Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Nhìn vẻ mặt tức giận của Thời Mộ, Lưu Vũ càng thêm đắc ý, cúi xuống nhỏ giọng khiêu khích vào tai Thời Mộ: “Nói thật cho mày biết, hình trên diễn đàn là tao đăng đấy, có phải rất tức giận không?”
Thời Mộ ngẩng đầu tỏ vẻ hơi ngạc nhiên thì vẻ mặt cậu ta càng thêm khiêu khích.
Lúc Tô Thiên Lỗi còn ở đây thì cậu ta và Tô Thiên Lỗi khá thân thiết, quen thói đi theo Tô Thiên Lỗi nối giáo cho giặc nên đắc tội không ít người. Sau này Tô Thiên Lỗi đột nhiên chuyển trường, cậu ta không còn núi dựa, mỗi ngày bị kẻ thù và mấy gã lớp trên bắt nạt không nhẹ. Sau đó, cậu ta liên lạc với Tô Thiên Lỗi và nghe cậu nhắc tới Thời Mộ nên Lưu Vũ chuyển toàn bộ oán hận sang Thời Mộ, cũng muốn cô nếm thử sự đáng sợ của việc bị bạo lực.
Hôm qua trốn phía sau trường hút thuốc lá, cậu ta tình cờ thấy Phó Vân Thâm và Thời Mộ trèo tường cúp tiết. Cậu ta không bỏ qua cơ hội này, lập tức chụp hình đăng lên diễn đàn trường học ở chế độ ẩn danh, cho dù hôm nay nói cho Thời Mộ biết thì cô cũng không có bằng chứng gì buộc tội cậu ta, huống hồ chuyện của lão Hoàng đang ầm ĩ, hoàn toàn không ai rảnh để ý đến cậu ta.
Thời Mộ nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Ánh mắt đó của cô khiến Lưu Vũ cười càng tươi: “Sao, có giỏi thì đánh tao đi?”
Thời Mộ nhanh chóng vung quả đấm đập thẳng vào sống mũi của cậu ta, hai lỗ mũi lập tức tóe máu. Cậu ta bị đánh đến mức lảo đảo lùi ra sau mấy bước, thấy máu nhỏ xuống nhưng hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cậu ta không ngờ Thời Mộ sẽ thật sự ra tay đánh người, còn khá mạnh nữa.
Cô tranh thủ níu lấy áo Lưu Vũ, cười như không: “Đây là hậu quả của miệng tiện.”
“Mẹ kiếp...”
Cú đấm đó chọc giận Lưu Vũ, cậu ta ra hiệu cho bạn bè bên cạnh, vài ba người tới kéo Thời Mộ ra.
Bối Linh nóng nảy, sợ họ đánh Thời Mộ nên không kịp nghĩ ngợi lập tức xông vào giúp đỡ. Lúc này bạn cùng phòng là Lý Vi Vi và Triệu Tuyết Chân chạy tới thấy Bối Linh bị vây và đấm đá ở bên trong, hai người hốt hoảng kéo cô ra ngoài.
Bối Linh giãy nảy: “Làm gì vậy hả? Buông tớ ra!”
Lý Vi Vi ôm chặt lấy Bối Linh rồi vội vàng khuyên bảo: “Linh Linh, cậu đừng nhúng tay vào chuyện này, vốn dĩ nó không liên quan đến cậu, nếu cậu cứ kéo bản thân vào thì sẽ chỉ hại mình thôi, cậu nghe lời trở về với chúng tớ đi.”
Bối Linh không phục, khẽ gào lên: “Bọn họ bắt nạt Thời Mộ!”
Bây giờ Thời Mộ là chuột chạy qua đường bị người người hô đánh, người xung quanh chỉ nhìn hoàn toàn không có ai xuất hiện giúp đỡ cả, thậm chí học sinh A15 cũng tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến mình.
Người ta thường nói một cú đấm không thể thắng bốn tay, dù Thời Mộ tài giỏi cỡ nào cũng không đánh lại một nhóm người nên cô nhanh chóng rơi vào thế hạ phong nhưng cô không chịu thua, ai tới thì xử người đó, nếu không được thì đạp thẳng vào “dòng giống” của họ, chơi bẩn đến mức họ toàn toàn không tiếp cận được.
Thấy nhóm người kia cứ đứng ngó không nhúc nhích, Bối Linh giận sôi máu.
Cô dồn hết sức thoát khỏi Lý Vi Vi và Triệu Tuyết Chân, mắt đỏ ngầu: “Tôi hỏi các cậu, tuyên ngôn của thần tượng chúng ta là gì?”
“Hả... hả?” Lý Vi Vi và Triệu Tuyết Chân bối rối.
Bối Linh giơ ngón tay: “Một: Thời Mộ là người đẹp nhất trên thế giới; hai: Thời Mộ luôn luôn đúng; ba: Nếu Thời Mộ sai thì quay lại điều hai. Hai cậu suy nghĩ thử xem, Thời Mộ từng giúp đỡ chúng ta, anh ấy tốt như vậy thì chắc chắn có người ghen tị vu oan cho anh ấy, thần tượng gặp nạn, tớ và các cậu phải ra sức ủng hộ anh ấy chứ! Tớ hỏi hai cậu, chính nghĩa là gì!”
Triệu Tuyết Chân ngơ ngác: “Nhan... Nhan sắc chính là chính nghĩa?”
Bối Linh giậm chân: “Đúng vậy đó, mặt Thời Mộ bị đánh hỏng thì sao hả! Mặt bị xấu rồi thì không còn chính nghĩa nữa đâu!!”
Hai cô gái nhìn nhau, cảm thấy rất có lý!
Soái ca là tài nguyên cần được bảo tồn của thế giới, các cô phải giữ gìn. Vì thế các cô nàng xắn tay áo vọt lên vừa đạp vừa cắn đám Lưu Vũ, nếu không thì sẽ nắm tóc, dáng vẻ hung ác hù dọa một nhóm người đang nán lại xem. Tuy họ nhiều người và có sức khỏe nhưng không chịu nổi móng tay bén ngót của con gái, không chống cự được bao lâu lập tức bại trận. Bối Linh thừa cơ lao vào trợ giúp Thời Mộ, so với đám Lưu Vũ, Thời Mộ cũng không chịu thiệt nhiều, chỉ có gương mặt bị cào xước nhưng hoàn toàn không sao cả.
Trái lại, khi nhìn vết thương ở khóe miệng cô, Bối Linh lập tức bật khóc: “Các người dám đánh vào mặt Thời Mộ, tôi liều mạng với mấy người!!!!”
Cô bé nhắm mắt lại, xông tới như cọp con, kết quả chân trước mới vừa bước ra, chân sau đã bị vấp giày của mình ngã sấp mặt chổng mông lên trời.
Xung quanh yên tĩnh, hiện trường lại trở nên cực lúng túng.
“Cha mày Lưu Vũ, mày dám đánh anh em của ông à!!”
Tiếng nói tức giận vang lên từ phía sau, mọi người nhìn sang thì thấy Chu Thực đang nổi giận đùng đùng, dáng vẻ kiêu căng hù dọa không ít người. Cậu ta ném cặp, tung quả đấm lao vào, đằng sau Chu Thực còn có khá nhiều đàn em đi theo, lão đại lên, đàn em đương nhiên không thể không theo, trong chốc lát hai phe đánh đấm túi bụi trên sân trường.
Chu Thực đánh nhau từ khi còn nhỏ xíu, dù Lưu Vũ rắn chắc thế nào cũng chơi không lại Chu Thực 1m8, chưa chống chọi được hai hiệp đã bị đánh sưng mặt sưng mũi không thể động đậy.
Cậu ta cưỡi lên cổ Lưu Vũ thở phì phò, nhìn xung quanh thấy Bối Linh đang ngồi dưới đất khóc lóc thì sửng sốt một lát, sau đó kéo tóc Lưu Vũ đập mạnh xuống đất: “Cmn mày còn đánh cả con gái hả?! Mày có phải là đàn ông không, mày là gia súc hả!”
Lưu Vũ không phục, vừa rên rỉ vừa hô: “Tự cô ta té, liên quan méo gì đến bố!”
“Mày còn có mặt mũi giải thích!” Chu Thực lại đấm thêm một cú.
Bối Linh thút tha thút thít đáp một cách yếu ớt: “Em, em tự ngã thôi.”
Đầu gối cũng bị trầy luôn.
Bối Linh chu môi cẩn thận thổi hai cái cho mình.
Thời Mộ che miệng bị đau, cảm thấy mấy cô bé ở tuổi này thật đáng cmn yêu quá.
Cuối cùng đánh đủ rồi, Chu Thực kéo Thời Mộ qua: “Hôm nay ông phải nói, Thời Mộ là anh em của ông, cậu ấy thế nào ông rõ ràng nhất, mấy người ai dám nói huyên thuyên hoặc để ông nghe thấy một câu không hay về cậu ấy, vậy thì tìm người rút lưỡi của kẻ đó!”
Trong đám người không biết ai thốt lên: “Nhưng sự thật rõ rành rành ra đó, bây giờ ầm ĩ tưng bừng rồi, lan truyền ra thì chúng tôi nhục lắm...”
Người đang nói chắc hẳn là ban ủy A15, lần trước còn có xích mích với Thời Mộ.
Chu Thực cũng biết người này, cậu ta cắn răng kiềm chế để không đánh người, giơ tay kéo thẳng người kia ra ngoài: “Sự thật? Cậu ở hiện trường hay gì, cậu tận mắt chứng kiến sao? Cậu biến thành cột điện trước cổng trường à?”
Ban ủy run lẩy bẩy, lắc đầu liên tục.
Chu Thực hỏi dồn: “Tôi hỏi cậu này, cậu và Thời Mộ là bạn cùng lớp, còn cậu, cậu nữa, lần trước Thời Mộ trút giận giúp A15 mấy người quên hết rồi à? Não của mấy người lớn kiểu gì vậy, trưởng thành hết rồi mà không có khả năng phân biệt đúng sai sao? Người khác nói gì cũng tin, tôi nói ba cậu ngủ với tôi, cậu có tin không?”
Nam sinh đỏ mặt: “Đừng, không tốt cho mẹ tôi đâu...”
Chu Thực giơ tay lên nhưng không đánh xuống, cậu ta nói tiếp: “Còn lão Hoàng, lão Hoàng không tốt với mấy người hả? Bây giờ các cậu nghe gió thành mưa, vội vàng gây chuyện làm lão Hoàng khó chịu, làm người phải có lương tâm đó mấy bạn à!”
Rốt cuộc có một số người nghe thấm những gì Chu Thực nói, thanh niên ở tuổi này dễ dàng tin người nên luôn bị dư luận xoay chiều, đến khi suy nghĩ cặn kẽ cũng biết không đúng. Bình thường trong lớp Thời Mộ rất biết cách cư xử, cực kỳ tâm lý với các bạn gái, hơn nữa cũng không tệ với cánh nam sinh, chuyện gì giúp được cô sẽ không đứng nhìn.
Các học sinh A15 nhìn nhau, nhớ đến Thời Mộ còn bị thương khi tranh tài với A1 vì họ nên ai nấy đều xấu hổ cúi đầu.
“Chu Thực nói đúng, bây giờ kết quả còn chưa rõ ràng mà mấy người dám tung tin đồn nhảm, chúng tôi sẽ chờ nhà trường đưa ra lời giải thích hợp lý.”
“Đúng đấy, Thời Mộ là của A15 chúng tôi, không tới phiên lớp khác nhúng tay, tất cả giải tán đi, giải tán giải tán.”
“Thời Mộ, xin lỗi, chúng tớ không nên nói xấu sau lưng cậu, cậu trở về ký túc xá trước đi, chúng tớ sẽ đợi sự thật được làm sáng tỏ, chúng tớ tin cậu không phải loại người đó, lão Hoàng cũng không phải loại người như vậy.”
Người ngẫm ra càng ngày càng nhiều, người nói xin lỗi cũng càng ngày càng nhiều, các lớp khác thấy không còn gì hay nữa thì lập tức giải tán.
Đám Lưu Vũ bị đánh thê thảm, thừa cơ hỗn loạn dắt díu nhau chạy xa tít.
“Bối Linh không sao chứ?” Thời Mộ đứng trước mặt cô bé nhìn vào vết thương của cô ấy.
Bối Linh lắc đầu: “Thổi phù phù xíu là được rồi ~ “
Móa ngoan vãi.
Thời Mộ xoa tóc cô, nhẹ nhàng nói “Cảm ơn”.
“Chu Thực.”
Cô nhìn sang, chàng trai đi ngược chiều ánh sáng, tay xách hai túi thức ăn.
Phó Vân Thâm nhìn thoáng qua rồi quay sang Chu Thực: “Có người tới phòng ăn nói cho tôi biết nói các cậu đánh nhau?”
Chu Thực cười rạng rỡ: “Đúng đấy, có mấy người miệng tiện tôi dạy dỗ một trận ra trò rồi, Thâm ca không cần để ý đâu.” Cậu ta chạy chậm tới, nhìn chằm chằm vào túi trên tay Phó Vân Thâm, ra chiều trông mong hỏi: “Cậu mang cơm cho tôi à.”
“Của cậu ở chỗ Hạ Hàng Nhất đấy.”
Đang nói thì Hạ Hàng Nhất chậm rãi bước tới đây.
Cậu liếc nhìn Bối Linh đang được Lý Vi Vi và Triệu Tuyết Chân dìu ở giữa, mắt nhìn xuống, trên bắp chân trắng nõn của cô có một vết bầm vô cùng rõ rệt, cậu cau mày, ném đồ vào ngực Chu Thực.
“Sao đầu gối của cậu bị thương vậy?”
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi Bối Linh chợt tủi thân: “Bọn họ bắt nạt Thời Mộ.”
“Đánh cậu luôn hả?”
Bối Linh cắn môi, lắc đầu: “Dây giày bị tuột, tôi, tôi tự té.”
Nói xong, mặt bỗng đỏ bừng.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng tranh chấp với ai, quá lắm chỉ vẽ một cái vĩ tuyến 38 với bạn ngồi cùng bàn thôi, lần đầu tiên cô gặp tình huống như hôm nay, vừa rồi nóng đầu lên nên không kịp nghĩ nhiều, bây giờ hoàn hồn thì cô mới bắt đầu hoảng, nhiều người vậy đánh cô dễ như bỡn luôn.
Hàng mi dưới lớp kính của Hạ Hàng Nhất khẽ rung động, cậu ngồi xổm xuống, dịu dàng và cẩn thận cột lại dây giày cho cô.
Lý Vi Vi và Triệu Tuyết Chân sửng sốt một chốc thì chợt mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy mập mờ. Cô hơi luống cuống, siết chặt vạt áo hồi lâu không dám cử động.
“Bà nội cho tôi một loại thuốc trị vết bầm do té ngã, thoa vào thì ngày mai sẽ khỏi và không để lại sẹo đâu, cậu và bạn học về ký túc xá trước đi, lát nữa tôi qua đó đưa cho cậu.”
Bối Linh lắc đầu: “Không cần đâu.”
Hạ Hàng Nhất cố ý nói: “Chân mà có sẹo thì mặc váy khó coi lắm, sắp vào hè rồi, cậu còn có rất nhiều váy chưa mặc đó.”
Bối Linh xoắn áo mình, cúi thấp đầu xem như đồng ý.
“Có phải cậu còn chưa đến căn tin không?”
Bối Linh tủi thân ló mũi ra: “Ừ, chưa kịp...”
“Hiện tại có lẽ mấy đồ ngon đều được bán hết rồi, cậu lấy của tôi ăn đi.” Nói xong, Hạ Hàng Nhất lấy bữa ăn từ trong ngực Chu Thực ra đưa cho Bối Linh.
Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn Hạ Hàng Nhất: “Tôi ăn rồi, vậy cậu ăn gì?”
Hạ Hàng Nhất đáp: “Không sao, tôi ăn với Chu Thực.”
Chu Thực nghe vậy, đồng tử trợn to: “Tôi không...”
Hạ Hàng Nhất: “Cậu ấy rất thích ăn cùng với tôi.”
Chu Thực hoàn toàn không có cơ hội nói gì đã bị Hạ Hàng Nhất tóm lấy cổ áo kéo về ký túc xá. Chu Thực cầm đống đồ trên tay, lại còn bị níu chặt cà vạt nên không còn sức để phản kháng, lảo đảo theo cậu trở về ký túc xá.
“Cậu không sao chứ.” Trước mặt là hai người đang cãi nhau, phía sau Phó Vân Thâm và Thời Mộ chậm rãi đi về.
Vẫn còn khá nhiều người nhìn họ nhưng cuối cùng đều bị Thời Mộ trợn mắt nhìn lại, ánh mắt kia rất có tinh thần, không uể oải như vừa gặp phải đả kích. Phó Vân Thâm nghiêng đầu cười khẽ.
Vào phòng 415, từ xa họ đã nghe được tiếng Chu Thực kêu la ở bên trong: “Hạ Hàng Nhất, ban đầu chúng ta đã nói rồi, tôi là lão đại, hôm nay cậu sao thế hả? Cậu là đàn em mà dám kéo áo tôi á, cậu nói xem cậu có đúng không? Cậu đúng không?! Cậu đúng không hả!!”
Nhìn vẻ mặt tức giận của Thời Mộ, Lưu Vũ càng thêm đắc ý, cúi xuống nhỏ giọng khiêu khích vào tai Thời Mộ: “Nói thật cho mày biết, hình trên diễn đàn là tao đăng đấy, có phải rất tức giận không?”
Thời Mộ ngẩng đầu tỏ vẻ hơi ngạc nhiên thì vẻ mặt cậu ta càng thêm khiêu khích.
Lúc Tô Thiên Lỗi còn ở đây thì cậu ta và Tô Thiên Lỗi khá thân thiết, quen thói đi theo Tô Thiên Lỗi nối giáo cho giặc nên đắc tội không ít người. Sau này Tô Thiên Lỗi đột nhiên chuyển trường, cậu ta không còn núi dựa, mỗi ngày bị kẻ thù và mấy gã lớp trên bắt nạt không nhẹ. Sau đó, cậu ta liên lạc với Tô Thiên Lỗi và nghe cậu nhắc tới Thời Mộ nên Lưu Vũ chuyển toàn bộ oán hận sang Thời Mộ, cũng muốn cô nếm thử sự đáng sợ của việc bị bạo lực.
Hôm qua trốn phía sau trường hút thuốc lá, cậu ta tình cờ thấy Phó Vân Thâm và Thời Mộ trèo tường cúp tiết. Cậu ta không bỏ qua cơ hội này, lập tức chụp hình đăng lên diễn đàn trường học ở chế độ ẩn danh, cho dù hôm nay nói cho Thời Mộ biết thì cô cũng không có bằng chứng gì buộc tội cậu ta, huống hồ chuyện của lão Hoàng đang ầm ĩ, hoàn toàn không ai rảnh để ý đến cậu ta.
Thời Mộ nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Ánh mắt đó của cô khiến Lưu Vũ cười càng tươi: “Sao, có giỏi thì đánh tao đi?”
Thời Mộ nhanh chóng vung quả đấm đập thẳng vào sống mũi của cậu ta, hai lỗ mũi lập tức tóe máu. Cậu ta bị đánh đến mức lảo đảo lùi ra sau mấy bước, thấy máu nhỏ xuống nhưng hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cậu ta không ngờ Thời Mộ sẽ thật sự ra tay đánh người, còn khá mạnh nữa.
Cô tranh thủ níu lấy áo Lưu Vũ, cười như không: “Đây là hậu quả của miệng tiện.”
“Mẹ kiếp...”
Cú đấm đó chọc giận Lưu Vũ, cậu ta ra hiệu cho bạn bè bên cạnh, vài ba người tới kéo Thời Mộ ra.
Bối Linh nóng nảy, sợ họ đánh Thời Mộ nên không kịp nghĩ ngợi lập tức xông vào giúp đỡ. Lúc này bạn cùng phòng là Lý Vi Vi và Triệu Tuyết Chân chạy tới thấy Bối Linh bị vây và đấm đá ở bên trong, hai người hốt hoảng kéo cô ra ngoài.
Bối Linh giãy nảy: “Làm gì vậy hả? Buông tớ ra!”
Lý Vi Vi ôm chặt lấy Bối Linh rồi vội vàng khuyên bảo: “Linh Linh, cậu đừng nhúng tay vào chuyện này, vốn dĩ nó không liên quan đến cậu, nếu cậu cứ kéo bản thân vào thì sẽ chỉ hại mình thôi, cậu nghe lời trở về với chúng tớ đi.”
Bối Linh không phục, khẽ gào lên: “Bọn họ bắt nạt Thời Mộ!”
Bây giờ Thời Mộ là chuột chạy qua đường bị người người hô đánh, người xung quanh chỉ nhìn hoàn toàn không có ai xuất hiện giúp đỡ cả, thậm chí học sinh A15 cũng tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến mình.
Người ta thường nói một cú đấm không thể thắng bốn tay, dù Thời Mộ tài giỏi cỡ nào cũng không đánh lại một nhóm người nên cô nhanh chóng rơi vào thế hạ phong nhưng cô không chịu thua, ai tới thì xử người đó, nếu không được thì đạp thẳng vào “dòng giống” của họ, chơi bẩn đến mức họ toàn toàn không tiếp cận được.
Thấy nhóm người kia cứ đứng ngó không nhúc nhích, Bối Linh giận sôi máu.
Cô dồn hết sức thoát khỏi Lý Vi Vi và Triệu Tuyết Chân, mắt đỏ ngầu: “Tôi hỏi các cậu, tuyên ngôn của thần tượng chúng ta là gì?”
“Hả... hả?” Lý Vi Vi và Triệu Tuyết Chân bối rối.
Bối Linh giơ ngón tay: “Một: Thời Mộ là người đẹp nhất trên thế giới; hai: Thời Mộ luôn luôn đúng; ba: Nếu Thời Mộ sai thì quay lại điều hai. Hai cậu suy nghĩ thử xem, Thời Mộ từng giúp đỡ chúng ta, anh ấy tốt như vậy thì chắc chắn có người ghen tị vu oan cho anh ấy, thần tượng gặp nạn, tớ và các cậu phải ra sức ủng hộ anh ấy chứ! Tớ hỏi hai cậu, chính nghĩa là gì!”
Triệu Tuyết Chân ngơ ngác: “Nhan... Nhan sắc chính là chính nghĩa?”
Bối Linh giậm chân: “Đúng vậy đó, mặt Thời Mộ bị đánh hỏng thì sao hả! Mặt bị xấu rồi thì không còn chính nghĩa nữa đâu!!”
Hai cô gái nhìn nhau, cảm thấy rất có lý!
Soái ca là tài nguyên cần được bảo tồn của thế giới, các cô phải giữ gìn. Vì thế các cô nàng xắn tay áo vọt lên vừa đạp vừa cắn đám Lưu Vũ, nếu không thì sẽ nắm tóc, dáng vẻ hung ác hù dọa một nhóm người đang nán lại xem. Tuy họ nhiều người và có sức khỏe nhưng không chịu nổi móng tay bén ngót của con gái, không chống cự được bao lâu lập tức bại trận. Bối Linh thừa cơ lao vào trợ giúp Thời Mộ, so với đám Lưu Vũ, Thời Mộ cũng không chịu thiệt nhiều, chỉ có gương mặt bị cào xước nhưng hoàn toàn không sao cả.
Trái lại, khi nhìn vết thương ở khóe miệng cô, Bối Linh lập tức bật khóc: “Các người dám đánh vào mặt Thời Mộ, tôi liều mạng với mấy người!!!!”
Cô bé nhắm mắt lại, xông tới như cọp con, kết quả chân trước mới vừa bước ra, chân sau đã bị vấp giày của mình ngã sấp mặt chổng mông lên trời.
Xung quanh yên tĩnh, hiện trường lại trở nên cực lúng túng.
“Cha mày Lưu Vũ, mày dám đánh anh em của ông à!!”
Tiếng nói tức giận vang lên từ phía sau, mọi người nhìn sang thì thấy Chu Thực đang nổi giận đùng đùng, dáng vẻ kiêu căng hù dọa không ít người. Cậu ta ném cặp, tung quả đấm lao vào, đằng sau Chu Thực còn có khá nhiều đàn em đi theo, lão đại lên, đàn em đương nhiên không thể không theo, trong chốc lát hai phe đánh đấm túi bụi trên sân trường.
Chu Thực đánh nhau từ khi còn nhỏ xíu, dù Lưu Vũ rắn chắc thế nào cũng chơi không lại Chu Thực 1m8, chưa chống chọi được hai hiệp đã bị đánh sưng mặt sưng mũi không thể động đậy.
Cậu ta cưỡi lên cổ Lưu Vũ thở phì phò, nhìn xung quanh thấy Bối Linh đang ngồi dưới đất khóc lóc thì sửng sốt một lát, sau đó kéo tóc Lưu Vũ đập mạnh xuống đất: “Cmn mày còn đánh cả con gái hả?! Mày có phải là đàn ông không, mày là gia súc hả!”
Lưu Vũ không phục, vừa rên rỉ vừa hô: “Tự cô ta té, liên quan méo gì đến bố!”
“Mày còn có mặt mũi giải thích!” Chu Thực lại đấm thêm một cú.
Bối Linh thút tha thút thít đáp một cách yếu ớt: “Em, em tự ngã thôi.”
Đầu gối cũng bị trầy luôn.
Bối Linh chu môi cẩn thận thổi hai cái cho mình.
Thời Mộ che miệng bị đau, cảm thấy mấy cô bé ở tuổi này thật đáng cmn yêu quá.
Cuối cùng đánh đủ rồi, Chu Thực kéo Thời Mộ qua: “Hôm nay ông phải nói, Thời Mộ là anh em của ông, cậu ấy thế nào ông rõ ràng nhất, mấy người ai dám nói huyên thuyên hoặc để ông nghe thấy một câu không hay về cậu ấy, vậy thì tìm người rút lưỡi của kẻ đó!”
Trong đám người không biết ai thốt lên: “Nhưng sự thật rõ rành rành ra đó, bây giờ ầm ĩ tưng bừng rồi, lan truyền ra thì chúng tôi nhục lắm...”
Người đang nói chắc hẳn là ban ủy A15, lần trước còn có xích mích với Thời Mộ.
Chu Thực cũng biết người này, cậu ta cắn răng kiềm chế để không đánh người, giơ tay kéo thẳng người kia ra ngoài: “Sự thật? Cậu ở hiện trường hay gì, cậu tận mắt chứng kiến sao? Cậu biến thành cột điện trước cổng trường à?”
Ban ủy run lẩy bẩy, lắc đầu liên tục.
Chu Thực hỏi dồn: “Tôi hỏi cậu này, cậu và Thời Mộ là bạn cùng lớp, còn cậu, cậu nữa, lần trước Thời Mộ trút giận giúp A15 mấy người quên hết rồi à? Não của mấy người lớn kiểu gì vậy, trưởng thành hết rồi mà không có khả năng phân biệt đúng sai sao? Người khác nói gì cũng tin, tôi nói ba cậu ngủ với tôi, cậu có tin không?”
Nam sinh đỏ mặt: “Đừng, không tốt cho mẹ tôi đâu...”
Chu Thực giơ tay lên nhưng không đánh xuống, cậu ta nói tiếp: “Còn lão Hoàng, lão Hoàng không tốt với mấy người hả? Bây giờ các cậu nghe gió thành mưa, vội vàng gây chuyện làm lão Hoàng khó chịu, làm người phải có lương tâm đó mấy bạn à!”
Rốt cuộc có một số người nghe thấm những gì Chu Thực nói, thanh niên ở tuổi này dễ dàng tin người nên luôn bị dư luận xoay chiều, đến khi suy nghĩ cặn kẽ cũng biết không đúng. Bình thường trong lớp Thời Mộ rất biết cách cư xử, cực kỳ tâm lý với các bạn gái, hơn nữa cũng không tệ với cánh nam sinh, chuyện gì giúp được cô sẽ không đứng nhìn.
Các học sinh A15 nhìn nhau, nhớ đến Thời Mộ còn bị thương khi tranh tài với A1 vì họ nên ai nấy đều xấu hổ cúi đầu.
“Chu Thực nói đúng, bây giờ kết quả còn chưa rõ ràng mà mấy người dám tung tin đồn nhảm, chúng tôi sẽ chờ nhà trường đưa ra lời giải thích hợp lý.”
“Đúng đấy, Thời Mộ là của A15 chúng tôi, không tới phiên lớp khác nhúng tay, tất cả giải tán đi, giải tán giải tán.”
“Thời Mộ, xin lỗi, chúng tớ không nên nói xấu sau lưng cậu, cậu trở về ký túc xá trước đi, chúng tớ sẽ đợi sự thật được làm sáng tỏ, chúng tớ tin cậu không phải loại người đó, lão Hoàng cũng không phải loại người như vậy.”
Người ngẫm ra càng ngày càng nhiều, người nói xin lỗi cũng càng ngày càng nhiều, các lớp khác thấy không còn gì hay nữa thì lập tức giải tán.
Đám Lưu Vũ bị đánh thê thảm, thừa cơ hỗn loạn dắt díu nhau chạy xa tít.
“Bối Linh không sao chứ?” Thời Mộ đứng trước mặt cô bé nhìn vào vết thương của cô ấy.
Bối Linh lắc đầu: “Thổi phù phù xíu là được rồi ~ “
Móa ngoan vãi.
Thời Mộ xoa tóc cô, nhẹ nhàng nói “Cảm ơn”.
“Chu Thực.”
Cô nhìn sang, chàng trai đi ngược chiều ánh sáng, tay xách hai túi thức ăn.
Phó Vân Thâm nhìn thoáng qua rồi quay sang Chu Thực: “Có người tới phòng ăn nói cho tôi biết nói các cậu đánh nhau?”
Chu Thực cười rạng rỡ: “Đúng đấy, có mấy người miệng tiện tôi dạy dỗ một trận ra trò rồi, Thâm ca không cần để ý đâu.” Cậu ta chạy chậm tới, nhìn chằm chằm vào túi trên tay Phó Vân Thâm, ra chiều trông mong hỏi: “Cậu mang cơm cho tôi à.”
“Của cậu ở chỗ Hạ Hàng Nhất đấy.”
Đang nói thì Hạ Hàng Nhất chậm rãi bước tới đây.
Cậu liếc nhìn Bối Linh đang được Lý Vi Vi và Triệu Tuyết Chân dìu ở giữa, mắt nhìn xuống, trên bắp chân trắng nõn của cô có một vết bầm vô cùng rõ rệt, cậu cau mày, ném đồ vào ngực Chu Thực.
“Sao đầu gối của cậu bị thương vậy?”
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi Bối Linh chợt tủi thân: “Bọn họ bắt nạt Thời Mộ.”
“Đánh cậu luôn hả?”
Bối Linh cắn môi, lắc đầu: “Dây giày bị tuột, tôi, tôi tự té.”
Nói xong, mặt bỗng đỏ bừng.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng tranh chấp với ai, quá lắm chỉ vẽ một cái vĩ tuyến 38 với bạn ngồi cùng bàn thôi, lần đầu tiên cô gặp tình huống như hôm nay, vừa rồi nóng đầu lên nên không kịp nghĩ nhiều, bây giờ hoàn hồn thì cô mới bắt đầu hoảng, nhiều người vậy đánh cô dễ như bỡn luôn.
Hàng mi dưới lớp kính của Hạ Hàng Nhất khẽ rung động, cậu ngồi xổm xuống, dịu dàng và cẩn thận cột lại dây giày cho cô.
Lý Vi Vi và Triệu Tuyết Chân sửng sốt một chốc thì chợt mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy mập mờ. Cô hơi luống cuống, siết chặt vạt áo hồi lâu không dám cử động.
“Bà nội cho tôi một loại thuốc trị vết bầm do té ngã, thoa vào thì ngày mai sẽ khỏi và không để lại sẹo đâu, cậu và bạn học về ký túc xá trước đi, lát nữa tôi qua đó đưa cho cậu.”
Bối Linh lắc đầu: “Không cần đâu.”
Hạ Hàng Nhất cố ý nói: “Chân mà có sẹo thì mặc váy khó coi lắm, sắp vào hè rồi, cậu còn có rất nhiều váy chưa mặc đó.”
Bối Linh xoắn áo mình, cúi thấp đầu xem như đồng ý.
“Có phải cậu còn chưa đến căn tin không?”
Bối Linh tủi thân ló mũi ra: “Ừ, chưa kịp...”
“Hiện tại có lẽ mấy đồ ngon đều được bán hết rồi, cậu lấy của tôi ăn đi.” Nói xong, Hạ Hàng Nhất lấy bữa ăn từ trong ngực Chu Thực ra đưa cho Bối Linh.
Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn Hạ Hàng Nhất: “Tôi ăn rồi, vậy cậu ăn gì?”
Hạ Hàng Nhất đáp: “Không sao, tôi ăn với Chu Thực.”
Chu Thực nghe vậy, đồng tử trợn to: “Tôi không...”
Hạ Hàng Nhất: “Cậu ấy rất thích ăn cùng với tôi.”
Chu Thực hoàn toàn không có cơ hội nói gì đã bị Hạ Hàng Nhất tóm lấy cổ áo kéo về ký túc xá. Chu Thực cầm đống đồ trên tay, lại còn bị níu chặt cà vạt nên không còn sức để phản kháng, lảo đảo theo cậu trở về ký túc xá.
“Cậu không sao chứ.” Trước mặt là hai người đang cãi nhau, phía sau Phó Vân Thâm và Thời Mộ chậm rãi đi về.
Vẫn còn khá nhiều người nhìn họ nhưng cuối cùng đều bị Thời Mộ trợn mắt nhìn lại, ánh mắt kia rất có tinh thần, không uể oải như vừa gặp phải đả kích. Phó Vân Thâm nghiêng đầu cười khẽ.
Vào phòng 415, từ xa họ đã nghe được tiếng Chu Thực kêu la ở bên trong: “Hạ Hàng Nhất, ban đầu chúng ta đã nói rồi, tôi là lão đại, hôm nay cậu sao thế hả? Cậu là đàn em mà dám kéo áo tôi á, cậu nói xem cậu có đúng không? Cậu đúng không?! Cậu đúng không hả!!”