Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194: Kết thân từ bé
“Chát!”
Một âm thanh trong trẻo vang lên, gương mặt trắng nõn của Hạ phu nhân có thêm dấu ấn đỏ của năm ngón tay trong nháy mắt.
Mọi người bị hành động này của Tô Tử Mạch dọa sợ, không ai ngờ ngay cả phu nhân của Đại tướng quân mà Tô Tử Mạch cũng dám đánh.
“Ngươi… ngươi dám đánh ta?”
Hạ phu nhân che khuôn mặt nóng hừng hực của mình, vẻ mặt không thể tin nổi. ‘Sau khi biết thân phận thật sự của mình mà nữ nhân này vẫn dám động vào mình, hơn nữa còn tát mình trước mặt nhiều người như vậy.’
‘Điều này không những không coi mình ra gì, mà còn dẫm nát uy nghiêm của Đại tướng quân dưới chân!’
Tô Tử Mạch bình thản nhìn Hạ phu nhân: “Đánh ngươi thì sao? Ngươi không phục à? Có gan thì đánh lại đi!”
Nghe vậy, Hạ phu nhân giận đến run hết cả người, nhưng mà Hạ phu nhân cũng không phải kẻ ngu, từ khi Tô Tử Mạch vừa ra tay thì nàng ta đã biết bản lĩnh của Tô Tử Mạch không bình thường, làm sao nàng ta có thể là đối thủ của Tô Tử Mạch.
Nghĩ tới đây, Hạ phu nhân chỉ vào Tô Tử Mạch, nói: “Ngươi có giỏi thì đứng yên ở đó! Ta lập tức dẫn người qua đây!”
Vừa dứt lời, Hạ phu nhân vội vàng đi gọi người, Tô Tử Mạch thấy vậy thì khoanh tay, vẻ mặt ung dung không hề có ý định ngăn cản.
Còn lão bà cùng nam nhân trung niên cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước này, nhìn thấy Hạ phu nhân muốn đi tìm người, hai người lập tức vui vẻ.
Tô Tử Mạch vừa phá hủy danh tiếng Ngọc Anh đường của bọn họ, hiện tại lại kết thù với Hạ phu nhân, dễ dàng mượn tay Hạ phu nhân để giải quyết Tô Tử Mạch, đây chính là điều mà bọn họ muốn.
Đúng lúc này, Âu Dương Phương đứng dậy nói với Hạ phu nhân: “Hạ phu nhân đợi đã! Ta nghĩ không cần làm lớn chuyện này. Lỡ như nó lan ra thì danh tiếng của Đại tướng quân sẽ bị ảnh hưởng.”
Những lời của Âu Dương Phương làm Hạ phu nhân dừng bước, nàng ta quay đầu mắng Âu Dương Phương.
“Ngươi lại là cái thá gì? Chuyện của bản phu nhân cần ngươi quản sao? Ngươi và nữ nhân này là một phe à? Đến lúc đó bản phu nhân cũng xử lý ngươi!”
Hạ phu nhân mới bị Tô Tử Mạch tát một cái nên hiện tại rất bực bội, nói chuyện đanh đá chua ngoa, còn đâu khi chất của phu nhân Đại tướng quân?
Âu Dương Phương thấy vậy thì nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nói: “Xin Hạ phu nhân chú ý lời nói của ngươi! Xem ra trí nhớ của Hạ phu nhân không tốt cho lắm, mấy năm trước trong yến hội tân niên của hoàng cung, chúng ta đã từng gặp mặt.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của Âu Dương Phương trở nên nghiêm trọng, Hạ phu nhân nghe vậy thì biến sắc.
Hàng năm, Dạ Lan quốc sẽ tổ chức yến hội tân niên trong hoàng cung, nhưng mà chỉ có hoàng thân quốc thích cùng đại thần có thân phận cao quý trong triều mới có tư cách tham gia yến hội này, tuy nàng ta là phu nhân Đại tướng quân nhưng chỉ may mắn được tham gia một lần vào mấy năm trước mà thôi.
Nghĩ tới đây, Hạ phu nhân nhìn kỹ Âu Dương Phương một lúc. Một lát sau, dường như Hạ phu nhân nhớ ra điều gì, nàng ta vội vàng hành lễ với Âu Dương Phương: “Công… Công chú điện hạ, là trí nhớ của ta kém nên không nhận ra Công chúa điện hạ, xin Công chúa điện hạ bớt giận!”
Cuối cùng Hạ phu nhân cũng nhận ra Âu Dương Phương, tuy nàng ta là phu nhân Đại tướng quân, nhưng nàng ta không thể đắc tội với Công chúa Âu Dương Phương được, cho nên nàng ta vội vàng nhận lỗi với Âu Dương Phương.
Thấy vậy, Âu Dương Phương xua tay nói: “Người không biết không có tội, Hạ phu nhân đừng khách khí như vậy! Tô Tử Mạch là bằng hữu của bản công chúa, chuyện vừa rồi bản công chúa cũng thấy, không bằng để bản công chúa giải thích thì thế nào?”
Nghe những lời này, Hạ phu nhân cũng không dám dị nghị, nàng ta nhanh chóng gật đầu nói: “Mời Công chúa điện hạ nói!”
Lúc này Âu Dương Phương mới chậm rãi mở miệng nói: “Vừa rồi Tô Bảo Bảo tỷ thí bình thường cùng Hạ Vân Phi, vì khả năng của Hạ Vân Phi không bằng người khác nên bị thương do sốc ngược linh lực, chuyện này không thể trách Tô Bảo Bảo. Còn Tô Tử Mạch đánh ngươi là bởi vì trước đó ngươi nói năng không lễ độ, ta thấy dừng chuyện này tại đây được rồi, ngươi nói xem?”
Rõ ràng thái độ vừa rồi của Hạ phu nhân là muốn ăn thua đủ với Tô Tử Mạch, nhưng sau khi nghe những lời này thì lại chịu thua trong nháy mắt: “Công chúa điện hạ nói đúng, vừa rồi đúng là do ta quá thô lỗ, ta lập tức đưa Vân Phi trở về chữa bệnh.”
Nói xong, Hạ phu nhân đỡ nhi tử của mình dậy rồi rời khỏi Ngọc Anh đường.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch không khỏi cười nói với Âu Dương Phương: “Âu Dương muội, xem ra thân phận công chúa của muội dễ sử dụng thật, nhưng mà giải quyết chuyện này xong là được rồi, chúng ta trở về thôi!”
Mắt thấy vấn đề đã được giải quyết, Tô Tử Mạch cũng chuẩn bị rời khỏi Ngọc Anh đường. Lão bà cùng nam nhân trung niên còn muốn nhìn Hạ phu nhân dạy dỗ Tô Tử Mạch, ai ngờ Âu Dương Phương là Công chúa của Dạ Lan quốc.
Dựa trên xưng hô của Âu Dương Phương đối với Tô Tử Mạch, có thể cho thấy quan hệ của hai người rất thân mật, dĩ nhiên bọn họ cũng không dám vô lễ với Tô Tử Mạch, bọn họ vội vàng khom lưng xuống tiễn Tô Tử Mạch cùng Âu Dương Phương.
“Công chúa điện hạ, không ngờ ngài cũng ở đây, vừa rồi không đến chào hỏi ngài, mong ngài bỏ qua cho!”
“Công chúa điện hạ, ngài còn nhớ ta không? Ta là con dâu của Tể tướng, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở trong cung.”
Khi Tô Tử Mạch và Âu Dương Phương đang định rời đi thì có một đám nữ nhân xông ra, toàn bộ đều chen nhau để áp sát vào hai người.
Nhìn thấy Âu Dương Phương bị những nữ nhân này vây quanh, Tô Tử Mạch không khỏi lắc đầu cười khổ. Vừa rồi nàng thấy những nữ nhân này đứng ở bên cạnh xem trò vui, có lẽ các nàng ta đều là gia trưởng của những đứa trẻ học ở Ngọc Anh đường.
Sau khi biết thân phận của Âu Dương Phương mới tiến lên lấy lòng. Khi Tô Tử Mạch đang xem Âu Dương Phương ứng phó với những nữ nhân này, đột nhiên có một nữ nhân tiến đến trước mặt Tô Tử Mạch.
“Vị phu nhân này, đây là con của ngài sao? Bản lĩnh của đứa bé thật không bình thường, tiền đồ trong tương lai chắc chắn sẽ tươi sáng!”
Ban đầu Tô Tử Mạch không định đáp lại người này, nhưng đối phương khen Bảo Bảo như thế, nàng chỉ có thể khách khí nói: “Ngươi quá khen, tương lai của đứa bé còn dài, không thể nói chính xác chuyện tương lai được.”
Nữ nhân kia nghe vậy thì vội vã trả lời: “Ngài nói đúng, những người làm mẫu thân như chúng ta đều tan nát cõi lòng vì con, nhưng mà nhà ta có một khuê nữ, cũng xấp xỉ tuổi của nhi tử nhà ngài, hơn nữa ta có một ý tưởng, không biết ngài có hứng thú hay không?”
Tô Tử Mạch nghe vậy thì có chút ngạc nhiên nói: “Ý tưởng? Ý tưởng gì?”
Nhìn thấy Tô Tử Mạch chủ động hỏi, nữ nhân kia càng vui vẻ nói: “Ta muốn để cho khuê nữ nhà ta kết thân từ bé với nhi tử nhà ngài, sau khi lớn lên thì hai người sẽ thành hôn, ngài xem thế nào?”
Nghe những lời này, Tô Tử Mạch ngẩn ra.
Bảo Bảo vừa mới được sinh ra không bao lâu, chỉ là lớn nhanh hơn một chút, không ngờ đã có người đến kết thân rồi, nàng không chấp nhận được.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, gương mặt trắng nõn của Hạ phu nhân có thêm dấu ấn đỏ của năm ngón tay trong nháy mắt.
Mọi người bị hành động này của Tô Tử Mạch dọa sợ, không ai ngờ ngay cả phu nhân của Đại tướng quân mà Tô Tử Mạch cũng dám đánh.
“Ngươi… ngươi dám đánh ta?”
Hạ phu nhân che khuôn mặt nóng hừng hực của mình, vẻ mặt không thể tin nổi. ‘Sau khi biết thân phận thật sự của mình mà nữ nhân này vẫn dám động vào mình, hơn nữa còn tát mình trước mặt nhiều người như vậy.’
‘Điều này không những không coi mình ra gì, mà còn dẫm nát uy nghiêm của Đại tướng quân dưới chân!’
Tô Tử Mạch bình thản nhìn Hạ phu nhân: “Đánh ngươi thì sao? Ngươi không phục à? Có gan thì đánh lại đi!”
Nghe vậy, Hạ phu nhân giận đến run hết cả người, nhưng mà Hạ phu nhân cũng không phải kẻ ngu, từ khi Tô Tử Mạch vừa ra tay thì nàng ta đã biết bản lĩnh của Tô Tử Mạch không bình thường, làm sao nàng ta có thể là đối thủ của Tô Tử Mạch.
Nghĩ tới đây, Hạ phu nhân chỉ vào Tô Tử Mạch, nói: “Ngươi có giỏi thì đứng yên ở đó! Ta lập tức dẫn người qua đây!”
Vừa dứt lời, Hạ phu nhân vội vàng đi gọi người, Tô Tử Mạch thấy vậy thì khoanh tay, vẻ mặt ung dung không hề có ý định ngăn cản.
Còn lão bà cùng nam nhân trung niên cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước này, nhìn thấy Hạ phu nhân muốn đi tìm người, hai người lập tức vui vẻ.
Tô Tử Mạch vừa phá hủy danh tiếng Ngọc Anh đường của bọn họ, hiện tại lại kết thù với Hạ phu nhân, dễ dàng mượn tay Hạ phu nhân để giải quyết Tô Tử Mạch, đây chính là điều mà bọn họ muốn.
Đúng lúc này, Âu Dương Phương đứng dậy nói với Hạ phu nhân: “Hạ phu nhân đợi đã! Ta nghĩ không cần làm lớn chuyện này. Lỡ như nó lan ra thì danh tiếng của Đại tướng quân sẽ bị ảnh hưởng.”
Những lời của Âu Dương Phương làm Hạ phu nhân dừng bước, nàng ta quay đầu mắng Âu Dương Phương.
“Ngươi lại là cái thá gì? Chuyện của bản phu nhân cần ngươi quản sao? Ngươi và nữ nhân này là một phe à? Đến lúc đó bản phu nhân cũng xử lý ngươi!”
Hạ phu nhân mới bị Tô Tử Mạch tát một cái nên hiện tại rất bực bội, nói chuyện đanh đá chua ngoa, còn đâu khi chất của phu nhân Đại tướng quân?
Âu Dương Phương thấy vậy thì nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nói: “Xin Hạ phu nhân chú ý lời nói của ngươi! Xem ra trí nhớ của Hạ phu nhân không tốt cho lắm, mấy năm trước trong yến hội tân niên của hoàng cung, chúng ta đã từng gặp mặt.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của Âu Dương Phương trở nên nghiêm trọng, Hạ phu nhân nghe vậy thì biến sắc.
Hàng năm, Dạ Lan quốc sẽ tổ chức yến hội tân niên trong hoàng cung, nhưng mà chỉ có hoàng thân quốc thích cùng đại thần có thân phận cao quý trong triều mới có tư cách tham gia yến hội này, tuy nàng ta là phu nhân Đại tướng quân nhưng chỉ may mắn được tham gia một lần vào mấy năm trước mà thôi.
Nghĩ tới đây, Hạ phu nhân nhìn kỹ Âu Dương Phương một lúc. Một lát sau, dường như Hạ phu nhân nhớ ra điều gì, nàng ta vội vàng hành lễ với Âu Dương Phương: “Công… Công chú điện hạ, là trí nhớ của ta kém nên không nhận ra Công chúa điện hạ, xin Công chúa điện hạ bớt giận!”
Cuối cùng Hạ phu nhân cũng nhận ra Âu Dương Phương, tuy nàng ta là phu nhân Đại tướng quân, nhưng nàng ta không thể đắc tội với Công chúa Âu Dương Phương được, cho nên nàng ta vội vàng nhận lỗi với Âu Dương Phương.
Thấy vậy, Âu Dương Phương xua tay nói: “Người không biết không có tội, Hạ phu nhân đừng khách khí như vậy! Tô Tử Mạch là bằng hữu của bản công chúa, chuyện vừa rồi bản công chúa cũng thấy, không bằng để bản công chúa giải thích thì thế nào?”
Nghe những lời này, Hạ phu nhân cũng không dám dị nghị, nàng ta nhanh chóng gật đầu nói: “Mời Công chúa điện hạ nói!”
Lúc này Âu Dương Phương mới chậm rãi mở miệng nói: “Vừa rồi Tô Bảo Bảo tỷ thí bình thường cùng Hạ Vân Phi, vì khả năng của Hạ Vân Phi không bằng người khác nên bị thương do sốc ngược linh lực, chuyện này không thể trách Tô Bảo Bảo. Còn Tô Tử Mạch đánh ngươi là bởi vì trước đó ngươi nói năng không lễ độ, ta thấy dừng chuyện này tại đây được rồi, ngươi nói xem?”
Rõ ràng thái độ vừa rồi của Hạ phu nhân là muốn ăn thua đủ với Tô Tử Mạch, nhưng sau khi nghe những lời này thì lại chịu thua trong nháy mắt: “Công chúa điện hạ nói đúng, vừa rồi đúng là do ta quá thô lỗ, ta lập tức đưa Vân Phi trở về chữa bệnh.”
Nói xong, Hạ phu nhân đỡ nhi tử của mình dậy rồi rời khỏi Ngọc Anh đường.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch không khỏi cười nói với Âu Dương Phương: “Âu Dương muội, xem ra thân phận công chúa của muội dễ sử dụng thật, nhưng mà giải quyết chuyện này xong là được rồi, chúng ta trở về thôi!”
Mắt thấy vấn đề đã được giải quyết, Tô Tử Mạch cũng chuẩn bị rời khỏi Ngọc Anh đường. Lão bà cùng nam nhân trung niên còn muốn nhìn Hạ phu nhân dạy dỗ Tô Tử Mạch, ai ngờ Âu Dương Phương là Công chúa của Dạ Lan quốc.
Dựa trên xưng hô của Âu Dương Phương đối với Tô Tử Mạch, có thể cho thấy quan hệ của hai người rất thân mật, dĩ nhiên bọn họ cũng không dám vô lễ với Tô Tử Mạch, bọn họ vội vàng khom lưng xuống tiễn Tô Tử Mạch cùng Âu Dương Phương.
“Công chúa điện hạ, không ngờ ngài cũng ở đây, vừa rồi không đến chào hỏi ngài, mong ngài bỏ qua cho!”
“Công chúa điện hạ, ngài còn nhớ ta không? Ta là con dâu của Tể tướng, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở trong cung.”
Khi Tô Tử Mạch và Âu Dương Phương đang định rời đi thì có một đám nữ nhân xông ra, toàn bộ đều chen nhau để áp sát vào hai người.
Nhìn thấy Âu Dương Phương bị những nữ nhân này vây quanh, Tô Tử Mạch không khỏi lắc đầu cười khổ. Vừa rồi nàng thấy những nữ nhân này đứng ở bên cạnh xem trò vui, có lẽ các nàng ta đều là gia trưởng của những đứa trẻ học ở Ngọc Anh đường.
Sau khi biết thân phận của Âu Dương Phương mới tiến lên lấy lòng. Khi Tô Tử Mạch đang xem Âu Dương Phương ứng phó với những nữ nhân này, đột nhiên có một nữ nhân tiến đến trước mặt Tô Tử Mạch.
“Vị phu nhân này, đây là con của ngài sao? Bản lĩnh của đứa bé thật không bình thường, tiền đồ trong tương lai chắc chắn sẽ tươi sáng!”
Ban đầu Tô Tử Mạch không định đáp lại người này, nhưng đối phương khen Bảo Bảo như thế, nàng chỉ có thể khách khí nói: “Ngươi quá khen, tương lai của đứa bé còn dài, không thể nói chính xác chuyện tương lai được.”
Nữ nhân kia nghe vậy thì vội vã trả lời: “Ngài nói đúng, những người làm mẫu thân như chúng ta đều tan nát cõi lòng vì con, nhưng mà nhà ta có một khuê nữ, cũng xấp xỉ tuổi của nhi tử nhà ngài, hơn nữa ta có một ý tưởng, không biết ngài có hứng thú hay không?”
Tô Tử Mạch nghe vậy thì có chút ngạc nhiên nói: “Ý tưởng? Ý tưởng gì?”
Nhìn thấy Tô Tử Mạch chủ động hỏi, nữ nhân kia càng vui vẻ nói: “Ta muốn để cho khuê nữ nhà ta kết thân từ bé với nhi tử nhà ngài, sau khi lớn lên thì hai người sẽ thành hôn, ngài xem thế nào?”
Nghe những lời này, Tô Tử Mạch ngẩn ra.
Bảo Bảo vừa mới được sinh ra không bao lâu, chỉ là lớn nhanh hơn một chút, không ngờ đã có người đến kết thân rồi, nàng không chấp nhận được.