Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
Màn đêm buông xuống.
Đèn trong đại sảnh dần được thắp sáng, tô điểm cho màn đêm rực rỡ hệt ban ngày.
Học sinh bước vào sảnh đường theo từng nhóm, nam sinh mặc đồng phục, tây trang với cà vạt, tràn ngập hơi thở thanh xuân còn nữ sinh thì mặc đồng phục mùa hè, khuôn mặt tươi tắn sạch sẽ.
Nhóm Thời Mộ đi ở phía sau, nhìn những học sinh đi ngang qua, trong lòng Thời Mộ có chút khẩn trương, dù sao tìm quỷ dọa người cũng là một chuyện vô cùng thiếu đạo đức, nếu người nào yếu tim, có thể bị dọa tới………
Miên man suy nghĩ một hồi, Chu Thực bên cạnh huých huých khuỷu tay cô: “Mộ ca, quốc vương và nữ hoàng phải lên sân khấu phát biểu tổng kết, lúc đó cậu trực tiếp đi lên nói ra sự thật, chủ động nhận sai cùng với việc trường học thông báo là hai chuyện khác nhau, sau đó quỷ hồn bên phía anh trai cậu ra mặt là mọi chuyện xong xuôi.”
Thời Mộ gật đầu, tiến vào đại sảnh.
Bên trong rất ấm áp, cô cởi bỏ khuy áo vest, cầm nước trái cây uống một ngụm, trong lòng bất an.
Đồng hồ chỉ tám giờ, vũ hội chính thức bắt đầu.
Lúc này, đèn trong hội trường đồng loạt tắt đi, hiệu trưởng bước lên sân khấu, cũng không biết là cố ý hay vô tình, ánh mắt ông quét qua chỗ Thời Mộ, một cái liếc mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.
“Anh Nam lại một lần nữa tiến vào lễ hội mùa đông, đầu tiên muốn nói với mọi người một câu đã vất vả rồi….”
Đọc xong diễn văn, hiệu trưởng đột nhiên chuyển đề tài: “Vũ hội vốn dĩ là thời gian của các em, nhưng lại có chuyện không thể không nói. Ở trong trường, có người giả tạo thân phận, nữ cải nam trang, trà trộn vào ký túc xá nam sinh cả một năm trời, việc này rất không tốt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của trường học!.”
Lời nói ra liền gây náo động, cả hội trường nháy mắt rối loạn. Ngay sau đó, tầm mắt từ bốn phương tám hướng đều nhìn về phía Thời Mộ.
Bên cạnh có người nói nhỏ:
“Không phải là Thời Mộ chứ?”
“Khẳng định là Thời Mộ, hôm nay trên sân khấu còn lộ ra dấu vết cơ mà.”
“Tôi ở bên cạnh, phòng 414, không phải cậu ta nhìn thấy hết của tôi rồi chứ....”
“Nếu thực sự nhìn của cậu, không phải là cậu chiếm tiện nghi……”
Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, lời nói khó nghe cũng rất nhiều.
“Từ đầu, Thời Mộ vẫn luôn quấn lấy Phó Vân Thâm, nói không chừng là vì Phó Vân Thâm mà trà trộn vào đây.”
“Ặc, không chừng hai người đó đã sớm……”
Hai nam sinh bên cạnh đang muốn tiếp tục nói, thì cảm thấy bả vai bị một bàn tay to ghì chặt, quay đầu nhìn thì vừa vặn bắt gặp tầm mắt âm trầm của Chu Thực.
Ánh mắt cậu ta vô cùng hung dữ, nghiến răng cảnh cáo: “Thử nói nữa xem, cẩn thận lão tử vặt đầu chúng mày.”
Hai người kia sợ đến run cầm cập, mím chặt môi không dám nói tiếp nữa.
“Im lặng-----!”
Hiệu trưởng đứng trên sân khấu quát lớn một tiếng khiến âm thanh nghĩ luận ríu rít bên dưới im bặt.
Ông ta tiếp tục nói: “Tôi nghĩ các em đều đoán được người đó là ai, là học sinh vừa chuyển năm nay, Thời Mộ.” Ánh mắt bình tĩnh dừng trên người Thời Mộ, “Bạn học Thời Mộ, em còn lời gì muốn nói không?”
Bọn họ hoàn toàn không ngờ trường học sẽ công bố chân tướng trong vũ hội, vốn nghĩ có thể đánh đòn phủ đầu, hóa ra là bọn họ tự cho rằng mình thông minh rồi.
Thời Mộ đứng thẳng, lưng thẳng tắp, quần áo chỉnh tề phẳng phiu tôn lên dáng vẻ cao gầy, cô chỉ lẳng lặng đứng đó, một thân khí thể cao quý.
“Không, em không có gì để nói.” Đúng chuẩn mực, giọng nói thong dong bình tĩnh.
Hiệu trường nhíu mày: “Em có thể nói nguyên nhân tại sao mình lại làm như vậy không?”
Thời Mộ: “Em không có gì để nói cả, lỗi sai ở em, em chấp nhận mọi hình phạt từ phía nhà trường.”
Dáng vẻ này của cô khiến hiệu trường thở dài, không thể đuổi học nhưng nếu buông tha thì càng không thể, mà nếu chỉ trừng phạt một chút thì các học sinh khác sẽ nghĩ thế nào? Nghiêm túc mà nói, cái đám học sinh này đâu có để nội quy của trường trong mắt.
Hiệu trưởng điều chỉnh microphone, đang muốn nói tiếp thì bỗng có một dòng điện chói tai truyền ra âm thanh từ micro, xuyên qua dàn loa vang vọng cả đại sảnh, màng nhĩ bị tạp âm kích thích giống như bị xé rách, đau đớn kịch liệt.
Tất cả mọi người vội vàng che kín tai, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đột nhiên bóng đèn trên đầu lần lượt tắt đi….
Lời editor tám nhảm: Tui lại ngoi lên rùi đây, có ai như tui phải học với thi onl trong đợt dịch này hông? Haizz tui là tui không thích thi onl đâu, mn có đồng ý với tui hầu như kết quả bài đều phụ thuộc vào cảm xúc của người chấm không ( đặc biệt là thi viết tiểu luận nha)? Tui là tui lo bài đợt này của tui quớ, cầu trời cho ngừi iu thầy tui nhanh nhanh hốt ổng đi cho ổng bớt tính khí thất thường cho con dân đc nhờ vs, huhu! Tui chỉ cầu đợt này đc B+ hoi chứ không đòi nhìu đâu... .
Đèn trong đại sảnh dần được thắp sáng, tô điểm cho màn đêm rực rỡ hệt ban ngày.
Học sinh bước vào sảnh đường theo từng nhóm, nam sinh mặc đồng phục, tây trang với cà vạt, tràn ngập hơi thở thanh xuân còn nữ sinh thì mặc đồng phục mùa hè, khuôn mặt tươi tắn sạch sẽ.
Nhóm Thời Mộ đi ở phía sau, nhìn những học sinh đi ngang qua, trong lòng Thời Mộ có chút khẩn trương, dù sao tìm quỷ dọa người cũng là một chuyện vô cùng thiếu đạo đức, nếu người nào yếu tim, có thể bị dọa tới………
Miên man suy nghĩ một hồi, Chu Thực bên cạnh huých huých khuỷu tay cô: “Mộ ca, quốc vương và nữ hoàng phải lên sân khấu phát biểu tổng kết, lúc đó cậu trực tiếp đi lên nói ra sự thật, chủ động nhận sai cùng với việc trường học thông báo là hai chuyện khác nhau, sau đó quỷ hồn bên phía anh trai cậu ra mặt là mọi chuyện xong xuôi.”
Thời Mộ gật đầu, tiến vào đại sảnh.
Bên trong rất ấm áp, cô cởi bỏ khuy áo vest, cầm nước trái cây uống một ngụm, trong lòng bất an.
Đồng hồ chỉ tám giờ, vũ hội chính thức bắt đầu.
Lúc này, đèn trong hội trường đồng loạt tắt đi, hiệu trưởng bước lên sân khấu, cũng không biết là cố ý hay vô tình, ánh mắt ông quét qua chỗ Thời Mộ, một cái liếc mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.
“Anh Nam lại một lần nữa tiến vào lễ hội mùa đông, đầu tiên muốn nói với mọi người một câu đã vất vả rồi….”
Đọc xong diễn văn, hiệu trưởng đột nhiên chuyển đề tài: “Vũ hội vốn dĩ là thời gian của các em, nhưng lại có chuyện không thể không nói. Ở trong trường, có người giả tạo thân phận, nữ cải nam trang, trà trộn vào ký túc xá nam sinh cả một năm trời, việc này rất không tốt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của trường học!.”
Lời nói ra liền gây náo động, cả hội trường nháy mắt rối loạn. Ngay sau đó, tầm mắt từ bốn phương tám hướng đều nhìn về phía Thời Mộ.
Bên cạnh có người nói nhỏ:
“Không phải là Thời Mộ chứ?”
“Khẳng định là Thời Mộ, hôm nay trên sân khấu còn lộ ra dấu vết cơ mà.”
“Tôi ở bên cạnh, phòng 414, không phải cậu ta nhìn thấy hết của tôi rồi chứ....”
“Nếu thực sự nhìn của cậu, không phải là cậu chiếm tiện nghi……”
Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, lời nói khó nghe cũng rất nhiều.
“Từ đầu, Thời Mộ vẫn luôn quấn lấy Phó Vân Thâm, nói không chừng là vì Phó Vân Thâm mà trà trộn vào đây.”
“Ặc, không chừng hai người đó đã sớm……”
Hai nam sinh bên cạnh đang muốn tiếp tục nói, thì cảm thấy bả vai bị một bàn tay to ghì chặt, quay đầu nhìn thì vừa vặn bắt gặp tầm mắt âm trầm của Chu Thực.
Ánh mắt cậu ta vô cùng hung dữ, nghiến răng cảnh cáo: “Thử nói nữa xem, cẩn thận lão tử vặt đầu chúng mày.”
Hai người kia sợ đến run cầm cập, mím chặt môi không dám nói tiếp nữa.
“Im lặng-----!”
Hiệu trưởng đứng trên sân khấu quát lớn một tiếng khiến âm thanh nghĩ luận ríu rít bên dưới im bặt.
Ông ta tiếp tục nói: “Tôi nghĩ các em đều đoán được người đó là ai, là học sinh vừa chuyển năm nay, Thời Mộ.” Ánh mắt bình tĩnh dừng trên người Thời Mộ, “Bạn học Thời Mộ, em còn lời gì muốn nói không?”
Bọn họ hoàn toàn không ngờ trường học sẽ công bố chân tướng trong vũ hội, vốn nghĩ có thể đánh đòn phủ đầu, hóa ra là bọn họ tự cho rằng mình thông minh rồi.
Thời Mộ đứng thẳng, lưng thẳng tắp, quần áo chỉnh tề phẳng phiu tôn lên dáng vẻ cao gầy, cô chỉ lẳng lặng đứng đó, một thân khí thể cao quý.
“Không, em không có gì để nói.” Đúng chuẩn mực, giọng nói thong dong bình tĩnh.
Hiệu trường nhíu mày: “Em có thể nói nguyên nhân tại sao mình lại làm như vậy không?”
Thời Mộ: “Em không có gì để nói cả, lỗi sai ở em, em chấp nhận mọi hình phạt từ phía nhà trường.”
Dáng vẻ này của cô khiến hiệu trường thở dài, không thể đuổi học nhưng nếu buông tha thì càng không thể, mà nếu chỉ trừng phạt một chút thì các học sinh khác sẽ nghĩ thế nào? Nghiêm túc mà nói, cái đám học sinh này đâu có để nội quy của trường trong mắt.
Hiệu trưởng điều chỉnh microphone, đang muốn nói tiếp thì bỗng có một dòng điện chói tai truyền ra âm thanh từ micro, xuyên qua dàn loa vang vọng cả đại sảnh, màng nhĩ bị tạp âm kích thích giống như bị xé rách, đau đớn kịch liệt.
Tất cả mọi người vội vàng che kín tai, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đột nhiên bóng đèn trên đầu lần lượt tắt đi….
Lời editor tám nhảm: Tui lại ngoi lên rùi đây, có ai như tui phải học với thi onl trong đợt dịch này hông? Haizz tui là tui không thích thi onl đâu, mn có đồng ý với tui hầu như kết quả bài đều phụ thuộc vào cảm xúc của người chấm không ( đặc biệt là thi viết tiểu luận nha)? Tui là tui lo bài đợt này của tui quớ, cầu trời cho ngừi iu thầy tui nhanh nhanh hốt ổng đi cho ổng bớt tính khí thất thường cho con dân đc nhờ vs, huhu! Tui chỉ cầu đợt này đc B+ hoi chứ không đòi nhìu đâu... .