Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 668
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 668 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 668
XUẤT BINH MÃ KỲ KỲ
“Đừng khách sáo.” Anh chàng đó dém lại chăn cho cô, “Cô có đói không? Ngủ cả một ngày rồi, có muốn ăn gì không?” Hỏi xong, anh ta lại nói thêm: “Chỗ chúng tôi là quán bar, chỉ có một ít đồ ăn vặt thôi, tôi đi mua cho cô nhé? Cô muốn ăn gì?”
Cố Niệm Chi đói đến mức bụng như dán cả vào lưng, sắp thành người giấy luôn rồi.
Cô khẽ mím môi, nhỏ giọng nói: “Cái gì cũng được, tôi không kén chọn đâu.”
“Ừ.” Nụ cười của anh chàng đó càng tươi hơn, “Tôi đi mua cho cô.”
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn anh ta, bỗng nói: “Xin hỏi, tôi có thể mượn điện thoại của anh dùng một chút không?”
“Được chứ.” Anh chàng đó không nói gì nhiều, vô cùng hào phóng đưa điện thoại của mình ra, cũng là iPhone, nhưng là dòng hơi cũ một chút.
Hơn nữa, để Cố Niệm Chi không thấy ngại, anh ta còn chu đáo nói: “Cô cứ thong thả gọi điện thoại, không cần vội, liên lạc với tu viện đi, tôi ra ngoài mua cho cô chút gì để ăn.”
Vẫn thật sự cho rằng cô là nữ tu sao?
Cố Niệm Chi cạn lời.
Anh chàng đó đi rồi, chỉ để lại một mình Cố Niệm Chi trong phòng.
Cố Niệm Chi mở điện thoại ra, gọi vào số của Hà Chi Sơ một lần nữa.
Giống hệt như hôm đó, điện thoại của Hà Chi Sơ vẫn cứ kêu, nhưng không có ai nghe máy, cũng không thể để lại lời nhắn.
Cố Niệm Chi nghe tiếng chuông điện thoại “vĩnh hằng”, yên lặng vuốt chiếc điện thoại. Cô như có suy nghĩ mới về cảnh ngộ của mình, cũng từ bỏ ý định gọi điện thoại cho anh ta.
Cô nghĩ, cho dù Hà Chi Sơ có từ quê về hay không, có lẽ cô cũng sẽ không gọi được cho anh ta đâu…
Mà Cố Niệm Chi lại không dám gọi vào điện thoại của Smith, vì lo điện thoại anh ta vẫn còn chương trình Trojan kia.
Cô càng không dám dùng điện thoại của người lạ gọi vào số điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch.
Cô còn có thể gọi cho ai đây?
Cố Niệm Chi chau mày vắt óc suy nghĩ, một lúc sau, đột nhiên nhớ đến Mã Kỳ Kỳ!
Cô có thể gọi điện thoại cho Mã Kỳ Kỳ mà!
Bây giờ cô biết người phía sau đó vô cùng hiểu rõ về tình hình của cô, cho nên họ sẽ không đề phòng một người bình thường không có bối cảnh như Mã Kỳ Kỳ.
Bởi vì so với những người khác xung quanh Cố Niệm Chi, Mã Kỳ Kỳ hoàn toàn là người qua đường…
Trong mắt những kẻ đứng trong bóng tối kia, có thể Mã Kỳ Kỳ chỉ là một tên lâu la, hoàn toàn không để tâm đến cô ấy.
Nhưng chính vì như thế, cô mới có thể lợi dụng kẽ hở của họ.
Cô muốn thử xem có thể xé một đường để bản thân trốn ra ngoài từ trong thiên la địa võng của người đó dệt lên, để có thể nhìn lại bầu trời tự do hay không.
Cố Niệm Chi thật sự không ngờ Mã Kỳ Kỳ lại trở thành hy vọng cứu mạng cuối cùng khi cô gặp nguy hiểm!
Cô căng thẳng bắt đầu nhấn điện thoại gọi cho Mã Kỳ Kỳ, nhưng điều đáng tiếc là vừa nhập số vào, nhà cung cấp di động của nước Đức gửi tin nhắn nhắc nhở, nói chiếc điện thoại này không sử dụng dịch vụ gọi quốc tế, cho nên không thể gọi được…
Cố Niệm Chi vuốt trán, cuối cùng cũng cảm nhận được ác ý của vị thần vận mệnh.
Không dễ dàng gì mới tìm được người hào phóng cho cô mượn điện thoại, nhưng cuối cùng thì điện thoại của người ấy lại không thể gọi vào số quốc tế.
Đương nhiên cô biết, trực tiếp gọi vào số quốc tế là rất đắt, mà anh chàng làm thuê ở quán bar nơi thôn quê vắng vẻ như thế này chắc là cũng không phải người giàu có, có gia thế tốt gì cho cam.
Cố Niệm Chi không muốn gọi một cuộc điện thoại đi lại hại người ta nhận được “hóa đơn giá trên trời”.
Điều quan trọng là cho dù bản thân cô tự bỏ tiền ra trả, muốn mở dịch vụ gọi quốc tế cũng không phải có thể dùng ngay được.
Điện thoại không thể gọi, Cố Niệm Chi lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của anh ta, tùy ý nhấn một chút, đột nhiên nhìn thấy một ứng dụng vô cùng quen thuộc, tim lập tức đập thình thịch.
Không ngờ trong điện thoại của anh chàng này có cài đặt ứng dụng trò chuyện tức thời thịnh hành nhất Đế quốc Hoa Hạ!
Chính là cái ứng dụng trò chuyện tức thời mà tối hôm kia cô muốn cài đặt vào laptop của cô chủ quán nhưng không cài được!
Trước đây ở trong nước cô nghe nói ứng dụng trò chuyện tức thời này ở nước ngoài cũng rất thịnh hành, cô còn cho rằng chỉ là nói quá thôi. Bây giờ nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Có điều, mắt của Cố Niệm Chi đảo một vòng, trong đáy lòng bật cười ha ha: Thật là trùng hợp quá nhỉ!
Ừm, mặc dù cô không thể gọi điện thoại đường dài quốc tế, nhưng có thể vào được ứng dụng trò chuyện tức thời.
Nhìn xem, trùng hợp không?
Bên môi Cố Niệm Chi lộ vẻ mỉa mai, ngón tay khẽ chạm, mở ứng dụng đó ra, nhập tài khoản và mật mã mình dùng trong trường, nhanh chóng đăng nhập được vào phần mềm.
Lúc này trong nước chắc là khoảng chín giờ tối.
Cố Niệm Chi vội vàng mở danh sách bạn bè, thấy ảnh đại diện của Mã Kỳ Kỳ đang sáng, cô lập tức gửi tin nhắn không chút do dự.
Nhưng hình như lúc này Mã Kỳ Kỳ không có ở đó, chỉ đang treo máy thôi. Cô đợi một lúc, không đợi được đối phương có phản ứng gì, lại nghe thấy bên ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, có người đến rồi.
Cố Niệm Chi đành phải lập tức thay đổi biện pháp.
Cô mở khung tin nhắn của hai người ra, rồi lại mở máy quay trên điện thoại, nói nhanh với máy quay một câu: “Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ ơi! Tớ ở Berlin! Cứu tớ với!”
Sau khi vội vàng nhấn gửi thì nhanh chóng đăng xuất, đồng thời mất vài giây để xóa đi dấu vết đăng nhập của mình.
Cô vừa đặt điện thoại xuống liền có người gõ cửa phòng.
Cô chủ quán mắt xanh tóc vàng cầm một túi cấp cứu gia dụng mỉm cười đi vào, nói: “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
Cố Niệm Chi mỉm cười, khẽ vuốt tóc, nói: “Cảm ơn cô lại thu nhận tôi. Tôi… tôi lấy gậy bóng chày của cô, còn đặt năm mươi đô Mỹ trong phòng, cô có nhìn thấy không?”
“Nhìn thấy rồi. Tôi có lời rồi đấy.” Cô chủ nháy mắt với cô, “Tôi chỉ tốn mười lăm Euro mua gậy bóng chày, mà còn dùng mấy năm rồi, cộng thêm phần khấu trừ hao mòn, coi như lãi to luôn ấy!”
Cố Niệm Chi gật đầu, bình tĩnh nói: “Thật ngại quá, tôi không cố ý đâu. Chỉ là tôi muốn lấy gì đó phòng thân, nếu không nhờ nó…”
Cô khẽ vuốt cây gậy bóng chày bên giường, “Thì tôi đã không thể sống để đến gặp cô rồi.”
Nói đến đây, sắc mặt của cô chủ quán trở nên rất nghiêm túc: “Cô tên gì? Cảnh sát ở bên ngoài vẫn đang tìm cô, mà sáng sớm hôm nay họ đã phát hiện bốn thi thể trong khu rừng nhỏ phía bên kia, nghe nói đều là người Hoa.”
Vừa nói, cô ta vừa quan sát Cố Niệm Chi, vẻ mặt rất khó tin.
Giống như có đánh chết cô ta cũng không tin một người gầy đến nỗi gió cũng có thể thổi ngã như Cố Niệm Chi sẽ giết được bốn người đàn ông lực lưỡng vậy! Vietwriter.vn
Cố Niệm Chi lộ ra vẻ lo lắng, nghĩ đến lời nói mà cô nghe thấy đêm hôm qua của những cảnh sát đó.
Cô rất lo lắng trong bốn người đã chết đi đó có hai người là nhân viên công tác ngoại tuyến của Cục tác chiến đặc biệt. Hai kẻ còn lại thì chắc chắn là kẻ xấu rồi, chết cũng chưa đền hết tội!
Nếu thật sự là như vậy thì Cục tác chiến đặc biệt đã biết cô xảy ra chuyện rồi, đồng thời có thể tiến hành định vị vệ tinh cho cô. Nhưng họ bị hai người xấu khác giết chết, chứng tỏ nội gián bên trong Cục tác chiến đặc biệt cũng đã báo cho người truy sát cô.
Nếu người bên đó nắm rõ tung tích của cô, người truy sát cô bên đây sẽ có thể tìm được tung tích của cô.
Sắc mặt Cố Niệm Chi rất khó coi, đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt chiếc hoa tai đính đá trên tai mình.
Cô chủ quán thấy cô buồn bã không nói chuyện, nửa gương mặt sưng húp, còn cánh tay thì bị đạn sượt qua làm bị thương, bèn thở dài nói: “Đừng lo lắng, chắc chắn không phải do cô giết. Nào, để tôi thay thuốc cho cô.” Nói xong, cô ta mở hộp cấp cứu gia dụng, lấy bông gạc và thuốc nước trong đó ra, nhoài người qua muốn tháo băng gạc trên cánh tay của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi hoàn hồn lại, bình tĩnh ôm cánh tay trái của mình, nói: “Không cần làm phiền cô đâu, cô đặt đồ ở đây đi, một lát nữa tôi tự thay.”
“Một mình cô thay thuốc sao?” Cô chủ quán đặt đồ xuống, lại nói với cô: “Tôi nghe mọi người đều đang đồn rằng trong bốn người đó có hai người ngoan cố chống trả với cảnh sát, cuối cùng bị cảnh sát bắn chết. Hai người còn lại bị cắt cổ chết, chính là do hai người bị cảnh sát bắn chết làm đấy.”
“Hả? Cô có chắc không?” Cố Niệm Chi ngồi thẳng người vậy, vẻ mặt vô thức trở nên căng thẳng, “Làm sao cảnh sát xác định được?”
“Rất đơn giản mà. Tôi nghe nói trên người của hai người bị cảnh sát bắn chết đều có một cây dao găm, trên dao găm có dấu vân tay của họ, còn có vết máu của hai người bị cắt cổ nữa, đối chiếu một chút là biết thôi. Cho nên vụ án này đã kết án rồi, cô đừng lo lắng, không có liên quan gì đến cô cả.” Cô chủ quán tốt bụng khuyên nhủ Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi mỉm cười, động đến vết thương trên mặt, làm cô đau đến rên một tiếng: “… Không liên quan gì đến tôi ư? Tôi bị họ đánh thành thế này, tôi chỉ hận không thể tự tay báo thù ấy chứ.”
Cô chủ quán tò mò hỏi, “Là ai đánh cô? Hai người bị cắt cổ, hay hai người bị cảnh sát bắn chết?”
“Hai người bị cảnh sát bắn chết.” Cố Niệm Chi nhún vai, “Hẳn là họ đấy. Nói thật lòng, nếu như cô không nói với tôi, tôi còn không biết trước đó còn có hai người cơ.”
“Hóa ra là vậy.” Cô chủ quán khẽ gật đầu, đứng lên nói: “Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài trước.” Rồi cô ta lại dặn thêm: “Nhớ thay thuốc nhé.”
Cố Niệm Chi đáp lại một tiếng, đưa mắt tiễn cô chủ quán ra ngoài.
Cô chủ quán vừa đi, anh chàng tóc vàng mua đồ ăn cho cô lại đến.
Trong tay anh ta xách một gói giấy in chữ “M”. Là thức ăn nhanh của McDonald’s.
Cố Niệm Chi phì cười, ôi chà, ở đây cũng có McDonald’s cơ à?
Anh chàng đó đặt túi giấy lên chiếc tủ đầu giường, nói với cô: “Tôi chạy xe đi mua, vẫn còn nóng hổi đấy, cô có muốn ăn luôn bây giờ không?”
“Cảm ơn anh.” Cố Niệm Chi nhẹ nhàng gật đầu, cầm túi giấy lên, mở hộp giấy bên trong ra, lấy một miếng gà rán, dùng khăn giấy gói lại đưa cho anh chàng đó: “Nào nào, chúng ta cùng ăn đi.”
Bây giờ đã hơn ba giờ chiều, cũng là lúc nên bổ sung một bữa ăn phụ rồi.
Anh chàng đó cũng không giả vờ khách sáo, đón lấy miếng gà rán Cố Niệm Chi đưa cho anh ta, cắn từng miếng lớn.
Cố Niệm Chi lại lấy cho anh ta một ít khoai tây chiên, rót một nửa sữa trong hộp McDonald’s cho anh ta. Chỉ cần là thức ăn có trong hộp giấy, cô đều lấy một ít cho anh chàng đó ăn.
Cô ngồi bên cạnh cười híp mắt nhìn anh chàng đó ăn xong mới bắt đầu thong thả ăn.
Anh chàng đó rất chất phác, còn ngại ngùng nói: “Ôi ngại quá đi mất, tôi lại ăn hết trước cả cô thế này.”
“Không sao, không sao.” Cố Niệm Chi mỉm cười nhìn anh ta, “Mặt tôi bị sưng nên ăn rất chậm, anh ăn nhanh hơn tôi là đúng mà.”
Anh chàng đó bật cười, hỏi cô: “Cô còn dùng điện thoại không?”
“À tôi dùng xong rồi, cảm ơn anh.” Cố Niệm Chi chỉ vào chiếc điện thoại cô đặt bên gối, “Thật sự rất cảm ơn anh.”
Cô không ngừng nói cảm ơn, anh chàng đó vô cùng vui vẻ, nói: “Có thể giúp cô là được rồi.”
Trông anh ta có vẻ rất thông cảm cho cô, một nữ tu sĩ mà bị người ta đánh thành như vậy, còn không dám báo cảnh sát…