Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 786
Chương 786:
Hoắc Thiệu Hằng thoải mái bình tĩnh ngồi xuống phía đối diện họ, trêи gương mặt không có bất kì cảm xúc nào, vẫn là dáng vẻ thản nhiên như cũ.
Chủ tịch Long đưa mắt nhìn anh, nói với với Thượng tướng Quý: “Tôi nói đúng không? Thiệu Hằng còn chưa đến ba mươi tuổi, phong thái này quả thật rất hiếm có, ông phải đào tạo cậu ấy cho cẩn thận đấy!”
“Đương nhiên rồi, chuyện này còn cần phải nói sao?” Thượng tướng Quý vô cùng đắc ý với mắt nhìn người của mình. Ông lấy một lá thư từ trong người ra, vứt xoạch một tiếng lên bàn trà ở giữa hai dãy sofa, “Ông xem đi, đây cũng là do mắt nhìn người của tôi đấy. Thiệu Hằng, lúc đầu trong số những sĩ quan cấp úy tôi đã cố ý chọn cậu ra để thực hiện nhiệm vụ đặc biệt. Nhiệm vụ thành công tốt đẹp, cấp bậc của cậu cũng ngày càng cao. Nhiều năm như vậy rồi, cậu nói xem tôi có nhìn lầm người không?”
Hoắc Thiệu Hằng phải trả lời kiểu câu hỏi này như thế nào đây?
Nhưng anh chỉ có thể gật đầu trả lời: “Chắc chắn chú không nhìn lầm cháu.”
Chủ tịch Long lại bị anh chọc cười lần nữa, nói: “Được rồi, hai người đừng hát bè với nhau nữa. Nào, lão Quý, nói chuyện chính đi.”
“Chuyện chính chính là những tấm ảnh này.” Thường tướng Quý đổ ngược lá thư xuống, rất nhiều tấm ảnh rơi lộn xộn ra ngoài, đều là ảnh của các cô gái. Ai nấy cũng đều rất xinh đẹp, còn là kiểu xinh đẹp chưa qua chỉnh sửa photoshop nữa chứ.
Hoắc Thiệu Hằng hờ hững đưa mắt nhìn, “Những tấm ảnh này là người mất tích sao?”
“Hừ!” Cuối cùng Thượng tướng Quý cũng không chịu nổi Hoắc Thiệu Hằng nữa, “Cậu đừng có mà đánh trống lảng với tôi! Hôm nay tôi nói thẳng luôn, bên trêи tổ chức muốn cậu kết hôn, đây đều là đối tượng hôn nhân phù hợp với cậu, cậu chọn lựa cho cẩn thận vào. Chúng tôi sẽ tổ chức ngày hội xem mắt cho những người còn lại, để mấy gã đàn ông độc thân trong Bộ Quốc phòng đến tham gia, cậu thấy thế nào?”
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng giật giật, anh cầm ly trà lên nhấp một ngụm, nói: “Cháu đang cân nhắc vấn đề cá nhân rồi, không cần xem mắt. Nhưng đúng là Cục tác chiến đặc biệt có rất nhiều người độc thân cần giải quyết vấn đề này, đến lúc đó cháu sẽ nói họ đi tham gia hội xem mắt.”
“Thiệu Hằng, cậu được lắm! Cậu vì bản thân mà đùn đẩy cho người khác à… “ Chủ tịch Long hùng hổ, “Láu cá! Cậu quá láu cá rồi!”
Hoắc Thiệu Hằng chỉ cười mà không nói gì, đặt ly trà xuống, nghe thấy cửa lớn của phòng làm việc vang lên một tiếng, Tạ Thanh Ảnh mang theo một đĩa thịt nướng lớn đi vào, “Mọi người đói rồi đúng không ạ?”
“Thanh Ảnh, cháu đến đây, chào bác Quý này.” Chủ tịch Long ôn tồn giới thiệu Thượng tướng Quý cho cô.
Tạ Thanh Ảnh lịch sự lễ phép chào hỏi Thượng tướng Quý rồi chia thịt nướng vào đĩa của ba người họ, xếp dao dĩa, đũa và cả gia vị để chấm ra đầy cả một bàn trà.
“Chúc mọi người ăn ngon miệng, cháu đi trước đây. Nếu như muốn thêm, cậu cứ gọi cháu một tiếng, cháu sẽ mang đến ạ.” Tạ Thanh Ảnh nói xong thì rời khỏi phòng làm việc.
Cô không nhìn Hoắc Thiệu Hằng nữa, nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại liên tục nhìn theo bóng lưng của cô như đang suy nghĩ gì đó.
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long phát giác ra Hoắc Thiệu Hằng có cảm xúc khác thường với Tạ Thanh Ảnh. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có hy vọng rồi.
Thượng tướng Quý cố ý hỏi đến chuyện liên quan đến Tạ Thanh Ảnh: “Lão Long này, sao tôi không nhớ ông có một đứa cháu nhà ngoại họ Tạ vậy? Còn lớn như vậy nữa…”
Chủ tịch Long lấy dao dĩa xiên một miếng thịt, ăn hết một xiên mới nói: “Thật ra con bé không phải con gái ruột của em họ tôi.”
“Ồ?”
“Ba con bé là họ hàng xa của nhà họ Tạ, lúc đầu toàn bộ người nhà họ Tạ đều ra nước ngoài định cư, chi của họ cũng đi. Tạ Thanh Ảnh được sinh ra ở nước ngoài. Nhưng mẹ của con bé qua đời sớm, gần đây ba lại vừa kết hôn, lấy em họ của tôi. Tạ Thanh Ảnh chính là con riêng của chồng của em họ tôi. Đây, đây là ảnh cả nhà họ.” Chủ tịch Long nói một lượt mối quan hệ quanh đi quẩn lại, cuối cùng còn lấy ra tấm ảnh cả gia đình của Tạ Thanh Ảnh, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước.
Hoắc Thiệu Hằng đón lấy xem.
Có hai tấm ảnh, một tấm là ảnh chụp chung của ba mẹ ruột Tạ Thanh Ảnh, đang ôm một đứa bé gái.
Một tấm là ảnh chụp chung của ba và mẹ kế Tạ Thanh Ảnh. Tạ Thanh Ảnh đã như dáng vẻ hiện giờ rồi, gương mặt tươi cười lễ phép, ngồi bên cạnh ba cô ấy.
Tầm mắt của Hoắc Thiệu Hằng bị gương mặt của ba mẹ ruột Tạ Thanh Ảnh thu hút, rõ ràng là Tạ Thanh Ảnh rất giống mẹ cô.
Thượng tướng Quý chau mày nói: “Ồ, tái hôn với cô em họ bị góa chồng vào mấy năm trước của ông đấy à?”
Hoắc Thiệu Hằng thoải mái bình tĩnh ngồi xuống phía đối diện họ, trêи gương mặt không có bất kì cảm xúc nào, vẫn là dáng vẻ thản nhiên như cũ.
Chủ tịch Long đưa mắt nhìn anh, nói với với Thượng tướng Quý: “Tôi nói đúng không? Thiệu Hằng còn chưa đến ba mươi tuổi, phong thái này quả thật rất hiếm có, ông phải đào tạo cậu ấy cho cẩn thận đấy!”
“Đương nhiên rồi, chuyện này còn cần phải nói sao?” Thượng tướng Quý vô cùng đắc ý với mắt nhìn người của mình. Ông lấy một lá thư từ trong người ra, vứt xoạch một tiếng lên bàn trà ở giữa hai dãy sofa, “Ông xem đi, đây cũng là do mắt nhìn người của tôi đấy. Thiệu Hằng, lúc đầu trong số những sĩ quan cấp úy tôi đã cố ý chọn cậu ra để thực hiện nhiệm vụ đặc biệt. Nhiệm vụ thành công tốt đẹp, cấp bậc của cậu cũng ngày càng cao. Nhiều năm như vậy rồi, cậu nói xem tôi có nhìn lầm người không?”
Hoắc Thiệu Hằng phải trả lời kiểu câu hỏi này như thế nào đây?
Nhưng anh chỉ có thể gật đầu trả lời: “Chắc chắn chú không nhìn lầm cháu.”
Chủ tịch Long lại bị anh chọc cười lần nữa, nói: “Được rồi, hai người đừng hát bè với nhau nữa. Nào, lão Quý, nói chuyện chính đi.”
“Chuyện chính chính là những tấm ảnh này.” Thường tướng Quý đổ ngược lá thư xuống, rất nhiều tấm ảnh rơi lộn xộn ra ngoài, đều là ảnh của các cô gái. Ai nấy cũng đều rất xinh đẹp, còn là kiểu xinh đẹp chưa qua chỉnh sửa photoshop nữa chứ.
Hoắc Thiệu Hằng hờ hững đưa mắt nhìn, “Những tấm ảnh này là người mất tích sao?”
“Hừ!” Cuối cùng Thượng tướng Quý cũng không chịu nổi Hoắc Thiệu Hằng nữa, “Cậu đừng có mà đánh trống lảng với tôi! Hôm nay tôi nói thẳng luôn, bên trêи tổ chức muốn cậu kết hôn, đây đều là đối tượng hôn nhân phù hợp với cậu, cậu chọn lựa cho cẩn thận vào. Chúng tôi sẽ tổ chức ngày hội xem mắt cho những người còn lại, để mấy gã đàn ông độc thân trong Bộ Quốc phòng đến tham gia, cậu thấy thế nào?”
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng giật giật, anh cầm ly trà lên nhấp một ngụm, nói: “Cháu đang cân nhắc vấn đề cá nhân rồi, không cần xem mắt. Nhưng đúng là Cục tác chiến đặc biệt có rất nhiều người độc thân cần giải quyết vấn đề này, đến lúc đó cháu sẽ nói họ đi tham gia hội xem mắt.”
“Thiệu Hằng, cậu được lắm! Cậu vì bản thân mà đùn đẩy cho người khác à… “ Chủ tịch Long hùng hổ, “Láu cá! Cậu quá láu cá rồi!”
Hoắc Thiệu Hằng chỉ cười mà không nói gì, đặt ly trà xuống, nghe thấy cửa lớn của phòng làm việc vang lên một tiếng, Tạ Thanh Ảnh mang theo một đĩa thịt nướng lớn đi vào, “Mọi người đói rồi đúng không ạ?”
“Thanh Ảnh, cháu đến đây, chào bác Quý này.” Chủ tịch Long ôn tồn giới thiệu Thượng tướng Quý cho cô.
Tạ Thanh Ảnh lịch sự lễ phép chào hỏi Thượng tướng Quý rồi chia thịt nướng vào đĩa của ba người họ, xếp dao dĩa, đũa và cả gia vị để chấm ra đầy cả một bàn trà.
“Chúc mọi người ăn ngon miệng, cháu đi trước đây. Nếu như muốn thêm, cậu cứ gọi cháu một tiếng, cháu sẽ mang đến ạ.” Tạ Thanh Ảnh nói xong thì rời khỏi phòng làm việc.
Cô không nhìn Hoắc Thiệu Hằng nữa, nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại liên tục nhìn theo bóng lưng của cô như đang suy nghĩ gì đó.
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long phát giác ra Hoắc Thiệu Hằng có cảm xúc khác thường với Tạ Thanh Ảnh. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có hy vọng rồi.
Thượng tướng Quý cố ý hỏi đến chuyện liên quan đến Tạ Thanh Ảnh: “Lão Long này, sao tôi không nhớ ông có một đứa cháu nhà ngoại họ Tạ vậy? Còn lớn như vậy nữa…”
Chủ tịch Long lấy dao dĩa xiên một miếng thịt, ăn hết một xiên mới nói: “Thật ra con bé không phải con gái ruột của em họ tôi.”
“Ồ?”
“Ba con bé là họ hàng xa của nhà họ Tạ, lúc đầu toàn bộ người nhà họ Tạ đều ra nước ngoài định cư, chi của họ cũng đi. Tạ Thanh Ảnh được sinh ra ở nước ngoài. Nhưng mẹ của con bé qua đời sớm, gần đây ba lại vừa kết hôn, lấy em họ của tôi. Tạ Thanh Ảnh chính là con riêng của chồng của em họ tôi. Đây, đây là ảnh cả nhà họ.” Chủ tịch Long nói một lượt mối quan hệ quanh đi quẩn lại, cuối cùng còn lấy ra tấm ảnh cả gia đình của Tạ Thanh Ảnh, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước.
Hoắc Thiệu Hằng đón lấy xem.
Có hai tấm ảnh, một tấm là ảnh chụp chung của ba mẹ ruột Tạ Thanh Ảnh, đang ôm một đứa bé gái.
Một tấm là ảnh chụp chung của ba và mẹ kế Tạ Thanh Ảnh. Tạ Thanh Ảnh đã như dáng vẻ hiện giờ rồi, gương mặt tươi cười lễ phép, ngồi bên cạnh ba cô ấy.
Tầm mắt của Hoắc Thiệu Hằng bị gương mặt của ba mẹ ruột Tạ Thanh Ảnh thu hút, rõ ràng là Tạ Thanh Ảnh rất giống mẹ cô.
Thượng tướng Quý chau mày nói: “Ồ, tái hôn với cô em họ bị góa chồng vào mấy năm trước của ông đấy à?”