Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Tài Năng Của Cửu Vương Gia - Chương 37
Một ngày sau, cô tỉnh dậy ,thấy mình đã Phù Âm Điện đúng lúc này cửu vương mang theo một chén cháo nóng , hắn đi đến bên cạnh cô dịu dàng nói
Nàng tỉnh rồi à. Mau ăn chút cháo đi
Được
Cô từ từ ngồi dậy , cảm thấy người không có một chút sức lực nào , cô hỏi cửu vương
Hôm qua ,ta sao vậy?
Nàng ngất đi do kiệt sức với cả không ăn uống
Thảo nào ta tỉnh dậy thì không có một chút sức nào
Thôi mau ăn đi không nguội bây giờ
Được
Ta đút cho nàng
Ta tự ăn được
Ngoan ..nghe lời
( Hết cách ) Tùy chàng vậy
Bây giờ nàng thấy sao rồi?
Ta ổn rồi
Vậy thì được.Mấy ngày nay , mấy đứa nó lo cho nàng lắm đấy
Ý chàng là .....
Đúng lúc này bên ngoài cửa có bóng người , thấy vậy cô mỉm cười nói
Vào đây đi. Đừng đứng ngoài đó nữa
Từ bên ngoài 3 đứa bé bước vào , ánh mắt có chút u buồn , họ đi đến cạnh giường của cô nói
Tiểu thư, người sao rồi?
Ta không sao. Xin lỗi mấy em để mấy em lo lắng rồi
Không sao ạ. Người không sao là tốt lắm rồi
Hay vậy đi , để tạ lỗi ta dẫn mấy đứa đi chơi , thế nào?
Đi chơi ạ?
Ừ, nói đi muốn đi đâu?
Thật sao ạ?
Thế có nói không ? Không thì ta đổi ý đó nha
Dạ. Vậy thì người đưa tụi em đến doanh trại trên đảo được không ạ?
Nhiều chỗ để chơi như vậy mà mấy đứa lại muốn đến đó
Bọn em thấy ở đó chơi rất vui
Được rồi, về chuẩn bị ta dẫn mấy đứa đi
Hôm nay không được
Sao vậy?
Để mai đi . Còn bây giờ ăn hết chén cháo này đã
Được rồi
Cửu vương dịu dàng trong từng ánh mắt khi nhìn cô , Tiểu Thương thấy cảnh này thì rất ngạc nhiên
Đó thật sự là vương gia sao? Khác hoàn toàn với khi ở doanh trại, sự dịu dàng này có lẽ chỉ tiểu thư mới khiến ngài ấy bộc lộ ra
Tiểu thư, vậy thì tụi em xin phép về chuẩn bị đồ
Ừ đi đi
Hôm sau, cô đi ra khỏi phòng ,tâm trạng rất thoả mái, dễ chịu nhìn những ánh nắng sớm chiếu xuống , lúc này Tiểu Phù, Tiểu Tuyết,Tiểu Thương đi đến , họ đều chuẩn bị xong đồ đạc để xuất phát đến đảo. Họ ra cổng phủ thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài , mấy người đẩy cửa bước ra thì thấy Tiêu Thục Quyên và Tiêu Vân Nhi đứng ở đó , họ còn mang theo thứ gì đó ,cô đi đến nói
Mấy người tới làm gì?
Bọn ta không thể tới sao?
( Lạnh lùng ) Không thể
( Tức giận ) Ngươi.....
Tam tỷ, nghe nói người bị bệnh nên ta và nhị tỷ đặc biệt thăm tỷ
Có mà đến xem ta chết chưa thì có
Tam tỷ, nhị tỷ còn tự tay nấu cho tỷ rất nhiều đồ để người bồi bổ
Ta không cần , mấy người mang về đi
Tỷ cầm đi mà
Tiêu Vân Nhi vừa nói vừa đứa đồ cho cô nhưng cô nhất quyết không cầm
( Tức ) Ta đã bảo không cần
Cô hất tay lỡ làm rơi hết những đồ ở trong hộp gỗ xuống đất , làm tất cả đều bẩn hết , nghe thấy tiếng đổ vỡ cửu vương cùng mấy người nữa ra xem sao. Vừa thấy cửu vương Tiêu Vân Nhi liền đi đến kể khổ nhưng bị cửu phớt lờ, hắn đi đến dịu dàng nói với cô
Nàng có bị thương không?
Ta không sao
Tam tỷ, nhị tỷ có lòng tốt nầu đồ ăn cho tỷ bồi bổ vậy mà tỷ lại hất hết chúng đi
Tam muội, nếu muội không thích ta nhưng muội cũng không thể làm như vậy chứ
Có mỗi kiểu diễn này mà mấy người cứ diễn đi diễn lại không chán sao
Vô vị
Nhị công chúa , Nguyệt Nhi làm hỏng đồ của hai người thì để phu quân ta đền hộ nàng ấy
Vương gia, không phải......
( Ngắt lời)
Người đâu, bảo với nhà bếp làm 10 phần như này mang đến cho nhị công chúa,Thiên quốc ta không lãng phí thức ăn nên mong hai người.....Hai người hiểu ý ta mà
Vương gia, không cần đâu, bọn ta....
Không cần nói nữa
Vương gia
Lúc này ánh mắt của Tiêu Thục Quyên nhìn một cách say đắm lên trên người cửu vương , nhìn thấy như vậy cô cảm thấy khó chịu , cô nhìn cô ta bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nói
Nhị tỷ à không Tiêu Thục Quyên cô nên bỏ cái ánh mắt ngưỡng mộ phu quân ta đi, nếu lần sau để ta nhìn thấy nữa thì ta NHẤT ĐỊNH SẼ PHẾ ĐI ĐÔI MẮT CỦA NGƯƠI
( Sợ ) Tiêu Nguyệt ánh ánh mắt của nó cứ như muốn giết mình ngay vậy
Ta ....
Sau này ta mong mấy người gọi ta là cửu vương phi , ta đã không còn là người của Chu quốc nữa rồi với cả ta không thân với hai người
Ngươi....
Còn bây giờ mong hai người về cho , bọn ta không rảnh tiếp mấy người
Không nghe thấy nàng ấy nói gì sao?Còn không mau đi
Dạ bọn ta đi ngay , vương gia ngài đừng nổi nóng
Sau khi họ rời đi , mấy người khởi hành đến doanh trại . Đi một thời gian , thì đến nơi. Lúc này những thị vệ canh giữ bên ngoài đi xuống , một tên đứng đầu nói
Vương gia, vương phi , mới tới
Ngươi đưa họ vào trong hộ ta
Dạ vương phi
Chúng ta vào trước thôi
Sau khi cô, cửu vương và Tiểu Thương vào trong , bên ngoài lúc này
Đi thôi , ta đưa hai người vào
Được
Sau khi hai cô bé được đưa vào trong đảo thì liền đi đâu đó không hề đến tìm cô, thấy rất lâu rất lâu không thấy họ cô liền đi tìm , cô đi hết khu này sang khu khác đều không thấy hai cô bé, cho đến khi cô đi đến khu luyện kiếm thì thấy hai cô bé đang ở đó , thấy hai cô bé nhờ mấy người ở đây chỉ dậy nên cô đã ra xem sao, cô đi đến rất gần nhưng họ đều không phát hiện ra cho đến khi cô nói
Hai đứa đang làm cái gì vậy?
( Giật mình) Tiểu thư
Ta cho hai đứa đi chơi , hai đứa lại chạy đến đây nghịch kiếm
Không phải chơi ạ
Hử. Vậy thì làm gì?
Thật ra , chúng em muốn đến đây để luyện võ
Luyện võ? Sao tự nhiên lại muốn luyện võ
Tụi em muốn bảo vệ người
Hả
Tiểu thư, trong thời gian qua , tụi em cảm thấy có rất nhiều người muốn hại người nên tụi em phải trở nên thật mạnh mới có thể bảo vệ người
( Ngạc nhiên ) Hai em
Cô cười nhẹ rồi đi đến xoa đầu hai cô bé nói
Cảm ơn hai em . Mà sao muốn học sao không nói với ta?
Tiểu thư, người mới khoẻ lại nên tụi em không muốn người ...
Hai cái đứa này. Có gì đâu. Thôi về chuẩn bị đi mai ta sẽ đích thân huấn luyện hai em
Dạ
Cô quay sang nhìn mấy người bên cạnh, hỏi
Dạo này mọi người tập luyện thế nào rồi ?
Vương phi, rất tốt ạ
Được. Nếu có thời gian ta sẽ kiểm tra
Dạ
Rồi về thôi
Cô dẫn cô bé về lều trại.
Nàng tỉnh rồi à. Mau ăn chút cháo đi
Được
Cô từ từ ngồi dậy , cảm thấy người không có một chút sức lực nào , cô hỏi cửu vương
Hôm qua ,ta sao vậy?
Nàng ngất đi do kiệt sức với cả không ăn uống
Thảo nào ta tỉnh dậy thì không có một chút sức nào
Thôi mau ăn đi không nguội bây giờ
Được
Ta đút cho nàng
Ta tự ăn được
Ngoan ..nghe lời
( Hết cách ) Tùy chàng vậy
Bây giờ nàng thấy sao rồi?
Ta ổn rồi
Vậy thì được.Mấy ngày nay , mấy đứa nó lo cho nàng lắm đấy
Ý chàng là .....
Đúng lúc này bên ngoài cửa có bóng người , thấy vậy cô mỉm cười nói
Vào đây đi. Đừng đứng ngoài đó nữa
Từ bên ngoài 3 đứa bé bước vào , ánh mắt có chút u buồn , họ đi đến cạnh giường của cô nói
Tiểu thư, người sao rồi?
Ta không sao. Xin lỗi mấy em để mấy em lo lắng rồi
Không sao ạ. Người không sao là tốt lắm rồi
Hay vậy đi , để tạ lỗi ta dẫn mấy đứa đi chơi , thế nào?
Đi chơi ạ?
Ừ, nói đi muốn đi đâu?
Thật sao ạ?
Thế có nói không ? Không thì ta đổi ý đó nha
Dạ. Vậy thì người đưa tụi em đến doanh trại trên đảo được không ạ?
Nhiều chỗ để chơi như vậy mà mấy đứa lại muốn đến đó
Bọn em thấy ở đó chơi rất vui
Được rồi, về chuẩn bị ta dẫn mấy đứa đi
Hôm nay không được
Sao vậy?
Để mai đi . Còn bây giờ ăn hết chén cháo này đã
Được rồi
Cửu vương dịu dàng trong từng ánh mắt khi nhìn cô , Tiểu Thương thấy cảnh này thì rất ngạc nhiên
Đó thật sự là vương gia sao? Khác hoàn toàn với khi ở doanh trại, sự dịu dàng này có lẽ chỉ tiểu thư mới khiến ngài ấy bộc lộ ra
Tiểu thư, vậy thì tụi em xin phép về chuẩn bị đồ
Ừ đi đi
Hôm sau, cô đi ra khỏi phòng ,tâm trạng rất thoả mái, dễ chịu nhìn những ánh nắng sớm chiếu xuống , lúc này Tiểu Phù, Tiểu Tuyết,Tiểu Thương đi đến , họ đều chuẩn bị xong đồ đạc để xuất phát đến đảo. Họ ra cổng phủ thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài , mấy người đẩy cửa bước ra thì thấy Tiêu Thục Quyên và Tiêu Vân Nhi đứng ở đó , họ còn mang theo thứ gì đó ,cô đi đến nói
Mấy người tới làm gì?
Bọn ta không thể tới sao?
( Lạnh lùng ) Không thể
( Tức giận ) Ngươi.....
Tam tỷ, nghe nói người bị bệnh nên ta và nhị tỷ đặc biệt thăm tỷ
Có mà đến xem ta chết chưa thì có
Tam tỷ, nhị tỷ còn tự tay nấu cho tỷ rất nhiều đồ để người bồi bổ
Ta không cần , mấy người mang về đi
Tỷ cầm đi mà
Tiêu Vân Nhi vừa nói vừa đứa đồ cho cô nhưng cô nhất quyết không cầm
( Tức ) Ta đã bảo không cần
Cô hất tay lỡ làm rơi hết những đồ ở trong hộp gỗ xuống đất , làm tất cả đều bẩn hết , nghe thấy tiếng đổ vỡ cửu vương cùng mấy người nữa ra xem sao. Vừa thấy cửu vương Tiêu Vân Nhi liền đi đến kể khổ nhưng bị cửu phớt lờ, hắn đi đến dịu dàng nói với cô
Nàng có bị thương không?
Ta không sao
Tam tỷ, nhị tỷ có lòng tốt nầu đồ ăn cho tỷ bồi bổ vậy mà tỷ lại hất hết chúng đi
Tam muội, nếu muội không thích ta nhưng muội cũng không thể làm như vậy chứ
Có mỗi kiểu diễn này mà mấy người cứ diễn đi diễn lại không chán sao
Vô vị
Nhị công chúa , Nguyệt Nhi làm hỏng đồ của hai người thì để phu quân ta đền hộ nàng ấy
Vương gia, không phải......
( Ngắt lời)
Người đâu, bảo với nhà bếp làm 10 phần như này mang đến cho nhị công chúa,Thiên quốc ta không lãng phí thức ăn nên mong hai người.....Hai người hiểu ý ta mà
Vương gia, không cần đâu, bọn ta....
Không cần nói nữa
Vương gia
Lúc này ánh mắt của Tiêu Thục Quyên nhìn một cách say đắm lên trên người cửu vương , nhìn thấy như vậy cô cảm thấy khó chịu , cô nhìn cô ta bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nói
Nhị tỷ à không Tiêu Thục Quyên cô nên bỏ cái ánh mắt ngưỡng mộ phu quân ta đi, nếu lần sau để ta nhìn thấy nữa thì ta NHẤT ĐỊNH SẼ PHẾ ĐI ĐÔI MẮT CỦA NGƯƠI
( Sợ ) Tiêu Nguyệt ánh ánh mắt của nó cứ như muốn giết mình ngay vậy
Ta ....
Sau này ta mong mấy người gọi ta là cửu vương phi , ta đã không còn là người của Chu quốc nữa rồi với cả ta không thân với hai người
Ngươi....
Còn bây giờ mong hai người về cho , bọn ta không rảnh tiếp mấy người
Không nghe thấy nàng ấy nói gì sao?Còn không mau đi
Dạ bọn ta đi ngay , vương gia ngài đừng nổi nóng
Sau khi họ rời đi , mấy người khởi hành đến doanh trại . Đi một thời gian , thì đến nơi. Lúc này những thị vệ canh giữ bên ngoài đi xuống , một tên đứng đầu nói
Vương gia, vương phi , mới tới
Ngươi đưa họ vào trong hộ ta
Dạ vương phi
Chúng ta vào trước thôi
Sau khi cô, cửu vương và Tiểu Thương vào trong , bên ngoài lúc này
Đi thôi , ta đưa hai người vào
Được
Sau khi hai cô bé được đưa vào trong đảo thì liền đi đâu đó không hề đến tìm cô, thấy rất lâu rất lâu không thấy họ cô liền đi tìm , cô đi hết khu này sang khu khác đều không thấy hai cô bé, cho đến khi cô đi đến khu luyện kiếm thì thấy hai cô bé đang ở đó , thấy hai cô bé nhờ mấy người ở đây chỉ dậy nên cô đã ra xem sao, cô đi đến rất gần nhưng họ đều không phát hiện ra cho đến khi cô nói
Hai đứa đang làm cái gì vậy?
( Giật mình) Tiểu thư
Ta cho hai đứa đi chơi , hai đứa lại chạy đến đây nghịch kiếm
Không phải chơi ạ
Hử. Vậy thì làm gì?
Thật ra , chúng em muốn đến đây để luyện võ
Luyện võ? Sao tự nhiên lại muốn luyện võ
Tụi em muốn bảo vệ người
Hả
Tiểu thư, trong thời gian qua , tụi em cảm thấy có rất nhiều người muốn hại người nên tụi em phải trở nên thật mạnh mới có thể bảo vệ người
( Ngạc nhiên ) Hai em
Cô cười nhẹ rồi đi đến xoa đầu hai cô bé nói
Cảm ơn hai em . Mà sao muốn học sao không nói với ta?
Tiểu thư, người mới khoẻ lại nên tụi em không muốn người ...
Hai cái đứa này. Có gì đâu. Thôi về chuẩn bị đi mai ta sẽ đích thân huấn luyện hai em
Dạ
Cô quay sang nhìn mấy người bên cạnh, hỏi
Dạo này mọi người tập luyện thế nào rồi ?
Vương phi, rất tốt ạ
Được. Nếu có thời gian ta sẽ kiểm tra
Dạ
Rồi về thôi
Cô dẫn cô bé về lều trại.