Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154: Không nể mặt
“Ngươi chẳng qua là may mắn thắng được một trận, có gì phải đắc ý, có bản lĩnh thì ngươi giành lấy hạng nhất về đi.”
Đối với chiến thắng của Tô Tử Mạch, Tô Vô Sương tỏ vẻ rất là không phục, Tô Thái Vân cũng phụ họa theo: “Đại tỷ nói không sai, ngươi thắng thế nào, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao? Không lẽ ngươi tưởng mình đánh lén đắc thủ, thì thật sự là đối thủ của Âu Dương thiếu gia sao? Đúng là không biết xấu hổ.”
Tô Vô Sương và Tô Thái Vân vừa dẫn đầu, những người còn lại cũng bắt đầu không ngừng châm biếm Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch đã sớm miễn dịch với điều này. Đám người Tô gia trừ việc biết không ngừng liên mồm công kích bằng lời nói đối với mình ra, căn bản là không được tích sự gì.
Đợi đến khi những người này nói mệt rồi, Tô Tử Mạch mới chậm rãi lên tiếng: “Bổn tiểu thư chỉ hỏi các ngươi một câu, nếu như bổn tiểu thư thật sự lấy được hạng nhất của cuộc thi gia tộc lần này, các ngươi sẽ thế nào?”
Tô Tử Mạch vừa nói ra lời này, mọi người mới vừa rồi còn nói vô cùng hùng hổ lập tức im lặng, qua một hồi lâu Tô Tử Sương mới mở miệng nói: “Hừ, nếu như ngươi thật sự lấy được hạng nhất, bổn tiểu thư sẽ quỳ gối dập đầu với ngươi. Còn ngươi thua thì sao?”
“Được, nếu như bổn tiểu thư thua, thì cũng sẽ dập đầu nhận sai với ngươi. Còn các ngươi thì sao, đều giống nàng ta sao?”
Sau khi Tô Vô Sương đưa ra lời hứa, Tô Tử Mạch lại nhìn qua những người khác. Lúc này, Tô Vô Sương nói với những người khác: “Các ngươi đừng để bị nàng ta dọa, nàng ta hoàn toàn không thể thắng được hạng nhất cuộc thi gia tộc. Lần đánh cược này chúng ta thắng chắc rồi. Đến lúc đó sẽ bảo nàng ta dập đầu với từng người chúng ta, chẳng lẽ không hay sao?”
Dưới sự giật dây của Tô Vô Sương, Tô Thái Vân và những người khác rất nhanh cũng đều lên tiếng, cũng đánh cược giống vậy.
“Ta sẽ đợi các ngươi dập đầu với bổn tiểu thư.”
Tô Tử Mạch liếc nhìn mọi người một vòng, sau đó bước nhanh về phía Phượng Dao cách đó không xa.
“Tử Mạch muội muội, không phải hôm nay muội phải đi tham gia cuộc thi gia tộc sao, kết quả cuộc thi thế nào?”
Đối diện với câu hỏi của Phượng Dao, Tô Tử Mạch cười nói: “Đương nhiên là muội thắng, chẳng qua là vẫn còn hai trận thi đấu phải đợi đến ngày mai tiến hành, đến lúc đó, kết quả cuối cùng tự nhiên sẽ được công bố.”
Nhìn bộ dáng Tô Tử Mạch thản nhiên như vậy, Phượng Dao có chút kinh ngạc nói: “Tử Mạch muội muội, tỷ nghe nói tu vi của các đệ tử trẻ tuổi của các gia tộc lớn đều không thấp. Nghe nói Cố Vân Thanh của Cố gia cũng đã là linh tôn rồi. Muội thật sự không sao chứ?”
Tô Tử Mạch vừa nghe thấy lời này thì không khỏi có chút kinh ngạc. Phượng Dao cũng không có đến hiện trường xem đấu, thế mà đã biết chuyện Cố Vân Thanh là linh tôn. Xem ra tin tức của Phượng Dao nhanh nhạy thật đấy.
Chẳng qua Tô Tử Mạch vẫn gật đầu nói: “Tỷ nói không sai. Cố Vân Thanh đó quả thật đã là linh tôn rồi. Chẳng qua cho dù như vậy, hắn ta cũng không phải là đối thủ của muội, tỷ cứ đợi đấy thắng tiền là được.”
Cho dù Phượng Dao đã quen Tô Tử Mạch được một khoảng thời gian, cũng xem như hiểu được mấy phần tính cách của Tô Tử Mạch.
Nhưng sau khi nghe thấy lời Tô Tử Mạch đã nói, Phượng Dao vẫn bị sự tự tin mà Tô Tử Mạch thể hiện ra cuốn hút. Nàng ấy mỉm cười, nói với Tô Tử Mạch: “Tử Mạch muội muội, tỷ thật sự bội phục sự tự tin của muội. Vậy hôm nay tỷ tỷ sẽ làm chủ mời muội ăn một bữa ngon, như vậy thì ngày mai muội mới có sức lực để phát huy tốt hơn.”
Phượng Dao vừa nói, vừa kéo Tô Tử Mạch vào một tửu lâu. Tô Tử Mạch không thể từ chối lời mời nhiệt tình, chỉ có thể cùng Phượng Dao tìm một gian phòng.
Nhưng hai người vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp gọi món, cửa phòng đột nhiên bị người đạp mở: “Mắt hai người mù rồi hả? Phòng này chính là phòng của đại hoàng tử bọn ta, các ngươi mau cút đi!”
Tô Tử Mạch và Phượng Dao vừa nghe thấy lời này thì sắc mặt đều trở nên khó coi, Phượng Dao là người mời nên càng không phục nói: “Thối lắm! Chẳng lẽ trên cửa phòng này có viết tên của đại hoàng tử hả? Chẳng lẽ là đại hoàng tử thì có thể ỷ thế hiếp người sao?”
Thấy Phượng Dao còn dám cãi lại, đối phương không khỏi tức giận nói: “Ái chà, ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu, ngay cả đại hoàng tử cũng dám không nể mặt. Ta cảnh cáo hai người các ngươi bây giờ nhanh chóng cút đi, đợi lát nữa đại hoàng tử đến rồi, cho dù các ngươi có muốn đi thì e là không kịp nữa rồi.”
Tô Tử Mạch và Phượng Dao đều không phải là kiểu người nuốt giận. Nếu như đối phương ăn nói đàng hoàng, cầu xin các nàng, nói không chừng tâm tình của Tô Tử Mạch và Phượng Dao tốt lên thì sẽ nhường cho.
Nhưng thái độ của đối phương lại ngang ngược như vậy, trái lại đã kích phát sự tức giận của Tô Tử Mạch và Phượng Dao, Phượng Dao còn khinh thường nói: “Hôm nay chúng ta vẫn sẽ không đi, cho dù là đại hoàng tử đến rồi cũng vậy.”
Đối phương nghe thế thì vừa tức vừa vội, chắc là cũng không ngờ hai nữ nhân như Tô Tử Mạch và Phượng Dao lại kiên cường như vậy.
Mà lúc này, đột nhiên lại có một giọng nói vang lên: “Tiểu Tam Tử, bổn hoàng tử bảo ngươi đặt chỗ trước, sao còn đứng bên ngoài không vào hả?”
“Hoàng… hoàng tử điện hạ, đã xảy ra một chút vấn đề nho nhỏ, có hai người chiếm phòng của người không chịu đi ra.”
“Ừm, đã nói tên bổn hoàng tử ra chưa?”
“Đã nói rồi, nhưng bọn họ vẫn không chịu đi.”
Đại hoàng tử vừa nghe thấy lời này thì lập tức biến sắc. Với địa vị thân phận của hắn ta, đừng nói là một gian phòng nho nhỏ, cho dù là muốn đuổi hết, thì khách trong tửu lâu này cũng sẽ ngoan ngoãn đi ra.
Nhưng bây giờ lại có người dám chiếm phòng của hắn ta không đi, đây quả thật là không đặt đại hoàng tử là hắn ta vào mắt.
“Hừ, bổn hoàng tử lại muốn nhìn xem rốt cuộc là ai uy phong như vậy, ngay cả bổn hoàng tử cũng dám không nể mặt.”
Tô Tử Mạch nghe thấy giọng nói thì nhìn qua phía cửa, chỉ thấy có một nam nhân mặc áo bào lộng lẫy, tướng mạo phú quý bước vào.
Sau khi nhìn thấy người này, Tô Tử Mạch thoáng cảm thấy vị đại hoàng tử này trông có vài phần quen mắt, ngay sau đó Tô Tử Mạch lập tức nhớ ra.
Vị đại hoàng tử Thượng Quan Thiên này có vài phần giống với nhị hoàng tử Thượng Quan Phong đã học ở điện Dược Thần lúc trước.
Hai người này vốn là huynh đệ, tướng mạo có chỗ giống nhau cũng không kỳ lạ, nhưng ngay cả tính cách đều là ngang ngược vô lý giống nhau.
Lúc trước ở điện Thần Dược, Thượng Quan Phong muốn lôi kéo Tô Tử Mạch mà không thành, cuối cùng thẹn quá hóa giận còn muốn báo thù Tô Tử Mạch, đáng tiếc cuối cùng lại bị Tô Tử Mạch dạy dỗ cho.
Bây giờ xem ra tên đại hoàng tử Thượng Quan Thiên này cũng chẳng tốt lành gì. Tô Tử Mạch trợn mắt với Thượng Quan Thiên, trong lòng đã hạ quyết tâm. Nếu như tên Thượng Quan Thiên dám làm bậy, mình cũng không ngại dạy dỗ hắn ta một trận.
Sau khi vào phòng nhìn thấy Tô Tử Mạch và Phượng Dao, Thượng Quan Thiên không khỏi kinh ngạc, dường như không ngờ rằng người chiếm phòng của hắn ta lại là hai nữ nhân.
Chỉ thấy Thượng Quan Thiên liếc hai người một cái, nói: “Hai nữ nhân các ngươi có biết bổn hoàng tử là ai không?”
Thượng Quan Thiên ngoài miệng thì hỏi vậy, nhưng một câu tự xưng bổn hoàng tử đã để lộ thân phận, căn bản là nói lời thừa thãi.
Tô Tử Mạch và Phượng Dao nhìn về phía đối phương nở nụ cười ẩn ý, căn bản là lười trả lời Thượng Quan Thiên.
Thấy câu hỏi của mình bị phớt lờ, Thượng Quan Thiên nhất thời cảm thấy mất mặt, lộ ra vẻ mặt thẹn quá hóa giận.
Đối với chiến thắng của Tô Tử Mạch, Tô Vô Sương tỏ vẻ rất là không phục, Tô Thái Vân cũng phụ họa theo: “Đại tỷ nói không sai, ngươi thắng thế nào, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao? Không lẽ ngươi tưởng mình đánh lén đắc thủ, thì thật sự là đối thủ của Âu Dương thiếu gia sao? Đúng là không biết xấu hổ.”
Tô Vô Sương và Tô Thái Vân vừa dẫn đầu, những người còn lại cũng bắt đầu không ngừng châm biếm Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch đã sớm miễn dịch với điều này. Đám người Tô gia trừ việc biết không ngừng liên mồm công kích bằng lời nói đối với mình ra, căn bản là không được tích sự gì.
Đợi đến khi những người này nói mệt rồi, Tô Tử Mạch mới chậm rãi lên tiếng: “Bổn tiểu thư chỉ hỏi các ngươi một câu, nếu như bổn tiểu thư thật sự lấy được hạng nhất của cuộc thi gia tộc lần này, các ngươi sẽ thế nào?”
Tô Tử Mạch vừa nói ra lời này, mọi người mới vừa rồi còn nói vô cùng hùng hổ lập tức im lặng, qua một hồi lâu Tô Tử Sương mới mở miệng nói: “Hừ, nếu như ngươi thật sự lấy được hạng nhất, bổn tiểu thư sẽ quỳ gối dập đầu với ngươi. Còn ngươi thua thì sao?”
“Được, nếu như bổn tiểu thư thua, thì cũng sẽ dập đầu nhận sai với ngươi. Còn các ngươi thì sao, đều giống nàng ta sao?”
Sau khi Tô Vô Sương đưa ra lời hứa, Tô Tử Mạch lại nhìn qua những người khác. Lúc này, Tô Vô Sương nói với những người khác: “Các ngươi đừng để bị nàng ta dọa, nàng ta hoàn toàn không thể thắng được hạng nhất cuộc thi gia tộc. Lần đánh cược này chúng ta thắng chắc rồi. Đến lúc đó sẽ bảo nàng ta dập đầu với từng người chúng ta, chẳng lẽ không hay sao?”
Dưới sự giật dây của Tô Vô Sương, Tô Thái Vân và những người khác rất nhanh cũng đều lên tiếng, cũng đánh cược giống vậy.
“Ta sẽ đợi các ngươi dập đầu với bổn tiểu thư.”
Tô Tử Mạch liếc nhìn mọi người một vòng, sau đó bước nhanh về phía Phượng Dao cách đó không xa.
“Tử Mạch muội muội, không phải hôm nay muội phải đi tham gia cuộc thi gia tộc sao, kết quả cuộc thi thế nào?”
Đối diện với câu hỏi của Phượng Dao, Tô Tử Mạch cười nói: “Đương nhiên là muội thắng, chẳng qua là vẫn còn hai trận thi đấu phải đợi đến ngày mai tiến hành, đến lúc đó, kết quả cuối cùng tự nhiên sẽ được công bố.”
Nhìn bộ dáng Tô Tử Mạch thản nhiên như vậy, Phượng Dao có chút kinh ngạc nói: “Tử Mạch muội muội, tỷ nghe nói tu vi của các đệ tử trẻ tuổi của các gia tộc lớn đều không thấp. Nghe nói Cố Vân Thanh của Cố gia cũng đã là linh tôn rồi. Muội thật sự không sao chứ?”
Tô Tử Mạch vừa nghe thấy lời này thì không khỏi có chút kinh ngạc. Phượng Dao cũng không có đến hiện trường xem đấu, thế mà đã biết chuyện Cố Vân Thanh là linh tôn. Xem ra tin tức của Phượng Dao nhanh nhạy thật đấy.
Chẳng qua Tô Tử Mạch vẫn gật đầu nói: “Tỷ nói không sai. Cố Vân Thanh đó quả thật đã là linh tôn rồi. Chẳng qua cho dù như vậy, hắn ta cũng không phải là đối thủ của muội, tỷ cứ đợi đấy thắng tiền là được.”
Cho dù Phượng Dao đã quen Tô Tử Mạch được một khoảng thời gian, cũng xem như hiểu được mấy phần tính cách của Tô Tử Mạch.
Nhưng sau khi nghe thấy lời Tô Tử Mạch đã nói, Phượng Dao vẫn bị sự tự tin mà Tô Tử Mạch thể hiện ra cuốn hút. Nàng ấy mỉm cười, nói với Tô Tử Mạch: “Tử Mạch muội muội, tỷ thật sự bội phục sự tự tin của muội. Vậy hôm nay tỷ tỷ sẽ làm chủ mời muội ăn một bữa ngon, như vậy thì ngày mai muội mới có sức lực để phát huy tốt hơn.”
Phượng Dao vừa nói, vừa kéo Tô Tử Mạch vào một tửu lâu. Tô Tử Mạch không thể từ chối lời mời nhiệt tình, chỉ có thể cùng Phượng Dao tìm một gian phòng.
Nhưng hai người vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp gọi món, cửa phòng đột nhiên bị người đạp mở: “Mắt hai người mù rồi hả? Phòng này chính là phòng của đại hoàng tử bọn ta, các ngươi mau cút đi!”
Tô Tử Mạch và Phượng Dao vừa nghe thấy lời này thì sắc mặt đều trở nên khó coi, Phượng Dao là người mời nên càng không phục nói: “Thối lắm! Chẳng lẽ trên cửa phòng này có viết tên của đại hoàng tử hả? Chẳng lẽ là đại hoàng tử thì có thể ỷ thế hiếp người sao?”
Thấy Phượng Dao còn dám cãi lại, đối phương không khỏi tức giận nói: “Ái chà, ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu, ngay cả đại hoàng tử cũng dám không nể mặt. Ta cảnh cáo hai người các ngươi bây giờ nhanh chóng cút đi, đợi lát nữa đại hoàng tử đến rồi, cho dù các ngươi có muốn đi thì e là không kịp nữa rồi.”
Tô Tử Mạch và Phượng Dao đều không phải là kiểu người nuốt giận. Nếu như đối phương ăn nói đàng hoàng, cầu xin các nàng, nói không chừng tâm tình của Tô Tử Mạch và Phượng Dao tốt lên thì sẽ nhường cho.
Nhưng thái độ của đối phương lại ngang ngược như vậy, trái lại đã kích phát sự tức giận của Tô Tử Mạch và Phượng Dao, Phượng Dao còn khinh thường nói: “Hôm nay chúng ta vẫn sẽ không đi, cho dù là đại hoàng tử đến rồi cũng vậy.”
Đối phương nghe thế thì vừa tức vừa vội, chắc là cũng không ngờ hai nữ nhân như Tô Tử Mạch và Phượng Dao lại kiên cường như vậy.
Mà lúc này, đột nhiên lại có một giọng nói vang lên: “Tiểu Tam Tử, bổn hoàng tử bảo ngươi đặt chỗ trước, sao còn đứng bên ngoài không vào hả?”
“Hoàng… hoàng tử điện hạ, đã xảy ra một chút vấn đề nho nhỏ, có hai người chiếm phòng của người không chịu đi ra.”
“Ừm, đã nói tên bổn hoàng tử ra chưa?”
“Đã nói rồi, nhưng bọn họ vẫn không chịu đi.”
Đại hoàng tử vừa nghe thấy lời này thì lập tức biến sắc. Với địa vị thân phận của hắn ta, đừng nói là một gian phòng nho nhỏ, cho dù là muốn đuổi hết, thì khách trong tửu lâu này cũng sẽ ngoan ngoãn đi ra.
Nhưng bây giờ lại có người dám chiếm phòng của hắn ta không đi, đây quả thật là không đặt đại hoàng tử là hắn ta vào mắt.
“Hừ, bổn hoàng tử lại muốn nhìn xem rốt cuộc là ai uy phong như vậy, ngay cả bổn hoàng tử cũng dám không nể mặt.”
Tô Tử Mạch nghe thấy giọng nói thì nhìn qua phía cửa, chỉ thấy có một nam nhân mặc áo bào lộng lẫy, tướng mạo phú quý bước vào.
Sau khi nhìn thấy người này, Tô Tử Mạch thoáng cảm thấy vị đại hoàng tử này trông có vài phần quen mắt, ngay sau đó Tô Tử Mạch lập tức nhớ ra.
Vị đại hoàng tử Thượng Quan Thiên này có vài phần giống với nhị hoàng tử Thượng Quan Phong đã học ở điện Dược Thần lúc trước.
Hai người này vốn là huynh đệ, tướng mạo có chỗ giống nhau cũng không kỳ lạ, nhưng ngay cả tính cách đều là ngang ngược vô lý giống nhau.
Lúc trước ở điện Thần Dược, Thượng Quan Phong muốn lôi kéo Tô Tử Mạch mà không thành, cuối cùng thẹn quá hóa giận còn muốn báo thù Tô Tử Mạch, đáng tiếc cuối cùng lại bị Tô Tử Mạch dạy dỗ cho.
Bây giờ xem ra tên đại hoàng tử Thượng Quan Thiên này cũng chẳng tốt lành gì. Tô Tử Mạch trợn mắt với Thượng Quan Thiên, trong lòng đã hạ quyết tâm. Nếu như tên Thượng Quan Thiên dám làm bậy, mình cũng không ngại dạy dỗ hắn ta một trận.
Sau khi vào phòng nhìn thấy Tô Tử Mạch và Phượng Dao, Thượng Quan Thiên không khỏi kinh ngạc, dường như không ngờ rằng người chiếm phòng của hắn ta lại là hai nữ nhân.
Chỉ thấy Thượng Quan Thiên liếc hai người một cái, nói: “Hai nữ nhân các ngươi có biết bổn hoàng tử là ai không?”
Thượng Quan Thiên ngoài miệng thì hỏi vậy, nhưng một câu tự xưng bổn hoàng tử đã để lộ thân phận, căn bản là nói lời thừa thãi.
Tô Tử Mạch và Phượng Dao nhìn về phía đối phương nở nụ cười ẩn ý, căn bản là lười trả lời Thượng Quan Thiên.
Thấy câu hỏi của mình bị phớt lờ, Thượng Quan Thiên nhất thời cảm thấy mất mặt, lộ ra vẻ mặt thẹn quá hóa giận.