Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 521
Chương 521:
“Ha ha, anh không cần phải nói mấy lời đó để bẫy tôi.” Hà Chi Sơ lắc đầu, “Tôi chỉ muốn hiểu thêm về Cố Niệm Chi, xem xem mấy năm nay cô ấy đã sống và trưởng thành trong hoàn cảnh như thế nào thôi.”
“Giáo sư Hà không cảm thấy sự quan tâm của anh với Niệm Chi đã vượt quá phạm vi quan tâm của thầy với trò sao?”
“Điều này còn phải xem xem anh định nghĩa thế nào về sự quan tâm của thầy với trò.” Hà Chi Sơ không hề sa bẫy. Anh ta đổi chân gác, phong thái nghiêm nghị như bẩm sinh mà có, cao quý không thể với tới được, “Là một người thầy tốt, đương nhiên phải dốc toàn lực để đề bạt học trò của mình. Thiếu tướng Hoắc chưa được chứng kiến, không có nghĩa là không có.”
“Nói cũng đúng.” Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, lại nói tiếp: “Dù sao thì một học trò thông minh, đáng yêu và nhu thuận như Niệm Chi thật sự quá hiếm có. Chỉ có điều…”
Lời nói của Hoắc Thiệu Hằng lại chuyển sang hướng khác: “Tôi muốn biết từ đầu mà Giáo sư Hà lại biết được rằng Niệm Chi đã ở nơi này từ mười hai tuổi đến mười tám tuổi?”
Sự thật này, chỉ có người của Cục tác chiến đặc biệt mới biết.
Hà Chi Sơ lộ ra vẻ mặt nực cười, di chuyển ánh mắt, nhìn về bức tường kính một chiều kia. Đôi mắt hoa đào sóng sánh của anh ta cứ như có thể nhìn xuyên qua bức tường kính đó vậy.
“… Từ đâu mà biết sao? Đương nhiên là từ người ở nơi này của các anh rồi. Thiếu tướng Hoắc, anh có cẩn thận mấy cũng sẽ có sơ sót, thấy sắc liền mờ mắt để bại lộ ra Niệm Chi, vậy mà còn hỏi ngược tôi sao?”
Vẻ cười cợt của Hà Chi Sơ biến mất trong nháy mắt, gương mặt anh ta tối sầm xuống nhìn chằm chằm Hoắc Thiệu Hằng, khí thế có vẻ không chênh lệch chút nào với Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng hơi sững người một chút nhưng lại nhanh chóng thản nhiên lắc đầu, “Mong Giáo sư Hà nói rõ cho.”
“Nói rõ ư? Điều này chẳng phải rất đơn giản sao? Niệm Chi đăng ký làm nghiên cứu sinh của tôi, lý lịch mà các anh chuẩn bị cho Niệm Chi thật sự không có chỗ nào sơ hở, hoàn toàn không nhìn ra được chút sơ sót gì cả, rất giống thật. Có điều, khi anh vừa lộ diện, đồng thời còn công khai là người giám hộ của Niệm Chi, vậy thì lý lịch trước đó, lập tức tự sụp đổ.” Trêи đôi môi lạnh nhạt của Hà Chi Sơ nở nụ cười lạnh, “Chuyện này còn cần phải có tình báo nữa sao?”
Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút, giơ hai tay lên, vỗ tay với Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà quả không hổ là luật sư nổi tiếng, khả năng quan sát của anh đúng là làm cho người khác bội phục.”
“Quá khen, quá khen.”
“Nhưng tôi vẫn muốn nói, nếu không như thế, Giáo sư Hà anh cũng sẽ không bại lộ.” Hoắc Thiệu Hằng khoanh hai tay lại trước ngực, không hề thay đổi nét mặt nói, “Lý lịch của Niệm Chi, trêи góc độ luật pháp mà nói thì nó vốn chính là sự thật, vậy mà Giáo sư Hà lại chỉ cần nhìn một chút đã nhận ra “rất giống thật”. Cái kết luận như thế này đã không thể chỉ dùng cụm từ “khả năng quan sát” để hình dung nữa rồi.”
Khi Hoắc Thiệu Hằng quyết định lộ diện từ sau màn đã sớm dự kiến được sự ảnh hưởng tới Niệm Chi rồi. Bởi vì, ý nghĩa đầu tiên của chuyện này chính là toàn bộ lý lịch trước đây của Cố Niệm Chi sẽ có vấn đề.
Một khi công khai người giám hộ của Cố Niệm Chi là Thiếu tướng Hoắc Thiệu Hằng, lãnh đạo của Cục tác chiến đặc biệt, một bộ phận đặc biệt của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ thì ngay lập tức lý lịch của cô sẽ bị chia cắt thành hai bộ phận, một là giai đoạn trước năm mười hai tuổi, hai là sau năm mười hai tuổi.
Nhưng người có thể nhìn ra điểm này, nhất định phải là người hiểu rõ thân thế của Cố Niệm Chi. Tiến thêm một bước mà nói, thậm chí người đó còn có thể là người biết rõ những chuyện trước năm mười hai tuổi của Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ là người biết chuyện hết mọi chuyện sao?
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Hà Chi Sơ chằm chằm, không buông tha bất kỳ sự biến đổi sắc mặt nào của anh ta.
Nhưng kể cả lực quan sát của Hoắc Thiệu Hằng có nhạy cảm đến thế nào thì thần sắc của Hà Chi Sơ cũng không lộ ra chút bí mật gì.
Anh ta lạnh lùng nói, “Làm một luật sư tốt, nhất định phải biết hoài nghi tất cả. Thiếu tướng Hoắc có gì hiểu lầm với sự chuyên nghiệp của tôi sao?”
“Không dám.” Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi đầu xuống, “Tôi không hiểu được sự chuyên nghiệp của Giáo sư Hà, nhưng chỉ xét riêng về thành tựu của Giáo sư Hà thì hiển nhiên anh vô cùng xuất chúng.”
Hà Chi Sơ khẽ gật đầu, không chút khách khí nhận lấy lời khen ngợi của Hoắc Thiệu Hằng, “Đối với tôi mà nói, sự chuyên nghiệp của tôi cũng quan trọng như học trò của mình vậy. Đối với mỗi học trò của mình, tôi đều dành cho họ đầy đủ sự quan tâm.”
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng có hoài nghi trong lòng, nhưng cũng biết không có khả năng lập tức moi ra được tất cả bí mật từ Hà Chi Sơ. Anh hiểu rõ cái đạo lý “ɖu͙ƈ tốc bất đạt” nên anh cũng không vội. Anh có đủ sự kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột với anh ta lâu dài.
Vì thế Hoắc Thiệu Hằng lại đưa chủ đề câu chuyện về quanh Đậu Khanh Ngôn, “Lời vừa rồi Giáo sư Hà nói rất đúng, cực kì đúng, là tôi nhỏ nhen. Nói gì thì nói, sự quan tâm của Giáo sư Hà với Niệm Chi cũng là chuyện bình thường thôi mà, làm sao bì được với sự quan tâm mà anh dành cho cô trợ lý Ôn Thủ Ức của mình chứ. Đúng là tôi nghĩ quá nhiều rồi!”
“… Anh có ý gì?” Hà Chi Sơ nhạy bén cảm giác thấy có điều bất bình thường, “Cái gì mà sự quan tâm dành cho trợ lý?”
“Ha ha, anh không cần phải nói mấy lời đó để bẫy tôi.” Hà Chi Sơ lắc đầu, “Tôi chỉ muốn hiểu thêm về Cố Niệm Chi, xem xem mấy năm nay cô ấy đã sống và trưởng thành trong hoàn cảnh như thế nào thôi.”
“Giáo sư Hà không cảm thấy sự quan tâm của anh với Niệm Chi đã vượt quá phạm vi quan tâm của thầy với trò sao?”
“Điều này còn phải xem xem anh định nghĩa thế nào về sự quan tâm của thầy với trò.” Hà Chi Sơ không hề sa bẫy. Anh ta đổi chân gác, phong thái nghiêm nghị như bẩm sinh mà có, cao quý không thể với tới được, “Là một người thầy tốt, đương nhiên phải dốc toàn lực để đề bạt học trò của mình. Thiếu tướng Hoắc chưa được chứng kiến, không có nghĩa là không có.”
“Nói cũng đúng.” Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, lại nói tiếp: “Dù sao thì một học trò thông minh, đáng yêu và nhu thuận như Niệm Chi thật sự quá hiếm có. Chỉ có điều…”
Lời nói của Hoắc Thiệu Hằng lại chuyển sang hướng khác: “Tôi muốn biết từ đầu mà Giáo sư Hà lại biết được rằng Niệm Chi đã ở nơi này từ mười hai tuổi đến mười tám tuổi?”
Sự thật này, chỉ có người của Cục tác chiến đặc biệt mới biết.
Hà Chi Sơ lộ ra vẻ mặt nực cười, di chuyển ánh mắt, nhìn về bức tường kính một chiều kia. Đôi mắt hoa đào sóng sánh của anh ta cứ như có thể nhìn xuyên qua bức tường kính đó vậy.
“… Từ đâu mà biết sao? Đương nhiên là từ người ở nơi này của các anh rồi. Thiếu tướng Hoắc, anh có cẩn thận mấy cũng sẽ có sơ sót, thấy sắc liền mờ mắt để bại lộ ra Niệm Chi, vậy mà còn hỏi ngược tôi sao?”
Vẻ cười cợt của Hà Chi Sơ biến mất trong nháy mắt, gương mặt anh ta tối sầm xuống nhìn chằm chằm Hoắc Thiệu Hằng, khí thế có vẻ không chênh lệch chút nào với Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng hơi sững người một chút nhưng lại nhanh chóng thản nhiên lắc đầu, “Mong Giáo sư Hà nói rõ cho.”
“Nói rõ ư? Điều này chẳng phải rất đơn giản sao? Niệm Chi đăng ký làm nghiên cứu sinh của tôi, lý lịch mà các anh chuẩn bị cho Niệm Chi thật sự không có chỗ nào sơ hở, hoàn toàn không nhìn ra được chút sơ sót gì cả, rất giống thật. Có điều, khi anh vừa lộ diện, đồng thời còn công khai là người giám hộ của Niệm Chi, vậy thì lý lịch trước đó, lập tức tự sụp đổ.” Trêи đôi môi lạnh nhạt của Hà Chi Sơ nở nụ cười lạnh, “Chuyện này còn cần phải có tình báo nữa sao?”
Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút, giơ hai tay lên, vỗ tay với Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà quả không hổ là luật sư nổi tiếng, khả năng quan sát của anh đúng là làm cho người khác bội phục.”
“Quá khen, quá khen.”
“Nhưng tôi vẫn muốn nói, nếu không như thế, Giáo sư Hà anh cũng sẽ không bại lộ.” Hoắc Thiệu Hằng khoanh hai tay lại trước ngực, không hề thay đổi nét mặt nói, “Lý lịch của Niệm Chi, trêи góc độ luật pháp mà nói thì nó vốn chính là sự thật, vậy mà Giáo sư Hà lại chỉ cần nhìn một chút đã nhận ra “rất giống thật”. Cái kết luận như thế này đã không thể chỉ dùng cụm từ “khả năng quan sát” để hình dung nữa rồi.”
Khi Hoắc Thiệu Hằng quyết định lộ diện từ sau màn đã sớm dự kiến được sự ảnh hưởng tới Niệm Chi rồi. Bởi vì, ý nghĩa đầu tiên của chuyện này chính là toàn bộ lý lịch trước đây của Cố Niệm Chi sẽ có vấn đề.
Một khi công khai người giám hộ của Cố Niệm Chi là Thiếu tướng Hoắc Thiệu Hằng, lãnh đạo của Cục tác chiến đặc biệt, một bộ phận đặc biệt của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ thì ngay lập tức lý lịch của cô sẽ bị chia cắt thành hai bộ phận, một là giai đoạn trước năm mười hai tuổi, hai là sau năm mười hai tuổi.
Nhưng người có thể nhìn ra điểm này, nhất định phải là người hiểu rõ thân thế của Cố Niệm Chi. Tiến thêm một bước mà nói, thậm chí người đó còn có thể là người biết rõ những chuyện trước năm mười hai tuổi của Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ là người biết chuyện hết mọi chuyện sao?
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Hà Chi Sơ chằm chằm, không buông tha bất kỳ sự biến đổi sắc mặt nào của anh ta.
Nhưng kể cả lực quan sát của Hoắc Thiệu Hằng có nhạy cảm đến thế nào thì thần sắc của Hà Chi Sơ cũng không lộ ra chút bí mật gì.
Anh ta lạnh lùng nói, “Làm một luật sư tốt, nhất định phải biết hoài nghi tất cả. Thiếu tướng Hoắc có gì hiểu lầm với sự chuyên nghiệp của tôi sao?”
“Không dám.” Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi đầu xuống, “Tôi không hiểu được sự chuyên nghiệp của Giáo sư Hà, nhưng chỉ xét riêng về thành tựu của Giáo sư Hà thì hiển nhiên anh vô cùng xuất chúng.”
Hà Chi Sơ khẽ gật đầu, không chút khách khí nhận lấy lời khen ngợi của Hoắc Thiệu Hằng, “Đối với tôi mà nói, sự chuyên nghiệp của tôi cũng quan trọng như học trò của mình vậy. Đối với mỗi học trò của mình, tôi đều dành cho họ đầy đủ sự quan tâm.”
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng có hoài nghi trong lòng, nhưng cũng biết không có khả năng lập tức moi ra được tất cả bí mật từ Hà Chi Sơ. Anh hiểu rõ cái đạo lý “ɖu͙ƈ tốc bất đạt” nên anh cũng không vội. Anh có đủ sự kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột với anh ta lâu dài.
Vì thế Hoắc Thiệu Hằng lại đưa chủ đề câu chuyện về quanh Đậu Khanh Ngôn, “Lời vừa rồi Giáo sư Hà nói rất đúng, cực kì đúng, là tôi nhỏ nhen. Nói gì thì nói, sự quan tâm của Giáo sư Hà với Niệm Chi cũng là chuyện bình thường thôi mà, làm sao bì được với sự quan tâm mà anh dành cho cô trợ lý Ôn Thủ Ức của mình chứ. Đúng là tôi nghĩ quá nhiều rồi!”
“… Anh có ý gì?” Hà Chi Sơ nhạy bén cảm giác thấy có điều bất bình thường, “Cái gì mà sự quan tâm dành cho trợ lý?”