Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Nếu đã là nghiệt duyên
Trong chiếc xe sang trọng, Mai Hương đảo mắt nhìn Mạc Thiệu Khiêm đang trầm ngâm ngồi sát về một phía, cho dù cùng một băng ghế nhưng dường như có một bức tường vô hình luôn ngăn cách anh với cô ta, một làn ranh xa cách mà Mạc Thiệu Khiêm không bao giờ muốn bước quá…
Dáng người anh tuấn mạnh mẽ, khí chất bất phàm lại xa lạ kín như bưng, không thể nhìn thấy gương mặt đang quay nghiêng của anh, không thể đoán được đằng sau cái khoanh tay khắc nghiệt lãnh đạm trước ngực đó, rút cuộc Mạc Thiệu Khiêm đang nghĩ gì.
Mai Hương mím đôi môi đậm màu son đỏ chói mắt, gương mặt nhìn từ góc độ nào cũng đều là sự bất mãn tức giận.
Rõ ràng cô hiện giờ đang là thư kí riêng của anh, mà mối quan hệ lạnh nhạt một chút cũng không hề giống...Giống như một con giúp việc đi theo anh ta thì đúng hơn!
Nhớ hôm đó, dượng và cô phải chờ Mạc Thiệu Khiêm cả tiếng đồng hồ ở công ty, đến khi anh ta quay lại thì như người mất hồn, dượng gọi tới ba bốn lần anh ta mới giật mình chú ý…
Không phải lúc đó lời của dượng nói rõ ràng là như vậy sao:
“Ta đang có ý định cho Mai Hương học tập quản lý kinh doanh, con bé kinh nghiệm làm việc một may mảy cũng không biết, mà nếu như cho con bé đi cùng ta học tập thì sợ bụt chùa nhà không thiêng. Nên hôm nay ta tới đây mạn phép nhờ Mạc tổng chỉ bảo nâng đỡ con bé giúp ta…..Đợi cho con bé cứng cắp ta lập tức đem nó về, không để nó ở lại đây làm phiền cháu nữa!”
Có lời nhờ của Mộ Tuấn Phúc, Mạc Thiệu Khiêm cũng không thể từ chối, miễn cưỡng sắp xếp cho Mai Hương làm thư kí của anh…Lúc đó không ai biết Mạc Thiệu Khiêm lựa chọn đồng ý, chính là muốn lấy một chút yên tĩnh.
Tâm trạng của anh hôm đó rất rối loạn, đến mức sau khi Mộ Tuấn Phúc và Mai Hương về, anh ngồi cả ngày trong phòng làm việc, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đen đặc bằng cặp mắt trống rỗng vô hồn…
Mai Hương biết làm sao Mạc Thiệu Khiêm có thể từ chối lời đời nghị của dượng, vì bản thân Mạc Thiệu Khiêm mang ơn của Mộ Tuấn Phúc, mà đứa con gái độc nhất của ông trước khi chết đã cùng anh yêu đương…Đây không phải là trách nghiệm, mà còn là ân nghĩa, là nợ ân tình!
Nhưng thời gian trôi qua, mang tiếng là thư kí, nhưng toàn bộ công việc của Mạc Thiệu Khiêm Mai Hương đều không được biết, suốt ngày làm chân pha trà rót nước, đi theo anh ta cũng chỉ làm một cái bình hoa di động, toàn bộ công việc Mạc Thiệu Khiêm đều tự mình giải quyết…Rõ ràng chấp nhận cho cô ta ở lại làm việc chỉ là lời hứa cho xong chuyện với Mộ Tuấn Phúc để đổi lấy bình yên…
Những tháng ngày qua con khốn Dung Âm biến mất, cô ta và mẹ đã nghĩ cuối cùng thì cũng trừ khử được một mầm họa…Mang tiếng gần như vô sinh như thế, cũng làm gì còn mặt mũi gặp người khác mà không trốn biệt đi…Thế nào mà lại gặp con khốn đó nhởn nhơ ngay trên đường đi gặp đối tác cơ chứ!
Thật là muốn chửi thề!
Mai Hương cau chặt mày lại, nhìn về phía Mạc Thiệu Khiêm trầm ngâm như một tảng đá, trong lòng không ngừng dấy lên điên cuồng lo lắng…
Chẳng lẽ anh…đang nghĩ về cô ta?
_ Dừng xe!
Thanh âm trầm thấp của Mạc Thiệu Khiêm bất giác vang lên, khiến cho cả lái xe lẫn Mai Hương được một phen giật thót mình.
Chiếc xe tấp gọn vào lề và dừng lại, bỏ mặc lại ánh mắt ngỡ ngàng của Mai Hương, Mạc Thiệu Khiêm nhanh chóng bước xuống xe, trước khi đóng cửa lại lạnh lùng nói với tài xế.
_ Đưa Mộ tiểu thư về công ty!
_ D… dạ!
_ Anh Thiệu Khiêm!
Tiếng gọi bất lực của Mai Hương bị tiếng đóng cửa mạnh của Mạc Thiệu Khiêm làm cho tắt lịm. Sải chân dài của anh chạy dọc con phố, vạt áo vest sang trọng bay trong những con gió ngược chiều, ánh nắng chiếu lên đôi mắt bị những lọn tóc rối bời che khuất…
_ Taxi !
****
_ Âm nhi!
Tiếng gọi thất thanh của Mộ Tuấn Văn làm Dung Âm giật nảy người, lúc này mới giật mình nhận ra ly trà cô đang rót đã đầy tràn cả ra tay…
_ Thôi chết!
Dung Âm cuống cuồng dừng tay lại, mang ly trà đầy tới mức không ngừng trào xuống đường ấy đặt lên chiếc thùng nhựa trên chiếc xe moto chở hàng dựng sát trên lề đường, cuống cuồng lấy khăn lau.
_ Thôi đưa cho cha! Cái con bé này mặt trời lên tới tỉnh đầu rồi còn mê ngủ sao? Đầu óc để đi đâu thế hả?
Mộ Tuấn Văn trách nhẹ, nhanh tay lẹ chân lau dọn đi chỗ trà bị đổ, nhìn Dung Âm vừa cười vừa gãi gãi tóc ngại ngùng, gương mặt xinh xắn đối với ông làm sao mà lại dễ thương đến vậy.
_ Sao mà tự dưng cứ như người mất hồn thế hả Âm nhi?
Thanh âm ấm áp của cha cô vang lên, Dung Âm rụt đầu rụt cổ không lên tiếng, đôi mắt của cô cụp xuống nhìn ly trà vàng ươm thơm tho đang sóng sánh trong ly nhỏ, giống như tâm trạng chênh vênh của Dung Âm…
Trong một ngày không ngờ nhất, trong một khoảng thời gian tình cờ nhất, vào một thời khắc chẳng ai mong muốn nhất, cuối cùng lại gặp lại anh…
Nếu đã là nghiệt duyên….thì đúng là khó tránh….!
Vậy là…cuối cùng thì hai người họ đã ở cạnh nhau rồi sao?
Dung Âm ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn dòng xe liên tục di chuyển hướng về phía trước, hối hả ồn ã in trong lòng mắt trong vắt tĩnh lặng của cô…
Dung Âm không nói với cha cô rằng cô đã gặp Thiệu Khiêm, dù sao giờ anh và cô cũng đã là hai người ở hai thế giới khác…
Rút cuộc thì có vẻ người đàn ông đó không để cho cuộc đời anh ta trống phụ nữ quá lâu...
Dung Âm nhẹ tênh cười nhạt, bỗng nhiên cảm thấy sao mình lại dũng cảm thế, đối diện với nỗi buồn trong lòng mà lại bỉnh thản như không…
Có lẽ bởi vì….cô đã quen với việc nhìn người mình từng thích từng yêu ở bên người khác rồi sao?
À...người mình từng thích, từng yêu....!
Không phải đã lòng dặn lòng rồi hay sao? Từ nay không được phép dùng trái tim nữa, mà phải dùng đến lí trí trong đầu… Đến cả thứ nước uống đang giúp cô hái ra tiền này, cũng chính là thứ nước uống mà ngày trước Mạc Thiệu Khiêm rất thích hay sao?
Dung Âm bất giác cười lơ đễnh….Thế là lựa chọn theo lý trí hay theo tình cảm nhỉ?
_ ÂM NHI!!!
Tiếng hét thất thanh của Mộ Tuấn Văn vang lên, kéo giật Dung Âm ra khỏi tâm trạng mông lung. Tiếng quát khiến cô choàng tỉnh...ngay lúc này, cô chợt nhận ra trong lúc mải suy nghĩ, cô cứ thế để đôi chân vô định kéo cô ra tới tận lòng đường nườm nượp xe cô...
Điều duy nhất cô kịp nhìn thấy, chính là ánh mắt kinh hoàng của Mộ Tuấn Văn khi ông buông vội bình tra trong tay xuống đất....Chất lỏng thơm ngào ngạt mùi cam quế đổ túa xuống đất thấm đẫm một vùng...
Một luồng ánh sáng từ chiếc đèn pha của chiếc ô tô lao tới, đôi mắt Dung Âm giật lên một tia kinh hoàng khi nghe tiếng phanh gấp chói gắt vang lên...
_ ÂM NHI!!!!1
****
Like và Vote cho Tác phẩm tâm huyết này của Kỳ Kỳ nha
Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ để cổ vũ tinh thần cho Kỳ có động lực ra chap mỗi ngày nhé...
Yêu thương
Dáng người anh tuấn mạnh mẽ, khí chất bất phàm lại xa lạ kín như bưng, không thể nhìn thấy gương mặt đang quay nghiêng của anh, không thể đoán được đằng sau cái khoanh tay khắc nghiệt lãnh đạm trước ngực đó, rút cuộc Mạc Thiệu Khiêm đang nghĩ gì.
Mai Hương mím đôi môi đậm màu son đỏ chói mắt, gương mặt nhìn từ góc độ nào cũng đều là sự bất mãn tức giận.
Rõ ràng cô hiện giờ đang là thư kí riêng của anh, mà mối quan hệ lạnh nhạt một chút cũng không hề giống...Giống như một con giúp việc đi theo anh ta thì đúng hơn!
Nhớ hôm đó, dượng và cô phải chờ Mạc Thiệu Khiêm cả tiếng đồng hồ ở công ty, đến khi anh ta quay lại thì như người mất hồn, dượng gọi tới ba bốn lần anh ta mới giật mình chú ý…
Không phải lúc đó lời của dượng nói rõ ràng là như vậy sao:
“Ta đang có ý định cho Mai Hương học tập quản lý kinh doanh, con bé kinh nghiệm làm việc một may mảy cũng không biết, mà nếu như cho con bé đi cùng ta học tập thì sợ bụt chùa nhà không thiêng. Nên hôm nay ta tới đây mạn phép nhờ Mạc tổng chỉ bảo nâng đỡ con bé giúp ta…..Đợi cho con bé cứng cắp ta lập tức đem nó về, không để nó ở lại đây làm phiền cháu nữa!”
Có lời nhờ của Mộ Tuấn Phúc, Mạc Thiệu Khiêm cũng không thể từ chối, miễn cưỡng sắp xếp cho Mai Hương làm thư kí của anh…Lúc đó không ai biết Mạc Thiệu Khiêm lựa chọn đồng ý, chính là muốn lấy một chút yên tĩnh.
Tâm trạng của anh hôm đó rất rối loạn, đến mức sau khi Mộ Tuấn Phúc và Mai Hương về, anh ngồi cả ngày trong phòng làm việc, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đen đặc bằng cặp mắt trống rỗng vô hồn…
Mai Hương biết làm sao Mạc Thiệu Khiêm có thể từ chối lời đời nghị của dượng, vì bản thân Mạc Thiệu Khiêm mang ơn của Mộ Tuấn Phúc, mà đứa con gái độc nhất của ông trước khi chết đã cùng anh yêu đương…Đây không phải là trách nghiệm, mà còn là ân nghĩa, là nợ ân tình!
Nhưng thời gian trôi qua, mang tiếng là thư kí, nhưng toàn bộ công việc của Mạc Thiệu Khiêm Mai Hương đều không được biết, suốt ngày làm chân pha trà rót nước, đi theo anh ta cũng chỉ làm một cái bình hoa di động, toàn bộ công việc Mạc Thiệu Khiêm đều tự mình giải quyết…Rõ ràng chấp nhận cho cô ta ở lại làm việc chỉ là lời hứa cho xong chuyện với Mộ Tuấn Phúc để đổi lấy bình yên…
Những tháng ngày qua con khốn Dung Âm biến mất, cô ta và mẹ đã nghĩ cuối cùng thì cũng trừ khử được một mầm họa…Mang tiếng gần như vô sinh như thế, cũng làm gì còn mặt mũi gặp người khác mà không trốn biệt đi…Thế nào mà lại gặp con khốn đó nhởn nhơ ngay trên đường đi gặp đối tác cơ chứ!
Thật là muốn chửi thề!
Mai Hương cau chặt mày lại, nhìn về phía Mạc Thiệu Khiêm trầm ngâm như một tảng đá, trong lòng không ngừng dấy lên điên cuồng lo lắng…
Chẳng lẽ anh…đang nghĩ về cô ta?
_ Dừng xe!
Thanh âm trầm thấp của Mạc Thiệu Khiêm bất giác vang lên, khiến cho cả lái xe lẫn Mai Hương được một phen giật thót mình.
Chiếc xe tấp gọn vào lề và dừng lại, bỏ mặc lại ánh mắt ngỡ ngàng của Mai Hương, Mạc Thiệu Khiêm nhanh chóng bước xuống xe, trước khi đóng cửa lại lạnh lùng nói với tài xế.
_ Đưa Mộ tiểu thư về công ty!
_ D… dạ!
_ Anh Thiệu Khiêm!
Tiếng gọi bất lực của Mai Hương bị tiếng đóng cửa mạnh của Mạc Thiệu Khiêm làm cho tắt lịm. Sải chân dài của anh chạy dọc con phố, vạt áo vest sang trọng bay trong những con gió ngược chiều, ánh nắng chiếu lên đôi mắt bị những lọn tóc rối bời che khuất…
_ Taxi !
****
_ Âm nhi!
Tiếng gọi thất thanh của Mộ Tuấn Văn làm Dung Âm giật nảy người, lúc này mới giật mình nhận ra ly trà cô đang rót đã đầy tràn cả ra tay…
_ Thôi chết!
Dung Âm cuống cuồng dừng tay lại, mang ly trà đầy tới mức không ngừng trào xuống đường ấy đặt lên chiếc thùng nhựa trên chiếc xe moto chở hàng dựng sát trên lề đường, cuống cuồng lấy khăn lau.
_ Thôi đưa cho cha! Cái con bé này mặt trời lên tới tỉnh đầu rồi còn mê ngủ sao? Đầu óc để đi đâu thế hả?
Mộ Tuấn Văn trách nhẹ, nhanh tay lẹ chân lau dọn đi chỗ trà bị đổ, nhìn Dung Âm vừa cười vừa gãi gãi tóc ngại ngùng, gương mặt xinh xắn đối với ông làm sao mà lại dễ thương đến vậy.
_ Sao mà tự dưng cứ như người mất hồn thế hả Âm nhi?
Thanh âm ấm áp của cha cô vang lên, Dung Âm rụt đầu rụt cổ không lên tiếng, đôi mắt của cô cụp xuống nhìn ly trà vàng ươm thơm tho đang sóng sánh trong ly nhỏ, giống như tâm trạng chênh vênh của Dung Âm…
Trong một ngày không ngờ nhất, trong một khoảng thời gian tình cờ nhất, vào một thời khắc chẳng ai mong muốn nhất, cuối cùng lại gặp lại anh…
Nếu đã là nghiệt duyên….thì đúng là khó tránh….!
Vậy là…cuối cùng thì hai người họ đã ở cạnh nhau rồi sao?
Dung Âm ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn dòng xe liên tục di chuyển hướng về phía trước, hối hả ồn ã in trong lòng mắt trong vắt tĩnh lặng của cô…
Dung Âm không nói với cha cô rằng cô đã gặp Thiệu Khiêm, dù sao giờ anh và cô cũng đã là hai người ở hai thế giới khác…
Rút cuộc thì có vẻ người đàn ông đó không để cho cuộc đời anh ta trống phụ nữ quá lâu...
Dung Âm nhẹ tênh cười nhạt, bỗng nhiên cảm thấy sao mình lại dũng cảm thế, đối diện với nỗi buồn trong lòng mà lại bỉnh thản như không…
Có lẽ bởi vì….cô đã quen với việc nhìn người mình từng thích từng yêu ở bên người khác rồi sao?
À...người mình từng thích, từng yêu....!
Không phải đã lòng dặn lòng rồi hay sao? Từ nay không được phép dùng trái tim nữa, mà phải dùng đến lí trí trong đầu… Đến cả thứ nước uống đang giúp cô hái ra tiền này, cũng chính là thứ nước uống mà ngày trước Mạc Thiệu Khiêm rất thích hay sao?
Dung Âm bất giác cười lơ đễnh….Thế là lựa chọn theo lý trí hay theo tình cảm nhỉ?
_ ÂM NHI!!!
Tiếng hét thất thanh của Mộ Tuấn Văn vang lên, kéo giật Dung Âm ra khỏi tâm trạng mông lung. Tiếng quát khiến cô choàng tỉnh...ngay lúc này, cô chợt nhận ra trong lúc mải suy nghĩ, cô cứ thế để đôi chân vô định kéo cô ra tới tận lòng đường nườm nượp xe cô...
Điều duy nhất cô kịp nhìn thấy, chính là ánh mắt kinh hoàng của Mộ Tuấn Văn khi ông buông vội bình tra trong tay xuống đất....Chất lỏng thơm ngào ngạt mùi cam quế đổ túa xuống đất thấm đẫm một vùng...
Một luồng ánh sáng từ chiếc đèn pha của chiếc ô tô lao tới, đôi mắt Dung Âm giật lên một tia kinh hoàng khi nghe tiếng phanh gấp chói gắt vang lên...
_ ÂM NHI!!!!1
****
Like và Vote cho Tác phẩm tâm huyết này của Kỳ Kỳ nha
Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ để cổ vũ tinh thần cho Kỳ có động lực ra chap mỗi ngày nhé...
Yêu thương