Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 665
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 665 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 665
TƯỞNG TƯỢNG QUÁ NHIỀU
Cố Niệm Chi vô cùng thành khẩn nhìn cô gái trước mặt.
Cô cảm nhận rất rõ trên người cô gái này có khí chất nghĩa hiệp, hoặc có thể gọi là khí chất chị đại, rất dễ nảy sinh tâm lý bảo vệ đối với người hoặc động vật yếu đuối.
Cố Niệm Chi thành khẩn cầu xin cô ta như vậy, cô ta sẽ không thể thờ ơ được.
Mà vào lúc này, Cố Niệm Chi cảm thấy thậm chí cầu cứu người lạ còn an toàn hơn hơn tìm Smith.
Ai biết được bây giờ chương trình Trojan trong điện thoại của Smith có phải vẫn còn bị khống chế hay không?
Nếu như họ vẫn chưa phát hiện chương trình Trojan trong điện thoại, thì cô vừa gọi điện thoại chẳng khác đã nào tự lọt lưới rồi.
Cô gái mắt xanh tóc vàng đó lại nhìn cô thêm một cái nữa, lúc này hình như đã hạ quyết tâm.
Trong lòng Cố Niệm Chi vui mừng khấp khởi.
Nghe thấy bên ngoài lại đang gọi mình, cô gái kia nhanh nhẹn đẩy sofa ra, để lộ một đường hầm bên dưới ghế, dùng tiếng Anh pha lẫn khẩu âm tiếng Đức nói: “Xuống dưới đi, đợi tôi quay lại rồi nói sau.”
Cố Niệm Chi vội cảm ơn cô ta, không nói nhiều mà nhảy xuống dưới.
Cô ta đậy sàn nhà lại rồi đẩy sofa về, sau đó làm rối mái tóc, mở rộng cổ áo, trông như vừa tỉnh ngủ, dáng vẻ quyến rũ bước ra ngoài. Trong tay cô ta kẹp điếu thuốc đầu lọc dài đã cháy, biếng nhác nói: “Chuyện gì thế thưa ngài cán bộ? Quán bar của tôi đã đóng cửa rồi… Nhưng mà, nếu anh muốn uống một ly, tôi có thể đích thân pha cho anh.” Cô ta vừa nói vừa nháy mắt với người đàn ông tuấn tú đó.
Người đứng trước mặt cô ta là một người đàn ông cao lớn tuấn tú, chính là Arth.
Đôi mắt của hắn ta vẫn còn đỏ ửng, rõ ràng là đang say rượu nhưng lại bị bắt ép tỉnh dậy.
“Không cần đâu. Tôi hỏi cô, có cô gái phương Đông nào chạy đến chỗ của cô không?” Arth cầm điện thoại của mình lên, trên đó có một tấm hình của Cố Niệm Chi không biết chụp từ lúc nào.
Cô ngồi trên bệ cửa sổ, váy trắng tung bay, mái tóc đen lất phất, đôi mắt đen sáng lấp lánh, gương mặt cười mà như không cười, tựa như tinh linh trong rừng.
Cô chủ quán mắt xanh tóc vàng vừa nhìn liền bật cười, nói: “Ôi! Cô gái thật xinh đẹp! Là người tình của anh sao?”
Arth bị chặn họng, gần như đứng không vững.
Hắn ta trừng mắt nhìn cô chủ quán, “Người tình cái gì?! Cô ta là phạm nhân bỏ trốn! Phạm nhân bỏ trốn!”
“Phạm nhân bỏ trốn ư? Ồ? Cô ấy phạm tội gì thế?” Cô chủ nhỏ mắt xanh tóc vàng có vẻ tò mò, “Xinh đẹp như vậy, tôi nhìn thấy chắc chắn sẽ không quên được. Sếp này, anh cho tôi hỏi, nếu bắt được cô ấy có thưởng không? Anh cũng biết đó, chỗ này của tôi chỉ là làm ăn nhỏ, thường xuyên không mượn được vốn để xoay. Nếu như có thưởng, tôi sẽ bảo người làm mở to mắt ra canh chừng, hễ nhìn thấy cô gái này sẽ lập tức báo cảnh sát ngay, có được không?”
Lúc này Arth mới vừa ý, gật đầu, “Ừ, đương nhiên có thưởng, mà còn thưởng rất nhiều, nhiều đến mức đủ để mua cái quán bar nhỏ này của cô!”
“Nhiều vậy sao?!” Trong mắt của cô chủ quán mắt xanh tóc vàng lộ ra vẻ tham lam, vỗ vào phần ngực trắng tuyết đẫy đà của mình, đảm bảo: “Tôi nhất định phải bắt được cô ấy! Không, tôi sẽ không ở đây đợi, tôi phải thường xuyên ra ngoài đi loanh quanh, xem thử xem cô ấy có trốn dưới chân núi nào, hoặc trong rừng cây bên bờ hồ nào không. Ừm, còn có thung lũng lớn gần đây nữa, bên trong có rất nhiều hang động, cũng có thể trốn được đấy!”
Cô ta càng nói càng kích động, như muốn lập tức gọi người làm của mình đi khắp nơi tìm kiếm, dù gì thì tiền tài làm động lòng người mà.
Vẻ mặt của Arth như bị cô ta thuyết phục rồi vậy. Hắn ta chầm chậm gật đầu, “Tôi lại quên mất thung lũng gần đây. Đi! Đi đến chỗ thung lũng!”
Hắn ta xoay người rời đi, tiếng giày quân dụng ống cao vang lên lộp cộp trên sàn nhà.
Nghe âm thanh của họ đi xa dần, cô chủ quán mắt xanh tóc vàng mới quay về căn phòng “Nhân viên chuyên dụng” lúc nãy, đóng cửa lại, sau đó đẩy ghê sofa ra, cậy tấm gỗ có thể chuyển động dưới sàn nhà lên, nói: “Ra đây đi, họ đi hết rồi.”
Cố Niệm Chi từ trong cầu thang của căn hầm dưới đất thò đầu lên, nhìn ra bên ngoài.
Cô chủ quán mắt xanh tóc vàng đưa tay cho cô, kéo cô ra ngoài.
Cố Niệm Chi bò từ dưới hầm dưới đất lên, thấp giọng nói: “Cảm ơn cô giúp tôi, tôi không ngờ họ tìm đến nhanh như vậy…”
“Không sao. Hôm nay vừa đúng lúc chỗ của tôi đóng cửa, không có ai nhìn thấy cô, cô đừng sợ.” Cô chủ quán mắt xanh tóc vàng nhìn cô, “Nói đi, rốt cuộc cô phạm tội gì? Người đàn ông vừa nãy không phải cảnh sát bình thường đâu, hắn ta là quân nhân, tôi nhận ra quân hàm trên vai hắn ta, có lẽ là Thượng tá.” Cô ta nói rồi ngừng một lúc, “Thượng tá trẻ tuổi như vậy, chắc chắn hắn ta đã lập không ít công trạng đâu.”
Nói xong, cô ta liếc xéo Cố Niệm Chi, biểu cảm trên gương mặt lại toát lên vẻ nghi ngờ.
Cố Niệm Chi bật cười, nói thân phận của Arth cho cô gái ấy biết, “Có phải người lúc nãy mặc quần áo màu đen, trông rất tuấn tú, nhưng cũng rất quyến rũ không?”
“… Ồ, hình như đúng là vậy đấy, sao thế? Cô thật sự là người tình của hắn ta sao?” Cô chủ quán mở to mắt, biểu cảm trên gương mặt của cô ta trở nên đầy ẩn ý, “Chẳng lẽ hắn ta ép buộc cô, còn cô thà chết cũng không chịu thuận theo, cho nên hắn ta nhốt cô lại hả?! Thật là chuyện tình sâu nặng đầy trái ngang! Tôi thích!”
Trán Cố Niệm Chi như có ba vạch ngang màu đen.
Sao cô chủ quán này không đáng tin như vậy chứ!
Tưởng tượng ra câu chuyện máu chó nhường ấy, sao không đi viết truyện đăng lên mạng đi?!
Cố Niệm Chi không nhịn được oán thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười yếu ớt, nói với vẻ lo lắng: “… Không phải … Là do tôi đắc tội một người có quyền thế, người đó muốn hại tôi…”
Ôi, nói như vậy hình như càng máu chó hơn rồi…
“Hả?” Đôi mắt của cô chủ quán tóc vàng mắt xanh đó càng mở to hơn, “Người có quyền thế ư? Ai thế?”
Cố Niệm Chi cúi đầu, “Tôi không dám nói tên của hắn ta, nếu như tôi có cơ hội trốn ra ngoài, tôi nhất định nói cho cô biết hắn ta là ai…”
Đáng thương thật đấy, ngay cả tên người hại mình cũng không dám nói ra, cô chủ quán lộ ra vẻ thương xót, “Được rồi, vậy thì đừng nói nữa, tôi tin cô. Cô có dự định gì?”
Cố Niệm Chi suy nghĩ một lúc, “Hôm nay đã rất muộn rồi, cô có thể cho tôi ở đây một đêm không, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi ngay.”
“Ừ, chuyện này không thành vấn đề.” Cô chủ quán rất hào sảng, “Phía sau chỗ này có phòng nghỉ của nhân viên, vốn dĩ tôi để cho hai người làm có ca trực dùng. Nhưng việc kinh doanh ở đây càng lúc càng ế ẩm, buổi tối chưa đến mười giờ khách đã đi hết rồi, cũng không cần trực làm gì nữa. Vừa khéo không có người ở, cô cứ ở tạm một đêm đi.”
Cố Niệm Chi gật đầu, sau đó nhớ ra chuyện điện thoại, lại nói với cô chủ quán: “… Tôi có thể mượn điện thoại của cô dùng một chút không?”
Cô chủ quán nhanh chóng lấy điện thoại ra mở khóa vân tay cho cô, “Lấy đi đi, gọi điện thoại cho người nhà phải không?” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cố Niệm Chi “ừ” một tiếng, đón lấy điện thoại, theo bản năng muốn nhấn gọi cho Hoắc thiếu hoặc Âm Thế Hùng, Triệu Lương Trạch. Nhưng ngón tay trượt trên điện thoại của cô chủ quán một lúc, cuối cùng cô vẫn nhấn gọi vào số của Hà Chi Sơ.
Cô không muốn để lại số điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng hay Triệu Lương Trạch trong điện thoại của người khác. Số điện thoại của họ là bí mật, không thể để người ngoài biết được.
Mà một khi số điện thoại của một người bị người khác biết sẽ để lại rất nhiều hậu quả. Mỗi một hậu quả đều có thể khiến họ không thể chấp nhận nổi.
Thế nhưng, điện thoại của Hà Chi Sơ vang lên một lúc lâu cũng không có ai nghe máy, đến tin nhắn thoại cũng không xuất hiện, giống như hoàn toàn không gọi được.
Cố Niệm Chi hơi khó hiểu: “Chẳng lẽ Hà Chi Sơ vẫn chưa về ư?”
Khoảng mười ngày cô bị giam lỏng trong biệt thự nhỏ của Reinz, quả thật không có liên lạc với thế giới bên ngoài, bao gồm vụ án của Lê Hải Thanh, cô cũng chưa từng nhìn thấy tên của Hà Chi Sơ xuất hiện.
Rốt cuộc bên ngoài như thế nào rồi?
Cố Niệm Chi gấp gáp muốn quay về Munich.
Nhưng bây giờ vẫn không được, Arth đang ở bên ngoài dẫn theo người tìm kiếm cô.
Cô phải đợi đến ngày mai, hoặc ngày kia, đợi sự canh gác ở đây buông lỏng rồi mới đi được.
Cô chủ quán nhìn cô thông cảm: “Không gọi được sao? Hay là không có người nghe máy?”
“Không biết.” Cố Niệm Chi khẽ lắc đầu, trả điện thoại lại cho cô chủ quán, “Cảm ơn cô.” Cô lại hỏi: “Ở chỗ của cô có máy tính không? Có thể lên mạng không?”
Cô chủ quán gật đầu, “Có một chiếc laptop, thường ngày tôi và hai nhân viên dùng để xem phim, chơi game, cô muốn dùng thì dùng đi.”
Trong lòng Cố Niệm Chi vô cùng mừng rỡ, đi với cô chủ quán vào phòng nghỉ tạm thời của nhân viên, đợi ngày mai đến.
Lúc sắp đi ra ngoài, cô chủ quán đưa laptop cho cô, “Cô dùng tạm nhé, nó rất cũ rồi.”
Cố Niệm Chi cười tươi như hoa, kích động đón lấy laptop.
Chờ cô chủ quán đi khuất, một mình Cố Niệm Chi nằm nhoài trên giường, vội vàng mở laptop lên, kết nối với mạng Internet.
Đầu tiên cô xem lướt qua tin tức, không khác gì với những thứ cô đọc được ở chỗ của Reinz.
Cố Niệm Chi lại xem thêm một lúc, trên máy tính không có sẵn phần mềm trò chuyện, cô dự định tải một cái xuống.
Ít nhất cô vẫn có thể liên lạc với Mã Kỳ Kỳ.
Có một phần mềm trò chuyện tức thì của Đế quốc Hoa Hạ, Hà Chi Sơ không dùng, Hoắc Thiệu Hằng cũng không dùng, nhưng mỗi ngày Mã Kỳ Kỳ đều có mặt trên đó.
Cố Niệm Chi mừng rỡ tìm được trang tải xuống, nhấn nút tải về, có điều, cái máy tính này lại cần có mật mã mới có thể tải vào đĩa cứng được.
Cố Niệm Chi tức giận vỗ vào chiếc laptop, trong lòng thầm nghĩ, có cần bảo mật nghiêm ngặt vậy không?!
Cô chủ quán đã đi nghỉ, muộn thế này rồi, Cố Niệm Chi cũng ngại gọi điện thoại cho cô ta xin mật mã để tải phần mềm trong laptop của người ta. Làm thế thì cực phẩm nhân gian quá.
Cùng lắm chờ sáng mai cô chủ quán tới, cô lại hỏi cô ta sau vậy.
Cố Niệm Chi tắt laptop. Cô hơi buồn ngủ, ngáp một cái, đột nhiên nghĩ đến trong quán bar này ngoài điện thoại di động ra, hình như còn có điện thoại bàn.
Cố Niệm Chi bỗng không còn thấy buồn ngủ nữa, từ trên giường bò dậy, đi đến sảnh lớn của quán bar, tìm chiếc điện thoại bàn đó gọi cho Hà Chi Sơ một lần nữa. Lần này, cô gọi vào số điện thoại trong phòng khách sạn Hilton ở Munich của Hà Chi Sơ.
Điện thoại bên đó vang lên ba tiếng tút tút tút rồi cúp máy, hoàn toàn không gọi được.
Cố Niệm Chi không bỏ cuộc, trực tiếp gọi cho dịch vụ khách hàng ở sảnh lớn của khách sạn Hilton.
Lần này gọi được rồi, nhưng vừa định nói chuyện, bỗng nghe thấy từ trong điện thoại vang lên một tiếng cạch rất nhỏ.
Cô lập tức cúp máy, tim đập thình thịch.
Cô rất quen thuộc với âm thanh đó, có người đang nghe lén điện thoại ở đây, hơn nữa còn đang ghi âm!
Tiếng cạch đó chính là âm thanh đặc trưng lúc máy ghi âm điện thoại kiểu cũ được bật mở.