Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
Khi chú khỉ con bị đưa đi, chuyện đầu tiên mà Phó Vân Thâm làm là xử lý Chu Thực. Nhìn cậu ta mặt mũi bầm dập, dáng vẻ thảm thương, tức giận trong lòng cậu cuối cùng cũng giảm bớt đi một chút.
Thời Mộ nhịn cười, lén lút kéo tay áo Phó Vân Thâm, thì thâm bên tai cậu: “Em cũng biết sau này anh sẽ là một người ba tốt.”
Phó Vân Thâm hừ lạnh: “Chờ em sinh được một đứa đi đã.”
Thời Mộ đảo mắt, lại ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Em thay đổi ý định rồi.”
“Hửm?”
Đối với ánh mắt nghi hoặc của Phó Vân Thâm, Thời Mộ lựa chọn không nói gì.
Cô thay đổi ý định rồi, về sau nhất định phải sinh cho cậu một đứa, lỡ sau này cô rời đi Phó Vân Thâm sẽ không phải lẻ loi cô đơn, nếu thật sự không sinh được thì nhận nuôi một đứa cũng tốt.
Thời Mộ vốn nghĩ buổi tối sẽ rời đi nhưng bởi vì Chu Thực ngăn lại nên cô quyết định sẽ ở lại chơi với bọn họ một ngày.
Ngày tiếp theo, mấy người rời khu nghỉ dưỡng trở về nhà.
Chẳng mấy chốc đã đến khai giảng, Thời Mộ dọn dẹp lại nhà cửa rồi bắt đầu làm bài tập hè. Cả kỳ nghỉ hè thì mất hai phần ba thời gian là cô trốn tránh Phó Vân Thâm, bài tập còn chưa làm xong, may là đề đơn giản nếu không cô cũng chỉ biết ngồi khóc thôi.
Buổi chiều, Thời Mộ lắc lắc cánh tay cứng đờ, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vuốt ve cái bụng trống rỗng, đứng dậy vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Đột nhiên, từ cánh tay truyền đến một trận đau nhói.
Cô vén tay áo, chỉ thấy cánh tay nổi lên một điểm đỏ rất nhỏ, như là bị côn trùng đốt. Mùa thu côn trùng rất nhiều, không cẩn thận bị đốt một cái cũng không kỳ quái. Thời Mộ tìm được một chai thuốc xịt côn trùng đặt lên cửa sổ, xoay người đi vào phòng bếp.
Trong nhóm trò chuyện phòng 415 nhảy ra vài tin nhắn:
[Gọi ba ba (Chu Thực): Ngày mai tôi tổ chức sinh nhật, mọi người trong nhà muốn tổ chức một bữa tiệc, mấy cậu muốn tới không?]
[Ở nông thôn trồng trọt (Hạ Hàng Nhất): Tiệc trong gia đình, bọn tôi đến thì có hơi bất tiện.]
[Gọi ba ba: Không có gì bất tiện cả, dù sao ba tôi cũng không về, chỉ có chị tôi thôi. @Mộc mộc mộc đầu gỗ, Thâm ca với Mộ ca cũng đến đi.]
Vết côn trùng cắn trên tay Thời Mộ lại âm ỉ đau, cô đưa tay gãi gãi, nhắn tin đáp lại: [Đi cũng được, nhưng không có tiền mua quà cho cậu đâu.]
Chu Thực: [Quan hệ của chúng ta còn cần quà cáp à. Tôi có tiền, không cần quà cáp của mấy cậu.]
[QAQ: Vốn muốn tặng cậu đôi giày bóng đá số lượng có hạn kia, nhưng cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa.]
[Gọi ba ba: ! ! !]
[QAQ: Gọi ba ba đi.]
[Con trai đích tôn của Phó Vân Thâm: Ba ba.]
[Ở nông thôn trồng trọt: ………]
[Mộc mộc mộc đầu gỗ: ……….]
Đúng là không có tiền đồ.
Cho dù Thời Mộ nói không có tiền mua quà nhưng cái gì cần chuẩn bị cũng cần chuẩn bị. Cô nhớ là Chu Thực vì mẹ Chu qua đời nên chưa bao giờ thật sự đón sinh nhật, bây giờ cậu đã muốn tổ chức, chắc chắn là đã tháo bỏ được nút thắt trong lòng rồi.
Thời Mộ cũng không tặng được quà quý giá, không giống như Phó Vân Thâm phẩy tay một cái là tặng đôi giày bản giới hạn, vì thế cô lên mạng tìm mua mấy bộ sưu tập mô hình kỳ quái, rồi chọn toàn mô hình mà Chu Thực thích, có cương thi, quỷ hồn,... vừa khủng bố lại vừa có ý nghĩa, khẳng định là cậu ta sẽ thích. Cẩn thận đóng gói, còn buộc một cái nơ màu tím nhỏ nhỏ bên ngoài, Thời Mộ ôm hộp quà đến nhà Chu Thực.
Nhà họ Chu thuộc khu nhà giàu nổi tiếng, biệt thự bốn tầng có bể bơi ngoài trời, kiến trúc sang trọng, nhìn qua còn khoa trương hơn cả nhà của Phó Vân Thâm.
Thời Mộ chỉnh lại cà vạt trước ngực rồi bấm chuông cửa.
Hôm nay cô cố ý thuê một bộ tây trang màu trắng, tóc bôi sáp, vô cùng đẹp trai lại tao nhã.
Cửa mở, Thời Mộ cầm hộp quà bước vào.
Phó Vân Thâm với những người khác đã đến rồi, đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách nói chuyện với chị gái của Chu Thực.
Ngoài 3 người phòng 415 còn có Bối Linh, không biết Chu Mãnh nói gì với cô bé, chỉ thấy gương mặt cô đỏ bừng lên.
Vừa nhìn, Thời Mộ phát hiện ra là trừ Bối Linh mặc váy công chúa thì những người khác đều mặc thường phục, nhìn tây trang cùng giày da bóng loáng của mình, Thời Mộ trầm mặc.
“Đù má, Mộ ca định đi đâu chơi à?” Chu Thực mặc áo phông trắng đi từ trên tầng xuống, nhìn bộ tóc vuốt sáp của cô, cố gắng nhịn cười.
Kết quả Chu Thực còn chưa kịp cười, một người đàn ông trung niên có sáu phần tương tự cậu từ phía sau đi tới, đá một cái: “Tuổi còn trẻ cái gì cũng không chịu học, lại học người ta chửi bậy.”
Mặt Chu Thực biến sắc, không nói lời nào.
Ba Chu tiến lên, cười hòa ái: “Các cháu chắc là bạn cùng phòng của Chu Thực đúng không? Trước kia ta đã muốn đến gặp mấy đứa rồi, nhưng tên nhóc trời đánh này cứ nhất định không chịu. Hôm nay đã đến làm khách thì đừng ngại, cứ thoải mái đi.”
Mấy người chia nhau ngồi xuống hai bên bàn ăn.
Chu Mãnh ngồi đầu bàn đối diện với ba Chu, chân dài vắt chéo, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra vài phần khinh thường: “Vợ bé của ông đâu rồi?”
Ba Chu xấu hổ liếc mắt nhìn bọn họ, hạ giọng: “Tiểu Mãnh, nói chuyện cẩn thận.”
Chu Mãnh hừ lạnh, cầm túi xách đứng dậy: “Chu Thực, quà chị đã tặng cho em rồi, bệnh viện còn có việc, các em cứ ăn đi, chị đi trước.” Cô cũng không có ý định lưu lại, xoay người rời đi.
Sắc mặt ba Chu trầm xuống, ẩn ẩn chút tức giận.
Trên bàn cơm, mọi người lúng túng nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Chu Thực phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: “Chị của tôi chính là như vậy, các cậu đừng để ý. Dù thế nào cũng phải cảm ơn mọi người đã đến ăn sinh nhật với tôi.”
Lúc này Thời Mộ mới nhớ tới món quà sinh nhật còn chưa kịp tặng, liền đưa hộp quà được đóng gói tinh xảo cho Chu Thực, nói nhỏ: “Về phòng rồi hẵng xem.”
Chu Thực gật đầu, đặt hộp quà sang bên cạnh.
Đồ ăn liên tục được đưa lên, ba Chu điều chỉnh lại tâm trạng, giơ cao chén rượu nói với họ: “Mẹ nhỏ của Chu Thực đang bị bệnh, không tiện gặp khách, các cháu cứ tự nhiên như ở nhà, chú kính các cháu một ly trước.” Nói xong, một hơi uống cạn.
Thời Mộ nhấp môi, ánh mắt không khỏi nhìn lên tầng. Cô có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo trong nhà, mũi hít hít, là vị cam.
Cô nhíu mày nhìn về hướng ba Chu, đang tính mở miệng hỏi thì ba Chu đã nhanh hơn một bước: “Qua hôm nay con đã trưởng thành rồi. Về sau định làm gì?”
Chu Thực có chút mất tự nhiên: “Bạn bè con đều ở đây, ba hỏi cái này làm gì?”
Ba Chu: “Ở đây thì làm sao? Cũng không phải là bí mật, vừa vặn để mấy đứa cùng nhau suy nghĩ xem sau khi tốt nghiệp sẽ thi trường đại học nào.”
Chu Thực mất kiên nhẫn: “Khó khăn lắm tôi mới tổ chức tiệc sinh nhật, ông không để cho tôi yên được à? Ông quản bạn tôi thi trường nào làm gì? Ông cũng đâu phải ba của họ?” Chu Thực nóng tính, lại nhanh mồm nhanh miệng, chưa bao giờ nói chuyện mà để ý tâm tình của người khác.
Vừa nghe lời này, sắc mặt ba Chu trầm xuống, buông đũa: “Ba muốn nói chuyện hôm nay, nếu con lựa chọn không tốt thì ba sẽ thay con quyết định. Ba đã liên hệ một trường đại học ở Anh, con qua đó học quản lý đi, tốt nghiệp thì thừa kế sản nghiệp của ta. Đừng có suốt ngày tụ tập chơi bời nữa, không thì sớm muộn cái nhà này cũng bị con hủy hoại.”
Chu Thực trợn mắt, cuối cùng cũng bùng nổ, đập bàn quát lên: “Ông nghĩ ông là ai mà muốn thay tôi quyết định? Tôi không đi! Tôi không có hứng thú quản lý sản nghiệp của ông, tôi sẽ nhập ngũ. Tôi quyết định rồi! Tôi sẽ nhập ngũ!”
“Với cái tính này của mày thì nhập ngũ cái quái gì? Mày hỏi tao là ai? Tao là ba mày, sinh ra rồi nuôi mày lớn thì mày phải nghe tao.”
Trên bàn cơm, bầu không khí giữa ba Chu và Chu Thực có thể nói là giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Chu Thực nghiến răng, hai mắt vì tức giận mà đỏ lên, lấy tay bóp chặt cổ mình, gầm lên: “Được! Tốt lắm! Để tôi bóp chết cái mạng này! Để cho ông không còn đứa con trai này nữa! Tôi muốn nhà họ Chu tuyệt hậu!”
“Đồ khốn nạn, không cần mày động thủ, nếu mày đã muốn như vậy, tao sẽ tự mình bóp chết mày.”
Chu Thực cũng hét lên: “Ông tới đây! Bóp chết tôi đi! Bóp chết tôi rồi ngồi tù, vợ bé của ông sẽ ôm tiền chạy theo gã đàn ông khác, nhìn thấy ông không thoải mái tôi lại càng vui!”
“Cái đồ súc sinh! Mày giỏi thì nói thêm câu nữa đi!”
Một bữa tiệc sinh nhật tốt đẹp vì mối quan hệ của hai người mà loạn tùng phèo. Thấy ba con nhà này chuẩn bị lao vào đánh nhau, Thời Mộ vội vàng can ngăn: “Xin lỗi, nhưng cháu xin phép ngắt lời một chút.”
Ba Chu đang nổi giận đùng đùng, nghe vậy thì nhìn qua.
Ánh mắt vô cùng hung dữ khiến Thời Mộ có chút lo sợ, cẩn thận nói: “Không biết là vợ chú đang mắc bệnh gì vậy ạ?” Hương vị quả cam thật sự rất ngọt ngào, và cô thì đến giờ ăn rồi….
(P/s: Thời Mộ: Ta lúc nào cũng đói huhu... )
Thời Mộ nhịn cười, lén lút kéo tay áo Phó Vân Thâm, thì thâm bên tai cậu: “Em cũng biết sau này anh sẽ là một người ba tốt.”
Phó Vân Thâm hừ lạnh: “Chờ em sinh được một đứa đi đã.”
Thời Mộ đảo mắt, lại ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Em thay đổi ý định rồi.”
“Hửm?”
Đối với ánh mắt nghi hoặc của Phó Vân Thâm, Thời Mộ lựa chọn không nói gì.
Cô thay đổi ý định rồi, về sau nhất định phải sinh cho cậu một đứa, lỡ sau này cô rời đi Phó Vân Thâm sẽ không phải lẻ loi cô đơn, nếu thật sự không sinh được thì nhận nuôi một đứa cũng tốt.
Thời Mộ vốn nghĩ buổi tối sẽ rời đi nhưng bởi vì Chu Thực ngăn lại nên cô quyết định sẽ ở lại chơi với bọn họ một ngày.
Ngày tiếp theo, mấy người rời khu nghỉ dưỡng trở về nhà.
Chẳng mấy chốc đã đến khai giảng, Thời Mộ dọn dẹp lại nhà cửa rồi bắt đầu làm bài tập hè. Cả kỳ nghỉ hè thì mất hai phần ba thời gian là cô trốn tránh Phó Vân Thâm, bài tập còn chưa làm xong, may là đề đơn giản nếu không cô cũng chỉ biết ngồi khóc thôi.
Buổi chiều, Thời Mộ lắc lắc cánh tay cứng đờ, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vuốt ve cái bụng trống rỗng, đứng dậy vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Đột nhiên, từ cánh tay truyền đến một trận đau nhói.
Cô vén tay áo, chỉ thấy cánh tay nổi lên một điểm đỏ rất nhỏ, như là bị côn trùng đốt. Mùa thu côn trùng rất nhiều, không cẩn thận bị đốt một cái cũng không kỳ quái. Thời Mộ tìm được một chai thuốc xịt côn trùng đặt lên cửa sổ, xoay người đi vào phòng bếp.
Trong nhóm trò chuyện phòng 415 nhảy ra vài tin nhắn:
[Gọi ba ba (Chu Thực): Ngày mai tôi tổ chức sinh nhật, mọi người trong nhà muốn tổ chức một bữa tiệc, mấy cậu muốn tới không?]
[Ở nông thôn trồng trọt (Hạ Hàng Nhất): Tiệc trong gia đình, bọn tôi đến thì có hơi bất tiện.]
[Gọi ba ba: Không có gì bất tiện cả, dù sao ba tôi cũng không về, chỉ có chị tôi thôi. @Mộc mộc mộc đầu gỗ, Thâm ca với Mộ ca cũng đến đi.]
Vết côn trùng cắn trên tay Thời Mộ lại âm ỉ đau, cô đưa tay gãi gãi, nhắn tin đáp lại: [Đi cũng được, nhưng không có tiền mua quà cho cậu đâu.]
Chu Thực: [Quan hệ của chúng ta còn cần quà cáp à. Tôi có tiền, không cần quà cáp của mấy cậu.]
[QAQ: Vốn muốn tặng cậu đôi giày bóng đá số lượng có hạn kia, nhưng cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa.]
[Gọi ba ba: ! ! !]
[QAQ: Gọi ba ba đi.]
[Con trai đích tôn của Phó Vân Thâm: Ba ba.]
[Ở nông thôn trồng trọt: ………]
[Mộc mộc mộc đầu gỗ: ……….]
Đúng là không có tiền đồ.
Cho dù Thời Mộ nói không có tiền mua quà nhưng cái gì cần chuẩn bị cũng cần chuẩn bị. Cô nhớ là Chu Thực vì mẹ Chu qua đời nên chưa bao giờ thật sự đón sinh nhật, bây giờ cậu đã muốn tổ chức, chắc chắn là đã tháo bỏ được nút thắt trong lòng rồi.
Thời Mộ cũng không tặng được quà quý giá, không giống như Phó Vân Thâm phẩy tay một cái là tặng đôi giày bản giới hạn, vì thế cô lên mạng tìm mua mấy bộ sưu tập mô hình kỳ quái, rồi chọn toàn mô hình mà Chu Thực thích, có cương thi, quỷ hồn,... vừa khủng bố lại vừa có ý nghĩa, khẳng định là cậu ta sẽ thích. Cẩn thận đóng gói, còn buộc một cái nơ màu tím nhỏ nhỏ bên ngoài, Thời Mộ ôm hộp quà đến nhà Chu Thực.
Nhà họ Chu thuộc khu nhà giàu nổi tiếng, biệt thự bốn tầng có bể bơi ngoài trời, kiến trúc sang trọng, nhìn qua còn khoa trương hơn cả nhà của Phó Vân Thâm.
Thời Mộ chỉnh lại cà vạt trước ngực rồi bấm chuông cửa.
Hôm nay cô cố ý thuê một bộ tây trang màu trắng, tóc bôi sáp, vô cùng đẹp trai lại tao nhã.
Cửa mở, Thời Mộ cầm hộp quà bước vào.
Phó Vân Thâm với những người khác đã đến rồi, đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách nói chuyện với chị gái của Chu Thực.
Ngoài 3 người phòng 415 còn có Bối Linh, không biết Chu Mãnh nói gì với cô bé, chỉ thấy gương mặt cô đỏ bừng lên.
Vừa nhìn, Thời Mộ phát hiện ra là trừ Bối Linh mặc váy công chúa thì những người khác đều mặc thường phục, nhìn tây trang cùng giày da bóng loáng của mình, Thời Mộ trầm mặc.
“Đù má, Mộ ca định đi đâu chơi à?” Chu Thực mặc áo phông trắng đi từ trên tầng xuống, nhìn bộ tóc vuốt sáp của cô, cố gắng nhịn cười.
Kết quả Chu Thực còn chưa kịp cười, một người đàn ông trung niên có sáu phần tương tự cậu từ phía sau đi tới, đá một cái: “Tuổi còn trẻ cái gì cũng không chịu học, lại học người ta chửi bậy.”
Mặt Chu Thực biến sắc, không nói lời nào.
Ba Chu tiến lên, cười hòa ái: “Các cháu chắc là bạn cùng phòng của Chu Thực đúng không? Trước kia ta đã muốn đến gặp mấy đứa rồi, nhưng tên nhóc trời đánh này cứ nhất định không chịu. Hôm nay đã đến làm khách thì đừng ngại, cứ thoải mái đi.”
Mấy người chia nhau ngồi xuống hai bên bàn ăn.
Chu Mãnh ngồi đầu bàn đối diện với ba Chu, chân dài vắt chéo, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra vài phần khinh thường: “Vợ bé của ông đâu rồi?”
Ba Chu xấu hổ liếc mắt nhìn bọn họ, hạ giọng: “Tiểu Mãnh, nói chuyện cẩn thận.”
Chu Mãnh hừ lạnh, cầm túi xách đứng dậy: “Chu Thực, quà chị đã tặng cho em rồi, bệnh viện còn có việc, các em cứ ăn đi, chị đi trước.” Cô cũng không có ý định lưu lại, xoay người rời đi.
Sắc mặt ba Chu trầm xuống, ẩn ẩn chút tức giận.
Trên bàn cơm, mọi người lúng túng nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Chu Thực phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: “Chị của tôi chính là như vậy, các cậu đừng để ý. Dù thế nào cũng phải cảm ơn mọi người đã đến ăn sinh nhật với tôi.”
Lúc này Thời Mộ mới nhớ tới món quà sinh nhật còn chưa kịp tặng, liền đưa hộp quà được đóng gói tinh xảo cho Chu Thực, nói nhỏ: “Về phòng rồi hẵng xem.”
Chu Thực gật đầu, đặt hộp quà sang bên cạnh.
Đồ ăn liên tục được đưa lên, ba Chu điều chỉnh lại tâm trạng, giơ cao chén rượu nói với họ: “Mẹ nhỏ của Chu Thực đang bị bệnh, không tiện gặp khách, các cháu cứ tự nhiên như ở nhà, chú kính các cháu một ly trước.” Nói xong, một hơi uống cạn.
Thời Mộ nhấp môi, ánh mắt không khỏi nhìn lên tầng. Cô có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo trong nhà, mũi hít hít, là vị cam.
Cô nhíu mày nhìn về hướng ba Chu, đang tính mở miệng hỏi thì ba Chu đã nhanh hơn một bước: “Qua hôm nay con đã trưởng thành rồi. Về sau định làm gì?”
Chu Thực có chút mất tự nhiên: “Bạn bè con đều ở đây, ba hỏi cái này làm gì?”
Ba Chu: “Ở đây thì làm sao? Cũng không phải là bí mật, vừa vặn để mấy đứa cùng nhau suy nghĩ xem sau khi tốt nghiệp sẽ thi trường đại học nào.”
Chu Thực mất kiên nhẫn: “Khó khăn lắm tôi mới tổ chức tiệc sinh nhật, ông không để cho tôi yên được à? Ông quản bạn tôi thi trường nào làm gì? Ông cũng đâu phải ba của họ?” Chu Thực nóng tính, lại nhanh mồm nhanh miệng, chưa bao giờ nói chuyện mà để ý tâm tình của người khác.
Vừa nghe lời này, sắc mặt ba Chu trầm xuống, buông đũa: “Ba muốn nói chuyện hôm nay, nếu con lựa chọn không tốt thì ba sẽ thay con quyết định. Ba đã liên hệ một trường đại học ở Anh, con qua đó học quản lý đi, tốt nghiệp thì thừa kế sản nghiệp của ta. Đừng có suốt ngày tụ tập chơi bời nữa, không thì sớm muộn cái nhà này cũng bị con hủy hoại.”
Chu Thực trợn mắt, cuối cùng cũng bùng nổ, đập bàn quát lên: “Ông nghĩ ông là ai mà muốn thay tôi quyết định? Tôi không đi! Tôi không có hứng thú quản lý sản nghiệp của ông, tôi sẽ nhập ngũ. Tôi quyết định rồi! Tôi sẽ nhập ngũ!”
“Với cái tính này của mày thì nhập ngũ cái quái gì? Mày hỏi tao là ai? Tao là ba mày, sinh ra rồi nuôi mày lớn thì mày phải nghe tao.”
Trên bàn cơm, bầu không khí giữa ba Chu và Chu Thực có thể nói là giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Chu Thực nghiến răng, hai mắt vì tức giận mà đỏ lên, lấy tay bóp chặt cổ mình, gầm lên: “Được! Tốt lắm! Để tôi bóp chết cái mạng này! Để cho ông không còn đứa con trai này nữa! Tôi muốn nhà họ Chu tuyệt hậu!”
“Đồ khốn nạn, không cần mày động thủ, nếu mày đã muốn như vậy, tao sẽ tự mình bóp chết mày.”
Chu Thực cũng hét lên: “Ông tới đây! Bóp chết tôi đi! Bóp chết tôi rồi ngồi tù, vợ bé của ông sẽ ôm tiền chạy theo gã đàn ông khác, nhìn thấy ông không thoải mái tôi lại càng vui!”
“Cái đồ súc sinh! Mày giỏi thì nói thêm câu nữa đi!”
Một bữa tiệc sinh nhật tốt đẹp vì mối quan hệ của hai người mà loạn tùng phèo. Thấy ba con nhà này chuẩn bị lao vào đánh nhau, Thời Mộ vội vàng can ngăn: “Xin lỗi, nhưng cháu xin phép ngắt lời một chút.”
Ba Chu đang nổi giận đùng đùng, nghe vậy thì nhìn qua.
Ánh mắt vô cùng hung dữ khiến Thời Mộ có chút lo sợ, cẩn thận nói: “Không biết là vợ chú đang mắc bệnh gì vậy ạ?” Hương vị quả cam thật sự rất ngọt ngào, và cô thì đến giờ ăn rồi….
(P/s: Thời Mộ: Ta lúc nào cũng đói huhu... )