Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 565
Chương 565:
“Bác Tống, bác nghĩ, nếu như cái chết của La Hân Tuyết thật sự là do Bạch Cẩn Nghi gây ra, vậy thì tại sao bà ta lại làm như vậy? Tại sao sáu năm sau khi bác Hoắc Quan Nguyên chết mới ra tay giết bà ấy? Nếu như ra tay lúc Hoắc Quan Nguyên còn sống thì cháu còn có thể hiểu được. Nhưng đợi đến khi người đàn ông mình yêu mất sáu năm rồi mới ra tay giết vợ ông ta, cháu vẫn cảm thấy logic trong đây thiếu mất gì đó.”
Mặc dù rất ghét Bạch Cẩn Nghi, nhưng Cố Niệm Chi cho rằng chỉ dựa vào những chứng cứ này thì vẫn không thể thuyết phục bản thân rằng La Hân Tuyết là do Bạch Cẩn Nghi giết chết.
Nếu như ngay cả bản thân mình mà cô còn không thuyết phục được thì làm sao thuyết phục được thẩm phán đây?
Tống Cẩm Ninh không hổ là người hiểu rõ Bạch Cẩn Nghi, bà bình tĩnh nói: “Nếu nghĩ không ra, cháu cứ thử nghĩ xem Bạch Cẩn Nghi là người như thế nào?”
“Bà ta là người như thế nào?”
“Con người bà ta ấy à, trong lòng chỉ có hai chuyện quan trọng nhất, một là sự nghiệp của bà ta, một là người đàn ông bà ta thầm thương trộm nhớ. Vì hai chuyện này, bà ta có thể có làm ra chuyện gì thì bác cũng không cảm thấy kinh ngạc.”
Một câu nói của Tống Cẩm Ninh đã khái quát được hết những gì Bạch Cẩn Nghi theo đuổi suốt một đời.
Cố Niệm Chi nuốt ngụm canh sườn nấu đậu bắp, suy nghĩ gì đó rồi nói: “Người đàn ông mình thầm yêu đã chết rồi, vậy thì là vì sự nghiệp của bà ta sao? Nhưng cũng không đúng, La Hân Tuyết là một người phụ nữ nội trợ, không có liên quan gì đến sự nghiệp của Bạch Cẩn Nghi hết, có lý do gì phải giết La Hân Tuyết vì sự nghiệp của mình chứ? Chẳng lẽ hướng đi của chúng ta sai rồi sao? La Hân Tuyết không phải bị mưu sát? Hoặc là không phải do Bạch Cẩn Nghi giết?”
Cố Niệm Chi đưa mắt nhìn Tống Cẩm Ninh, thầm nghĩ nếu Bạch Cẩn Nghi có thể giết người vì sự nghiệp, vậy thì phải giết Tống Cẩm Ninh mới đúng chứ?
Nhưng lúc ấy tinh thần của Tống Cẩm Ninh đã bất thường, không thể trở thành vật cản đường Bạch Cẩn Nghi được. Vậy thì tại sao lại ra tay với La Hân Tuyết nhỉ? Chẳng lẽ là giết nhầm người rồi ư?
Cô nhanh chóng phủ định cách nghĩ này. Bởi vì La Hân Tuyết và Tống Cẩm Ninh vốn không ở cùng một chỗ nên việc ngộ sát La Hân Tuyết là hoàn toàn không có khả năng.
Hơn nữa, từ kết quả giải phẫu thi thể của Pháp y Chu, La Hân Tuyết rất có khả năng bị người ta giết hại.
Cố Niệm Chi suy nghĩ rất lâu cũng chưa nghĩ thông vấn đề này. Sau đó, cô xem danh sách và bản đối chiếu vật chứng của Trưởng phòng Uông mới phát hiện ra một ít manh mối, to gan sử dụng một vài sách lược.
Đến ngày thứ ba, khi phiên tòa bí mật được mở thì Cố Niệm Chi đã tính toán đâu ra đó cả rồi.
Cô mặc một bộ vest với váy màu xám đơn giản, mái tóc búi gọn ra sau đầu, gương mặt trang điểm nhạt. Để thể hiện sự chín chắn và dày dặn kinh nghiệm, thậm chí cô còn đeo một cặp mắt kính gọng vàng.
Nhìn cách ăn mặc, trang điểm của cô, Hoắc Thiệu Hằng khẽ chau mày.
Bởi vì bộ vest đó cắt may rất vừa người cộng với vòng eo nhỏ chưa đến một vòng tay kia càng làm tôn lên dáng ngực cao, ʍônɠ tròn và đôi chân thon dài của Cố Niệm Chi.
Cũng may cặp kính đó đã che đi đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh của cô nên mới không quá thu hút sự chú ý của người khác. Nếu không, khi cô ra đứng trên tòa, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy đại đa số đàn ông đều sẽ bị vẻ ngoài của Cố Niệm Chi hấp dẫn, hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì nữa.
“Hoắc thiếu, hôm nay là ngày đầu tiên em lên tòa, anh không cổ vũ em một chút sao?”
Cố Niệm Chi đứng trước tấm gương ở chỗ thay quần áo, xem xét kĩ lưỡng lần cuối.
Hoắc Thiệu Hằng từ phía sau ôm lấy cô, yên lặng ngắm nhìn cô ở trong gương. Sau đó, một tay đưa đến trước ngực, nắm lấy cằm cô rồi xoay người cô lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Đây là lợi tức. Chờ vụ án kết thúc, anh sẽ trả vốn sau…”
“Hả? Còn có vốn nữa à?”
Tâm trạng Cố Niệm Chi càng thêm hăng hái.
Vì món nợ mà Hoắc thiếu nợ cô, cô nhất định phải đánh thắng vụ kiện này!
***
Bảy giờ sáng ngày hai mươi tám tháng Một, vụ án mưu sát La Hân Tuyết chính thức được mở tại phiên tòa bí mật ở Đế đô.
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi đến tòa án trung cấp của Đế đô.
Bởi vì đây là phiên tòa bí mật nên sau khi họ đi vào thì cổng lớn của tòa án lập tức đóng chặt lại, không cho người khác đi vào.
Cố Niệm Chi đưa mắt nhìn một vòng, thấy bên bọn họ do Hoắc Thiệu Hằng dẫn đầu. Ngoài Cố Niệm Chi ra, còn có Âm Thế Hùng, Triệu Lương Trạch, Pháp y Chu, Trưởng phòng Uông và vài cậu lính công vụ ngồi xung quanh Hoắc Thiệu Hằng làm lá chắn bằng người để bảo vệ anh.
“Bác Tống, bác nghĩ, nếu như cái chết của La Hân Tuyết thật sự là do Bạch Cẩn Nghi gây ra, vậy thì tại sao bà ta lại làm như vậy? Tại sao sáu năm sau khi bác Hoắc Quan Nguyên chết mới ra tay giết bà ấy? Nếu như ra tay lúc Hoắc Quan Nguyên còn sống thì cháu còn có thể hiểu được. Nhưng đợi đến khi người đàn ông mình yêu mất sáu năm rồi mới ra tay giết vợ ông ta, cháu vẫn cảm thấy logic trong đây thiếu mất gì đó.”
Mặc dù rất ghét Bạch Cẩn Nghi, nhưng Cố Niệm Chi cho rằng chỉ dựa vào những chứng cứ này thì vẫn không thể thuyết phục bản thân rằng La Hân Tuyết là do Bạch Cẩn Nghi giết chết.
Nếu như ngay cả bản thân mình mà cô còn không thuyết phục được thì làm sao thuyết phục được thẩm phán đây?
Tống Cẩm Ninh không hổ là người hiểu rõ Bạch Cẩn Nghi, bà bình tĩnh nói: “Nếu nghĩ không ra, cháu cứ thử nghĩ xem Bạch Cẩn Nghi là người như thế nào?”
“Bà ta là người như thế nào?”
“Con người bà ta ấy à, trong lòng chỉ có hai chuyện quan trọng nhất, một là sự nghiệp của bà ta, một là người đàn ông bà ta thầm thương trộm nhớ. Vì hai chuyện này, bà ta có thể có làm ra chuyện gì thì bác cũng không cảm thấy kinh ngạc.”
Một câu nói của Tống Cẩm Ninh đã khái quát được hết những gì Bạch Cẩn Nghi theo đuổi suốt một đời.
Cố Niệm Chi nuốt ngụm canh sườn nấu đậu bắp, suy nghĩ gì đó rồi nói: “Người đàn ông mình thầm yêu đã chết rồi, vậy thì là vì sự nghiệp của bà ta sao? Nhưng cũng không đúng, La Hân Tuyết là một người phụ nữ nội trợ, không có liên quan gì đến sự nghiệp của Bạch Cẩn Nghi hết, có lý do gì phải giết La Hân Tuyết vì sự nghiệp của mình chứ? Chẳng lẽ hướng đi của chúng ta sai rồi sao? La Hân Tuyết không phải bị mưu sát? Hoặc là không phải do Bạch Cẩn Nghi giết?”
Cố Niệm Chi đưa mắt nhìn Tống Cẩm Ninh, thầm nghĩ nếu Bạch Cẩn Nghi có thể giết người vì sự nghiệp, vậy thì phải giết Tống Cẩm Ninh mới đúng chứ?
Nhưng lúc ấy tinh thần của Tống Cẩm Ninh đã bất thường, không thể trở thành vật cản đường Bạch Cẩn Nghi được. Vậy thì tại sao lại ra tay với La Hân Tuyết nhỉ? Chẳng lẽ là giết nhầm người rồi ư?
Cô nhanh chóng phủ định cách nghĩ này. Bởi vì La Hân Tuyết và Tống Cẩm Ninh vốn không ở cùng một chỗ nên việc ngộ sát La Hân Tuyết là hoàn toàn không có khả năng.
Hơn nữa, từ kết quả giải phẫu thi thể của Pháp y Chu, La Hân Tuyết rất có khả năng bị người ta giết hại.
Cố Niệm Chi suy nghĩ rất lâu cũng chưa nghĩ thông vấn đề này. Sau đó, cô xem danh sách và bản đối chiếu vật chứng của Trưởng phòng Uông mới phát hiện ra một ít manh mối, to gan sử dụng một vài sách lược.
Đến ngày thứ ba, khi phiên tòa bí mật được mở thì Cố Niệm Chi đã tính toán đâu ra đó cả rồi.
Cô mặc một bộ vest với váy màu xám đơn giản, mái tóc búi gọn ra sau đầu, gương mặt trang điểm nhạt. Để thể hiện sự chín chắn và dày dặn kinh nghiệm, thậm chí cô còn đeo một cặp mắt kính gọng vàng.
Nhìn cách ăn mặc, trang điểm của cô, Hoắc Thiệu Hằng khẽ chau mày.
Bởi vì bộ vest đó cắt may rất vừa người cộng với vòng eo nhỏ chưa đến một vòng tay kia càng làm tôn lên dáng ngực cao, ʍônɠ tròn và đôi chân thon dài của Cố Niệm Chi.
Cũng may cặp kính đó đã che đi đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh của cô nên mới không quá thu hút sự chú ý của người khác. Nếu không, khi cô ra đứng trên tòa, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy đại đa số đàn ông đều sẽ bị vẻ ngoài của Cố Niệm Chi hấp dẫn, hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì nữa.
“Hoắc thiếu, hôm nay là ngày đầu tiên em lên tòa, anh không cổ vũ em một chút sao?”
Cố Niệm Chi đứng trước tấm gương ở chỗ thay quần áo, xem xét kĩ lưỡng lần cuối.
Hoắc Thiệu Hằng từ phía sau ôm lấy cô, yên lặng ngắm nhìn cô ở trong gương. Sau đó, một tay đưa đến trước ngực, nắm lấy cằm cô rồi xoay người cô lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Đây là lợi tức. Chờ vụ án kết thúc, anh sẽ trả vốn sau…”
“Hả? Còn có vốn nữa à?”
Tâm trạng Cố Niệm Chi càng thêm hăng hái.
Vì món nợ mà Hoắc thiếu nợ cô, cô nhất định phải đánh thắng vụ kiện này!
***
Bảy giờ sáng ngày hai mươi tám tháng Một, vụ án mưu sát La Hân Tuyết chính thức được mở tại phiên tòa bí mật ở Đế đô.
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi đến tòa án trung cấp của Đế đô.
Bởi vì đây là phiên tòa bí mật nên sau khi họ đi vào thì cổng lớn của tòa án lập tức đóng chặt lại, không cho người khác đi vào.
Cố Niệm Chi đưa mắt nhìn một vòng, thấy bên bọn họ do Hoắc Thiệu Hằng dẫn đầu. Ngoài Cố Niệm Chi ra, còn có Âm Thế Hùng, Triệu Lương Trạch, Pháp y Chu, Trưởng phòng Uông và vài cậu lính công vụ ngồi xung quanh Hoắc Thiệu Hằng làm lá chắn bằng người để bảo vệ anh.