Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vượt Bóng Tối Để Yêu Em - Chương 111: Viên mãn (end)
Sau một lúc, Tô Hàn khẽ nói.
- Bà xã, chúng ta về nghỉ ngơi thôi, để cho mẹ còn nghỉ ngơi nữa.Trễ lắm rồi..
Tử Kiều hơi luyến tiếc, nên chỉ dám lấy tay sờ nhẹ cái má phúng phính của con trai. Chẳng dám hôn bé sợ con thức giấc.
Rồi nói với Doãn Nguyệt Nhan.
- Mẹ nghỉ ngơi đi, tụi con về phòng..
Doãn Nguyệt Nhan mỉm cười..
- Được..Hai đứa ngủ ngon.
- Mẹ ngủ ngon...
.....
Tô Hàn bất giác lúc này nắm tay Tử Kiều đi rất nhanh.Lúc này Tử Kiều còn nhớ mình vẫn còn đang giận dỗi anh mà..
Cho nên có chút phụng phịu, không phôi hợp.
- Anh làm gì mà đi nhanh thế, em tự đi được mà..Buông tay em ra đi..
- ........
Tô Hàn mím môi nén cười cũng không có ý trả lời cô..Sự im lặng lạ thường của anh khiến Tử Kiều càng thêm bất bình..
- Này...em tự đi được..ưm..
Hai người họ vừa vào trong, cánh cửa phòng vừa đóng lại.Tô Hàn liền đè Tử Kiều lên tường hôn ngấu nghiến, nụ hôn quá mạnh mẽ khiến Tử Kiều còn chưa tiếp nhận kịp.
- Ừm.....ông xã...từ...từ đã anh...ừm...
Tử Kiều cố tình không cho anh hôn dễ dàng,cô cứ xoay tới xoay lui nhưng làm sao Tô Hàn để cho cô được như ý.Anh ôm lấy mặt cô thật chặt, cứ thể sấn tới hôn cái miệng đang ồn ào, chiếc lưỡi đàn ông mạnh mẽ không ngừng đi vào khoáy mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô vợ nhỏ..
Qua một lúc nụ hôn thật sâu, Tử Kiều được anh tốt bụng nhả môi ra, trán cụng lấy trán, hơi thở cả hai đều dồn dập..
Bàn tay Tô hàn ôm lấy mông tròn của vợ, cơ thể hai người sít sao vào nhau.
Tô Hàn khàn giọng..
- Bà xã, nam chính của " Định mệnh năm ấy " chính là anh sao? Hửm..?
Tử Kiều cơ thể đang mềm nhũng, hai tay phải vòng qua cổ anh mới trụ lại được.Lúc này nghe anh hỏi,hai mắt cô từ mơ màng trở nên tỉnh táo.
Thì ra là anh nhận ra,vậy mà từ tối giờ cố ý trêu cô sao?Thật là xấu tính..
Nhưng mà trong lòng cô lúc này ngọt ngào cũng không tính sổ với anh.
Tử Kiều tủm tỉm hỏi anh..
- Anh thấy bộ phim có hay không? Em chấp bút có gọi là ổn không?
Tô Hàn hôn lên chóp mũi của cô,nghiêm túc trả lời.
- Tác phẩm đầu tiên nhưng viết rất chắc tay.Diễn viên chọn cũng rất sát sao với bản chính, diễn xuất khá tốt chỉ có vài phân đoạn anh chưa thích lắm..
Nghe thế Tử Kiều liền sốt sắng hỏi.
- Chỗ nào nhỉ, em thấy họ diễn rất đạt mà..
Tô Hàn đưa chân mình vào giữa hai chân Tử Kiều cạ nhẹ.
Cười quái lạ, lời nói mập mờ.
- Cảnh nóng họ làm chưa tới.Anh đâu bao giờ làm hờ hợt như vậy..Em nói đúng không?
- ...........
Tử Kiều rốt cuộc cũng biết anh chưa vừa lòng ở phân đoạn nào rồi.Sau đó khi hiểu thấu lời anh,hai má Tử Kiều ửng đỏ, đánh lên ngực anh,miệng nhỏ mắng anh.
- Ông xã...anh..anh lưu manh.
- Haha..
Tô Hàn bật cười lại chiếm lấy môi cô một lần nữa..
- Anh sẽ lưu manh với em cả đời..
Nói rồi liền xoay người bế Tử Kiều về giường,dưới ánh tối lờ mờ của đèn đường,cả đèn ngủ cũng chưa kịp mở lên, hai cơ thể nhấp nhô như nhập làm một, thời gian trôi qua chỉ còn tiếng thở dốc,cùng tiếng nức nở yêu ớt..
Không gian ngày càng nóng dần, thể xác lẫn trái tim, hơi thở như hòa làm một..
Tô Hàn mồ hôi ướt đẫm nhìn người phụ nữ mĩ miều dưới thân, từng cú thúc mạnh mẽ chỉ muốn khảm cô vào cơ thể của anh, mãi mãi không chìa lìa.
Giờ phút này anh thật sự rất xúc động, lúc cả rạp phim tối dần.Trên màn ảnh tái hiện lên khung cảnh bốn năm về trước.Người đàn ông mang vẻ ngoài cô đơn, cần tìm một người xa lạ ngồi đó nhìn mình uống rượu, cô gái non nớt, sinh viên mới vào đời chỉ biết dùng ánh mắt thuần khiết nhất mang vẻ đồng cảm.Khoảng khắc tích tắc theo tiếng kim đồng hồ, căn phòng thật rộng lớn, chứa đựng hai người xa lạ.
" Định mệnh năm ấy " đúng vậy đó quả là định mệnh.
Cũng dễ hiểu thôi, đã là tình yêu thì không có một sự báo trước.Vì nó được định mệnh an bài.Có thể, định mệnh cũng sẽ khiến cho ai đó không ở bên cạnh ta mãi. Họ chỉ xuất hiện có vài lần trong một khoảng thời gian nhất định của cuộc đời. Và rồi họ biến mất, thoát khỏi vòng tay của ta cũng nhanh như cái cách mà họ đến bên đời chúng ta vậy.
Còn duyên thì sẽ không mất. Nếu mất thì thật sự đã hết duyên rồi.
Như việc cô và anh luẫn quẫn ba năm mới gặp lại nhau, đã là duyên thì chắc chắn không chạy đâu cho thoát.
Việc của chúng ta là hãy sống an nhiên, chân thành, có khi cứ nên để cho số phận an bài, vì ai ngoan rồi cũng sẽ có quà.
End rồi nhé mn, tp này không có ngoại truyện nhé.Cám ơn các bạn đã đồng hành cùng Y thêm một Tp nữa.Love All.
- Bà xã, chúng ta về nghỉ ngơi thôi, để cho mẹ còn nghỉ ngơi nữa.Trễ lắm rồi..
Tử Kiều hơi luyến tiếc, nên chỉ dám lấy tay sờ nhẹ cái má phúng phính của con trai. Chẳng dám hôn bé sợ con thức giấc.
Rồi nói với Doãn Nguyệt Nhan.
- Mẹ nghỉ ngơi đi, tụi con về phòng..
Doãn Nguyệt Nhan mỉm cười..
- Được..Hai đứa ngủ ngon.
- Mẹ ngủ ngon...
.....
Tô Hàn bất giác lúc này nắm tay Tử Kiều đi rất nhanh.Lúc này Tử Kiều còn nhớ mình vẫn còn đang giận dỗi anh mà..
Cho nên có chút phụng phịu, không phôi hợp.
- Anh làm gì mà đi nhanh thế, em tự đi được mà..Buông tay em ra đi..
- ........
Tô Hàn mím môi nén cười cũng không có ý trả lời cô..Sự im lặng lạ thường của anh khiến Tử Kiều càng thêm bất bình..
- Này...em tự đi được..ưm..
Hai người họ vừa vào trong, cánh cửa phòng vừa đóng lại.Tô Hàn liền đè Tử Kiều lên tường hôn ngấu nghiến, nụ hôn quá mạnh mẽ khiến Tử Kiều còn chưa tiếp nhận kịp.
- Ừm.....ông xã...từ...từ đã anh...ừm...
Tử Kiều cố tình không cho anh hôn dễ dàng,cô cứ xoay tới xoay lui nhưng làm sao Tô Hàn để cho cô được như ý.Anh ôm lấy mặt cô thật chặt, cứ thể sấn tới hôn cái miệng đang ồn ào, chiếc lưỡi đàn ông mạnh mẽ không ngừng đi vào khoáy mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô vợ nhỏ..
Qua một lúc nụ hôn thật sâu, Tử Kiều được anh tốt bụng nhả môi ra, trán cụng lấy trán, hơi thở cả hai đều dồn dập..
Bàn tay Tô hàn ôm lấy mông tròn của vợ, cơ thể hai người sít sao vào nhau.
Tô Hàn khàn giọng..
- Bà xã, nam chính của " Định mệnh năm ấy " chính là anh sao? Hửm..?
Tử Kiều cơ thể đang mềm nhũng, hai tay phải vòng qua cổ anh mới trụ lại được.Lúc này nghe anh hỏi,hai mắt cô từ mơ màng trở nên tỉnh táo.
Thì ra là anh nhận ra,vậy mà từ tối giờ cố ý trêu cô sao?Thật là xấu tính..
Nhưng mà trong lòng cô lúc này ngọt ngào cũng không tính sổ với anh.
Tử Kiều tủm tỉm hỏi anh..
- Anh thấy bộ phim có hay không? Em chấp bút có gọi là ổn không?
Tô Hàn hôn lên chóp mũi của cô,nghiêm túc trả lời.
- Tác phẩm đầu tiên nhưng viết rất chắc tay.Diễn viên chọn cũng rất sát sao với bản chính, diễn xuất khá tốt chỉ có vài phân đoạn anh chưa thích lắm..
Nghe thế Tử Kiều liền sốt sắng hỏi.
- Chỗ nào nhỉ, em thấy họ diễn rất đạt mà..
Tô Hàn đưa chân mình vào giữa hai chân Tử Kiều cạ nhẹ.
Cười quái lạ, lời nói mập mờ.
- Cảnh nóng họ làm chưa tới.Anh đâu bao giờ làm hờ hợt như vậy..Em nói đúng không?
- ...........
Tử Kiều rốt cuộc cũng biết anh chưa vừa lòng ở phân đoạn nào rồi.Sau đó khi hiểu thấu lời anh,hai má Tử Kiều ửng đỏ, đánh lên ngực anh,miệng nhỏ mắng anh.
- Ông xã...anh..anh lưu manh.
- Haha..
Tô Hàn bật cười lại chiếm lấy môi cô một lần nữa..
- Anh sẽ lưu manh với em cả đời..
Nói rồi liền xoay người bế Tử Kiều về giường,dưới ánh tối lờ mờ của đèn đường,cả đèn ngủ cũng chưa kịp mở lên, hai cơ thể nhấp nhô như nhập làm một, thời gian trôi qua chỉ còn tiếng thở dốc,cùng tiếng nức nở yêu ớt..
Không gian ngày càng nóng dần, thể xác lẫn trái tim, hơi thở như hòa làm một..
Tô Hàn mồ hôi ướt đẫm nhìn người phụ nữ mĩ miều dưới thân, từng cú thúc mạnh mẽ chỉ muốn khảm cô vào cơ thể của anh, mãi mãi không chìa lìa.
Giờ phút này anh thật sự rất xúc động, lúc cả rạp phim tối dần.Trên màn ảnh tái hiện lên khung cảnh bốn năm về trước.Người đàn ông mang vẻ ngoài cô đơn, cần tìm một người xa lạ ngồi đó nhìn mình uống rượu, cô gái non nớt, sinh viên mới vào đời chỉ biết dùng ánh mắt thuần khiết nhất mang vẻ đồng cảm.Khoảng khắc tích tắc theo tiếng kim đồng hồ, căn phòng thật rộng lớn, chứa đựng hai người xa lạ.
" Định mệnh năm ấy " đúng vậy đó quả là định mệnh.
Cũng dễ hiểu thôi, đã là tình yêu thì không có một sự báo trước.Vì nó được định mệnh an bài.Có thể, định mệnh cũng sẽ khiến cho ai đó không ở bên cạnh ta mãi. Họ chỉ xuất hiện có vài lần trong một khoảng thời gian nhất định của cuộc đời. Và rồi họ biến mất, thoát khỏi vòng tay của ta cũng nhanh như cái cách mà họ đến bên đời chúng ta vậy.
Còn duyên thì sẽ không mất. Nếu mất thì thật sự đã hết duyên rồi.
Như việc cô và anh luẫn quẫn ba năm mới gặp lại nhau, đã là duyên thì chắc chắn không chạy đâu cho thoát.
Việc của chúng ta là hãy sống an nhiên, chân thành, có khi cứ nên để cho số phận an bài, vì ai ngoan rồi cũng sẽ có quà.
End rồi nhé mn, tp này không có ngoại truyện nhé.Cám ơn các bạn đã đồng hành cùng Y thêm một Tp nữa.Love All.