Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-216
Chương 216
Lâm Uyển Bạch nghĩ vẫn như lần trước, chỉ tìm một nhà hàng, ăn một bữa đơn giản với Chu Thần.
Không ngờ sau khi bước vào cô mới phát hiện đây là một phòng VIP được đặt trước, hơn nữa bên trong đã có không ít người ngồi, nam nữ đủ cả, trông tuổi tác cũng đều xêm xêm nhau, trong đó có một người hình như còn là đồng nghiệp trong tòa soạn, cô có ấn tượng.
Chính giữa bàn có đặt một chiếc bánh gato, bên cạnh còn có nến. Sau khi hỏi cô mới biết thì ra hôm nay là sinh nhật của Chu Thần, coi cô như bạn thân nên cô ấy dẫn cô đến cùng chung vui. Không nói trước là vì sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều.
Dù sao cũng đã đến rồi, cũng không thể cáo lui, Lâm Uyển Bạch đành ngồi xuống.
Không chỉ có các đồng nghiệp của tòa soạn mà còn có cả các bạn học đại học của Chu Thần. Có thể đều là những người cùng tuổi nên chơi cũng khá hòa hợp. Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đã cùng hòa niềm vui, cô không khỏi bị bầu không khí ấy lây nhiễm.
Suốt bốn năm sống ở Canada, tuy rằng quan hệ không tệ với các đồng nghiệp nhưng dù sao cũng là một quốc gia xa lạ, sẽ có những chênh lệch nhất định về văn hóa, lần nào tụ tập cũng sẽ có mặt người nước ngoài, cô không thể nào bung xõa hết mức. Thế nên cô gần như rất hiếm khi tham gia các hoạt động tương tự. Ngược lại, buổi tiệc sinh nhật hôm nay của Chu Thần là một lần hiếm hoi khiến cô có thể hòa nhập hoàn toàn.
Ăn uống ở nhà hàng xong, họ chuyển thẳng địa bàn tới quán karaoke.
Bầu không khí vẫn rất huyên náo, tiếng nói cười rộn ràng.
Sau khi vào phòng, gần như ai cũng tặng cho nhân vật chính một bài hát, chỉ có Lâm Uyển Bạch vẫn ngồi trong góc từ đầu tới cuối.
Nghĩ bụng hôm nay là sinh nhật Chu Thần, bản thân đã đến tay không đã rất ngại rồi, tuy rằng là họ nhất quyết kéo cô tới quán nhưng dù sao im ắng quá cũng không tốt. Ngập ngừng một lúc, cô vẫn chủ động cầm micro lên.
Quà có thể bổ sung sau, nhưng phải thể hiện gì đó ngay lúc này.
Lâm Uyển Bạch đứng dậy, có phần bẽn lẽn: "Hay là tôi cũng hát một bài nhé, coi như tặng quà sinh nhật cho Chu Thần!"
"Được chứ!" Chu Thần vừa nghe xong, lập tức gật đầu.
"Nhưng tôi không biết hát mấy bài nhạc thịnh hành, tôi hát hí kịch Hoàng Mai được không?" Lâm Uyển Bạch nhìn tất cả mọi người, biểu cảm ngập ngừng: "Không biết mọi người có muốn nghe không..."
Ban nãy khi mọi người chọn nhạc cô đã nhìn thấy rồi, trong danh sách có hí khúc.
"Hí khúc Hoàng Mai? Có vẻ khá thú vị đấy!"
"Muốn, chúng tôi muốn nghe! Tôi nhớ lúc trước bà nội tôi hay hát, nghe hay lắm. Sau khi bà qua đời đã nhiều năm rồi tôi không còn được nghe nữa. Tiểu Bạch, cô hát một chút đi! Để tôi cũng hồi tưởng lại!"
Thấy mọi người đều nể mặt, Lâm Uyển Bạch rất cảm kích, qua chọn một bài.
Trên màn hình lớn hiển thị tên những đoạn hí khúc, tiếng nhạc dạo quen thuộc cũng dần dần vang lên.
Giây phút đưa micro lên miệng, Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên nhớ lại ngữ khí bá đạo của ai đó, dường như vẫn còn văng vẳng bên tai: Sau này chỉ được phép hát cho một mình anh nghe. Hình như có một lần sau khi cô hát, anh còn chất vấn cô, thậm chí có một lần cô cầm micro lên hát, anh còn cố tình ngáng chân cô...
Những ký ý vụn vặt đó dường như vẫn còn sống động trong đầu óc, chưa từng nhạt nhòa.
Hình như sau lần đó, cô không bao giờ hát trước mặt người khác nữa.
Có điều bây giờ mọi chuyện đã khác, anh cũng không còn nhớ cô nữa, càng chẳng nhớ những gì mình nói. Cô có hát hay không cũng có ý nghĩa gì.
Hắng giọng, cô nhìn lên màn hình bắt đầu hát...
Sau khi kết thúc âm cuối kéo dài, còn lại chỉ là nhạc kết.
Lâu lắm rồi không hát, cô ít nhiều cảm thấy căng thẳng.
Khi Lâm Uyển Bạch đặt micro xuống còn khẽ thở hắt ra một hơi.
Bất ngờ, cánh cửa phòng VIP bị ai đó đẩy từ ngoài vào bằng một lực rất mạnh.
Cảm giác có ai đó đang đi nhanh thẳng về phía mình.
Lâm Uyển Bạch vô thức quay đầu, tay bất ngờ bị ai nắm chặt.
Khi cô nhìn rõ mặt người đàn ông trung niên đứng phía trước thì chợt sững người. Khi vượt qua đối phương nhìn ra phía cửa, lại thấy thêm một bóng dáng cao lớn khác, cô thêm một lần sửng sốt. Xem ra hai người họ ban nãy cùng đứng ở bên ngoài.
Không biết có phải vì ánh đèn hay không, đối phương phải xác nhận lại vài giây, sự sửng sốt trên nét mặt mới dần dần tan biến.
Người ấy có vẻ cũng bất ngờ y như cô: "Cô Lâm?"
"Chú Lục..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
Đối phương chính là Lục Học Lâm đã hai lần giáp mặt cô. Vẫn là kiểu ăn mặc thoải mái, phong độ ngời ngời. Có điều sắc mặt ông lúc này có phần gượng gạo.
Ông nhanh chóng nhận ra mình quá đà, vội buông bàn tay đang nắm chặt tay cô ra. Sau khi nhìn rõ màn hình bài hát, ông hỏi với vẻ không chắc chắn: "Bài hí kịch Hoàng Mai vừa rồi do cháu hát ư?"
"Vâng..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Tuy rằng đang nói chuyện với Lục Học Lâm, nhưng tầm mắt lại hướng về phía Hoắc Trường Uyên phía sau.
Lục Học Lâm hỏi xong cũng cảm thấy mình hỏi thừa, vì đến lúc này micro vẫn đang ở trên tay cô.
"Chúng ta có tiện ra ngoài nói chuyện không?"
Lâm Uyển Bạch nghe xong, quay qua nhìn những người đang chẳng hiểu mô tê gì trong phòng, cảm thấy đây cũng không phải là nơi nói chuyện bèn gật đầu.
Sau khi ra ngoài, Lục Học Lâm áy náy xin lỗi cô: "Thật ngại quá, ban nãy chú hơi kích động một chút, không kiềm chế được cảm xúc, hy vọng cháu không để ý!"
"Không đâu ạ..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Cô biết, đối phương đang nói đến chuyện đột ngột nắm tay mình.
Tuy rằng có chút không thoải mái nhưng cho dù là lúc nãy, ngoài cảm xúc kích động ra, cô có thể nhận ra không có chút ghê tởm nào, nên cô cũng không để ý.
"Cháu không để ý là tốt rồi!" Lục Học Lâm thở phào, mỉm cười giải thích với cô: "Chủ yếu là vì chú có một người cố nhân cực kỳ thích hát hí kịch Hoàng Mai. Trước kia bà ấy hay hát đoạn trích Nữ phò mã, chú đã nghe qua rất nhiều lần rồi, lời cũng thuộc nằm lòng. Ban nãy mới nghe có người hát, chú ngẩn người tưởng là bà ấy, thế nên mới... Nhưng sao có thể chứ, người cũng đã đi xa rất nhiều năm rồi!"
Lâm Uyển Bạch nhớ tới mối tình đầu mà ông kể lúc ở dưới quê, tò mò hỏi: "Vị cố nhân đó có phải là người hôm trước chú nói không?"
"Đúng vậy." Lục Học Lâm không phủ nhận, ánh mắt vì nhung nhớ mà trở nên xa xăm.
Lâm Uyển Bạch nghe vậy liền hiểu ra, cũng hiểu ngay vì sao ông lại bất thường như vậy.
"Bây giờ đừng nói là hát hí kịch, ngay cả người nghe hí kịch cũng ít đi nhiều rồi!" Lục Học Lâm mỉm cười, giơ ngón cái lên trước mặt cô: "Không ngờ cháu tuổi con trẻ mà lại biết hát, khiến chú bất ngờ quá! Hơn nữa, ban nãy chú gần như đã nghe trọn vẹn cả bài, cháu hát rất hay!"
"Đúng là hát rất hay!"
Hoắc Trường Uyên im lặng không nói gì từ đầu đến cuối, bỗng nhiên lên tiếng.
Lục Học Lâm nghe vậy, lần lượt quay qua nhìn hai người họ: "Trường Uyên, cháu và cô Lâm quen nhau à?"
"Vâng." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
"Vậy thì trùng hợp rồi! Chú và cô Lâm cũng từng có duyên gặp nhau hai lần, tính cả hôm nay coi như là lần thứ ba rồi! Hơn nữa chú thấy cô Lâm đây tuổi cũng xấp xỉ Tịnh Tuyết. Có thời gian giới thiệu hai đứa nó với nhau, chưa biết chừng sẽ trở thành bạn bè ấy chứ!" Lục Học Lâm tươi cười nói đến đây, di động trong túi chợt đổ chuông. Ông xin lỗi hai người họ: "Hai cháu nói chuyện đi, chú đi nghe điện thoại!"
Lâm Uyển Bạch vẫn nhất thời chưa phản ứng lại được, bên tai còn văng vẳng cái tên ông vừa nhắc tới.
Hai người họ đều họ Lục, hơn nữa còn có vẻ rất thân với Hoắc Trường Uyên...
Tuy rằng trên đời nhiều chuyện trùng hợp nhưng cũng không thể trùng hợp đến mức này. Cô tuyệt đối không thể ngờ đối phương lại là bố của Lục Tịnh Tuyết. Cô bất giác một lần nữa nhìn về phía Lục Học Lâm. Có vẻ như vì tín hiệu không tốt, ông đã đi ra tận cùng hành lang.
Lâm Uyển Bạch nhớ tới mẹ của Lục Tịnh Tuyết. Đó là một quý phu nhân da dẻ được chăm sóc tỉ mỉ, có điều ấn tượng dành cho cô không tốt. Vậy mà chẳng hiểu vì sao, tuy biết rõ đối phương là bố của Lục Tịnh Tuyết, nhưng nụ cười hiền hòa của Lục Học Lâm luôn khiến cô không quá phản cảm về ông...
"Còn định nhìn bao lâu nữa, người ta đã đi xa rồi!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng.
"..." Lâm Uyển Bạch lẳng lặng thu lại ánh mắt.
Nhìn thẳng vào anh, cô không khỏi nhíu mày, thấy hơi vô lý vô cớ.
Hoắc Trường Uyên móc thuốc lá ra khỏi túi nhưng không châm lên mà nheo mắt nhìn cô chăm chú.
Xuất hiện ở đây là vì có một buổi tiếp khách, anh cùng khách hàng đến đây. Vừa hay Lục Học Lâm cũng có mặt. Hai người cùng đi vào nhà vệ sinh. Dọc đường trở về, Lục Học Lâm đột ngột dừng bước, có tiếng hí khúc từ trong phòng kín vọng ra. Giọng hát đó xuyên vào trong tai anh, chân anh dường như cũng mọc rễ.
Sau khi đẩy cửa ra, Lục Học Lâm sải bước tiến lên trước, rõ ràng muốn xem người hát là ai, còn anh chỉ một bóng lưng anh đã nhận ra là ai.
Hoắc Trường Uyên cọ tay lên điếu thuốc, bờ môi mấp máy: "Lâm Uyển Bạch, bản hí khúc cô vừa hát..."
Nhìn chằm chằm bờ môi mỏng ấy, tiếng hí khúc ban nãy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Bỗng nhiên một cơn đau nhói thẳng vào tận óc.
Lâm Uyển Bạch vốn dĩ vẫn cúi đầu chờ đợi những lời sau đó của anh nhưng thấy anh rất lâu không lên tiếng. Ngước mắt lên, cô phát hiện anh nhíu mày rất chặt, sắc mặt có vẻ không được ổn lắm.
"Hoắc Trường Uyên, anh sao vậy..."
Cô tiến lên một bước, vội vàng hỏi.
Hoắc Trường Uyên mím chặt môi: "Đau đầu."
Giống như đêm đó ở dưới quê vậy, sau khi nhìn rõ sợi dây chuyền trên cổ cô, cơn đau nhói y hệt một lần nữa tập kích. Chỉ cần nhớ lại bản hí khúc kia, cơn đau sẽ càng thêm mãnh liệt, anh buộc phải giơ tay ấn thái dương.
"Lại đau đầu?" Lâm Uyển Bạch căng thẳng nhìn anh, cắn môi: "Để tôi đi tìm phục vụ, hỏi xem có thuốc đau đầu hay gì đó không!"
Hoắc Trường Uyên muốn giơ tay giữ cô lại nói không cần nhưng bước chân cô rất nhanh, mới đó đã chạy xa rồi.
"Ai dạy em vậy?"
"Mẹ em dạy."
"Sau này chỉ được phép hát cho một mình anh nghe!"
"Nghe rõ chưa!"
"Nghe rõ rồi..."
Những hình ảnh vụn vỡ lướt qua đầu, còn cả những đoạn đối thoại mơ hồ.
Hoắc Trường Uyên càng cố gắng giữ chặt đầu, muốn tìm kiếm lại những hình ảnh và âm thanh ấy nhưng nó đã biến mất trong chớp mắt, ngay sau đó cơn đau đầu chỉ càng dữ dội hơn.
Lâm Uyển Bạch lấy được thuốc giảm đau từ người phục vụ, đồng thời cầm chai nước suối vội vã chạy về.
Thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ, dựa vào tường, vẫn dùng tay ôm đầu.
Ban nãy anh cúi mặt, ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ sắc mặt nhưng đầu mày nhíu lại là rất rõ ràng.
Cô bất giác rảo nhanh bước chân, chạy bước nhỏ tới trước mặt anh, thở dốc: "Hoắc Trường Uyên, tôi mang thuốc giảm đau tới đây..."
Vừa đưa thuốc giảm đau qua, Hoắc Trường Uyên đã như một người khổng lồ, gục ngã vào người cô.
~Hết chương 216~
Lâm Uyển Bạch nghĩ vẫn như lần trước, chỉ tìm một nhà hàng, ăn một bữa đơn giản với Chu Thần.
Không ngờ sau khi bước vào cô mới phát hiện đây là một phòng VIP được đặt trước, hơn nữa bên trong đã có không ít người ngồi, nam nữ đủ cả, trông tuổi tác cũng đều xêm xêm nhau, trong đó có một người hình như còn là đồng nghiệp trong tòa soạn, cô có ấn tượng.
Chính giữa bàn có đặt một chiếc bánh gato, bên cạnh còn có nến. Sau khi hỏi cô mới biết thì ra hôm nay là sinh nhật của Chu Thần, coi cô như bạn thân nên cô ấy dẫn cô đến cùng chung vui. Không nói trước là vì sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều.
Dù sao cũng đã đến rồi, cũng không thể cáo lui, Lâm Uyển Bạch đành ngồi xuống.
Không chỉ có các đồng nghiệp của tòa soạn mà còn có cả các bạn học đại học của Chu Thần. Có thể đều là những người cùng tuổi nên chơi cũng khá hòa hợp. Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đã cùng hòa niềm vui, cô không khỏi bị bầu không khí ấy lây nhiễm.
Suốt bốn năm sống ở Canada, tuy rằng quan hệ không tệ với các đồng nghiệp nhưng dù sao cũng là một quốc gia xa lạ, sẽ có những chênh lệch nhất định về văn hóa, lần nào tụ tập cũng sẽ có mặt người nước ngoài, cô không thể nào bung xõa hết mức. Thế nên cô gần như rất hiếm khi tham gia các hoạt động tương tự. Ngược lại, buổi tiệc sinh nhật hôm nay của Chu Thần là một lần hiếm hoi khiến cô có thể hòa nhập hoàn toàn.
Ăn uống ở nhà hàng xong, họ chuyển thẳng địa bàn tới quán karaoke.
Bầu không khí vẫn rất huyên náo, tiếng nói cười rộn ràng.
Sau khi vào phòng, gần như ai cũng tặng cho nhân vật chính một bài hát, chỉ có Lâm Uyển Bạch vẫn ngồi trong góc từ đầu tới cuối.
Nghĩ bụng hôm nay là sinh nhật Chu Thần, bản thân đã đến tay không đã rất ngại rồi, tuy rằng là họ nhất quyết kéo cô tới quán nhưng dù sao im ắng quá cũng không tốt. Ngập ngừng một lúc, cô vẫn chủ động cầm micro lên.
Quà có thể bổ sung sau, nhưng phải thể hiện gì đó ngay lúc này.
Lâm Uyển Bạch đứng dậy, có phần bẽn lẽn: "Hay là tôi cũng hát một bài nhé, coi như tặng quà sinh nhật cho Chu Thần!"
"Được chứ!" Chu Thần vừa nghe xong, lập tức gật đầu.
"Nhưng tôi không biết hát mấy bài nhạc thịnh hành, tôi hát hí kịch Hoàng Mai được không?" Lâm Uyển Bạch nhìn tất cả mọi người, biểu cảm ngập ngừng: "Không biết mọi người có muốn nghe không..."
Ban nãy khi mọi người chọn nhạc cô đã nhìn thấy rồi, trong danh sách có hí khúc.
"Hí khúc Hoàng Mai? Có vẻ khá thú vị đấy!"
"Muốn, chúng tôi muốn nghe! Tôi nhớ lúc trước bà nội tôi hay hát, nghe hay lắm. Sau khi bà qua đời đã nhiều năm rồi tôi không còn được nghe nữa. Tiểu Bạch, cô hát một chút đi! Để tôi cũng hồi tưởng lại!"
Thấy mọi người đều nể mặt, Lâm Uyển Bạch rất cảm kích, qua chọn một bài.
Trên màn hình lớn hiển thị tên những đoạn hí khúc, tiếng nhạc dạo quen thuộc cũng dần dần vang lên.
Giây phút đưa micro lên miệng, Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên nhớ lại ngữ khí bá đạo của ai đó, dường như vẫn còn văng vẳng bên tai: Sau này chỉ được phép hát cho một mình anh nghe. Hình như có một lần sau khi cô hát, anh còn chất vấn cô, thậm chí có một lần cô cầm micro lên hát, anh còn cố tình ngáng chân cô...
Những ký ý vụn vặt đó dường như vẫn còn sống động trong đầu óc, chưa từng nhạt nhòa.
Hình như sau lần đó, cô không bao giờ hát trước mặt người khác nữa.
Có điều bây giờ mọi chuyện đã khác, anh cũng không còn nhớ cô nữa, càng chẳng nhớ những gì mình nói. Cô có hát hay không cũng có ý nghĩa gì.
Hắng giọng, cô nhìn lên màn hình bắt đầu hát...
Sau khi kết thúc âm cuối kéo dài, còn lại chỉ là nhạc kết.
Lâu lắm rồi không hát, cô ít nhiều cảm thấy căng thẳng.
Khi Lâm Uyển Bạch đặt micro xuống còn khẽ thở hắt ra một hơi.
Bất ngờ, cánh cửa phòng VIP bị ai đó đẩy từ ngoài vào bằng một lực rất mạnh.
Cảm giác có ai đó đang đi nhanh thẳng về phía mình.
Lâm Uyển Bạch vô thức quay đầu, tay bất ngờ bị ai nắm chặt.
Khi cô nhìn rõ mặt người đàn ông trung niên đứng phía trước thì chợt sững người. Khi vượt qua đối phương nhìn ra phía cửa, lại thấy thêm một bóng dáng cao lớn khác, cô thêm một lần sửng sốt. Xem ra hai người họ ban nãy cùng đứng ở bên ngoài.
Không biết có phải vì ánh đèn hay không, đối phương phải xác nhận lại vài giây, sự sửng sốt trên nét mặt mới dần dần tan biến.
Người ấy có vẻ cũng bất ngờ y như cô: "Cô Lâm?"
"Chú Lục..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
Đối phương chính là Lục Học Lâm đã hai lần giáp mặt cô. Vẫn là kiểu ăn mặc thoải mái, phong độ ngời ngời. Có điều sắc mặt ông lúc này có phần gượng gạo.
Ông nhanh chóng nhận ra mình quá đà, vội buông bàn tay đang nắm chặt tay cô ra. Sau khi nhìn rõ màn hình bài hát, ông hỏi với vẻ không chắc chắn: "Bài hí kịch Hoàng Mai vừa rồi do cháu hát ư?"
"Vâng..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Tuy rằng đang nói chuyện với Lục Học Lâm, nhưng tầm mắt lại hướng về phía Hoắc Trường Uyên phía sau.
Lục Học Lâm hỏi xong cũng cảm thấy mình hỏi thừa, vì đến lúc này micro vẫn đang ở trên tay cô.
"Chúng ta có tiện ra ngoài nói chuyện không?"
Lâm Uyển Bạch nghe xong, quay qua nhìn những người đang chẳng hiểu mô tê gì trong phòng, cảm thấy đây cũng không phải là nơi nói chuyện bèn gật đầu.
Sau khi ra ngoài, Lục Học Lâm áy náy xin lỗi cô: "Thật ngại quá, ban nãy chú hơi kích động một chút, không kiềm chế được cảm xúc, hy vọng cháu không để ý!"
"Không đâu ạ..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Cô biết, đối phương đang nói đến chuyện đột ngột nắm tay mình.
Tuy rằng có chút không thoải mái nhưng cho dù là lúc nãy, ngoài cảm xúc kích động ra, cô có thể nhận ra không có chút ghê tởm nào, nên cô cũng không để ý.
"Cháu không để ý là tốt rồi!" Lục Học Lâm thở phào, mỉm cười giải thích với cô: "Chủ yếu là vì chú có một người cố nhân cực kỳ thích hát hí kịch Hoàng Mai. Trước kia bà ấy hay hát đoạn trích Nữ phò mã, chú đã nghe qua rất nhiều lần rồi, lời cũng thuộc nằm lòng. Ban nãy mới nghe có người hát, chú ngẩn người tưởng là bà ấy, thế nên mới... Nhưng sao có thể chứ, người cũng đã đi xa rất nhiều năm rồi!"
Lâm Uyển Bạch nhớ tới mối tình đầu mà ông kể lúc ở dưới quê, tò mò hỏi: "Vị cố nhân đó có phải là người hôm trước chú nói không?"
"Đúng vậy." Lục Học Lâm không phủ nhận, ánh mắt vì nhung nhớ mà trở nên xa xăm.
Lâm Uyển Bạch nghe vậy liền hiểu ra, cũng hiểu ngay vì sao ông lại bất thường như vậy.
"Bây giờ đừng nói là hát hí kịch, ngay cả người nghe hí kịch cũng ít đi nhiều rồi!" Lục Học Lâm mỉm cười, giơ ngón cái lên trước mặt cô: "Không ngờ cháu tuổi con trẻ mà lại biết hát, khiến chú bất ngờ quá! Hơn nữa, ban nãy chú gần như đã nghe trọn vẹn cả bài, cháu hát rất hay!"
"Đúng là hát rất hay!"
Hoắc Trường Uyên im lặng không nói gì từ đầu đến cuối, bỗng nhiên lên tiếng.
Lục Học Lâm nghe vậy, lần lượt quay qua nhìn hai người họ: "Trường Uyên, cháu và cô Lâm quen nhau à?"
"Vâng." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
"Vậy thì trùng hợp rồi! Chú và cô Lâm cũng từng có duyên gặp nhau hai lần, tính cả hôm nay coi như là lần thứ ba rồi! Hơn nữa chú thấy cô Lâm đây tuổi cũng xấp xỉ Tịnh Tuyết. Có thời gian giới thiệu hai đứa nó với nhau, chưa biết chừng sẽ trở thành bạn bè ấy chứ!" Lục Học Lâm tươi cười nói đến đây, di động trong túi chợt đổ chuông. Ông xin lỗi hai người họ: "Hai cháu nói chuyện đi, chú đi nghe điện thoại!"
Lâm Uyển Bạch vẫn nhất thời chưa phản ứng lại được, bên tai còn văng vẳng cái tên ông vừa nhắc tới.
Hai người họ đều họ Lục, hơn nữa còn có vẻ rất thân với Hoắc Trường Uyên...
Tuy rằng trên đời nhiều chuyện trùng hợp nhưng cũng không thể trùng hợp đến mức này. Cô tuyệt đối không thể ngờ đối phương lại là bố của Lục Tịnh Tuyết. Cô bất giác một lần nữa nhìn về phía Lục Học Lâm. Có vẻ như vì tín hiệu không tốt, ông đã đi ra tận cùng hành lang.
Lâm Uyển Bạch nhớ tới mẹ của Lục Tịnh Tuyết. Đó là một quý phu nhân da dẻ được chăm sóc tỉ mỉ, có điều ấn tượng dành cho cô không tốt. Vậy mà chẳng hiểu vì sao, tuy biết rõ đối phương là bố của Lục Tịnh Tuyết, nhưng nụ cười hiền hòa của Lục Học Lâm luôn khiến cô không quá phản cảm về ông...
"Còn định nhìn bao lâu nữa, người ta đã đi xa rồi!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng.
"..." Lâm Uyển Bạch lẳng lặng thu lại ánh mắt.
Nhìn thẳng vào anh, cô không khỏi nhíu mày, thấy hơi vô lý vô cớ.
Hoắc Trường Uyên móc thuốc lá ra khỏi túi nhưng không châm lên mà nheo mắt nhìn cô chăm chú.
Xuất hiện ở đây là vì có một buổi tiếp khách, anh cùng khách hàng đến đây. Vừa hay Lục Học Lâm cũng có mặt. Hai người cùng đi vào nhà vệ sinh. Dọc đường trở về, Lục Học Lâm đột ngột dừng bước, có tiếng hí khúc từ trong phòng kín vọng ra. Giọng hát đó xuyên vào trong tai anh, chân anh dường như cũng mọc rễ.
Sau khi đẩy cửa ra, Lục Học Lâm sải bước tiến lên trước, rõ ràng muốn xem người hát là ai, còn anh chỉ một bóng lưng anh đã nhận ra là ai.
Hoắc Trường Uyên cọ tay lên điếu thuốc, bờ môi mấp máy: "Lâm Uyển Bạch, bản hí khúc cô vừa hát..."
Nhìn chằm chằm bờ môi mỏng ấy, tiếng hí khúc ban nãy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Bỗng nhiên một cơn đau nhói thẳng vào tận óc.
Lâm Uyển Bạch vốn dĩ vẫn cúi đầu chờ đợi những lời sau đó của anh nhưng thấy anh rất lâu không lên tiếng. Ngước mắt lên, cô phát hiện anh nhíu mày rất chặt, sắc mặt có vẻ không được ổn lắm.
"Hoắc Trường Uyên, anh sao vậy..."
Cô tiến lên một bước, vội vàng hỏi.
Hoắc Trường Uyên mím chặt môi: "Đau đầu."
Giống như đêm đó ở dưới quê vậy, sau khi nhìn rõ sợi dây chuyền trên cổ cô, cơn đau nhói y hệt một lần nữa tập kích. Chỉ cần nhớ lại bản hí khúc kia, cơn đau sẽ càng thêm mãnh liệt, anh buộc phải giơ tay ấn thái dương.
"Lại đau đầu?" Lâm Uyển Bạch căng thẳng nhìn anh, cắn môi: "Để tôi đi tìm phục vụ, hỏi xem có thuốc đau đầu hay gì đó không!"
Hoắc Trường Uyên muốn giơ tay giữ cô lại nói không cần nhưng bước chân cô rất nhanh, mới đó đã chạy xa rồi.
"Ai dạy em vậy?"
"Mẹ em dạy."
"Sau này chỉ được phép hát cho một mình anh nghe!"
"Nghe rõ chưa!"
"Nghe rõ rồi..."
Những hình ảnh vụn vỡ lướt qua đầu, còn cả những đoạn đối thoại mơ hồ.
Hoắc Trường Uyên càng cố gắng giữ chặt đầu, muốn tìm kiếm lại những hình ảnh và âm thanh ấy nhưng nó đã biến mất trong chớp mắt, ngay sau đó cơn đau đầu chỉ càng dữ dội hơn.
Lâm Uyển Bạch lấy được thuốc giảm đau từ người phục vụ, đồng thời cầm chai nước suối vội vã chạy về.
Thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ, dựa vào tường, vẫn dùng tay ôm đầu.
Ban nãy anh cúi mặt, ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ sắc mặt nhưng đầu mày nhíu lại là rất rõ ràng.
Cô bất giác rảo nhanh bước chân, chạy bước nhỏ tới trước mặt anh, thở dốc: "Hoắc Trường Uyên, tôi mang thuốc giảm đau tới đây..."
Vừa đưa thuốc giảm đau qua, Hoắc Trường Uyên đã như một người khổng lồ, gục ngã vào người cô.
~Hết chương 216~