Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
“Vân thái y!” Từ cửa cung, Tiểu Đức Tử tươi cười cầm ô chạy ra đón. Vân Ánh Lục mừng rỡ xách hòm thuốc xuống xe.
“Sao lại vừa khéo thế nhỉ, cậu đang định xuất cung sao?” Hai người sóng vai bước vào hậu cung.
Tiểu Đức Tử bật cười. “Không phải vừa khéo đâu, nô tài đã ở đây đợi Vân thái y mấy ngày nay rồi”.
Vân Ánh Lục sững người dừng bước. “Sao cậu biết tôi sẽ quay lại?”
“Phủ nội vụ thông báo với thái y viện rồi mà, họ nói Vân thái y kết thúc kỳ nghỉ sẽ nhanh chóng hồi cung, nô tài còn được đặc cách hầu hạ ngài đấy. Ôi, mới có vài ngày không gặp, nô tài thực sự rất nhớ Vân thái y, Mãn Ngọc tỷ tỷ cũng nhắc tới ngài suốt. À, Vân thái y, về sau Mãn Ngọc cũng được phân tới đây hầu hạ ngài đấy”.
Vân Ánh Lục buồn bực chớp mắt, cô biết cung nữ trong cung cũng được phân cấp bậc cao thấp. Mãn Ngọc từng hầu cận Ngu hoàng hậu nên thuộc hàng cung nữ nhất đẳng. Cô lấy tư cách gì để được cung nữ nhất đẳng hầu hạ đây?
“Tôi cũng có phòng riêng trong cung sao?” Cô thuận miệng hỏi.
Tiểu Đức Tử vui vẻ đáp. “Vân thái y sao ngài lại biết chuyện đó? Ngài vừa được xếp chỗ ngay trong tẩm điện của hoàng thượng, nô tài và Mãn Ngọc tỷ tỷ cũng mới vừa chuyển đến đó”.
“Tôi lấy danh nghĩa gì mà ở tẩm điện của hoàng thượng?” Ngàn vạn lần đừng nói cô sắp được sắc phong làm phi tần đấy nhé, cuộc sống riêng của cô còn chưa đủ phức tạp hay sao?”
“Là thái y thân cận hoàng thượng”.
Ôi trời! Hết thị vệ thân cận, nha hoàn thân cận, giờ lại còn có thái y thân cận, chuyện này mà Lưu hoàng thượng cũng nghĩ ra được!
Vừa nhác thấy bóng cô ngoài cổng thái y viện, tất cả thái y lớn bé đều chạy ra niềm nở chào đón, ngay cả tổng quản phủ Nội vụ cũng bớt chút thời gian ghé đến thăm cô, nhưng vui vẻ nhất vẫn là đám cung nữ, phi tần trong hậu cung.
Thái y viện ngày hôm đó râm ran tiếng cười nói, còn ồn ào hơn cả tiếng mưa sầm sập bên ngoài. Mãi cho đến khi trời sập tối, Lưu Huyên Thần vẫn chưa xuất hiện. Hôn nay là phùng ngũ, Vân Ánh Lục vừa mới quay lại làm việc đã phải trực đêm.
Cô đương nhiên không nghĩ chuyển đến tẩm điện của Lưu Huyên Thần là chuyện thật, bây giờ cô chỉ mong được làm một Vân thái y an phận thủ thường, không phải căng sức đối phó cũng chẳng muốn cầu cạnh ai.
Thái y viện yên tĩnh lạ thường, cô theo thói quen bắc nồi nấu cháo. Đúng lúc hương cháo bắt đầu tỏa mùi ngào ngạt, ngoài sân vang lên tiếng bước chân quen thuộc, cô không ngẩng đầu lên, vẫn mải miết quấy cháo. Lưu Huyên Thần đứng tựa cửa, lẳng lặng nhìn bóng dáng cô như thể vừa gặp lại sau mấy đời mấy kiếp xa cách nhau. Hắn bỗng lại gần kéo mạnh tay cô, “Cùng trẫm đi tới một nơi”.
Vân Ánh Lục hoang mang dụi tắt lò than, “Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Đến gặp Ngưng Hương”.
Sau cơn mưa ban chiều, bầu trời tối đen khác thường, con đường đá xanh dẫn đến hậu cung trơn như bôi mỡ. Lưu Huyên Thần không để La công công đi theo, một hai dắt tay cô bước đi xăm xăm trong bóng tối mờ mịt không đèn không đuốc. Vân Ánh Lục mới ở trong cung vài ba tháng nên không thể nhớ hết các đường. Rẽ mấy lượt, ngoặt mấy vòng, trong chốc lát cô đã không rõ mình đang đi đâu. Lưu Huyên Thần ỷ biết khinh công nên đi lại rất nhẹ nhàng, còn cô thì mồ hôi đầy người, chân tay rủn cả ra vì mệt.
“Lưu hoàng thượng, tôi có thể không đến gặp Ngưng Hương được không?” Vân Ánh Lục vịn tay vào một thân cây há miệng thở dốc, cảm giác như y phục đang dính chặt vào người.
Lưu Huyên Thần quay lại nhìn cô, khẽ bĩu môi chế giễu. “Đến lãnh cung rồi, nàng nhìn mà xem. Nếu không đến đây, mọi thắc mắc nghi ngờ trong lòng nàng sẽ không thể được hóa giải”.
Lãnh cung? Vân Ánh Lục đưa mắt nhìn quanh, trong bóng đêm dày đặc hiện lên một tòa cung điện lạnh lẽo, cô quạnh.
Vân Ánh Lục chớp mắt liên tục để nhìn rõ hơn. Chẳng trách mà cô không nhìn thấy gì, tòa cung điện tù mù này ẩn mình sau một hàng cây rậm rạp, hơn nữa tường bao lại cao hơn hẳn so với các tẩm cung khác.
“Lưu hoàng thượng, gõ cửa hay trèo tường vào đây?” Cô thấp giọng hỏi nhỏ.
Dù đã bốn bề là bóng tối nhưng Lưu Huyên Thần vẫn không khỏi bực bội trừng mắt nhìn cô. “Nàng nghĩ mình đủ năng lực làm đạo chích sao?” Nói rồi hắn ôm lưng cô, nhẹ nhàng bật người nhảy vào trong.
Hắn đáp xuống một khối đá sạch sẽ, còn Vân Ánh Lục lại vừa khéo đặt chân vào chỗ rêu xanh ẩm ướt. “Bịch!”, Lưu Huyên Thần vừa quay lại đã thấy Vân Ánh Lục ngã chổng vó lên trời, hắn suýt phì cười nhưng lại sợ cô nổi giận nên đành nín nhịn kéo cô đứng dậy.
Cũng không đau lắm nhưng cả người lấm lem rêu xanh và bùn đất trông rất thảm hại. Vân Ánh Lục vừa đau vừa ngượng, xòe tay rên rỉ. “Bộ dạng tôi thế này thì còn dám gặp ai đây?”
“Có gì không dám chứ?”. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo đi.
“Ai ở bên ngoài đó?” Cú ngã của Vân Ánh Lục đã làm kinh động đến người ở bên trong, cửa cung bật mở, một tiểu thái giám xách đèn lồng chạy ra, vừa thấy Lưu Huyên Thần, hắn vội quỳ mọp xuống đất thi lễ.
“Miễn lễ”. Lưu Huyên Thần khoát tay rồi tiếp tục dắt Vân Ánh Lục đi vào cửa lớn, “Hôm nay nương nương thế nào?”
“Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương vẫn như mọi khi”.
Vân Ánh Lục tò mò quan sát tòa cung điện thọat nhìn có chút hoang phế này, từ cửa vào cho tới các gian phòng bên trong đều là cỏ dại mọc đầy, chứng tỏ nơi đây có rất ít người qua lại. Tẩm cung cũng không lớn, ngoài một toà lầu chỉ có mấy gian sương phòng nhỏ. Trên nóc điện, tiếng quạ rúc lên từng hồi vô cùng thê lương. Thật không thể ngờ, trong hoàng cung tráng lệ lại có một nơi âm u, lạnh lẽo như thế này.
“Hoàng thượng, nô tài vào trong thông báo”. Tiểu thái giám lâu ngày không gặp hoàng thượng nên cũng quên mất những lễ nghĩa cơ bản. Hôm nay, hoàng thượng lặng lẽ giá lâm, hắn thật không biết có nên hét lớn để người bên trong đi ra nghênh đón không.
Lưu Huyên Thần châm chọc hỏi, “Nương nương có hiểu ngươi nói gì không mà thông báo?”
Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ đứng lùi sang một bên, miệng ngậm tăm không dám lên tiếng. Lưu Huyên Thần bật cười lạnh lẽo rồi thong dong đi về phía gian phòng nhỏ. Hắn chậm rãi đẩy cửa bước vào, một luồng bụi bặm xông vào mũi hai người bọn họ.
“Hắt xì!” Vân Ánh Lục hắt hơi một tiếng rõ to rồi len lén lè lưỡi nhìn Lưu Huyên Thần.
Nhìn khung cảnh ảm đạm ở đây, Vân Ánh Lục chợt nhớ trong cuốn tiểu thuyết Những kỳ vọng lớn lao, Charles Dickens đã miêu tả một cô tiểu thư bị chồng chưa cưới bỏ rơi, đau khổ đến mức hóa điên tự nhốt mình trong phòng tân hôn, mình mặc áo cưới, chờ đợi thời khắc hạnh phúc của người con gái. Trong căn phòng bụi bặm kết đầy mạng nhện, mái tóc huyền của cô tiểu thư đã dần chuyển màu bạc trắng, nhưng nàng vẫn một lòng si mê chờ đợi vị hôn phu không bao giờ xuất hiện.
Đêm nay, tình tiết trong cuốn tiểu thuyết của Charles Dickens đột nhiên tái hiện trước mắt cô dưới hình ảnh phiên bản cung đình Trung Quốc. Đồ đạc trong phòng tuy đóng bụi dày cộp nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ xa hoa một thời của chúng. Cô gái ngồi trên ghế trông rất khả ái nhưng lại cũng mang đôi mắt vô hồn đáng sợ, bộ cung trang trên người đã sờn bạc nhưng không có lấy một vết nhăn nào, làn da thiếu nắng trắng bợt bất thường, tóc mai hai bên cũng đã hơi điểm bạc.
“Đây chính là Ngưng Hương”. Lưu Huyên Thần từ khi bước vào sắc mặt vô cùng u ám, mãi đến lúc này mới chịu mở miệng nói.
Trái tim Vân Ánh Lục như chùng xuống. Ngoại trừ đôi mắt to, cô và Ngưng Hương không còn bất kỳ điểm gì giống nhau. Hai cung nữ theo hầu Ngưng Hương vội khom mình thi lễ. Lưu Huyên Thần xua tay ra hiệu cho hai người họ cứ đi làm việc của mình. Ánh mắt vô hồn của Ngưng Hương chậm rãi dừng lại ở Lưu Huyên Thần.
“Cuồng đồ phương nào mà thấy bản cung không chịu quỳ xuống?” Giọng nói của công chúa Ngưng Hương cũng ngọt ngào như chính dung nhan của nàng.
“Hoàng hậu nương nương, người đó… người đó vừa mới tới nên không hiểu quy củ, lát nữa nô tỳ sẽ dạy bảo cẩn thận”. Một cung nữ cuống quýt chạy tới thưa bẩm.
“À!” Ngưng Hương khép hờ mắt, tao nhã vịn tay ghế rồi khẽ hỏi. “Hoàng thượng đã hồi cung chưa?”
“Đang trên đường hồi cung rồi ạ!”
“Lát nữa hoàng thượng hồi cung, các ngươi phải lui ngay xuống, bản cung có việc muốn nói với hoàng thượng. Hôm nay, bản cung sẽ cầu xin hoàng thượng cắt đất nhường thành cho Bắc triều, bằng không Bắc triều sẽ dồn lực tấn công, nước Ngụy nhỏ bé sao có thể chống đỡ được? Đấy cũng là vì bản cung lo nghĩ cho hoàng thượng”. Ngưng Hương đột nhiên xoay người, chắp tay vái lạy không khí. “Hoàng thượng, lời thần thiếp nói tuy rằng khó nghe, nhưng đều là lời tâm huyết…”
Hai cung nữ theo hầu cúi đầu, không dám nhìn long nhan.
Vân Ánh Lục thoạt đầu có chút kinh ngạc, tiếp đó lại buồn cười, sau rốt lại thấy thương hại Ngưng Hương. Đại mỹ nhân trong truyền thuyết không phải bị điên mà là tự giam mình trong cõi ảo mộng hư vô.
Ảo mộng đó là mơ ước cả đời cho nên nàng ấy nguyện đắm chìm trong đó, mãi mãi không muốn tỉnh lại.
Lưu Huyên Thần mặt không chút đổi sắc quan sát Ngưng Hương.
“Lưu hoàng thượng, chúng ra đi thôi! Không nên quấy rầy cô ấy”. Vân Ánh Lục nhỏ giọng cầu xin.
Lưu Huyên Thần cụp mắt đau đớn rồi quay đầu đi nhanh ra hướng cửa điện. Vân Ánh Lục lúp xúp chạy theo sau.
Tiểu thái giám đưa cho Vân Ánh Lục một cái đèn lồng để soi nhưng cô không nhận vì hai tay còn phải giữ vạt y bào để chạy cho kịp. Từ trong bóng tối, cô gắng sức chạy theo bóng dáng của Lưu Huyên Thần ở phía trước. Nhưng hắn sải bước quá nhanh, chỉ chốc lát cô đã lạc mất dấu vết. May mà từ đây cô biết đường quay về thái y viện. Vừa bước vào cổng thái y viện, Vân Ánh Lục đã thấy Lưu Huyên Thần chắp hai tay sau lưng, đứng sững trong sân, u buồn ngắm nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh.
Vân Ánh Lục bĩu môi đi vào, lúc này cô chỉ muốn thay nhanh bộ y bào dính bẩn trên người mà thôi. Lưu Huyên Thần đột nhiên ôm cô vào lòng. Cô giãy giụa theo bản năng nhưng không sao cưỡng lại được sức lực của một người đàn ông tráng kiện như Lưu hoàng thượng.
“Mỗi lần nhìn thấy Ngưng Hương, trẫm lại muốn bóp chết cô ấy, hận không thể tắm máu Bắc triều, san bằng nơi đó”.
Lời hắn nói ẩn chứa nỗi hận không thể dung thứ nhưng cũng thoáng hiện tình cảm sâu sắc trong lòng. Từ khi hiểu thế nào là tình yêu, Vân Ánh Lục đã trở nên mẫn cảm với những chuyện như vậy.
“Có điều anh không nỡ làm thương tổn Ngưng Hương, có đúng không?” Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, vào dược phòng rót hai chén nước trà rồi quay ra ngồi lại bên hắn.
“Đúng là trẫm không nỡ. Trong lòng trẫm, Ngưng Hương không giống như những phi tần khác, cô ấy là người con gái đầu tiên của trẫm, cũng là người khiến trái tim trẫm rung động, dù không tới mức khắc cốt ghi tâm nhưng cũng là một phần tình cảm trong sáng, sâu sắc”. Hắn nhìn thẳng vào mắt Vân Ánh Lục, không muốn bỏ qua bất cứ nét mặt nào của cô.
Vân Ánh Lục lặng lẽ ngắm nhìn chén trà trong tay rồi buông lời nhận xét. “Cô ấy là mối tình đầu của Lưu hoàng thượng, tình cảm đó thật đẹp, Ngưng Hương nương nương cũng vô cùng diễm lệ”.
Lưu Huyên Thần cười lạnh. “Đẹp sao? Càng xinh đẹp nội tâm càng hiểm ác”.
Cô ngơ ngác quay đầu lại nhìn hắn.
Lưu Huyên Thần hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp. “Ngưng Hương đến nước Ngụy lúc mới chỉ mười hai tuổi, gương mặt xinh xắn, tính tình hoạt bát của cô ấy khiến tất cả mọi người trong cung đều vô cùng yêu mến. Khi đó, Bắc triều đang hết sức e ngại tiềm lực nước Ngụy nên hàng năm đều tiến cống phẩm vật mong giữ yên bờ cõi. Ngưng Hương đến nước Ngụy cũng vì nguyên nhân đó, đương nhiên, cô ấy còn có một sứ mệnh khác, đó là liên hôn hòa thân. Khi ấy Tề vương đã lập vương phi, trẫm và Mạn Lăng cũng đã định hôn ước nhưng chưa thành thân. Ngưng Hương Từ Ânhỏ đã rất thân thiết với trẫm, thường cùng trẫm học bài, xem trẫm luyện võ. Trẫm cũng từng dẫn cô ấy tới Ngu phủ chơi, Mạn Lăng rất thích cô ấy”.
“Trẫm và Tề vương trong lòng đều rõ, trong hai huynh đệ tất sẽ có một người cưới Ngưng Hương. Trẫm yêu Ngưng Hương nhưng thân là con cháu hoàng thất, hôn sự trước nay vốn rất khó tự định đoạt, vì thế trẫm cũng không biểu hiện gì nhiều. Nhưng Tề vương thì khác, hắn si mê Ngưng Hương ra mặt, ngày ngày lẽo đẽo theo tán tỉnh cô ấy. Tiên hoàng vốn cũng định gả Ngưng Hương cho Tề vương nhưng không ngờ Ngưng Hương lại tìm đến tiên hoàng cầu xin được lấy trẫm. Lúc đó trẫm thực sự vui mừng, trẫm còn tự thề với lòng sẽ dùng toàn bộ tâm sức để bảo vệ cô ấy. Có điều trẫm đã bị lừa một vố thật đau, sở dĩ Ngưng Hương muốn gả cho trẫm là vì Tề vương đã lập chính phi, còn vị trí chính phi của trẫm thì vẫn để trống, cô ấy tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm kế vô cùng sâu xa. Trẫm không biết điều đó, hơn nữa do đã có hôn ước với Mạn Lăng từ trước nên chỉ dùng danh nghĩa lập trắc phi để cưới Ngưng Hương. Sau khi thành thân, Ngưng Hương dùng trăm phương nghìn kế đòi trẫm phải lập cô ấy lên làm chính phi. Cô ấy còn nói nhất định sẽ phò tá trẫm lên ngôi cửu ngũ sau khi tiên hoàng băng hà”.
Lưu Huyên Thần nói đến đây thì ngừng lại nhấp một ngụm trà cho tĩnh tâm rồi nói tiếp.
“Lúc ấy trẫm đã nói với Ngưng Hương rằng vị trí chính phi không có nghĩa lý gì cả, thứ trẫm có thể cho cô ấy chính là tình cảm chân thành của mình. Ngưng Hương nghe xong như biến thành con người khác, cô ấy vừa khóc vừa chửi mắng trẫm, thậm chí còn chạy đến chỗ Tề vương tâm sự kể lể. Trẫm và Tề vương vốn luôn ở thế đối địch nhau, lại thêm chuyện cô ấy cư xử ấu trĩ như vậy nên tình cảm cũng dần trở nên nguội lạnh. Một hôm, trẫm đột ngột ghé đến tẩm cung của Ngưng Hương thì thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm vào một chậu nước, miệng lẩm bẩm đọc câu gì đó. Trẫm cười hỏi có phải đang niệm thần chú không thì cô ấy đột nhiên ngã lăn ra sau, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự. Trẫm vội cho thái ý tới khám nhưng cũng không chẩn đoán ra bệnh gì. Hai ngày sau cô ấy tỉnh dậy nhưng lại ngây ngây dở dở giống như bây giờ. Cái thai hai tháng trong bụng cũng không giữ lại được. Từ Ânhững lời cô ấy lảm nhảm trong vô thức, trẫm mới bàng hoàng nhận ra Ngưng Hương chính là nội ứng của Bắc triều gài vào hoàng cung. Cô ấy một hai đòi làm hoàng hậu nước Ngụy là vì muốn can dự vào chuyện triều chính, hậu thuẫn cho Bắc triều tiến công tiêu diệt nước Ngụy. Sự thật đáng sợ ấy đã giết chết một chút tình cảm còn sót lại của trẫm, tâm tàn ý lạnh, một lời khó có thể nói hết sự cay đắng trong lòng trẫm lúc đó. Tuy nhiên trẫm cũng sợ Ngưng Hương sẽ bị nội gián giết người diệt khẩu nên đã lén đưa cô ấy đến đây. Nhưng điều đó chưa phải là chuyện đau đớn nhất, trẫm luôn băn khoăn không hiểu vì sao Ngưng Hương lại đột nhiên phát điên như vậy. Sau đó một nội gián Bắc triều bị bắt đã khai rằng Ngưng Hương muốn hạ cổ trẫm, biến trẫm thành một cái xác không hồn, nhất nhất nghe lời cô ấy. Nhưng đúng lúc cô ấy đang hạ cổ, câu nói vô tình của trẫm đã khiến cổ phản lại cô ấy…”
“Ngưng Hương cũng biết hạ cổ?” Vân Ánh Lục vừa nghe đến đó đã ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc hỏi.
Lưu Huyên Thần mày chau mặt ủ giải thích. “Phía nam Bắc triều chủ yếu là núi rừng rậm rạp, khí hậu ẩm ướt, rất thuận lợi cho các loại độc trùng sinh sôi nảy nở. Người Bắc triều am hiểu cổ nhưng ít khi dám hạ cổ hại người trừ khi bất đắc dĩ bởi việc hạ cổ sẽ khiến tuổi thọ của họ rút ngắn, nguy hiểm rập rình. Giống như trường hợp của Ngưng Hương vậy”.
“Hình như Tề vương cũng rất am hiểu cổ thuật”. Vân Ánh Lục thì thào tiết lộ.
Lưu Huyên Thần khinh miệt nhếch môi. “Trước kia gã từng nghe Ngưng Hương nhắc đến loại vu thuật tà đạo này nên đã thu nạp một đám người Bắc triều chuyên hạ cổ. Hạ cổ chính là pháp bảo giúp gã sớm đạt được dã tâm”.
“Anh không sợ sao?”
“Có gì mà phải sợ, trẫm luôn có cách đối phó với bọn chúng”.
“Cách gì vậy?” Vân Ánh Lục nín thở hỏi tiếp.
“Lấy chính thắng tà!”
Bờ vai nhỏ nhắn đột nhiên rũ xuống. Vân Ánh Lục hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nguyền rủa. “Đúng là đồ tự cao tự đại!”
“Bây giờ nàng còn thấy Ngưng Hương giống mình nữa không?” Lưu Huyên Thần dịu dàng khẽ hỏi.
Vân Ánh Lục lắc đầu. “Một điểm tương đồng cũng không có, nhưng tôi biết Ngưng Hương luôn có vị trí đặc biệt trong lòng anh”.
“Nàng ghen sao?” Tâm tình Lưu Huyên Thần đột ngột chuyển từ mây đen âm u sang gió nhẹ hiu hiu.
Hắn ghé sát mặt lại gần Vân Ánh Lục, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Cô không đỏ mặt tía tai như mọi khi mà vẫn bình tĩnh nói. “Lưu hoàng thượng, xin đừng nói với tôi những lời này”.
“Sao lại vừa khéo thế nhỉ, cậu đang định xuất cung sao?” Hai người sóng vai bước vào hậu cung.
Tiểu Đức Tử bật cười. “Không phải vừa khéo đâu, nô tài đã ở đây đợi Vân thái y mấy ngày nay rồi”.
Vân Ánh Lục sững người dừng bước. “Sao cậu biết tôi sẽ quay lại?”
“Phủ nội vụ thông báo với thái y viện rồi mà, họ nói Vân thái y kết thúc kỳ nghỉ sẽ nhanh chóng hồi cung, nô tài còn được đặc cách hầu hạ ngài đấy. Ôi, mới có vài ngày không gặp, nô tài thực sự rất nhớ Vân thái y, Mãn Ngọc tỷ tỷ cũng nhắc tới ngài suốt. À, Vân thái y, về sau Mãn Ngọc cũng được phân tới đây hầu hạ ngài đấy”.
Vân Ánh Lục buồn bực chớp mắt, cô biết cung nữ trong cung cũng được phân cấp bậc cao thấp. Mãn Ngọc từng hầu cận Ngu hoàng hậu nên thuộc hàng cung nữ nhất đẳng. Cô lấy tư cách gì để được cung nữ nhất đẳng hầu hạ đây?
“Tôi cũng có phòng riêng trong cung sao?” Cô thuận miệng hỏi.
Tiểu Đức Tử vui vẻ đáp. “Vân thái y sao ngài lại biết chuyện đó? Ngài vừa được xếp chỗ ngay trong tẩm điện của hoàng thượng, nô tài và Mãn Ngọc tỷ tỷ cũng mới vừa chuyển đến đó”.
“Tôi lấy danh nghĩa gì mà ở tẩm điện của hoàng thượng?” Ngàn vạn lần đừng nói cô sắp được sắc phong làm phi tần đấy nhé, cuộc sống riêng của cô còn chưa đủ phức tạp hay sao?”
“Là thái y thân cận hoàng thượng”.
Ôi trời! Hết thị vệ thân cận, nha hoàn thân cận, giờ lại còn có thái y thân cận, chuyện này mà Lưu hoàng thượng cũng nghĩ ra được!
Vừa nhác thấy bóng cô ngoài cổng thái y viện, tất cả thái y lớn bé đều chạy ra niềm nở chào đón, ngay cả tổng quản phủ Nội vụ cũng bớt chút thời gian ghé đến thăm cô, nhưng vui vẻ nhất vẫn là đám cung nữ, phi tần trong hậu cung.
Thái y viện ngày hôm đó râm ran tiếng cười nói, còn ồn ào hơn cả tiếng mưa sầm sập bên ngoài. Mãi cho đến khi trời sập tối, Lưu Huyên Thần vẫn chưa xuất hiện. Hôn nay là phùng ngũ, Vân Ánh Lục vừa mới quay lại làm việc đã phải trực đêm.
Cô đương nhiên không nghĩ chuyển đến tẩm điện của Lưu Huyên Thần là chuyện thật, bây giờ cô chỉ mong được làm một Vân thái y an phận thủ thường, không phải căng sức đối phó cũng chẳng muốn cầu cạnh ai.
Thái y viện yên tĩnh lạ thường, cô theo thói quen bắc nồi nấu cháo. Đúng lúc hương cháo bắt đầu tỏa mùi ngào ngạt, ngoài sân vang lên tiếng bước chân quen thuộc, cô không ngẩng đầu lên, vẫn mải miết quấy cháo. Lưu Huyên Thần đứng tựa cửa, lẳng lặng nhìn bóng dáng cô như thể vừa gặp lại sau mấy đời mấy kiếp xa cách nhau. Hắn bỗng lại gần kéo mạnh tay cô, “Cùng trẫm đi tới một nơi”.
Vân Ánh Lục hoang mang dụi tắt lò than, “Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Đến gặp Ngưng Hương”.
Sau cơn mưa ban chiều, bầu trời tối đen khác thường, con đường đá xanh dẫn đến hậu cung trơn như bôi mỡ. Lưu Huyên Thần không để La công công đi theo, một hai dắt tay cô bước đi xăm xăm trong bóng tối mờ mịt không đèn không đuốc. Vân Ánh Lục mới ở trong cung vài ba tháng nên không thể nhớ hết các đường. Rẽ mấy lượt, ngoặt mấy vòng, trong chốc lát cô đã không rõ mình đang đi đâu. Lưu Huyên Thần ỷ biết khinh công nên đi lại rất nhẹ nhàng, còn cô thì mồ hôi đầy người, chân tay rủn cả ra vì mệt.
“Lưu hoàng thượng, tôi có thể không đến gặp Ngưng Hương được không?” Vân Ánh Lục vịn tay vào một thân cây há miệng thở dốc, cảm giác như y phục đang dính chặt vào người.
Lưu Huyên Thần quay lại nhìn cô, khẽ bĩu môi chế giễu. “Đến lãnh cung rồi, nàng nhìn mà xem. Nếu không đến đây, mọi thắc mắc nghi ngờ trong lòng nàng sẽ không thể được hóa giải”.
Lãnh cung? Vân Ánh Lục đưa mắt nhìn quanh, trong bóng đêm dày đặc hiện lên một tòa cung điện lạnh lẽo, cô quạnh.
Vân Ánh Lục chớp mắt liên tục để nhìn rõ hơn. Chẳng trách mà cô không nhìn thấy gì, tòa cung điện tù mù này ẩn mình sau một hàng cây rậm rạp, hơn nữa tường bao lại cao hơn hẳn so với các tẩm cung khác.
“Lưu hoàng thượng, gõ cửa hay trèo tường vào đây?” Cô thấp giọng hỏi nhỏ.
Dù đã bốn bề là bóng tối nhưng Lưu Huyên Thần vẫn không khỏi bực bội trừng mắt nhìn cô. “Nàng nghĩ mình đủ năng lực làm đạo chích sao?” Nói rồi hắn ôm lưng cô, nhẹ nhàng bật người nhảy vào trong.
Hắn đáp xuống một khối đá sạch sẽ, còn Vân Ánh Lục lại vừa khéo đặt chân vào chỗ rêu xanh ẩm ướt. “Bịch!”, Lưu Huyên Thần vừa quay lại đã thấy Vân Ánh Lục ngã chổng vó lên trời, hắn suýt phì cười nhưng lại sợ cô nổi giận nên đành nín nhịn kéo cô đứng dậy.
Cũng không đau lắm nhưng cả người lấm lem rêu xanh và bùn đất trông rất thảm hại. Vân Ánh Lục vừa đau vừa ngượng, xòe tay rên rỉ. “Bộ dạng tôi thế này thì còn dám gặp ai đây?”
“Có gì không dám chứ?”. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo đi.
“Ai ở bên ngoài đó?” Cú ngã của Vân Ánh Lục đã làm kinh động đến người ở bên trong, cửa cung bật mở, một tiểu thái giám xách đèn lồng chạy ra, vừa thấy Lưu Huyên Thần, hắn vội quỳ mọp xuống đất thi lễ.
“Miễn lễ”. Lưu Huyên Thần khoát tay rồi tiếp tục dắt Vân Ánh Lục đi vào cửa lớn, “Hôm nay nương nương thế nào?”
“Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương vẫn như mọi khi”.
Vân Ánh Lục tò mò quan sát tòa cung điện thọat nhìn có chút hoang phế này, từ cửa vào cho tới các gian phòng bên trong đều là cỏ dại mọc đầy, chứng tỏ nơi đây có rất ít người qua lại. Tẩm cung cũng không lớn, ngoài một toà lầu chỉ có mấy gian sương phòng nhỏ. Trên nóc điện, tiếng quạ rúc lên từng hồi vô cùng thê lương. Thật không thể ngờ, trong hoàng cung tráng lệ lại có một nơi âm u, lạnh lẽo như thế này.
“Hoàng thượng, nô tài vào trong thông báo”. Tiểu thái giám lâu ngày không gặp hoàng thượng nên cũng quên mất những lễ nghĩa cơ bản. Hôm nay, hoàng thượng lặng lẽ giá lâm, hắn thật không biết có nên hét lớn để người bên trong đi ra nghênh đón không.
Lưu Huyên Thần châm chọc hỏi, “Nương nương có hiểu ngươi nói gì không mà thông báo?”
Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ đứng lùi sang một bên, miệng ngậm tăm không dám lên tiếng. Lưu Huyên Thần bật cười lạnh lẽo rồi thong dong đi về phía gian phòng nhỏ. Hắn chậm rãi đẩy cửa bước vào, một luồng bụi bặm xông vào mũi hai người bọn họ.
“Hắt xì!” Vân Ánh Lục hắt hơi một tiếng rõ to rồi len lén lè lưỡi nhìn Lưu Huyên Thần.
Nhìn khung cảnh ảm đạm ở đây, Vân Ánh Lục chợt nhớ trong cuốn tiểu thuyết Những kỳ vọng lớn lao, Charles Dickens đã miêu tả một cô tiểu thư bị chồng chưa cưới bỏ rơi, đau khổ đến mức hóa điên tự nhốt mình trong phòng tân hôn, mình mặc áo cưới, chờ đợi thời khắc hạnh phúc của người con gái. Trong căn phòng bụi bặm kết đầy mạng nhện, mái tóc huyền của cô tiểu thư đã dần chuyển màu bạc trắng, nhưng nàng vẫn một lòng si mê chờ đợi vị hôn phu không bao giờ xuất hiện.
Đêm nay, tình tiết trong cuốn tiểu thuyết của Charles Dickens đột nhiên tái hiện trước mắt cô dưới hình ảnh phiên bản cung đình Trung Quốc. Đồ đạc trong phòng tuy đóng bụi dày cộp nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ xa hoa một thời của chúng. Cô gái ngồi trên ghế trông rất khả ái nhưng lại cũng mang đôi mắt vô hồn đáng sợ, bộ cung trang trên người đã sờn bạc nhưng không có lấy một vết nhăn nào, làn da thiếu nắng trắng bợt bất thường, tóc mai hai bên cũng đã hơi điểm bạc.
“Đây chính là Ngưng Hương”. Lưu Huyên Thần từ khi bước vào sắc mặt vô cùng u ám, mãi đến lúc này mới chịu mở miệng nói.
Trái tim Vân Ánh Lục như chùng xuống. Ngoại trừ đôi mắt to, cô và Ngưng Hương không còn bất kỳ điểm gì giống nhau. Hai cung nữ theo hầu Ngưng Hương vội khom mình thi lễ. Lưu Huyên Thần xua tay ra hiệu cho hai người họ cứ đi làm việc của mình. Ánh mắt vô hồn của Ngưng Hương chậm rãi dừng lại ở Lưu Huyên Thần.
“Cuồng đồ phương nào mà thấy bản cung không chịu quỳ xuống?” Giọng nói của công chúa Ngưng Hương cũng ngọt ngào như chính dung nhan của nàng.
“Hoàng hậu nương nương, người đó… người đó vừa mới tới nên không hiểu quy củ, lát nữa nô tỳ sẽ dạy bảo cẩn thận”. Một cung nữ cuống quýt chạy tới thưa bẩm.
“À!” Ngưng Hương khép hờ mắt, tao nhã vịn tay ghế rồi khẽ hỏi. “Hoàng thượng đã hồi cung chưa?”
“Đang trên đường hồi cung rồi ạ!”
“Lát nữa hoàng thượng hồi cung, các ngươi phải lui ngay xuống, bản cung có việc muốn nói với hoàng thượng. Hôm nay, bản cung sẽ cầu xin hoàng thượng cắt đất nhường thành cho Bắc triều, bằng không Bắc triều sẽ dồn lực tấn công, nước Ngụy nhỏ bé sao có thể chống đỡ được? Đấy cũng là vì bản cung lo nghĩ cho hoàng thượng”. Ngưng Hương đột nhiên xoay người, chắp tay vái lạy không khí. “Hoàng thượng, lời thần thiếp nói tuy rằng khó nghe, nhưng đều là lời tâm huyết…”
Hai cung nữ theo hầu cúi đầu, không dám nhìn long nhan.
Vân Ánh Lục thoạt đầu có chút kinh ngạc, tiếp đó lại buồn cười, sau rốt lại thấy thương hại Ngưng Hương. Đại mỹ nhân trong truyền thuyết không phải bị điên mà là tự giam mình trong cõi ảo mộng hư vô.
Ảo mộng đó là mơ ước cả đời cho nên nàng ấy nguyện đắm chìm trong đó, mãi mãi không muốn tỉnh lại.
Lưu Huyên Thần mặt không chút đổi sắc quan sát Ngưng Hương.
“Lưu hoàng thượng, chúng ra đi thôi! Không nên quấy rầy cô ấy”. Vân Ánh Lục nhỏ giọng cầu xin.
Lưu Huyên Thần cụp mắt đau đớn rồi quay đầu đi nhanh ra hướng cửa điện. Vân Ánh Lục lúp xúp chạy theo sau.
Tiểu thái giám đưa cho Vân Ánh Lục một cái đèn lồng để soi nhưng cô không nhận vì hai tay còn phải giữ vạt y bào để chạy cho kịp. Từ trong bóng tối, cô gắng sức chạy theo bóng dáng của Lưu Huyên Thần ở phía trước. Nhưng hắn sải bước quá nhanh, chỉ chốc lát cô đã lạc mất dấu vết. May mà từ đây cô biết đường quay về thái y viện. Vừa bước vào cổng thái y viện, Vân Ánh Lục đã thấy Lưu Huyên Thần chắp hai tay sau lưng, đứng sững trong sân, u buồn ngắm nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh.
Vân Ánh Lục bĩu môi đi vào, lúc này cô chỉ muốn thay nhanh bộ y bào dính bẩn trên người mà thôi. Lưu Huyên Thần đột nhiên ôm cô vào lòng. Cô giãy giụa theo bản năng nhưng không sao cưỡng lại được sức lực của một người đàn ông tráng kiện như Lưu hoàng thượng.
“Mỗi lần nhìn thấy Ngưng Hương, trẫm lại muốn bóp chết cô ấy, hận không thể tắm máu Bắc triều, san bằng nơi đó”.
Lời hắn nói ẩn chứa nỗi hận không thể dung thứ nhưng cũng thoáng hiện tình cảm sâu sắc trong lòng. Từ khi hiểu thế nào là tình yêu, Vân Ánh Lục đã trở nên mẫn cảm với những chuyện như vậy.
“Có điều anh không nỡ làm thương tổn Ngưng Hương, có đúng không?” Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, vào dược phòng rót hai chén nước trà rồi quay ra ngồi lại bên hắn.
“Đúng là trẫm không nỡ. Trong lòng trẫm, Ngưng Hương không giống như những phi tần khác, cô ấy là người con gái đầu tiên của trẫm, cũng là người khiến trái tim trẫm rung động, dù không tới mức khắc cốt ghi tâm nhưng cũng là một phần tình cảm trong sáng, sâu sắc”. Hắn nhìn thẳng vào mắt Vân Ánh Lục, không muốn bỏ qua bất cứ nét mặt nào của cô.
Vân Ánh Lục lặng lẽ ngắm nhìn chén trà trong tay rồi buông lời nhận xét. “Cô ấy là mối tình đầu của Lưu hoàng thượng, tình cảm đó thật đẹp, Ngưng Hương nương nương cũng vô cùng diễm lệ”.
Lưu Huyên Thần cười lạnh. “Đẹp sao? Càng xinh đẹp nội tâm càng hiểm ác”.
Cô ngơ ngác quay đầu lại nhìn hắn.
Lưu Huyên Thần hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp. “Ngưng Hương đến nước Ngụy lúc mới chỉ mười hai tuổi, gương mặt xinh xắn, tính tình hoạt bát của cô ấy khiến tất cả mọi người trong cung đều vô cùng yêu mến. Khi đó, Bắc triều đang hết sức e ngại tiềm lực nước Ngụy nên hàng năm đều tiến cống phẩm vật mong giữ yên bờ cõi. Ngưng Hương đến nước Ngụy cũng vì nguyên nhân đó, đương nhiên, cô ấy còn có một sứ mệnh khác, đó là liên hôn hòa thân. Khi ấy Tề vương đã lập vương phi, trẫm và Mạn Lăng cũng đã định hôn ước nhưng chưa thành thân. Ngưng Hương Từ Ânhỏ đã rất thân thiết với trẫm, thường cùng trẫm học bài, xem trẫm luyện võ. Trẫm cũng từng dẫn cô ấy tới Ngu phủ chơi, Mạn Lăng rất thích cô ấy”.
“Trẫm và Tề vương trong lòng đều rõ, trong hai huynh đệ tất sẽ có một người cưới Ngưng Hương. Trẫm yêu Ngưng Hương nhưng thân là con cháu hoàng thất, hôn sự trước nay vốn rất khó tự định đoạt, vì thế trẫm cũng không biểu hiện gì nhiều. Nhưng Tề vương thì khác, hắn si mê Ngưng Hương ra mặt, ngày ngày lẽo đẽo theo tán tỉnh cô ấy. Tiên hoàng vốn cũng định gả Ngưng Hương cho Tề vương nhưng không ngờ Ngưng Hương lại tìm đến tiên hoàng cầu xin được lấy trẫm. Lúc đó trẫm thực sự vui mừng, trẫm còn tự thề với lòng sẽ dùng toàn bộ tâm sức để bảo vệ cô ấy. Có điều trẫm đã bị lừa một vố thật đau, sở dĩ Ngưng Hương muốn gả cho trẫm là vì Tề vương đã lập chính phi, còn vị trí chính phi của trẫm thì vẫn để trống, cô ấy tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm kế vô cùng sâu xa. Trẫm không biết điều đó, hơn nữa do đã có hôn ước với Mạn Lăng từ trước nên chỉ dùng danh nghĩa lập trắc phi để cưới Ngưng Hương. Sau khi thành thân, Ngưng Hương dùng trăm phương nghìn kế đòi trẫm phải lập cô ấy lên làm chính phi. Cô ấy còn nói nhất định sẽ phò tá trẫm lên ngôi cửu ngũ sau khi tiên hoàng băng hà”.
Lưu Huyên Thần nói đến đây thì ngừng lại nhấp một ngụm trà cho tĩnh tâm rồi nói tiếp.
“Lúc ấy trẫm đã nói với Ngưng Hương rằng vị trí chính phi không có nghĩa lý gì cả, thứ trẫm có thể cho cô ấy chính là tình cảm chân thành của mình. Ngưng Hương nghe xong như biến thành con người khác, cô ấy vừa khóc vừa chửi mắng trẫm, thậm chí còn chạy đến chỗ Tề vương tâm sự kể lể. Trẫm và Tề vương vốn luôn ở thế đối địch nhau, lại thêm chuyện cô ấy cư xử ấu trĩ như vậy nên tình cảm cũng dần trở nên nguội lạnh. Một hôm, trẫm đột ngột ghé đến tẩm cung của Ngưng Hương thì thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm vào một chậu nước, miệng lẩm bẩm đọc câu gì đó. Trẫm cười hỏi có phải đang niệm thần chú không thì cô ấy đột nhiên ngã lăn ra sau, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự. Trẫm vội cho thái ý tới khám nhưng cũng không chẩn đoán ra bệnh gì. Hai ngày sau cô ấy tỉnh dậy nhưng lại ngây ngây dở dở giống như bây giờ. Cái thai hai tháng trong bụng cũng không giữ lại được. Từ Ânhững lời cô ấy lảm nhảm trong vô thức, trẫm mới bàng hoàng nhận ra Ngưng Hương chính là nội ứng của Bắc triều gài vào hoàng cung. Cô ấy một hai đòi làm hoàng hậu nước Ngụy là vì muốn can dự vào chuyện triều chính, hậu thuẫn cho Bắc triều tiến công tiêu diệt nước Ngụy. Sự thật đáng sợ ấy đã giết chết một chút tình cảm còn sót lại của trẫm, tâm tàn ý lạnh, một lời khó có thể nói hết sự cay đắng trong lòng trẫm lúc đó. Tuy nhiên trẫm cũng sợ Ngưng Hương sẽ bị nội gián giết người diệt khẩu nên đã lén đưa cô ấy đến đây. Nhưng điều đó chưa phải là chuyện đau đớn nhất, trẫm luôn băn khoăn không hiểu vì sao Ngưng Hương lại đột nhiên phát điên như vậy. Sau đó một nội gián Bắc triều bị bắt đã khai rằng Ngưng Hương muốn hạ cổ trẫm, biến trẫm thành một cái xác không hồn, nhất nhất nghe lời cô ấy. Nhưng đúng lúc cô ấy đang hạ cổ, câu nói vô tình của trẫm đã khiến cổ phản lại cô ấy…”
“Ngưng Hương cũng biết hạ cổ?” Vân Ánh Lục vừa nghe đến đó đã ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc hỏi.
Lưu Huyên Thần mày chau mặt ủ giải thích. “Phía nam Bắc triều chủ yếu là núi rừng rậm rạp, khí hậu ẩm ướt, rất thuận lợi cho các loại độc trùng sinh sôi nảy nở. Người Bắc triều am hiểu cổ nhưng ít khi dám hạ cổ hại người trừ khi bất đắc dĩ bởi việc hạ cổ sẽ khiến tuổi thọ của họ rút ngắn, nguy hiểm rập rình. Giống như trường hợp của Ngưng Hương vậy”.
“Hình như Tề vương cũng rất am hiểu cổ thuật”. Vân Ánh Lục thì thào tiết lộ.
Lưu Huyên Thần khinh miệt nhếch môi. “Trước kia gã từng nghe Ngưng Hương nhắc đến loại vu thuật tà đạo này nên đã thu nạp một đám người Bắc triều chuyên hạ cổ. Hạ cổ chính là pháp bảo giúp gã sớm đạt được dã tâm”.
“Anh không sợ sao?”
“Có gì mà phải sợ, trẫm luôn có cách đối phó với bọn chúng”.
“Cách gì vậy?” Vân Ánh Lục nín thở hỏi tiếp.
“Lấy chính thắng tà!”
Bờ vai nhỏ nhắn đột nhiên rũ xuống. Vân Ánh Lục hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nguyền rủa. “Đúng là đồ tự cao tự đại!”
“Bây giờ nàng còn thấy Ngưng Hương giống mình nữa không?” Lưu Huyên Thần dịu dàng khẽ hỏi.
Vân Ánh Lục lắc đầu. “Một điểm tương đồng cũng không có, nhưng tôi biết Ngưng Hương luôn có vị trí đặc biệt trong lòng anh”.
“Nàng ghen sao?” Tâm tình Lưu Huyên Thần đột ngột chuyển từ mây đen âm u sang gió nhẹ hiu hiu.
Hắn ghé sát mặt lại gần Vân Ánh Lục, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Cô không đỏ mặt tía tai như mọi khi mà vẫn bình tĩnh nói. “Lưu hoàng thượng, xin đừng nói với tôi những lời này”.