Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Giờ cô nên làm gì đây?
Ánh mắt Đỗ Tử Bân sắc bén khác thường, khí thế bức người của anh ta khiến ai ai cũng phải tim đập chân run, thần trí hoảng loạn, không khảo mà xưng. Liệu nàng có nên khai báo thành thật mọi việc để được khoan hồng?
Vân Ánh Lục vô ý đụng phải chén trà trên bàn làm cái chén rơi xoảng xuống đất.
“Nàng… đã từng gặp phạm nhân?” Đỗ Tử Bân quyết định hỏi thẳng.
Vân Ánh Lục đang rất lung túng, ánh mắt không dám nhìn thẳng, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng.
Vân Ánh Lục đang thần hồn điên bát đảo, nghe Đỗ Tử Bân nói thế, miệng lưỡi quấn ríu cả lại. “Tôi… tôi…”
Tần Luận bất ngờ kéo cô vào lòng, dịu dàng lên tiếng: “Nàng chóng mặt phải không? Đỗ công tử, tối hôm qua Ánh Lục bị sốt cao, thân thể yếu ớt, lại còn không chịu ăn gì nên ta mới dẫn nàng đến đây thay đổi khẩu vị. Đỗ huynh cũng ngồi xuống đây uống một chút rượu nhạt cùng chúng tôi đi. Tiểu nhị, mau đem đồ ăn lên”.
Vân Ánh Lục đang không biết trả lời Đỗ Tử Bân thế nào, vừa hay lại có chỗ trốn lý tưởng, nên ngoan ngoãn ngồi im như thóc.
Đỗ Tử Bân mắt như tóe lửa, hận tới mức muốn hộc cả máu. Ôm ôm ấp ấp tình tứ giữa chốn đông người như vậy mà còn nói là không thích Tần công tử, nếu thích thì còn ra dạng gì nữa?
Nha đầu kia, sao càng lớn càng khiến người ta phải thất vọng như vậy?
Đỗ Tử Bân đang tan nát cõi lòng nên cũng không tiếp tục truy cứu, ôm vẻ mặt sầu muộn nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Không quấy rầy hai người nữa”.
“Vậy chúng ta cũng không gây trở ngại cho Đỗ huynh thi hành công vụ”. Tần Luận cười tủm tỉm, dịu dàng vỗ lưng Vân Ánh Lục.
Đỗ Tử Bân mím chặt môi, nhìn khắp lượt căn phòng rồi ngẩng cao đầu đi ra ngoài, mấy sai dịch cũng lập tức đi theo.
“Được rồi, nàng mau dùng bữa đi”. Tần Luận khẽ nheo mắt nhìn ra ngoài, đám người Đỗ Tử Bân lại đi vào một tửu lâu khác.
“Tần công tử, chúng ta…” Vân Ánh Lục nuốt nước bọt, có chút luống cuống rồi.
“Ánh Lục, nàng có thấy chỗ này thích hợp để nói chuyện tâm tình không?” Tần Luận nắm tay cô đầy tình tứ, nhưng lại nháy mắt ra ám hiệu với cô. Vân Ánh Lục hiểu ý cúi đầu uống chén trà nóng, ánh mắt đảo quanh mấy vòng, chẳng lẽ ở đây còn có người theo dõi hay sao? Đỗ Tử Bân bắt đầu hoài nghi cô rồi? Vân Ánh Lục không khỏi rùng mình sợ hãi.
Ông chủ tiệm đích thân mang thức ăn lên, vồn vã đứng bên cạnh hàn huyên vài câu với bọn họ. Lúc này, ở góc phòng khác chợt rộ lên tiếng cổ vũ ầm ĩ, một nam nhân mặc áo lam, tay phe phẩy quạt giấy, ung dung tiến đến giữa phòng, lịch sự hành lễ với mọi người.
“Kính thưa các vị đại lão gia, đại nhân, đại quan, đại muội…”
Lập tức một tràng cười rộ lên khắp phòng. Tần Luận nhăn mặt quay sang Vân Ánh Lục thì thào, “Sắp có chuyện hay để nghe đấy, nàng cứ chờ mà xem…”
Vân Ánh Lục háo hức ngẩng đầu lên nghe. Người áo lam thong thả xòe quạt, lanh lảnh vào chuyện, “Hôm nay các vị sẽ được nghe môt chuyện liên quan đến triều Ngụy chúng ta, vô cùng, vô cùng…”
Mọi người đồng thanh hỏi: “Vô cùng gì chứ?”
“Vô cùng lạ tai”.
Tần Luận nheo mắt, mỉm cười chờ đợi. Vân Ánh Lục bản tính vốn hiếu kỳ, chăm chú lắng nghe, không bỏ sót Từ Ânào.
“Chuyện lạ tai thế nào?” Mọi người lại nhao nhao hỏi tiếp.
“Chuyện về hoàng tử và cậu bé nghèo”. Người áo lam mỉm cười, chậm rãi kể tiếp: “Chuyện rằng ở hoàng cung nọ có một vị hoàng tử rất hay lẻn ra ngoài chơi, trong một lần tình cờ, hoàng tử gặp một cậu bé nghèo có ngoại hình giống mình như đúc, cơ duyên xảo hợp, ngay lập tức hai cậu trở thành bạn tốt của nhau. Một ngày kia, hoàng tử dẫn cậu bé nghèo vào hoàng cung, cậu bé lập tức bị hoàng cung nguy nga hấp dẫn nên nổi tà tâm, lợi dụng sự tin tưởng của bạn để hạ độc sát hại, còn mình thì giả dạng hoàng tử ngồi lên ngai vàng…”
“Ồ!” Mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc. Trên đời này có chuyện lộng giả thành chân thế sao?
“Đây là chuyện thật hay chuyện bịa?” Một người đứng bật dậy hỏi.
Người áo lam khép quạt lại, kết thúc câu chuyện của mình. “Mọi chuyện trên đời này, thật cũng là giả, giả cũng là thật, liệu có mấy ai có thế nói rõ được?”
“Vậy phiền ngươi về nha môn một chuyến để giải thích cho rõ ràng!”
Ngay lập tức, trong tiếng người huyên náo như ong vỡ tổ, mấy sai dịch lúc nãy không biết từ đâu xông ra, hất tung bàn ghế, áp giải người áo lam.
“Các ngươi muốn làm gì?” Người áo lam trừng mắt, hỏi.
“Chuyện ngươi kể đặc sắc lắm, chúng ta muốn mời ngươi tới nha môn bộ Hình kể tiếp ấy mà!” Một sai dịch vừa đáp vừa lạnh lùng bẻ ngoặt hai tay của người kể chuyện lôi ra ngoài.
“Ta… chuyện ban nãy là bịa xằng nhảm nhí, ta không có ý bêu xấu đương kim thánh thượng”. Người áo lam nhanh chóng nắm bắt được hoàn cảnh yếu thế của mình, vội vàng phân bua. Đáng tiếc là không ai đếm xỉa đến lời hắn.
Đỗ Tử Bân đứng ở đầu đường, điềm tĩnh quan sát chiếc xe tù nhốt người áo xanh đang lọc cọc lăn qua, trong thoáng chốc, khu phố lại náo nhiệt như thường. Tại quán Vượng Trai, ngoại trừ Tần Luận, những người khác đều xôn xao bàn tán, khiếp sợ ngỡ ngàng.
Vân Ánh Lục thở dài buông đũa. Cô thật sự không hiểu, tại sao thành Đông Dương lại bị khủng bố trắng thế chứ? Trong quán ăn mà cũng có mật thám trà trộn, kể chuyện mua vui mà cũng bị xem là vi phạm quy pháp sao?
“Nàng no rồi sao?” Tần Luận ân cần hỏi.
Vân Ánh Lục im lặng gật đầu. Sau khi gọi tiểu nhị đến thanh toán, Tần Luận vội kéo cô rời khỏi Vượng Trai, hai người không đi tới phía tây chợ như dự định, mà lên thẳng xe ngựa. Tần Luận thấp giọng dặn dò xa phu một câu, xa phu vung roi đánh xe chạy dọc theo ngã tư đường.
“Được rồi, hiện tại chúng ta đã an toàn, nàng muốn hỏi chuyện gì cũng được, nhưng trước khi hỏi, ta muốn biết nàng giúp gã thương nhân Ba Tư kia chuyển thư cho ai?” Tần Luận đột ngột thay đổi nét mặt, nghiêm túc hỏi Vân Ánh Lục.
“Tôi đã hứa sẽ giữ kín chuyện này với người ấy rồi, anh đừng hỏi nữa”. Vân Ánh Lục vẫn kiên quyết giữ vững lập trường.
Nếu bây giờ Tần Luận có thanh đao trong tay, hắn ắt phải bổ cái đầu đá của Vân Ánh Lục ra để thanh tẩy đầu óc cho nàng.
“Ánh Lục, nàng có biết tình hình hiện giờ nghiêm trọng thế nào không? Nói ta biết đi, có phải nàng đã để mình bị cuốn vào vòng xoáy thị phi trong cung?” Hắn sợ làm cô hoảng sợ nên đành mềm mỏng dò hỏi. “Có biết được đầu đuôi câu chuyện thì ta mới giúp nàng được, gã hàng xóm của nàng vốn là người không dễ đối phó, nàng tuyệt đối không được để lộ chân tướng, nhất định phải suy nghĩ kĩ rồi hãy nói”.
“Tần công tử, đầu đuôi câu chuyện này rất đơn giản. Một người nhờ tôi chuyển thư, rồi lại có một người ép buộc tôi đến trị thương cho một người”. Vân Ánh Lục thận trọng buông lời.
“Vậy lần tới nàng còn định đóng vai người tốt nữa không?” Ánh mắt sắc bén của Tần Luận hướng thẳng về phía cô. Lập trường của nha đầu này thật kiên định, e là hắn phải tự tìm hiểu ngọn ngành mọi chuyện thôi.
“Đó chỉ là chuyện nhấc tay thôi mà, tôi đâu có làm gì sai”.
“Nhưng nàng cũng nên biết nhìn mặt mà giúp người”. Tần Luận oán hận đáp trả.
Vân Ánh Lục đuối lý im lặng. Ngay từ lần đầu gặp Cổ Lệ, cô đã linh cảm cô công chúa này không phải là người đơn giản, nhưng không nghĩ lại phức tạp đến độ này! Có phải Thác Phu vào cung là để ám sát Lưu hoàng thượng không? Trời ạ, có phải thiếu chút nữa cô đã gián tiếp ám hại Lưu hoàng thượng không?
Trong lòng Vân Ánh Lục run sợ như thể phạm phải tội lỗi đại nghịch bất đạo.
“Được rồi, không nhắc tới việc này nữa”. Tần Luận thở dài, “Gã thương nhân Ba Tư kia chắc sẽ rời thành Đông Dương nhanh thôi, mọi việc rồi sẽ nhanh chóng trôi qua, việc nàng cần làm lúc này là lập tức gạt bỏ hết mọi chuyện trong đầu đi”.
“Tần công tử, anh thử nói xem vì sao bọn họ lại bắt người áo lam kia?” Vân Ánh Lục hỏi, “Trong thành Đông Dương chẳng lẽ không có tự do ngôn luận sao?”
Tần Luận mơ hồ mỉm cười, “Gần đây trong thành bùng lên lời đồn đại rằng đương kim thiên tử là đứa bé nghèo bị tráo làm thái tử từ khi còn rất nhỏ. Nói cách khác, người ngồi trên ngôi cửu ngũ kia chính là hoàng thượng giả mạo”.
“Sao lại như thế được?” Vân Ánh Lục trợn mắt chau mày. Ngay như trong bệnh viện phụ sản, hàng ngày có đến mấy trăm đứa trẻ được sinh ra mà còn không có chuyện trả nhầm con, nữa là trong hoàng cung, bao nhiêu người vây quanh một sản phụ, có muốn nhầm cũng khó mà nhầm được!
Tần Luận lắc đầu, đăm chiêu đáp. “Chuyện này chẳng thể rõ được, chỉ biết rằng tin đồn này lan khắp phố lớn ngõ nhỏ khiến cho chỗ nào cũng đầy mật thám, chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút cũng đã có người phải vào ngục tối. Nàng ở bên ngoài nói chuyện cũng phải giữ mồm giữ miệng đấy”.
“Ôi, đúng là trên cao gió lạnh[3]”. Vân Ánh Lục chép miệng, “Hoàng thượng thật là đáng thương”.
[3] Nguyên văn là “cao xứ bất thắng hàn” trích trong bài dân ca Thủy điệu ca đầu – Trung thu thời Bắc Tống.
“Nàng đồng cảm với hoàng thượng sao?” Tần Luận kinh ngạc.
“Chẳng lẽ hoàng thượng không đáng được đồng cảm?” Vân Ánh Lục hỏi ngược lại, “Ngày ngày ngoài chuyện quốc sự bộn bề, anh ta vừa phải đề phòng bị ám sát lật đổ vừa phải dỗ dành đám phi tần đông đúc trong hậu cung, bây giờ lại còn bị đặt điều phỉ báng, cuộc sống thật lắm thăng trầm”.
Tần Luận phì cười, ban đầu hắn còn giữ ý cười mím, về sau không nhịn được ôm bụng cười ha hả, trào cả nước mắt.
Xe ngựa thong dong gõ nhịp trên đường một lúc rồi dừng lại trước chùa Từ Ân. Hai người họ cùng dạo quanh chốn cũ, mẫu đơn đã tàn, nhưng khách hành hương vẫn không giảm đi là mấy. Đứng bên ao Dưỡng Sinh, nhớ lại tình cảnh hôm xem mắt, Tần Luận càng thêm xao động trong lòng.
Trong cảng sắc cỏ cây tươi đẹp, gió núi hiu hiu mát mẻ, mọi u ám trong lòng Vân Ánh Lục dần được rũ bỏ, nét cười tưới tắn hơn bội phần.
Tần Luận cả mừng, vội nắm tay cô hàn huyên đủ chuyện để làm đẹp lòng giai nhân. Hai người ở trên núi tới tận lúc trời xế bóng mới quay về.
Trên đường vào thành, lúc ngang qua khách điếm Thác Phu ở, Vân Ánh Lục khẽ đẩy mành xe, nhìn theo cho đến khi khuất hẳn. Đột nhiên cô chợt nhận ra trên đời này có rất nhiều chuyện đều từ chữ “duyên” mà thành.
Tần Luận tiếp tục dẫn Vân Ánh Lục tới phường Vong Ưu ở khu phố phía bắc thành Đông Dương.
Do trong nội thành có lệnh cấm đi lại ban đêm nên ngoại trừ quý tộc đại quan ra, bách tính rất ít khi rời nhà vào buổi tối. Nhưng ở phường Vong Ưu, đêm đến mới là lúc náo nhiệt nhất. Phường Vong Ưu, tên cũng như nghĩa, là nơi để tiêu sầu giải buồn với đủ loại thanh lâu, rạp hát, quán trà… Thường thường sau khi trời nhá nhem tối, tao nhân mặc khách, quan viên hào sảng mới ghé đến chơi đùa thâu đêm, đến tận lúc bình minh ló rạng, mới tốp năm tốp ba túy lúy ra về.
Khi Tần Luận và Vân Ánh Lục tới phường Vong Ưu, mặt trời đã tắt bóng. Trên phố, đèn lồng bắt đầu được treo khắp, từng tốp người bắt đầu xuất hiện trên con đường quanh co uốn khúc. Vân Ánh Lục hứng thú quan sát mọi thứ xung quanh.
“Chẳng phải nàng từng là khách quen ở đây sao, Vân Nhĩ Thanh công tử?” Tần Luận giở giọng điệu trêu chọc. Hắn dịu dàng đặt tay lên eo Vân Ánh Lục, đề phòng cô bị xô đẩy.
Vân Ánh Lục nhún vai ra chiều không quan tâm, cô mải nhìn theo một cô nương xinh đẹp vừa đi ngang qua, mang theo mùi hương quyến rũ trong gió.
“Các cô nương hồng bài ở đây đều là tri kỷ của nàng đấy”. Tần Luận chỉ vào dãy lầu cao nối nhau san sát, đèn lồng sáng rực, phản chiếu những gương mặt đậm đà phấn son. “Nhưng hôm khác hẵng tới, hôm nay chúng ta đi nghe hí khúc đã”.
Bóng tối mỗi lúc một sâu, tiếng mõ điểm canh đã vang khắp nơi.
Tần Luận dẫn Vân Ánh Lục theo dòng người đi qua một cánh cổng sơn đen. Khu nhà rộng lớn này có ba cửa, bên trong là dãy hành lang uốn khúc hoa lệ cùng lầu son gác tía lộng lẫy tráng lệ, khoảng trống chính giữa còn được dựng một sân khấu rộng lớn. Từng nhóm vũ nữ thướt tha đứng hai bên sân khấu, cổ áo trễ nải để lộ khoảng ngực trắng muốt như bạch ngọc, đầu cài kim bộ diêu[4] lấp lánh, làn váy mỏng làm nổi bật lên thân hình khêu gợi quyến rũ, duyên dáng yểu điệu.
[4] Một dạng trang sức bằng vàng hoặc bạc gắn lục lạc của các vũ công Ba Tư xưa.
Đường đường là thiên kim đại tiểu thư nhưng Vân Ánh Lục không khỏi dán chặt mắt vào đám vũ nữ trước mặt. Tần Luận bật cười, đưa cô tới ngồi dãy ghế ngay sát sân khấu.
“Không được đi đâu đấy, ta đi một chút sẽ quay lại”. Tần Luận ghé sát tai cô thì thào.
Cô gật đầu, mắt vẫn hướng lên sân khấu. Phía sau tấm màn đỏ có mấy bóng người đang lúi húi chỉnh sửa gì đó. Bên cạnh là hai cây nến lớn, cao tầm một trượng, tỏa chiếu sân khấu rực rỡ như ban ngày.
Lúc này, cánh màn sân khấu chậm rãi mở ra, một cô nương mặc áo trắng váy đỏ, che mặt bằng tấm sa mỏng, trông rất yểu điệu thướt tha.
Đám người ở bên dưới lập tức hò hét vang dội: “Đào Hồng cô nương!”, “Đào Hồng cô nương!”
Cái tên này nghe rất quen, Vân Ánh Lục khẽ nhíu mày nghĩ thầm. Nhạc công ở phía sau sân khấu ôm đàn tì bà gảy một nốt nhạc trong trẻo làm thanh âm huyên náo dưới sân khấu dần lắng xuống. Mọi người nín thở lắng nghe khúc nhạc dạo đầu, cô gái xoay người, thánh thót cất tiếng hát.
Ánh mắt Đỗ Tử Bân sắc bén khác thường, khí thế bức người của anh ta khiến ai ai cũng phải tim đập chân run, thần trí hoảng loạn, không khảo mà xưng. Liệu nàng có nên khai báo thành thật mọi việc để được khoan hồng?
Vân Ánh Lục vô ý đụng phải chén trà trên bàn làm cái chén rơi xoảng xuống đất.
“Nàng… đã từng gặp phạm nhân?” Đỗ Tử Bân quyết định hỏi thẳng.
Vân Ánh Lục đang rất lung túng, ánh mắt không dám nhìn thẳng, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng.
Vân Ánh Lục đang thần hồn điên bát đảo, nghe Đỗ Tử Bân nói thế, miệng lưỡi quấn ríu cả lại. “Tôi… tôi…”
Tần Luận bất ngờ kéo cô vào lòng, dịu dàng lên tiếng: “Nàng chóng mặt phải không? Đỗ công tử, tối hôm qua Ánh Lục bị sốt cao, thân thể yếu ớt, lại còn không chịu ăn gì nên ta mới dẫn nàng đến đây thay đổi khẩu vị. Đỗ huynh cũng ngồi xuống đây uống một chút rượu nhạt cùng chúng tôi đi. Tiểu nhị, mau đem đồ ăn lên”.
Vân Ánh Lục đang không biết trả lời Đỗ Tử Bân thế nào, vừa hay lại có chỗ trốn lý tưởng, nên ngoan ngoãn ngồi im như thóc.
Đỗ Tử Bân mắt như tóe lửa, hận tới mức muốn hộc cả máu. Ôm ôm ấp ấp tình tứ giữa chốn đông người như vậy mà còn nói là không thích Tần công tử, nếu thích thì còn ra dạng gì nữa?
Nha đầu kia, sao càng lớn càng khiến người ta phải thất vọng như vậy?
Đỗ Tử Bân đang tan nát cõi lòng nên cũng không tiếp tục truy cứu, ôm vẻ mặt sầu muộn nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Không quấy rầy hai người nữa”.
“Vậy chúng ta cũng không gây trở ngại cho Đỗ huynh thi hành công vụ”. Tần Luận cười tủm tỉm, dịu dàng vỗ lưng Vân Ánh Lục.
Đỗ Tử Bân mím chặt môi, nhìn khắp lượt căn phòng rồi ngẩng cao đầu đi ra ngoài, mấy sai dịch cũng lập tức đi theo.
“Được rồi, nàng mau dùng bữa đi”. Tần Luận khẽ nheo mắt nhìn ra ngoài, đám người Đỗ Tử Bân lại đi vào một tửu lâu khác.
“Tần công tử, chúng ta…” Vân Ánh Lục nuốt nước bọt, có chút luống cuống rồi.
“Ánh Lục, nàng có thấy chỗ này thích hợp để nói chuyện tâm tình không?” Tần Luận nắm tay cô đầy tình tứ, nhưng lại nháy mắt ra ám hiệu với cô. Vân Ánh Lục hiểu ý cúi đầu uống chén trà nóng, ánh mắt đảo quanh mấy vòng, chẳng lẽ ở đây còn có người theo dõi hay sao? Đỗ Tử Bân bắt đầu hoài nghi cô rồi? Vân Ánh Lục không khỏi rùng mình sợ hãi.
Ông chủ tiệm đích thân mang thức ăn lên, vồn vã đứng bên cạnh hàn huyên vài câu với bọn họ. Lúc này, ở góc phòng khác chợt rộ lên tiếng cổ vũ ầm ĩ, một nam nhân mặc áo lam, tay phe phẩy quạt giấy, ung dung tiến đến giữa phòng, lịch sự hành lễ với mọi người.
“Kính thưa các vị đại lão gia, đại nhân, đại quan, đại muội…”
Lập tức một tràng cười rộ lên khắp phòng. Tần Luận nhăn mặt quay sang Vân Ánh Lục thì thào, “Sắp có chuyện hay để nghe đấy, nàng cứ chờ mà xem…”
Vân Ánh Lục háo hức ngẩng đầu lên nghe. Người áo lam thong thả xòe quạt, lanh lảnh vào chuyện, “Hôm nay các vị sẽ được nghe môt chuyện liên quan đến triều Ngụy chúng ta, vô cùng, vô cùng…”
Mọi người đồng thanh hỏi: “Vô cùng gì chứ?”
“Vô cùng lạ tai”.
Tần Luận nheo mắt, mỉm cười chờ đợi. Vân Ánh Lục bản tính vốn hiếu kỳ, chăm chú lắng nghe, không bỏ sót Từ Ânào.
“Chuyện lạ tai thế nào?” Mọi người lại nhao nhao hỏi tiếp.
“Chuyện về hoàng tử và cậu bé nghèo”. Người áo lam mỉm cười, chậm rãi kể tiếp: “Chuyện rằng ở hoàng cung nọ có một vị hoàng tử rất hay lẻn ra ngoài chơi, trong một lần tình cờ, hoàng tử gặp một cậu bé nghèo có ngoại hình giống mình như đúc, cơ duyên xảo hợp, ngay lập tức hai cậu trở thành bạn tốt của nhau. Một ngày kia, hoàng tử dẫn cậu bé nghèo vào hoàng cung, cậu bé lập tức bị hoàng cung nguy nga hấp dẫn nên nổi tà tâm, lợi dụng sự tin tưởng của bạn để hạ độc sát hại, còn mình thì giả dạng hoàng tử ngồi lên ngai vàng…”
“Ồ!” Mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc. Trên đời này có chuyện lộng giả thành chân thế sao?
“Đây là chuyện thật hay chuyện bịa?” Một người đứng bật dậy hỏi.
Người áo lam khép quạt lại, kết thúc câu chuyện của mình. “Mọi chuyện trên đời này, thật cũng là giả, giả cũng là thật, liệu có mấy ai có thế nói rõ được?”
“Vậy phiền ngươi về nha môn một chuyến để giải thích cho rõ ràng!”
Ngay lập tức, trong tiếng người huyên náo như ong vỡ tổ, mấy sai dịch lúc nãy không biết từ đâu xông ra, hất tung bàn ghế, áp giải người áo lam.
“Các ngươi muốn làm gì?” Người áo lam trừng mắt, hỏi.
“Chuyện ngươi kể đặc sắc lắm, chúng ta muốn mời ngươi tới nha môn bộ Hình kể tiếp ấy mà!” Một sai dịch vừa đáp vừa lạnh lùng bẻ ngoặt hai tay của người kể chuyện lôi ra ngoài.
“Ta… chuyện ban nãy là bịa xằng nhảm nhí, ta không có ý bêu xấu đương kim thánh thượng”. Người áo lam nhanh chóng nắm bắt được hoàn cảnh yếu thế của mình, vội vàng phân bua. Đáng tiếc là không ai đếm xỉa đến lời hắn.
Đỗ Tử Bân đứng ở đầu đường, điềm tĩnh quan sát chiếc xe tù nhốt người áo xanh đang lọc cọc lăn qua, trong thoáng chốc, khu phố lại náo nhiệt như thường. Tại quán Vượng Trai, ngoại trừ Tần Luận, những người khác đều xôn xao bàn tán, khiếp sợ ngỡ ngàng.
Vân Ánh Lục thở dài buông đũa. Cô thật sự không hiểu, tại sao thành Đông Dương lại bị khủng bố trắng thế chứ? Trong quán ăn mà cũng có mật thám trà trộn, kể chuyện mua vui mà cũng bị xem là vi phạm quy pháp sao?
“Nàng no rồi sao?” Tần Luận ân cần hỏi.
Vân Ánh Lục im lặng gật đầu. Sau khi gọi tiểu nhị đến thanh toán, Tần Luận vội kéo cô rời khỏi Vượng Trai, hai người không đi tới phía tây chợ như dự định, mà lên thẳng xe ngựa. Tần Luận thấp giọng dặn dò xa phu một câu, xa phu vung roi đánh xe chạy dọc theo ngã tư đường.
“Được rồi, hiện tại chúng ta đã an toàn, nàng muốn hỏi chuyện gì cũng được, nhưng trước khi hỏi, ta muốn biết nàng giúp gã thương nhân Ba Tư kia chuyển thư cho ai?” Tần Luận đột ngột thay đổi nét mặt, nghiêm túc hỏi Vân Ánh Lục.
“Tôi đã hứa sẽ giữ kín chuyện này với người ấy rồi, anh đừng hỏi nữa”. Vân Ánh Lục vẫn kiên quyết giữ vững lập trường.
Nếu bây giờ Tần Luận có thanh đao trong tay, hắn ắt phải bổ cái đầu đá của Vân Ánh Lục ra để thanh tẩy đầu óc cho nàng.
“Ánh Lục, nàng có biết tình hình hiện giờ nghiêm trọng thế nào không? Nói ta biết đi, có phải nàng đã để mình bị cuốn vào vòng xoáy thị phi trong cung?” Hắn sợ làm cô hoảng sợ nên đành mềm mỏng dò hỏi. “Có biết được đầu đuôi câu chuyện thì ta mới giúp nàng được, gã hàng xóm của nàng vốn là người không dễ đối phó, nàng tuyệt đối không được để lộ chân tướng, nhất định phải suy nghĩ kĩ rồi hãy nói”.
“Tần công tử, đầu đuôi câu chuyện này rất đơn giản. Một người nhờ tôi chuyển thư, rồi lại có một người ép buộc tôi đến trị thương cho một người”. Vân Ánh Lục thận trọng buông lời.
“Vậy lần tới nàng còn định đóng vai người tốt nữa không?” Ánh mắt sắc bén của Tần Luận hướng thẳng về phía cô. Lập trường của nha đầu này thật kiên định, e là hắn phải tự tìm hiểu ngọn ngành mọi chuyện thôi.
“Đó chỉ là chuyện nhấc tay thôi mà, tôi đâu có làm gì sai”.
“Nhưng nàng cũng nên biết nhìn mặt mà giúp người”. Tần Luận oán hận đáp trả.
Vân Ánh Lục đuối lý im lặng. Ngay từ lần đầu gặp Cổ Lệ, cô đã linh cảm cô công chúa này không phải là người đơn giản, nhưng không nghĩ lại phức tạp đến độ này! Có phải Thác Phu vào cung là để ám sát Lưu hoàng thượng không? Trời ạ, có phải thiếu chút nữa cô đã gián tiếp ám hại Lưu hoàng thượng không?
Trong lòng Vân Ánh Lục run sợ như thể phạm phải tội lỗi đại nghịch bất đạo.
“Được rồi, không nhắc tới việc này nữa”. Tần Luận thở dài, “Gã thương nhân Ba Tư kia chắc sẽ rời thành Đông Dương nhanh thôi, mọi việc rồi sẽ nhanh chóng trôi qua, việc nàng cần làm lúc này là lập tức gạt bỏ hết mọi chuyện trong đầu đi”.
“Tần công tử, anh thử nói xem vì sao bọn họ lại bắt người áo lam kia?” Vân Ánh Lục hỏi, “Trong thành Đông Dương chẳng lẽ không có tự do ngôn luận sao?”
Tần Luận mơ hồ mỉm cười, “Gần đây trong thành bùng lên lời đồn đại rằng đương kim thiên tử là đứa bé nghèo bị tráo làm thái tử từ khi còn rất nhỏ. Nói cách khác, người ngồi trên ngôi cửu ngũ kia chính là hoàng thượng giả mạo”.
“Sao lại như thế được?” Vân Ánh Lục trợn mắt chau mày. Ngay như trong bệnh viện phụ sản, hàng ngày có đến mấy trăm đứa trẻ được sinh ra mà còn không có chuyện trả nhầm con, nữa là trong hoàng cung, bao nhiêu người vây quanh một sản phụ, có muốn nhầm cũng khó mà nhầm được!
Tần Luận lắc đầu, đăm chiêu đáp. “Chuyện này chẳng thể rõ được, chỉ biết rằng tin đồn này lan khắp phố lớn ngõ nhỏ khiến cho chỗ nào cũng đầy mật thám, chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút cũng đã có người phải vào ngục tối. Nàng ở bên ngoài nói chuyện cũng phải giữ mồm giữ miệng đấy”.
“Ôi, đúng là trên cao gió lạnh[3]”. Vân Ánh Lục chép miệng, “Hoàng thượng thật là đáng thương”.
[3] Nguyên văn là “cao xứ bất thắng hàn” trích trong bài dân ca Thủy điệu ca đầu – Trung thu thời Bắc Tống.
“Nàng đồng cảm với hoàng thượng sao?” Tần Luận kinh ngạc.
“Chẳng lẽ hoàng thượng không đáng được đồng cảm?” Vân Ánh Lục hỏi ngược lại, “Ngày ngày ngoài chuyện quốc sự bộn bề, anh ta vừa phải đề phòng bị ám sát lật đổ vừa phải dỗ dành đám phi tần đông đúc trong hậu cung, bây giờ lại còn bị đặt điều phỉ báng, cuộc sống thật lắm thăng trầm”.
Tần Luận phì cười, ban đầu hắn còn giữ ý cười mím, về sau không nhịn được ôm bụng cười ha hả, trào cả nước mắt.
Xe ngựa thong dong gõ nhịp trên đường một lúc rồi dừng lại trước chùa Từ Ân. Hai người họ cùng dạo quanh chốn cũ, mẫu đơn đã tàn, nhưng khách hành hương vẫn không giảm đi là mấy. Đứng bên ao Dưỡng Sinh, nhớ lại tình cảnh hôm xem mắt, Tần Luận càng thêm xao động trong lòng.
Trong cảng sắc cỏ cây tươi đẹp, gió núi hiu hiu mát mẻ, mọi u ám trong lòng Vân Ánh Lục dần được rũ bỏ, nét cười tưới tắn hơn bội phần.
Tần Luận cả mừng, vội nắm tay cô hàn huyên đủ chuyện để làm đẹp lòng giai nhân. Hai người ở trên núi tới tận lúc trời xế bóng mới quay về.
Trên đường vào thành, lúc ngang qua khách điếm Thác Phu ở, Vân Ánh Lục khẽ đẩy mành xe, nhìn theo cho đến khi khuất hẳn. Đột nhiên cô chợt nhận ra trên đời này có rất nhiều chuyện đều từ chữ “duyên” mà thành.
Tần Luận tiếp tục dẫn Vân Ánh Lục tới phường Vong Ưu ở khu phố phía bắc thành Đông Dương.
Do trong nội thành có lệnh cấm đi lại ban đêm nên ngoại trừ quý tộc đại quan ra, bách tính rất ít khi rời nhà vào buổi tối. Nhưng ở phường Vong Ưu, đêm đến mới là lúc náo nhiệt nhất. Phường Vong Ưu, tên cũng như nghĩa, là nơi để tiêu sầu giải buồn với đủ loại thanh lâu, rạp hát, quán trà… Thường thường sau khi trời nhá nhem tối, tao nhân mặc khách, quan viên hào sảng mới ghé đến chơi đùa thâu đêm, đến tận lúc bình minh ló rạng, mới tốp năm tốp ba túy lúy ra về.
Khi Tần Luận và Vân Ánh Lục tới phường Vong Ưu, mặt trời đã tắt bóng. Trên phố, đèn lồng bắt đầu được treo khắp, từng tốp người bắt đầu xuất hiện trên con đường quanh co uốn khúc. Vân Ánh Lục hứng thú quan sát mọi thứ xung quanh.
“Chẳng phải nàng từng là khách quen ở đây sao, Vân Nhĩ Thanh công tử?” Tần Luận giở giọng điệu trêu chọc. Hắn dịu dàng đặt tay lên eo Vân Ánh Lục, đề phòng cô bị xô đẩy.
Vân Ánh Lục nhún vai ra chiều không quan tâm, cô mải nhìn theo một cô nương xinh đẹp vừa đi ngang qua, mang theo mùi hương quyến rũ trong gió.
“Các cô nương hồng bài ở đây đều là tri kỷ của nàng đấy”. Tần Luận chỉ vào dãy lầu cao nối nhau san sát, đèn lồng sáng rực, phản chiếu những gương mặt đậm đà phấn son. “Nhưng hôm khác hẵng tới, hôm nay chúng ta đi nghe hí khúc đã”.
Bóng tối mỗi lúc một sâu, tiếng mõ điểm canh đã vang khắp nơi.
Tần Luận dẫn Vân Ánh Lục theo dòng người đi qua một cánh cổng sơn đen. Khu nhà rộng lớn này có ba cửa, bên trong là dãy hành lang uốn khúc hoa lệ cùng lầu son gác tía lộng lẫy tráng lệ, khoảng trống chính giữa còn được dựng một sân khấu rộng lớn. Từng nhóm vũ nữ thướt tha đứng hai bên sân khấu, cổ áo trễ nải để lộ khoảng ngực trắng muốt như bạch ngọc, đầu cài kim bộ diêu[4] lấp lánh, làn váy mỏng làm nổi bật lên thân hình khêu gợi quyến rũ, duyên dáng yểu điệu.
[4] Một dạng trang sức bằng vàng hoặc bạc gắn lục lạc của các vũ công Ba Tư xưa.
Đường đường là thiên kim đại tiểu thư nhưng Vân Ánh Lục không khỏi dán chặt mắt vào đám vũ nữ trước mặt. Tần Luận bật cười, đưa cô tới ngồi dãy ghế ngay sát sân khấu.
“Không được đi đâu đấy, ta đi một chút sẽ quay lại”. Tần Luận ghé sát tai cô thì thào.
Cô gật đầu, mắt vẫn hướng lên sân khấu. Phía sau tấm màn đỏ có mấy bóng người đang lúi húi chỉnh sửa gì đó. Bên cạnh là hai cây nến lớn, cao tầm một trượng, tỏa chiếu sân khấu rực rỡ như ban ngày.
Lúc này, cánh màn sân khấu chậm rãi mở ra, một cô nương mặc áo trắng váy đỏ, che mặt bằng tấm sa mỏng, trông rất yểu điệu thướt tha.
Đám người ở bên dưới lập tức hò hét vang dội: “Đào Hồng cô nương!”, “Đào Hồng cô nương!”
Cái tên này nghe rất quen, Vân Ánh Lục khẽ nhíu mày nghĩ thầm. Nhạc công ở phía sau sân khấu ôm đàn tì bà gảy một nốt nhạc trong trẻo làm thanh âm huyên náo dưới sân khấu dần lắng xuống. Mọi người nín thở lắng nghe khúc nhạc dạo đầu, cô gái xoay người, thánh thót cất tiếng hát.