Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Em có thể cho tôi thêm một cơ hội không?
Nghe cô nói vậy anh chỉ biết nghe theo:"Được"
"Theo như anh biết thì cả tập đoàn Khúc thị của anh và Thiên Ý của tôi đều kinh doanh trên một lĩnh vực chính đó là bất động sản, nhưng trong vòng một năm trở lại đây, cách công ty bất động sản quy mô nhỏ mọc lên nhiều hơn, tính cạch tranh thị trường bắt đầu cao hơn so với ngày trước rất nhiều, vì vậy lần này hợp tác, tôi không muốn hợp tác về bất động sản nữa mà chúng ta sẽ chuyển sang một lĩnh vực khác, mở rộng tiềm năng mà cả hai bên tập đoàn đều chưa có."
Anh chăm chú nghe cô nói, nghe cô nói vậy anh thấy cũng đúng, nhưng tập đoàn Khúc thị của anh và Thiên Ý của cô hoạt động hầu như gần hết trên tất cả các lĩnh vực rồi, vậy lần này cô nói hoạt động trên lĩnh vực mới đó là lĩnh vực nào?
"Vậy em muốn chúng ta làm về lĩnh vực nào trong khi chúng ta đã hoạt động trên hầu hết tất cả các lĩnh vực?" anh nói ra nghi hoặc của bản thân.
Cô biết anh kiểu gì cũng hỏi thế nên nói luôn:
"Lĩnh vực thời trang."
"Thời trang ư?" anh không tin vào tai mình hỏi lại, từ lúc anh lên cầm quyền Khúc thị đến giờ anh không bao giờ nghĩ đến lĩnh vực này và cũng không muốn dính dáng đến lĩnh vực này.
Vì đơn giản anh không thích lĩnh vực thời trang cho lắm, anh cho rằng nó có tính cạnh tranh rất cao, khó có thể thành công.
"Đúng, chính là thời trang, trên thị trường hiện tại lĩnh vực này không còn xa lạ còn có tính cạnh tranh rất cao, nhưng thời trang là nhu cầu cao đối với con người, tỉ lệ thành công cao nếu xây dựng thương hiệu thành công."
"Em không sợ rủi ro nếu thất bại sao?" anh hỏi.
"Tôi biết rủi ro rất cao nên tôi mới hợp tác cùng Khúc thị, còn vị chủ tịch đây không lẽ lại sợ thất bại." cô châm chọc nói lại.
Anh bị cô kích ngay lập tức đáp trả:
"Ai sợ, chỉ là làm thêm một lĩnh vực khác thôi mà, em coi thường tôi quá rồi đấy."
"Vậy sao?" cô hỏi lại một cách bỡn cợt.
"Hợp đồng hợp tác lần trước anh gửi tôi, tôi đã xem qua nhưng tôi không hài lòng nên hợp đồng đó hủy, lần này tôi đến đây mang theo một bản hợp đồng mới, anh xem qua xem có được không rồi kí đi." cô nói, vừa nói cô vừa đưa một bản hợp đồng cô cầm theo từ trước để xuống trước mặt anh.
Anh cầm lên xem kĩ thấy bản hợp đồng rất hợp lí, nên cũng không do dự mà kí vào, cô thấy anh kí cô cũng kí luôn.
"Hợp tác vui vẻ." anh nói.
"Hợp tác vui vẻ." cô nói đáp lời anh.
Sau khi bàn công chuyện hợp tác xong, anh bắt đầu nói chuyện của hai người:
"Tiểu Lệ, còn...chuyện của chúng ta..."
"Chúng ta kết thúc rồi, không còn chuyện gì đâu." cô lạnh lùng nói thẳng, trái tim cô đột nhiên đau đớn.
Nghe cô nói vậy, trái tim anh cũng nhói theo và hẫng đi một nhịp, bàn tay trái anh xiết chặt.
"Chuyện chúng ta chưa kết thúc, em không được nói thế, em vẫn còn là vợ tôi." anh nói.
Biết anh sẽ nói như vậy, cô đặt trước mặt anh một tờ đơn li hôn, trên đó còn có chữ kí của cô, anh nhìn vào lòng đầy chua xót.
"Chúng ta li hôn đi, giải thoát cho nhau đi." cô nói bằng chất giọng lạnh tanh, cố nén nỗi đau và cả những giọt nước mắt vào trong, cô phải thật mạnh mẽ vượt qua nỗi sợ này.
"Đây là điều mà em muốn sao?"
"Đúng vậy."
"Em có thể cho anh nói một lời không?" anh cầu xin.
Cô yên lặng.
Thấy cô không nói gì, anh nói luôn.
"Lệ nhi, em biết không, cái ngày em cất bước ra đi, tôi đã hối hận rồi, tôi rất hối hận, hối hận bản thân mình đã đối xử tệ bạc với em, hối hận vì không điều tra kĩ mọi việc mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của em, em cho tôi xin lỗi."
"Rồi ngay sau đó, tôi biết sự thật tất cả mọi chuyện, tôi càng hối hận hơn, và tôi phát hiện ra một điều, tôi đã yêu em mất rồi, yêu em từ bao giờ không biết nữa. Em có còn nhớ cậu thiếu niên bị bắt cóc năm nào mà em đã cứu không?" anh nói tiếp.
"Cậu bé đó là anh sao?" cô rưng rưng nước mắt hỏi.
"Đúng, cậu bé đó chính là tôi, tôi xin lỗi lúc đó bỏ em ở lại một mình khiến em chịu nhiều tổn thương nhưng lúc đó tôi bị ba mẹ ép phải trở về nên không thể quay trở lại cứu em."
"Đủ rồi, anh đừng nói nữa." những kí ức trong quá khứ lại hiện về trong đầu cô khiến cô sợ hãi.
"Ba năm nay, tôi sống thiếu em cả thế giới của tôi như sụp đổ. Em có thể cho tôi thêm một cơ hội không? Cho tôi một cơ hội bù đắp cho em, sửa chữa hết tất cả những sai lầm tôi đã gây ra cho em, và cho con của chúng ta một gia đình hoàn chỉnh."
"Tiểu Vĩnh là con của riêng tôi, anh không có quyền cướp thằng bé ra khỏi tôi, thằng bé không phải con của anh, thằng bé chỉ của riêng tôi thôi." cô thét lên, nước mắt cô bắt đầu chảy ra, cô bịt hai tai của mình lại, lúc này cô đang hoảng loạn tột độ, sợ hãi, tổn thương, kí ức đau buồn như kéo hết về khiến cô ngã quỵ xuống đất, mất phương hướng.
"Theo như anh biết thì cả tập đoàn Khúc thị của anh và Thiên Ý của tôi đều kinh doanh trên một lĩnh vực chính đó là bất động sản, nhưng trong vòng một năm trở lại đây, cách công ty bất động sản quy mô nhỏ mọc lên nhiều hơn, tính cạch tranh thị trường bắt đầu cao hơn so với ngày trước rất nhiều, vì vậy lần này hợp tác, tôi không muốn hợp tác về bất động sản nữa mà chúng ta sẽ chuyển sang một lĩnh vực khác, mở rộng tiềm năng mà cả hai bên tập đoàn đều chưa có."
Anh chăm chú nghe cô nói, nghe cô nói vậy anh thấy cũng đúng, nhưng tập đoàn Khúc thị của anh và Thiên Ý của cô hoạt động hầu như gần hết trên tất cả các lĩnh vực rồi, vậy lần này cô nói hoạt động trên lĩnh vực mới đó là lĩnh vực nào?
"Vậy em muốn chúng ta làm về lĩnh vực nào trong khi chúng ta đã hoạt động trên hầu hết tất cả các lĩnh vực?" anh nói ra nghi hoặc của bản thân.
Cô biết anh kiểu gì cũng hỏi thế nên nói luôn:
"Lĩnh vực thời trang."
"Thời trang ư?" anh không tin vào tai mình hỏi lại, từ lúc anh lên cầm quyền Khúc thị đến giờ anh không bao giờ nghĩ đến lĩnh vực này và cũng không muốn dính dáng đến lĩnh vực này.
Vì đơn giản anh không thích lĩnh vực thời trang cho lắm, anh cho rằng nó có tính cạnh tranh rất cao, khó có thể thành công.
"Đúng, chính là thời trang, trên thị trường hiện tại lĩnh vực này không còn xa lạ còn có tính cạnh tranh rất cao, nhưng thời trang là nhu cầu cao đối với con người, tỉ lệ thành công cao nếu xây dựng thương hiệu thành công."
"Em không sợ rủi ro nếu thất bại sao?" anh hỏi.
"Tôi biết rủi ro rất cao nên tôi mới hợp tác cùng Khúc thị, còn vị chủ tịch đây không lẽ lại sợ thất bại." cô châm chọc nói lại.
Anh bị cô kích ngay lập tức đáp trả:
"Ai sợ, chỉ là làm thêm một lĩnh vực khác thôi mà, em coi thường tôi quá rồi đấy."
"Vậy sao?" cô hỏi lại một cách bỡn cợt.
"Hợp đồng hợp tác lần trước anh gửi tôi, tôi đã xem qua nhưng tôi không hài lòng nên hợp đồng đó hủy, lần này tôi đến đây mang theo một bản hợp đồng mới, anh xem qua xem có được không rồi kí đi." cô nói, vừa nói cô vừa đưa một bản hợp đồng cô cầm theo từ trước để xuống trước mặt anh.
Anh cầm lên xem kĩ thấy bản hợp đồng rất hợp lí, nên cũng không do dự mà kí vào, cô thấy anh kí cô cũng kí luôn.
"Hợp tác vui vẻ." anh nói.
"Hợp tác vui vẻ." cô nói đáp lời anh.
Sau khi bàn công chuyện hợp tác xong, anh bắt đầu nói chuyện của hai người:
"Tiểu Lệ, còn...chuyện của chúng ta..."
"Chúng ta kết thúc rồi, không còn chuyện gì đâu." cô lạnh lùng nói thẳng, trái tim cô đột nhiên đau đớn.
Nghe cô nói vậy, trái tim anh cũng nhói theo và hẫng đi một nhịp, bàn tay trái anh xiết chặt.
"Chuyện chúng ta chưa kết thúc, em không được nói thế, em vẫn còn là vợ tôi." anh nói.
Biết anh sẽ nói như vậy, cô đặt trước mặt anh một tờ đơn li hôn, trên đó còn có chữ kí của cô, anh nhìn vào lòng đầy chua xót.
"Chúng ta li hôn đi, giải thoát cho nhau đi." cô nói bằng chất giọng lạnh tanh, cố nén nỗi đau và cả những giọt nước mắt vào trong, cô phải thật mạnh mẽ vượt qua nỗi sợ này.
"Đây là điều mà em muốn sao?"
"Đúng vậy."
"Em có thể cho anh nói một lời không?" anh cầu xin.
Cô yên lặng.
Thấy cô không nói gì, anh nói luôn.
"Lệ nhi, em biết không, cái ngày em cất bước ra đi, tôi đã hối hận rồi, tôi rất hối hận, hối hận bản thân mình đã đối xử tệ bạc với em, hối hận vì không điều tra kĩ mọi việc mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của em, em cho tôi xin lỗi."
"Rồi ngay sau đó, tôi biết sự thật tất cả mọi chuyện, tôi càng hối hận hơn, và tôi phát hiện ra một điều, tôi đã yêu em mất rồi, yêu em từ bao giờ không biết nữa. Em có còn nhớ cậu thiếu niên bị bắt cóc năm nào mà em đã cứu không?" anh nói tiếp.
"Cậu bé đó là anh sao?" cô rưng rưng nước mắt hỏi.
"Đúng, cậu bé đó chính là tôi, tôi xin lỗi lúc đó bỏ em ở lại một mình khiến em chịu nhiều tổn thương nhưng lúc đó tôi bị ba mẹ ép phải trở về nên không thể quay trở lại cứu em."
"Đủ rồi, anh đừng nói nữa." những kí ức trong quá khứ lại hiện về trong đầu cô khiến cô sợ hãi.
"Ba năm nay, tôi sống thiếu em cả thế giới của tôi như sụp đổ. Em có thể cho tôi thêm một cơ hội không? Cho tôi một cơ hội bù đắp cho em, sửa chữa hết tất cả những sai lầm tôi đã gây ra cho em, và cho con của chúng ta một gia đình hoàn chỉnh."
"Tiểu Vĩnh là con của riêng tôi, anh không có quyền cướp thằng bé ra khỏi tôi, thằng bé không phải con của anh, thằng bé chỉ của riêng tôi thôi." cô thét lên, nước mắt cô bắt đầu chảy ra, cô bịt hai tai của mình lại, lúc này cô đang hoảng loạn tột độ, sợ hãi, tổn thương, kí ức đau buồn như kéo hết về khiến cô ngã quỵ xuống đất, mất phương hướng.