-
Chương 1: Liêu Đình Nhạn
Trâu Nhạn phát hiện tình hình đang rất chi là tình hình.
Nàng đang ở trong một căn phòng cổ kính, tiên khí phiêu đãng, mặc váy xanh ngồi trên một cái bồ đoàn, hai tay trong thế liên hoa ấn như đang tu luyện.
... Chẳng phải tối qua nàng đang sửa bản thiết kế đến rạng sáng, về đến nhà chưa kịp rửa ráy gì đã nằm vật ra giường rồi sao? Bàn tay trắng trẻo xinh xắn này không giống tay nàng tí nào. Trong lúc ngồi nghiên cứu đôi tay thon dài trắng nõn kia, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
"Cốc cốc cốc."
Trâu Nhạn giật mình, chần chừ ngồi dậy, hít thở sâu ba lần xốc lại tinh thần rồi mới ra mở cửa.
Ngoài cửa là một đại ca tầm ba mươi mặc đạo bào màu xanh tro, tuấn tú xuất trần, hắn mỉm cười nói với nàng: "Liêu sư muội, sư phụ gọi muội đến Trúc Khúc U phố."
Trân Nhạn: Liêu sư muội? Sư phụ? Trúc Khúc U phố? Cái gì thế này, nếu nàng xuyên không thật, vì sao không có trí nhớ đính kèm, vì sao không có hướng dẫn tân thủ hả hả? Ặc! Muốn chết!
"Ừm... Sư huynh ạ?" Trâu Nhạn hỏi dò.
Đại huynh vô cùng hiền hòa nói: "Sư muội khẩn trương hả? Đừng sợ, sư phụ chỉ muốn dặn dò muội một vài lời thôi, đến nhanh nhé." hắn nói xong rồi chuẩn bị cáo từ, Trâu Nhạn vội vàng gọi với lại.
Đại huynh thắc mắc quay đầu lại, Trâu Nhạn kiên trì hỏi: "Sư huynh có thể dẫn muội qua đó được không?" Ngay cả bản đồ cũng không có, không có người dẫn đường thì nàng đến đó kiểu gì?!
Đại huynh cũng không lấy làm lạ, tốt bụng dẫn đường cho nàng.
"Liêu sư muội, muội đừng lo lắng quá, Thanh Cốc Thiên chúng ta cũng không như mấy nơi khác, không cần để tâm mấy cái này."
Trâu Nhạn ra vẻ lắng nghe đi đằng sau, thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng, thật ra trong lòng đầy nghi vấn. Đờ mờ cái gì đây, chẳng hiểu gì cả!
trên đường có mấy đệ tử mặc áo xanh, bọn họ đa số thì mỉm cười vuốt cằm, thỉnh thoảng cũng có người đến chào hỏi, kêu Liêu sư muội và Tô sư huynh. Còn có vài đồng tử nhỏ hơn ăn mặc mộc mạc sẽ chào nàng là Liêu sư tỷ. Cả đoạn đường, Trâu Nhạn quan sát những người lạ mặt này, đầu nhanh chóng nảy số ra vài từ khóa – hồn xuyên, tu tiên, môn phái lớn.
Chết mất chết mất, chuyên ngành của nàng là hội họa chứ có phải diễn xuất đâu! Giờ tính sao đây, nhỡ mà lộ ra thì chẳng biết sẽ gặp phải chuyện gì nữa trời ơi!
không để nàng suy nghĩ vẩn vơ quá lâu, Tô sư huynh dẫn nàng tới một rừng trúc, bảo nàng tự đi vào xong rồi thong dong đi mất.
Trâu Nhạn hết cách, cuối cùng chỉ đành bất chấp đi vào trong, trên con đường nhỏ dẫn vào rừng trúc cứ cách một khoảng sẽ có một cổng trúc, đi qua chín cái cổng đấy mới nhìn thấy một điện nhỏ bằng trúc nằm bên trong.
không có bảng tên. Từ từ đã, sao lại không có tên? Thế đây có phải Trúc Khúc U phố không? Nàng quanh quẩn ngoài cửa một lúc, trong điện mới có gọi: "Đình Nhạn đồ nhi, sao còn không vào trong."
Ồ, đúng địa chỉ rồi. Hơn nữa nàng còn có thêm một kết luận, thân thể mới này của nàng họ Liêu tên Đình Nhạn. Trâu Nhạn vào trong, thấy một người tầm hai mươi xoay người lại, nhìn nàng đầy từ ái.
Trâu Nhạn: "... Sư phụ." Còn trẻ vậy sao? Đùa nhau à?
Người trẻ tuổi: "Vào sư môn ba tháng rồi mà còn gò bó thế làm gì, chẳng phải vi sư đã bảo rồi sao, con rất giống con gái ta, cứ coi ta như phụ thân là được, đừng khách khí."
Trâu Nhạn: "..." Ngài nghiêm túc đấy à? Ngài trông còn trẻ hơn cả ta, chức cha này có phải hơi nặng đô không?
nói nhiều sai nhiều, Trâu Nhạn triệu hồi skill đối phó với họ hàng mỗi năm mới – cười.
Những vấn đề nào không nhất thiết phải trả lời, cứ mỉm cười là được rồi.
Qủa nhiên sư phụ trẻ tuổi cũng không tỏ vẻ gì, bảo nàng ngồi xuống uống trà, rồi bắt đầu dùng giọng chủ nhiệm lớp tâm sự cùng học sinh nói: "Lần này ta kêu con đến đây là vì lần tuyển chọn ba ngày sau, con không cần lo lắng. mọi chuyện cứ tùy duyên là được. Con nhập môn khá muộn, tu vi không cao, bối phận cũng thấp, đợt này bát đại cung đều cử những đệ tử xuất sắc nhất đến, Thanh Cốc Thiên cũng ta cũng chỉ góp cho đủ nhân số thôi."
Trâu Nhạn giật mình, còn tưởng đây là chủ nhiệm lớp đang an ủi học sinh áp sổ. Tơ lơ mơ ngồi nghe xong một hồi, sư phụ trẻ tuổi mới nói: “Ba ngày sau, vi sư sẽ đưa con đi, con nhớ chuẩn bị sẵn sàng.”
Trâu Nhạn theo bản năng nhìn lên đầu người nọ, cảm thấy chỗ đó hẳn phải có một quyển sách hoặc dấu chấm than mới phải. Nàng thấy sư phụ này cứ như NPC giao nhiệm vụ trong game vậy.
Mãi đến khi nàng mò lại về cái phòng lúc mới tỉnh lại mới thở phào một cái. Rồi lại bắt đầu phiền não gãi gãi đầu. không được, giả mạo người khác khó quá, muốn tự tử quay về!
Trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn qua mặt gương trong góc, Trâu Nhạn ngẩn người, rồi giật nảy lên xoa xoa mặt mình, má ơi đại mỹ nhân ở đâu ra thế này! Cái cơ thể này là tiên nữ hả, ăn cái gì mà xinh quá vậy! Thôi thôi, ta làm được, không muốn chết nữa, sống được ngày nào hay ngày đó.
Dù sao cũng không biết phải quay về thế nào, chỉ còn cách giả làm Liêu Đình Nhạn thôi.
Làm Liêu Đình Nhạn thật ra cũng không đến nỗi khó khăn lắm, bởi vì nàng nhanh chóng biết được một vài tin tức quan trọng qua các đệ tử và đồng tử khác xung quanh, ví dụ như tin năm nay nàng mới được Động Dương chân nhân thu làm đệ tử, tu vi thấp kém mới đến Luyện Khí kỳ, tư chất Tam linh căn rất bình thường.
Chỗ nàng ở là môn phái lớn nhất Tu Chân giới – Canh Thần Tiên phủ, nghe nói Canh Thần Tiên phủ rất lớn, đệ tử nhiều đến nỗi có thể lập ra được một quốc gia. Sư môn của nàng là một mạch nhỏ tên Thanh Cốc Thiên, là một nhánh của một động phủ thuộc một cung trong Bát đại cung.
Tổng kết lại, hiện giờ nàng tu vi thấp, vai vế thấp, chỉ thuộc dạng tôm tép trong tổ chức lớn toàn quái vật.
Ngoài ra nàng còn hóng được một chuyện, nghe nói sư phụ nhận nàng làm đồ đệ là bởi vì nàng giống hệt con gái đã mất mấy chục năm trước của Động Dương chân nhân, thế nên Động Dương chân nhân yêu ai yêu ai yêu cả đường đi, rất yêu thương tiểu đồ đệ là nàng, ngay cả mấy sư huynh ở Thanh Cốc Thiên cũng rất hiền hòa, mà nàng còn là nữ đệ tử duy nhất ở nơi này.
Vì lý do này, Liêu Đình Nhạn mới nhận ra ý của sư phụ trong cuộc nói chuyện trước. Và cái này lại liên quan đến một chuyện lớn.
Chuyện lớn nhất mấy ngày gần đây ở Canh Thần Tiên phủ, không chỉ khiến cả Canh Thần Tiên phủ phải bàn tán, mà là làm cho cả Tu Chân giới phải chú ý.
— Vị sư tổ có bối phận cao nhất ở Canh Thần Tiên phủ, sắp xuất quan sau 500 bế quan!
Vị lão tổ tông này, hiệu là Từ Tàng Đạo quân, vai vế rất cao, nếu xét từ chưởng môn hiện tại của Canh Thần Tiên phủ thì đây chính là sư bá của chưởng môn, nếu so sánh với Hoàng đế ở nhân gian, y chính là Thái thượng hoàng. không chỉ vậy, vị tổ tông này còn là một câu hai thái, gấp đôi tổ tông.
Nghe nói y không chỉ bối phận cao, mà thân phận cũng rất đặc biệt. Từ khi khai sơn đến nay, Canh Thần Tiên phủ đã tồn tại mấy chục vạn năm. Người đầu tiên lập nên Canh Thần Tiên phủ họ Tư Mã, về sau mỗi một người lên nắm quyền đều là họ Tư Mã, mấy trăm người độ kiếp thành tiên, nửa già đều mang họ Tư Mã, mà vị Tư Mã cuối cùng còn sót lại hiện nay chính là Từ Tàng Đạo quân.
Tổ tông nằm trên đỉnh chuỗi thức ăn sắp xuất quan, đúng là đại sự của đại sự.
Bởi vì vị tổ tông này sắp xuất quan, những lãnh đạo cao cấp như chưởng môn, chưởng lão và cung chủ của tám cung quyết định cung cấp sự phục vụ tốt nhất lên, mà cái đầu tiên chính là chọn vài đệ tử có tư chất tốt đến hầu hạ. Cũng không rõ là đang suy xét cái gì mà chỉ giới hạn trong nữ đệ tử, bởi vậy Liễu Đình Nhạn thân là nữ đệ tử duy nhất mới nhập môn của Thanh Cốc Thiên cũng có tên trên danh sách.
Liễu Đình Nhạn: “...” Đây chẳng phải là Hoàng đế tuyển phi sao.
Ngày thứ ba, vị sư phụ trông rất trẻ nhưng thực ra đã hơn ba trăm tuổi tự qua đón nàng đến nơi tuyển chọn. Giờ Liêu Đình Nhạn mới chiêm ngưỡng được Canh Thần Tiên phủ khổng lồ thế nào, lãnh đạo chỗ nàng đã dùng pháp bảo phi hành nhanh như vây rồi mà phải bay tầm hai canh giờ mới tới nơi, những chỗ đi qua nghe bảo chính là một địa giới nhỏ thuộc Canh Thần tiên phủ.
“Cù đông ba mươi sáu tiên sơn, dài 8888 dặm, toàn bộ đều thuộc địa giới của Canh Thần Tiên phủ.” Hình như là biết Liêu Đình Nhạn đang nghĩ gì, Động Dương chân nhân nói: “Tông môn của chúng ta rất lớn, có vô số đệ tử cấp thấp cả đời chỉ sống ở trong những thành nhỏ bên dưới, như con dân của những quốc gia trên thế gian.”
Liễu Đình Nhạn: Ôi mẹ ơi, lượng kiến thức lớn quá.
Xa xa, Liễu Đình Nhạn trông thấy một quảng trường rộng lớn, nhìn qua như một bình nguyên. Có vài chục cột đá sừng sững ở hai bên, cổng điện nguy nga mềm mại như một con phượng hoàng, ở đó đã có rất nhiều đệ tử, nhưng vẫn rất nhiều người đang tiến vào. hiện trường vô cùng đồ sộ làm Liêu Đình Nhạn hơi hoảng.
Động Dương chân nhân như phụ huynh đang đưa con nhỏ đến trường thi, đưa đến cửa xong thì cũng chỉ có thể cổ vũ nhìn nàng rồi chờ ở bên ngoài, để lại Liêu Đình Nhạn đi vào nơi một đống mỹ nhân đang tụ họp.
Liêu Đình Nhạn đứng trong góc, ngẩng mặt lên, cảm thấy như đang trong cuộc thi hoa hậu. Mà nếu đây là thi hoa hậu thật thì chắc sắp đánh nhau đến nơi rồi, bởi vì ai ở đây cũng đẹp như thần tiên, muốn chọn ra quán quân có vẻ hơi khó, nhìn lâu quá còn thấy hơi đau mắt.
Nhìn một lát, nàng không thể không cúi xuống để bảo vệ thị giác, mấy cái này quá kích thích.
Ở đây phải trên vạn người, các mỹ nhân với đủ các màu sắc nhỏ giọng nói chuyện phiếm, còn có người đến bắt chuyện với Liễu Đình Nhạn.
“Sư muội đây là ở mạch nào vậy?”
Liêu Đình Nhạn dù gì cũng là một xã súc* tiêu chuẩn, giao tiếp kiểu chân chó vẫn phải biết, vậy nên nàng lập tức lễ phép nói mình là đệ tử của Động Dương chân nhân ở Thanh Cốc Thiên.
* Xã súc ( Tiếng Nhật:しゃちく Shachiku): vật nuôi của công ty – giới công nhân viên vì công ty mà bỏ cả tự trọng, giấc ngủ, ăn uống, bán mạng làm việc.
Đại mỹ nhân che miệng cười, mắt đầy khinh miệt: “Ồ, thì ra không phải là sư muội mà là sư điệt ư.” nói rồi không thèm quan tâm tới nàng nữa, có lẽ là cảm thấy chướng mắt.
Liêu Đình Nhạn chỉ nghe qua thôi đã biết mấy mỹ nhân này không phải Đơn linh căn thì cũng là biến dị Đơn linh căn, cao nhất chính là Song linh căn, toàn là những tư chất mười năm một, trăm năm một. Tất cả mấy thiên tài này đều tụ họp hết về đây như rau cải bày ngoài chợ.
Mới cả các nàng đa số đều là đồng lứa của động dương chân nhân, thân phận cũng cao, lẽ dĩ nhiên là khinh thường một đệ tử như Liêu Đình Nhạn, nếu không phải mặt nàng quá đẹp làm nhiều người chú ý, người ta cũng chẳng thèm bắt chuyện với nàng làm gì.
Liêu Đình Nhạn: Yên tâm rồi, xem ra quả đúng như lời của sếp, ta chỉ là diễn viên quần chúng ở đây thôi.
"Keng ——”
Sau một tiếng chuông trầm đục, cả sân tức khắc yên tĩnh, ngay sau đó có ngũ sắc quang bay xuống, rơi xuống trước đại điện rồi biến thành năm người. Bởi vì ở quá xa, Liêu Đình Nhạn không nhìn thấy rõ diện mạo của họ, chỉ cảm thấy mỗi một người đều có khí chất rất đặc biệt, uy thế vô cùng, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Đây chính là sếp lớn.
“Cả năm vị đều đến cả!”
“Đúng đúng, mấy năm trước họa thế yêu ma hàng lâm cũng chỉ có bốn vị cung chủ xuất hiện, vậy mà hôm nay lại có tận năm vị đến đây. Xem ra bên trên rất quan tâm đến việc này.”
Liễu Đình Nhạn vểnh lỗ tai nghe mấy mỹ nhân bên cạnh thì thầm bàn tán, giọng điệu vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn.
Bên trên đài, một vị lão giả lên tiếng: “Hôm nay, chúng ta sẽ chọn ra trăm người ở đây, chờ đến khi Từ Tàng đạo quân xuất quan sẽ được cử đi phụng dưỡng.”
Lão giả lại nói thêm vài câu, rồi mấy người bên cạnh giơ tay phóng ra vô vàn luồng sáng. Tất cả những người trên sân đều được bao phủ bởi hào quang, trên người Liêu Đình Nhạn cũng vậy. Luồng sáng này sau một chốc thì tự động tắt, chỉ chừa lại trăm người, đây đều là những người này là những người được các cung chủ chọn ra.
Liêu Đình Nhạn đang được hào quang bao phủ: “...” đã bảo là diễn vai quần chúng thôi mà, sao lại bị vào vòng trong thế này???
Nàng đang ở trong một căn phòng cổ kính, tiên khí phiêu đãng, mặc váy xanh ngồi trên một cái bồ đoàn, hai tay trong thế liên hoa ấn như đang tu luyện.
... Chẳng phải tối qua nàng đang sửa bản thiết kế đến rạng sáng, về đến nhà chưa kịp rửa ráy gì đã nằm vật ra giường rồi sao? Bàn tay trắng trẻo xinh xắn này không giống tay nàng tí nào. Trong lúc ngồi nghiên cứu đôi tay thon dài trắng nõn kia, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
"Cốc cốc cốc."
Trâu Nhạn giật mình, chần chừ ngồi dậy, hít thở sâu ba lần xốc lại tinh thần rồi mới ra mở cửa.
Ngoài cửa là một đại ca tầm ba mươi mặc đạo bào màu xanh tro, tuấn tú xuất trần, hắn mỉm cười nói với nàng: "Liêu sư muội, sư phụ gọi muội đến Trúc Khúc U phố."
Trân Nhạn: Liêu sư muội? Sư phụ? Trúc Khúc U phố? Cái gì thế này, nếu nàng xuyên không thật, vì sao không có trí nhớ đính kèm, vì sao không có hướng dẫn tân thủ hả hả? Ặc! Muốn chết!
"Ừm... Sư huynh ạ?" Trâu Nhạn hỏi dò.
Đại huynh vô cùng hiền hòa nói: "Sư muội khẩn trương hả? Đừng sợ, sư phụ chỉ muốn dặn dò muội một vài lời thôi, đến nhanh nhé." hắn nói xong rồi chuẩn bị cáo từ, Trâu Nhạn vội vàng gọi với lại.
Đại huynh thắc mắc quay đầu lại, Trâu Nhạn kiên trì hỏi: "Sư huynh có thể dẫn muội qua đó được không?" Ngay cả bản đồ cũng không có, không có người dẫn đường thì nàng đến đó kiểu gì?!
Đại huynh cũng không lấy làm lạ, tốt bụng dẫn đường cho nàng.
"Liêu sư muội, muội đừng lo lắng quá, Thanh Cốc Thiên chúng ta cũng không như mấy nơi khác, không cần để tâm mấy cái này."
Trâu Nhạn ra vẻ lắng nghe đi đằng sau, thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng, thật ra trong lòng đầy nghi vấn. Đờ mờ cái gì đây, chẳng hiểu gì cả!
trên đường có mấy đệ tử mặc áo xanh, bọn họ đa số thì mỉm cười vuốt cằm, thỉnh thoảng cũng có người đến chào hỏi, kêu Liêu sư muội và Tô sư huynh. Còn có vài đồng tử nhỏ hơn ăn mặc mộc mạc sẽ chào nàng là Liêu sư tỷ. Cả đoạn đường, Trâu Nhạn quan sát những người lạ mặt này, đầu nhanh chóng nảy số ra vài từ khóa – hồn xuyên, tu tiên, môn phái lớn.
Chết mất chết mất, chuyên ngành của nàng là hội họa chứ có phải diễn xuất đâu! Giờ tính sao đây, nhỡ mà lộ ra thì chẳng biết sẽ gặp phải chuyện gì nữa trời ơi!
không để nàng suy nghĩ vẩn vơ quá lâu, Tô sư huynh dẫn nàng tới một rừng trúc, bảo nàng tự đi vào xong rồi thong dong đi mất.
Trâu Nhạn hết cách, cuối cùng chỉ đành bất chấp đi vào trong, trên con đường nhỏ dẫn vào rừng trúc cứ cách một khoảng sẽ có một cổng trúc, đi qua chín cái cổng đấy mới nhìn thấy một điện nhỏ bằng trúc nằm bên trong.
không có bảng tên. Từ từ đã, sao lại không có tên? Thế đây có phải Trúc Khúc U phố không? Nàng quanh quẩn ngoài cửa một lúc, trong điện mới có gọi: "Đình Nhạn đồ nhi, sao còn không vào trong."
Ồ, đúng địa chỉ rồi. Hơn nữa nàng còn có thêm một kết luận, thân thể mới này của nàng họ Liêu tên Đình Nhạn. Trâu Nhạn vào trong, thấy một người tầm hai mươi xoay người lại, nhìn nàng đầy từ ái.
Trâu Nhạn: "... Sư phụ." Còn trẻ vậy sao? Đùa nhau à?
Người trẻ tuổi: "Vào sư môn ba tháng rồi mà còn gò bó thế làm gì, chẳng phải vi sư đã bảo rồi sao, con rất giống con gái ta, cứ coi ta như phụ thân là được, đừng khách khí."
Trâu Nhạn: "..." Ngài nghiêm túc đấy à? Ngài trông còn trẻ hơn cả ta, chức cha này có phải hơi nặng đô không?
nói nhiều sai nhiều, Trâu Nhạn triệu hồi skill đối phó với họ hàng mỗi năm mới – cười.
Những vấn đề nào không nhất thiết phải trả lời, cứ mỉm cười là được rồi.
Qủa nhiên sư phụ trẻ tuổi cũng không tỏ vẻ gì, bảo nàng ngồi xuống uống trà, rồi bắt đầu dùng giọng chủ nhiệm lớp tâm sự cùng học sinh nói: "Lần này ta kêu con đến đây là vì lần tuyển chọn ba ngày sau, con không cần lo lắng. mọi chuyện cứ tùy duyên là được. Con nhập môn khá muộn, tu vi không cao, bối phận cũng thấp, đợt này bát đại cung đều cử những đệ tử xuất sắc nhất đến, Thanh Cốc Thiên cũng ta cũng chỉ góp cho đủ nhân số thôi."
Trâu Nhạn giật mình, còn tưởng đây là chủ nhiệm lớp đang an ủi học sinh áp sổ. Tơ lơ mơ ngồi nghe xong một hồi, sư phụ trẻ tuổi mới nói: “Ba ngày sau, vi sư sẽ đưa con đi, con nhớ chuẩn bị sẵn sàng.”
Trâu Nhạn theo bản năng nhìn lên đầu người nọ, cảm thấy chỗ đó hẳn phải có một quyển sách hoặc dấu chấm than mới phải. Nàng thấy sư phụ này cứ như NPC giao nhiệm vụ trong game vậy.
Mãi đến khi nàng mò lại về cái phòng lúc mới tỉnh lại mới thở phào một cái. Rồi lại bắt đầu phiền não gãi gãi đầu. không được, giả mạo người khác khó quá, muốn tự tử quay về!
Trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn qua mặt gương trong góc, Trâu Nhạn ngẩn người, rồi giật nảy lên xoa xoa mặt mình, má ơi đại mỹ nhân ở đâu ra thế này! Cái cơ thể này là tiên nữ hả, ăn cái gì mà xinh quá vậy! Thôi thôi, ta làm được, không muốn chết nữa, sống được ngày nào hay ngày đó.
Dù sao cũng không biết phải quay về thế nào, chỉ còn cách giả làm Liêu Đình Nhạn thôi.
Làm Liêu Đình Nhạn thật ra cũng không đến nỗi khó khăn lắm, bởi vì nàng nhanh chóng biết được một vài tin tức quan trọng qua các đệ tử và đồng tử khác xung quanh, ví dụ như tin năm nay nàng mới được Động Dương chân nhân thu làm đệ tử, tu vi thấp kém mới đến Luyện Khí kỳ, tư chất Tam linh căn rất bình thường.
Chỗ nàng ở là môn phái lớn nhất Tu Chân giới – Canh Thần Tiên phủ, nghe nói Canh Thần Tiên phủ rất lớn, đệ tử nhiều đến nỗi có thể lập ra được một quốc gia. Sư môn của nàng là một mạch nhỏ tên Thanh Cốc Thiên, là một nhánh của một động phủ thuộc một cung trong Bát đại cung.
Tổng kết lại, hiện giờ nàng tu vi thấp, vai vế thấp, chỉ thuộc dạng tôm tép trong tổ chức lớn toàn quái vật.
Ngoài ra nàng còn hóng được một chuyện, nghe nói sư phụ nhận nàng làm đồ đệ là bởi vì nàng giống hệt con gái đã mất mấy chục năm trước của Động Dương chân nhân, thế nên Động Dương chân nhân yêu ai yêu ai yêu cả đường đi, rất yêu thương tiểu đồ đệ là nàng, ngay cả mấy sư huynh ở Thanh Cốc Thiên cũng rất hiền hòa, mà nàng còn là nữ đệ tử duy nhất ở nơi này.
Vì lý do này, Liêu Đình Nhạn mới nhận ra ý của sư phụ trong cuộc nói chuyện trước. Và cái này lại liên quan đến một chuyện lớn.
Chuyện lớn nhất mấy ngày gần đây ở Canh Thần Tiên phủ, không chỉ khiến cả Canh Thần Tiên phủ phải bàn tán, mà là làm cho cả Tu Chân giới phải chú ý.
— Vị sư tổ có bối phận cao nhất ở Canh Thần Tiên phủ, sắp xuất quan sau 500 bế quan!
Vị lão tổ tông này, hiệu là Từ Tàng Đạo quân, vai vế rất cao, nếu xét từ chưởng môn hiện tại của Canh Thần Tiên phủ thì đây chính là sư bá của chưởng môn, nếu so sánh với Hoàng đế ở nhân gian, y chính là Thái thượng hoàng. không chỉ vậy, vị tổ tông này còn là một câu hai thái, gấp đôi tổ tông.
Nghe nói y không chỉ bối phận cao, mà thân phận cũng rất đặc biệt. Từ khi khai sơn đến nay, Canh Thần Tiên phủ đã tồn tại mấy chục vạn năm. Người đầu tiên lập nên Canh Thần Tiên phủ họ Tư Mã, về sau mỗi một người lên nắm quyền đều là họ Tư Mã, mấy trăm người độ kiếp thành tiên, nửa già đều mang họ Tư Mã, mà vị Tư Mã cuối cùng còn sót lại hiện nay chính là Từ Tàng Đạo quân.
Tổ tông nằm trên đỉnh chuỗi thức ăn sắp xuất quan, đúng là đại sự của đại sự.
Bởi vì vị tổ tông này sắp xuất quan, những lãnh đạo cao cấp như chưởng môn, chưởng lão và cung chủ của tám cung quyết định cung cấp sự phục vụ tốt nhất lên, mà cái đầu tiên chính là chọn vài đệ tử có tư chất tốt đến hầu hạ. Cũng không rõ là đang suy xét cái gì mà chỉ giới hạn trong nữ đệ tử, bởi vậy Liễu Đình Nhạn thân là nữ đệ tử duy nhất mới nhập môn của Thanh Cốc Thiên cũng có tên trên danh sách.
Liễu Đình Nhạn: “...” Đây chẳng phải là Hoàng đế tuyển phi sao.
Ngày thứ ba, vị sư phụ trông rất trẻ nhưng thực ra đã hơn ba trăm tuổi tự qua đón nàng đến nơi tuyển chọn. Giờ Liêu Đình Nhạn mới chiêm ngưỡng được Canh Thần Tiên phủ khổng lồ thế nào, lãnh đạo chỗ nàng đã dùng pháp bảo phi hành nhanh như vây rồi mà phải bay tầm hai canh giờ mới tới nơi, những chỗ đi qua nghe bảo chính là một địa giới nhỏ thuộc Canh Thần tiên phủ.
“Cù đông ba mươi sáu tiên sơn, dài 8888 dặm, toàn bộ đều thuộc địa giới của Canh Thần Tiên phủ.” Hình như là biết Liêu Đình Nhạn đang nghĩ gì, Động Dương chân nhân nói: “Tông môn của chúng ta rất lớn, có vô số đệ tử cấp thấp cả đời chỉ sống ở trong những thành nhỏ bên dưới, như con dân của những quốc gia trên thế gian.”
Liễu Đình Nhạn: Ôi mẹ ơi, lượng kiến thức lớn quá.
Xa xa, Liễu Đình Nhạn trông thấy một quảng trường rộng lớn, nhìn qua như một bình nguyên. Có vài chục cột đá sừng sững ở hai bên, cổng điện nguy nga mềm mại như một con phượng hoàng, ở đó đã có rất nhiều đệ tử, nhưng vẫn rất nhiều người đang tiến vào. hiện trường vô cùng đồ sộ làm Liêu Đình Nhạn hơi hoảng.
Động Dương chân nhân như phụ huynh đang đưa con nhỏ đến trường thi, đưa đến cửa xong thì cũng chỉ có thể cổ vũ nhìn nàng rồi chờ ở bên ngoài, để lại Liêu Đình Nhạn đi vào nơi một đống mỹ nhân đang tụ họp.
Liêu Đình Nhạn đứng trong góc, ngẩng mặt lên, cảm thấy như đang trong cuộc thi hoa hậu. Mà nếu đây là thi hoa hậu thật thì chắc sắp đánh nhau đến nơi rồi, bởi vì ai ở đây cũng đẹp như thần tiên, muốn chọn ra quán quân có vẻ hơi khó, nhìn lâu quá còn thấy hơi đau mắt.
Nhìn một lát, nàng không thể không cúi xuống để bảo vệ thị giác, mấy cái này quá kích thích.
Ở đây phải trên vạn người, các mỹ nhân với đủ các màu sắc nhỏ giọng nói chuyện phiếm, còn có người đến bắt chuyện với Liễu Đình Nhạn.
“Sư muội đây là ở mạch nào vậy?”
Liêu Đình Nhạn dù gì cũng là một xã súc* tiêu chuẩn, giao tiếp kiểu chân chó vẫn phải biết, vậy nên nàng lập tức lễ phép nói mình là đệ tử của Động Dương chân nhân ở Thanh Cốc Thiên.
* Xã súc ( Tiếng Nhật:しゃちく Shachiku): vật nuôi của công ty – giới công nhân viên vì công ty mà bỏ cả tự trọng, giấc ngủ, ăn uống, bán mạng làm việc.
Đại mỹ nhân che miệng cười, mắt đầy khinh miệt: “Ồ, thì ra không phải là sư muội mà là sư điệt ư.” nói rồi không thèm quan tâm tới nàng nữa, có lẽ là cảm thấy chướng mắt.
Liêu Đình Nhạn chỉ nghe qua thôi đã biết mấy mỹ nhân này không phải Đơn linh căn thì cũng là biến dị Đơn linh căn, cao nhất chính là Song linh căn, toàn là những tư chất mười năm một, trăm năm một. Tất cả mấy thiên tài này đều tụ họp hết về đây như rau cải bày ngoài chợ.
Mới cả các nàng đa số đều là đồng lứa của động dương chân nhân, thân phận cũng cao, lẽ dĩ nhiên là khinh thường một đệ tử như Liêu Đình Nhạn, nếu không phải mặt nàng quá đẹp làm nhiều người chú ý, người ta cũng chẳng thèm bắt chuyện với nàng làm gì.
Liêu Đình Nhạn: Yên tâm rồi, xem ra quả đúng như lời của sếp, ta chỉ là diễn viên quần chúng ở đây thôi.
"Keng ——”
Sau một tiếng chuông trầm đục, cả sân tức khắc yên tĩnh, ngay sau đó có ngũ sắc quang bay xuống, rơi xuống trước đại điện rồi biến thành năm người. Bởi vì ở quá xa, Liêu Đình Nhạn không nhìn thấy rõ diện mạo của họ, chỉ cảm thấy mỗi một người đều có khí chất rất đặc biệt, uy thế vô cùng, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Đây chính là sếp lớn.
“Cả năm vị đều đến cả!”
“Đúng đúng, mấy năm trước họa thế yêu ma hàng lâm cũng chỉ có bốn vị cung chủ xuất hiện, vậy mà hôm nay lại có tận năm vị đến đây. Xem ra bên trên rất quan tâm đến việc này.”
Liễu Đình Nhạn vểnh lỗ tai nghe mấy mỹ nhân bên cạnh thì thầm bàn tán, giọng điệu vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn.
Bên trên đài, một vị lão giả lên tiếng: “Hôm nay, chúng ta sẽ chọn ra trăm người ở đây, chờ đến khi Từ Tàng đạo quân xuất quan sẽ được cử đi phụng dưỡng.”
Lão giả lại nói thêm vài câu, rồi mấy người bên cạnh giơ tay phóng ra vô vàn luồng sáng. Tất cả những người trên sân đều được bao phủ bởi hào quang, trên người Liêu Đình Nhạn cũng vậy. Luồng sáng này sau một chốc thì tự động tắt, chỉ chừa lại trăm người, đây đều là những người này là những người được các cung chủ chọn ra.
Liêu Đình Nhạn đang được hào quang bao phủ: “...” đã bảo là diễn vai quần chúng thôi mà, sao lại bị vào vòng trong thế này???