-
Chương 81: Chính văn xong
Tư Mã Tiêu hoàng đế này, làm được phi thường mờ mịt, tựa như lúc trước hắn làm sư tổ người ta, căn bản cũng không giống sư tổ, ngược lại giống đại ma đầu trong trận doanh địch quân. Xét thấy từ trước hắn làm Từ Tàng Đạo Quân lại phá đổ Canh Thần Tiên Phủ, làm ma chủ Ma Vực lại cơ hồ giết hơn phân nửa ma chủ và ma tướng Ma Vực, Liêu Đình Nhạn cũng không bắt buộc hắn tử tế làm hoàng đế, dù sao hết thảy có nàng…… các ma tướng nhìn, tuyệt không sẽ có đại sự.
Tuyết tai Nam Quận đột nhiên được giải quyết, mùa xuân năm sau một trận ôn dịch còn không kịp bùng nổ trên quy mô rộng, mới vừa báo cho bệ hạ, liền trừ khử trong vô hình. Ma tướng không am hiểu ứng đối ôn dịch, bọn họ chỉ am hiểu truyền bá ôn dịch và chế tạo thảm án hoạt thi quỷ linh, cho nên việc này ủy thác cho một ít nhân sĩ Tu Tiên giới đi làm, trong đó Thanh Cốc Thiên cũng ra lực.
Được Ma Vực mời đi quốc gia phàm nhân tụ tập thay người thường xua tan ôn dịch, chúng nhân sĩ tu tiên vừa làm việc, vừa có điểm nghi vấn.
Chúng ta chính là nhân sĩ tu tiên chính phái a! Vì sao phải cùng Ma Vực cứu vớt thế giới?! không phải, vì sao Ma Vực muốn cứu vớt thế giới? Bọn họ là tu tiên hay chúng ta là tu tiên?
Chuyện này trọn vẹn giải quyết xong, nơi nơi đều truyền lưu đồn đãi bệ hạ được thiên mệnh che chở, nói hắn có thể thỉnh tiên nhân hạ phàm tương trợ.
một đám thần tử từ trước sợ hãi lại âm thầm ghét bỏ Tư Mã Tiêu không biết não bổ thứ gì, đối đãi với Tư Mã Tiêu càng thêm sợ hãi, đến tiểu điện hạ vì sao hai ba năm qua không lớn lên cũng không dám hỏi.
Trong cung, cung nhân nào đó đồn đãi ra có cái mũi có mắt, nói là cung điện của tiểu điện hạ vào đêm mưa sa gió giật xuất hiện bóng dáng thật lớn, giống như rắn, cơ hồ cuốn lấy toàn bộ cung điện.
“Cái gì mà rắn, đó tất nhiên là rồng!”
“Đúng đúng, tiểu điện hạ là Thái Tử một quốc gia, đương nhiên là có khí chân long!”
Tư Mã Tiêu cũng không để ý này đó, hắn và Liêu Đình Nhạn cũng không thường ở vương cung. Liêu Đình Nhạn dù nằm liệt cũng càng thích nơi phong cảnh tuyệt đẹp, mỹ thực đông đảo, cho nên nàng ở một chỗ một thời gian là muốn tìm nơi khác ở một lần, thường xuyên là nửa năm hoặc là một năm mới đổi, trên cơ bản chỉ xem tâm tình.
Đây đại khái chính là mộng tưởng của cá muối đối với lữ hành—— nói đi là đi, muốn đi chỗ nào thì đi, nhưng dù ở đâu cũng phải nằm liệt.
Về hành vi ném xà xà ở lại vương cung, Liêu Đình Nhạn ban đầu còn có chút băn khoăn, Tư Mã Tiêu lại nói: “Để nó ở đó, làm hoàng đế một thời gian càng tốt cho ngày sau của nó, làm hoàng đế mười mấy năm là có thể nói được.”
Khí vận vương triều nhân gian có chỗ bất đồng với khí vận Tu Tiên giới. Tư Mã Tiêu một đại lão, dùng lực lượng của bản thân cùng với phương pháp khác thường lôi kéo đạo lữ và tuỳ tùng đều thăng cấp vèo vèo.
Tư Mã Tiêu người nam nhân đáng sợ này, khủng bố như vậy!
không biết từ khi nào bệ hạ nhớ ra kỳ thật mình không có ngỗng tử, nhưng vẫn nuôi Đại Hắc Xà như ngỗng tử, Liêu Đình Nhạn lúc trước chờ mong hắn nhớ ra hết thảy rồi có chuyện gì, nhưng tình huống tự vả mặt cũng không xuất hiện.
Nàng hơi có vẻ thất vọng, tiểu bệ hạ biến trở về sư tổ lão cẩu bức, lại càng thêm làm bộ làm tịch, căn bản nàng không nhìn ra hắn có thẹn quá thành giận hay không, đến tri kỷ cũng không cảm giác được, có thể cảm giác được đều là thứ nàng ngượng ngùng nói ra.
Tư Mã Tiêu gần đây tính tình tốt hơn rất nhiều, không như sư tổ lúc trước thời thời khắc khắc ẩn nhẫn lệ khí bùng nổ. Liêu Đình Nhạn cảm thấy chuyện này có quan hệ rất lớn với chất lượng giấc ngủ của hắn tăng lên. Có thể thấy được giấc ngủ sung túc có bao nhiêu quan trọng với bảo trì tâm tình sung sướng, chứng cuồng táo còn có thể từ từ chữa khỏi.
Bọn họ gần đây tới một nơi lúc trước chưa bao giờ đặt chân đến, khu vực tu tiên tương đối gần khu tây, nơi này có mấy ngàn dãy núi lớn liên miên, có mây mù cùng hơi nước ướt át quanh năm không tiêu tan, còn có mỹ thực bản địa biển rừng vô biên, không rõ bao nhiêu. Nơi này linh khí không đậm, so với Ma Vực còn ít hơn nữa, bất quá có vài tộc đàn tu tiên đặc sắc, bọn họ không tu thuật pháp ngũ hành chính thống, mà là linh vu thuật.
Liêu Đình Nhạn đi là vì nấm nướng đặc sản của địa phương, chính là tới nơi rồi ăn bữa nấm xong, thân thể liền có vẻ không khoẻ, toàn thân nóng lên. Nàng nằm ở trên giường hoài nghi nhân sinh, cảm thấy có phải mình trúng độc nấm hay không, nhưng nàng đã là đại lão, còn sẽ bởi vì cái nấm nho nhỏ mà trúng độc sao? Điểm này không phải tu tiên!
Sau đó ngủ một giấc dậy, phát hiện dưới thân mình thêm một quả trứng.
Liêu Đình Nhạn mờ mịt nhìn đồ vật trong tay mình: “……” Trứng?
Chờ một chút, quả trứng này, quả trứng có hoa văn màu đỏ này là cái gì? Tư Mã Tiêu nhân lúc ta ngủ nhét vào chọc ta chơi?
Tư Mã Tiêu vừa vặn đi vào, Liêu Đình Nhạn giơ quả trứng ấm áp trong tay lên ý bảo với hắn, “Trứng của chàng, lấy đi.”
Tư Mã Tiêu bóp quả trứng nhìn nhìn, ngồi ở mép giường, vứt ra, “Nàng và ta sinh?”
Liêu Đình Nhạn: “A, chúng ta hai nhân loại sao lại sinh trứng được.” Tỉnh lại đi, căn bản chàng không phải giả thiết xà yêu! không sinh nổi trứng!
Nàng vẫn có khuynh hướng đây là Tư Mã Tiêu làm ra đùa nàng, người này gần đây da dày không phải bình thường.
Tư Mã Tiêu quan sát quả trứng một chút, đột nhiên gõ vào vách tường bên cạnh. Liêu Đình Nhạn trong lòng căng thẳng, buột miệng thốt ra: “Trứng của ta!”
Mới vừa nói xong nàng đã phát hiện không đúng, lập tức sửa miệng: “Trứng của chàng!”
Quả trứng không bị gõ vỡ, vẫn là một quả trứng hình bầu dục.
Tư Mã Tiêu: “Nếu không nàng ấp thử một lần, xem có thể ấp ra cái gì?”
Liêu Đình Nhạn không dễ lừa như trước nữa, nghe vậy hoài nghi, cảnh giác mà nhìn hắn: “Căn bản chàng đã biết đây là cái gì rồi?”
Tư Mã Tiêu cười một tiếng, nằm ở bên nàng, thuận tay ném quả trứng vào cổ áo nàng. Liêu Đình Nhạn cảm giác quả trứng ấm áp ục ục rớt đến bụng, lập tức móc ra nhét vào trong ngực Tư Mã Tiêu, “Muốn ấp thì chàng tự ấp! Ta không làm!”
Tư Mã Tiêu túm lấy tay nàng, bao bọc lấy quả trứng, “Nếu như vậy, dứt khoát nướng ăn.” Khi nói chuyện, bàn tay hắn toát ra ngọn lửa trong suốt mang màu lam, bao lấy tay Liêu Đình Nhạn bao gồm cả quả trứng.
Liêu Đình Nhạn: “Chờ đã!” nói thế nào đốt liền đốt, vạn nhất bên trong thực sự có vật còn sống, bị thiêu chết thì làm sao bây giờ!
Quả trứng trong lòng bàn tay nàng đã tạch một tiếng bị thiêu nứt ra rồi.
Bên trong toát ra một ngọn lửa màu đỏ, vừa xuất hiện liền hô to: “Ta tháo, các ngươi cẩu đạo lữ cấu kết với nhau làm việc xấu này, lại muốn tra tấn lão tử! Lão tử thật là đổ mốc tám đời mới bị bắt đi theo các ngươi!”
Thế nhưng là ngọn lửa nhỏ thô tục! thật là đã lâu.
Liêu Đình Nhạn còn tưởng rằng sớm từ trước nó đã bị Tư Mã Tiêu luyện hóa không còn ý thức, rốt cuộc không sai biệt lắm đã hai mươi năm, nàng có được đóa linh hỏa này, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe ngọn lửa nhỏ thô tục hé răng.
Theo bản năng nàng nhìn Tư Mã Tiêu, nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nàng liền biết việc này khẳng định hắn đã sớm biết. Nam nhân này không nói cho nàng đâu chỉ một hai việc. Chỗ đáng giận nhất ở đâu? hắn không phải cố ý dấu diếm, mà chỉ cảm thấy mấy việc này không cần nói, cả ngày không biết suy nghĩ cái gì trong đầu.
Cho nên, bình thường nàng đụng phải một việc thì biết một việc. Cũng không biết hắn còn có thể đưa ra cái dạng “Kinh hỉ” gì.
Liêu Đình Nhạn túm ngọn lửa lải nha lải nhải, ném vào trong lòng Tư Mã Tiêu, “Sao lại thế này.”
“Bản thể linh hỏa có thể ly thể xuất hiện.” Tư Mã Tiêu hất văng ngọn lửa thô tục ra, “Thuyết minh hiện tại nàng đã hoàn toàn dung hợp linh hỏa này.”
Rốt cuộc Liêu Đình Nhạn không phải huyết mạch tộc Phụng Sơn, lúc trước hắn mạnh mẽ để linh hỏa cho nàng kế thừa cũng không phải dễ dàng như vậy, chuyện này yêu cầu một quá trình dung hợp dài dòng, trong dự đoán của hắn hẳn là phải ba mươi năm. Bất quá bởi vì mấy năm nay bị đóa linh hỏa của hắn câu động, dung hợp hoàn thành trước.
Linh hỏa nằm ở trên gối ngọc bên cạnh, giống như bị nghẹn đã lâu, lá gan cũng lớn không ít, lớn tiếng nói: “Họ Tư Mã kia, ngươi có lương tâm hay không! Mệt cho ta theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi vì một nữ nhân khác, nói vứt bỏ ta liền vứt bỏ, ngươi nhìn xem hiện tại ta co lại thành bộ dáng gì, nhà Tư Mã các ngươi ……”
Lời này sao nghe lại không thích hợp như vậy đây?
Liêu Đình Nhạn: “Là ta quấy rầy các ngươi, cáo từ.”
Nàng suy nghĩ cẩn thận, lúc trước nàng có được linh hỏa, lại không thể tùy ý sử dụng giống Tư Mã Tiêu, còn tưởng rằng vì mình không có huyết mạch Phụng Sơn mới có thể làm cho uy lực linh hỏa rơi chậm lại, hiện giờ xem ra là lúc trước chưa hoàn toàn dung hợp. hiện tại dung hợp linh hỏa hoàn toàn, trong lòng nàng lại có rất nhiều hiểu ra, cảm giác được lực lượng trong thân thể lại tăng cường một lần nữa.
Liêu Đình Nhạn: “……” Đột nhiên biết lúc trước Tư Mã Tiêu nghĩ như thế nào.
Trước dọa sợ quần hùng Ma Vực cùng nhân tài Tu Tiên giới, sau đó cho nàng linh hỏa trang bức dọa người, chờ nàng hoàn toàn dung hợp linh hỏa, uy vọng hắn lưu lại không sai biệt lắm cũng không thể kinh sợ người có dị tâm, bất quá khi đó nàng đã hoàn toàn dung hợp linh hỏa, cũng không sợ cái gì.
hắn suy xét cũng thật chu toàn, so với nàng vẫn nghĩ còn chu toàn hơn.
Liêu Đình Nhạn đè ngọn lửa lải nhải thô tục, thu nó trở về, nằm xuống giường. Tư Mã Tiêu người này, sao luôn làm cho người ta cảm động lại tức giận?
Lão tổ tông ma người này!
Nàng không hé răng, Tư Mã Tiêu liếc nhìn nàng một cái, lôi ống tay áo, đặt cổ tay đến trước mặt nàng. Liêu Đình Nhạn phối hợp mở miệng ra, cắn một miếng trên cổ tay hắn.
“không tức?” Tư Mã Tiêu vuốt một loạt dấu răng kia, dựa theo trình độ sâu cạn phỏng đoán mức độ tức giận của nàng lúc này, là tức giận bình thường.
“Ừ.” Liêu Đình Nhạn cảm giác nếu mỗi lần đều bởi vì những việc này mà tức giận với Tư Mã Tiêu, nàng sớm hay muộn cũng biến thành quả khí cầu bay lên rồi, hơn nữa tức giận vô cùng mệt, một lần còn được, nhiều đến vài lần thì chịu không nổi, cho nên vẫn thôi đi, ý tứ ý tứ tức một chút coi như tôn trọng.
không thể hiểu được, hai người biến thành hình thức như vậy. Liêu Đình Nhạn vừa có dấu hiệu tức giận, Tư Mã Tiêu liền nâng cánh tay, đưa tay cho nàng cắn một cái xả giận, hoặc là để nàng tự mình tùy tiện tìm chỗ cắn.
hắn có một dúm tóc bị nàng cắn nham nham nhở nhở, đến nay còn lắc lư ở chỗ đuôi tóc, thường thường bị hắn kẹp lên nhìn một cái.
Liêu Đình Nhạn ổn xong, bò dậy đi tìm ăn, mỹ thực trong nhân sinh Liêu Đình Nhạn là một bộ phận phi thường quan trọng, vì thế nàng không tiếc mai danh ẩn tích, chạy đến nơi đây, đương nhiên không có khả năng chỉ ăn một bữa.
Mỹ thực còn chưa được ăn, đã gặp gỡ một em gái đanh đá trước, nhìn thấy sắc đẹp của Tư Mã Tiêu, ở bên đường nháo lên với Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn: “……” Ta không am hiểu cãi nhau a.
Vì thế nàng thả ra ngọn lửa nhỏ thô tục đã nghẹn thật lâu, tuy rằng ngọn lửa này mắng chửi người có số lượng từ ngữ không nhiều, nhưng mọi người đều biết, trẻ con gào thét chói tai cao vút cùng với khóc kêu oán giận ngang ngược vô lý, có thể chiến thắng hết thảy chửi bới. Em gái muốn thông đồng với Tư Mã Tiêu đen mặt bịt tai chạy trối chết.
Liêu Đình Nhạn ở một bên ăn xong hai xiên nướng món thôn quê, cảm thấy phong vị đặc thù, xác thật không uổng công đến một lần.
Nơi này cả trai lẫn gái cũng nhiệt tình dị thường.
trên đường trở về, Liêu Đình Nhạn bị một nam tử dã tính trên mặt bôi vệt sáng thông đồng. Nơi này cả trai lẫn gái thông đồng người đều có thể sảo lên, đánh thắng thì trực tiếp đoạt đi ngủ rồi nói, cho nên Liêu Đình Nhạn kỳ thật thu được lời nam tử đó mời so đấu, bất quá hắn nói còn chưa xong, đã bị đốt thành tro ở trước mặt Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn: “……” Nàng nghe thấy chung quanh vang lên tiếng kêu thét, đám người rối loạn.
Nhìn sang bên cạnh, Tư Mã Tiêu giật giật ngón tay.
hắn cười lạnh một tiếng, lệ khí đã lâu không thấy một lần nữa bốc lên, ngọn lửa quanh thân lay động.
—— tựa như lúc trước ở Tam Thánh Sơn, đại ma vương xoa ra biển lửa. Còn tưởng rằng tính tình hắn tốt, hiện giờ xem ra có thể là ảo giác.
Truyền thuyết về đại ma vương Tu Chân giới lại có tập tiếp theo.
Liêu Đình Nhạn: “Tổ tông! Mau thu thần thông lại! Ta tới, ta tới được chưa!”
Sau đó, đại ma vương trong truyền thuyết biến thành hai người.
Liêu Đình Nhạn: “……” thật oan quá, đều là Tư Mã Tiêu bôi đen ta.
Ly hôn là không có cách nào, chỉ có thể bị hắn bôi đen cả đời.
( chính văn xong)
Tác giả có lời muốn nói: Bốn phiên ngoại, phân biệt là ABO, quỷ hút máu, mỹ nhân ngư và vườn trường, chính văn và phiên ngoại không quan hệ ~
Editor: đúng là hoàn chính văn rồi đấy, tuần sau sẽ có phiên ngoại nhé!
Tuyết tai Nam Quận đột nhiên được giải quyết, mùa xuân năm sau một trận ôn dịch còn không kịp bùng nổ trên quy mô rộng, mới vừa báo cho bệ hạ, liền trừ khử trong vô hình. Ma tướng không am hiểu ứng đối ôn dịch, bọn họ chỉ am hiểu truyền bá ôn dịch và chế tạo thảm án hoạt thi quỷ linh, cho nên việc này ủy thác cho một ít nhân sĩ Tu Tiên giới đi làm, trong đó Thanh Cốc Thiên cũng ra lực.
Được Ma Vực mời đi quốc gia phàm nhân tụ tập thay người thường xua tan ôn dịch, chúng nhân sĩ tu tiên vừa làm việc, vừa có điểm nghi vấn.
Chúng ta chính là nhân sĩ tu tiên chính phái a! Vì sao phải cùng Ma Vực cứu vớt thế giới?! không phải, vì sao Ma Vực muốn cứu vớt thế giới? Bọn họ là tu tiên hay chúng ta là tu tiên?
Chuyện này trọn vẹn giải quyết xong, nơi nơi đều truyền lưu đồn đãi bệ hạ được thiên mệnh che chở, nói hắn có thể thỉnh tiên nhân hạ phàm tương trợ.
một đám thần tử từ trước sợ hãi lại âm thầm ghét bỏ Tư Mã Tiêu không biết não bổ thứ gì, đối đãi với Tư Mã Tiêu càng thêm sợ hãi, đến tiểu điện hạ vì sao hai ba năm qua không lớn lên cũng không dám hỏi.
Trong cung, cung nhân nào đó đồn đãi ra có cái mũi có mắt, nói là cung điện của tiểu điện hạ vào đêm mưa sa gió giật xuất hiện bóng dáng thật lớn, giống như rắn, cơ hồ cuốn lấy toàn bộ cung điện.
“Cái gì mà rắn, đó tất nhiên là rồng!”
“Đúng đúng, tiểu điện hạ là Thái Tử một quốc gia, đương nhiên là có khí chân long!”
Tư Mã Tiêu cũng không để ý này đó, hắn và Liêu Đình Nhạn cũng không thường ở vương cung. Liêu Đình Nhạn dù nằm liệt cũng càng thích nơi phong cảnh tuyệt đẹp, mỹ thực đông đảo, cho nên nàng ở một chỗ một thời gian là muốn tìm nơi khác ở một lần, thường xuyên là nửa năm hoặc là một năm mới đổi, trên cơ bản chỉ xem tâm tình.
Đây đại khái chính là mộng tưởng của cá muối đối với lữ hành—— nói đi là đi, muốn đi chỗ nào thì đi, nhưng dù ở đâu cũng phải nằm liệt.
Về hành vi ném xà xà ở lại vương cung, Liêu Đình Nhạn ban đầu còn có chút băn khoăn, Tư Mã Tiêu lại nói: “Để nó ở đó, làm hoàng đế một thời gian càng tốt cho ngày sau của nó, làm hoàng đế mười mấy năm là có thể nói được.”
Khí vận vương triều nhân gian có chỗ bất đồng với khí vận Tu Tiên giới. Tư Mã Tiêu một đại lão, dùng lực lượng của bản thân cùng với phương pháp khác thường lôi kéo đạo lữ và tuỳ tùng đều thăng cấp vèo vèo.
Tư Mã Tiêu người nam nhân đáng sợ này, khủng bố như vậy!
không biết từ khi nào bệ hạ nhớ ra kỳ thật mình không có ngỗng tử, nhưng vẫn nuôi Đại Hắc Xà như ngỗng tử, Liêu Đình Nhạn lúc trước chờ mong hắn nhớ ra hết thảy rồi có chuyện gì, nhưng tình huống tự vả mặt cũng không xuất hiện.
Nàng hơi có vẻ thất vọng, tiểu bệ hạ biến trở về sư tổ lão cẩu bức, lại càng thêm làm bộ làm tịch, căn bản nàng không nhìn ra hắn có thẹn quá thành giận hay không, đến tri kỷ cũng không cảm giác được, có thể cảm giác được đều là thứ nàng ngượng ngùng nói ra.
Tư Mã Tiêu gần đây tính tình tốt hơn rất nhiều, không như sư tổ lúc trước thời thời khắc khắc ẩn nhẫn lệ khí bùng nổ. Liêu Đình Nhạn cảm thấy chuyện này có quan hệ rất lớn với chất lượng giấc ngủ của hắn tăng lên. Có thể thấy được giấc ngủ sung túc có bao nhiêu quan trọng với bảo trì tâm tình sung sướng, chứng cuồng táo còn có thể từ từ chữa khỏi.
Bọn họ gần đây tới một nơi lúc trước chưa bao giờ đặt chân đến, khu vực tu tiên tương đối gần khu tây, nơi này có mấy ngàn dãy núi lớn liên miên, có mây mù cùng hơi nước ướt át quanh năm không tiêu tan, còn có mỹ thực bản địa biển rừng vô biên, không rõ bao nhiêu. Nơi này linh khí không đậm, so với Ma Vực còn ít hơn nữa, bất quá có vài tộc đàn tu tiên đặc sắc, bọn họ không tu thuật pháp ngũ hành chính thống, mà là linh vu thuật.
Liêu Đình Nhạn đi là vì nấm nướng đặc sản của địa phương, chính là tới nơi rồi ăn bữa nấm xong, thân thể liền có vẻ không khoẻ, toàn thân nóng lên. Nàng nằm ở trên giường hoài nghi nhân sinh, cảm thấy có phải mình trúng độc nấm hay không, nhưng nàng đã là đại lão, còn sẽ bởi vì cái nấm nho nhỏ mà trúng độc sao? Điểm này không phải tu tiên!
Sau đó ngủ một giấc dậy, phát hiện dưới thân mình thêm một quả trứng.
Liêu Đình Nhạn mờ mịt nhìn đồ vật trong tay mình: “……” Trứng?
Chờ một chút, quả trứng này, quả trứng có hoa văn màu đỏ này là cái gì? Tư Mã Tiêu nhân lúc ta ngủ nhét vào chọc ta chơi?
Tư Mã Tiêu vừa vặn đi vào, Liêu Đình Nhạn giơ quả trứng ấm áp trong tay lên ý bảo với hắn, “Trứng của chàng, lấy đi.”
Tư Mã Tiêu bóp quả trứng nhìn nhìn, ngồi ở mép giường, vứt ra, “Nàng và ta sinh?”
Liêu Đình Nhạn: “A, chúng ta hai nhân loại sao lại sinh trứng được.” Tỉnh lại đi, căn bản chàng không phải giả thiết xà yêu! không sinh nổi trứng!
Nàng vẫn có khuynh hướng đây là Tư Mã Tiêu làm ra đùa nàng, người này gần đây da dày không phải bình thường.
Tư Mã Tiêu quan sát quả trứng một chút, đột nhiên gõ vào vách tường bên cạnh. Liêu Đình Nhạn trong lòng căng thẳng, buột miệng thốt ra: “Trứng của ta!”
Mới vừa nói xong nàng đã phát hiện không đúng, lập tức sửa miệng: “Trứng của chàng!”
Quả trứng không bị gõ vỡ, vẫn là một quả trứng hình bầu dục.
Tư Mã Tiêu: “Nếu không nàng ấp thử một lần, xem có thể ấp ra cái gì?”
Liêu Đình Nhạn không dễ lừa như trước nữa, nghe vậy hoài nghi, cảnh giác mà nhìn hắn: “Căn bản chàng đã biết đây là cái gì rồi?”
Tư Mã Tiêu cười một tiếng, nằm ở bên nàng, thuận tay ném quả trứng vào cổ áo nàng. Liêu Đình Nhạn cảm giác quả trứng ấm áp ục ục rớt đến bụng, lập tức móc ra nhét vào trong ngực Tư Mã Tiêu, “Muốn ấp thì chàng tự ấp! Ta không làm!”
Tư Mã Tiêu túm lấy tay nàng, bao bọc lấy quả trứng, “Nếu như vậy, dứt khoát nướng ăn.” Khi nói chuyện, bàn tay hắn toát ra ngọn lửa trong suốt mang màu lam, bao lấy tay Liêu Đình Nhạn bao gồm cả quả trứng.
Liêu Đình Nhạn: “Chờ đã!” nói thế nào đốt liền đốt, vạn nhất bên trong thực sự có vật còn sống, bị thiêu chết thì làm sao bây giờ!
Quả trứng trong lòng bàn tay nàng đã tạch một tiếng bị thiêu nứt ra rồi.
Bên trong toát ra một ngọn lửa màu đỏ, vừa xuất hiện liền hô to: “Ta tháo, các ngươi cẩu đạo lữ cấu kết với nhau làm việc xấu này, lại muốn tra tấn lão tử! Lão tử thật là đổ mốc tám đời mới bị bắt đi theo các ngươi!”
Thế nhưng là ngọn lửa nhỏ thô tục! thật là đã lâu.
Liêu Đình Nhạn còn tưởng rằng sớm từ trước nó đã bị Tư Mã Tiêu luyện hóa không còn ý thức, rốt cuộc không sai biệt lắm đã hai mươi năm, nàng có được đóa linh hỏa này, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe ngọn lửa nhỏ thô tục hé răng.
Theo bản năng nàng nhìn Tư Mã Tiêu, nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nàng liền biết việc này khẳng định hắn đã sớm biết. Nam nhân này không nói cho nàng đâu chỉ một hai việc. Chỗ đáng giận nhất ở đâu? hắn không phải cố ý dấu diếm, mà chỉ cảm thấy mấy việc này không cần nói, cả ngày không biết suy nghĩ cái gì trong đầu.
Cho nên, bình thường nàng đụng phải một việc thì biết một việc. Cũng không biết hắn còn có thể đưa ra cái dạng “Kinh hỉ” gì.
Liêu Đình Nhạn túm ngọn lửa lải nha lải nhải, ném vào trong lòng Tư Mã Tiêu, “Sao lại thế này.”
“Bản thể linh hỏa có thể ly thể xuất hiện.” Tư Mã Tiêu hất văng ngọn lửa thô tục ra, “Thuyết minh hiện tại nàng đã hoàn toàn dung hợp linh hỏa này.”
Rốt cuộc Liêu Đình Nhạn không phải huyết mạch tộc Phụng Sơn, lúc trước hắn mạnh mẽ để linh hỏa cho nàng kế thừa cũng không phải dễ dàng như vậy, chuyện này yêu cầu một quá trình dung hợp dài dòng, trong dự đoán của hắn hẳn là phải ba mươi năm. Bất quá bởi vì mấy năm nay bị đóa linh hỏa của hắn câu động, dung hợp hoàn thành trước.
Linh hỏa nằm ở trên gối ngọc bên cạnh, giống như bị nghẹn đã lâu, lá gan cũng lớn không ít, lớn tiếng nói: “Họ Tư Mã kia, ngươi có lương tâm hay không! Mệt cho ta theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi vì một nữ nhân khác, nói vứt bỏ ta liền vứt bỏ, ngươi nhìn xem hiện tại ta co lại thành bộ dáng gì, nhà Tư Mã các ngươi ……”
Lời này sao nghe lại không thích hợp như vậy đây?
Liêu Đình Nhạn: “Là ta quấy rầy các ngươi, cáo từ.”
Nàng suy nghĩ cẩn thận, lúc trước nàng có được linh hỏa, lại không thể tùy ý sử dụng giống Tư Mã Tiêu, còn tưởng rằng vì mình không có huyết mạch Phụng Sơn mới có thể làm cho uy lực linh hỏa rơi chậm lại, hiện giờ xem ra là lúc trước chưa hoàn toàn dung hợp. hiện tại dung hợp linh hỏa hoàn toàn, trong lòng nàng lại có rất nhiều hiểu ra, cảm giác được lực lượng trong thân thể lại tăng cường một lần nữa.
Liêu Đình Nhạn: “……” Đột nhiên biết lúc trước Tư Mã Tiêu nghĩ như thế nào.
Trước dọa sợ quần hùng Ma Vực cùng nhân tài Tu Tiên giới, sau đó cho nàng linh hỏa trang bức dọa người, chờ nàng hoàn toàn dung hợp linh hỏa, uy vọng hắn lưu lại không sai biệt lắm cũng không thể kinh sợ người có dị tâm, bất quá khi đó nàng đã hoàn toàn dung hợp linh hỏa, cũng không sợ cái gì.
hắn suy xét cũng thật chu toàn, so với nàng vẫn nghĩ còn chu toàn hơn.
Liêu Đình Nhạn đè ngọn lửa lải nhải thô tục, thu nó trở về, nằm xuống giường. Tư Mã Tiêu người này, sao luôn làm cho người ta cảm động lại tức giận?
Lão tổ tông ma người này!
Nàng không hé răng, Tư Mã Tiêu liếc nhìn nàng một cái, lôi ống tay áo, đặt cổ tay đến trước mặt nàng. Liêu Đình Nhạn phối hợp mở miệng ra, cắn một miếng trên cổ tay hắn.
“không tức?” Tư Mã Tiêu vuốt một loạt dấu răng kia, dựa theo trình độ sâu cạn phỏng đoán mức độ tức giận của nàng lúc này, là tức giận bình thường.
“Ừ.” Liêu Đình Nhạn cảm giác nếu mỗi lần đều bởi vì những việc này mà tức giận với Tư Mã Tiêu, nàng sớm hay muộn cũng biến thành quả khí cầu bay lên rồi, hơn nữa tức giận vô cùng mệt, một lần còn được, nhiều đến vài lần thì chịu không nổi, cho nên vẫn thôi đi, ý tứ ý tứ tức một chút coi như tôn trọng.
không thể hiểu được, hai người biến thành hình thức như vậy. Liêu Đình Nhạn vừa có dấu hiệu tức giận, Tư Mã Tiêu liền nâng cánh tay, đưa tay cho nàng cắn một cái xả giận, hoặc là để nàng tự mình tùy tiện tìm chỗ cắn.
hắn có một dúm tóc bị nàng cắn nham nham nhở nhở, đến nay còn lắc lư ở chỗ đuôi tóc, thường thường bị hắn kẹp lên nhìn một cái.
Liêu Đình Nhạn ổn xong, bò dậy đi tìm ăn, mỹ thực trong nhân sinh Liêu Đình Nhạn là một bộ phận phi thường quan trọng, vì thế nàng không tiếc mai danh ẩn tích, chạy đến nơi đây, đương nhiên không có khả năng chỉ ăn một bữa.
Mỹ thực còn chưa được ăn, đã gặp gỡ một em gái đanh đá trước, nhìn thấy sắc đẹp của Tư Mã Tiêu, ở bên đường nháo lên với Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn: “……” Ta không am hiểu cãi nhau a.
Vì thế nàng thả ra ngọn lửa nhỏ thô tục đã nghẹn thật lâu, tuy rằng ngọn lửa này mắng chửi người có số lượng từ ngữ không nhiều, nhưng mọi người đều biết, trẻ con gào thét chói tai cao vút cùng với khóc kêu oán giận ngang ngược vô lý, có thể chiến thắng hết thảy chửi bới. Em gái muốn thông đồng với Tư Mã Tiêu đen mặt bịt tai chạy trối chết.
Liêu Đình Nhạn ở một bên ăn xong hai xiên nướng món thôn quê, cảm thấy phong vị đặc thù, xác thật không uổng công đến một lần.
Nơi này cả trai lẫn gái cũng nhiệt tình dị thường.
trên đường trở về, Liêu Đình Nhạn bị một nam tử dã tính trên mặt bôi vệt sáng thông đồng. Nơi này cả trai lẫn gái thông đồng người đều có thể sảo lên, đánh thắng thì trực tiếp đoạt đi ngủ rồi nói, cho nên Liêu Đình Nhạn kỳ thật thu được lời nam tử đó mời so đấu, bất quá hắn nói còn chưa xong, đã bị đốt thành tro ở trước mặt Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn: “……” Nàng nghe thấy chung quanh vang lên tiếng kêu thét, đám người rối loạn.
Nhìn sang bên cạnh, Tư Mã Tiêu giật giật ngón tay.
hắn cười lạnh một tiếng, lệ khí đã lâu không thấy một lần nữa bốc lên, ngọn lửa quanh thân lay động.
—— tựa như lúc trước ở Tam Thánh Sơn, đại ma vương xoa ra biển lửa. Còn tưởng rằng tính tình hắn tốt, hiện giờ xem ra có thể là ảo giác.
Truyền thuyết về đại ma vương Tu Chân giới lại có tập tiếp theo.
Liêu Đình Nhạn: “Tổ tông! Mau thu thần thông lại! Ta tới, ta tới được chưa!”
Sau đó, đại ma vương trong truyền thuyết biến thành hai người.
Liêu Đình Nhạn: “……” thật oan quá, đều là Tư Mã Tiêu bôi đen ta.
Ly hôn là không có cách nào, chỉ có thể bị hắn bôi đen cả đời.
( chính văn xong)
Tác giả có lời muốn nói: Bốn phiên ngoại, phân biệt là ABO, quỷ hút máu, mỹ nhân ngư và vườn trường, chính văn và phiên ngoại không quan hệ ~
Editor: đúng là hoàn chính văn rồi đấy, tuần sau sẽ có phiên ngoại nhé!