Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 13
Tuyết trên Nam Vân Sơn rốt cuộc cũng ngừng rơi, bộ quần áo ta may cho Tử Xuyên cũng dần hoàn thành. Tuyết trên Nam Vân Sơn rơi rất dày, mùa đông nơi đây cũng rất dài, chiếm hết phân nửa thời gian của năm, khi trời đã vào cuối xuân, tuyết ở nơi đây mới chính thức ngừng rơi.
Ta vuốt ve chiếc áo trắng tinh khôi trước mặt, sau đó cẩn thận gấp nó lại rồi cất vào tủ. Có lẽ hôm nay ta lại phải xuống thị trấn dưới núi một phen, còn thiếu một vài thứ là chiếc áo sẽ được may xong. Ta vội vã thay xiêm y rồi chạy ra khỏi phòng thúc giục Yến Nhi.
Yến Nhi thức rất sớm, nhà cửa đã sớm được nàng quét dọn sạch sẽ, ta tìm mãi mới nhìn thấy nàng đang đứng ở ngoài sân vườn, vừa giặt quần áo vừa hát đôi ba câu hát lứa đôi.
- Mùa xuân không những tràn đầy đất trời mà còn tràn đầy trái tim Yến Nhi. Con gái lớn thường hoài xuân, không sai, không sai.
Ta cười ha hả nháy mắt với Yến Nhi. Từ lúc ta mang nàng sang nhà Tần Tử Xuyên, ngày nào nàng cũng xung phong giúp ta mang cơm sang đó. Tần Tử Xuyên có lần nói cùng ta, Yến Nhi mỗi lần sang nhà chàng chơi là một lần mang A Tam đi dạo bên ngoài gần mấy canh giờ. Nha đầu này không có vấn đề mới là chuyện lạ.
Nghe thấy ta trêu đùa, tiểu nha đầu Yến Nhi liền đỏ mặt giậm chân hướng ta phân bua.
- Hoài xuân gì chứ, chính người mới có, tiểu thư đừng chọc ghẹo em.
Ta cười dài chạy ra giúp Yến Nhi giặt nốt số quần áo còn lại, không thèm tiếp tục tranh cãi cùng nàng. Yến nhi rất dễ xấu hổ, nếu làm nàng nổi đóa, ta sẽ thành bia cho nàng trút giận, khi đó ta thật không biết tìm nơi nào để trốn.
Xong xuôi công việc, ta mang theo giỏ cùng Yến Nhi và Tiểu Hoàng vừa thưởng thức khung cảnh mùa xuân, vừa sải bước đi xuống núi.
Thị trấn bên dưới chân núi không lớn. Vốn dĩ người ở Nam Vân Sơn không nhiều, thị trấn ở nơi này cũng không thể so sánh với những nơi có đông đúc người ở. Nhưng những nhu yếu phẩm vẫn có thể tạm gọi là đầy đủ, hơn nữa lại khá tập trung, tốn không mấy công phu tìm kiếm, ta đã có thể mua những thứ mình cần.
Người dân ở nơi đây đã khá quen thuộc với hai người chúng ta. Mùa đông rãnh rỗi không việc gì làm, ta thường hay trổ tay nghề thêu này nọ lên khăn tay, những cái đẹp nhất ta dành tặng cho A Tam cùng Tử Xuyên, phần còn lại mang xuống thị trấn bán lấy tiền tiêu xài. Đôi lúc khác lại cùng Tử Xuyên xuống núi khám bệnh cho mọi người, mãi cũng thành quen thuộc với dân cư nơi đây.
Vốn lúc đầu ta không ngờ tới Tử Xuyên lại là thầy thuốc, cho đến một lần nọ cùng chàng xuống núi khám bệnh, ta mới phát hiện nguyên lai nghề nghiệp của chàng là đại phu, hơn nữa còn là Vân Nam thần y lừng lẫy khắp giang hồ.
Lúc biết được điều ấy, ta tròn mắt nhìn chàng cả ngày, chàng chỉ cười, với tay bẹo bẹo lấy má ta.
- Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn mãi sẽ biến thành người lé, bệnh lé ta không chữa được đâu.
Ta cười cười nhìn chàng, mặc cho bàn tay chàng vẫn không tha cho hai bên má của ta, thoáng suy nghĩ.
- Vậy, chàng hẵng biết được ta… mặt của ta…
- Nàng trúng độc. Độc này là lúc mẫu thân nàng đang mang thai nàng mà trúng phải. Có thể trị.
- Có thể trị sao?
Ta hít một hơi sâu ngẩng đầu nhìn thẳng Tử Xuyên, không tin tưởng vào những gì mà mình vừa nghe thấy. Độc của ta có thể trị sao? Vậy mặt của ta không phải cũng sẽ được chữa khỏi sao? Tâm bệnh của ta rốt cuộc cũng có thuốc giải sao? Ta lắp bắp trong vui mừng.
- Giải bằng cách nào?
Tử Xuyên cười cười lắc đầu, cầm lấy ấm trà nóng rót một chén rồi đặt lên tay ta, ý bảo ta uống. Ta đón lấy chén trà, đưa lên miệng nhưng không lòng dạ nào uống được, ánh mắt vẫn thủy chung nhìn thẳng Tử Xuyên mà nài nỉ. Tử Xuyên thấy biểu hiện của ta như vậy không khỏi phì cười, nhoài người tới hôn nhẹ lên trán ta. Khi môi chàng rời khỏi gương mặt của ta, ta nghe rõ từng lời chàng thì thầm cùng ta, từng lời từng lời đi vào tim ta, khiến cho ta càm thấy một trận nôn nao trong cõi lòng.
- Nàng khờ. Từ ngày đầu tiên gặp nhau ta đã bắt tay chữa trị cho nàng rồi. Trà.
Trà? Ta cúi đầu nhìn xuống chén trà trong tay. Nhớ lại mỗi lần ta sang nhà Tử Xuyên là mỗi lần chàng tự tay pha trà cho ta. Nhớ lại mỗi lần A Tam mang sang cho ta một gói trà do chính chàng chuẩn bị, còn luôn miệng nhắc ta phải uống mỗi ngày. Là để giúp ta giải độc? Yến Nhi thường nói dạo này những vệt vằn vện trên mặt ta đã nhạt bớt. Ta cứ tưởng là do khí trời, không ngờ…
Ta run run hé môi uống cạn chén trà trong tay, từ từ cảm nhận vị trà dần dần lan tỏa trong cơ thể, cảm nhận tình cảm của Tử Xuyên, chỉ thấy cõi lòng hạnh phúc hơn bao giờ hết.
* * *
Lúc ta cùng Yến Nhi trở về trời đã gần chiều. Chúng ta vội vã đi thật nhanh, không dám nán lại lâu, trên núi rất nguy hiểm, nhất là vào buổi tối. Trong lúc ta đang lao như bay về phía trước bỗng thấy áo của mình bị giật ngược lại phía sau. Nhíu mày quay lại thì thấy Yến Nhi đang nhìn đăm đăm về phía bụi rậm.
- Tiểu thư, em nghe hình như có tiếng gì đó ở phía bên kia.
- Sao cơ?
Ta nheo mắt nhìn về phía Yến Nhi đang chỉ tới. Giữa đám cỏ khô đen xen lẫn vài đám tuyết chưa tan là một vết đỏ thẫm cùng một cánh tay người vươn ra ngoài. Ta giật mình nắm lấy Yến Nhi lui ra sau một bước. Lòng thầm loạn chuyển không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Thổ phỉ? Sói? Thần kinh ta thoắt một cái được đề lên mức độ cảnh giác cao nhất. Ta xoay đầu quan sát xung quanh, tay nắm chặt Yến Nhi, chuẩn bị chạy ngay tức khắc khi có vấn đề gì xảy ra.
Tiểu Hoàng đã nhận thấy có điều khác thường, đứng tại chỗ sủa vài tiếng, cái mũi đen tròn ướt át liên tục động đậy ngửi ngửi. Sau một hồi không thấy chuyện gì xảy ra, Tiểu Hoàng bèn lò dò đi đến bên ấy xem xét. Há miệng ngoạm lấy tay áo người đó kéo ra khỏi bụi rậm. Khi bóng dáng người được Tiểu Hoàng từ từ kéo ra, ta không khỏi kinh ngạc lấy tay che miệng.
Gương mặt yêu mị lúc này trắng bệch, trên môi còn đọng lại một tia máu màu đỏ thẫm, người này là một người ta rất quen. Dù có chết ta cũng không thể quên được gương mặt đó, gương mặt của kẻ đã hạ lệnh đày ta đến nơi này, chính là hoàng đế đáng ghét – Lãnh Ngạo Thiên.
Nhìn thấy gương mặt ấy lòng ta không khỏi chùng xuống. Tại sao hoàng đế lại ở đây? Kinh thành đã xảy ra chuyện gì mà ta không hay biết sao?
Ta thả tay Yến Nhi ra, cùng nàng cất bước đi đến nơi Lãnh Ngạo Thiên đang nằm, tay đặt trước mũi hắn dò xét. Hắn chưa chết, nhưng hơi thở yếu ớt giống như có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Nhìn hắn ta không khỏi nhíu mày suy nghĩ. Nên cứu hay không nên cứu? Nói thật lòng, ta chỉ muốn vất hắn tại đây cho sói ăn. Nhưng nghĩ đến phụ thân còn đang đứng giữa bầy lang sói trong triều, nhớ đến nương, còn có… Lệ Dung…
Cắn răng quyết định, ta xốc Lãnh Ngạo Thiên lên cho hắn tựa lên một bên vai mình, cùng Yến Nhi nặng nề mang theo hắn đến nhà thầy thuốc duy nhất ở Nam Vân Sơn này, Tần Tử Xuyên.
- Lãnh Ngạo Thiên, Hà My Thiền ta đây không phải là đang cứu ngươi, ta làm vậy là vì phụ thân ta. Còn nợ nần giữa hai chúng ta, sẽ có ngày Hà My Thiền ta tính toán với ngươi sau.
Giữa đường núi gập ghềnh, ta cứ thế cùng Yến Nhi mang theo hoàng đế, vừa nghiến răng vừa lầm bầm trong miệng, một đường đi thẳng đến nhà Tử Xuyên.
Ta vuốt ve chiếc áo trắng tinh khôi trước mặt, sau đó cẩn thận gấp nó lại rồi cất vào tủ. Có lẽ hôm nay ta lại phải xuống thị trấn dưới núi một phen, còn thiếu một vài thứ là chiếc áo sẽ được may xong. Ta vội vã thay xiêm y rồi chạy ra khỏi phòng thúc giục Yến Nhi.
Yến Nhi thức rất sớm, nhà cửa đã sớm được nàng quét dọn sạch sẽ, ta tìm mãi mới nhìn thấy nàng đang đứng ở ngoài sân vườn, vừa giặt quần áo vừa hát đôi ba câu hát lứa đôi.
- Mùa xuân không những tràn đầy đất trời mà còn tràn đầy trái tim Yến Nhi. Con gái lớn thường hoài xuân, không sai, không sai.
Ta cười ha hả nháy mắt với Yến Nhi. Từ lúc ta mang nàng sang nhà Tần Tử Xuyên, ngày nào nàng cũng xung phong giúp ta mang cơm sang đó. Tần Tử Xuyên có lần nói cùng ta, Yến Nhi mỗi lần sang nhà chàng chơi là một lần mang A Tam đi dạo bên ngoài gần mấy canh giờ. Nha đầu này không có vấn đề mới là chuyện lạ.
Nghe thấy ta trêu đùa, tiểu nha đầu Yến Nhi liền đỏ mặt giậm chân hướng ta phân bua.
- Hoài xuân gì chứ, chính người mới có, tiểu thư đừng chọc ghẹo em.
Ta cười dài chạy ra giúp Yến Nhi giặt nốt số quần áo còn lại, không thèm tiếp tục tranh cãi cùng nàng. Yến nhi rất dễ xấu hổ, nếu làm nàng nổi đóa, ta sẽ thành bia cho nàng trút giận, khi đó ta thật không biết tìm nơi nào để trốn.
Xong xuôi công việc, ta mang theo giỏ cùng Yến Nhi và Tiểu Hoàng vừa thưởng thức khung cảnh mùa xuân, vừa sải bước đi xuống núi.
Thị trấn bên dưới chân núi không lớn. Vốn dĩ người ở Nam Vân Sơn không nhiều, thị trấn ở nơi này cũng không thể so sánh với những nơi có đông đúc người ở. Nhưng những nhu yếu phẩm vẫn có thể tạm gọi là đầy đủ, hơn nữa lại khá tập trung, tốn không mấy công phu tìm kiếm, ta đã có thể mua những thứ mình cần.
Người dân ở nơi đây đã khá quen thuộc với hai người chúng ta. Mùa đông rãnh rỗi không việc gì làm, ta thường hay trổ tay nghề thêu này nọ lên khăn tay, những cái đẹp nhất ta dành tặng cho A Tam cùng Tử Xuyên, phần còn lại mang xuống thị trấn bán lấy tiền tiêu xài. Đôi lúc khác lại cùng Tử Xuyên xuống núi khám bệnh cho mọi người, mãi cũng thành quen thuộc với dân cư nơi đây.
Vốn lúc đầu ta không ngờ tới Tử Xuyên lại là thầy thuốc, cho đến một lần nọ cùng chàng xuống núi khám bệnh, ta mới phát hiện nguyên lai nghề nghiệp của chàng là đại phu, hơn nữa còn là Vân Nam thần y lừng lẫy khắp giang hồ.
Lúc biết được điều ấy, ta tròn mắt nhìn chàng cả ngày, chàng chỉ cười, với tay bẹo bẹo lấy má ta.
- Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn mãi sẽ biến thành người lé, bệnh lé ta không chữa được đâu.
Ta cười cười nhìn chàng, mặc cho bàn tay chàng vẫn không tha cho hai bên má của ta, thoáng suy nghĩ.
- Vậy, chàng hẵng biết được ta… mặt của ta…
- Nàng trúng độc. Độc này là lúc mẫu thân nàng đang mang thai nàng mà trúng phải. Có thể trị.
- Có thể trị sao?
Ta hít một hơi sâu ngẩng đầu nhìn thẳng Tử Xuyên, không tin tưởng vào những gì mà mình vừa nghe thấy. Độc của ta có thể trị sao? Vậy mặt của ta không phải cũng sẽ được chữa khỏi sao? Tâm bệnh của ta rốt cuộc cũng có thuốc giải sao? Ta lắp bắp trong vui mừng.
- Giải bằng cách nào?
Tử Xuyên cười cười lắc đầu, cầm lấy ấm trà nóng rót một chén rồi đặt lên tay ta, ý bảo ta uống. Ta đón lấy chén trà, đưa lên miệng nhưng không lòng dạ nào uống được, ánh mắt vẫn thủy chung nhìn thẳng Tử Xuyên mà nài nỉ. Tử Xuyên thấy biểu hiện của ta như vậy không khỏi phì cười, nhoài người tới hôn nhẹ lên trán ta. Khi môi chàng rời khỏi gương mặt của ta, ta nghe rõ từng lời chàng thì thầm cùng ta, từng lời từng lời đi vào tim ta, khiến cho ta càm thấy một trận nôn nao trong cõi lòng.
- Nàng khờ. Từ ngày đầu tiên gặp nhau ta đã bắt tay chữa trị cho nàng rồi. Trà.
Trà? Ta cúi đầu nhìn xuống chén trà trong tay. Nhớ lại mỗi lần ta sang nhà Tử Xuyên là mỗi lần chàng tự tay pha trà cho ta. Nhớ lại mỗi lần A Tam mang sang cho ta một gói trà do chính chàng chuẩn bị, còn luôn miệng nhắc ta phải uống mỗi ngày. Là để giúp ta giải độc? Yến Nhi thường nói dạo này những vệt vằn vện trên mặt ta đã nhạt bớt. Ta cứ tưởng là do khí trời, không ngờ…
Ta run run hé môi uống cạn chén trà trong tay, từ từ cảm nhận vị trà dần dần lan tỏa trong cơ thể, cảm nhận tình cảm của Tử Xuyên, chỉ thấy cõi lòng hạnh phúc hơn bao giờ hết.
* * *
Lúc ta cùng Yến Nhi trở về trời đã gần chiều. Chúng ta vội vã đi thật nhanh, không dám nán lại lâu, trên núi rất nguy hiểm, nhất là vào buổi tối. Trong lúc ta đang lao như bay về phía trước bỗng thấy áo của mình bị giật ngược lại phía sau. Nhíu mày quay lại thì thấy Yến Nhi đang nhìn đăm đăm về phía bụi rậm.
- Tiểu thư, em nghe hình như có tiếng gì đó ở phía bên kia.
- Sao cơ?
Ta nheo mắt nhìn về phía Yến Nhi đang chỉ tới. Giữa đám cỏ khô đen xen lẫn vài đám tuyết chưa tan là một vết đỏ thẫm cùng một cánh tay người vươn ra ngoài. Ta giật mình nắm lấy Yến Nhi lui ra sau một bước. Lòng thầm loạn chuyển không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Thổ phỉ? Sói? Thần kinh ta thoắt một cái được đề lên mức độ cảnh giác cao nhất. Ta xoay đầu quan sát xung quanh, tay nắm chặt Yến Nhi, chuẩn bị chạy ngay tức khắc khi có vấn đề gì xảy ra.
Tiểu Hoàng đã nhận thấy có điều khác thường, đứng tại chỗ sủa vài tiếng, cái mũi đen tròn ướt át liên tục động đậy ngửi ngửi. Sau một hồi không thấy chuyện gì xảy ra, Tiểu Hoàng bèn lò dò đi đến bên ấy xem xét. Há miệng ngoạm lấy tay áo người đó kéo ra khỏi bụi rậm. Khi bóng dáng người được Tiểu Hoàng từ từ kéo ra, ta không khỏi kinh ngạc lấy tay che miệng.
Gương mặt yêu mị lúc này trắng bệch, trên môi còn đọng lại một tia máu màu đỏ thẫm, người này là một người ta rất quen. Dù có chết ta cũng không thể quên được gương mặt đó, gương mặt của kẻ đã hạ lệnh đày ta đến nơi này, chính là hoàng đế đáng ghét – Lãnh Ngạo Thiên.
Nhìn thấy gương mặt ấy lòng ta không khỏi chùng xuống. Tại sao hoàng đế lại ở đây? Kinh thành đã xảy ra chuyện gì mà ta không hay biết sao?
Ta thả tay Yến Nhi ra, cùng nàng cất bước đi đến nơi Lãnh Ngạo Thiên đang nằm, tay đặt trước mũi hắn dò xét. Hắn chưa chết, nhưng hơi thở yếu ớt giống như có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Nhìn hắn ta không khỏi nhíu mày suy nghĩ. Nên cứu hay không nên cứu? Nói thật lòng, ta chỉ muốn vất hắn tại đây cho sói ăn. Nhưng nghĩ đến phụ thân còn đang đứng giữa bầy lang sói trong triều, nhớ đến nương, còn có… Lệ Dung…
Cắn răng quyết định, ta xốc Lãnh Ngạo Thiên lên cho hắn tựa lên một bên vai mình, cùng Yến Nhi nặng nề mang theo hắn đến nhà thầy thuốc duy nhất ở Nam Vân Sơn này, Tần Tử Xuyên.
- Lãnh Ngạo Thiên, Hà My Thiền ta đây không phải là đang cứu ngươi, ta làm vậy là vì phụ thân ta. Còn nợ nần giữa hai chúng ta, sẽ có ngày Hà My Thiền ta tính toán với ngươi sau.
Giữa đường núi gập ghềnh, ta cứ thế cùng Yến Nhi mang theo hoàng đế, vừa nghiến răng vừa lầm bầm trong miệng, một đường đi thẳng đến nhà Tử Xuyên.