-
Chương 13: Ghen
Sau khi việc nước nóng xử lý xong, Tần Thái không còn phải tắm bằng nước lạnh nữa. ăn xong bữa tối với đầy đủ dưỡng chất, Tần Thái chạy ngay tới trước giá sách trong thư phòng, vừa nhìn tiêu đề mấy cuốn sách cô đã vô cùng bất mãn: Lã Liệt Thạch cũng thật là, sách mua cho con trai mình thì toàn " Cách xem tướng pháp" "Tướng số", còn sách cho cô lại là một đống.....
Cô lục lọi từ trên xuống dưới: Chủng loại cũng nhiều gớm, có Quỳnh Dao, Cổ Linh, có Tịch Quyên, còn cả Lý Ngư....
Tức chết đi được!
.... Anh mù, tôi vẫn nên tới đọc sách cùng anh thì hơn....
Sáng sớm hôm sau, Tần Thái lên tầng chín thấy Lã Lương Bác đã ở đó rồi. Lần này cô không khách sao nữa, mà ngồi luôn xuống: "Anh mù, buổi tối dạy tôi cách dùng máy tính nhé."
Lã Lương Bác đang "đọc" sách, nghe vậy chỉ gật đầu: "Ừ."
Tần Thái cảm thấy con người anh ta khá tốt, nên bắt đầu tỏ ra thân thiện: "Tôi không có ý định bắt nạt anh đâu, bù lại, buổi chiều tôi đọc sách cho anh nghe."
Lã Lương Bác cười: "Không cần."
Nhưng Tần Thái đã giật quyển sách trong tay anh ta, thấy là cuốn "Tích thiên tủy kinh", cô rất thắc mắc: "Thực ra, nếu anh muốn biết gì, tôi có thể xem giúp anh, không cần tốn sức học mấy thứ này đâu."
Lã Lương Bác thoáng chau mày: "Tôi không cần."
Lúc này Tần Thái mới phát hiện ra anh ta có vẻ không vui, cô dịch lại gần hơn chút nữa: "Anh mù, anh giận rồi à?"
Lã Lương Bác giật lại cuốn sách từ trong tay cô: "Không dám."
Tần Thái không biết mình có chỗ nào đắc tội với anh ta, nhưng trước mặt Lã Lương Bác Tần Thái thấy không cần vòng vo: "Tôi có chỗ nào đắc tội với anh thì anh cứ nói ra, sau này tôi sẽ chú ý là được chứ gì?"
Lã Lương Bác im lặng, cô lại giật lại cuốn "Tích Thiên Tủy kinh", lần này không nói nữa, bắt đầu đọc từng câu một, đọc được hai trang, Lã Lương Bác mới nói: "Đừng coi tôi như phế nhân thế chứ."
Tần Thái khẽ sững lại, một lúc sau đáp: "Ồ."
Thế là lần cãi nhau này, cứ thế qua đi nhẹ nhàng.
Tần Thái có chút bối rối, một người mới tốt nghiệp cấp II như cô, thỉnh thoảng cũng không hiểu những thứ quá uyên bác này. Mỗi lần gặp phải chữ mình không biết đều phải để Lã Lương Bác "sờ". Đọc được nửa cuốn "Tích Thiên Tủy kinh", Tần Thái nước mắt giàn giụa.
Mẹ ơi, mình vẫn nên về phòng đọc Quỳnh Dao, Cổ Linh, Tịch Quyên thôi....
Lã Lương Bác cũng không chê cười cô, thỉnh thoảng còn giải thích từng câu từng chữ cho cô nghe.
Lã Liệt Thạch lên tần tìm Tần Thái, đứng ngoài cửa phòng, thấy hai đứa trẻ đang ngồi ở bàn cuối cùng thì thầm gì đó. Tần Thái còn đang khoa chân múa tay, đứa con trai từ lâu không biết cười của ông ta lúc này nụ cười vẫn đang đọng trên môi.
Ông ta đứng nguyên tại chỗ không dám cử động, rất lâu sau đó mới rón rén đi xuống. Lã Lương Bác quay đầu về phía cửa, đương nhiên anh không nhìn thấy gì cả, nhưng lập tức thu lại nụ cười: "Tiếp tục."
Thính lực của những người mù rất tốt, người bình thường khó tưởng tượng được.
Đọc xong sách đã hơn sáu giờ tối, Tần Thái đỡ Lã Lương Bác xuống lầu. Lã Lương Bác đã nhận lời sẽ dạy cô dùng máy tính. Anh vẫn chưa quen với cách bài trí trong phòng Tần Thái, nên phải lần mò một hồi, sau đó dạy Tần Thái cách mở, tắt máy, mở tệp văn bản, copy rồi paste....
Tần Thái không đến nỗi quá ngốc nghếch, cô học khá nhanh, nhờ sự chỉ dẫn của Lã Lương Bác cô đã tự xin được số QQ. Lã Lương Bác ngồi dựa lưng vào ghê, dạy cô cách tải phần mềm QQ xuống, rồi cách đăng nhập.
Có điều thật xin lỗi "thầy giáo" thứ mà cô học được nhanh nhất chính là chơi game.....
Đang chơi một mình vui vẻ, Lã Lương Bác dựa vào trí nhớ của mình lần sờ tìm ra cửa, chỉ khẽ gọi nàng. "Tiên tri."
Tần Thái không quay đầu lại, ngắt lời anh luôn: "Đừng gọi tôi là tiên tri, gọi tôi là Tần Thái, hoặc Tần Tiểu Muội."
Lã Lương Bác thận trọng đi ra ngoài: "Tất cả mọi thư tín, trang web, di động dùng ở Bất Ki Các đều bị giám sát, cô phải cẩn thận."
Tần Thái giật mình, đột nhiên nghĩ ra lần trước khi cô gọi điện cho Bạch Hà, giọng Bạch Hà rất bình thường, mỗi câu Bạch Hà nói cũng đều hết sức bình thường....
Vì vậy, sư phụ không phải không quan tâm đ ến cô, chỉ là sợ gây phiền phức cho cô chăng?
Nghĩ đến đây, đột nhiên cô lại thấy vui, ra phòng khách gọi điện thoại: "Sư phụ, sư phụ ăn cơm chưa?"
Phía bên Bạch Hà rất yên tĩnh, dường như Tần Thái có thể tưởng tượng được trong cửa hàng đồ mã của Bạch Hà, cả ngày làm bạn với tiền giấy, vàng giấy, Bạch Hà lặng lẽ ngồi trước quầy, tay cầm bút chấm mực, từng nét từng nét một viết lên tờ tiền.
Đấy từng là không gian vô cùng yên bình, lưu lại trong ký ức lại trở nên dịu dàng như thế.
Đầu dây bên kia, Bạch Hà điềm đạm ừm một tiếng, như rất nhàn tản tiếp chuyện cô. Tần Thái cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Sư phụ, tôi rất tốt, sư phụ không cần phải lo lắng."
Bạch Hà trầm mặc hồi lâu, như định nói gì đó, cuối cùng lại chỉ điềm đạm đáp: "Ở nhà mọi việc đều ổn, yên tâm."
Hai bên nhất thời im lặng, chẳng biết nên nói gì tiếp, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng ấm áp.Tần Thái khẽ hỏi: "Việc buôn bán ở cửa hàng có thuận lợi không?"
Bạch Hà trả lời ngắn gọn, hai người nói thêm vài câu nữa, thực ra Tần Thái có rất nhiều chuyện muốn nói với sư phụ, nhưng cuối cùng vẫn cúp máy. Sau đó cô mới phát hiện ra, anh chàng mù đã về từ bao giờ.
Cô chạy ra ngoài, đứng ở lan can cầu thang ngó xuống, Lã Lương Bác dùng gậy dò đường, vừa ra khỏi tòa nhà. Tần Thái đứng ở hành lang không xuống theo: Anh ta đã nói đừng coi anh ta là phế nhân mà.
Nói thật thì anh ta không hoàn toàn là phế nhân. Tần Thái nhìn bóng lưng anh ta chầm chậm đi vào bóng râm của hai hàng cây bên đường, trong lòng bỗng có chút chua xót.
Cô cũng không biết mình làm sao nữa, hồi ở trấn Chu Dương, Tần Lão Nhị năm ngày ba bữa lại đánh cô một trận, cô tức thì tức, nhưng chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ thế này.
Buổi tối, Tần Thái không ngủ được, cô ngồi chơi game.
Chơi cho tới tận khi trời sáng, cô rửa mặt ăn cơm, sau đó chạy thẳng lên tầng chín. Đến nơi mới bảy giờ bốn mươi phút, Lã Lương Bác đã ngồi ở đó rồi.
Tần Thái đón lấy cuốn sách anh mang theo, lần này không phải sách dành cho người mù. Lã Lương Bác cũng không bận tâm, nói: "Những người làm sách chậm quá, nhiều cuốn làm không kịp."
Tần Thái xắn tay áo, trả lời rất thoải mái: "Không sao, có tôi đây rồi!" nói xong, cô cảnh giác: "Nhưng đọc sai anh không được cười tôi."
Lã Lương Bác nghiêm túc đáp: "ừ" nhưng anh ta cũng nói thêm, "Chữ nào không đọc được thì phải nói với tôi, đừng đọc bừa để tôi hiểu lầm nội dung."
Tần Thái vỗ ngực hứa: "Đương nhiên, không nhìn xem tôi là ai à, giống loại người sẽ làm chuyện đó lắm sao?"
Lã Lương Bác trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Lần trước cô đọc "爻" thành "驳", làm tôi cứ phải suy đoán mãi...."
Note: (Hào) Vạch bát quái trong kinh Dịch. Ba hào họp thành một quái quẻ. 驳 (bo) Loang lổ, có nhiều màu sắc khác nhau
"Mắng mỏ cũng không nên bóc mẽ điểm yếu của người khác ra, đạo lý đơn giản như thế mà anh không hiểu à?!"
Tôi đang nói đạo lý với anh đấy....
Lã Lương Bác đẩy đẩy gọng kính đen trên sống mũi: "Ồ."
Thế là lại kết thúc một lần tranh luận.
Khoảng hơn mười giờ, Tần Thái cơn buồn ngủ biến mất cả tối hôm qua bỗng dưng kéo đến. Cô không thể trụ thêm được nữa: "Lã Lương Bác, anh tự ôn tập đi, tôi phải đi ngủ một lát đã."
Lã Lương Bác lại thấy có lỗi: "Tôi không nên làm mất thời gian của cô."
Tần Thái buồn ngủ quá rồi: "Nói linh tinh gì thế, tôi gục một lát thôi."
Lã Lương Bác nhắc: "Về phòng ngủ đi, nằm đây....để người ta nhìn thấy không hay đâu."
"Làm sao mà không hay?" Tần Thái như nghĩ ra điều gì đó, bất giác đứng dậy, "Anh chê tôi là gái đã có chồng, làm bại hoại danh dự của anh phải không?"
Lã Lương Bác khẽ thở dài: "Sao còn mẫn cảm hơn cả người mù thế? Cô ngủ đi, tôi tự học."
Lúc này Tần Thái mới nằm bò ra bàn, không lâu sau thì ngủ say tít.
Lã Lương Bắc nhớ lại nội dung mà Tần Thái vừa đọc một lần, từ nhỏ trí nhớ của anh đã rất tốt, sau khi bị mù lại càng tinh anh hơn, chỉ cần nghe là thuộc. Có điều những thứ này ý nghĩa thâm sâu, phải giác ngộ từ từ.
Có một người ở bên cạnh, thời gian dường như trôi qua rất nhanh. Lã Lương Bác sờ sờ chiếc đồng hồ dành cho người mù ở cổ tay, đã mười hai giờ rồi. Tần Thái đang ngủ ngon lành, anh rón rén đứng dậy, đi xuống dưới, không lâu sau, xách một hộp cơm vào.
Mùi thơm của thức ăn làm Tần Thái tỉnh giấc, hộp cơm ba tầng đầy ăm ắp, đủ cho cả hai. Ồ, nhưng lại chỉ có một đôi đũ. Lã Lương Bác nhận ran gay, lập tức lần đũa đưa cho Tần Thái: "Ăn trước đi."
Tần Thái bắt khoắn: "Chỉ có một đôi đũa thôi."
Lã Lương Bác gật đầu: "Cô ăn trước."
Tần Thái không hổ là Tần Thái, lập tức lại nghĩ ra cách: "Thế này vậy, tôi dùng đầu đũa này, anh đổi đầu đũa đi, được không?"
Lã Lương Bác chẳng biết nên cười hay nên khóc: "Ừ."
Trong hộp cơm có ba món một canh, màu sắc nhìn bình thường nhưng mùi vị khá ngon. Một món cá nấu cà, đậu phụ kho dưa, thịt xắt hạt lịu kho tiêu, thêm món canh bí nấu thịt viên. Tần Thái vừa ăn vừa đổi đầu đũa gắp cho Lã Lương Bác.
"Há miệng, a....." Lã Lương Bác quả nhiên rất nghe lời há miệng, một hộp cơm, hai người nhanh chóng giải quyết hết sạch.
Lã Lương Bác đưa tay ra sờ để thu dọn, Tần Thái đâu chịu để anh làm những việc ấy, lập tức đậy nắp hộp vào: "Để tôi mang xuống."
Lã Lương Bác khựng lại: "Không cần, tôi tự mang xuống được."
Tần Thái còn định nói thêm gì nữa, anh đã cầm hộp cơm, lần mò đi xuống lầu.
Tần Thái không yên tâm, người phụ trách việc ăn uống của anh không được vào tòa nhà này, điều đó có nghĩa anh phải mang xuống dưới.
Cô xuống tầng tám, vẫn đứng ở lan can cầu thang nhìn xuống dưới. Khoảng mười mấy phút sau, mới thấy Lã Lương Bác đi ra ngoài. Một người phụ nữ đứng ở ngoài tòa nhà bước tới, ban đầu Tần Thái còn tưởng đấy là học sinh trong trường, nhưng giờ mới nhận ra cô ta đứng đợi Lã Lương Bác....
Giống như bị dội cho gáo nước lạnh, cô rùng mình: Thì ra Lã Lương Bác có bạn gái rồi. Còn cô vốn đã có ý định xấu thì cũng thôi, nhưng lại cùng anh ta hưởng thụ thành quả lao động của người ta.
Mẹ kiếp, thật vô xỉ quá đi mất. Tần Thái xấu hổ.
Nhất định là đầu óc cô có vấn đề rồi, sao lại mơ như thế, mà còn ngây ngốc tin là thật!
Lòng dạ ngổn ngang, cuối cùng đành lẳng lặng quay lên tầng chín. Cúi đầu ngồi im, đợi Lã Lương Bác về. Tần Thái giống như con mèo bị giẫm vào đuôi, đứng dậy: "Gì nhỉ....anh đọc sách đi, tôi....tôi về phòng ngủ một lát."
Lã Lương Bác còn chưa trả lời, cô đã đi như chạy.
Từ sau hôm đấy, phải mấy ngày liền Tần Thái không lên tầng chín, mà cô cũng không thể không từ bỏ chơi game. Hàng ngày, hễ đến giờ cơm, theo thói quen Tần Thái đều đứng ở hành lang. Người con gái kia ngày nào cũng mang cơm cho Lã Lương Bác.
Đấy là một cô gái rất trẻ, luôn mặc váy ngắn trên đầu gối. Thế giới này thật kỳ lạ, người thì mặc áo len, áo bông vẫn lạnh phát run, người thì mặc váy ngắn đi tất mỏng vẫn tươi roi rói.
Tần Thái thấy rất ấm ức, mỗi lần gặp Lã Lương Bác xuống lầu cũng chẳng thèm chào hỏi anh. Còn anh không nhìn thấy cô, chỉ cần Tần Thái đứng im bất động, Lã Lương Bác sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Cuối cùng hôm nay, sau khi Lã Lương Bác lại nhận hộp cơm từ tay cô gái kia, Tần Thái buông lời thề: Sẽ không ngây ngốc đứng đây nhìn nữa. Cô đứng đó rất lâu, hạ quyết tâm quay về phòng.
"Tiên tri?" phía sau vang lên tiếng nói, là Lã Lương Bác. Tần Thái ấm ức tới mức chỉ muốn khóc toáng lên cho hả, nhưng vẫn cố nén giọng đáp: "Ừm."
Không khí như ngưng đọng, khiến người ta hít thở cũng khó khăn. Rất lâu sau đó, vẫn là Lã Lương Bác lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này: "Mấy hôm nay.....có khỏe không?"
Tần Thái nghe giọng mình cứng nhắc: "Khỏe....cũng ổn."
Vì số điểm tích lũy được ở game trong QQ bị thua sạch rồi.
Lã Lương Bác dịu giọng: "Lương Bác....có chỗ nào đắc tội với tiên tri rồi?"
Nhắc đến lại khiến Tần Thái bốc hỏa: Tôi không biết thì thôi, anh có bạn gái mà không chịu nói! Khiến tôi thành con công xòe đuôi, khốn kiếp!
Nhưng nghĩ lại không thể trách anh được, dù sao anh cũng chưa từng nói dối. Thôi, mình là một cô gái tốt tốt không so đo với người mù!
Tần Thái nói dỗi:
"Không có, bạn gái anh....rất xinh, nấu cơm cũng ngon nữa." Tìm cách lảng tránh.
"Bạn gái?" Lã Lương Bác thoáng giật mình, sau đó hiểu ra: "Đấy không phải bạn gái tôi."
"Hả?"
"Đấy là mẹ kế của tôi."
"Á....."
"Người mù mà, làm gì có bạn gái."
Đột nhiên cô lại có cảm giác vui mừng trước nỗi đau khổ của người khác là sao?
Cảm ơn trời phật, tôi lại có thể tiếp tục xòe đuôi được rồi!!!!
Cô lục lọi từ trên xuống dưới: Chủng loại cũng nhiều gớm, có Quỳnh Dao, Cổ Linh, có Tịch Quyên, còn cả Lý Ngư....
Tức chết đi được!
.... Anh mù, tôi vẫn nên tới đọc sách cùng anh thì hơn....
Sáng sớm hôm sau, Tần Thái lên tầng chín thấy Lã Lương Bác đã ở đó rồi. Lần này cô không khách sao nữa, mà ngồi luôn xuống: "Anh mù, buổi tối dạy tôi cách dùng máy tính nhé."
Lã Lương Bác đang "đọc" sách, nghe vậy chỉ gật đầu: "Ừ."
Tần Thái cảm thấy con người anh ta khá tốt, nên bắt đầu tỏ ra thân thiện: "Tôi không có ý định bắt nạt anh đâu, bù lại, buổi chiều tôi đọc sách cho anh nghe."
Lã Lương Bác cười: "Không cần."
Nhưng Tần Thái đã giật quyển sách trong tay anh ta, thấy là cuốn "Tích thiên tủy kinh", cô rất thắc mắc: "Thực ra, nếu anh muốn biết gì, tôi có thể xem giúp anh, không cần tốn sức học mấy thứ này đâu."
Lã Lương Bác thoáng chau mày: "Tôi không cần."
Lúc này Tần Thái mới phát hiện ra anh ta có vẻ không vui, cô dịch lại gần hơn chút nữa: "Anh mù, anh giận rồi à?"
Lã Lương Bác giật lại cuốn sách từ trong tay cô: "Không dám."
Tần Thái không biết mình có chỗ nào đắc tội với anh ta, nhưng trước mặt Lã Lương Bác Tần Thái thấy không cần vòng vo: "Tôi có chỗ nào đắc tội với anh thì anh cứ nói ra, sau này tôi sẽ chú ý là được chứ gì?"
Lã Lương Bác im lặng, cô lại giật lại cuốn "Tích Thiên Tủy kinh", lần này không nói nữa, bắt đầu đọc từng câu một, đọc được hai trang, Lã Lương Bác mới nói: "Đừng coi tôi như phế nhân thế chứ."
Tần Thái khẽ sững lại, một lúc sau đáp: "Ồ."
Thế là lần cãi nhau này, cứ thế qua đi nhẹ nhàng.
Tần Thái có chút bối rối, một người mới tốt nghiệp cấp II như cô, thỉnh thoảng cũng không hiểu những thứ quá uyên bác này. Mỗi lần gặp phải chữ mình không biết đều phải để Lã Lương Bác "sờ". Đọc được nửa cuốn "Tích Thiên Tủy kinh", Tần Thái nước mắt giàn giụa.
Mẹ ơi, mình vẫn nên về phòng đọc Quỳnh Dao, Cổ Linh, Tịch Quyên thôi....
Lã Lương Bác cũng không chê cười cô, thỉnh thoảng còn giải thích từng câu từng chữ cho cô nghe.
Lã Liệt Thạch lên tần tìm Tần Thái, đứng ngoài cửa phòng, thấy hai đứa trẻ đang ngồi ở bàn cuối cùng thì thầm gì đó. Tần Thái còn đang khoa chân múa tay, đứa con trai từ lâu không biết cười của ông ta lúc này nụ cười vẫn đang đọng trên môi.
Ông ta đứng nguyên tại chỗ không dám cử động, rất lâu sau đó mới rón rén đi xuống. Lã Lương Bác quay đầu về phía cửa, đương nhiên anh không nhìn thấy gì cả, nhưng lập tức thu lại nụ cười: "Tiếp tục."
Thính lực của những người mù rất tốt, người bình thường khó tưởng tượng được.
Đọc xong sách đã hơn sáu giờ tối, Tần Thái đỡ Lã Lương Bác xuống lầu. Lã Lương Bác đã nhận lời sẽ dạy cô dùng máy tính. Anh vẫn chưa quen với cách bài trí trong phòng Tần Thái, nên phải lần mò một hồi, sau đó dạy Tần Thái cách mở, tắt máy, mở tệp văn bản, copy rồi paste....
Tần Thái không đến nỗi quá ngốc nghếch, cô học khá nhanh, nhờ sự chỉ dẫn của Lã Lương Bác cô đã tự xin được số QQ. Lã Lương Bác ngồi dựa lưng vào ghê, dạy cô cách tải phần mềm QQ xuống, rồi cách đăng nhập.
Có điều thật xin lỗi "thầy giáo" thứ mà cô học được nhanh nhất chính là chơi game.....
Đang chơi một mình vui vẻ, Lã Lương Bác dựa vào trí nhớ của mình lần sờ tìm ra cửa, chỉ khẽ gọi nàng. "Tiên tri."
Tần Thái không quay đầu lại, ngắt lời anh luôn: "Đừng gọi tôi là tiên tri, gọi tôi là Tần Thái, hoặc Tần Tiểu Muội."
Lã Lương Bác thận trọng đi ra ngoài: "Tất cả mọi thư tín, trang web, di động dùng ở Bất Ki Các đều bị giám sát, cô phải cẩn thận."
Tần Thái giật mình, đột nhiên nghĩ ra lần trước khi cô gọi điện cho Bạch Hà, giọng Bạch Hà rất bình thường, mỗi câu Bạch Hà nói cũng đều hết sức bình thường....
Vì vậy, sư phụ không phải không quan tâm đ ến cô, chỉ là sợ gây phiền phức cho cô chăng?
Nghĩ đến đây, đột nhiên cô lại thấy vui, ra phòng khách gọi điện thoại: "Sư phụ, sư phụ ăn cơm chưa?"
Phía bên Bạch Hà rất yên tĩnh, dường như Tần Thái có thể tưởng tượng được trong cửa hàng đồ mã của Bạch Hà, cả ngày làm bạn với tiền giấy, vàng giấy, Bạch Hà lặng lẽ ngồi trước quầy, tay cầm bút chấm mực, từng nét từng nét một viết lên tờ tiền.
Đấy từng là không gian vô cùng yên bình, lưu lại trong ký ức lại trở nên dịu dàng như thế.
Đầu dây bên kia, Bạch Hà điềm đạm ừm một tiếng, như rất nhàn tản tiếp chuyện cô. Tần Thái cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Sư phụ, tôi rất tốt, sư phụ không cần phải lo lắng."
Bạch Hà trầm mặc hồi lâu, như định nói gì đó, cuối cùng lại chỉ điềm đạm đáp: "Ở nhà mọi việc đều ổn, yên tâm."
Hai bên nhất thời im lặng, chẳng biết nên nói gì tiếp, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng ấm áp.Tần Thái khẽ hỏi: "Việc buôn bán ở cửa hàng có thuận lợi không?"
Bạch Hà trả lời ngắn gọn, hai người nói thêm vài câu nữa, thực ra Tần Thái có rất nhiều chuyện muốn nói với sư phụ, nhưng cuối cùng vẫn cúp máy. Sau đó cô mới phát hiện ra, anh chàng mù đã về từ bao giờ.
Cô chạy ra ngoài, đứng ở lan can cầu thang ngó xuống, Lã Lương Bác dùng gậy dò đường, vừa ra khỏi tòa nhà. Tần Thái đứng ở hành lang không xuống theo: Anh ta đã nói đừng coi anh ta là phế nhân mà.
Nói thật thì anh ta không hoàn toàn là phế nhân. Tần Thái nhìn bóng lưng anh ta chầm chậm đi vào bóng râm của hai hàng cây bên đường, trong lòng bỗng có chút chua xót.
Cô cũng không biết mình làm sao nữa, hồi ở trấn Chu Dương, Tần Lão Nhị năm ngày ba bữa lại đánh cô một trận, cô tức thì tức, nhưng chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ thế này.
Buổi tối, Tần Thái không ngủ được, cô ngồi chơi game.
Chơi cho tới tận khi trời sáng, cô rửa mặt ăn cơm, sau đó chạy thẳng lên tầng chín. Đến nơi mới bảy giờ bốn mươi phút, Lã Lương Bác đã ngồi ở đó rồi.
Tần Thái đón lấy cuốn sách anh mang theo, lần này không phải sách dành cho người mù. Lã Lương Bác cũng không bận tâm, nói: "Những người làm sách chậm quá, nhiều cuốn làm không kịp."
Tần Thái xắn tay áo, trả lời rất thoải mái: "Không sao, có tôi đây rồi!" nói xong, cô cảnh giác: "Nhưng đọc sai anh không được cười tôi."
Lã Lương Bác nghiêm túc đáp: "ừ" nhưng anh ta cũng nói thêm, "Chữ nào không đọc được thì phải nói với tôi, đừng đọc bừa để tôi hiểu lầm nội dung."
Tần Thái vỗ ngực hứa: "Đương nhiên, không nhìn xem tôi là ai à, giống loại người sẽ làm chuyện đó lắm sao?"
Lã Lương Bác trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Lần trước cô đọc "爻" thành "驳", làm tôi cứ phải suy đoán mãi...."
Note: (Hào) Vạch bát quái trong kinh Dịch. Ba hào họp thành một quái quẻ. 驳 (bo) Loang lổ, có nhiều màu sắc khác nhau
"Mắng mỏ cũng không nên bóc mẽ điểm yếu của người khác ra, đạo lý đơn giản như thế mà anh không hiểu à?!"
Tôi đang nói đạo lý với anh đấy....
Lã Lương Bác đẩy đẩy gọng kính đen trên sống mũi: "Ồ."
Thế là lại kết thúc một lần tranh luận.
Khoảng hơn mười giờ, Tần Thái cơn buồn ngủ biến mất cả tối hôm qua bỗng dưng kéo đến. Cô không thể trụ thêm được nữa: "Lã Lương Bác, anh tự ôn tập đi, tôi phải đi ngủ một lát đã."
Lã Lương Bác lại thấy có lỗi: "Tôi không nên làm mất thời gian của cô."
Tần Thái buồn ngủ quá rồi: "Nói linh tinh gì thế, tôi gục một lát thôi."
Lã Lương Bác nhắc: "Về phòng ngủ đi, nằm đây....để người ta nhìn thấy không hay đâu."
"Làm sao mà không hay?" Tần Thái như nghĩ ra điều gì đó, bất giác đứng dậy, "Anh chê tôi là gái đã có chồng, làm bại hoại danh dự của anh phải không?"
Lã Lương Bác khẽ thở dài: "Sao còn mẫn cảm hơn cả người mù thế? Cô ngủ đi, tôi tự học."
Lúc này Tần Thái mới nằm bò ra bàn, không lâu sau thì ngủ say tít.
Lã Lương Bắc nhớ lại nội dung mà Tần Thái vừa đọc một lần, từ nhỏ trí nhớ của anh đã rất tốt, sau khi bị mù lại càng tinh anh hơn, chỉ cần nghe là thuộc. Có điều những thứ này ý nghĩa thâm sâu, phải giác ngộ từ từ.
Có một người ở bên cạnh, thời gian dường như trôi qua rất nhanh. Lã Lương Bác sờ sờ chiếc đồng hồ dành cho người mù ở cổ tay, đã mười hai giờ rồi. Tần Thái đang ngủ ngon lành, anh rón rén đứng dậy, đi xuống dưới, không lâu sau, xách một hộp cơm vào.
Mùi thơm của thức ăn làm Tần Thái tỉnh giấc, hộp cơm ba tầng đầy ăm ắp, đủ cho cả hai. Ồ, nhưng lại chỉ có một đôi đũ. Lã Lương Bác nhận ran gay, lập tức lần đũa đưa cho Tần Thái: "Ăn trước đi."
Tần Thái bắt khoắn: "Chỉ có một đôi đũa thôi."
Lã Lương Bác gật đầu: "Cô ăn trước."
Tần Thái không hổ là Tần Thái, lập tức lại nghĩ ra cách: "Thế này vậy, tôi dùng đầu đũa này, anh đổi đầu đũa đi, được không?"
Lã Lương Bác chẳng biết nên cười hay nên khóc: "Ừ."
Trong hộp cơm có ba món một canh, màu sắc nhìn bình thường nhưng mùi vị khá ngon. Một món cá nấu cà, đậu phụ kho dưa, thịt xắt hạt lịu kho tiêu, thêm món canh bí nấu thịt viên. Tần Thái vừa ăn vừa đổi đầu đũa gắp cho Lã Lương Bác.
"Há miệng, a....." Lã Lương Bác quả nhiên rất nghe lời há miệng, một hộp cơm, hai người nhanh chóng giải quyết hết sạch.
Lã Lương Bác đưa tay ra sờ để thu dọn, Tần Thái đâu chịu để anh làm những việc ấy, lập tức đậy nắp hộp vào: "Để tôi mang xuống."
Lã Lương Bác khựng lại: "Không cần, tôi tự mang xuống được."
Tần Thái còn định nói thêm gì nữa, anh đã cầm hộp cơm, lần mò đi xuống lầu.
Tần Thái không yên tâm, người phụ trách việc ăn uống của anh không được vào tòa nhà này, điều đó có nghĩa anh phải mang xuống dưới.
Cô xuống tầng tám, vẫn đứng ở lan can cầu thang nhìn xuống dưới. Khoảng mười mấy phút sau, mới thấy Lã Lương Bác đi ra ngoài. Một người phụ nữ đứng ở ngoài tòa nhà bước tới, ban đầu Tần Thái còn tưởng đấy là học sinh trong trường, nhưng giờ mới nhận ra cô ta đứng đợi Lã Lương Bác....
Giống như bị dội cho gáo nước lạnh, cô rùng mình: Thì ra Lã Lương Bác có bạn gái rồi. Còn cô vốn đã có ý định xấu thì cũng thôi, nhưng lại cùng anh ta hưởng thụ thành quả lao động của người ta.
Mẹ kiếp, thật vô xỉ quá đi mất. Tần Thái xấu hổ.
Nhất định là đầu óc cô có vấn đề rồi, sao lại mơ như thế, mà còn ngây ngốc tin là thật!
Lòng dạ ngổn ngang, cuối cùng đành lẳng lặng quay lên tầng chín. Cúi đầu ngồi im, đợi Lã Lương Bác về. Tần Thái giống như con mèo bị giẫm vào đuôi, đứng dậy: "Gì nhỉ....anh đọc sách đi, tôi....tôi về phòng ngủ một lát."
Lã Lương Bác còn chưa trả lời, cô đã đi như chạy.
Từ sau hôm đấy, phải mấy ngày liền Tần Thái không lên tầng chín, mà cô cũng không thể không từ bỏ chơi game. Hàng ngày, hễ đến giờ cơm, theo thói quen Tần Thái đều đứng ở hành lang. Người con gái kia ngày nào cũng mang cơm cho Lã Lương Bác.
Đấy là một cô gái rất trẻ, luôn mặc váy ngắn trên đầu gối. Thế giới này thật kỳ lạ, người thì mặc áo len, áo bông vẫn lạnh phát run, người thì mặc váy ngắn đi tất mỏng vẫn tươi roi rói.
Tần Thái thấy rất ấm ức, mỗi lần gặp Lã Lương Bác xuống lầu cũng chẳng thèm chào hỏi anh. Còn anh không nhìn thấy cô, chỉ cần Tần Thái đứng im bất động, Lã Lương Bác sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Cuối cùng hôm nay, sau khi Lã Lương Bác lại nhận hộp cơm từ tay cô gái kia, Tần Thái buông lời thề: Sẽ không ngây ngốc đứng đây nhìn nữa. Cô đứng đó rất lâu, hạ quyết tâm quay về phòng.
"Tiên tri?" phía sau vang lên tiếng nói, là Lã Lương Bác. Tần Thái ấm ức tới mức chỉ muốn khóc toáng lên cho hả, nhưng vẫn cố nén giọng đáp: "Ừm."
Không khí như ngưng đọng, khiến người ta hít thở cũng khó khăn. Rất lâu sau đó, vẫn là Lã Lương Bác lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này: "Mấy hôm nay.....có khỏe không?"
Tần Thái nghe giọng mình cứng nhắc: "Khỏe....cũng ổn."
Vì số điểm tích lũy được ở game trong QQ bị thua sạch rồi.
Lã Lương Bác dịu giọng: "Lương Bác....có chỗ nào đắc tội với tiên tri rồi?"
Nhắc đến lại khiến Tần Thái bốc hỏa: Tôi không biết thì thôi, anh có bạn gái mà không chịu nói! Khiến tôi thành con công xòe đuôi, khốn kiếp!
Nhưng nghĩ lại không thể trách anh được, dù sao anh cũng chưa từng nói dối. Thôi, mình là một cô gái tốt tốt không so đo với người mù!
Tần Thái nói dỗi:
"Không có, bạn gái anh....rất xinh, nấu cơm cũng ngon nữa." Tìm cách lảng tránh.
"Bạn gái?" Lã Lương Bác thoáng giật mình, sau đó hiểu ra: "Đấy không phải bạn gái tôi."
"Hả?"
"Đấy là mẹ kế của tôi."
"Á....."
"Người mù mà, làm gì có bạn gái."
Đột nhiên cô lại có cảm giác vui mừng trước nỗi đau khổ của người khác là sao?
Cảm ơn trời phật, tôi lại có thể tiếp tục xòe đuôi được rồi!!!!