Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 554
Chương 554:
Từ nhỏ Đậu Ái Ngôn đã giỏi thăm dò ý tứ người khác thông qua lời nói và sắc mặt, giờ thấy Ôn Thủ Ức phản ứng như vậy, cô ta lại càng to gan hơn. Cô ta khoanh tay, hét lên với Cố Niệm Chi: “Đừng giả vờ nữa, chuyện của chị tôi và Hoắc thiếu mọi người đều biết, cô lại không biết tôi là ai sao?”
Cố Niệm Chi không ngờ Đậu Ái Ngôn vì muốn ép mình thừa nhận quen cô ta mà lôi cả chuyện của Đậu Khanh Ngôn, chị cô ta ra.
Đối với Cố Niệm Chi, nếu như chị cô mà gặp chuyện như vậy, cô nhất định sẽ không bao giờ nhắc đến trước mặt người ngoài. Không chỉ là tự bản thân không nhắc đến, mà cho dù người khác có nhắc đến đi nữa, cô cũng sẽ nhanh chóng chuyển đề tài. Không ngờ Đậu Ái Ngôn lại có thể lôi ra giữa bàn dân thiên hạ thế này…
Hơn nữa, vì vụ án của Đậu Khanh Ngôn, Cố Niệm Chi còn từng làm chuyên gia đàm phán của Cục tác chiến đặc biệt, từng thẩm vấn Ôn Thủ Ức và Hà Chi Sơ. Nếu vậy thì giả vờ không quen Đậu Ái Ngôn hình như cũng hơi khó.
Cố Niệm Chi chần chừ một lúc.
Thật ra, nếu như Đậu Ái Ngôn nói chuyện tử tế với cô, đừng dùng kiểu thái độ cao cao tại thượng bất lịch sự đó thì cô sẽ không giả vờ không quen cô ta.
Đậu Ái Ngôn thấy Cố Niệm Chi do dự, tưởng rằng Cố Niệm Chi đã chịu thua trước mặt Ôn Thủ Ức rồi, liền nói: “Cô đừng có mà giả vờ nữa, mau nói đi!”
Cố Niệm Chi nghe vậy, tính ngang bướng trỗi dậy, bèn mỉm cười trả lời: “Chị cô là ai? Tôi không biết Hoắc thiếu có xích mích với người phụ nữ nào, vì thế tôi không biết chị cô.”
Đến cả chị cô ta cũng không biết là ai thì đương nhiên cũng sẽ không biết cô ta rồi…
“Đến cả chị tôi cô cũng không biết, bây giờ thì tôi đã chắc chắn là cô đang giả vờ rồi.” Đậu Ái Ngôn cười lạnh một tiếng, hất đầu: “Thôi bỏ đi, cô không quen thì không quen, tôi cũng không thèm. Giáo sư Ôn, chúng ta đi đến chỗ chị thôi chứ ạ?”
Ôn Thủ Ức mỉm cười gật đầu rồi nói với Cố Niệm Chi: “Niệm Chi, cô có muốn lên cùng chúng tôi không?”
Cố Niệm Chi đang định lắc đầu thì Đậu Ái Ngôn vốn đang cảm thấy rất khó chịu lại nói: “Cô đến tìm giáo sư Hà làm gì? Nếu cô muốn chuyển trường thì phải đến khoa mà giải quyết, cô đến đây nói cũng không có tác dụng gì, phải để Thiếu tướng Hoắc đến nói…”
Cô ta nghĩ rằng Cố Niệm Chi đến tìm giáo sư Hà, cũng cùng mục đích như cô ta đến tìm Ôn Thủ Ức, đều là để làm thân với hai người đó cả.
Mà cô ta chỉ dám làm thân với Ôn Thủ Ức thôi, Cố Niệm Chi là một sinh viên trường ngoài, lại không có bố làm Thủ tướng, chỉ có một người giám hộ trên danh nghĩa là Thiếu tướng Hoắc sao có thể với tới Hà Chi Sơ được chứ?
Đậu Ái Ngôn không hề tin chút nào.
Cố Niệm Chi đã chán ngấy nghe Đậu Ái Ngôn khoe khoang trường cô ta học, liếc mắt nhìn Đậu Ái Ngôn, điềm tĩnh nói: “Tôi không cần chuyển trường. Tôi đã là sinh viên của đại học B rồi”.
“… Cô đã là sinh viên rồi ư? Khoa nào thế?”
“Khoa Luật.”
Cố Niệm Chi mỉm cười, trong lòng đã ngán đến tận cổ, không muốn chấp với loại người như Đậu Ái Ngôn nữa.
“Cô cũng là sinh viên khoa Luật sao? Ha ha ha ha, tôi thấy có vẻ như hôm nay cô ra khỏi cửa không xem lịch rồi, Lý Quỷ gặp Lý Quỳ phải không nhỉ?”
Đậu Ái Ngôn không nhịn được cười phá lên, tâm trạng khó chịu do Cố Niệm Chi gây ra đã biến mất hết: “Tôi cũng là sinh viên khoa Luật, năm nay năm nhất. Tôi quen biết gần như tất cả sinh viên năm nhất, năm hai, năm ba, thậm chí năm tư tôi cũng quen không ít, trước nay tôi chưa từng nhìn thấy cô bao giờ cả.”
Cố Niệm Chi cười nói: “Đó là bởi vì tôi không phải là sinh viên năm nhất, năm hai, năm ba, thậm chí là sinh viên năm tư. Nói như thế, cô đã hài lòng chưa?”
Đậu Ái Ngôn chớp mắt nhìn cô, nhất thời không kịp hiểu được vấn đề: “Không phải là năm nhất, năm hai, năm ba, năm tư ư? Thế thì cô là sinh viên năm nào? Không phải cô mới chỉ mười tám tuổi sao? Chẳng lẽ vừa mới tốt nghiệp cấp ba, vừa mới thi lên đại học à?”
“Bây giờ không phải là mùa thi đại học.” Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng không nhịn được nữa, đảo mắt, thầm nghĩ con gái lớn của Thủ tướng Đậu đã là một đứa ngu ngốc rồi, đến đứa con gái nhỏ này cũng lại là một đứa ngớ ngẩn nữa. Cả hai đều là những kẻ vô tích sự tự cho mình là độc tôn thiên hạ: “Tôi tốt nghiệp Đại học từ năm ngoái, hiện đang là nghiên cứu sinh thạc sĩ của khoa Luật trường đại học B, giáo sư Hà là giáo viên hướng dẫn của tôi. Kính thưa vị bạn học thích điều tra hộ khẩu, lần này cô hài lòng rồi chứ?”
Mặt Đậu Ái Ngôn thoắt chốc đỏ bừng rồi nhanh chóng chuyển sang màu tím, cả người như sắp bốc khói. Cô ta trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi: “Cô cô cô… Cô thật sự mới mười tám tuổi sao? Không phải là sửa năm sinh đấy chứ? Mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học lên thạc sĩ á? Cô cho là tôi kẻ ngốc hay đấy à? Tôi sẽ tin sao?”
Đột nhiên Cố Niệm Chi nghĩ tới Bạch Cẩn Nghi vì muốn giữ lại danh xưng “Thiếu nữ thiên tài” mà sửa đổi năm sinh, buột miệng cười, lắc đầu: “Tôi là một đứa trẻ mồ côi, làm gì có quyền thế đến mức đi sửa năm sinh như thế. Vị bạn học này, cô thật sự quá xem trọng tôi rồi”.
Từ nhỏ Đậu Ái Ngôn đã giỏi thăm dò ý tứ người khác thông qua lời nói và sắc mặt, giờ thấy Ôn Thủ Ức phản ứng như vậy, cô ta lại càng to gan hơn. Cô ta khoanh tay, hét lên với Cố Niệm Chi: “Đừng giả vờ nữa, chuyện của chị tôi và Hoắc thiếu mọi người đều biết, cô lại không biết tôi là ai sao?”
Cố Niệm Chi không ngờ Đậu Ái Ngôn vì muốn ép mình thừa nhận quen cô ta mà lôi cả chuyện của Đậu Khanh Ngôn, chị cô ta ra.
Đối với Cố Niệm Chi, nếu như chị cô mà gặp chuyện như vậy, cô nhất định sẽ không bao giờ nhắc đến trước mặt người ngoài. Không chỉ là tự bản thân không nhắc đến, mà cho dù người khác có nhắc đến đi nữa, cô cũng sẽ nhanh chóng chuyển đề tài. Không ngờ Đậu Ái Ngôn lại có thể lôi ra giữa bàn dân thiên hạ thế này…
Hơn nữa, vì vụ án của Đậu Khanh Ngôn, Cố Niệm Chi còn từng làm chuyên gia đàm phán của Cục tác chiến đặc biệt, từng thẩm vấn Ôn Thủ Ức và Hà Chi Sơ. Nếu vậy thì giả vờ không quen Đậu Ái Ngôn hình như cũng hơi khó.
Cố Niệm Chi chần chừ một lúc.
Thật ra, nếu như Đậu Ái Ngôn nói chuyện tử tế với cô, đừng dùng kiểu thái độ cao cao tại thượng bất lịch sự đó thì cô sẽ không giả vờ không quen cô ta.
Đậu Ái Ngôn thấy Cố Niệm Chi do dự, tưởng rằng Cố Niệm Chi đã chịu thua trước mặt Ôn Thủ Ức rồi, liền nói: “Cô đừng có mà giả vờ nữa, mau nói đi!”
Cố Niệm Chi nghe vậy, tính ngang bướng trỗi dậy, bèn mỉm cười trả lời: “Chị cô là ai? Tôi không biết Hoắc thiếu có xích mích với người phụ nữ nào, vì thế tôi không biết chị cô.”
Đến cả chị cô ta cũng không biết là ai thì đương nhiên cũng sẽ không biết cô ta rồi…
“Đến cả chị tôi cô cũng không biết, bây giờ thì tôi đã chắc chắn là cô đang giả vờ rồi.” Đậu Ái Ngôn cười lạnh một tiếng, hất đầu: “Thôi bỏ đi, cô không quen thì không quen, tôi cũng không thèm. Giáo sư Ôn, chúng ta đi đến chỗ chị thôi chứ ạ?”
Ôn Thủ Ức mỉm cười gật đầu rồi nói với Cố Niệm Chi: “Niệm Chi, cô có muốn lên cùng chúng tôi không?”
Cố Niệm Chi đang định lắc đầu thì Đậu Ái Ngôn vốn đang cảm thấy rất khó chịu lại nói: “Cô đến tìm giáo sư Hà làm gì? Nếu cô muốn chuyển trường thì phải đến khoa mà giải quyết, cô đến đây nói cũng không có tác dụng gì, phải để Thiếu tướng Hoắc đến nói…”
Cô ta nghĩ rằng Cố Niệm Chi đến tìm giáo sư Hà, cũng cùng mục đích như cô ta đến tìm Ôn Thủ Ức, đều là để làm thân với hai người đó cả.
Mà cô ta chỉ dám làm thân với Ôn Thủ Ức thôi, Cố Niệm Chi là một sinh viên trường ngoài, lại không có bố làm Thủ tướng, chỉ có một người giám hộ trên danh nghĩa là Thiếu tướng Hoắc sao có thể với tới Hà Chi Sơ được chứ?
Đậu Ái Ngôn không hề tin chút nào.
Cố Niệm Chi đã chán ngấy nghe Đậu Ái Ngôn khoe khoang trường cô ta học, liếc mắt nhìn Đậu Ái Ngôn, điềm tĩnh nói: “Tôi không cần chuyển trường. Tôi đã là sinh viên của đại học B rồi”.
“… Cô đã là sinh viên rồi ư? Khoa nào thế?”
“Khoa Luật.”
Cố Niệm Chi mỉm cười, trong lòng đã ngán đến tận cổ, không muốn chấp với loại người như Đậu Ái Ngôn nữa.
“Cô cũng là sinh viên khoa Luật sao? Ha ha ha ha, tôi thấy có vẻ như hôm nay cô ra khỏi cửa không xem lịch rồi, Lý Quỷ gặp Lý Quỳ phải không nhỉ?”
Đậu Ái Ngôn không nhịn được cười phá lên, tâm trạng khó chịu do Cố Niệm Chi gây ra đã biến mất hết: “Tôi cũng là sinh viên khoa Luật, năm nay năm nhất. Tôi quen biết gần như tất cả sinh viên năm nhất, năm hai, năm ba, thậm chí năm tư tôi cũng quen không ít, trước nay tôi chưa từng nhìn thấy cô bao giờ cả.”
Cố Niệm Chi cười nói: “Đó là bởi vì tôi không phải là sinh viên năm nhất, năm hai, năm ba, thậm chí là sinh viên năm tư. Nói như thế, cô đã hài lòng chưa?”
Đậu Ái Ngôn chớp mắt nhìn cô, nhất thời không kịp hiểu được vấn đề: “Không phải là năm nhất, năm hai, năm ba, năm tư ư? Thế thì cô là sinh viên năm nào? Không phải cô mới chỉ mười tám tuổi sao? Chẳng lẽ vừa mới tốt nghiệp cấp ba, vừa mới thi lên đại học à?”
“Bây giờ không phải là mùa thi đại học.” Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng không nhịn được nữa, đảo mắt, thầm nghĩ con gái lớn của Thủ tướng Đậu đã là một đứa ngu ngốc rồi, đến đứa con gái nhỏ này cũng lại là một đứa ngớ ngẩn nữa. Cả hai đều là những kẻ vô tích sự tự cho mình là độc tôn thiên hạ: “Tôi tốt nghiệp Đại học từ năm ngoái, hiện đang là nghiên cứu sinh thạc sĩ của khoa Luật trường đại học B, giáo sư Hà là giáo viên hướng dẫn của tôi. Kính thưa vị bạn học thích điều tra hộ khẩu, lần này cô hài lòng rồi chứ?”
Mặt Đậu Ái Ngôn thoắt chốc đỏ bừng rồi nhanh chóng chuyển sang màu tím, cả người như sắp bốc khói. Cô ta trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi: “Cô cô cô… Cô thật sự mới mười tám tuổi sao? Không phải là sửa năm sinh đấy chứ? Mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học lên thạc sĩ á? Cô cho là tôi kẻ ngốc hay đấy à? Tôi sẽ tin sao?”
Đột nhiên Cố Niệm Chi nghĩ tới Bạch Cẩn Nghi vì muốn giữ lại danh xưng “Thiếu nữ thiên tài” mà sửa đổi năm sinh, buột miệng cười, lắc đầu: “Tôi là một đứa trẻ mồ côi, làm gì có quyền thế đến mức đi sửa năm sinh như thế. Vị bạn học này, cô thật sự quá xem trọng tôi rồi”.