Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
H nhẹ ơi là nhẹ nha ^^
-----------------
Nhiệt độ không khí giảm xuống vài độ. Các sinh viên mắt thấy một nam nhân đang mỉm cười đột nhiên biến thành diêm vương mặt lạnh, đồng loạt lui về sau một bước.
Thôi Thuỷ Nguyên nhìn Kiến Vũ, lại liếc mắt nhìn Vương Thanh, cười cười dịch sang bên cạnh nhường đường, chính chủ đã đến đây, hắn còn đứng đó làm cái gì. Thủ đoạn của Vương gia đương gia hắn tuy chưa lĩnh giáo qua, nhưng nhìn thấy một thân khí thế trước mắt này, chỉ biết vị Vương gia đương gia này là người không đơn giản.
Đem Kiến Vũ bảo hộ ở trước ngực mình, Vương Thanh liếc mắt nhìn, khẽ nhíu mày: "Không biết các người nhiệt tình chặn đường tiểu Vũ là có ý gì?" Cuối cùng ánh mắt rơi trên người số 9, kẻ trên sân bóng đã đá vào Kiến Vũ, nhíu mày: "A, cậu bạn này có chút quen mắt."
Rõ ràng là một câu ôn hòa như vậy, lại làm cho người ta nghe ra vài phần hàn ý, số 9 có chút chột dạ, miễn cưỡng cười cười: "Chào... chào anh."
"Chào." Vương Thanh cùng hắn bắt tay: "Năng lực vận động của cậu cũng không tồi, Cảm ơn cậu trên sân đã chiếu cố tiểu Vũ nhà chúng tôi."
Quần chúng vây xem lập tức đánh cái rùng mình, cái câu cảm tạ này nghe thực quá dọa người.
Số 9 trên trán toát mồ hôi lạnh, nhìn Vương Thanh mỉm cười, ấp úng không thành lời, lập tức có loại cảm giác như lòng bàn chân trượt phải dầu trơn, muốn nhanh bỏ chạy nhưng lại chạy không thoát. Hắn nhớ lại biểu tình thống khổ cùng méo mó của huấn luyện viên đêm qua lúc nói chuyện với mình, thân phận người này chẳng lẽ không đơn giản? Hắn nhìn về phía Thôi Thuỷ Nguyên đứng ở một bên, đối phương chỉ cúi đầu, có lẽ cậu ta cũng biết người này.
Người quen biết của Thôi Thuỷ Nguyên?! Số 9 trong lòng xiết chặt, thân phận của người này...
"Anh, chúng ta về nhà thôi." Kiến Vũ đối với những người miệng cọp gan thỏ này không có hảo cảm, cũng không muốn lãng phí thời gian trên người bọn họ, đem sách nhét vào tay Vương Thanh: "Giữa trưa Vương thúc thúc có gọi điện thoại cho em, nói là đã làm mấy món ăn ngon."
Vương Thanh cười cười, vuốt vuốt đầu Kiến Vũ, cầm gọn tập sách, liếc mắt nhìn số 9 trán đang lấm tấm mồ hôi: "Được."
Số 9 bị cái nhìn này chiếu đến, lại là một cái giật mình.
"Chiều mai 2 giờ tại phòng sinh hoạt của câu lạc bộ cờ tướng, tôi cũng muốn lĩnh giáo qua kỳ nghệ mà các cậu đã học theo Trung Quốc chúng tôi là như thế nào." Kiến Vũ lắc ống tay áo, câu nói vừa dứt, liền để Vương Thanh nắm vai mình mà đi, khuất dần khỏi tầm mắt của đám bạn học.
Thôi Thuỷ Nguyên nhìn theo bóng lưng hai huynh đệ, đút tay vào túi áo, cười cười: "Đúng là một người thú vị."
Phác Hữu Thiên nghiêng đầu nhìn hắn một cái: "Vương Đại thiếu gia cực kỳ bao bọc đứa em trai bảo bối này, trong đầu óc cậu có chủ ý gì lệch lạc tốt nhất lập tức bóp chết nó đi." Nói xong, cũng không để ý tới phản ứng của Thôi Thuỷ Nguyên, xoay người rời đi. Thôi gia tuy nói là có thế lực lớn, nhưng Phác gia và Vương gia so với Thôi gia, lực ảnh hưởng lại càng lớn hơn. Thôi gia cũng không phải là công ty trong nước, quan hệ với những công ty nội địa cũng không được tốt. Tuy nói Kiến Vũ cứ mở mồm ra một chút là lại làm cho người ta tức giận, nhưng hắn cũng không muốn có người tùy tùy tiện tiện đi khi dễ một tiểu tử mà đại não không giống với người thường.
"Cậu rất bảo hộ tiểu tử kia." Hạ Quân đuổi theo, nhảy lên vai Phác Hữu Thiên cười trêu nói: "Quan tâm người ta sao."
Phác Hữu Thiên hừ lạnh một tiếng, đẩy Hạ Quân ra, tiếp tục đi về phía trước.
Thôi Thuỷ Nguyên nhún vai, cười tủm tỉm bỏ đi, không có chút vẻ tức giận nào.
Đám sinh viên vây xem thấy nhân vật chính đã rời đi, cũng bắt đầu giải tán, chỉ để lại những sinh viên H, đang ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn nhau.
...
Sau khi hai huynh đệ lên xe, Vương Thanh mới xoay người vén ống quần của Kiến Vũ lên, nhìn nhìn chỗ cậu bị đá vào hôm trước, chỉ còn một vết máu ứ đọng, anh cau mày hỏi: "Còn đau không?"
Kiến Vũ lắc đầu: "Không đau."
Trên đùi có một vết xanh xanh tím tím như vậy nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt, Vương Thanh xoa xoa đỉnh đầu của cậu, khởi động ô tô, đi được một đoạn mới nói: "Vũ, buổi tối ngày mai chúng ta được mời đến một buổi dạ tiệc, em có đi không?"
Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Vương Thanh, gật đầu: "Ưm." Những người có tiền, phần lớn đều có rất nhiều mối quan hệ, Vương Thanh hỏi cậu có đi không, khẳng định là đối phương mời chính mình, cũng chỉ là một buổi dạ tiệc, cậu cũng không muốn làm Vương Thanh khó xử.
Thấy cậu cũng không lộ ra bộ dáng chán ghét, Vương Thanh mới yên tâm, về những phương diện này, anh cũng không muốn làm khó Kiến Vũ, trên thế gian này không có chuyện gì đáng giá để Kiến Vũ phải đi chịu ủy khuất.
...
Buổi tối hai huynh đệ vẫn cùng ngủ trên một cái giường, Kiến Vũ hôn gò má Vương Thanh: "Ngủ ngon, anh trai." Đối với việc mỗi ngày phải hôn chúc ngủ ngon và hôn chào buổi sáng, Vương nhị thiếu gia đã nuôi thành thói quen rất tốt, điều này làm cho Vương Thanh vô cùng vừa lòng.
"Ngủ ngon." Vương Thanh hôn lại, ôm Kiến Vũ vào lòng, cong khóe miệng nói: "Chúc em có những giấc mơ đẹp." Tốt nhất là trong mơ có anh.
Nửa đêm, Vương Thanh mơ màng tỉnh lại, cảm thấy người trong ngực ngủ không yên, ngay cả hô hấp cũng trở nên rất nặng nề, anh lập tức tỉnh táo lại: "Vũ, em làm sao vậy?" Cho rằng cậu gặp ác mộng, ai ngờ trong bóng tối, anh nghe được đối phương mang theo thanh âm run rẩy.
"Anh..." Giống như trẻ con làm chuyện xấu, bị người lớn phát hiện, mang theo chút xấu hổ lại có một tia bất an.
Điều này làm cho Vương Thanh càng thêm lo lắng, anh bật đèn đầu giường, dưới ánh sáng màu vàng, người trong ngực anh hai gò má ửng đỏ, đôi mắt ướt sũng, nhưng lại tránh né ánh mắt của anh.
"Em sao vậy?" Thân mật hôn hôn cái trán của thiếu niên, đem cậu siết chặt vào trong ngực: "Gặp ác mộng sao?" Nói xong, phía dưới vô tình chạm phải "thứ đó" của thiếu niên, có vẻ hơi hơi nổi lên tinh thần, Vương Thanh lập tức hiểu ra, nhìn gò má đỏ bừng của đối phương, cười khẽ một tiếng.
Kiến Vũ trong lòng vừa vội vừa tức, kiếp trước mẫu thân mặc dù để nhiều nha đầu ở bên cạnh cậu, nhưng bởi vì cậu bình thường luôn chỉ chuyên chú luyện võ đọc sách, đối với các nàng cũng không có nhiều cảm tình, chưa bao giờ chạm qua, ngẫu nhiên huyết khí phương cương, cũng chỉ tự mình âm thầm giải quyết, ai ngờ giờ lại bị anh trai phát hiện, đối phương còn giễu cợt mình, lúc này cậu đã bối rối đến không biết phải làm sao.
Gương mặt đỏ ửng của Kiến Vũ dưới ánh đèn, ở trong mắt Vương Thanh trở nên vô cùng mê người, Vương Thanh hôn nhẹ khóe miệng Kiến Vũ, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nỉ non: "Đừng sợ, anh giúp em."
Kiến Vũ mở to hai mắt, nhất thời không hiểu ý tứ của Vương Thanh, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy, thanh âm của Vương Thanh tựa hồ mang theo sự hấp dẫn nào đó, làm cậu mất đi sức phán đoán.
"tiểu Vũ Vũ" bị bàn tay ấm áp cầm lấy, toàn thân tựa hồ cũng trở nên nóng hổi, xúc động lúc lên lúc xuống làm cho Kiến Vũ ngoại trừ thở gấp hít thở thì rốt cuộc không làm ra được phản ứng nào khác.
"Anh..." Vô ý thức ôm lấy người trước mắt, cứ như làm như vậy có thể giảm bớt dục vọng khó nén trong cơ thể, chỉ biết là, đối phương nhất định có biện pháp, nhất định sẽ làm cho mình hết khó chịu.
"Tiểu Vũ Vũ" phấn nộn trong tay Vương Thanh chậm rãi chảy ra nước mắt, Vương Thanh tay kia ôm Kiến Vũ, đầu lưỡi lướt qua vành tai trắng nõn của đối phương, rất hài lòng phát hiện thân thể đối phương đang run rẩy.
Dưới ánh đèn, mặt Kiến Vũ đỏ ửng, trong mắt tràn đầy thủy quang, cậu mê mang nhìn Vương Thanh: "Anh trai..."
"Giao cho anh là tốt rồi." Vương Thanh hôn hôn môi của cậu, cưỡng chế dục vọng trong lòng, bộ dáng chuyên tâm cầm lấy "tiểu Vũ Vũ", lòng bàn tay nóng hổi như lửa đốt.
"Ưm..." Trong đầu hỗn loạn thành một mảng, phía dưới cơ thể nhanh chóng cảm thấy có một luồng nhiệt khí đang dũng mãnh muốn lao ra, tại một khắc khi phóng thích, Kiến Vũ vô lực ôm lấy Vương Thanh, dúi đầu vào ngực anh, giống như một con chuột chũi, vẻ như không bao giờ muốn đem mặt lộ ra nữa.
Vương Thanh thấy cái dạng này của cậu, sợ cậu thật sự mắc cỡ muốn chết, cũng không giễu cợt cậu nữa, rút khăn ở đầu giường lau tay, bất đắc dĩ tắt đèn, ôm chặt lấy Kiến Vũ: "Không sao, những chuyện này vốn nên là để cho cha hoặc huynh trưởng dạy em." Nói như vậy, thì em trai đơn thuần này nhất định sẽ không hoài nghi mình đối với thằng bé có tâm tư khó chấp nhận được a.
"..." Kiến Vũ níu lấy cổ áo ngủ của Vương Thanh, rặng mây đỏ trên mặt vẫn chưa tan đi, nói chuyện cũng mang theo thanh âm rung động: "Cha cũng dạy anh như vậy sao?"
Vương Thanh sắc mặt cứng đờ, cũng may đêm tối có thể che dấu biểu tình quẫn bách của anh: "Không có, cha không thích anh lắm, những điều này là do tự anh xem ở trong sách." Cũng có kinh nghiệm thực tế.
Bởi vì một phen động tĩnh này, trong chăn trở nên có chút mát, Kiến Vũ hướng trong ngực Vương Thanh cọ cọ, do dự một chút nói: "Xem những sách này không tốt, anh ít xem một chút." Nói xong lời này, rặng mây đỏ trên mặt đã biến thành ráng đỏ.
Ngực run rẩy, kiềm chế nụ cười của mình, Vương Thanh đặt cằm ở đỉnh đầu Kiến Vũ, gật gật hai cái: "Được." Ưm, tóc tiểu Vũ thực mềm, hương vị cũng rất dễ ngửi.
"Cha của anh... Cha đối với anh không tốt sao?" Kiến Vũ không hề buồn ngủ, nghĩ đến việc trong đại gia tộc, một đứa trẻ không có mẫu thân, không được yêu thương mới có thể trở nên lạnh nhạt, trong lòng cậu có chút đau xót: "... Có phải anh đã phải chịu rất nhiều đau khổ hay không?" Nghĩ lại kiếp trước, những nỗi khổ khi hồi nhỏ mất đi mẫu thân mà mình đã phải trải qua trong gia tộc, lòng bàn tay Kiến Vũ lạnh toát, bất giác ôm lấy eo Vương Thanh.
Vương Thanh sững sờ một lát, trong tiếng nói mang theo một tia áp lực thống khổ: "Cha luôn không thích anh, nhưng cha lại rất cưng chiều em, nhưng dù sao... những chuyện trước kia đều là quá khứ đã qua rồi." Chỉ ba câu, lại dẫn theo không ít hàm nghĩa, Vương Thanh trong bóng đêm lộ ra một nụ cười của hồ ly.
Vươn tay, ngốc nghếch nhẹ nhàng vỗ lưng Vương Thanh, Kiến Vũ đem đầu anh áp vào trong ngực của mình: "Đều đã qua, anh trai, từ nay về sau em nhất định sẽ đối tốt với anh, anh đừng khổ sở."
Ngực thiếu niên không đủ rộng lớn, không đủ hữu lực, nhưng cũng đủ ấm áp, cũng đủ làm cho người ta cảm thấy an toàn, Vương Thanh giơ khóe miệng lên, đây là chính là người mà mình yêu a.
"Sẽ đối với anh tốt nhất?"
"Ưm, sẽ đối với anh trai tốt nhất, em cũng sẽ học cách để bảo vệ anh trai."
"Mãi mãi?"
"Mãi mãi đối với anh trai tốt nhất." Thiếu niên an ủi hôn hôn cái trán của nam nhân: "Em thích anh trai nhất."
"Ừm, anh cũng thích tiểu Vũ nhất." Vòng qua eo thiếu niên, rõ ràng rất nhỏ xinh, lại làm cho anh cảm thấy, thiếu niên này là người có thể cho anh sức mạnh.
Trong chăn chậm rãi khôi phục độ ấm, Vương Thanh dần dần buồn ngủ.
"Anh trai, nếu như em không phải Kiến Vũ..."
Anh ngẩng đầu hôn hôn cái cằm của thiếu niên: "Bây giờ người nói phải bảo vệ anh là em a."
Sau một lát trầm mặc, trên mặt thiếu niên lộ ra một nụ cười, chỉ là nam nhân không có trông thấy: "Ưm."
Sau đó hai người ôm nhau ngủ, có lẽ trong giấc mộng của họ đều có nhau.