Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 523
Chương 523:
Hà Chi Sơ hơi mím môi, lập tức nghĩ đến Cố Niệm Chi. Chỉ có Cố Niệm Chi mới nghe thấy những lời đó của anh ta.
Mà khi anh ta nói những lời đó, căn bản cũng không có ai ở bên cạnh, chỉ có một mình cô ấy.
Trong lòng Hà Chi Sơ giận điên lên, lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnh một tiếng rồi nói, “Ai nghe thấy? Bảo cô ấy ra đây đối chất với tôi!”
Anh ta ngồi thẳng người trêи ghế, sống lưng thẳng tắp trông lại có mấy phần phong thái của quân nhân.
“Việc này, hiển nhiên tạm thời chưa thể được.”
Hoắc Thiệu Hằng muốn kéo dài một chút.
“Vậy thì tôi không thể trả lời.”
Hà Chi Sơ không muốn nói thêm nữa, sắc mặt có vẻ rất bất cần đời.
Hoắc Thiệu Hằng thấy Hà Chi Sơ khó chơi, cũng không có cách nào nói thêm gì nữa, hờ hững gật đầu, “Vậy thì để nói sau.”
Hà Chi Sơ đứng dậy, sa sầm mặt hỏi, “Anh có thể cho tôi gặp Niệm Chi một lần được không?”
“Anh muốn gặp Niệm Chi làm gì?” Hoắc Thiệu Hằng cũng đứng lên theo, “Cô ấy vừa thẩm vấn Ôn Thủ Ức xong, anh chắc chắn mình muốn gặp cô ấy chứ?”
Hà Chi Sơ ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc bén như kiếm, nhìn Hoắc Thiệu Hằng, hỏi dồn: “Cái gì? Anh để cô ấy làm việc cho anh sao?!”
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói, “Không tính là làm việc cho tôi, cô ấy là chuyên gia thẩm vấn chúng tôi đặc biệt mời tới.”
Hà Chi Sơ càng tức giận hơn, sắc mặt tái xanh, đôi mắt hoa đào sóng sánh tràn ngập vẻ tức giận, thậm chí đuôi mắt còn hơi đỏ ửng lên, đây là biểu hiện của sự tức giận tới cực điểm.
“Hoắc Thiệu Hằng, anh đừng có lợi dụng đàn bà con gái góp một viên gạch cho con đường thăng quan tiến chức của mình!” Hà Chi Sơ đập mạnh tay xuống bàn, “Tôi muốn gặp Niệm Chi! Bây giờ! Ngay lập tức!”
Ở phòng bên cạnh, Cố Niệm Chi kinh hãi che miệng lại. Lúc này, Triệu Lương Trạch cũng đi tới bên cạnh cô, cùng cô đứng xem tình hình trong phòng thẩm vấn.
Nghe thấy lời Hà Chi Sơ nói, thần sắc Triệu Lương Trạch trở nên rất phức tạp nhìn sang Cố Niệm Chi, rồi lại nhìn phòng thẩm vấn một chút, khẽ hỏi, “Em có muốn đi không?”
Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, “Em đi, em không hy vọng Giáo sư Hà và Hoắc thiếu có tranh chấp.”
Mặc dù cô nhất định sẽ đứng bên Hoắc thiếu, nhưng chỉ cần Giáo sư Hà không cố ý ngáng chân, Cố Niệm Chi vẫn không muốn đối phó anh ta.
Là một người thầy, đúng là Hà Chi Sơ cực kì chiếu cố cô, cô không thể nói chuyện trái với lương tâm được.
“… Hoắc thiếu, để em tới nói vài lời với Giáo sư Hà đi.”
Cố Niệm Chi nói với Hoắc Thiệu Hằng qua tai nghe.
Hoắc Thiệu Hằng ừ một tiếng, cụp mắt thu dọn đồ đạc trêи bàn, nói với Hà Chi Sơ, “Niệm Chi sẽ sang đây ngay bây giờ.”
Hoắc Thiệu Hằng rời đi, không lâu sau, Cố Niệm Chi đẩy cửa phòng thẩm vấn, đi vào.
“Giáo sư Hà.” Cố Niệm Chi rất lễ phép cúi chào anh ta.
Hà Chi Sơ thoáng sững sờ mất một chút, “Niệm Chi, em cũng khách sáo với tôi như vậy sao?”
“Giáo sư Hà là thầy của em, đương nhiên em phải tôn sư trọng đạo rồi.” Cố Niệm Chi mỉm cười, kéo một chiếc ghế cho Hà Chi Sơ, “Mời thầy ngồi.”
Hà Chi Sơ chán nản ngồi xuống, yên lặng nhìn Cố Niệm Chi chằm chằm.
Cố Niệm Chi mỉm cười với anh ta rồi nói, “Giáo sư Hà, vừa rồi thầy và Hoắc thiếu nói chuyện, em đều đã nghe được. Em thấy rất vui vẻ.”
“Em rất vui vẻ ư?” Hà Chi Sơ hơi nhướng mày, “Em vui vẻ cái gì?”
“Em rất vui vẻ vì chuyện này không liên quan gì tới Giáo sư Hà.”
Cố Niệm Chi thản nhiên nói.
Hà Chi Sơ cười phì một tiếng, không phản đối cũng không đồng ý, chỉ sờ sờ chóp mũi của mình, “Niệm Chi, vừa rồi tôi chẳng nói gì cả, liệu có phải em vui sớm quá không?”
Hà Chi Sơ hơi mím môi, lập tức nghĩ đến Cố Niệm Chi. Chỉ có Cố Niệm Chi mới nghe thấy những lời đó của anh ta.
Mà khi anh ta nói những lời đó, căn bản cũng không có ai ở bên cạnh, chỉ có một mình cô ấy.
Trong lòng Hà Chi Sơ giận điên lên, lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnh một tiếng rồi nói, “Ai nghe thấy? Bảo cô ấy ra đây đối chất với tôi!”
Anh ta ngồi thẳng người trêи ghế, sống lưng thẳng tắp trông lại có mấy phần phong thái của quân nhân.
“Việc này, hiển nhiên tạm thời chưa thể được.”
Hoắc Thiệu Hằng muốn kéo dài một chút.
“Vậy thì tôi không thể trả lời.”
Hà Chi Sơ không muốn nói thêm nữa, sắc mặt có vẻ rất bất cần đời.
Hoắc Thiệu Hằng thấy Hà Chi Sơ khó chơi, cũng không có cách nào nói thêm gì nữa, hờ hững gật đầu, “Vậy thì để nói sau.”
Hà Chi Sơ đứng dậy, sa sầm mặt hỏi, “Anh có thể cho tôi gặp Niệm Chi một lần được không?”
“Anh muốn gặp Niệm Chi làm gì?” Hoắc Thiệu Hằng cũng đứng lên theo, “Cô ấy vừa thẩm vấn Ôn Thủ Ức xong, anh chắc chắn mình muốn gặp cô ấy chứ?”
Hà Chi Sơ ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc bén như kiếm, nhìn Hoắc Thiệu Hằng, hỏi dồn: “Cái gì? Anh để cô ấy làm việc cho anh sao?!”
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói, “Không tính là làm việc cho tôi, cô ấy là chuyên gia thẩm vấn chúng tôi đặc biệt mời tới.”
Hà Chi Sơ càng tức giận hơn, sắc mặt tái xanh, đôi mắt hoa đào sóng sánh tràn ngập vẻ tức giận, thậm chí đuôi mắt còn hơi đỏ ửng lên, đây là biểu hiện của sự tức giận tới cực điểm.
“Hoắc Thiệu Hằng, anh đừng có lợi dụng đàn bà con gái góp một viên gạch cho con đường thăng quan tiến chức của mình!” Hà Chi Sơ đập mạnh tay xuống bàn, “Tôi muốn gặp Niệm Chi! Bây giờ! Ngay lập tức!”
Ở phòng bên cạnh, Cố Niệm Chi kinh hãi che miệng lại. Lúc này, Triệu Lương Trạch cũng đi tới bên cạnh cô, cùng cô đứng xem tình hình trong phòng thẩm vấn.
Nghe thấy lời Hà Chi Sơ nói, thần sắc Triệu Lương Trạch trở nên rất phức tạp nhìn sang Cố Niệm Chi, rồi lại nhìn phòng thẩm vấn một chút, khẽ hỏi, “Em có muốn đi không?”
Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, “Em đi, em không hy vọng Giáo sư Hà và Hoắc thiếu có tranh chấp.”
Mặc dù cô nhất định sẽ đứng bên Hoắc thiếu, nhưng chỉ cần Giáo sư Hà không cố ý ngáng chân, Cố Niệm Chi vẫn không muốn đối phó anh ta.
Là một người thầy, đúng là Hà Chi Sơ cực kì chiếu cố cô, cô không thể nói chuyện trái với lương tâm được.
“… Hoắc thiếu, để em tới nói vài lời với Giáo sư Hà đi.”
Cố Niệm Chi nói với Hoắc Thiệu Hằng qua tai nghe.
Hoắc Thiệu Hằng ừ một tiếng, cụp mắt thu dọn đồ đạc trêи bàn, nói với Hà Chi Sơ, “Niệm Chi sẽ sang đây ngay bây giờ.”
Hoắc Thiệu Hằng rời đi, không lâu sau, Cố Niệm Chi đẩy cửa phòng thẩm vấn, đi vào.
“Giáo sư Hà.” Cố Niệm Chi rất lễ phép cúi chào anh ta.
Hà Chi Sơ thoáng sững sờ mất một chút, “Niệm Chi, em cũng khách sáo với tôi như vậy sao?”
“Giáo sư Hà là thầy của em, đương nhiên em phải tôn sư trọng đạo rồi.” Cố Niệm Chi mỉm cười, kéo một chiếc ghế cho Hà Chi Sơ, “Mời thầy ngồi.”
Hà Chi Sơ chán nản ngồi xuống, yên lặng nhìn Cố Niệm Chi chằm chằm.
Cố Niệm Chi mỉm cười với anh ta rồi nói, “Giáo sư Hà, vừa rồi thầy và Hoắc thiếu nói chuyện, em đều đã nghe được. Em thấy rất vui vẻ.”
“Em rất vui vẻ ư?” Hà Chi Sơ hơi nhướng mày, “Em vui vẻ cái gì?”
“Em rất vui vẻ vì chuyện này không liên quan gì tới Giáo sư Hà.”
Cố Niệm Chi thản nhiên nói.
Hà Chi Sơ cười phì một tiếng, không phản đối cũng không đồng ý, chỉ sờ sờ chóp mũi của mình, “Niệm Chi, vừa rồi tôi chẳng nói gì cả, liệu có phải em vui sớm quá không?”