Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Buổi chiều Vân Ánh Lục lại ghé tới Tần phủ. Sức khỏe của Tần Luận khá lên rất nhiều, hắn đã có thể gắng gượng xuống giường đi lại vài bước, ăn cơm như bình thường. Tuy nhiên mỗi lần uống thuốc mê, mặt hắn vẫn lộ vẻ đau đớn.
Vân Ánh Lục cởi áo Tần Luận ra, cẩn thận quan sát sinh vật kì dị trong bụng Tần Luận vẫn nằm nguyên không nhúc nhích, chỉ khẽ nhấp nhô theo nhịp thở.
“Thiên địch của rắn là nhím, em đã rìm ra cách giúp anh nhưng vẫn phải tra cứu thêm sách vở mới được. Tần công tử, anh cho em biết tên người thợ lần trước đã làm mấy thứ dụng cụ em yêu cầu đi, em muốn đặt thêm vài món nữa”. Vân Ánh Lục khoác áo lại cho Tần Luận, trong đầu ý tưởng cứ thoắt đến thoắt đi, nhất thời không sao nắm bắt được, nhưng cô không hề rầu lòng, theo kinh nghiệm lâm sàng nhiều năm, cô biết rằng mình đã gần đạt đến mục tiêu.
“Ánh Lục, nàng có thể trị bệnh tận gốc cho ta sao?” Tần Luận vui mừng hỏi.
Vân Ánh Lục khẽ đáp. “Tần công tử, anh cố thả lỏng tư tưởng. Có một câu, em nhất định phải nói cho anh biết, để có thể trị bệnh tận gốc, anh cũng phải mạo hiểm đối mặt với hiểm nguy lớn, nói không chừng còn phải trả một cái giá rất đắt”.
Tần Luận buồn rầu mỉm cười. “Ít ra như thế cũng còn tốt hơn so với hiện giờ mà!”
“Đương nhiên”. Vân Ánh Lục cũng bị cuốn theo sự lạc quan của hắn, cô bật cười vui vẻ.
Khi Vân Ánh Lục từ Tần phủ ra về, đã là lúc mặt trời khuất núi. Ráng chiều rực rỡ như gấm thêu, ngọn gió tháng Bảy đã bắt đầu mang theo chút mát mẻ của thời tiết mới chớm thu.
Đỗ Tử Bân cũng vừa về đến nhà. Phòng hắn đã được trang hoàng thành phòng tân hôn nên hắn tạm thời nghỉ ngơi trong thư phòng. Vừa đẩy cửa thư phòng bước vào, hắn đã nhìn thấy Vân Ánh Lục đang ngồi trước thư án, hí hoáy viết gì đó. Trông thấy hắn, cô mỉm cười đứng lên: “Đỗ đại ca, chàng đã về rồi!”
Hắn lạnh lùng nhìn cô, thản nhiên buông lời. “Tối nay nàng không tới Tần phủ sao?”
“Ta mới từ Tần phủ về không lâu”. Vân Ánh Lục không nhận ra sự mỉa mai và ghen tuông trong giọng hắn nên trả lời rất thành thật.
Đỗ Tử Bân chưa kịp ăn tối nhưng đã đầy một bụng tức khí.
“Ánh Lục, vẫn còn vài ngày nữa trước hôm thành thân, mọi chuyện vẫn còn kịp làm rõ. Ta hỏi nàng, nàng có thật sự muốn lấy ta không?” Hắn quyết định hỏi cô câu chí mạng.
Vân Ánh Lục không vội trả lời, mà quay sang hỏi ngược lại. “Đỗ đại ca, vì sao chàng lại hỏi ta như vậy?”
Trong ánh mắt bình tĩnh của Đỗ Tử Bân mang theo cõi lòng nát tan. “Ta cảm thấy… cảm thấy người nàng thực sự thích là Tần công tử”.
“Đỗ đại ca, chàng nói sai rồi, Tần công tử chỉ là bệnh nhân của ta”. Vân Ánh Lục chậm rãi dời mắt đến giá sách, người ngoài nhìn vào dễ nghĩ cô rất có hứng thú với sách vở thơ từ.
Ngày thành thân sắp tới, cô vẫn luôn cố gắng để hai người hòa hợp nhau hơn, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại luôn xảy ra, cô không giận hắn mà chỉ thấy bản thân bất lực vô cùng. Đối với tương lai, cô cũng không tránh khỏi sợ hãi và lo lắng.
Tối nay, cô rất muốn nói ra tất cả mọi việc. Đúng vậy, bây giờ vẫn còn kịp, cô phải cho Đỗ Tử Bân biết con người thật của mình.
“Hắn không phải bệnh nhân bình thường”. Đỗ Tử Bân cười chua xót.
“Đỗ đại ca”, Vân Ánh Lục ổn định lại tâm trạng rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, “chàng không cần phải nghi ngờ như vậy, ta cam tâm tình nguyện muốn thành thân cùng chàng. Tuy nhiên, chàng có thật lòng muốn lấy con người hiện tại của ta không?”
Đỗ Tử Bân không khỏi biến sắc, hắn chợt nhận ra trong lời Vân Ánh Lục nói có thâm ý khác.
“Cái gì mà con người hiện tại chứ? Chẳng lẽ trước đây nàng là một người khác?”
Vân Ánh Lục buồn bã đứng dậy, bước lại gần một góc yên tĩnh trong thư phòng. Đỗ Tử Bân đứng cách cô không quá ba bước, lo lắng dõi mắt trông theo. Thư phòng quá nhỏ, đến mức hít thở còn thấy khó khăn, huống chi là phải lấy hết dũng khí để nói ra sự thật.
“Đỗ đại ca, chàng không nhận ra từ sau khi tự sát, Vân Ánh Lục trở nên rất kỳ lạ sao? Ta vốn là người không biết làm thơ viết từ gì cả, cây cổ cầm trong khuê phòng cũng không phải cố ý làm hoen rỉ mà quả thật là ta không biết đánh đàn. Lần đầu tiên chạm mặt ở hoàng cung, không phải ta giả vờ không quen biết chàng mà là khi đó ta thực sự không biết chàng là ai. Không phải tự tâng bốc mình, nhưng ta đúng là một thầy thuốc có tài nghệ, trình độ phụ khoa của ta ở đây không ai có thể sánh bằng…”
“Không cần nói thêm gì nữa. Nói đi, cô rốt cuộc là ai? Cô đã giấu Ánh Lục ở đâu rồi?” Nghi hoặc trong lòng bao ngày qua cuối cùng cũng đã được sáng tỏ. Những lời người con gái ấy thốt lên thật sự đã khiến hắn nhận ra người đứng trước mặt mình hoàn toàn xa lạ.
Phản ứng của hắn không nằm ngoài dự kiến của Vân Ánh Lục, nhưng ít nhiều cô vẫn cảm thấy tổn thương. Cô ngẩng đầu lên nhìn trời, hôm nay là mồng ba tháng Bảy, trăng non còn chưa xuất hiện, bầu trời lấp lánh ánh sao. Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng về một nơi xa xôi vĩnh viễn không thể quay về.
“Tên em là Cơ Uyển Bạch, em học lịch sử không giỏi nên không rõ thời đại này cách thời đại em sống là bao lâu, nhưng đoán chừng là khoảng một ngàn năm. Vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên em đã bị lạc vào đường hầm thời gian, thay vong đổi xác với tiểu thư Vân Ánh Lục. Cô ấy vượt thời gian đến thế kỉ hai mốt, biến thành Cơ Uyển Bạch, còn em thì quay về triều Ngụy làm Vân Ánh Lục”.
Đỗ Tử Bân cả kinh, bất giác lui lại phía sau vài bước. Việc này hắn không thể tiêu hóa nổi, nhưng rõ ràng người con gái kia cũng không nói dối. Đúng, ngôn ngữ của nàng, cử chỉ của nàng, y thuật của nàng, tất cả đều vô cùng quái dị. Bao ý nghĩ xoay tròn trong đầu, cuối cùng hắn chỉ nhớ được một câu. “Vân Ánh Lục đã vượt thời gian đến thế kỉ hai mốt”.
Vân Ánh Lục nặng nề gật đầu, “Có một số chuyện rất kì lạ nhưng thực sự đã xảy ra”.
Đỗ Tử Bân đột nhiên nổi giận gầm lên, “Cô thực sự không phải Ánh Lục, vậy… vậy… lâu nay cô đều lừa gạt ta khiến ta tưởng cô chính là Ánh Lục. Vì sao cô làm như vậy?”
Mặt Vân Ánh Lục trắng bệch không còn chút sinh khí. “Xin lỗi anh, Đỗ đại ca, em cũng không còn cách nào khác. Em đã nhiều lần định nói ra nhưng … lại không có dũng khí”.
“Nếu đã không muốn thì vĩnh viễn đừng nói ra. Vì sao bây giờ lại nói? Cô là đồ lừa đảo, mau trả Ánh Lục lại cho ta!” Người con gái hắn đem lòng yêu thương suốt mười năm qua đã cách xa hắn hơn một ngàn năm. Hắn thật sự không thể tiếp nhận nổi sự thực đau đớn như vậy.
Vân Ánh Lục khẽ gọi “Đỗ đại ca…”
“Không được gọi ta là Đỗ đại ca, ta không phải Đỗ đại ca của cô”. Hắn lớn tiếng quát.
Vân Ánh Lục quay mặt thì thầm trong bóng tối. “Nếu có thể hoán đổi linh hồn với Vân tiểu thư một lần nữa thì tốt bết bao. Nhưng thực sự em không còn cách nào khác”.
“Còn ba hôm nữa là đến ngày thành thân, hai nhà bận rộn chuẩn bị hôn sự suốt thời gian qua, vậy mà cô nói một câu không còn cách nào khác là xong sao?” Đỗ Tử Bân thật sự muốn phát điên.
“Anh hãy tha thứ cho sự khiếp nhược của em. Bây giờ chúng ta vẫn còn kịp hủy bỏ hôn lễ”. Cô rũ người bất lực, dường như đôi vai mỏng manh không thể gánh nổi bóng đêm dày đặc.
“Cô nói dễ nghe nhỉ? Ta đường đường là thượng thư bộ Hình mà lại làm những chuyện để người khác nhạo báng thế sao? Tâm kế của cô thật sự thâm hiểm, bây giờ mới nói ra sự thật, phải chăng vì nghĩ ván đã đóng thuyền?” Đỗ Tử Bân nghiến răng nghiến lợi tung hê mọi chuyện.
“Gỗ vẫn còn trong rừng, không gì là không kịp. Đỗ đại ca, anh đừng vì sĩ diện mà hủy bỏ hạnh phúc cả đời mình. Người anh yêu là Vân Ánh Lục chứ không phải là Cơ Uyển Bạch. Miễn cưỡng kết hôn với người mình không yêu sẽ khiến cả hai đau khổ suốt đời. Về phía cha mẹ em, xin anh đừng nói gì về chuyện này, em sợ hai người họ sẽ đau lòng chết mất. Chuyện đó cứ để em…”
“Cô không cần quyết định thay ta” Đỗ Tử Bân vung tay áo, giận giữ ngắt lời. “Chuyện này ta phải suy xét cẩn thận đã. Nhưng mà, Cơ Uyển Bạch, ta thật sự, ta thật sự rất ghét cô”.
“Em sẽ chờ câu trả lời của anh”. Vân Ánh Lục yếu ớt nói thêm câu nữa rồi xoay gót quay về Vân phủ.
Từ Ânay về sau, cô không cần phải ép mình yêu thương ai cả.
Đỗ Tử Bân ngồi lặng thinh trong mao đình suốt năm canh. Vân Ánh Lục nằm trong phòng, cả đêm cũng trở mình như lật sách.
Bụi thường xuân xanh tốt lan khắp đầu tường ngăn cách giữa hai nhà ướt đẫm sương đêm.
Trời vừa sáng, Đỗ Tử Bân đã đến gặp Vân Ánh Lục, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt mông lung vô thường.
Vân Ánh Lục mở cửa sổ để đón ánh nắng và không khí trong lành buổi sớm ùa vào phòng, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm thế đón nhận phán quyết.
Vẻ mặt bình thản của cô không hiểu sao lại khiến Đỗ Tử Bân vô cùng căm tức.
“Anh đã quyết định rồi sao?” Nếu Đỗ Tử Bân thực sự thấu hiểu tấm lòng của cô, cô sẽ nguyện ý vì hắn mà thay đổi con người.
“Ta… cưới… cô”. Đỗ Tử Bân nắm chặt tay, gằn giọng nói từng chữ.
“Là vì thể diện sao?” Trái tim cô bắt đầu quặn thắt.
“Không phải, là vì trách nhiệm. Hôm ở Linh Vân các, ta… phải chịu trách nhiệm với cô”.
Trái tim rơi thẳng xuống vực thẳm.
Vân Ánh Lục hất sợi tóc xòa trước trán rồi thản nhiên đáp lời. “Đỗ đại ca, chuyện đó tôi không ngại, anh cũng không nên lưu tâm làm gì”.
“Cô không ngại?” Đỗ Tử Bân buột miệng hỏi, “Cô xem chuyện đó là trò đùa, hay vì ta không phải người đàn ông đầu tiên của cô nên cô mới không ngại?”
Đôi mắt trong trẻo của Vân Ánh Lục bỗng dưng ánh lên tia nhìn lạnh lẽo. “Đỗ đại ca, dù giữa chúng ta không có tình yêu, nhưng xin anh cũng đừng lăng nhục tôi như vậy. Tôi không ngại chuyện đó bởi tôi không muốn vì một lần thân mật thể xác mà trói chặt tương lai của cả anh và tôi. Anh cứ việc ôm ấp yêu thương với Ánh Lục của anh, còn tôi thì sẽ chuyên tâm làm việc của tôi. Cả hai chúng ta không cần vì người kia mà ủy khuất chính mình. Đêm hôm đó cứ coi như một hồi ức đẹp, chôn chặt trong đáy lòng đi! Đỗ đại ca, tôi rất vui vì đã yêu anh. Quen anh, tôi mới hiểu yêu một người là như thế nào. Biết đâu một ngày nào đó, tôi sẽ lại được quay về nhà, và Ánh Lục của anh sẽ lại quay về bên anh”.
Khuôn mặt thanh tú của cô rạng rỡ dưới ánh nắng mai lấp lánh, khóe miệng hiện lên nụ cười dịu dàng khiến hắn sững người ngây ngốc.
“Đỗ đại ca, lần này anh nói lời từ hôn nhé, có được không?” Đây là tất cả những gì cô còn có thể làm để giữ gìn sự tôn nghiêm của hắn.
Tin Đỗ Tử Bân và Vân Ánh Lục từ hôn khiến hai phủ Vân, Đỗ như muốn nổ tung. Hai người bình tĩnh hẹn trưởng bối hai nhà ra sảnh đường bàn chuyện, vậy mà cha mẹ hai bên còn tưởng đây là lần trao đổi cuối cùng về hôn sự.
Khi Đỗ Tử Bân lắp bắp thốt ra hai từ “từ hôn”, Đỗ viên ngoại lập tức đứng vọt dậy, vung quyền đánh con trai. Vân phu nhân bất tỉnh ngay tại chỗ. Còn Vân viên ngoại thì mắt muốn rơi khỏi vành. Vân Ánh Lục vừa phải lo cho mẫu thân, vừa phải khuyên giải Vân viên ngoại và giữ chặt lấy Đỗ viên ngoại. Cô khẳng định nói chuyện này không liên quan gì đến Đỗ đại ca, là do hai người họ cảm thấy tính cách không hợp nên mới quyết định chia tay.
Đỗ viên ngoại nổi trận lôi đình, Vân viên ngoại gào thét rung trời. Sảnh đường hoàn toàn hỗn loạn. Đỗ viên ngoại run rẩy chỉ tay vào mặt Đỗ Tử Bân, kiệt sức hỏi một câu: “Mày giờ không còn trẻ dại, thân lại là thượng thư bộ Hình nên cha không quyết thay cho mày được. Mày nói rõ lại lần nữa xem, mày thật sự muốn từ hôn sao?”
Đỗ Tử Bân liếc nhìn Vân Ánh Lục rồi yên lặng nhắm mắt, cúi đầu. Đỗ viên ngoại thất vọng lắc đầu, khom người tạ tội với Vân viên ngoại:
“Vân viên ngoại, xin thứ lỗi cho khuyển tử của tôi. Cục diện thê thảm này, tôi không có cách nào thu dọn được, ông hãy giúp tôi giải thích với bằng hữu, đồng liêu một tiếng!” Nói xong, Đỗ viên ngoại xấu hổ che mặt đi ra.
Dòng dõi thư hương mà lại nảy nòi ra chuyện tày trời như vậy, đời này ông sao có thể ngẩng đầu lên được. Khó khăn lắm mới cứu vãn được quan hệ của hai nhà, vậy mà giờ tan nát hết thảy, sau này phỏng chừng cả đời hai bên sẽ không bao giờ còn qua lại với nhau.
Đỗ Tử Bân cúi chào vợ chồng Vân viên ngoại rồi lạnh lùng xoay gót ra về.
“Thế này cũng tốt, bây giờ chúng ta không còn nợ nần gì bọn họ cả”. Vân viên ngoại lẩm bẩm không ngớt, quay lại nhìn con gái, nước mắt lại đầm đìa khuôn mặt già nua.
Vân phu nhân sớm đã khóc không thành tiếng, bà ôm chặt lấy con gái, đau đớn nói: “Làm sao bây giờ, Ánh Lục, con đã ba lần hủy hôn rồi, sau này còn ai dám cưới con?”
Vân Ánh Lục cười khẽ, an ủi song thân. “Con sẽ không lấy chồng, cả đời này con sẽ ở cùng cha mẹ”.
Vân phu nhân và Vân viên ngoại nhìn nhau òa khóc, giờ phút này Vân Ánh Lục còn có thể cứng cỏi cười như không, hai ông bà cớ gì lại phải đau thương ủ dột như vậy.
Chỉ là họ không thể tưởng tượng nổi, một người nghiêm túc cẩn trọng như Đỗ Tử Bân lại có thể làm ra những chuyện kinh thế hãi tục thế này.
Tin tức đáng xấu hổ này muốn giấu cũng không thể giấu nổi, chỉ trong một đêm, hai cái tên Đỗ Tử Bân và Vân Ánh Lục đã trở thành đề tài chuyện phiếm được nhà nhà thảo luận mỗi khi trà dư hậu tửu.
Tin tức này đương nhiên cũng nhanh chóng truyền vào hoàng cung, Lưu Huyên Thần nghe tin khẽ thở phào một tiếng. Còn Tề vương khi biết tin lại nhăn nhúm khó hiểu, không biết nên vui hay buồn. Nói thật, giờ cứ nghe đến cái tên Vân Ánh Lục, gã lại không khỏi rùng mình hoảng sợ.
Vân phu nhân vừa khóc vừa gấp hỷ phục của Vân Ánh Lục cất vào rương quần áo. Vân viên ngoại thì cầm mấy món trang sức định dành tặng con gái, thở ngắn than dài.
Vân phu nhân không quên dặn dò Trúc Thanh phải giám sát tiểu thư chặt chẽ vì sợ Vân Ánh Lục lại làm chuyện điên rồ như lúc trước nhưng Trúc Thanh thì không lấy đó làm lo lắng, hiện tại tính tình tiểu thư rất an nhiên lạnh nhạt, không màng đến những chuyện được mất.
Để né tránh cảnh u ám trong nhà, Vân Ánh Lục quyết định tiến cung.
“Không phải muốn chịu trách nhiệm vì đã nhìn thấy ta để ngực trần mà nàng mới từ hôn đấy chứ?” Tần Luận trêu chọc hỏi. Hôm nay là ngày phùng ngũ, trên đường tiến cung, Vân Ánh Lục vòng qua Tần phủ bắt mạch cho hắn.
“Nếu chỉ vì thế mà phải chịu trách nhiệm cả đời thì em đã phải lấy rất nhiều người rồi”. Vân Ánh Lục bĩu môi đáp trả. “Từ khi còn làm thực tập sinh, đừng nói tới ngực, kể cả đàn ông lõa thể em cũng nhìn thấy không ít”.
Tần Luận kinh ngạc há hốc mồm. “Nàng còn dám nói thế. Ánh Lục, đôi khi ta cảm thấy nàng rất đỗi thần bí”.
Vân Ánh Lục buông tay hắn xuống lảng tránh vấn đề. “Mạch tượng đã tốt hơn nhiều. Em chỉ sợ xà cổ kháng lại thuốc mê thì sẽ rắc rối to, em phải tranh thủ thời gian lúc này mới được. Tần công tử, nhất định không được ăn thịt đâu đấy”.
Cô đứng dậy cáo từ.
“Ánh Lục, đừng suy nghĩ nhiều, nàng nhất định sẽ gặp được một người đàn ông tốt. Nếu quả thật không ai dám lấy nàng thì ta sẽ cưới nàng”. Tần Luận ra vẻ khôi hài nhưng thâm ý hoàn toàn nghiêm túc.
Vân Ánh Lục nhún vai tặc lưỡi. “Anh cứ từ từ mà cười thầm đi!”
Thời tiết dạo gần đây thật thất thường, mặt trời vừa mới xuất hiện mà nay lại bị tầng mây dày bao phủ, chẳng mấy chốc mưa đã giăng kín bốn bề. Xe ngựa dừng ngoài cửa hoàng cung, Vân Ánh Lục còn đang ngán ngẩm nhìn trời thì chợt nghe thấy tiếng gọi.
Vân Ánh Lục cởi áo Tần Luận ra, cẩn thận quan sát sinh vật kì dị trong bụng Tần Luận vẫn nằm nguyên không nhúc nhích, chỉ khẽ nhấp nhô theo nhịp thở.
“Thiên địch của rắn là nhím, em đã rìm ra cách giúp anh nhưng vẫn phải tra cứu thêm sách vở mới được. Tần công tử, anh cho em biết tên người thợ lần trước đã làm mấy thứ dụng cụ em yêu cầu đi, em muốn đặt thêm vài món nữa”. Vân Ánh Lục khoác áo lại cho Tần Luận, trong đầu ý tưởng cứ thoắt đến thoắt đi, nhất thời không sao nắm bắt được, nhưng cô không hề rầu lòng, theo kinh nghiệm lâm sàng nhiều năm, cô biết rằng mình đã gần đạt đến mục tiêu.
“Ánh Lục, nàng có thể trị bệnh tận gốc cho ta sao?” Tần Luận vui mừng hỏi.
Vân Ánh Lục khẽ đáp. “Tần công tử, anh cố thả lỏng tư tưởng. Có một câu, em nhất định phải nói cho anh biết, để có thể trị bệnh tận gốc, anh cũng phải mạo hiểm đối mặt với hiểm nguy lớn, nói không chừng còn phải trả một cái giá rất đắt”.
Tần Luận buồn rầu mỉm cười. “Ít ra như thế cũng còn tốt hơn so với hiện giờ mà!”
“Đương nhiên”. Vân Ánh Lục cũng bị cuốn theo sự lạc quan của hắn, cô bật cười vui vẻ.
Khi Vân Ánh Lục từ Tần phủ ra về, đã là lúc mặt trời khuất núi. Ráng chiều rực rỡ như gấm thêu, ngọn gió tháng Bảy đã bắt đầu mang theo chút mát mẻ của thời tiết mới chớm thu.
Đỗ Tử Bân cũng vừa về đến nhà. Phòng hắn đã được trang hoàng thành phòng tân hôn nên hắn tạm thời nghỉ ngơi trong thư phòng. Vừa đẩy cửa thư phòng bước vào, hắn đã nhìn thấy Vân Ánh Lục đang ngồi trước thư án, hí hoáy viết gì đó. Trông thấy hắn, cô mỉm cười đứng lên: “Đỗ đại ca, chàng đã về rồi!”
Hắn lạnh lùng nhìn cô, thản nhiên buông lời. “Tối nay nàng không tới Tần phủ sao?”
“Ta mới từ Tần phủ về không lâu”. Vân Ánh Lục không nhận ra sự mỉa mai và ghen tuông trong giọng hắn nên trả lời rất thành thật.
Đỗ Tử Bân chưa kịp ăn tối nhưng đã đầy một bụng tức khí.
“Ánh Lục, vẫn còn vài ngày nữa trước hôm thành thân, mọi chuyện vẫn còn kịp làm rõ. Ta hỏi nàng, nàng có thật sự muốn lấy ta không?” Hắn quyết định hỏi cô câu chí mạng.
Vân Ánh Lục không vội trả lời, mà quay sang hỏi ngược lại. “Đỗ đại ca, vì sao chàng lại hỏi ta như vậy?”
Trong ánh mắt bình tĩnh của Đỗ Tử Bân mang theo cõi lòng nát tan. “Ta cảm thấy… cảm thấy người nàng thực sự thích là Tần công tử”.
“Đỗ đại ca, chàng nói sai rồi, Tần công tử chỉ là bệnh nhân của ta”. Vân Ánh Lục chậm rãi dời mắt đến giá sách, người ngoài nhìn vào dễ nghĩ cô rất có hứng thú với sách vở thơ từ.
Ngày thành thân sắp tới, cô vẫn luôn cố gắng để hai người hòa hợp nhau hơn, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại luôn xảy ra, cô không giận hắn mà chỉ thấy bản thân bất lực vô cùng. Đối với tương lai, cô cũng không tránh khỏi sợ hãi và lo lắng.
Tối nay, cô rất muốn nói ra tất cả mọi việc. Đúng vậy, bây giờ vẫn còn kịp, cô phải cho Đỗ Tử Bân biết con người thật của mình.
“Hắn không phải bệnh nhân bình thường”. Đỗ Tử Bân cười chua xót.
“Đỗ đại ca”, Vân Ánh Lục ổn định lại tâm trạng rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, “chàng không cần phải nghi ngờ như vậy, ta cam tâm tình nguyện muốn thành thân cùng chàng. Tuy nhiên, chàng có thật lòng muốn lấy con người hiện tại của ta không?”
Đỗ Tử Bân không khỏi biến sắc, hắn chợt nhận ra trong lời Vân Ánh Lục nói có thâm ý khác.
“Cái gì mà con người hiện tại chứ? Chẳng lẽ trước đây nàng là một người khác?”
Vân Ánh Lục buồn bã đứng dậy, bước lại gần một góc yên tĩnh trong thư phòng. Đỗ Tử Bân đứng cách cô không quá ba bước, lo lắng dõi mắt trông theo. Thư phòng quá nhỏ, đến mức hít thở còn thấy khó khăn, huống chi là phải lấy hết dũng khí để nói ra sự thật.
“Đỗ đại ca, chàng không nhận ra từ sau khi tự sát, Vân Ánh Lục trở nên rất kỳ lạ sao? Ta vốn là người không biết làm thơ viết từ gì cả, cây cổ cầm trong khuê phòng cũng không phải cố ý làm hoen rỉ mà quả thật là ta không biết đánh đàn. Lần đầu tiên chạm mặt ở hoàng cung, không phải ta giả vờ không quen biết chàng mà là khi đó ta thực sự không biết chàng là ai. Không phải tự tâng bốc mình, nhưng ta đúng là một thầy thuốc có tài nghệ, trình độ phụ khoa của ta ở đây không ai có thể sánh bằng…”
“Không cần nói thêm gì nữa. Nói đi, cô rốt cuộc là ai? Cô đã giấu Ánh Lục ở đâu rồi?” Nghi hoặc trong lòng bao ngày qua cuối cùng cũng đã được sáng tỏ. Những lời người con gái ấy thốt lên thật sự đã khiến hắn nhận ra người đứng trước mặt mình hoàn toàn xa lạ.
Phản ứng của hắn không nằm ngoài dự kiến của Vân Ánh Lục, nhưng ít nhiều cô vẫn cảm thấy tổn thương. Cô ngẩng đầu lên nhìn trời, hôm nay là mồng ba tháng Bảy, trăng non còn chưa xuất hiện, bầu trời lấp lánh ánh sao. Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng về một nơi xa xôi vĩnh viễn không thể quay về.
“Tên em là Cơ Uyển Bạch, em học lịch sử không giỏi nên không rõ thời đại này cách thời đại em sống là bao lâu, nhưng đoán chừng là khoảng một ngàn năm. Vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên em đã bị lạc vào đường hầm thời gian, thay vong đổi xác với tiểu thư Vân Ánh Lục. Cô ấy vượt thời gian đến thế kỉ hai mốt, biến thành Cơ Uyển Bạch, còn em thì quay về triều Ngụy làm Vân Ánh Lục”.
Đỗ Tử Bân cả kinh, bất giác lui lại phía sau vài bước. Việc này hắn không thể tiêu hóa nổi, nhưng rõ ràng người con gái kia cũng không nói dối. Đúng, ngôn ngữ của nàng, cử chỉ của nàng, y thuật của nàng, tất cả đều vô cùng quái dị. Bao ý nghĩ xoay tròn trong đầu, cuối cùng hắn chỉ nhớ được một câu. “Vân Ánh Lục đã vượt thời gian đến thế kỉ hai mốt”.
Vân Ánh Lục nặng nề gật đầu, “Có một số chuyện rất kì lạ nhưng thực sự đã xảy ra”.
Đỗ Tử Bân đột nhiên nổi giận gầm lên, “Cô thực sự không phải Ánh Lục, vậy… vậy… lâu nay cô đều lừa gạt ta khiến ta tưởng cô chính là Ánh Lục. Vì sao cô làm như vậy?”
Mặt Vân Ánh Lục trắng bệch không còn chút sinh khí. “Xin lỗi anh, Đỗ đại ca, em cũng không còn cách nào khác. Em đã nhiều lần định nói ra nhưng … lại không có dũng khí”.
“Nếu đã không muốn thì vĩnh viễn đừng nói ra. Vì sao bây giờ lại nói? Cô là đồ lừa đảo, mau trả Ánh Lục lại cho ta!” Người con gái hắn đem lòng yêu thương suốt mười năm qua đã cách xa hắn hơn một ngàn năm. Hắn thật sự không thể tiếp nhận nổi sự thực đau đớn như vậy.
Vân Ánh Lục khẽ gọi “Đỗ đại ca…”
“Không được gọi ta là Đỗ đại ca, ta không phải Đỗ đại ca của cô”. Hắn lớn tiếng quát.
Vân Ánh Lục quay mặt thì thầm trong bóng tối. “Nếu có thể hoán đổi linh hồn với Vân tiểu thư một lần nữa thì tốt bết bao. Nhưng thực sự em không còn cách nào khác”.
“Còn ba hôm nữa là đến ngày thành thân, hai nhà bận rộn chuẩn bị hôn sự suốt thời gian qua, vậy mà cô nói một câu không còn cách nào khác là xong sao?” Đỗ Tử Bân thật sự muốn phát điên.
“Anh hãy tha thứ cho sự khiếp nhược của em. Bây giờ chúng ta vẫn còn kịp hủy bỏ hôn lễ”. Cô rũ người bất lực, dường như đôi vai mỏng manh không thể gánh nổi bóng đêm dày đặc.
“Cô nói dễ nghe nhỉ? Ta đường đường là thượng thư bộ Hình mà lại làm những chuyện để người khác nhạo báng thế sao? Tâm kế của cô thật sự thâm hiểm, bây giờ mới nói ra sự thật, phải chăng vì nghĩ ván đã đóng thuyền?” Đỗ Tử Bân nghiến răng nghiến lợi tung hê mọi chuyện.
“Gỗ vẫn còn trong rừng, không gì là không kịp. Đỗ đại ca, anh đừng vì sĩ diện mà hủy bỏ hạnh phúc cả đời mình. Người anh yêu là Vân Ánh Lục chứ không phải là Cơ Uyển Bạch. Miễn cưỡng kết hôn với người mình không yêu sẽ khiến cả hai đau khổ suốt đời. Về phía cha mẹ em, xin anh đừng nói gì về chuyện này, em sợ hai người họ sẽ đau lòng chết mất. Chuyện đó cứ để em…”
“Cô không cần quyết định thay ta” Đỗ Tử Bân vung tay áo, giận giữ ngắt lời. “Chuyện này ta phải suy xét cẩn thận đã. Nhưng mà, Cơ Uyển Bạch, ta thật sự, ta thật sự rất ghét cô”.
“Em sẽ chờ câu trả lời của anh”. Vân Ánh Lục yếu ớt nói thêm câu nữa rồi xoay gót quay về Vân phủ.
Từ Ânay về sau, cô không cần phải ép mình yêu thương ai cả.
Đỗ Tử Bân ngồi lặng thinh trong mao đình suốt năm canh. Vân Ánh Lục nằm trong phòng, cả đêm cũng trở mình như lật sách.
Bụi thường xuân xanh tốt lan khắp đầu tường ngăn cách giữa hai nhà ướt đẫm sương đêm.
Trời vừa sáng, Đỗ Tử Bân đã đến gặp Vân Ánh Lục, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt mông lung vô thường.
Vân Ánh Lục mở cửa sổ để đón ánh nắng và không khí trong lành buổi sớm ùa vào phòng, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm thế đón nhận phán quyết.
Vẻ mặt bình thản của cô không hiểu sao lại khiến Đỗ Tử Bân vô cùng căm tức.
“Anh đã quyết định rồi sao?” Nếu Đỗ Tử Bân thực sự thấu hiểu tấm lòng của cô, cô sẽ nguyện ý vì hắn mà thay đổi con người.
“Ta… cưới… cô”. Đỗ Tử Bân nắm chặt tay, gằn giọng nói từng chữ.
“Là vì thể diện sao?” Trái tim cô bắt đầu quặn thắt.
“Không phải, là vì trách nhiệm. Hôm ở Linh Vân các, ta… phải chịu trách nhiệm với cô”.
Trái tim rơi thẳng xuống vực thẳm.
Vân Ánh Lục hất sợi tóc xòa trước trán rồi thản nhiên đáp lời. “Đỗ đại ca, chuyện đó tôi không ngại, anh cũng không nên lưu tâm làm gì”.
“Cô không ngại?” Đỗ Tử Bân buột miệng hỏi, “Cô xem chuyện đó là trò đùa, hay vì ta không phải người đàn ông đầu tiên của cô nên cô mới không ngại?”
Đôi mắt trong trẻo của Vân Ánh Lục bỗng dưng ánh lên tia nhìn lạnh lẽo. “Đỗ đại ca, dù giữa chúng ta không có tình yêu, nhưng xin anh cũng đừng lăng nhục tôi như vậy. Tôi không ngại chuyện đó bởi tôi không muốn vì một lần thân mật thể xác mà trói chặt tương lai của cả anh và tôi. Anh cứ việc ôm ấp yêu thương với Ánh Lục của anh, còn tôi thì sẽ chuyên tâm làm việc của tôi. Cả hai chúng ta không cần vì người kia mà ủy khuất chính mình. Đêm hôm đó cứ coi như một hồi ức đẹp, chôn chặt trong đáy lòng đi! Đỗ đại ca, tôi rất vui vì đã yêu anh. Quen anh, tôi mới hiểu yêu một người là như thế nào. Biết đâu một ngày nào đó, tôi sẽ lại được quay về nhà, và Ánh Lục của anh sẽ lại quay về bên anh”.
Khuôn mặt thanh tú của cô rạng rỡ dưới ánh nắng mai lấp lánh, khóe miệng hiện lên nụ cười dịu dàng khiến hắn sững người ngây ngốc.
“Đỗ đại ca, lần này anh nói lời từ hôn nhé, có được không?” Đây là tất cả những gì cô còn có thể làm để giữ gìn sự tôn nghiêm của hắn.
Tin Đỗ Tử Bân và Vân Ánh Lục từ hôn khiến hai phủ Vân, Đỗ như muốn nổ tung. Hai người bình tĩnh hẹn trưởng bối hai nhà ra sảnh đường bàn chuyện, vậy mà cha mẹ hai bên còn tưởng đây là lần trao đổi cuối cùng về hôn sự.
Khi Đỗ Tử Bân lắp bắp thốt ra hai từ “từ hôn”, Đỗ viên ngoại lập tức đứng vọt dậy, vung quyền đánh con trai. Vân phu nhân bất tỉnh ngay tại chỗ. Còn Vân viên ngoại thì mắt muốn rơi khỏi vành. Vân Ánh Lục vừa phải lo cho mẫu thân, vừa phải khuyên giải Vân viên ngoại và giữ chặt lấy Đỗ viên ngoại. Cô khẳng định nói chuyện này không liên quan gì đến Đỗ đại ca, là do hai người họ cảm thấy tính cách không hợp nên mới quyết định chia tay.
Đỗ viên ngoại nổi trận lôi đình, Vân viên ngoại gào thét rung trời. Sảnh đường hoàn toàn hỗn loạn. Đỗ viên ngoại run rẩy chỉ tay vào mặt Đỗ Tử Bân, kiệt sức hỏi một câu: “Mày giờ không còn trẻ dại, thân lại là thượng thư bộ Hình nên cha không quyết thay cho mày được. Mày nói rõ lại lần nữa xem, mày thật sự muốn từ hôn sao?”
Đỗ Tử Bân liếc nhìn Vân Ánh Lục rồi yên lặng nhắm mắt, cúi đầu. Đỗ viên ngoại thất vọng lắc đầu, khom người tạ tội với Vân viên ngoại:
“Vân viên ngoại, xin thứ lỗi cho khuyển tử của tôi. Cục diện thê thảm này, tôi không có cách nào thu dọn được, ông hãy giúp tôi giải thích với bằng hữu, đồng liêu một tiếng!” Nói xong, Đỗ viên ngoại xấu hổ che mặt đi ra.
Dòng dõi thư hương mà lại nảy nòi ra chuyện tày trời như vậy, đời này ông sao có thể ngẩng đầu lên được. Khó khăn lắm mới cứu vãn được quan hệ của hai nhà, vậy mà giờ tan nát hết thảy, sau này phỏng chừng cả đời hai bên sẽ không bao giờ còn qua lại với nhau.
Đỗ Tử Bân cúi chào vợ chồng Vân viên ngoại rồi lạnh lùng xoay gót ra về.
“Thế này cũng tốt, bây giờ chúng ta không còn nợ nần gì bọn họ cả”. Vân viên ngoại lẩm bẩm không ngớt, quay lại nhìn con gái, nước mắt lại đầm đìa khuôn mặt già nua.
Vân phu nhân sớm đã khóc không thành tiếng, bà ôm chặt lấy con gái, đau đớn nói: “Làm sao bây giờ, Ánh Lục, con đã ba lần hủy hôn rồi, sau này còn ai dám cưới con?”
Vân Ánh Lục cười khẽ, an ủi song thân. “Con sẽ không lấy chồng, cả đời này con sẽ ở cùng cha mẹ”.
Vân phu nhân và Vân viên ngoại nhìn nhau òa khóc, giờ phút này Vân Ánh Lục còn có thể cứng cỏi cười như không, hai ông bà cớ gì lại phải đau thương ủ dột như vậy.
Chỉ là họ không thể tưởng tượng nổi, một người nghiêm túc cẩn trọng như Đỗ Tử Bân lại có thể làm ra những chuyện kinh thế hãi tục thế này.
Tin tức đáng xấu hổ này muốn giấu cũng không thể giấu nổi, chỉ trong một đêm, hai cái tên Đỗ Tử Bân và Vân Ánh Lục đã trở thành đề tài chuyện phiếm được nhà nhà thảo luận mỗi khi trà dư hậu tửu.
Tin tức này đương nhiên cũng nhanh chóng truyền vào hoàng cung, Lưu Huyên Thần nghe tin khẽ thở phào một tiếng. Còn Tề vương khi biết tin lại nhăn nhúm khó hiểu, không biết nên vui hay buồn. Nói thật, giờ cứ nghe đến cái tên Vân Ánh Lục, gã lại không khỏi rùng mình hoảng sợ.
Vân phu nhân vừa khóc vừa gấp hỷ phục của Vân Ánh Lục cất vào rương quần áo. Vân viên ngoại thì cầm mấy món trang sức định dành tặng con gái, thở ngắn than dài.
Vân phu nhân không quên dặn dò Trúc Thanh phải giám sát tiểu thư chặt chẽ vì sợ Vân Ánh Lục lại làm chuyện điên rồ như lúc trước nhưng Trúc Thanh thì không lấy đó làm lo lắng, hiện tại tính tình tiểu thư rất an nhiên lạnh nhạt, không màng đến những chuyện được mất.
Để né tránh cảnh u ám trong nhà, Vân Ánh Lục quyết định tiến cung.
“Không phải muốn chịu trách nhiệm vì đã nhìn thấy ta để ngực trần mà nàng mới từ hôn đấy chứ?” Tần Luận trêu chọc hỏi. Hôm nay là ngày phùng ngũ, trên đường tiến cung, Vân Ánh Lục vòng qua Tần phủ bắt mạch cho hắn.
“Nếu chỉ vì thế mà phải chịu trách nhiệm cả đời thì em đã phải lấy rất nhiều người rồi”. Vân Ánh Lục bĩu môi đáp trả. “Từ khi còn làm thực tập sinh, đừng nói tới ngực, kể cả đàn ông lõa thể em cũng nhìn thấy không ít”.
Tần Luận kinh ngạc há hốc mồm. “Nàng còn dám nói thế. Ánh Lục, đôi khi ta cảm thấy nàng rất đỗi thần bí”.
Vân Ánh Lục buông tay hắn xuống lảng tránh vấn đề. “Mạch tượng đã tốt hơn nhiều. Em chỉ sợ xà cổ kháng lại thuốc mê thì sẽ rắc rối to, em phải tranh thủ thời gian lúc này mới được. Tần công tử, nhất định không được ăn thịt đâu đấy”.
Cô đứng dậy cáo từ.
“Ánh Lục, đừng suy nghĩ nhiều, nàng nhất định sẽ gặp được một người đàn ông tốt. Nếu quả thật không ai dám lấy nàng thì ta sẽ cưới nàng”. Tần Luận ra vẻ khôi hài nhưng thâm ý hoàn toàn nghiêm túc.
Vân Ánh Lục nhún vai tặc lưỡi. “Anh cứ từ từ mà cười thầm đi!”
Thời tiết dạo gần đây thật thất thường, mặt trời vừa mới xuất hiện mà nay lại bị tầng mây dày bao phủ, chẳng mấy chốc mưa đã giăng kín bốn bề. Xe ngựa dừng ngoài cửa hoàng cung, Vân Ánh Lục còn đang ngán ngẩm nhìn trời thì chợt nghe thấy tiếng gọi.