bệnh thủ pháp của cô rất điêu luyện, họ chưa từng thấy ai dùng châm để chữa bệnh. Điều đó, đã khiến cho người trong phủ mắt chữ a, mồm chữ O phải bái phục, kính nể . Ý Lan lấy làm ngạc nhiên, nhưng nàng không dám hỏi, phận là nô tài sao dám tra vấn chủ tử. Tuy Lan Nguyệt đối xử với Ý Lan rất tốt, như tỷ tỷ đối với muội muội nhưng nàng vẫn biết bổn phận của mình, và sau mấy ngày suy ngẫm nàng cho rằng đây là thiên phú của Lan Nguyệt, chẳng qua trước giờ tiểu thư chưa bộc lộ ra mà thôi.
Khi đến khu thảo dược chân quý của mình, Lan Nguyệt cảm thấy thoải mái hẳn, cô bước rất nhanh đi vào ngôi nhà nhỏ giữa vườn thảo dược kia. Nói nhà này nhỏ thì cũng không phải, nó có thể chưa rất nhiều đồ vật, được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ quý và có hai tầng. Tầng một là nới cô nghiên cứu y học, cô hay chế những loại độc dược kỳ quái ở đây nên người hầu trong phủ không bao giờ dám đến gần. Ở lầu hai là nơi cô nghỉ nghơi, ở đây có một chiếc giường rất lớn do cô tự thiết kế, có phòng tắm. Nói chung là đầy đủ tiện nghi không thiếu gì cả.
Cả phủ thừa tướng không một ai dám bước vào khu vực này khi không được cô cho phép kể cả tưởng lão gia và tưởng phu nhân. Nếu ai muốn đến tìm cô thì phải đứng ở ngoài đợi Ý Lan đi thông báo thì mới được vào. Đây là quy định mà cô đặt ra, cô coi đây là không gian riêng của mình không được xâm phạm. Khi Tưởng lão gia nghe được thì cũng không phản đối, con gái ông muốn làm gì thì làm, nếu cô làm sai, ông sẽ luôn đứng đằng sau bảo vệ cô một cách chu toàn.
Bước vô bên trong, cô đến bên chiếc lồng có chứa mấy con rắn độc. Chúng nó đều là sủng vật của nàng:
" Các bé cưng có nhớ ta không! Các ngươi chắc chưa được ăn đâu nhỉ. " Cô lấu cái que chọc chọc vào bụng mấy con rắn.
" Ý Lan muội mang ít đò ăn lên cho chúng nó "
" Tiểu thư a, bây giờ hết đồ ăn rồi, bọn rắn này ăn khỏe lắm, giờ trong phủ không còn gì cả. "
" Vậy à! Thôi hôm nay ta cũng không bận gì, ta và muội đi phố dạo mấy vòng nhận tiện mua ít thức ăn cho các bé răn này. "
Người làm trong phủ ai cũng sững sờ. Con rắn độc như thế mà tiểu thư gọi nó là bé. Ôi trời đất đảo lộn rồi. Ai ai ở đây đều rất sợ mấy con sủng vật này của đại tiểu thư, vì mấy hôm trước có một tên nô tài vì tính tò mò của bản thân mà đi trêu ghẹo lũ rắn này mà đã bị nó cắn một cái, may có đại tiểu thư cứu chữa không thì giờ hắn đã mất mạng. Cái con rắn kia rất hung dữ với họ nhưng khi Lan Nguyệt hay Ý Lan chạm vào nó đều rất ngoan ngoãn, nằm im.Đúng là một con rắn hai mặt.1
Trong lúc Lan Nguyệt đi vài vòng, thì Ý Lan đã chuẩn bị xe ngựa.
" Tiểu thư xe đã chuẩn bị xong chúng ta có thể xuất phủ rồi ạ. "
Cô nhìn Ý Lan
" Thôi! Ta không muốn đi xe ngựa, chúng ta đi bộ, cử một số tên khỏe khoắn đi theo để sách đồ."
Thế rồi cô và Ý Lan bước đi trên phố. Cô đi đến đâu, ai ai cũng khen tấm tắc:
" Không biết đây là vị tiểu thư nhà nào mà xinh đẹp thế! "