Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 562
Chương 562:
“Đương nhiên là xác nhận rồi. Giáo sư Hà đã ký bảo đảm cho em.” Cố Niệm Chi đưa văn kiện được Hà Chi Sơ ký cho Hoắc Thiệu Hằng xem: “Đã lưu vào trong Bộ Tư pháp rồi ạ.” Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn rồi giao cho Triệu Lương Trạch: “Quét ra một bản để lưu trữ, đồng thời kiểm tra bên Bộ Tư pháp đã làm xong thủ tục chưa.”
“Vâng, Thủ trưởng.”Triệu Lương Trạch lập tức quét rồi tải lên.Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu Cố Niệm Chi với những người tham gia cuộc họp hôm nay: “Bác sĩ Chu, pháp y giỏi nhất trong Bệnh viện của Bộ Quốc phòng, quân hàm Đại tá.”Cố Niệm Chi nở nụ cười tươi tắn, xán lạn: “Pháp y Chu tài giỏi thật, tuổi còn trẻ đã là Đại tá rồi.”Cố Niệm Chi cảm thấy tuổi của Pháp y Chu trông còn nhỏ hơn Trần Liệt.Không ngờ Pháp y Chu mỉm cười rất tươi, lắc đầu nói: “Tôi đâu có trẻ trung gì nữa, đã sắp tròn bốn mươi rồi. Bàn đến chuyện trẻ tuổi thì phải nói Hoắc thiếu ấy, chưa đến ba mươi đã là Thiếu tướng. Cả nước cũng không tìm được người thứ hai có tốc độ này đâu.”Cố Niệm Chi mở to mắt: “Ôi, chú không lừa cháu đấy chứ ạ? Trông chú cùng lắm cũng chỉ ba mươi tuổi thôi! Sắp bốn mươi rồi ư?! Chú chăm sóc, giữ gìn thế nào vậy ạ, có thể chia sẻ với cháu một vài bí quyết tâm đắc không?”
Mặc dù Pháp y Chu là đàn ông nhưng đối diện với lời tâng bốc không chút che giấu của thiếu nữ xinh đẹp như Cố Niệm Chi thế này, ông vẫn cảm thấy rất vui. Pháp y Chu liên tục xua tay: “Tôi không có chăm sóc gì cả, chỉ là giữ cho tâm trạng luôn vui vẻ, đừng để bản thân buồn bực trong lòng là được.”
“Haizz, chuyện này khó thật đấy.” Cố Niệm Chi cười theo: “Có thể duy trì vui vẻ, không buồn bã là phương pháp chăm sóc khó nhất rồi.”
Pháp y Chu cười rất vui vẻ: “Đâu có. Thật ra tôi làm pháp y, rất nhiều đồng nghiệp cùng ngành của tôi làm ngành này lâu rồi sẽ cảm thấy rất u uất, nhưng tôi thì không. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy những thi thể đang chờ giải phẫu ấy, tôi luôn cảm thấy may mắn vì không chỉ mình đang sống, mà còn sống rất tốt, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ ngay.”
Cố Niệm Chi “nước mắt đầy mặt”, cô thật sự muốn quỳ với Pháp y Chu luôn. Cô hoàn toàn không muốn nghe những vấn đề chi tiết liên quan đến giải phẫu thi thể này đâu… Chỉ đành âm thầm hạ quyết tâm chờ chút nữa lúc ăn trưa, tuyệt đối không ngồi cùng với Pháp y Chu.
Người đàn ông này chính là cái kiểu vào đúng lúc bạn đang vô cùng vui vẻ, sung sướnɠ ăn sườn kho tàu, đột nhiên sẽ nói những lời khiến người ta chỉ muốn trào ngược dạ dày kiểu: “Sao chiếc xương sườn thứ ba bên ngực trái có vết thương nhỉ” ấy…
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Pháp y Chu bằng ánh mắt uy nghiêm, Pháp y Chu lập tức im miệng, không tiếp tục thao thao bất tuyệt về “bí quyết bảo trì tuổi thanh xuân” với Cố Niệm Chi nữa.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng trở nên nghiêm túc, Cố Niệm Chi cũng không chen ngang nữa, tầm mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh Pháp y Chu.
Người đàn ông này hơi béo, màu da nhợt nhạt, là cái kiểu bợt bạt của người nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời.
Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu người đàn ông này cho Cố Niệm Chi: “Trưởng phòng Uông, nguyên lão của Cục tác chiến đặc biệt, cũng mang quân hàm Đại tá.”
Cố Niệm Chi vội vã gật đầu với vẻ kính cẩn: “Trưởng phòng Uông, xin chỉ giáo nhiều cho.”
Trưởng phòng Uông mỉm cười với cô, không nói gì.
Vẫn còn một người đàn ông ngồi bên cạnh Trưởng phòng Uông, trông rất nho nhã, lịch thiệp, không nhìn ra anh ta khoảng bao nhiêu tuổi.
Không giống với Trưởng phòng Uông và Pháp y Chu đang mặc quân phục, người đàn ông này mặc một bộ vest ba món ôm sát người màu xanh thẫm.
Từ trước đến giờ, Cố Niệm Chi chưa từng gặp được người phương Đông nào có thể mặc áo vest một cách nhẹ nhàng, tự nhiên như vậy, không kìm được nhìn thêm vài lần.
Người đó khẽ gật đầu với Cố Niệm Chi, tự giới thiệu bản thân: “Tôi họ Thiện, Thiện Bá Hàn, là một bác sĩ tâm lý. Trước đây, tôi là đồng nghiệp của Hoắc thiếu, nhưng bây giờ đã xuất ngũ rồi.”
“Khả năng trị liệu tâm lý của Bá Hàn từng là vũ khí bí mật của đội bọn anh.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ cười: “Hiện giờ, anh ấy nổi tiếng trên toàn thế giới rồi. Sau khi xuất ngũ, anh ấy đi châu Âu để đào tạo chuyên sâu, bây giờ đang mở một phòng trị liệu tâm lý ở Mỹ, tiền khám một bệnh nhân trong một phút là năm nghìn USD.”
Hoắc Thiệu Hằng nói xong thì khẽ mỉm cười.
Cố Niệm Chi vừa nghe đã hiểu dụng ý của Hoắc Thiệu Hằng.
Mời một pháp y giỏi, đương nhiên là muốn tiến hành giải phẫu thi thể đã đông lạnh suốt mười năm của La Hân Tuyết.
Trưởng phòng Uông giỏi về giám định vật chứng, nhất định là có vật chứng quan trọng cần ông ấy xem xét.
Còn bác sĩ tâm lý có tiếng tăm lừng lẫy trên toàn thế giới, chắc chắn là nhắm vào vụ án của Bạch Cẩn Nghi và Tống Cẩm Ninh.
Đây thật sự đã là sự chuẩn bị tốt nhất trong phạm vi khả năng của Hoắc Thiệu Hằng rồi. Cố Niệm Chi gật đầu với Thiện Bá Hàn một cách khách sáo: “Anh Thiện thật lợi hại.”
“Đương nhiên là xác nhận rồi. Giáo sư Hà đã ký bảo đảm cho em.” Cố Niệm Chi đưa văn kiện được Hà Chi Sơ ký cho Hoắc Thiệu Hằng xem: “Đã lưu vào trong Bộ Tư pháp rồi ạ.” Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn rồi giao cho Triệu Lương Trạch: “Quét ra một bản để lưu trữ, đồng thời kiểm tra bên Bộ Tư pháp đã làm xong thủ tục chưa.”
“Vâng, Thủ trưởng.”Triệu Lương Trạch lập tức quét rồi tải lên.Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu Cố Niệm Chi với những người tham gia cuộc họp hôm nay: “Bác sĩ Chu, pháp y giỏi nhất trong Bệnh viện của Bộ Quốc phòng, quân hàm Đại tá.”Cố Niệm Chi nở nụ cười tươi tắn, xán lạn: “Pháp y Chu tài giỏi thật, tuổi còn trẻ đã là Đại tá rồi.”Cố Niệm Chi cảm thấy tuổi của Pháp y Chu trông còn nhỏ hơn Trần Liệt.Không ngờ Pháp y Chu mỉm cười rất tươi, lắc đầu nói: “Tôi đâu có trẻ trung gì nữa, đã sắp tròn bốn mươi rồi. Bàn đến chuyện trẻ tuổi thì phải nói Hoắc thiếu ấy, chưa đến ba mươi đã là Thiếu tướng. Cả nước cũng không tìm được người thứ hai có tốc độ này đâu.”Cố Niệm Chi mở to mắt: “Ôi, chú không lừa cháu đấy chứ ạ? Trông chú cùng lắm cũng chỉ ba mươi tuổi thôi! Sắp bốn mươi rồi ư?! Chú chăm sóc, giữ gìn thế nào vậy ạ, có thể chia sẻ với cháu một vài bí quyết tâm đắc không?”
Mặc dù Pháp y Chu là đàn ông nhưng đối diện với lời tâng bốc không chút che giấu của thiếu nữ xinh đẹp như Cố Niệm Chi thế này, ông vẫn cảm thấy rất vui. Pháp y Chu liên tục xua tay: “Tôi không có chăm sóc gì cả, chỉ là giữ cho tâm trạng luôn vui vẻ, đừng để bản thân buồn bực trong lòng là được.”
“Haizz, chuyện này khó thật đấy.” Cố Niệm Chi cười theo: “Có thể duy trì vui vẻ, không buồn bã là phương pháp chăm sóc khó nhất rồi.”
Pháp y Chu cười rất vui vẻ: “Đâu có. Thật ra tôi làm pháp y, rất nhiều đồng nghiệp cùng ngành của tôi làm ngành này lâu rồi sẽ cảm thấy rất u uất, nhưng tôi thì không. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy những thi thể đang chờ giải phẫu ấy, tôi luôn cảm thấy may mắn vì không chỉ mình đang sống, mà còn sống rất tốt, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ ngay.”
Cố Niệm Chi “nước mắt đầy mặt”, cô thật sự muốn quỳ với Pháp y Chu luôn. Cô hoàn toàn không muốn nghe những vấn đề chi tiết liên quan đến giải phẫu thi thể này đâu… Chỉ đành âm thầm hạ quyết tâm chờ chút nữa lúc ăn trưa, tuyệt đối không ngồi cùng với Pháp y Chu.
Người đàn ông này chính là cái kiểu vào đúng lúc bạn đang vô cùng vui vẻ, sung sướnɠ ăn sườn kho tàu, đột nhiên sẽ nói những lời khiến người ta chỉ muốn trào ngược dạ dày kiểu: “Sao chiếc xương sườn thứ ba bên ngực trái có vết thương nhỉ” ấy…
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Pháp y Chu bằng ánh mắt uy nghiêm, Pháp y Chu lập tức im miệng, không tiếp tục thao thao bất tuyệt về “bí quyết bảo trì tuổi thanh xuân” với Cố Niệm Chi nữa.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng trở nên nghiêm túc, Cố Niệm Chi cũng không chen ngang nữa, tầm mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh Pháp y Chu.
Người đàn ông này hơi béo, màu da nhợt nhạt, là cái kiểu bợt bạt của người nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời.
Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu người đàn ông này cho Cố Niệm Chi: “Trưởng phòng Uông, nguyên lão của Cục tác chiến đặc biệt, cũng mang quân hàm Đại tá.”
Cố Niệm Chi vội vã gật đầu với vẻ kính cẩn: “Trưởng phòng Uông, xin chỉ giáo nhiều cho.”
Trưởng phòng Uông mỉm cười với cô, không nói gì.
Vẫn còn một người đàn ông ngồi bên cạnh Trưởng phòng Uông, trông rất nho nhã, lịch thiệp, không nhìn ra anh ta khoảng bao nhiêu tuổi.
Không giống với Trưởng phòng Uông và Pháp y Chu đang mặc quân phục, người đàn ông này mặc một bộ vest ba món ôm sát người màu xanh thẫm.
Từ trước đến giờ, Cố Niệm Chi chưa từng gặp được người phương Đông nào có thể mặc áo vest một cách nhẹ nhàng, tự nhiên như vậy, không kìm được nhìn thêm vài lần.
Người đó khẽ gật đầu với Cố Niệm Chi, tự giới thiệu bản thân: “Tôi họ Thiện, Thiện Bá Hàn, là một bác sĩ tâm lý. Trước đây, tôi là đồng nghiệp của Hoắc thiếu, nhưng bây giờ đã xuất ngũ rồi.”
“Khả năng trị liệu tâm lý của Bá Hàn từng là vũ khí bí mật của đội bọn anh.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ cười: “Hiện giờ, anh ấy nổi tiếng trên toàn thế giới rồi. Sau khi xuất ngũ, anh ấy đi châu Âu để đào tạo chuyên sâu, bây giờ đang mở một phòng trị liệu tâm lý ở Mỹ, tiền khám một bệnh nhân trong một phút là năm nghìn USD.”
Hoắc Thiệu Hằng nói xong thì khẽ mỉm cười.
Cố Niệm Chi vừa nghe đã hiểu dụng ý của Hoắc Thiệu Hằng.
Mời một pháp y giỏi, đương nhiên là muốn tiến hành giải phẫu thi thể đã đông lạnh suốt mười năm của La Hân Tuyết.
Trưởng phòng Uông giỏi về giám định vật chứng, nhất định là có vật chứng quan trọng cần ông ấy xem xét.
Còn bác sĩ tâm lý có tiếng tăm lừng lẫy trên toàn thế giới, chắc chắn là nhắm vào vụ án của Bạch Cẩn Nghi và Tống Cẩm Ninh.
Đây thật sự đã là sự chuẩn bị tốt nhất trong phạm vi khả năng của Hoắc Thiệu Hằng rồi. Cố Niệm Chi gật đầu với Thiện Bá Hàn một cách khách sáo: “Anh Thiện thật lợi hại.”