Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101: Trước khi đi ngủ phải tắm rửa
Dạ Ly Thần nghe vậy lại gật đầu nói: "Ngươi yên tâm đi, đợi sau khi tu vi của bản tôn khôi phục lại, muốn giết con nghiệt súc đó vốn là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Ngài chớ có khoác lác nữa, đợi đến khi ngài khôi phục lại tu vi rồi hãy nói đi.". Chương ới nhất tại ++ ù uyện.n ++
Nhìn thấy vết thương chỉ mới khởi sắc một chút thì Dạ Ly Thần đã bắt đầu giở thói tự mãn, Tô Tử Mạch cũng không chút nương tình mà chặt chém người kia tới cùng.
Dường như Dạ Ly Thần cũng đã quen với cách Tô Tử Mạch nói chuyện với mình như thế, cho nên hắn cũng không hề tức giận.
Dĩ nhiên, trong thiên hạ này cũng chỉ có Tô Tử Mạch mới có được đãi ngộ đặc biệt này mà thôi. Nếu đổi lại là người khác dám nói như thế với hắn, Dạ Ly Thần nhất định sẽ không khách khí như vậy rồi.
Sau khi cho Dạ Ly Thần uống thuốc xong, Tô Tử Mạch cũng cảm thấy hơi buồn ngủ mới bèn nói với người kia: "Được rồi, coi bộ thần sắc của ngài đã khá hơn nhiều rồi đó. Trời cũng đã sắp tối, ngài ngủ trước đi, ta cũng phải đi ngủ một giấc mới được."
Tu vi hiện tại của Tô Tử Mạch còn chưa đủ cao, muốn phục hồi tinh lực thì nhất định phải duy trì ngủ đủ giấc.
Nhưng Dạ Ly Thần bên này nghe xong lại bỗng lộ ra vẻ lúng túng, ấp a ấp úng như thể muốn nói lại nói không được.
Tô Tử Mạch nhìn thấy biểu hiện của người kia hơi lạ, vội vàng hỏi: "Ngài còn chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, dù sao hai chúng ta bây giờ cũng coi như là hoạn nạn có nhau rồi."
Nghe Tô Tử Mạch nói thế, Dạ Ly Thần mới mở miệng nói: "Bản tôn có thói quen trước khi đi ngủ đều nhất định phải tắm, nếu không tắm sẽ không có cách nào ngủ được."
Tô Tử Mạch nghe xong lại trừng to hai mắt nói: "Dạ Ly Thần, ngài có nhầm lẫn không vậy hả? Ngài cũng không xem thử chúng ta hiện đang ở trong tình cảnh nào rồi, ngài không thể nhịn được hai ngày hay sao?"
Với cái thói quen này của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch thật sự là không còn gì để nói nữa. Dĩ nhiên mỗi ngày đều tắm rửa sạch sẽ là một chuyện tốt, nhưng mà cũng phải cân nhắc tình huống nữa chứ.
Bọn họ hiện tại đang ở trong cảnh giới, con rắn to kia dù đã tạm thời an phận, nhưng khó mà đoán chắc được lúc nào thì sẽ nhảy ra công kích bọn họ.
Trước vẻ mặt oán giận đó của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần vẫn kiên định nói: "Không được, thói quen này của bản tôn là có từ lúc nhỏ rồi. Hơn nữa, ngươi xem cách đó không xa không phải có một cái hồ sao, ngươi dìu bản tôn qua đó, bản tôn tắm cũng không lâu đâu."
Tô Tử Mạch cuối cùng cũng chịu thua trước sự dai dẳng mãnh liệt của Dạ Ly Thần, chỉ có thể dìu người kia qua tới cái hồ đó.
Tô Tử Mạch xoay người lại, giọng điệu có phần hối thúc nói: "Dạ Ly Thần, ta cho ngài thời gian một nén nhang, nếu như sau một nén nhang mà ngài còn chưa tắm xong, ta sẽ tự đi trước đó."
"Biết rồi, biết rồi, đừng có lắm lời như vậy."
Dạ Ly Thần vừa nói vừa cởi quần áo ra, Tô Tử Mạch nghe được âm thanh cởi quần áo, trong lòng lại có chút hỗn loạn.
Tên Dạ Ly Thần này vóc người bình thường cũng khá là tiêu chuẩn, không biết sau lớp quần áo đó có phải là thật như vậy không nữa.
Dù trong lòng cảm thấy rất tò mò, nhưng Tô Tử Mạch vẫn đàng hoàng đứng nguyên tại đó không có quay đầu nhìn lại. Nếu để cho Dạ Ly Thần phát hiện được nàng nhìn lén hắn, cái tên đó nhất định sẽ vì thế mà tự cao tự đại, Tô Tử Mạch sẽ không để cho hắn có cơ hội này đâu.
"Á."
Ngay lúc này, Tô Tử Mạch bỗng nghe được Dạ Ly Thần kêu lên một tiếng, nàng theo bản năng quay đầu nhìn về phía người kia.
Chỉ thấy Dạ Ly Thần đang ngâm nửa mình dưới nước, lộ ra nửa người trên trần trụi.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, Tô Tử Mạch có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể cường tráng cân đối của Dạ Ly Thần, từng múi cơ bắp trên cơ thể rất săn chắc, hoàn toàn không giống kiểu cơ bắp nhão nhẹt buồn nôn của mấy nam nhân khác. Cơ bắp này, có thể nói là vô cùng cân xứng.
Tô Tử Mạch hiếm khi nhìn thấy được một cơ thể hoàn mỹ như vậy, không nhịn được lại nhìn chăm chú thêm một lúc.
"Sao hả, đẹp lắm à?"
"Đẹp."
Trước câu dò hỏi của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch bất giác cũng theo bản năng mà trả lời.
Cho tới khi lời vừa nói xong, nàng mới nhận thức được có gì đó không đúng. Hình như nàng vừa bị Dạ Ly Thần gài vào tròng vậy.
Quả nhiên, người ở phía đối diện lập tức mỉm cười, nhìn về phía Tô Tử Mạch bằng ánh mắt đầy cân nhắc.
Thoạt đầu, Tô Tử Mạch thoáng sửng sốt một chút, sau đó mới lấy lại tinh thần cũng dứt khoát nhìn về phía Dạ Ly Thần bằng ánh mắt đẩy đưa, nói: "Dạ Ly Thần, không ngờ ngài lại là tên tự luyến tới mức độ đó nha, dáng người của ngài quả thật không tồi, bổn tiểu thư rất thích thú."
Dạ Ly Thần nghe thế lại không có mừng rỡ gì, ngược lại là nhìn về phía Tô Tử Mạch bằng ánh mắt rất kinh ngạc.
Nữ nhân nhà người ta gặp phải tình huống như này không phải đều e ấp, ngượng ngùng mà nói "Cái đồ lưu manh đáng ghét này" hay sao, Tô Tử Mạch sao lại không làm theo như thế chứ.
Giữa lúc Dạ Ly Thần đang khó hiểu, Tô Tử Mạch bên này lại chủ động đi tới về phía hắn.
Dạ Ly Thần không khỏi hét lên: "Tô Tử Mạch, ngươi, ngươi tới đây làm gì?"
"Sợ cái gì chứ, dáng người của ngài đẹp như vậy không phải là để cho người khác nhìn sao. Để bổn tiểu thư tời sờ một chút, xem thử cơ bắp của ngài có thật là săn chắc như vậy hay không."
Tô Tử Mạch đột nhiên đảo khách thành chủ khiến Dạ Ly Thần thoáng không phản ứng lại kịp. Vốn dĩ hắn muốn chọc ghẹo nàng một chút, ai có ngờ đâu hiện tại lại bị người kia đùa giỡn ngược lại rồi.
Tô Tử Mạch nhanh chân đi tới bên cạnh Dạ Ly Thần, sau đó đưa tay sờ lên người của hắn.
Dạ Ly Thần không ngờ Tô Tử Mạch vậy mà lại làm thật, hắn theo bản năng liên tục rụt người về bên cạnh né tránh.
Dựa vào chuyện Dạ Ly Thần là chí tôn của Vạn Thú, trên đời này không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn tự mình bò lên giường mà trở thành phu nhân của hắn.
Nhưng mà, Dạ Ly Thần vốn dĩ khinh thường đám nữ nhân đó, nói chính xác hơn là từ trước đến giờ, Dạ Ly Thần hắn vẫn chưa từng thân thiết với bất cứ một nữ nhân nào.
Mức độ gần giống với trai thẳng.
Tô Tử Mạch bỗng hành xử nhiệt tình như vậy với hắn, chuyện này khiến Dạ Ly Thần trong thời gian ngắn khó mà thích ứng được.
Tô Tử Mạch ở đây nhìn thấy cảnh đó lại lập tức bật cười, trong lòng càng thêm đắc ý. Tên Dạ Ly Thần này bình thường giả vờ ra vẻ lãnh khốc, hóa ra lúc đối mặt với nữ nhân lại là một vẻ thẹn thùng như vậy.
Nhưng mà Tô Tử Mạch cũng không đắc ý được bao lâu, Dạ Ly Thần đột nhiên xoay chuyển tình thế, một phát nắm được tay của Tô Tử Mạch mà đè thẳng lên ngực của mình.
"Bản tôn ghét người khác tùy tiện sờ vào người, nếu ngươi thật sự muốn thì để bản tôn giúp ngươi toại nguyện."
Dạ Ly Thần nhìn chằm chằm Tô Tử Mạch, lúc nói chuyện, lực tay của người kia lại tăng thêm mấy phần khiến bàn tay của nàng có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn.
Lần này, Tô Tử Mạch bắt đầu hốt hoảng ngược lại, tên Dạ Ly Thần này bỗng bạo gan như vậy khiến nàng có hơi bất ngờ.
"Sao hả, cảm nhận đủ rồi chưa? Nếu như đủ rồi thì chúng ta xuống thêm chút nữa."
Dạ Ly Thần nở nụ cười có phần gian manh, vừa nói vừa cầm lấy tay của Tô Tử Mạch di chuyển xuống sờ soạng phía dưới, từ cơ ngực trượt xuống cơ bụng.
Tô Tử Mạch cảm nhận được loại xúc giác hỗn tạp, vừa bóng loáng trơn trượt lại vừa mạnh mẽ của nam nhân, sắc mặt cứ theo đó mà thoáng đỏ ửng.
Vào lúc Dạ Ly Thần còn muốn kéo tay nàng đi xuống phía dưới, Tô Tử Mạch đã dùng sức rụt tay ra khỏi lòng bàn tay của người kia.
Dạ Ly Thần nhìn thấy thế, lập tức cười nói: "Sao hả, vừa nãy không phải ngươi nói muốn tự tay mình cảm nhận à? Lẽ nào cảm nhận đủ rồi?"
"Ngài chớ có khoác lác nữa, đợi đến khi ngài khôi phục lại tu vi rồi hãy nói đi.". Chương ới nhất tại ++ ù uyện.n ++
Nhìn thấy vết thương chỉ mới khởi sắc một chút thì Dạ Ly Thần đã bắt đầu giở thói tự mãn, Tô Tử Mạch cũng không chút nương tình mà chặt chém người kia tới cùng.
Dường như Dạ Ly Thần cũng đã quen với cách Tô Tử Mạch nói chuyện với mình như thế, cho nên hắn cũng không hề tức giận.
Dĩ nhiên, trong thiên hạ này cũng chỉ có Tô Tử Mạch mới có được đãi ngộ đặc biệt này mà thôi. Nếu đổi lại là người khác dám nói như thế với hắn, Dạ Ly Thần nhất định sẽ không khách khí như vậy rồi.
Sau khi cho Dạ Ly Thần uống thuốc xong, Tô Tử Mạch cũng cảm thấy hơi buồn ngủ mới bèn nói với người kia: "Được rồi, coi bộ thần sắc của ngài đã khá hơn nhiều rồi đó. Trời cũng đã sắp tối, ngài ngủ trước đi, ta cũng phải đi ngủ một giấc mới được."
Tu vi hiện tại của Tô Tử Mạch còn chưa đủ cao, muốn phục hồi tinh lực thì nhất định phải duy trì ngủ đủ giấc.
Nhưng Dạ Ly Thần bên này nghe xong lại bỗng lộ ra vẻ lúng túng, ấp a ấp úng như thể muốn nói lại nói không được.
Tô Tử Mạch nhìn thấy biểu hiện của người kia hơi lạ, vội vàng hỏi: "Ngài còn chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, dù sao hai chúng ta bây giờ cũng coi như là hoạn nạn có nhau rồi."
Nghe Tô Tử Mạch nói thế, Dạ Ly Thần mới mở miệng nói: "Bản tôn có thói quen trước khi đi ngủ đều nhất định phải tắm, nếu không tắm sẽ không có cách nào ngủ được."
Tô Tử Mạch nghe xong lại trừng to hai mắt nói: "Dạ Ly Thần, ngài có nhầm lẫn không vậy hả? Ngài cũng không xem thử chúng ta hiện đang ở trong tình cảnh nào rồi, ngài không thể nhịn được hai ngày hay sao?"
Với cái thói quen này của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch thật sự là không còn gì để nói nữa. Dĩ nhiên mỗi ngày đều tắm rửa sạch sẽ là một chuyện tốt, nhưng mà cũng phải cân nhắc tình huống nữa chứ.
Bọn họ hiện tại đang ở trong cảnh giới, con rắn to kia dù đã tạm thời an phận, nhưng khó mà đoán chắc được lúc nào thì sẽ nhảy ra công kích bọn họ.
Trước vẻ mặt oán giận đó của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần vẫn kiên định nói: "Không được, thói quen này của bản tôn là có từ lúc nhỏ rồi. Hơn nữa, ngươi xem cách đó không xa không phải có một cái hồ sao, ngươi dìu bản tôn qua đó, bản tôn tắm cũng không lâu đâu."
Tô Tử Mạch cuối cùng cũng chịu thua trước sự dai dẳng mãnh liệt của Dạ Ly Thần, chỉ có thể dìu người kia qua tới cái hồ đó.
Tô Tử Mạch xoay người lại, giọng điệu có phần hối thúc nói: "Dạ Ly Thần, ta cho ngài thời gian một nén nhang, nếu như sau một nén nhang mà ngài còn chưa tắm xong, ta sẽ tự đi trước đó."
"Biết rồi, biết rồi, đừng có lắm lời như vậy."
Dạ Ly Thần vừa nói vừa cởi quần áo ra, Tô Tử Mạch nghe được âm thanh cởi quần áo, trong lòng lại có chút hỗn loạn.
Tên Dạ Ly Thần này vóc người bình thường cũng khá là tiêu chuẩn, không biết sau lớp quần áo đó có phải là thật như vậy không nữa.
Dù trong lòng cảm thấy rất tò mò, nhưng Tô Tử Mạch vẫn đàng hoàng đứng nguyên tại đó không có quay đầu nhìn lại. Nếu để cho Dạ Ly Thần phát hiện được nàng nhìn lén hắn, cái tên đó nhất định sẽ vì thế mà tự cao tự đại, Tô Tử Mạch sẽ không để cho hắn có cơ hội này đâu.
"Á."
Ngay lúc này, Tô Tử Mạch bỗng nghe được Dạ Ly Thần kêu lên một tiếng, nàng theo bản năng quay đầu nhìn về phía người kia.
Chỉ thấy Dạ Ly Thần đang ngâm nửa mình dưới nước, lộ ra nửa người trên trần trụi.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, Tô Tử Mạch có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể cường tráng cân đối của Dạ Ly Thần, từng múi cơ bắp trên cơ thể rất săn chắc, hoàn toàn không giống kiểu cơ bắp nhão nhẹt buồn nôn của mấy nam nhân khác. Cơ bắp này, có thể nói là vô cùng cân xứng.
Tô Tử Mạch hiếm khi nhìn thấy được một cơ thể hoàn mỹ như vậy, không nhịn được lại nhìn chăm chú thêm một lúc.
"Sao hả, đẹp lắm à?"
"Đẹp."
Trước câu dò hỏi của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch bất giác cũng theo bản năng mà trả lời.
Cho tới khi lời vừa nói xong, nàng mới nhận thức được có gì đó không đúng. Hình như nàng vừa bị Dạ Ly Thần gài vào tròng vậy.
Quả nhiên, người ở phía đối diện lập tức mỉm cười, nhìn về phía Tô Tử Mạch bằng ánh mắt đầy cân nhắc.
Thoạt đầu, Tô Tử Mạch thoáng sửng sốt một chút, sau đó mới lấy lại tinh thần cũng dứt khoát nhìn về phía Dạ Ly Thần bằng ánh mắt đẩy đưa, nói: "Dạ Ly Thần, không ngờ ngài lại là tên tự luyến tới mức độ đó nha, dáng người của ngài quả thật không tồi, bổn tiểu thư rất thích thú."
Dạ Ly Thần nghe thế lại không có mừng rỡ gì, ngược lại là nhìn về phía Tô Tử Mạch bằng ánh mắt rất kinh ngạc.
Nữ nhân nhà người ta gặp phải tình huống như này không phải đều e ấp, ngượng ngùng mà nói "Cái đồ lưu manh đáng ghét này" hay sao, Tô Tử Mạch sao lại không làm theo như thế chứ.
Giữa lúc Dạ Ly Thần đang khó hiểu, Tô Tử Mạch bên này lại chủ động đi tới về phía hắn.
Dạ Ly Thần không khỏi hét lên: "Tô Tử Mạch, ngươi, ngươi tới đây làm gì?"
"Sợ cái gì chứ, dáng người của ngài đẹp như vậy không phải là để cho người khác nhìn sao. Để bổn tiểu thư tời sờ một chút, xem thử cơ bắp của ngài có thật là săn chắc như vậy hay không."
Tô Tử Mạch đột nhiên đảo khách thành chủ khiến Dạ Ly Thần thoáng không phản ứng lại kịp. Vốn dĩ hắn muốn chọc ghẹo nàng một chút, ai có ngờ đâu hiện tại lại bị người kia đùa giỡn ngược lại rồi.
Tô Tử Mạch nhanh chân đi tới bên cạnh Dạ Ly Thần, sau đó đưa tay sờ lên người của hắn.
Dạ Ly Thần không ngờ Tô Tử Mạch vậy mà lại làm thật, hắn theo bản năng liên tục rụt người về bên cạnh né tránh.
Dựa vào chuyện Dạ Ly Thần là chí tôn của Vạn Thú, trên đời này không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn tự mình bò lên giường mà trở thành phu nhân của hắn.
Nhưng mà, Dạ Ly Thần vốn dĩ khinh thường đám nữ nhân đó, nói chính xác hơn là từ trước đến giờ, Dạ Ly Thần hắn vẫn chưa từng thân thiết với bất cứ một nữ nhân nào.
Mức độ gần giống với trai thẳng.
Tô Tử Mạch bỗng hành xử nhiệt tình như vậy với hắn, chuyện này khiến Dạ Ly Thần trong thời gian ngắn khó mà thích ứng được.
Tô Tử Mạch ở đây nhìn thấy cảnh đó lại lập tức bật cười, trong lòng càng thêm đắc ý. Tên Dạ Ly Thần này bình thường giả vờ ra vẻ lãnh khốc, hóa ra lúc đối mặt với nữ nhân lại là một vẻ thẹn thùng như vậy.
Nhưng mà Tô Tử Mạch cũng không đắc ý được bao lâu, Dạ Ly Thần đột nhiên xoay chuyển tình thế, một phát nắm được tay của Tô Tử Mạch mà đè thẳng lên ngực của mình.
"Bản tôn ghét người khác tùy tiện sờ vào người, nếu ngươi thật sự muốn thì để bản tôn giúp ngươi toại nguyện."
Dạ Ly Thần nhìn chằm chằm Tô Tử Mạch, lúc nói chuyện, lực tay của người kia lại tăng thêm mấy phần khiến bàn tay của nàng có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn.
Lần này, Tô Tử Mạch bắt đầu hốt hoảng ngược lại, tên Dạ Ly Thần này bỗng bạo gan như vậy khiến nàng có hơi bất ngờ.
"Sao hả, cảm nhận đủ rồi chưa? Nếu như đủ rồi thì chúng ta xuống thêm chút nữa."
Dạ Ly Thần nở nụ cười có phần gian manh, vừa nói vừa cầm lấy tay của Tô Tử Mạch di chuyển xuống sờ soạng phía dưới, từ cơ ngực trượt xuống cơ bụng.
Tô Tử Mạch cảm nhận được loại xúc giác hỗn tạp, vừa bóng loáng trơn trượt lại vừa mạnh mẽ của nam nhân, sắc mặt cứ theo đó mà thoáng đỏ ửng.
Vào lúc Dạ Ly Thần còn muốn kéo tay nàng đi xuống phía dưới, Tô Tử Mạch đã dùng sức rụt tay ra khỏi lòng bàn tay của người kia.
Dạ Ly Thần nhìn thấy thế, lập tức cười nói: "Sao hả, vừa nãy không phải ngươi nói muốn tự tay mình cảm nhận à? Lẽ nào cảm nhận đủ rồi?"