Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 599
Chương 599:
“Mơ tưởng hão huyền! Không có khả năng! Tôi suy nghĩ suốt mười năm còn không ra được, cô ta cũng không thể nào nghĩ ra được!”
Bạch Cẩn Nghi như phát điên, nhảy nhổm lên khỏi ghế bị cáo, giơ hai tay muốn bóp vào cái cổ mảnh mai của Cố Niệm Chi.
Thân thủ của Cố Niệm Chi rất nhanh nhẹn, lập tức lùi về sau, một tay cầm điện thoại di động, một tay khác quét ngang qua, phút chốc đã đẩy Bạch Cẩn Nghi ngã ngồi xuống ghế bị cáo.
Mấy cảnh sát tòa án lập tức xông tới, còng tay Bạch Cẩn Nghi lại.
Thẩm phán cũng cảnh cáo bà ta, “Bị cáo hãy khống chế tâm trạng của mình. Tấn công luật sư nguyên cáo, tội thêm một bậc.”
Cố Niệm Chi quay trở về phía nhân chứng, đưa điện thoại của Hoắc Quan Nguyên vào trong tay Tống Cẩm Ninh, “Bà Tống, chúng tôi tin nội dung trong chiếc điện thoại này có liên quan tới thí nghiệm của bà. Chờ khi vụ án này kết thúc, Bộ Quốc phòng sẽ cùng bà tiếp tục chuyện thí nghiệm.”
Tống Cẩm Ninh vô thức nắm chặt chiếc điện thoại, gật mạnh đầu, nói: “Tôi đã nghỉ ngơi mười sáu năm, cũng tới lúc phải làm việc rồi.”
***
Ba ngày sau, bản án của Bạch Cẩn Nghi chính thức được tuyên án ở Tòa án Trung cấp của Đế đô.
Tội danh Bạch Cẩn Nghi mưu sát La Hân Tuyết được thành lập. Tội danh kéo dài bệnh tình của Tống Cẩm Ninh khiến cho quốc gia tổn thất nặng nề cũng được thành lập. Hai tội cộng lại, phán tử hình, hoãn thi hành án hai năm.
Trong vụ án Bạch Cẩn Nghi mưu sát La Hân Tuyết, Hoắc Gia Lan không có trách nhiệm hình sự, nhưng cô ta không kịp thời cứu mẹ mình, điều này mọi người đều thấy rất rõ ràng.
Sau khi tuyên án, một mình cô ta quay trở về nhà họ Hoắc, thu dọn đồ đạc muốn rời khỏi nhà họ Hoắc. Ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần đều ngăn cô ta, không cho phép cô ta đi, giữ cô ta ở lại Hoắc trạch.
Khi tòa án tuyên án, Cố Niệm Chi đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, tâm trạng vô cùng kϊƈɦ động.
Đây là chiến thắng đầu tiên trong sự nghiệp luật sư của cô!
Đối mặt với mười lăm luật sư ưu tú của công ty luật lớn nhất nước mà không lùi bước chút nào, hơn nữa còn mạnh mẽ tiến công, có thể nói là thành danh trong một trận chiến.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, khẽ nói, “Hoắc thiếu, cuối cùng anh cũng đã lấy lại được công bằng cho mẹ mình rồi, và cả bác La nữa.”
Hoắc Thiệu Hằng xoay người sang, đột nhiên khom lưng xuống, ôm lấy cô.
Cố Niệm Chi kϊƈɦ động không thôi, đang muốn ôm lại Hoắc Thiệu Hằng một chút, thầm hy vọng hành động này có nghĩa là Hoắc Thiệu Hằng muốn thừa nhận địa vị của mình trước mặt mọi người…
Nhưng ai ngờ đúng lúc này, Âm Thế Hùng cũng quay lại, khom người ôm lấy cô.
Ngay sau đó là Triệu Lương Trạch, cũng ôm cô theo, còn xoa xoa đầu Cố Niệm Chi, khen ngợi: “Giỏi lắm Niệm Chi, chúc mừng em!”
Cố Niệm Chi cạn lời.
Cô tức giận tới mức nhe răng, chỉ muốn đá cho hai cái chày gỗ này mỗi tên một cước.
Cô còn đang tưởng rằng Hoắc Thiệu Hằng nhân cơ hội này công bố cho mọi người biết anh và cô yêu nhau, kết quả là bị hai người kia làm hỏng.
Quả nhiên, ban đầu khi mọi người thấy Hoắc Thiệu Hằng ôm lấy Cố Niệm Chi đều thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại thấy Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cũng ôm Cố Niệm Chi khiến cho mọi người bỗng chốc hiểu được ngay, cùng không nhịn được cười.
Đây là cái ôm thắng lợi, cái ôm chúc mừng, cái ôm hữu nghị.
Không có ai nghĩ tới chuyện gì khác.
Cố Niệm Chi nhất thời nổi đóa, cảm xúc vui vẻ vừa rồi lập tức tan thành mây khói, không khỏi bĩu môi hờn dỗi, chẳng còn chút cảm xúc vui sướиɠ nào nữa.
Ánh mắt của cô vẫn u ám, một mực nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiệu Hằng.
Lúc này rất nhiều người đi tới, không phải tới chúc mừng Cố Niệm Chi, mà là chúc mừng Hoắc Thiệu Hằng.
Đây là một phiên toàn bí mật, chỉ công khai kết quả. Những người có thể tới nghe kết quả, đều là những người trong giới cả. Bọn họ đều biết người đứng sau lưng Cố Niệm Chi là Hoắc Thiệu Hằng, thắng lợi lần này thật ra là thắng lợi của Hoắc Thiệu Hằng.
Bởi vậy những người này chỉ đơn giản gật đầu với Cố Niệm Chi, sau đó cùng tới bắt tay với Hoắc Thiệu Hằng.
Cô lẳng lặng nhìn anh bình tĩnh đối đáp với mọi người, đối xử với người cấp bậc cao hơn hay thấp hơn mình đều không kiêu ngạo hay tự ti, ánh mắt bình tĩnh, cử chỉ thỏa đáng, không có sự vui sướиɠ cuồng nhiệt, nhưng cũng không hề có vẻ không vui.
“Mơ tưởng hão huyền! Không có khả năng! Tôi suy nghĩ suốt mười năm còn không ra được, cô ta cũng không thể nào nghĩ ra được!”
Bạch Cẩn Nghi như phát điên, nhảy nhổm lên khỏi ghế bị cáo, giơ hai tay muốn bóp vào cái cổ mảnh mai của Cố Niệm Chi.
Thân thủ của Cố Niệm Chi rất nhanh nhẹn, lập tức lùi về sau, một tay cầm điện thoại di động, một tay khác quét ngang qua, phút chốc đã đẩy Bạch Cẩn Nghi ngã ngồi xuống ghế bị cáo.
Mấy cảnh sát tòa án lập tức xông tới, còng tay Bạch Cẩn Nghi lại.
Thẩm phán cũng cảnh cáo bà ta, “Bị cáo hãy khống chế tâm trạng của mình. Tấn công luật sư nguyên cáo, tội thêm một bậc.”
Cố Niệm Chi quay trở về phía nhân chứng, đưa điện thoại của Hoắc Quan Nguyên vào trong tay Tống Cẩm Ninh, “Bà Tống, chúng tôi tin nội dung trong chiếc điện thoại này có liên quan tới thí nghiệm của bà. Chờ khi vụ án này kết thúc, Bộ Quốc phòng sẽ cùng bà tiếp tục chuyện thí nghiệm.”
Tống Cẩm Ninh vô thức nắm chặt chiếc điện thoại, gật mạnh đầu, nói: “Tôi đã nghỉ ngơi mười sáu năm, cũng tới lúc phải làm việc rồi.”
***
Ba ngày sau, bản án của Bạch Cẩn Nghi chính thức được tuyên án ở Tòa án Trung cấp của Đế đô.
Tội danh Bạch Cẩn Nghi mưu sát La Hân Tuyết được thành lập. Tội danh kéo dài bệnh tình của Tống Cẩm Ninh khiến cho quốc gia tổn thất nặng nề cũng được thành lập. Hai tội cộng lại, phán tử hình, hoãn thi hành án hai năm.
Trong vụ án Bạch Cẩn Nghi mưu sát La Hân Tuyết, Hoắc Gia Lan không có trách nhiệm hình sự, nhưng cô ta không kịp thời cứu mẹ mình, điều này mọi người đều thấy rất rõ ràng.
Sau khi tuyên án, một mình cô ta quay trở về nhà họ Hoắc, thu dọn đồ đạc muốn rời khỏi nhà họ Hoắc. Ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần đều ngăn cô ta, không cho phép cô ta đi, giữ cô ta ở lại Hoắc trạch.
Khi tòa án tuyên án, Cố Niệm Chi đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, tâm trạng vô cùng kϊƈɦ động.
Đây là chiến thắng đầu tiên trong sự nghiệp luật sư của cô!
Đối mặt với mười lăm luật sư ưu tú của công ty luật lớn nhất nước mà không lùi bước chút nào, hơn nữa còn mạnh mẽ tiến công, có thể nói là thành danh trong một trận chiến.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, khẽ nói, “Hoắc thiếu, cuối cùng anh cũng đã lấy lại được công bằng cho mẹ mình rồi, và cả bác La nữa.”
Hoắc Thiệu Hằng xoay người sang, đột nhiên khom lưng xuống, ôm lấy cô.
Cố Niệm Chi kϊƈɦ động không thôi, đang muốn ôm lại Hoắc Thiệu Hằng một chút, thầm hy vọng hành động này có nghĩa là Hoắc Thiệu Hằng muốn thừa nhận địa vị của mình trước mặt mọi người…
Nhưng ai ngờ đúng lúc này, Âm Thế Hùng cũng quay lại, khom người ôm lấy cô.
Ngay sau đó là Triệu Lương Trạch, cũng ôm cô theo, còn xoa xoa đầu Cố Niệm Chi, khen ngợi: “Giỏi lắm Niệm Chi, chúc mừng em!”
Cố Niệm Chi cạn lời.
Cô tức giận tới mức nhe răng, chỉ muốn đá cho hai cái chày gỗ này mỗi tên một cước.
Cô còn đang tưởng rằng Hoắc Thiệu Hằng nhân cơ hội này công bố cho mọi người biết anh và cô yêu nhau, kết quả là bị hai người kia làm hỏng.
Quả nhiên, ban đầu khi mọi người thấy Hoắc Thiệu Hằng ôm lấy Cố Niệm Chi đều thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại thấy Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cũng ôm Cố Niệm Chi khiến cho mọi người bỗng chốc hiểu được ngay, cùng không nhịn được cười.
Đây là cái ôm thắng lợi, cái ôm chúc mừng, cái ôm hữu nghị.
Không có ai nghĩ tới chuyện gì khác.
Cố Niệm Chi nhất thời nổi đóa, cảm xúc vui vẻ vừa rồi lập tức tan thành mây khói, không khỏi bĩu môi hờn dỗi, chẳng còn chút cảm xúc vui sướиɠ nào nữa.
Ánh mắt của cô vẫn u ám, một mực nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiệu Hằng.
Lúc này rất nhiều người đi tới, không phải tới chúc mừng Cố Niệm Chi, mà là chúc mừng Hoắc Thiệu Hằng.
Đây là một phiên toàn bí mật, chỉ công khai kết quả. Những người có thể tới nghe kết quả, đều là những người trong giới cả. Bọn họ đều biết người đứng sau lưng Cố Niệm Chi là Hoắc Thiệu Hằng, thắng lợi lần này thật ra là thắng lợi của Hoắc Thiệu Hằng.
Bởi vậy những người này chỉ đơn giản gật đầu với Cố Niệm Chi, sau đó cùng tới bắt tay với Hoắc Thiệu Hằng.
Cô lẳng lặng nhìn anh bình tĩnh đối đáp với mọi người, đối xử với người cấp bậc cao hơn hay thấp hơn mình đều không kiêu ngạo hay tự ti, ánh mắt bình tĩnh, cử chỉ thỏa đáng, không có sự vui sướиɠ cuồng nhiệt, nhưng cũng không hề có vẻ không vui.