Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
“Nguyễn nương nương, tôi cởi bỏ y phục của cô để kiểm tra một chút nhé” Vân Ánh Lục nhẹ nhàng đề nghị.
“Không cần kiểm tra đâu, sáng nay đã bắt đầu ra máu rồi”. Nguyễn Nhược Nam cắn răng rên khẽ, “Hơn nữa còn đau bụng từng cơn, càng lúc càng đau hơn”.
“Cô… có vận động gì mạnh không?” Vân Ánh Lục vẫn cởi váy lót của Nguyễn Nhược Nam ra, cô sững sờ nhìn cổ tử cung đã mở tới hai ba phân, âm đ*o chảy máu không ngừng, tử cung co thắt dữ dội.
Nguyễn Nhược Nam cười chua xót, “Sau ngày hôm đó, bản cung ăn cái gì cũng nôn ra hết, đến uống nước cũng không xong nên bản cung cũng lờ mờ đoán ra mình đã mang thai. Đứa bé này, bản cung sao có thể giữ lại được? Bản cung không muốn làm phiền tới Vân thái y nên đã cố tình vận động mạnh để trụy thai. Thế nhưng đứa bé này thật kiên cường, mãi tới sáng hôm nay mới chịu ra nhưng máu lại chảy không ngừng, bản cung không còn cách nào đành phải tới thái y viện tìm cô”.
“Thật xin lỗi, đáng lẽ tôi nên ghé thăm cô nhiều hơn”. Vân Ánh Lục ân cần lau mồ hôi trán cho Nguyễn Nhược Nam, nhanh chóng “Là thai chết lưu, tôi phải nhanh chóng xử lý cho cô, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
“Nếu không vì tự tử sẽ đem nhục nhã đến cho gia tộc thì bản cung đã sớm kết thúc cuộc đời khốn khổ này rồi”. Nước mắt Nguyễn thục phi ào ạt tuôn rơi, “Vân thái y, khi được tuyển làm tú nữ, bản cung đã ngây thơ tin rằng bằng tài hoa và dung mạo của mình chắc chắn bản cung sẽ được hoàng thượng sủng ái, mang đến vinh quang cho gia tộc. Nếu kẻ cưỡng đoạt đêm hôm đó là hoàng thượng thì giờ không biết có bao nhiêu kẻ vây quanh xu nịnh bản cung, nhưng hiện giờ thì sao, bản cung chỉ còn cách nuốt nhục mà sống thôi. Vân thái y, cô nói xem số mệnh bản cung sao lại bạc như vậy?”
Một cơn đau khác lại ập tới, Nguyễn Nhược Nam thét lên đau đớn, hai tay níu chặt vạt áo Vân thái y. Vân Ánh Lục vội bảo Tiểu Đức Tử nhanh chân đi sắc thuốc và mang lại một chậu nước ấm. Cung nữ thân cận của Nguyễn Nhược Nam bình thường vốn rất nhanh nhẹn hoạt bát vậy mà giờ cũng chỉ biết tựa cửa khóc thút thít. Vân Ánh Lục vội bảo cô gái ngừng khóc kẻo đánh động đám hiếu sự kéo đến rồi sai đi đun thêm nước nóng.
“Nguyễn nương nương, Nguyễn nương nương…” Vân Ánh Lục khẽ lay gọi, Nguyễn Nhược Nam chỉ rên lên tiếng mỏng như tơ, thần trí mơ màng rồi nhanh chóng ngất xỉu.
Cô khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu để giữ bình tình rồi đâm thẳng ngân châm xuống huyệt hợp cốc trên bàn tay, sau đó châm tiếp vào huyệt tam âm cách đó mấy tấc rồi lần lượt đến đại huyệt huyết hải, quan nguyên, thạch môn.
Nguyễn Nhược Nam co quắp lại vì đau khiến Vân Ánh Lục phải hết sức vất vả mới châm vào đúng huyệt vị, vừa hay cô cung nữ kia bê nước vào, Vân Ánh Lục vội bảo cô ta giữ chặt chủ nhân của mình để cô tiếp tục châm cứu.
Hạ thể của Nguyễn Nhược Nam đột ngột trào ra dịch thể nóng ấm, nhớp nháp, nàng bật nảy người, hét lên đau đớn.
“Được rồi!” Vân Ánh Lục thở phào nhẹ nhõm, cơn nguy hiểm đã qua, giờ chỉ phải giúp Nguyễn thục nghi nhanh chóng hồi phục sức khỏe.
Tiểu Đức Tử cũng đã sắc thuốc xong, cậu ta cúi đầu cụp mắt dâng bát thuốc nghi ngút khói, trong lòng không hề có chút hiếu kì. Từ sau việc Ngu hoàng hậu giả bệnh qua đời, cậu ta một lòng đi theo Vân thái y, tâm phục khẩu phục không chút băn khoăn. Mãn Ngọc tỷ tỷ chẳng đã nói, Vân thái y là người tốt, nghe lời Vân thái y nhất định sẽ không sai. Mấy ngày nay, trong cung tuy rằng có rất nhiều lời ong tiếng ve về Vân thái y nhưng cậu ta biết ngài ấy nhất định không phải loại người đó. Vân thái y là người tốt, luôn thật tâm chăm lo sức khỏe đám phi tần trong hậu cung. Chỉ có điều lòng dạ nữ nhân giống như kim dưới đáy biển, Vân thái y đối đãi với người khác thật lòng nhưng người khác có báo đáp hay không Vân thái y cũng chẳng bận tâm đến.
Cái thai đã ra hết, Nguyễn Nhược Nam uống xong chén thuốc, cơn đau tạm thời cũng đã bớt hành hạ cơ thể, nàng run rẩy cầm tay Vân Ánh Lục, lặng lẽ rơi lệ.
Vân Ánh Lục dịu dàng cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy cảm thông.
“Vân thái y, cô nói xem, sau này bản cung sẽ sống thế nào đây?” Trinh tiết đã không giữ được thì khác nào bị kết án chung thân, đời này kiếp này sao dám mong nhận được ân sủng của hoàng thượng. Biết là thế nhưng Nguyễn Nhược Nam vẫn ấp ủ tia hy vọng mong manh rằng hoàng thượng sẽ mở lượng từ bi tha thứ cho nàng, thông cảm với hoàn cảnh bị bức ép của nàng! Nếu được như vậy, nàng sẵn lòng khấu đầu quỳ lạy dưới chân người mà phục tòng yêu thương.
“Nguyễn nương nương, mọi việc đã qua, cô vẫn là cô trước đây, không có gì thay đổi cả”.
“Cô không hiểu đâu, tôi không thể… không thể như xưa được nữa”. Nguyễn Nhược Nam nức nở lắc đầu.
Vân Ánh Lục ngập ngừng một hồi lâu rồi khẽ vỗ nhẹ lên tay Nguyễn Nhược Nam an ủi: “Nguyễn thục nghi, nếu không muốn ở trong cung nữa, vậy cô hãy tìm cớ xuất cung tìm đến nơi chốn của riêng mình đi!”
Nguyễn Nhược Nam kinh ngạc ngừng khóc. “Xuất cung dễ dàng như vậy sao?”
“Nếu cô muốn xuất cung, hoàng thượng sẽ không ngăn cản đâu”.
Sắc mặt nhợt nhạt của Nguyễn Nhược Nam càng thêm bệch bạc như giấy. “Hoàng thượng biết chuyện bản cung bị cưỡng bức?”
Vân Ánh Lục thở dài, những gì cô cần nói thì cũng đã nói cả rồi. “Hoàng thượng rộng lượng hơn so với những gì cô tưởng tượng đấy. Người biết cô chịu nhiều oan ức nên đã cho cô quyền tự quyết vận mệnh của mình”.
Với cách nhìn của Vân Ánh Lục, xuất cung, Nguyễn Nhược Nam còn có thể tìm được tình yêu mới, bắt đầu lại cuộc đời. Nhưng với Nguyễn Nhược Nam - cô gái dòng dõi thư hương bao đời, chuyện này thực không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Nguyễn Nhược Nam nhắm mắt, chua xót lẩm bẩm, “Rộng lượng… rộng lượng?” Điều nàng hy vọng ở hoàng thượng không phải rộng lượng mà là phẫn nộ, cho dù có là phẫn nộ tới mức muốn bóp chết nàng thì ít ra như thế nàng vẫn có vị trí nào đó trong hắn.
Để nàng xuất cung? Đơn giản thế sao!
Tia hy vọng cuối cùng đã hoàn toàn tan biến, thân thể đau đớn, giá buốt nuốt trọn trái tim nhỏ bé của nàng như đêm tháng Chạp mù mịt tuyết trắng.
“Nguyễn nương nương, cô có muốn xuất cung không? Nếu chưa có chỗ để đi, cô có thể tới nhà tôi ở một thời gian”. Vân Ánh Lục lo lắng hỏi lại lần nữa.
“Vân thái y”, Nguyễn Nhược Nam gạt vội dòng lệ bên khóe mắt, cô thật sự hâm mộ Vân thái y, gia cảnh giàu có, y thuật cao minh, tính tình vừa thiện lương vừa đáng yêu, ngay cả người có lòng dạ sắt đá như hoàng thượng cũng không thể cưỡng nổi sự hấp dẫn của cô ấy. Đến như nàng thân là phi tần của hoàng đế, nhìn phu quân mình động tâm trước người con gái khác mà vẫn không cảm thấy có chút đố kị, ganh ghét. “Bản cung ngay cả chết cũng không dám thì sao có thể xuất cung đây? Bản cung không thể chỉ lo cho mỗi thân mình, chuyện vô can vô cớ xuất cung sẽ là vết nhơ cho con đường hoạn lộ của phụ thân ta, sau này ông ấy sao còn dám ngẩng mặt nhìn ai nữa. Bản cung sẽ nhẫn nhục sống trong hậu cung này cùng Vân thái y!”
“Cuộc đời dù ngắn ngủi nhưng cô vẫn còn mấy chục năm ở chốn hồng trần này, nếu cứ giam hãm mình trong cái lồng son này thì chẳng phải sẽ rất uổng phí sao?”
“Bản cung đã quyết, Vân thái y không cần khuyên thêm nữa”.
Nguyễn Nhược Nam mệt mỏi cười khẽ, “Vận mệnh của bản cung thật ra cũng còn rất may mắn, trong ba thục nghi mới tiến cung, người thì ngậm hờn nơi chín suối, một người thì giam mình trong đại lao, bản cung may còn giữ được cái mạng mỏng này thì còn oán trách gì nữa?”
Tiếng cười vô thường của nàng khiến Vân Ánh Lục nặng trĩu trong lòng. Cảm thông, thương xót nhưng chẳng biết làm như thế nào để khuyên giải, an ủi. Vân Ánh Lục dịu dàng ôm lấy Nguyễn Nhược Nam, hai người chìm trong im lặng.
“Ấn phi nương nương, người tới… rồi!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng tiểu cung nữ ban nãy, âm lượng vừa đủ để đánh động chủ nhân trong phòng.
“Làm sao bây giờ, Ấn phi nương nương vào đây nhất định sẽ biết chuyện”. Nguyễn Nhược Nam cuống quýt hỏi Vân thái y, trên đầu giường vẫn còn bộ quần áo dính máu của nàng!
Vân Ánh Lục trầm ngâm một lát rồi tìm cách trấn tĩnh Nguyễn thục nghi. “Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài tìm cách đuổi cô ta đi chỗ khác”.
Đúng như câu nói ưa thích của Viên Diệc Ngọc, sớm không đến, muộn không đến, Ấn phi luôn biết chọn lúc mà đến.
Nguyễn Nhược Nam yếu ớt gật đầu.
“Này, chủ tử nhà ngươi sao giữa ban ngày ban mặt lại ru rú trong phòng thế kia? Bản cung vừa làm ít nước lê ướp lạnh nên sang đây mời Nguyễn thục nghi ghé qua thưởng thức”. Ấn Tiếu Yên tươi cười dịu dàng, nhưng trong mắt thì không ngừng đảo quanh tìm kiếm dấu vết khả nghi. Trông thấy Tiểu Đức Tử đang đứng bên ngoài hành lang, cô ta ra vẻ sửng sốt hỏi thăm. “Tiểu Đức Tử công công sao lại ở đây thế này? Nguyễn thục nghi ốm rồi sao?”
“Vâng, tối qua nương nương thấy trong người không được khỏe”. Tiểu cung nữ sợ hãi hồi bẩm.
“Rốt cuộc muội ấy mắc bệnh gì vậy?” Ấn phi vừa nói vừa xăm xăm chạy vào trong. Trông thấy Vân Ánh Lục vào tẩm cung Nguyễn Nhược Nam hơn nửa ngày không đi ra, cô ta không khỏi sinh nghi, lấy cớ chạy tới dò la tin tức.
“Nguyễn thục nghi chỉ bị đau bụng do bế kinh thôi”. Vân Ánh Lục mở cửa bước ra, lạnh nhạt đáp thay lời cô cung nữ.
“Bế kinh?” Hai mắt Ấn phi đảo nhanh vào phòng, “Bệnh đấy chỉ cần sinh xong sẽ khỏi, trước kia bản cung cũng từng bị”.
Ấn phi dợm bước chân vào phòng để xem xét thực hư bệnh tình của Nguyễn thục nghi nhưng Vân Ánh Lục đã nhẹ nhàng giữ tay cô ta lại. “Thục nghi mới vừa chợp mắt, Ấn nương nương không nên quấy rầy cô ấy”.
“Vân thái y, bản cung chỉ thực lòng lo lắng cho Nguyễn thục nghi thôi. Sao vẻ mặt của ngươi lại giống như người làm chuyện mờ ám không muốn ai biết vậy?” Ấn Tiếu Yên trừng mắt nhìn Vân Ánh Lục đầy hăm dọa.
“Tôi không có năng khiếu làm chuyện mờ ám không muốn ai thấy, Ấn phi có lẽ mới là người am hiểu lĩnh vực này”. Vân Ánh Lục xù lông đáp trả, chẳng hề nể mặt chế giễu lại.
“Vân thái y, lời của ngươi thật có thâm ý!” Ấn Tiếu Yên dừng bước, “Mục tiêu kế tiếp của ngươi có phải là bản cung không nhỉ?”
Vân Ánh Lục vẫy tay cho Tiểu Đức Tử và cô cung nữ lui ra chỗ khác. “Ấn phi nương nương, ở đây không có người ngoài nên chúng ta chẳng cần phải xỏ xiên gì nhau. Viên thục nghi luôn miệng nói trong đám nữ nhân ở hậu cung chỉ có mình tôi am hiểu về y thuật, nhưng kỳ thật còn có một người nữa”.
Mặt Ấn Tiếu Yên hơi biến sắc, bước chân cũng lùi lại theo quán tính. “Ngươi… ngươi không được nói xằng…”
“Tôi không nói xằng. Phụ thân của cô từng là danh y hạng nhất trong cung, nhưng thật đáng tiếc, vì không thể chữa khỏi bệnh lạ của Tề vương mà đã bị tiên hoàng hạ chỉ chém ngang lưng ngoài Ngọ môn. Câu chuyện cũ đau thương ấy không cần nhắc lại nữa. Điều tôi muốn nói là, cô lớn lên trong một gia đình bao đời theo nghề bốc thuốc, mưa dầm thấm đất, đối với các vị thuốc, chứng bệnh vặt hẳn cũng không quá xa lạ! Ấn phi nương nương, cô đừng vội phản bác, chờ tôi nói hết đã, cô đừng động tí là chĩa mũi giáo vào tôi, kỳ thật có một số việc, tôi không muốn làm thương tổn người khác nên mới giữ lại trong lòng chứ không phải vì sợ. Nếu cô còn khiêu khích tôi một lần nữa, Ấn phi nương nương, tôi cũng có móng vuốt đấy, bất kể phải tới bộ Hình hay phủ Nội vụ, chúng ta cứ thử đọ sức một phen đi”.
Gương mặt Ấn Tiếu Yên bao phủ bởi một tầng sương lạnh. “Vân thái y, bản cung thấy ngươi đúng là được sủng ái sinh kiêu ngạo rồi. Xuất thân từ gia tộc làm nghề y không có nghĩa bản cung có dã tâm hại người, huống chi bản cung đã sinh hạ công chúa Thiên Luy cho hoàng thượng, địa vị ở hậu cung này không ai có thể sánh bằng. Bản cung đâu cần tự hạ mình làm mấy chuyện mờ ám đó. Được rồi, bản cung không hơi đâu đấu lý với ngươi, nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là một thái y nhỏ bé mà lại ôm mộng bám rồng ỷ phượng, chỉ e cửa các quan đại thần còn chưa qua lọt đâu! Ngươi biết thân biết phận mau quay về thái y viện đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bản cung nữa”.
Vân Ánh Lục nhếch miệng cười mỉa. “Ấn phi nương nương, có vẻ như đây đâu phải tẩm cung của cô!”
Ấn Tiếu Yên giận quá mất khôn, ra lệnh đuổi khách mà quên béng mất đây không phải địa bàn của mình. Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Vân Ánh Lục rồi xoay người bỏ về. Nếu không vì Tề vương gia coi trọng ả nha đầu này thì cô ta có thừa trăm phương ngàn kế khiến Vân Ánh Lục chết không nhắm nổi mắt. Đi một quãng, cô ta đột nhiên đứng sững lại, Vân Ánh Lục sao lại biết rõ phụ thân của cô ta như vậy? Chẳng lẽ…
Ấn Tiếu Yên kinh hoàng bịt miệng, chân bước hối hả, ánh mắt sợ hãi tột độ như thể vừa thấy quỷ. Cô ta nhất định phải khuyên Tề vương ngàn vạn lần không được giữ lại Vân Ánh Lục, bằng không đại sự sẽ hỏng bét. Chuyện Vân Ánh Lục biết có khi còn nhiều hơn những gì cô ta tưởng tượng.
Vân Ánh Lục cảm giác mình ngày càng có khuynh hướng giống tiểu nhân, đấu khẩu với Ấn phi mấy câu, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Cô vui vẻ cong môi cười rồi xoay người bước vào phòng.
Nguyễn Nhược Nam đang dựa lưng vào thành giường, thẫn thờ cắt từng lọn tóc đen dày óng ả.
Vân Ánh Lục kinh hãi đứng ngay như phỗng, từng lọn tóc vấn vít phủ kín mặt sàn khiến cô không sao thở nổi.
“Không cần kiểm tra đâu, sáng nay đã bắt đầu ra máu rồi”. Nguyễn Nhược Nam cắn răng rên khẽ, “Hơn nữa còn đau bụng từng cơn, càng lúc càng đau hơn”.
“Cô… có vận động gì mạnh không?” Vân Ánh Lục vẫn cởi váy lót của Nguyễn Nhược Nam ra, cô sững sờ nhìn cổ tử cung đã mở tới hai ba phân, âm đ*o chảy máu không ngừng, tử cung co thắt dữ dội.
Nguyễn Nhược Nam cười chua xót, “Sau ngày hôm đó, bản cung ăn cái gì cũng nôn ra hết, đến uống nước cũng không xong nên bản cung cũng lờ mờ đoán ra mình đã mang thai. Đứa bé này, bản cung sao có thể giữ lại được? Bản cung không muốn làm phiền tới Vân thái y nên đã cố tình vận động mạnh để trụy thai. Thế nhưng đứa bé này thật kiên cường, mãi tới sáng hôm nay mới chịu ra nhưng máu lại chảy không ngừng, bản cung không còn cách nào đành phải tới thái y viện tìm cô”.
“Thật xin lỗi, đáng lẽ tôi nên ghé thăm cô nhiều hơn”. Vân Ánh Lục ân cần lau mồ hôi trán cho Nguyễn Nhược Nam, nhanh chóng “Là thai chết lưu, tôi phải nhanh chóng xử lý cho cô, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
“Nếu không vì tự tử sẽ đem nhục nhã đến cho gia tộc thì bản cung đã sớm kết thúc cuộc đời khốn khổ này rồi”. Nước mắt Nguyễn thục phi ào ạt tuôn rơi, “Vân thái y, khi được tuyển làm tú nữ, bản cung đã ngây thơ tin rằng bằng tài hoa và dung mạo của mình chắc chắn bản cung sẽ được hoàng thượng sủng ái, mang đến vinh quang cho gia tộc. Nếu kẻ cưỡng đoạt đêm hôm đó là hoàng thượng thì giờ không biết có bao nhiêu kẻ vây quanh xu nịnh bản cung, nhưng hiện giờ thì sao, bản cung chỉ còn cách nuốt nhục mà sống thôi. Vân thái y, cô nói xem số mệnh bản cung sao lại bạc như vậy?”
Một cơn đau khác lại ập tới, Nguyễn Nhược Nam thét lên đau đớn, hai tay níu chặt vạt áo Vân thái y. Vân Ánh Lục vội bảo Tiểu Đức Tử nhanh chân đi sắc thuốc và mang lại một chậu nước ấm. Cung nữ thân cận của Nguyễn Nhược Nam bình thường vốn rất nhanh nhẹn hoạt bát vậy mà giờ cũng chỉ biết tựa cửa khóc thút thít. Vân Ánh Lục vội bảo cô gái ngừng khóc kẻo đánh động đám hiếu sự kéo đến rồi sai đi đun thêm nước nóng.
“Nguyễn nương nương, Nguyễn nương nương…” Vân Ánh Lục khẽ lay gọi, Nguyễn Nhược Nam chỉ rên lên tiếng mỏng như tơ, thần trí mơ màng rồi nhanh chóng ngất xỉu.
Cô khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu để giữ bình tình rồi đâm thẳng ngân châm xuống huyệt hợp cốc trên bàn tay, sau đó châm tiếp vào huyệt tam âm cách đó mấy tấc rồi lần lượt đến đại huyệt huyết hải, quan nguyên, thạch môn.
Nguyễn Nhược Nam co quắp lại vì đau khiến Vân Ánh Lục phải hết sức vất vả mới châm vào đúng huyệt vị, vừa hay cô cung nữ kia bê nước vào, Vân Ánh Lục vội bảo cô ta giữ chặt chủ nhân của mình để cô tiếp tục châm cứu.
Hạ thể của Nguyễn Nhược Nam đột ngột trào ra dịch thể nóng ấm, nhớp nháp, nàng bật nảy người, hét lên đau đớn.
“Được rồi!” Vân Ánh Lục thở phào nhẹ nhõm, cơn nguy hiểm đã qua, giờ chỉ phải giúp Nguyễn thục nghi nhanh chóng hồi phục sức khỏe.
Tiểu Đức Tử cũng đã sắc thuốc xong, cậu ta cúi đầu cụp mắt dâng bát thuốc nghi ngút khói, trong lòng không hề có chút hiếu kì. Từ sau việc Ngu hoàng hậu giả bệnh qua đời, cậu ta một lòng đi theo Vân thái y, tâm phục khẩu phục không chút băn khoăn. Mãn Ngọc tỷ tỷ chẳng đã nói, Vân thái y là người tốt, nghe lời Vân thái y nhất định sẽ không sai. Mấy ngày nay, trong cung tuy rằng có rất nhiều lời ong tiếng ve về Vân thái y nhưng cậu ta biết ngài ấy nhất định không phải loại người đó. Vân thái y là người tốt, luôn thật tâm chăm lo sức khỏe đám phi tần trong hậu cung. Chỉ có điều lòng dạ nữ nhân giống như kim dưới đáy biển, Vân thái y đối đãi với người khác thật lòng nhưng người khác có báo đáp hay không Vân thái y cũng chẳng bận tâm đến.
Cái thai đã ra hết, Nguyễn Nhược Nam uống xong chén thuốc, cơn đau tạm thời cũng đã bớt hành hạ cơ thể, nàng run rẩy cầm tay Vân Ánh Lục, lặng lẽ rơi lệ.
Vân Ánh Lục dịu dàng cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy cảm thông.
“Vân thái y, cô nói xem, sau này bản cung sẽ sống thế nào đây?” Trinh tiết đã không giữ được thì khác nào bị kết án chung thân, đời này kiếp này sao dám mong nhận được ân sủng của hoàng thượng. Biết là thế nhưng Nguyễn Nhược Nam vẫn ấp ủ tia hy vọng mong manh rằng hoàng thượng sẽ mở lượng từ bi tha thứ cho nàng, thông cảm với hoàn cảnh bị bức ép của nàng! Nếu được như vậy, nàng sẵn lòng khấu đầu quỳ lạy dưới chân người mà phục tòng yêu thương.
“Nguyễn nương nương, mọi việc đã qua, cô vẫn là cô trước đây, không có gì thay đổi cả”.
“Cô không hiểu đâu, tôi không thể… không thể như xưa được nữa”. Nguyễn Nhược Nam nức nở lắc đầu.
Vân Ánh Lục ngập ngừng một hồi lâu rồi khẽ vỗ nhẹ lên tay Nguyễn Nhược Nam an ủi: “Nguyễn thục nghi, nếu không muốn ở trong cung nữa, vậy cô hãy tìm cớ xuất cung tìm đến nơi chốn của riêng mình đi!”
Nguyễn Nhược Nam kinh ngạc ngừng khóc. “Xuất cung dễ dàng như vậy sao?”
“Nếu cô muốn xuất cung, hoàng thượng sẽ không ngăn cản đâu”.
Sắc mặt nhợt nhạt của Nguyễn Nhược Nam càng thêm bệch bạc như giấy. “Hoàng thượng biết chuyện bản cung bị cưỡng bức?”
Vân Ánh Lục thở dài, những gì cô cần nói thì cũng đã nói cả rồi. “Hoàng thượng rộng lượng hơn so với những gì cô tưởng tượng đấy. Người biết cô chịu nhiều oan ức nên đã cho cô quyền tự quyết vận mệnh của mình”.
Với cách nhìn của Vân Ánh Lục, xuất cung, Nguyễn Nhược Nam còn có thể tìm được tình yêu mới, bắt đầu lại cuộc đời. Nhưng với Nguyễn Nhược Nam - cô gái dòng dõi thư hương bao đời, chuyện này thực không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Nguyễn Nhược Nam nhắm mắt, chua xót lẩm bẩm, “Rộng lượng… rộng lượng?” Điều nàng hy vọng ở hoàng thượng không phải rộng lượng mà là phẫn nộ, cho dù có là phẫn nộ tới mức muốn bóp chết nàng thì ít ra như thế nàng vẫn có vị trí nào đó trong hắn.
Để nàng xuất cung? Đơn giản thế sao!
Tia hy vọng cuối cùng đã hoàn toàn tan biến, thân thể đau đớn, giá buốt nuốt trọn trái tim nhỏ bé của nàng như đêm tháng Chạp mù mịt tuyết trắng.
“Nguyễn nương nương, cô có muốn xuất cung không? Nếu chưa có chỗ để đi, cô có thể tới nhà tôi ở một thời gian”. Vân Ánh Lục lo lắng hỏi lại lần nữa.
“Vân thái y”, Nguyễn Nhược Nam gạt vội dòng lệ bên khóe mắt, cô thật sự hâm mộ Vân thái y, gia cảnh giàu có, y thuật cao minh, tính tình vừa thiện lương vừa đáng yêu, ngay cả người có lòng dạ sắt đá như hoàng thượng cũng không thể cưỡng nổi sự hấp dẫn của cô ấy. Đến như nàng thân là phi tần của hoàng đế, nhìn phu quân mình động tâm trước người con gái khác mà vẫn không cảm thấy có chút đố kị, ganh ghét. “Bản cung ngay cả chết cũng không dám thì sao có thể xuất cung đây? Bản cung không thể chỉ lo cho mỗi thân mình, chuyện vô can vô cớ xuất cung sẽ là vết nhơ cho con đường hoạn lộ của phụ thân ta, sau này ông ấy sao còn dám ngẩng mặt nhìn ai nữa. Bản cung sẽ nhẫn nhục sống trong hậu cung này cùng Vân thái y!”
“Cuộc đời dù ngắn ngủi nhưng cô vẫn còn mấy chục năm ở chốn hồng trần này, nếu cứ giam hãm mình trong cái lồng son này thì chẳng phải sẽ rất uổng phí sao?”
“Bản cung đã quyết, Vân thái y không cần khuyên thêm nữa”.
Nguyễn Nhược Nam mệt mỏi cười khẽ, “Vận mệnh của bản cung thật ra cũng còn rất may mắn, trong ba thục nghi mới tiến cung, người thì ngậm hờn nơi chín suối, một người thì giam mình trong đại lao, bản cung may còn giữ được cái mạng mỏng này thì còn oán trách gì nữa?”
Tiếng cười vô thường của nàng khiến Vân Ánh Lục nặng trĩu trong lòng. Cảm thông, thương xót nhưng chẳng biết làm như thế nào để khuyên giải, an ủi. Vân Ánh Lục dịu dàng ôm lấy Nguyễn Nhược Nam, hai người chìm trong im lặng.
“Ấn phi nương nương, người tới… rồi!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng tiểu cung nữ ban nãy, âm lượng vừa đủ để đánh động chủ nhân trong phòng.
“Làm sao bây giờ, Ấn phi nương nương vào đây nhất định sẽ biết chuyện”. Nguyễn Nhược Nam cuống quýt hỏi Vân thái y, trên đầu giường vẫn còn bộ quần áo dính máu của nàng!
Vân Ánh Lục trầm ngâm một lát rồi tìm cách trấn tĩnh Nguyễn thục nghi. “Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài tìm cách đuổi cô ta đi chỗ khác”.
Đúng như câu nói ưa thích của Viên Diệc Ngọc, sớm không đến, muộn không đến, Ấn phi luôn biết chọn lúc mà đến.
Nguyễn Nhược Nam yếu ớt gật đầu.
“Này, chủ tử nhà ngươi sao giữa ban ngày ban mặt lại ru rú trong phòng thế kia? Bản cung vừa làm ít nước lê ướp lạnh nên sang đây mời Nguyễn thục nghi ghé qua thưởng thức”. Ấn Tiếu Yên tươi cười dịu dàng, nhưng trong mắt thì không ngừng đảo quanh tìm kiếm dấu vết khả nghi. Trông thấy Tiểu Đức Tử đang đứng bên ngoài hành lang, cô ta ra vẻ sửng sốt hỏi thăm. “Tiểu Đức Tử công công sao lại ở đây thế này? Nguyễn thục nghi ốm rồi sao?”
“Vâng, tối qua nương nương thấy trong người không được khỏe”. Tiểu cung nữ sợ hãi hồi bẩm.
“Rốt cuộc muội ấy mắc bệnh gì vậy?” Ấn phi vừa nói vừa xăm xăm chạy vào trong. Trông thấy Vân Ánh Lục vào tẩm cung Nguyễn Nhược Nam hơn nửa ngày không đi ra, cô ta không khỏi sinh nghi, lấy cớ chạy tới dò la tin tức.
“Nguyễn thục nghi chỉ bị đau bụng do bế kinh thôi”. Vân Ánh Lục mở cửa bước ra, lạnh nhạt đáp thay lời cô cung nữ.
“Bế kinh?” Hai mắt Ấn phi đảo nhanh vào phòng, “Bệnh đấy chỉ cần sinh xong sẽ khỏi, trước kia bản cung cũng từng bị”.
Ấn phi dợm bước chân vào phòng để xem xét thực hư bệnh tình của Nguyễn thục nghi nhưng Vân Ánh Lục đã nhẹ nhàng giữ tay cô ta lại. “Thục nghi mới vừa chợp mắt, Ấn nương nương không nên quấy rầy cô ấy”.
“Vân thái y, bản cung chỉ thực lòng lo lắng cho Nguyễn thục nghi thôi. Sao vẻ mặt của ngươi lại giống như người làm chuyện mờ ám không muốn ai biết vậy?” Ấn Tiếu Yên trừng mắt nhìn Vân Ánh Lục đầy hăm dọa.
“Tôi không có năng khiếu làm chuyện mờ ám không muốn ai thấy, Ấn phi có lẽ mới là người am hiểu lĩnh vực này”. Vân Ánh Lục xù lông đáp trả, chẳng hề nể mặt chế giễu lại.
“Vân thái y, lời của ngươi thật có thâm ý!” Ấn Tiếu Yên dừng bước, “Mục tiêu kế tiếp của ngươi có phải là bản cung không nhỉ?”
Vân Ánh Lục vẫy tay cho Tiểu Đức Tử và cô cung nữ lui ra chỗ khác. “Ấn phi nương nương, ở đây không có người ngoài nên chúng ta chẳng cần phải xỏ xiên gì nhau. Viên thục nghi luôn miệng nói trong đám nữ nhân ở hậu cung chỉ có mình tôi am hiểu về y thuật, nhưng kỳ thật còn có một người nữa”.
Mặt Ấn Tiếu Yên hơi biến sắc, bước chân cũng lùi lại theo quán tính. “Ngươi… ngươi không được nói xằng…”
“Tôi không nói xằng. Phụ thân của cô từng là danh y hạng nhất trong cung, nhưng thật đáng tiếc, vì không thể chữa khỏi bệnh lạ của Tề vương mà đã bị tiên hoàng hạ chỉ chém ngang lưng ngoài Ngọ môn. Câu chuyện cũ đau thương ấy không cần nhắc lại nữa. Điều tôi muốn nói là, cô lớn lên trong một gia đình bao đời theo nghề bốc thuốc, mưa dầm thấm đất, đối với các vị thuốc, chứng bệnh vặt hẳn cũng không quá xa lạ! Ấn phi nương nương, cô đừng vội phản bác, chờ tôi nói hết đã, cô đừng động tí là chĩa mũi giáo vào tôi, kỳ thật có một số việc, tôi không muốn làm thương tổn người khác nên mới giữ lại trong lòng chứ không phải vì sợ. Nếu cô còn khiêu khích tôi một lần nữa, Ấn phi nương nương, tôi cũng có móng vuốt đấy, bất kể phải tới bộ Hình hay phủ Nội vụ, chúng ta cứ thử đọ sức một phen đi”.
Gương mặt Ấn Tiếu Yên bao phủ bởi một tầng sương lạnh. “Vân thái y, bản cung thấy ngươi đúng là được sủng ái sinh kiêu ngạo rồi. Xuất thân từ gia tộc làm nghề y không có nghĩa bản cung có dã tâm hại người, huống chi bản cung đã sinh hạ công chúa Thiên Luy cho hoàng thượng, địa vị ở hậu cung này không ai có thể sánh bằng. Bản cung đâu cần tự hạ mình làm mấy chuyện mờ ám đó. Được rồi, bản cung không hơi đâu đấu lý với ngươi, nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là một thái y nhỏ bé mà lại ôm mộng bám rồng ỷ phượng, chỉ e cửa các quan đại thần còn chưa qua lọt đâu! Ngươi biết thân biết phận mau quay về thái y viện đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bản cung nữa”.
Vân Ánh Lục nhếch miệng cười mỉa. “Ấn phi nương nương, có vẻ như đây đâu phải tẩm cung của cô!”
Ấn Tiếu Yên giận quá mất khôn, ra lệnh đuổi khách mà quên béng mất đây không phải địa bàn của mình. Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Vân Ánh Lục rồi xoay người bỏ về. Nếu không vì Tề vương gia coi trọng ả nha đầu này thì cô ta có thừa trăm phương ngàn kế khiến Vân Ánh Lục chết không nhắm nổi mắt. Đi một quãng, cô ta đột nhiên đứng sững lại, Vân Ánh Lục sao lại biết rõ phụ thân của cô ta như vậy? Chẳng lẽ…
Ấn Tiếu Yên kinh hoàng bịt miệng, chân bước hối hả, ánh mắt sợ hãi tột độ như thể vừa thấy quỷ. Cô ta nhất định phải khuyên Tề vương ngàn vạn lần không được giữ lại Vân Ánh Lục, bằng không đại sự sẽ hỏng bét. Chuyện Vân Ánh Lục biết có khi còn nhiều hơn những gì cô ta tưởng tượng.
Vân Ánh Lục cảm giác mình ngày càng có khuynh hướng giống tiểu nhân, đấu khẩu với Ấn phi mấy câu, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Cô vui vẻ cong môi cười rồi xoay người bước vào phòng.
Nguyễn Nhược Nam đang dựa lưng vào thành giường, thẫn thờ cắt từng lọn tóc đen dày óng ả.
Vân Ánh Lục kinh hãi đứng ngay như phỗng, từng lọn tóc vấn vít phủ kín mặt sàn khiến cô không sao thở nổi.