Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
Lời editor: Trước khi đọc, cho phép mình gửi lời chúc mừng năm mới đến mọi người nhe, chúc mọi người sang năm mới mạnh khoẻ, bình an, may mắn và đạt mọi điều mình muốn. Chúc hơi muộn đến tận mùng 5 rùi nhưng vì đợt tết này mình bận quá nên giờ mới đăng chương mới được đây. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong suốt cả bộ truyện này, mong rằng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ mình đến hết bộ truyện này, bản reup lại và có thể vài bộ truyện trong tương lại nhé! Mình sẽ đăng nốt các chương còn lại trong hôm nay nhá. (À mà nói trước mình sẽ đăng hoàn chính truyện còn hai chương phiên ngoại sẽ để ở bản reup, mọi người đợi mình nhe. ) Cảm ơn và mời mọi người đọc truyện!
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Thời Mộ thu dọn hành lý còn lại xong rồi đi tới ký túc xá của nữ sinh. Vị trí giường của cô là ở giữa của phòng 515, đứng bần thần một hồi lâu, đợi đến lúc cô bước vào thì đã thấy căn phòng đã được người quét sạch sẽ từ sớm, giường chiếu được trải gọn gàng, màn cửa sổ màu xanh da trời lay động theo gió, trên bệ cửa sổ còn có hai chậu cây xương rồng chưa nở hoa.
Cô đặt hành lý xuống, thoáng nhìn bộ đồng phục nữ sinh đặt trên giường.
Thời Mộ hơi do dự sau đó vẫn cầm quần áo vào nhà vệ sinh thay.
Đồng phục của Anh Nam được thiết kế vô cùng tinh xảo, áo sơ mi trắng cùng chiếc cà vạt xanh đậm, áo gile nhung cổ chữ V mặc ngoài, váy đồng phục dài đến đầu gối và đôi giày giữ ấm lộ ra chân dài.
Sau khi điều chỉnh cà vạt, Thời Mộ soi gương nhìn bản thân với vẻ mặt vui vẻ.
Tóc của cô đã dài đến phủ cả cổ rồi, tóc mái ngang trán hơi loạn, đôi mắt cô trong sáng, long lanh, lúc cười lên còn lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Cũng thật là xinh đẹp!
Thời Mộ tự luyến nháy mắt với mình một cái.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, cửa đột nhiên mở ra, có người đang tiến vào, Thời Mộ hơi giật mình.
"Bối Linh?"
Bối Linh cười hì hì hai tiếng, đặt hành lý xuống, trong ánh mắt có hơi xấu hổ: "Em, em muốn chuyển đến ở cùng một chỗ với chị, chị sẽ không ghét bỏ em chứ?"
"Vậy bạn cùng phòng của em thì sao?"
"Dù sao họ vẫn là bạn cùng lớp với em mà, lúc nào cũng có thể gặp." Khuôn mặt Bối Linh hồng hồng: "Thời Mộ, em cùng phòng với chị được không?" Lúc nói lời này, ánh mắt cô bé còn hơi ươn ướt.
Thời Mộ cũng đã quen với sự náo nhiệt ở phòng 415, yên tĩnh cũng khiến cô không quá dễ chịu, huống chi Bối Linh thông minh đáng yêu như vậy, ngọt ngào y như viên kẹo sữa, không đáp ứng cô bé thì hơi không có đạo lý vì vậy Thời Mộ lập tức gật đầu.
Thật ra, Thời Mộ đột nhiên dọn đến kí túc xá của nữ sinh khiến những bạn học nữ khác không quá quen, dù sao lúc trước cô cũng lấy thân phận là nam cộng thêm vẻ ngoài điển trai, thành tích xuất sắc, trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng của không ít bạn học nữ. Kết quả hoàng tử biến công chúa lại còn ở cùng một kí túc xá nên ai cũng khó mà tiếp thu được.
Theo thời gian, Thời Mộ cũng dần tiếp xúc với nhiều bạn học nữ hơn.
Nếu có quỷ hồn gây rối, Thời Mộ là người đầu tiên ra mặt chấn áp; Nếu có cái ghế nào của kí túc xa bị hỏng, ống nước bị chặn, cô sẽ sửa chữa nhanh gọn hoặc là những bạn học nào có đề khó không giải được cần tìm cô hỗ trợ, cô cũng sẽ không từ chối.
Dần dần, cô đã thành "Nữ thần" trong lòng của nữ sinh toàn kí túc, được hoan nghênh đến mức khiến người ta líu lưỡi.
*
Đông đi xuân tới, cuối cùng đã tới kỳ 2 cấp ba, cách kì thi đại học chỉ còn ba tháng, trường học thông báo kiểm tra sức khoẻ.
Sáng sớm, từng nhóm học sinh chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học được dẫn tới bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ.
Thời Mộ đang ngồi ở ghế điền phiếu kiểm tra, chợt bả vai bị đập bởi một đôi tay vòng đằng sau.
Ngòi bút cô khẽ nhúc nhích, cô cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh giọng cảnh cáo: "Không bỏ tay ra thì tôi sẽ bẻ gãy đó."
Chu Thực bĩu môi, ngồi xuống trước mặt Thời Mộ: "Mộ ca, bây giờ cậu ác quá đi."
Cô hừ một tiếng, không phản ứng Chu Thực mà tiếp tục ghi tờ đơn.
Tròng mắt Chu Thực vòng quanh người cô rồi dừng lại trước ngực, trên mặt xuất hiện nụ cười xấu xa, lén lút tiến đến bên tai Thời Mộ, khẽ nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Mộ ca, cậu có đo ngực chưa?"
Thời Mộ dừng lại.
Chu Thực: "Mộ ca, bây giờ cậu là 36D hả? "
Mí mắt Thời Mộ giật giật, ngẩng đầu đang muốn mắng cậu ta một trận, chợt thấy Phó Vân Thâm xuất hiện sau lưng Chu Thực, nháy mắt nở nụ cười: "Phó Vân Thâm, Chu Thực quấy rối em."
Thân hình cao gầy của thiếu niên đang điều chỉnh dây của chiếc túi dưới vai, đuôi mắt rủ xuống, cậu nhấc chân đạp về phía đó, thân thể Chu Thực lung lay hai cái rồi trực tiếp té xuống từ trên ghế.
Cậu ta che lại cái mông bị ngã đau, giận mà không dám nói gì.
"Mộ ca còn từng nhìn tiểu huynh đệ của tôi mà, tôi chỉ hỏi thăm cup ngực của cậu ta thôi cũng đâu có phạm pháp đâu." Chu Thực không sợ chết mà giảo biện.
Mắt Phó Vân Thâm nhíu lại: "Cái gì?"
Quai hàm Chu Thực run lên, không dám nói nữa mà tung tăng chạy đến chỗ xếp hàng nhận đơn.
Thời Mộ đã chuẩn bị xếp hàng chờ kiểm tra sức khoẻ rồi, cô đưa bút cho Phó Vân Thâm rồi cầm lấy tờ đơn nói: "Em đi kiểm tra sức khoẻ, lát gặp nhé."
Phó Vân Thâm ừ một tiếng, quay đầu đi xếp hàng.
Số của Thời Mộ ở trước, sau khi kiểm tra nội khoa xong thì sẽ tới ngoại khoa, bác sĩ chịu trách nhiệm kiểm tra chiều cao cân nặng vừa liếc qua đã bị vẻ ngoài của Thời Mộ hấp dẫn.
Cô mặc một bộ đồng phục sạch sẽ, thân cao nhưng khung xương lại nhỏ, khí chất trang nhã, làn da trắng nõn đàn hồi, khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp.
Bác sĩ không nhịn được nhìn cô hai lần, nói: "Em cao thật đó!"
Thời Mộ đứng ở trên cái cân, sống lưng thẳng tắp: "Hình như là 175."
Bác dĩ ngẩng đầu nhìn, cười nói: "176 rồi, em rất cao có thể đi làm người mẫu rồi. Bước xuống rồi đo ba vòng đi."
Cô nghe lời bước xuống cân, dang hai tay ra để cho bác sĩ đo ba vòng.
Eo Thời Mộ rất nhỏ, bộ ngực trổ mã cũng rất tốt, dáng người có thể nói là tỉ lệ vàng. Nhìn số đo của cô, hoàn toàn không giống như là dáng người mà học sinh tuổi này có, bác sĩ một lần nữa cảm thán đứa nhỏ này không tham gia quảng cáo đại diện trên truyền hình của trường học thì quả là đáng tiếc.
Sau khi làm xong các hạng mục kiểm tra sức khoẻ, cô ngồi một mình ở đại sảnh chờ bọn Phó Vân Thâm ra. Mấy phút đồng hồ sau, Bối Linh kiểm tra xong bước ra, đợi thêm một lát, ba người Phó Vân Thâm cũng đi ra.
Bối Linh kéo khuỷu tay Thời Mộ, phất phất tay về phía đám Hạ Hàng Nhất bên kia, cuối cùng buông tay cô ra rồi chạy chậm đến trước mặt Hạ Hàng Nhất.
Thời Mộ đứng dậy: "Kiểm tra xong chưa? Không có tật xấu gì chứ?"
Phó Vân Thâm hơi cúi xuống: "Có hơi cận thị, không quá nghiêm trọng chỉ có 1 độ."Thời Mộ không nhịn được quát lớn: "Em đã bảo anh đừng nên nửa đêm đánh máy tính, không được hơi một chút là híp mắt nhưng anh lại không nghe em, đợi lát nữa anh với em đi cắt kính đi."
Cậu thờ ơ, không biết là có nghe lọt không.
Kiểm tra xong thì học sinh có thể tự mình trở lại trường học hoặc là xe của trường tới đón, Thời Mộ không kiên nhẫn đợi được nên sau khi ra khỏi bệnh viện cùng đám Hạ Hàng Nhất, cô liền kéo Phó Vân Thâm đi đến hiệu kính để chọn kính.
Đầu tiên là chọn gọng kính, cậu bước vào mà tựa như đại gia, hai tay đút túi đứng thẳng một chỗ, rất rõ ràng là để cho Thời Mộ chọn hộ mình. Thời Mộ nhìn xung quanh một vòng, chọn một cái gọng kính màu bạc bên cạnh, Thời Mộ đeo lên cho Phó Vân Thâm sau đó lập tức ngây ngẩn cả người.
Khí chất cả người cậu lạnh lùng, hốc mắt thâm sâu, không nói lời nào, cặp mắt kia luôn lộ ra một sự nguy hiểm vô cùng, hôm nay cậu đeo một cặp mắt kính gác trên sống mũi cao thẳng lại che đi lệ khí nơi đáy mắt, lộ ra khí chất trầm ổn, càng thêm phần cao lãnh cấm dục.
Xong rồi.
Tim Thời Mộ nhanh chóng gia tốc.
Nhìn Thời Mộ vẫn đang không nhúc nhích ngắm mình, Phó Vân Thâm nhíu mày lại: "Không thoải mái?"
Thời Mộ nháy mắt mấy cái, lắc đầu.
Cậu lấy kính xuống, có hơi không thoải mái nhíu nhíu mày.
Một bên chuyên gia đo độ cận có ý tốt nhắc nhở: "Nếu cháu không quen thì bình thường có thể bỏ ra nhưng khi đọc sách hoặc nhìn máy tính thì nên đeo vào thì tốt hơn."
"Vâng." Cậu đặt kính vào trong hộp, quay người trả tiền.
Ra khỏi cửa hiệu, nhìn đám bạn tốt đã đi xa, Thời Mộ mới xiết chặt tay của cậu mở miệng: "Phó Vân Thâm, anh đeo kính nhìn trông như một tên tri thức bại hoại."
Phó Vân Thâm: "... ?" Đang êm đẹp sao tự dưng lại mắng người.
Thời Mộ dừng bước, ghé vào lỗ tai cậu cười nói: "Thật khiến cho em muốn ngủ anh."
Ánh mắt cậu lập tức trầm xuống, trở tay ôm eo nhỏ Thời Mộ, một tay bóp cằm cô, không để ý ánh mắt của người khác, giọng nói hơi khàn khàn: "Bây giờ sao?"
Mắt Thời Mộ trừng lớn: "Hả?"
Cậu lặp lại: "Em vừa nói nói muốn ngủ anh."
Thời Mộ im lặng một hồi, cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn mình, vội vàng đẩy cậu ra, đỏ mặt sửa sang lại quần áo, giọng nói nho nhỏ phàn nàn: "Em chỉ nói đùa thôi mà, trong đầu anh toàn chứa cái gì vậy."
Phó Vân Thâm không chút do dự nói một chữ: "Em."
Cô bật cười, không cần nghĩ cũng biết, cái "Em" kia nhất định là không mặc quần áo đó, không biết xấu hổ, mấy tên con trai quả nhiên đều là thái dương thành tinh, cả ngày đều muốn dương*
(*Câu này mình cũng không hiểu lắm, ai hiểu thì bình luận để mình sửa nha!!!)
"Đợi thi Đại học xong đã." Thời Mộ đi ở phía trước: "Muốn là của mình thì thành tích thi tốt nghiệp của anh phải cao hơn em thì em mới đáp ứng anh. Nếu không thì chỉ có thể đợi hai mươi thôi."
Mắt Phó Vân Thâm loé lên, lại rất nhanh bị lạnh nhạt che giấu: "Thật?"
Thời Mộ gật đầu.
Lời này của cô hoàn toàn là chỉ để ứng phó Phó Vân Thâm.
Tên tiểu tử này không không thành thật chút nào, cứ hai ba ngày lại kéo cô về hướng khu rừng nhỏ, hôm nay tìm được biện pháp cho cậu an phận một thời gian ngắn cũng tốt, quan trọng nhất là Phó Vân Thâm khẳng định không thi được hơn cô!
Cô là người nào?
Kiếp trước là trạng nguyên khoa học tự nhiên, cũng coi như là nhân vật học bá đi ngang khắp nơi trong trường đại học, cứ coi như Phó Vân Thâm trâu bò cũng không thể thi hơn điểm cô!
Thời Mộ rất tự tin, vô cùng tự tin, tự tin đến bành trướng.
Thời gian sau đó, Phó Vân Thâm quả nhiên thành thật hơn rất nhiều, đừng nói kéo cô về phía khu rừng nhỏ, ngay cả điện thoại cũng không gọi, gặp mặt mấy đứa con trai cũng không thấy, vô tình chạm mặt ở trường học cô cũng chỉ nhận được cái gật đầu nhàn nhạt của cậu, cảm giác y như người xa lạ. Thời Mộ thậm chí còn hoài nghi liệu có phải cậu có tình nhân ở bên ngoài hay không, thẳng đến tận ngày nào đó gặp nhau ở nhà ăn, Chu Thực nói Phó Vân Thâm mất ăn mất ngủ chuẩn bị kỳ thi đại học, nỗ lực đến mức khiến da mặt dày của cậu ta cũng đều bắt đầu hổ thẹn.
Tháng sáu cả nước bước vào kỳ thi đại học.
Ngày báo điểm, Phó Vân Thâm lấy tổng điểm 710 trở thành thủ khoa kỳ thi đại học ban khoa học tự nhiên, thuận lợi trúng tuyển vào đại học A. Thời Mộ đạt được 705 điểm chỉ ít hơn cậu 5 điểm.
Ngày hôm ấy lúc biết điểm, người vì kỳ thi đại học mà gầy mất một vòng - Phó Vân Thâm đi tới trước bàn Thời Mộ, từ trên cao nhìn xuống: "Nhà của em hay là nhà anh."
"..."
"............."
Thời - Lật xe - Mộ: .....
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Thời Mộ thu dọn hành lý còn lại xong rồi đi tới ký túc xá của nữ sinh. Vị trí giường của cô là ở giữa của phòng 515, đứng bần thần một hồi lâu, đợi đến lúc cô bước vào thì đã thấy căn phòng đã được người quét sạch sẽ từ sớm, giường chiếu được trải gọn gàng, màn cửa sổ màu xanh da trời lay động theo gió, trên bệ cửa sổ còn có hai chậu cây xương rồng chưa nở hoa.
Cô đặt hành lý xuống, thoáng nhìn bộ đồng phục nữ sinh đặt trên giường.
Thời Mộ hơi do dự sau đó vẫn cầm quần áo vào nhà vệ sinh thay.
Đồng phục của Anh Nam được thiết kế vô cùng tinh xảo, áo sơ mi trắng cùng chiếc cà vạt xanh đậm, áo gile nhung cổ chữ V mặc ngoài, váy đồng phục dài đến đầu gối và đôi giày giữ ấm lộ ra chân dài.
Sau khi điều chỉnh cà vạt, Thời Mộ soi gương nhìn bản thân với vẻ mặt vui vẻ.
Tóc của cô đã dài đến phủ cả cổ rồi, tóc mái ngang trán hơi loạn, đôi mắt cô trong sáng, long lanh, lúc cười lên còn lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Cũng thật là xinh đẹp!
Thời Mộ tự luyến nháy mắt với mình một cái.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, cửa đột nhiên mở ra, có người đang tiến vào, Thời Mộ hơi giật mình.
"Bối Linh?"
Bối Linh cười hì hì hai tiếng, đặt hành lý xuống, trong ánh mắt có hơi xấu hổ: "Em, em muốn chuyển đến ở cùng một chỗ với chị, chị sẽ không ghét bỏ em chứ?"
"Vậy bạn cùng phòng của em thì sao?"
"Dù sao họ vẫn là bạn cùng lớp với em mà, lúc nào cũng có thể gặp." Khuôn mặt Bối Linh hồng hồng: "Thời Mộ, em cùng phòng với chị được không?" Lúc nói lời này, ánh mắt cô bé còn hơi ươn ướt.
Thời Mộ cũng đã quen với sự náo nhiệt ở phòng 415, yên tĩnh cũng khiến cô không quá dễ chịu, huống chi Bối Linh thông minh đáng yêu như vậy, ngọt ngào y như viên kẹo sữa, không đáp ứng cô bé thì hơi không có đạo lý vì vậy Thời Mộ lập tức gật đầu.
Thật ra, Thời Mộ đột nhiên dọn đến kí túc xá của nữ sinh khiến những bạn học nữ khác không quá quen, dù sao lúc trước cô cũng lấy thân phận là nam cộng thêm vẻ ngoài điển trai, thành tích xuất sắc, trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng của không ít bạn học nữ. Kết quả hoàng tử biến công chúa lại còn ở cùng một kí túc xá nên ai cũng khó mà tiếp thu được.
Theo thời gian, Thời Mộ cũng dần tiếp xúc với nhiều bạn học nữ hơn.
Nếu có quỷ hồn gây rối, Thời Mộ là người đầu tiên ra mặt chấn áp; Nếu có cái ghế nào của kí túc xa bị hỏng, ống nước bị chặn, cô sẽ sửa chữa nhanh gọn hoặc là những bạn học nào có đề khó không giải được cần tìm cô hỗ trợ, cô cũng sẽ không từ chối.
Dần dần, cô đã thành "Nữ thần" trong lòng của nữ sinh toàn kí túc, được hoan nghênh đến mức khiến người ta líu lưỡi.
*
Đông đi xuân tới, cuối cùng đã tới kỳ 2 cấp ba, cách kì thi đại học chỉ còn ba tháng, trường học thông báo kiểm tra sức khoẻ.
Sáng sớm, từng nhóm học sinh chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học được dẫn tới bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ.
Thời Mộ đang ngồi ở ghế điền phiếu kiểm tra, chợt bả vai bị đập bởi một đôi tay vòng đằng sau.
Ngòi bút cô khẽ nhúc nhích, cô cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh giọng cảnh cáo: "Không bỏ tay ra thì tôi sẽ bẻ gãy đó."
Chu Thực bĩu môi, ngồi xuống trước mặt Thời Mộ: "Mộ ca, bây giờ cậu ác quá đi."
Cô hừ một tiếng, không phản ứng Chu Thực mà tiếp tục ghi tờ đơn.
Tròng mắt Chu Thực vòng quanh người cô rồi dừng lại trước ngực, trên mặt xuất hiện nụ cười xấu xa, lén lút tiến đến bên tai Thời Mộ, khẽ nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Mộ ca, cậu có đo ngực chưa?"
Thời Mộ dừng lại.
Chu Thực: "Mộ ca, bây giờ cậu là 36D hả? "
Mí mắt Thời Mộ giật giật, ngẩng đầu đang muốn mắng cậu ta một trận, chợt thấy Phó Vân Thâm xuất hiện sau lưng Chu Thực, nháy mắt nở nụ cười: "Phó Vân Thâm, Chu Thực quấy rối em."
Thân hình cao gầy của thiếu niên đang điều chỉnh dây của chiếc túi dưới vai, đuôi mắt rủ xuống, cậu nhấc chân đạp về phía đó, thân thể Chu Thực lung lay hai cái rồi trực tiếp té xuống từ trên ghế.
Cậu ta che lại cái mông bị ngã đau, giận mà không dám nói gì.
"Mộ ca còn từng nhìn tiểu huynh đệ của tôi mà, tôi chỉ hỏi thăm cup ngực của cậu ta thôi cũng đâu có phạm pháp đâu." Chu Thực không sợ chết mà giảo biện.
Mắt Phó Vân Thâm nhíu lại: "Cái gì?"
Quai hàm Chu Thực run lên, không dám nói nữa mà tung tăng chạy đến chỗ xếp hàng nhận đơn.
Thời Mộ đã chuẩn bị xếp hàng chờ kiểm tra sức khoẻ rồi, cô đưa bút cho Phó Vân Thâm rồi cầm lấy tờ đơn nói: "Em đi kiểm tra sức khoẻ, lát gặp nhé."
Phó Vân Thâm ừ một tiếng, quay đầu đi xếp hàng.
Số của Thời Mộ ở trước, sau khi kiểm tra nội khoa xong thì sẽ tới ngoại khoa, bác sĩ chịu trách nhiệm kiểm tra chiều cao cân nặng vừa liếc qua đã bị vẻ ngoài của Thời Mộ hấp dẫn.
Cô mặc một bộ đồng phục sạch sẽ, thân cao nhưng khung xương lại nhỏ, khí chất trang nhã, làn da trắng nõn đàn hồi, khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp.
Bác sĩ không nhịn được nhìn cô hai lần, nói: "Em cao thật đó!"
Thời Mộ đứng ở trên cái cân, sống lưng thẳng tắp: "Hình như là 175."
Bác dĩ ngẩng đầu nhìn, cười nói: "176 rồi, em rất cao có thể đi làm người mẫu rồi. Bước xuống rồi đo ba vòng đi."
Cô nghe lời bước xuống cân, dang hai tay ra để cho bác sĩ đo ba vòng.
Eo Thời Mộ rất nhỏ, bộ ngực trổ mã cũng rất tốt, dáng người có thể nói là tỉ lệ vàng. Nhìn số đo của cô, hoàn toàn không giống như là dáng người mà học sinh tuổi này có, bác sĩ một lần nữa cảm thán đứa nhỏ này không tham gia quảng cáo đại diện trên truyền hình của trường học thì quả là đáng tiếc.
Sau khi làm xong các hạng mục kiểm tra sức khoẻ, cô ngồi một mình ở đại sảnh chờ bọn Phó Vân Thâm ra. Mấy phút đồng hồ sau, Bối Linh kiểm tra xong bước ra, đợi thêm một lát, ba người Phó Vân Thâm cũng đi ra.
Bối Linh kéo khuỷu tay Thời Mộ, phất phất tay về phía đám Hạ Hàng Nhất bên kia, cuối cùng buông tay cô ra rồi chạy chậm đến trước mặt Hạ Hàng Nhất.
Thời Mộ đứng dậy: "Kiểm tra xong chưa? Không có tật xấu gì chứ?"
Phó Vân Thâm hơi cúi xuống: "Có hơi cận thị, không quá nghiêm trọng chỉ có 1 độ."Thời Mộ không nhịn được quát lớn: "Em đã bảo anh đừng nên nửa đêm đánh máy tính, không được hơi một chút là híp mắt nhưng anh lại không nghe em, đợi lát nữa anh với em đi cắt kính đi."
Cậu thờ ơ, không biết là có nghe lọt không.
Kiểm tra xong thì học sinh có thể tự mình trở lại trường học hoặc là xe của trường tới đón, Thời Mộ không kiên nhẫn đợi được nên sau khi ra khỏi bệnh viện cùng đám Hạ Hàng Nhất, cô liền kéo Phó Vân Thâm đi đến hiệu kính để chọn kính.
Đầu tiên là chọn gọng kính, cậu bước vào mà tựa như đại gia, hai tay đút túi đứng thẳng một chỗ, rất rõ ràng là để cho Thời Mộ chọn hộ mình. Thời Mộ nhìn xung quanh một vòng, chọn một cái gọng kính màu bạc bên cạnh, Thời Mộ đeo lên cho Phó Vân Thâm sau đó lập tức ngây ngẩn cả người.
Khí chất cả người cậu lạnh lùng, hốc mắt thâm sâu, không nói lời nào, cặp mắt kia luôn lộ ra một sự nguy hiểm vô cùng, hôm nay cậu đeo một cặp mắt kính gác trên sống mũi cao thẳng lại che đi lệ khí nơi đáy mắt, lộ ra khí chất trầm ổn, càng thêm phần cao lãnh cấm dục.
Xong rồi.
Tim Thời Mộ nhanh chóng gia tốc.
Nhìn Thời Mộ vẫn đang không nhúc nhích ngắm mình, Phó Vân Thâm nhíu mày lại: "Không thoải mái?"
Thời Mộ nháy mắt mấy cái, lắc đầu.
Cậu lấy kính xuống, có hơi không thoải mái nhíu nhíu mày.
Một bên chuyên gia đo độ cận có ý tốt nhắc nhở: "Nếu cháu không quen thì bình thường có thể bỏ ra nhưng khi đọc sách hoặc nhìn máy tính thì nên đeo vào thì tốt hơn."
"Vâng." Cậu đặt kính vào trong hộp, quay người trả tiền.
Ra khỏi cửa hiệu, nhìn đám bạn tốt đã đi xa, Thời Mộ mới xiết chặt tay của cậu mở miệng: "Phó Vân Thâm, anh đeo kính nhìn trông như một tên tri thức bại hoại."
Phó Vân Thâm: "... ?" Đang êm đẹp sao tự dưng lại mắng người.
Thời Mộ dừng bước, ghé vào lỗ tai cậu cười nói: "Thật khiến cho em muốn ngủ anh."
Ánh mắt cậu lập tức trầm xuống, trở tay ôm eo nhỏ Thời Mộ, một tay bóp cằm cô, không để ý ánh mắt của người khác, giọng nói hơi khàn khàn: "Bây giờ sao?"
Mắt Thời Mộ trừng lớn: "Hả?"
Cậu lặp lại: "Em vừa nói nói muốn ngủ anh."
Thời Mộ im lặng một hồi, cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn mình, vội vàng đẩy cậu ra, đỏ mặt sửa sang lại quần áo, giọng nói nho nhỏ phàn nàn: "Em chỉ nói đùa thôi mà, trong đầu anh toàn chứa cái gì vậy."
Phó Vân Thâm không chút do dự nói một chữ: "Em."
Cô bật cười, không cần nghĩ cũng biết, cái "Em" kia nhất định là không mặc quần áo đó, không biết xấu hổ, mấy tên con trai quả nhiên đều là thái dương thành tinh, cả ngày đều muốn dương*
(*Câu này mình cũng không hiểu lắm, ai hiểu thì bình luận để mình sửa nha!!!)
"Đợi thi Đại học xong đã." Thời Mộ đi ở phía trước: "Muốn là của mình thì thành tích thi tốt nghiệp của anh phải cao hơn em thì em mới đáp ứng anh. Nếu không thì chỉ có thể đợi hai mươi thôi."
Mắt Phó Vân Thâm loé lên, lại rất nhanh bị lạnh nhạt che giấu: "Thật?"
Thời Mộ gật đầu.
Lời này của cô hoàn toàn là chỉ để ứng phó Phó Vân Thâm.
Tên tiểu tử này không không thành thật chút nào, cứ hai ba ngày lại kéo cô về hướng khu rừng nhỏ, hôm nay tìm được biện pháp cho cậu an phận một thời gian ngắn cũng tốt, quan trọng nhất là Phó Vân Thâm khẳng định không thi được hơn cô!
Cô là người nào?
Kiếp trước là trạng nguyên khoa học tự nhiên, cũng coi như là nhân vật học bá đi ngang khắp nơi trong trường đại học, cứ coi như Phó Vân Thâm trâu bò cũng không thể thi hơn điểm cô!
Thời Mộ rất tự tin, vô cùng tự tin, tự tin đến bành trướng.
Thời gian sau đó, Phó Vân Thâm quả nhiên thành thật hơn rất nhiều, đừng nói kéo cô về phía khu rừng nhỏ, ngay cả điện thoại cũng không gọi, gặp mặt mấy đứa con trai cũng không thấy, vô tình chạm mặt ở trường học cô cũng chỉ nhận được cái gật đầu nhàn nhạt của cậu, cảm giác y như người xa lạ. Thời Mộ thậm chí còn hoài nghi liệu có phải cậu có tình nhân ở bên ngoài hay không, thẳng đến tận ngày nào đó gặp nhau ở nhà ăn, Chu Thực nói Phó Vân Thâm mất ăn mất ngủ chuẩn bị kỳ thi đại học, nỗ lực đến mức khiến da mặt dày của cậu ta cũng đều bắt đầu hổ thẹn.
Tháng sáu cả nước bước vào kỳ thi đại học.
Ngày báo điểm, Phó Vân Thâm lấy tổng điểm 710 trở thành thủ khoa kỳ thi đại học ban khoa học tự nhiên, thuận lợi trúng tuyển vào đại học A. Thời Mộ đạt được 705 điểm chỉ ít hơn cậu 5 điểm.
Ngày hôm ấy lúc biết điểm, người vì kỳ thi đại học mà gầy mất một vòng - Phó Vân Thâm đi tới trước bàn Thời Mộ, từ trên cao nhìn xuống: "Nhà của em hay là nhà anh."
"..."
"............."
Thời - Lật xe - Mộ: .....