Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
“Thừa tướng đại nhân, ngài đừng làm tổn thương hoàng thượng thêm nữa”. Vân Ánh Lục dìu Ngu hữu thừa tướng ngồi lên ghế, nhìn khuôn mặt ủ rũ của Ngu Tấn Hiên, lại nhìn Vạn thái hậu hoảng loạn bất an, rồi chuyển tầm mắt sang Lưu Huyên Thần.
“Huyên Thần, chàng thật sự muốn biết thân thế của mình sao?” Cô ưu thương hỏi lại lần nữa. Lưu Huyên Thần mím môi, gật đầu.
“Được rồi, họ không nói thì thiếp sẽ nói thay họ”. Vân Ánh Lục nhắm mắt lấy lại tinh thần, thấy ba người kia đều lộ vẻ ngạc nhiên, cô mỉm cười giải thích. “Tôi là đại phu nên dễ nhận ra một số chi tiết mà người thường không dễ phát hiện. Khi Huyên Thần dẫn tôi tới phủ thừa tướng để chữa trị những vết sẹo trên mặt Ngu nguyên soái, tôi đã khẳng định được suy đoán của mình. Ngu nguyên soái không phải là con nuôi mà là con ruột của Ngu hữu thừa tướng. Huyên Thần, còn chàng là anh em sinh đôi với Ngu nguyên soái”.
Một tảng đá rơi xuống, bắn tung ngàn con sóng lớn, cùng ùa tới bủa vây Lưu Huyên Thần.
“Thực ra Ngu Mạn Lăng chính là con gái ruột của Vạn thái hậu. Tôi từng hoài nghi trên đời này sao lại có chuyện kỳ lạ đến như vậy, nhưng khi nghe xong câu chuyện Ấn thái y kể, tôi đã hiểu, hóa ra hai người họ là cốt nhục tình thân. Tôi đã từng nhìn thấy vết bớt hình mặt trăng trên cổ tay Ngu Mạn Lăng, hơn nữa sự yêu thương thái hậu dành cho Ngu Mạn Lăng đã sớm vượt khỏi quan hệ mẹ chồng nàng dâu bình thường. Thần thiếp nói thế có đúng không, Vạn thái hậu?” Vân Ánh Lục ôn hòa hỏi.
Khuôn mặt quý phái của Vạn thái hậu lúc này méo mó đến khổ sở.
“Hoàng hậu, lời này con nói không sai”. Sự việc đã tới nước này, muốn lui cũng không còn đường lui nữa, Vạn thái hậu biết không còn cách nào giấu giếm, đành gật đầu thừa nhận. “Đây chính là báo ứng cho những việc làm của ai gia, để ai gia phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Mạn Lăng là con gái ai gia, thế nhưng nếu ai gia không hạ sinh hoàng tử, mẹ quý nhờ con, thì ngay đến tính mạng cũng khó giữ, ai gia đã ở thế cùng đường nên mới phải mạo hiểm dùng đến kế này. Vừa hay khi ấy, phu nhân Hữu thừa tướng một tháng trước đó sinh đôi hai bé trai. Ngu hữu thừa tướng có lòng thương xót nên đã hứa nếu ai gia sinh tiểu công chúa, sẽ tráo đổi với…” Bà ôm mặt khóc nấc, không nói thêm được gì.
Ngu hữu thừa tướng im lặng cúi đầu, mắt rưng rưng lệ.
Ngu Tấn Hiên nhìn chằm chằm vào Lưu Huyên Thần, Lưu Huyên Thần ngỡ ngàng quay sang nhìn hắn.
“Đừng nói với trẫm, để chuyện này kín kẽ không chút sơ sẩy, nên các người đã hủy hoại khuôn mặt của Tấn Hiên?” Lưu Huyên Thần run rẩy chỉ tay vào Ngu Tấn Hiên.
“Không phải, không phải… là do hồi nhỏ thần nghịch lửa bị bỏng thôi”. Ngu Tấn Hiên hoảng sợ nói.
“Ngu nguyên soái, vết thương trên mặt anh là do đao kiếm gây ra”. Vân Ánh Lục thở dài lắc đầu.
Ngu hữu thừa tướng ngẩng đầu, đau đớn thừa nhận. “Con và Tấn Hiên sinh ra giống nhau như đúc, ngay cả mẫu thân con cũng có lúc không phân biệt nổi. Tấn Hiên là huynh trưởng, con là đệ đệ. Lúc ấy cha không thể quyết định sẽ đưa ai vào cung nên đành phải rút thăm quyết định. Con rút trúng nên tiến cung thế thân cho công chúa còn Tấn Hiên buộc phải hủy hoại gương mặt để không ai có thể nhận ra con và Tấn Hiên là huynh đệ ruột”.
“Vì sao ông lại làm như vậy, vì sao? Vì sao ông có thể tàn nhẫn xuống tay với cốt nhục của mình chứ?” Lưu Huyên Thần xông lên, nắm cổ áo Ngu hữu thừa tướng, tuyệt vọng gầm lên. “Tấn Hiên là con ruột ông cơ mà, ông nhìn khuôn mặt của huynh ấy xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ, huynh ấy sống khổ sở thế nào, ông có biết không? Chỉ vì khuôn mặt này, huynh ấy yêu Mạn Lăng nhưng lại không dám nói… Không, không phải không dám nói mà là không thể nói ra”. Hắn quay sang nhìn Vạn thái hậu, đau đớn nói tiếp. “Vì thái hậu mong nhớ con gái nên Mạn Lăng tất phải tiến cung làm hoàng hậu, sớm sinh hạ hoàng tôn, sau đó giang sơn nước Ngụy sẽ giao cho đứa bé ấy, ha ha… Trẫm đoán đúng rồi chứ?”
“Hoàng thượng…” Vạn thái hậu hoảng sợ nghẹn lời, bà chưa từng thấy Lưu Huyên Thần kích động như vậy.
“Hoàng thượng!” Ngu Tấn Hiên bước lên ôm chặt lấy Lưu Huyên Thần. “Không cần nói nữa, giờ ta và Mạn Lăng đang rất hạnh phúc. Đệ hãy quên tất cả những chuyện này đi, đệ đã có Vân hoàng hậu, rồi đệ cũng sẽ được hạnh phúc, hạnh phúc thực sự”.
“Trẫm sẽ hạnh phúc sao?” Lưu Huyên Thần đẩy hắn ra, vừa khóc vừa cười, hoàn toàn suy sụp. “Hữu thừa tướng vì thầm thương trộm nhớ thái hậu, nên đã đang tâm đem con mình vào cung như một món lễ vật. Thảo nào khi còn nhỏ, trẫm luôn có cảm giác phủ thừa tướng ấm áp như nhà mình, trẫm đã nhiều lúc còn thầm mong mình chính là con ruột của ông ta. Bao năm qua, trẫm trở thành quân cờ trong tay thái hậu, từng bước theo ý thái hậu dịch chuyển trên bàn cờ chính trị, cho tới khi ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Trẫm vẫn là một người bình thường sao? Vì ngôi vị hoàng đế, trẫm đã phải rời xa vòng tay mẫu thân, huynh trưởng song sinh thì bị hủy dung móc mắt, cha ruột và huynh trưởng thành thần tử của trẫm, thấy trẫm phải quỳ, vì giang sơn của trẫm, không tiếc tính mạng xông pha nơi trận tiền. Trẫm ngồi ở ngôi vị hoàng đế này có hạnh phúc được không? Hạnh phúc được không? Ha ha, hạnh phúc lắm, vạn dân kính ngưỡng, muôn lời ca tụng. Trẫm thật quá đáng thương, ngay cả một người bình thường cũng không bằng… ha ha…”
Lưu Huyên Thần lảo đảo bước ra cửa, Ngu Tấn Hiên vội ngăn lại nhưng hắn quay đầu trừng mắt quát. “Không ai được phép đi theo trẫm, không ai được phép. Đêm nay, trẫm không muốn thấy bấy kỳ người nào trong các ngươi”.
Hắn đóng sập cửa lại lao vào bóng đêm.
“Hữu thừa tướng, phải làm sao bây giờ?” Vạn thái hậu không biết làm thế nào, hết đưa mắt nhìn Ngu hữu thừa tướng lại cầu cứu Vân Ánh Lục.
“Có lẽ hoàng thượng muốn ở một mình một lúc, dù sao cú sốc này cũng quá lớn với người”. Vân Ánh Lục ngân ngấn nước mắt, đáp. “Không ai sinh ra lựa chọn được cha mẹ, nhưng chí ít cũng có thể nắm trong tay vận mệnh của chính mình. Nhưng hoàng thượng người, ngay cả vận mệnh của mình cũng do người khác định đoạt. Trong lòng hoàng thượng sao có thể không đau khổ cho được? Có lẽ mọi người cảm thấy làm như vậy là tốt cho hoàng thượng, và cũng vì hoàng thượng mà đã hy sinh rất nhiều, nhưng có ai nghĩ rằng khi sự thật vỡ lở, hoàng thượng phải đối mặt với tất cả chuyện này như thế nào không?”
Vân Ánh Lục lo âu nhìn ra bóng đêm mịt mùng ngoài cửa sổ.
“Khi đó… khi đó ta cũng là bị bức ép, không còn cách nào khác…” Vạn thái hậu lắp bắp phân bua.
“Nếu thái hậu không có dã tâm, có gì là không thể sống sót”, Vân Ánh Lục thẳng thắng nói tiếp, “dã tâm của thái hậu thật đáng sợ, người không chỉ lợi dụng tấm chân tình của Ngu hữu thừa tướng với mình mà còn nhẫn tâm từ bỏ Ngu Mạn Lăng khi đó hãy còn là hài nhi đỏ hỏn. Hữu thừa tướng, ngài thì sao, tình yêu vĩ đại đến mức khiến ngài quên mất rằng nhân từ và yêu thương con cái chính là tấm lòng người làm cha sao? Thứ mà ông gọi là tình yêu đó rất ích kỷ. Thái hậu, người không cần quá đau xót, tuy Ngu Mạn Lăng không hạ sinh long tôn cho người, nhưng cố ấy sống rất hạnh phúc”.
“Con bé… con bé không phải đã mất rồi sao?” Trái tim Vạn thái hậu như ngừng đập, bà không dám tin vào tai mình, vội vàng hỏi lại.
“Mạn Lăng không chết, cô ấy đã thành thân với thần. Hiện giờ cố ấy đang ở Ngu phủ”. Ngu Tấn Hiên không giấu giếm nữa, từ tốn nói ra sự thật.
“Thật vậy sao? Thật vậy sao?” Vạn thái hậu vui mừng luôn miệng hỏi. “Ai gia muốn xuất cung gặp con bé ngay bây giờ”.
Ngu hữu thừa tướng thất vọng nhìn khuôn mặt bừng sáng của Vạn thái hậu, ông quay người nén tiếng thở dài. Thái hậu đã quên giờ khắc này, hoàng thượng mới là người tan nát cõi lòng sao? Lần đầu tiên, ông bắt đầu hoài nghi về tình yêu thầm lặng dành cho bà suốt mấy chục năm qua của mình.
Vân Ánh Lục lặng lẽ đi ra ngoài. Khó trách Huyên Thần luôn khao khát được yêu thương thật lòng như vậy, hóa ra là vì chàng chưa bao giờ được thực sự yêu thương.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Tấn Hiên, Vân Ánh Lục đã cảm thấy rất thân quen. Cho tới lúc nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của hữu thừa tướng và Ngu Tấn Hiên khi nghe tới việc khôi phục dung mạo cho Ngu nguyên soái, cô đã đoán chắc gương mặt của Ngu Tấn Hiên ắt hẳn giống hệt một ai đó.
Tới khi suy đoán trở thành sự thật, chân tướng bị vạch trần, hết thảy thật là đáng sợ.
Cô vốn không muốn để Huyên Thần biết chuyện mà thêm đau lòng. Nhưng giấy làm sao gói được lửa, cũng đã đến lúc tất cả đều được phơi bày rõ ràng.
Vân Ánh Lục lau giọt lệ nơi khóe mắt, đưa mắt tìm quanh. Huyên Thần của cô giờ này đang ở nơi nào? Đêm tối mờ mịt, hoàng cung rộng lớn. Vân Ánh Lục đã tìm khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng Lưu Huyên Thần đâu.
Cô vội sai La công công huy động tất cả thái giám và cung nữ tìm kiếm. Tới canh bốn, cuối cùng cô cũng thấy Lưu Huyên Thần ngồi trong Phật đường nơi An Nam công chúa ở.
Lưu Huyên Thần quỳ trên bồ đoàn, chắp tay thành tâm hướng Phật. Nguyễn Nhược Nam quỳ bên cạnh, xót xa nhìn hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng bi thương ấy, Vân Ánh Lục phất tay cho tất cả lui rồi ngồi xuống tảng đá lớn phía trước Phật đường, tay chống cằm lặng ngắm bầu trời đêm. Đêm nay là đêm tân hôn đầu tiên, vậy mà Lưu Huyên Thần lại nhốt mình ở trong Phật đường còn cô thì lặng lẽ chờ đợi bên ngoài Phật đường.
Vân Ánh Lục cứ ngồi như vậy cho tới khi tia nắng đầu tiên xuất hiện ở phía chân trời.
Chưa quen với ánh nắng sớm mai rực rỡ, cô cảm thấy mắt vừa cay vừa rát. Cô không nhớ mình có ngủ thiếp đi hay không, chỉ thấy đầu óc trống rỗng, chớp mắt một cái, trời đã sáng.
Cô không nhịn được hắt hơi liên tục mấy cái làm kinh động hai người bên trong.
Trông thấy Vân Ánh Lục mặc nguyên bộ cung trang ngồi trên phiến đá ngoài Phật đường, mặt Nguyễn Nhược Nam thoáng trắng bệch, vội chạy ra ngoài đón.
Lưu Huyên Thần chống tay muốn đứng lên nhưng chân như hóa đá. La công công vội vàng tiến tới đỡ hắn dậy.
“Nương nương! Sao nương nương không vào trong ngồi?”
Nguyễn Nhược Nam bối rối đỡ Vân Ánh Lục dậy. Vân Ánh Lục cười ảm đạm, khẽ nói. “Trời đêm đẹp quá, tôi mải ngắm nên ngủ quên mất”.
Nguyễn Nhược Nam thầm nghĩ, đêm qua không trăng không sao, nương nương ngắm cảnh đêm gì chứ?
“Uyển Bạch!” Lưu Huyên Thần cuối cùng cũng nhúc nhích được đôi chân tê cứng, đứng lên. Hắn cung kính vái tạ Bồ Tát rồi mới rời khỏi Phật đường.
Vân Ánh Lục nhìn Lưu Huyên Thần thầm nghĩ, đây là Lưu hoàng thượng tuấn tú, phong lưu, nho nhã sao? Hai mắt hắn đỏ ngầu, râu ria lởm chởm, vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt trống rỗng, long bào nhăn nhúm, chỉ có vương miện ngay ngắn trên đầu là còn thể hiện chút phong thái đế vương.
“Huyên Thần, thiếp đói bụng rồi, chàng có cùng thiếp trở về tẩm điện dùng điểm tâm không?” Mới sớm mùa thu mà sao nắng chói chang quá vậy, cô nâng áo tay lên che bớt ánh mặt trời.
Lưu Huyên Thần bước lại gần, dùng thân mình che nắng cho cô. Lòng hắn xót xa khi chạm tới bàn tay lạnh ngắt của nàng, bộ cung trang cũng thấm đẫm sương đêm, rốt cuộc nàng đã ngồi chờ bên ngoài bao lâu rồi?
Lưu Huyên Thần kéo nàng vào lòng, thì thầm. “Trẫm cũng đói bụng rồi, chúng ta về tẩm điện thôi!”
Vân Ánh Lục mỉm cười, gật đầu từ biệt Nguyễn Nhược Nam. Công chúa An Nam miễn cưỡng vẫy tay, xoay người bước vào.
Hoàng cung hôm nay im lặng lạ kỳ, không còn vẻ huyên náo như tối hôm qua, ngoại trừ những dải lụa đỏ treo trên cành cây, lầu các là còn lưu lại chút không khí vui mừng của tân hôn. Nhìn những thứ đó, Vân Ánh Lục mới tìm được một chút cảm giác của hôn lễ.
Ngự thiện phòng làm đủ loại bánh trái dâng lên cho hoàng thượng và hoàng hậu dùng điểm tâm.
Sau khi ăn xong, Vân Ánh Lục giục Lưu Huyên Thần đi tắm bởi bộ dạng hiện tại của hắn thật tổn hại đến hình tượng đế vương. Hoàng đế đại hôn, điện Nghị Chính nghỉ thiết triều ba ngày, nên vợ chồng cũng có thời gian gần gũi nhau hơn.
Lưu Huyên Thần gật đầu, cho đám thái giám, cung nữ lui hết ra ngoài, kéo Vân Ánh Lục tới gần bồn tắm còn bốc hơi nghi ngút, ôm lấy cô, mệt mỏi thốt lên mấy từ. “Uyển Bạch, giúp trẫm”.
Vân Ánh Lục sững người trong giây lát rồi nói. “Huyên Thần, thiếp và chàng đã thành thân, giữa chúng ta không cần nói lời giúp đỡ, chàng chính là thiếp, thiếp cũng là chàng”. Cô tháo tóc, cởi bỏ y phục cho hắn, mỗi lớp áo được cởi ra, mặt cô lại thêm đỏ bừng, nhưng ánh mắt không hề trốn tránh.
Lưu Huyên Thần ngâm mình trong nước ấm, chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài não nề. Vân Ánh Lục xắn tay áo, dịu dàng chà xát bờ vai rộng lớn của hắn, giúp hắn vấn tóc gọn gàng. Hắn kéo cô lại gần, hôn lên đôi môi anh đào quen thuộc. Nụ hôn vội vàng này không ẩn chứa bất kỳ dục vọng nào mà tuyệt vọng như người rơi xuống nước vớ được cọng rơm cứu mạng, ra sức bấu víu.
Vân Ánh Lục lặng im để mặc hắn hôn. Nếu có thể khiến hắn cảm thấy ấm áp hơn cô nguyện hy sinh cả thân mình.
“Uyển Bạch, đã để nàng phải chịu ấm ức rồi”. Hắn yêu thương hôn khẽ vuốt má cô.
“Được rồi, được rồi. Ấm ức thì chưa hẳn nhưng có chút kỳ lạ đấy”. Vân Ánh Lục mỉm cười dịu dàng, lấy thêm ít nước ấm cho hắn.
Lưu Huyên Thần lắc đầu, hắn với tay lấy chiếc khăn vắt bên cạnh, lau khô người rồi quay sang nói với cô. “Hôm nay ta cùng nàng hồi phủ thăm cha mẹ”.
Về phủ thăm cha mẹ ư? Vân Ánh Lục ngạc nhiên chớp mắt mấy lần. Mấy hôm trước Mãn Ngọc đã kể cho cô nghe toàn bộ lễ tiết thành thân, trong đó làm gì có mục hồi phủ thăm cha mẹ này!
Sau ngày tân hôn, tân lang và tân nương sẽ về nhà mẹ đẻ của cô dâu để thăm hỏi. Đây là tập tục thành thân trong dân gian, còn đối với đế vương hoàn toàn không có yêu cầu này.
Hoàng đế triều Ngụy xuất cung là một chuyện vô cùng phiền hà, phức tạp thế nên Vân Ánh Lục không khỏi băn khoăn, khó xử.
“Chúng ta vẫn như trước, chỉ cần ngồi kiệu nhỏ xuất cung là được”. Đôi mắt đen thâm trầm của Lưu Huyên Thần nhìn thấu tâm tư cô.
“Thiếp chỉ muốn chúng ta đi dạo trong ngự hoa viên một lát, có được không? Hôm qua, nhiều nghi thức quá, thiếp hơi mệt”. Cô ngượng ngùng từ chối khéo.
“Về thăm cha mẹ nàng rồi hồi cung nghỉ ngơi sau”. Lưu Huyên Thần kiên trì thuyết phục.
“Vậy chúng ta có phải tới thỉnh an thái hậu trước không?” Vân Ánh Lục cẩn trọng hỏi.
Lưu Huyên Thần nheo mắt, lạnh lùng đáp. “Bây giờ bà ấy còn ở trong cung sao? Chắc chắn là đã tới Ngu phủ từ sớm rồi”.
“Huyên Thần!” Vân Ánh Lục ôm lấy hắn an ủi. “Chàng đừng kìm nén như vậy, được không? Ở đây không có ai, chàng cứ khóc đi, hay hét thật to vào, giải tỏa hết những đau đớn trong lòng. Thiếp là thê tử của chàng, có gì mà chàng không thể nói với thiếp chứ?”
Lưu Huyên Thần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, dịu dàng ôm lấy cô vỗ về. “Uyển Bạch, bây giờ ta rất ổn, nàng không cần lo lắng. Nàng nghe xem, hoàng cung thật yên tĩnh, thành Đông Dương cũng thật yên bình, tất cả đều nguyên vẹn đó thôi”.
Trái tim cô đau đớn hụt hẫng, nước mắt cứ thế trào ra không ngừng.
Chàng sao có thể vẫn ổn chứ? Bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh còn trong lòng bão tố quay cuồng, Huyên Thần đã đóng chặt cánh cửa trái tim mình, ngăn cách mọi người ở bên ngoài, kể cả cô.
Đây là kiêu ngạo của đế vương hay là tôn nghiêm của một người đàn ông? Có lẽ là cả hai.
Vân Ánh Lục vội đáp, “Để Mãn Ngọc giúp thiếp thay y phục đã”.
Nói rồi, cô vội chạy ra ngoài, không muốn để Lưu Huyên Thần nhìn thấy nước mắt của mình.
Lưu Huyên Thần nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương và phiền muộn.
Chuyện kinh thiên động địa ở hoàng cung tối qua, người trong Vân phủ không hề hay biết. Hôm qua, trong phủ bận rộn tối mắt tối mũi, bọn họ vừa chợp mắt đã phải thức dậy thu dọn, chẳng có thời gian rỗi mà ra ngoài nên không hề hay biết lúc này toàn thành Đông Dương đang xôn xao tin đồn về thân thế hoàng đế Lưu Huyên Thần. Tối qua, văn võ bá quan tham dự tiệc cưới, người nào về nhà mà không kể cho phu nhân nghe chuyện như trong tiểu thuyết ấy chứ. Phu nhân nghe xong, tức tốc kể cho đám thiếp thất nghe, đám thiếp thất lập tức thì thào kể lại cho nha hoàn… Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong một đêm, dân chúng toàn thành đều biết đương kim thiên tử Lưu Huyên Thần là cậu bé nghèo tráo đổi với tiểu công chúa, là hoàng thượng giả mạo.
Trong phủ đang bận rộn thì bỗng người trông cửa hoảng hốt chạy vào bẩm báo, nương nương hồi phủ thăm nhà, khiến Vân viên ngoại và phu nhân thiếu chút nữa giật mình ngã ngửa.
Lưu Huyên Thần mặc bộ trường bào màu trắng ngà, ngọc thụ lâm phong nắm tay Vân Ánh Lục mặc bộ váy la màu hồng nhạt đi vào trong sân. Hắn mỉm cười bảo mọi người không cần đa lễ, chỉ là hắn muốn dẫn nương nương hồi phủ một lát thôi, về sau muốn xuất cung cũng không dễ dàng như vậy.
Thái độ khiêm tốn của Lưu Huyên Thần khiến mọi người trong phủ cảm động đến rơi nước mắt, Lưu Huyên Thần còn không cho phép mọi người tiếp đón bọn họ, cứ tiếp tục việc đang làm dở là được rồi. Nhưng nào ai dám phạm thượng như vậy, vì thế cả bọn cứ câu nệ đứng nguyên tại chỗ. Vân Ánh Lục đành dẫn Lưu Huyên Thần lên khuê phòng, khi đó, mọi người mới dám thả lỏng tay chân mà làm việc.
Trong phòng, Lưu Huyên Thần im lặng lật giở mấy quyển sách thuốc trên bàn, Vân Ánh Lục lặng lẽ ngồi bên cạnh, khẽ hỏi hắn có muốn ngủ một chút không. Hắn xua tay từ chối rồi đặt cô ngồi lên đầu gối.
Cô bất an nhìn ra bên ngoài, sợ có người đột nhiên bước vào.
“Huyên Thần, đây là Vân phủ”.
“Ta biết, đây là khuê phòng của nàng, không phải hoàng cung, ta chỉ muốn thả lỏng người một chút thôi”. Hắn lặng lẽ tháo trâm, xổ tung mái tóc đen mượt của cô ra. Tiếp đó, hắn vùi mặt mình vào tóc cô, hít một hơi thật sâu, “Uyển Bạch, ông trời vì sao lại sắp xếp cho nàng và trẫm gặp nhau?”
Vân Ánh Lục mỉm cười, “Trước kia chúng ta không phải đã nói rồi sao, là để giúp chàng sinh con đẻ cái mà! Huyên Thần, chàng… muốn có con sao?”
“Không phải”. Lưu Huyên Thần siết chặt vòng tay ôm cô. “Ta rất mệt mỏi, không muốn nghĩ ngợi gì cả, chỉ muốn yên tĩnh ngồi thế này một lát”.
“Vậy để thiếp xuống, ôm như vậy, chàng sẽ càng thêm mệt”.
“Không, Uyển Bạch, ta thích ôm nàng như vậy”.
Cô đỏ mặt, đành phải ngồi yên lặng trong lòng hắn.
“Uyển Bạch, nàng có thất vọng về ta không?”
“Vì sao thiếp phải thất vọng?”
“Ta không còn là thiên tử cao cao tại thượng mà chỉ là một người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt”.
Vân Ánh Lục cong môi đáp, “Hôm thiếp mua bánh bao, mắt ông chủ thiếu chút nữa là rớt khỏi tròng. Bọn họ cứ nghĩ thiếp là tiên tử thì không ăn mấy đồ ăn nhân gian bình thường, nào ngờ thiếp ngửi mùi của bánh bao mà chảy cả nước miếng”.
Lưu Huyên Thần bật cười ảm đạm.
‘Uyển Bạch, trước khi tới đây, nàng có từng thích người nào không?”
“Không, à, thiếp có một vị hôn phu, nhưng hắn không yêu thiếp mà chỉ lợi dụng thiếp hòng chiếm đoạt tài sản của cha thiếp thôi. Hắn nói thiếp là một cô vợ rất có giá trị sử dụng”.
Lưu Huyên Thần nhướng mày, khẽ hỏi. “Nàng… yêu hắn sao?”
“Không, trước khi xuyên không, thiếp đã chia tay với hắn. Mà sao hôm nay chàng lại hỏi chuyện này?”
“Ta muốn hiểu rõ hơn về nàng, Uyển Bạch, ngày mai ta…” Trái tim Lưu Huyên Thần như bị thanh kiếm sắc bén đâm phải, tê tái cõi lòng.
“Huyên Thần, ngày mai làm sao?” Vân Ánh Lục chớp mắt nói tiếp “ngày mai cải trang xuất cung, đi dạo chợ thành Bắc, ở đó có rất nhiều quán trà, quán hát”.
Lưu Huyên Thần mỉm cười như có như không, tuyệt nhiên không đáp lời.
Hai người ăn trưa ở Vân phủ rồi trở về cung. Sau khi hồi cung, Lưu Huyên Thần ở ngự thư phòng phê duyệt mấy bản tấu chương khẩn cấp, một hồi lâu không ra ngoài. Phu nhân Ngu hữu thưa tướng tiến cung thỉnh cầu tấn kiến, hắn cũng từ chối không gặp.
Vạn thái hậu từ phủ Ngu hữu thưa tướng hồi cung, đến tẩm điện gặp Vân Ánh Lục, hỏi hoàng thượng hôm nay thế nào? Vân Ánh Lục bình thản thông báo tâm tình của hoàng thượng vẫn tốt.
Vạn thái hậu muốn nói gì đó rồi lại thôi, không dám đối diện với ánh mắt trong trẻo của Vân Ánh Lục nên bà ngồi một lát rồi hồi cung.
Đổi lại người khác, qua chuyện đêm qua nhất định sẽ không dám ra ngoài, đoạn tuyệt nhân thế, hoặc tự sát tạ tội. Nhưng việc Mạn Lăng vẫn còn sống giúp bà kiên cường hơn nhiều. Bà rất lưu luyến thời gian còn lại, ở tuổi gần đất xa trời này, bà muốn tiếp tục sống, để đợi tới ngày Mạn Lăng mang thai, đợi cho Mạn Lăng sinh hạ hài nhi, đợi cho đứa bé lớn lên. Vinh hoa phú quý xét cho cùng chỉ là mây trôi gió thoảng, chỉ có tình thân mới là chân thực đáng quý. Có điều hoàng thượng… Không, không, hoàng thượng bây giờ đã có Vân hoàng hậu, Tề vương cũng đã bị khống chế, rồi người sẽ vui vẻ lại thôi.
Vạn thái hậu quay đi quay lại vài lần, nhìn ánh nắng vàng hắt ra từ mái cong tẩm điện, lẩm bẩm tự nói một mình.
Trời sẩm tối, Lưu Huyên Thần trở về tẩm điện. Sau khi dùng xong bữa tối, hai người nói chuyện vài câu rồi đi nghỉ sớm.
Vân Ánh Lục trằn trọc khó ngủ, mãi cho tới canh bốn, cô mới chợp mắt.
Nhưng chỉ một lúc sau, bên tai vẳng nghe tiếng khóc thảm thiết, Vân Ánh Lục giật mình tỉnh dậy, Lưu Huyên Thần đã bỏ đi tự bao giờ, chỉ để lại dưới gối một phong thư.
Trái tim Vân Ánh Lục như sắt lại, cô run rấy cầm lấy bức thư trong lúc Mãn Ngọc nước mắt giàn giụa luống cuống chạy vào, vén màn sa lên. La công công rưng rưng nước mắt đứng ngoài nhìn cô, hai tay run run nâng một đạo thánh chỉ.
“Huyên Thần, chàng thật sự muốn biết thân thế của mình sao?” Cô ưu thương hỏi lại lần nữa. Lưu Huyên Thần mím môi, gật đầu.
“Được rồi, họ không nói thì thiếp sẽ nói thay họ”. Vân Ánh Lục nhắm mắt lấy lại tinh thần, thấy ba người kia đều lộ vẻ ngạc nhiên, cô mỉm cười giải thích. “Tôi là đại phu nên dễ nhận ra một số chi tiết mà người thường không dễ phát hiện. Khi Huyên Thần dẫn tôi tới phủ thừa tướng để chữa trị những vết sẹo trên mặt Ngu nguyên soái, tôi đã khẳng định được suy đoán của mình. Ngu nguyên soái không phải là con nuôi mà là con ruột của Ngu hữu thừa tướng. Huyên Thần, còn chàng là anh em sinh đôi với Ngu nguyên soái”.
Một tảng đá rơi xuống, bắn tung ngàn con sóng lớn, cùng ùa tới bủa vây Lưu Huyên Thần.
“Thực ra Ngu Mạn Lăng chính là con gái ruột của Vạn thái hậu. Tôi từng hoài nghi trên đời này sao lại có chuyện kỳ lạ đến như vậy, nhưng khi nghe xong câu chuyện Ấn thái y kể, tôi đã hiểu, hóa ra hai người họ là cốt nhục tình thân. Tôi đã từng nhìn thấy vết bớt hình mặt trăng trên cổ tay Ngu Mạn Lăng, hơn nữa sự yêu thương thái hậu dành cho Ngu Mạn Lăng đã sớm vượt khỏi quan hệ mẹ chồng nàng dâu bình thường. Thần thiếp nói thế có đúng không, Vạn thái hậu?” Vân Ánh Lục ôn hòa hỏi.
Khuôn mặt quý phái của Vạn thái hậu lúc này méo mó đến khổ sở.
“Hoàng hậu, lời này con nói không sai”. Sự việc đã tới nước này, muốn lui cũng không còn đường lui nữa, Vạn thái hậu biết không còn cách nào giấu giếm, đành gật đầu thừa nhận. “Đây chính là báo ứng cho những việc làm của ai gia, để ai gia phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Mạn Lăng là con gái ai gia, thế nhưng nếu ai gia không hạ sinh hoàng tử, mẹ quý nhờ con, thì ngay đến tính mạng cũng khó giữ, ai gia đã ở thế cùng đường nên mới phải mạo hiểm dùng đến kế này. Vừa hay khi ấy, phu nhân Hữu thừa tướng một tháng trước đó sinh đôi hai bé trai. Ngu hữu thừa tướng có lòng thương xót nên đã hứa nếu ai gia sinh tiểu công chúa, sẽ tráo đổi với…” Bà ôm mặt khóc nấc, không nói thêm được gì.
Ngu hữu thừa tướng im lặng cúi đầu, mắt rưng rưng lệ.
Ngu Tấn Hiên nhìn chằm chằm vào Lưu Huyên Thần, Lưu Huyên Thần ngỡ ngàng quay sang nhìn hắn.
“Đừng nói với trẫm, để chuyện này kín kẽ không chút sơ sẩy, nên các người đã hủy hoại khuôn mặt của Tấn Hiên?” Lưu Huyên Thần run rẩy chỉ tay vào Ngu Tấn Hiên.
“Không phải, không phải… là do hồi nhỏ thần nghịch lửa bị bỏng thôi”. Ngu Tấn Hiên hoảng sợ nói.
“Ngu nguyên soái, vết thương trên mặt anh là do đao kiếm gây ra”. Vân Ánh Lục thở dài lắc đầu.
Ngu hữu thừa tướng ngẩng đầu, đau đớn thừa nhận. “Con và Tấn Hiên sinh ra giống nhau như đúc, ngay cả mẫu thân con cũng có lúc không phân biệt nổi. Tấn Hiên là huynh trưởng, con là đệ đệ. Lúc ấy cha không thể quyết định sẽ đưa ai vào cung nên đành phải rút thăm quyết định. Con rút trúng nên tiến cung thế thân cho công chúa còn Tấn Hiên buộc phải hủy hoại gương mặt để không ai có thể nhận ra con và Tấn Hiên là huynh đệ ruột”.
“Vì sao ông lại làm như vậy, vì sao? Vì sao ông có thể tàn nhẫn xuống tay với cốt nhục của mình chứ?” Lưu Huyên Thần xông lên, nắm cổ áo Ngu hữu thừa tướng, tuyệt vọng gầm lên. “Tấn Hiên là con ruột ông cơ mà, ông nhìn khuôn mặt của huynh ấy xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ, huynh ấy sống khổ sở thế nào, ông có biết không? Chỉ vì khuôn mặt này, huynh ấy yêu Mạn Lăng nhưng lại không dám nói… Không, không phải không dám nói mà là không thể nói ra”. Hắn quay sang nhìn Vạn thái hậu, đau đớn nói tiếp. “Vì thái hậu mong nhớ con gái nên Mạn Lăng tất phải tiến cung làm hoàng hậu, sớm sinh hạ hoàng tôn, sau đó giang sơn nước Ngụy sẽ giao cho đứa bé ấy, ha ha… Trẫm đoán đúng rồi chứ?”
“Hoàng thượng…” Vạn thái hậu hoảng sợ nghẹn lời, bà chưa từng thấy Lưu Huyên Thần kích động như vậy.
“Hoàng thượng!” Ngu Tấn Hiên bước lên ôm chặt lấy Lưu Huyên Thần. “Không cần nói nữa, giờ ta và Mạn Lăng đang rất hạnh phúc. Đệ hãy quên tất cả những chuyện này đi, đệ đã có Vân hoàng hậu, rồi đệ cũng sẽ được hạnh phúc, hạnh phúc thực sự”.
“Trẫm sẽ hạnh phúc sao?” Lưu Huyên Thần đẩy hắn ra, vừa khóc vừa cười, hoàn toàn suy sụp. “Hữu thừa tướng vì thầm thương trộm nhớ thái hậu, nên đã đang tâm đem con mình vào cung như một món lễ vật. Thảo nào khi còn nhỏ, trẫm luôn có cảm giác phủ thừa tướng ấm áp như nhà mình, trẫm đã nhiều lúc còn thầm mong mình chính là con ruột của ông ta. Bao năm qua, trẫm trở thành quân cờ trong tay thái hậu, từng bước theo ý thái hậu dịch chuyển trên bàn cờ chính trị, cho tới khi ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Trẫm vẫn là một người bình thường sao? Vì ngôi vị hoàng đế, trẫm đã phải rời xa vòng tay mẫu thân, huynh trưởng song sinh thì bị hủy dung móc mắt, cha ruột và huynh trưởng thành thần tử của trẫm, thấy trẫm phải quỳ, vì giang sơn của trẫm, không tiếc tính mạng xông pha nơi trận tiền. Trẫm ngồi ở ngôi vị hoàng đế này có hạnh phúc được không? Hạnh phúc được không? Ha ha, hạnh phúc lắm, vạn dân kính ngưỡng, muôn lời ca tụng. Trẫm thật quá đáng thương, ngay cả một người bình thường cũng không bằng… ha ha…”
Lưu Huyên Thần lảo đảo bước ra cửa, Ngu Tấn Hiên vội ngăn lại nhưng hắn quay đầu trừng mắt quát. “Không ai được phép đi theo trẫm, không ai được phép. Đêm nay, trẫm không muốn thấy bấy kỳ người nào trong các ngươi”.
Hắn đóng sập cửa lại lao vào bóng đêm.
“Hữu thừa tướng, phải làm sao bây giờ?” Vạn thái hậu không biết làm thế nào, hết đưa mắt nhìn Ngu hữu thừa tướng lại cầu cứu Vân Ánh Lục.
“Có lẽ hoàng thượng muốn ở một mình một lúc, dù sao cú sốc này cũng quá lớn với người”. Vân Ánh Lục ngân ngấn nước mắt, đáp. “Không ai sinh ra lựa chọn được cha mẹ, nhưng chí ít cũng có thể nắm trong tay vận mệnh của chính mình. Nhưng hoàng thượng người, ngay cả vận mệnh của mình cũng do người khác định đoạt. Trong lòng hoàng thượng sao có thể không đau khổ cho được? Có lẽ mọi người cảm thấy làm như vậy là tốt cho hoàng thượng, và cũng vì hoàng thượng mà đã hy sinh rất nhiều, nhưng có ai nghĩ rằng khi sự thật vỡ lở, hoàng thượng phải đối mặt với tất cả chuyện này như thế nào không?”
Vân Ánh Lục lo âu nhìn ra bóng đêm mịt mùng ngoài cửa sổ.
“Khi đó… khi đó ta cũng là bị bức ép, không còn cách nào khác…” Vạn thái hậu lắp bắp phân bua.
“Nếu thái hậu không có dã tâm, có gì là không thể sống sót”, Vân Ánh Lục thẳng thắng nói tiếp, “dã tâm của thái hậu thật đáng sợ, người không chỉ lợi dụng tấm chân tình của Ngu hữu thừa tướng với mình mà còn nhẫn tâm từ bỏ Ngu Mạn Lăng khi đó hãy còn là hài nhi đỏ hỏn. Hữu thừa tướng, ngài thì sao, tình yêu vĩ đại đến mức khiến ngài quên mất rằng nhân từ và yêu thương con cái chính là tấm lòng người làm cha sao? Thứ mà ông gọi là tình yêu đó rất ích kỷ. Thái hậu, người không cần quá đau xót, tuy Ngu Mạn Lăng không hạ sinh long tôn cho người, nhưng cố ấy sống rất hạnh phúc”.
“Con bé… con bé không phải đã mất rồi sao?” Trái tim Vạn thái hậu như ngừng đập, bà không dám tin vào tai mình, vội vàng hỏi lại.
“Mạn Lăng không chết, cô ấy đã thành thân với thần. Hiện giờ cố ấy đang ở Ngu phủ”. Ngu Tấn Hiên không giấu giếm nữa, từ tốn nói ra sự thật.
“Thật vậy sao? Thật vậy sao?” Vạn thái hậu vui mừng luôn miệng hỏi. “Ai gia muốn xuất cung gặp con bé ngay bây giờ”.
Ngu hữu thừa tướng thất vọng nhìn khuôn mặt bừng sáng của Vạn thái hậu, ông quay người nén tiếng thở dài. Thái hậu đã quên giờ khắc này, hoàng thượng mới là người tan nát cõi lòng sao? Lần đầu tiên, ông bắt đầu hoài nghi về tình yêu thầm lặng dành cho bà suốt mấy chục năm qua của mình.
Vân Ánh Lục lặng lẽ đi ra ngoài. Khó trách Huyên Thần luôn khao khát được yêu thương thật lòng như vậy, hóa ra là vì chàng chưa bao giờ được thực sự yêu thương.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Tấn Hiên, Vân Ánh Lục đã cảm thấy rất thân quen. Cho tới lúc nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của hữu thừa tướng và Ngu Tấn Hiên khi nghe tới việc khôi phục dung mạo cho Ngu nguyên soái, cô đã đoán chắc gương mặt của Ngu Tấn Hiên ắt hẳn giống hệt một ai đó.
Tới khi suy đoán trở thành sự thật, chân tướng bị vạch trần, hết thảy thật là đáng sợ.
Cô vốn không muốn để Huyên Thần biết chuyện mà thêm đau lòng. Nhưng giấy làm sao gói được lửa, cũng đã đến lúc tất cả đều được phơi bày rõ ràng.
Vân Ánh Lục lau giọt lệ nơi khóe mắt, đưa mắt tìm quanh. Huyên Thần của cô giờ này đang ở nơi nào? Đêm tối mờ mịt, hoàng cung rộng lớn. Vân Ánh Lục đã tìm khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng Lưu Huyên Thần đâu.
Cô vội sai La công công huy động tất cả thái giám và cung nữ tìm kiếm. Tới canh bốn, cuối cùng cô cũng thấy Lưu Huyên Thần ngồi trong Phật đường nơi An Nam công chúa ở.
Lưu Huyên Thần quỳ trên bồ đoàn, chắp tay thành tâm hướng Phật. Nguyễn Nhược Nam quỳ bên cạnh, xót xa nhìn hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng bi thương ấy, Vân Ánh Lục phất tay cho tất cả lui rồi ngồi xuống tảng đá lớn phía trước Phật đường, tay chống cằm lặng ngắm bầu trời đêm. Đêm nay là đêm tân hôn đầu tiên, vậy mà Lưu Huyên Thần lại nhốt mình ở trong Phật đường còn cô thì lặng lẽ chờ đợi bên ngoài Phật đường.
Vân Ánh Lục cứ ngồi như vậy cho tới khi tia nắng đầu tiên xuất hiện ở phía chân trời.
Chưa quen với ánh nắng sớm mai rực rỡ, cô cảm thấy mắt vừa cay vừa rát. Cô không nhớ mình có ngủ thiếp đi hay không, chỉ thấy đầu óc trống rỗng, chớp mắt một cái, trời đã sáng.
Cô không nhịn được hắt hơi liên tục mấy cái làm kinh động hai người bên trong.
Trông thấy Vân Ánh Lục mặc nguyên bộ cung trang ngồi trên phiến đá ngoài Phật đường, mặt Nguyễn Nhược Nam thoáng trắng bệch, vội chạy ra ngoài đón.
Lưu Huyên Thần chống tay muốn đứng lên nhưng chân như hóa đá. La công công vội vàng tiến tới đỡ hắn dậy.
“Nương nương! Sao nương nương không vào trong ngồi?”
Nguyễn Nhược Nam bối rối đỡ Vân Ánh Lục dậy. Vân Ánh Lục cười ảm đạm, khẽ nói. “Trời đêm đẹp quá, tôi mải ngắm nên ngủ quên mất”.
Nguyễn Nhược Nam thầm nghĩ, đêm qua không trăng không sao, nương nương ngắm cảnh đêm gì chứ?
“Uyển Bạch!” Lưu Huyên Thần cuối cùng cũng nhúc nhích được đôi chân tê cứng, đứng lên. Hắn cung kính vái tạ Bồ Tát rồi mới rời khỏi Phật đường.
Vân Ánh Lục nhìn Lưu Huyên Thần thầm nghĩ, đây là Lưu hoàng thượng tuấn tú, phong lưu, nho nhã sao? Hai mắt hắn đỏ ngầu, râu ria lởm chởm, vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt trống rỗng, long bào nhăn nhúm, chỉ có vương miện ngay ngắn trên đầu là còn thể hiện chút phong thái đế vương.
“Huyên Thần, thiếp đói bụng rồi, chàng có cùng thiếp trở về tẩm điện dùng điểm tâm không?” Mới sớm mùa thu mà sao nắng chói chang quá vậy, cô nâng áo tay lên che bớt ánh mặt trời.
Lưu Huyên Thần bước lại gần, dùng thân mình che nắng cho cô. Lòng hắn xót xa khi chạm tới bàn tay lạnh ngắt của nàng, bộ cung trang cũng thấm đẫm sương đêm, rốt cuộc nàng đã ngồi chờ bên ngoài bao lâu rồi?
Lưu Huyên Thần kéo nàng vào lòng, thì thầm. “Trẫm cũng đói bụng rồi, chúng ta về tẩm điện thôi!”
Vân Ánh Lục mỉm cười, gật đầu từ biệt Nguyễn Nhược Nam. Công chúa An Nam miễn cưỡng vẫy tay, xoay người bước vào.
Hoàng cung hôm nay im lặng lạ kỳ, không còn vẻ huyên náo như tối hôm qua, ngoại trừ những dải lụa đỏ treo trên cành cây, lầu các là còn lưu lại chút không khí vui mừng của tân hôn. Nhìn những thứ đó, Vân Ánh Lục mới tìm được một chút cảm giác của hôn lễ.
Ngự thiện phòng làm đủ loại bánh trái dâng lên cho hoàng thượng và hoàng hậu dùng điểm tâm.
Sau khi ăn xong, Vân Ánh Lục giục Lưu Huyên Thần đi tắm bởi bộ dạng hiện tại của hắn thật tổn hại đến hình tượng đế vương. Hoàng đế đại hôn, điện Nghị Chính nghỉ thiết triều ba ngày, nên vợ chồng cũng có thời gian gần gũi nhau hơn.
Lưu Huyên Thần gật đầu, cho đám thái giám, cung nữ lui hết ra ngoài, kéo Vân Ánh Lục tới gần bồn tắm còn bốc hơi nghi ngút, ôm lấy cô, mệt mỏi thốt lên mấy từ. “Uyển Bạch, giúp trẫm”.
Vân Ánh Lục sững người trong giây lát rồi nói. “Huyên Thần, thiếp và chàng đã thành thân, giữa chúng ta không cần nói lời giúp đỡ, chàng chính là thiếp, thiếp cũng là chàng”. Cô tháo tóc, cởi bỏ y phục cho hắn, mỗi lớp áo được cởi ra, mặt cô lại thêm đỏ bừng, nhưng ánh mắt không hề trốn tránh.
Lưu Huyên Thần ngâm mình trong nước ấm, chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài não nề. Vân Ánh Lục xắn tay áo, dịu dàng chà xát bờ vai rộng lớn của hắn, giúp hắn vấn tóc gọn gàng. Hắn kéo cô lại gần, hôn lên đôi môi anh đào quen thuộc. Nụ hôn vội vàng này không ẩn chứa bất kỳ dục vọng nào mà tuyệt vọng như người rơi xuống nước vớ được cọng rơm cứu mạng, ra sức bấu víu.
Vân Ánh Lục lặng im để mặc hắn hôn. Nếu có thể khiến hắn cảm thấy ấm áp hơn cô nguyện hy sinh cả thân mình.
“Uyển Bạch, đã để nàng phải chịu ấm ức rồi”. Hắn yêu thương hôn khẽ vuốt má cô.
“Được rồi, được rồi. Ấm ức thì chưa hẳn nhưng có chút kỳ lạ đấy”. Vân Ánh Lục mỉm cười dịu dàng, lấy thêm ít nước ấm cho hắn.
Lưu Huyên Thần lắc đầu, hắn với tay lấy chiếc khăn vắt bên cạnh, lau khô người rồi quay sang nói với cô. “Hôm nay ta cùng nàng hồi phủ thăm cha mẹ”.
Về phủ thăm cha mẹ ư? Vân Ánh Lục ngạc nhiên chớp mắt mấy lần. Mấy hôm trước Mãn Ngọc đã kể cho cô nghe toàn bộ lễ tiết thành thân, trong đó làm gì có mục hồi phủ thăm cha mẹ này!
Sau ngày tân hôn, tân lang và tân nương sẽ về nhà mẹ đẻ của cô dâu để thăm hỏi. Đây là tập tục thành thân trong dân gian, còn đối với đế vương hoàn toàn không có yêu cầu này.
Hoàng đế triều Ngụy xuất cung là một chuyện vô cùng phiền hà, phức tạp thế nên Vân Ánh Lục không khỏi băn khoăn, khó xử.
“Chúng ta vẫn như trước, chỉ cần ngồi kiệu nhỏ xuất cung là được”. Đôi mắt đen thâm trầm của Lưu Huyên Thần nhìn thấu tâm tư cô.
“Thiếp chỉ muốn chúng ta đi dạo trong ngự hoa viên một lát, có được không? Hôm qua, nhiều nghi thức quá, thiếp hơi mệt”. Cô ngượng ngùng từ chối khéo.
“Về thăm cha mẹ nàng rồi hồi cung nghỉ ngơi sau”. Lưu Huyên Thần kiên trì thuyết phục.
“Vậy chúng ta có phải tới thỉnh an thái hậu trước không?” Vân Ánh Lục cẩn trọng hỏi.
Lưu Huyên Thần nheo mắt, lạnh lùng đáp. “Bây giờ bà ấy còn ở trong cung sao? Chắc chắn là đã tới Ngu phủ từ sớm rồi”.
“Huyên Thần!” Vân Ánh Lục ôm lấy hắn an ủi. “Chàng đừng kìm nén như vậy, được không? Ở đây không có ai, chàng cứ khóc đi, hay hét thật to vào, giải tỏa hết những đau đớn trong lòng. Thiếp là thê tử của chàng, có gì mà chàng không thể nói với thiếp chứ?”
Lưu Huyên Thần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, dịu dàng ôm lấy cô vỗ về. “Uyển Bạch, bây giờ ta rất ổn, nàng không cần lo lắng. Nàng nghe xem, hoàng cung thật yên tĩnh, thành Đông Dương cũng thật yên bình, tất cả đều nguyên vẹn đó thôi”.
Trái tim cô đau đớn hụt hẫng, nước mắt cứ thế trào ra không ngừng.
Chàng sao có thể vẫn ổn chứ? Bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh còn trong lòng bão tố quay cuồng, Huyên Thần đã đóng chặt cánh cửa trái tim mình, ngăn cách mọi người ở bên ngoài, kể cả cô.
Đây là kiêu ngạo của đế vương hay là tôn nghiêm của một người đàn ông? Có lẽ là cả hai.
Vân Ánh Lục vội đáp, “Để Mãn Ngọc giúp thiếp thay y phục đã”.
Nói rồi, cô vội chạy ra ngoài, không muốn để Lưu Huyên Thần nhìn thấy nước mắt của mình.
Lưu Huyên Thần nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương và phiền muộn.
Chuyện kinh thiên động địa ở hoàng cung tối qua, người trong Vân phủ không hề hay biết. Hôm qua, trong phủ bận rộn tối mắt tối mũi, bọn họ vừa chợp mắt đã phải thức dậy thu dọn, chẳng có thời gian rỗi mà ra ngoài nên không hề hay biết lúc này toàn thành Đông Dương đang xôn xao tin đồn về thân thế hoàng đế Lưu Huyên Thần. Tối qua, văn võ bá quan tham dự tiệc cưới, người nào về nhà mà không kể cho phu nhân nghe chuyện như trong tiểu thuyết ấy chứ. Phu nhân nghe xong, tức tốc kể cho đám thiếp thất nghe, đám thiếp thất lập tức thì thào kể lại cho nha hoàn… Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong một đêm, dân chúng toàn thành đều biết đương kim thiên tử Lưu Huyên Thần là cậu bé nghèo tráo đổi với tiểu công chúa, là hoàng thượng giả mạo.
Trong phủ đang bận rộn thì bỗng người trông cửa hoảng hốt chạy vào bẩm báo, nương nương hồi phủ thăm nhà, khiến Vân viên ngoại và phu nhân thiếu chút nữa giật mình ngã ngửa.
Lưu Huyên Thần mặc bộ trường bào màu trắng ngà, ngọc thụ lâm phong nắm tay Vân Ánh Lục mặc bộ váy la màu hồng nhạt đi vào trong sân. Hắn mỉm cười bảo mọi người không cần đa lễ, chỉ là hắn muốn dẫn nương nương hồi phủ một lát thôi, về sau muốn xuất cung cũng không dễ dàng như vậy.
Thái độ khiêm tốn của Lưu Huyên Thần khiến mọi người trong phủ cảm động đến rơi nước mắt, Lưu Huyên Thần còn không cho phép mọi người tiếp đón bọn họ, cứ tiếp tục việc đang làm dở là được rồi. Nhưng nào ai dám phạm thượng như vậy, vì thế cả bọn cứ câu nệ đứng nguyên tại chỗ. Vân Ánh Lục đành dẫn Lưu Huyên Thần lên khuê phòng, khi đó, mọi người mới dám thả lỏng tay chân mà làm việc.
Trong phòng, Lưu Huyên Thần im lặng lật giở mấy quyển sách thuốc trên bàn, Vân Ánh Lục lặng lẽ ngồi bên cạnh, khẽ hỏi hắn có muốn ngủ một chút không. Hắn xua tay từ chối rồi đặt cô ngồi lên đầu gối.
Cô bất an nhìn ra bên ngoài, sợ có người đột nhiên bước vào.
“Huyên Thần, đây là Vân phủ”.
“Ta biết, đây là khuê phòng của nàng, không phải hoàng cung, ta chỉ muốn thả lỏng người một chút thôi”. Hắn lặng lẽ tháo trâm, xổ tung mái tóc đen mượt của cô ra. Tiếp đó, hắn vùi mặt mình vào tóc cô, hít một hơi thật sâu, “Uyển Bạch, ông trời vì sao lại sắp xếp cho nàng và trẫm gặp nhau?”
Vân Ánh Lục mỉm cười, “Trước kia chúng ta không phải đã nói rồi sao, là để giúp chàng sinh con đẻ cái mà! Huyên Thần, chàng… muốn có con sao?”
“Không phải”. Lưu Huyên Thần siết chặt vòng tay ôm cô. “Ta rất mệt mỏi, không muốn nghĩ ngợi gì cả, chỉ muốn yên tĩnh ngồi thế này một lát”.
“Vậy để thiếp xuống, ôm như vậy, chàng sẽ càng thêm mệt”.
“Không, Uyển Bạch, ta thích ôm nàng như vậy”.
Cô đỏ mặt, đành phải ngồi yên lặng trong lòng hắn.
“Uyển Bạch, nàng có thất vọng về ta không?”
“Vì sao thiếp phải thất vọng?”
“Ta không còn là thiên tử cao cao tại thượng mà chỉ là một người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt”.
Vân Ánh Lục cong môi đáp, “Hôm thiếp mua bánh bao, mắt ông chủ thiếu chút nữa là rớt khỏi tròng. Bọn họ cứ nghĩ thiếp là tiên tử thì không ăn mấy đồ ăn nhân gian bình thường, nào ngờ thiếp ngửi mùi của bánh bao mà chảy cả nước miếng”.
Lưu Huyên Thần bật cười ảm đạm.
‘Uyển Bạch, trước khi tới đây, nàng có từng thích người nào không?”
“Không, à, thiếp có một vị hôn phu, nhưng hắn không yêu thiếp mà chỉ lợi dụng thiếp hòng chiếm đoạt tài sản của cha thiếp thôi. Hắn nói thiếp là một cô vợ rất có giá trị sử dụng”.
Lưu Huyên Thần nhướng mày, khẽ hỏi. “Nàng… yêu hắn sao?”
“Không, trước khi xuyên không, thiếp đã chia tay với hắn. Mà sao hôm nay chàng lại hỏi chuyện này?”
“Ta muốn hiểu rõ hơn về nàng, Uyển Bạch, ngày mai ta…” Trái tim Lưu Huyên Thần như bị thanh kiếm sắc bén đâm phải, tê tái cõi lòng.
“Huyên Thần, ngày mai làm sao?” Vân Ánh Lục chớp mắt nói tiếp “ngày mai cải trang xuất cung, đi dạo chợ thành Bắc, ở đó có rất nhiều quán trà, quán hát”.
Lưu Huyên Thần mỉm cười như có như không, tuyệt nhiên không đáp lời.
Hai người ăn trưa ở Vân phủ rồi trở về cung. Sau khi hồi cung, Lưu Huyên Thần ở ngự thư phòng phê duyệt mấy bản tấu chương khẩn cấp, một hồi lâu không ra ngoài. Phu nhân Ngu hữu thưa tướng tiến cung thỉnh cầu tấn kiến, hắn cũng từ chối không gặp.
Vạn thái hậu từ phủ Ngu hữu thưa tướng hồi cung, đến tẩm điện gặp Vân Ánh Lục, hỏi hoàng thượng hôm nay thế nào? Vân Ánh Lục bình thản thông báo tâm tình của hoàng thượng vẫn tốt.
Vạn thái hậu muốn nói gì đó rồi lại thôi, không dám đối diện với ánh mắt trong trẻo của Vân Ánh Lục nên bà ngồi một lát rồi hồi cung.
Đổi lại người khác, qua chuyện đêm qua nhất định sẽ không dám ra ngoài, đoạn tuyệt nhân thế, hoặc tự sát tạ tội. Nhưng việc Mạn Lăng vẫn còn sống giúp bà kiên cường hơn nhiều. Bà rất lưu luyến thời gian còn lại, ở tuổi gần đất xa trời này, bà muốn tiếp tục sống, để đợi tới ngày Mạn Lăng mang thai, đợi cho Mạn Lăng sinh hạ hài nhi, đợi cho đứa bé lớn lên. Vinh hoa phú quý xét cho cùng chỉ là mây trôi gió thoảng, chỉ có tình thân mới là chân thực đáng quý. Có điều hoàng thượng… Không, không, hoàng thượng bây giờ đã có Vân hoàng hậu, Tề vương cũng đã bị khống chế, rồi người sẽ vui vẻ lại thôi.
Vạn thái hậu quay đi quay lại vài lần, nhìn ánh nắng vàng hắt ra từ mái cong tẩm điện, lẩm bẩm tự nói một mình.
Trời sẩm tối, Lưu Huyên Thần trở về tẩm điện. Sau khi dùng xong bữa tối, hai người nói chuyện vài câu rồi đi nghỉ sớm.
Vân Ánh Lục trằn trọc khó ngủ, mãi cho tới canh bốn, cô mới chợp mắt.
Nhưng chỉ một lúc sau, bên tai vẳng nghe tiếng khóc thảm thiết, Vân Ánh Lục giật mình tỉnh dậy, Lưu Huyên Thần đã bỏ đi tự bao giờ, chỉ để lại dưới gối một phong thư.
Trái tim Vân Ánh Lục như sắt lại, cô run rấy cầm lấy bức thư trong lúc Mãn Ngọc nước mắt giàn giụa luống cuống chạy vào, vén màn sa lên. La công công rưng rưng nước mắt đứng ngoài nhìn cô, hai tay run run nâng một đạo thánh chỉ.