Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Đối xử đặc biệt
Dạ Ly Thần nghe thế bỗng có hứng thú, ngẫm nghĩ cười một tiếng: "Rất nhiều rất nhiều tiền? Vậy là bao nhiêu tiền cơ?"
Tô Tử Mạch lấy hết toàn bộ một vạn lượng vàng từ chỗ của Nhạc Thăng ra.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch lập tức móc ra được nhiều vàng như thế, Dạ Ly Thần không nhịn nổi mà mỉm cười nhàn nhạt.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Tô Tử Mạch chỉ là nói mà thôi, không ngờ nàng lại thật sự lấy ra được nhiều vàng như thế ngay lập tức.
Tuy rằng trong mắt Dạ Ly Thần, chỗ vàng này không đáng là gì cả, nhưng với bá tánh bình thường mà nói thì chỗ vàng này có thể cho họ cuộc sống no ấm tới mấy đời.
Lúc này, Dạ Ly Thần không khỏi có chút ngạc nhiên. Dựa theo sự hiểu biết của hắn về Tô Tử Mặc, người này ở Tô gia hoàn toàn không được sủng ái, thậm chí còn chịu hết mọi sự bắt nạt.
Người của Tô gia nhất định không thể nào cho nàng nhiều vàng như thế, vậy chỗ vàng này là từ đâu mà ra?
Dạ Ly Thần theo bản năng tiến gần hai bước, cầm lấy một thỏi vàng lên xem.
Sau đó, sắc mặt Dạ Ly Thần đột nhiên thay đổi. Trên thỏi vàng này, hắn lại nhìn thấy một ký hiệu quen thuộc.
"Chỗ vàng này của nàng từ đâu mà ra?"
Dạ Ly Thần đột nhiên chất vấn Tô Tử Mạch, người kia không thèm đếm xỉa tới nói: "Ngài đừng có quan tâm chỗ vàng này của ta là từ đâu mà ra, nói tóm lại đống này không phải là giả, rốt cuộc ngài có đồng ý điều kiện khi nãy của ta không?"
Tô Tử Mạch chỉ một lòng muốn Dạ Ly Thần miễn giảm thời gian cho mình thôi, vốn dĩ không có để ý tới sắc mắt có chút khác lạ của Dạ Ly Thần.
Lúc này, Dạ Ly Thần đột nhiên nâng cao âm lượng lặp lại lần nữa, Tô Tử Mạch mới nhận thức được hình như người kia không vui cho lắm.
Nàng chỉ có thể trả lời: "Chỗ vàng này là ta kiếm lời được từ chuyện bán đan dược cho một hiệu thuốc."
"Kiếm lời? Kiếm lời như thế nào? Nàng bán đan dược gì?"
Dạ Ly Thần nhìn vào ký hiệu đó đã lập tức biết được chỗ vàng này là từ chỗ của Nhạc Thăng, Tô Tử Mạch hẳn là không ngờ được Dạ Ly Thần và Nhạc Thăng vậy mà lại có quen biết nhau.
Dạ Ly Thần cũng hiểu rất rõ tính cách của Nhạc Thăng, tiểu tử đó trứ danh là kẻ keo kiệt, rốt cuộc là mua đan dược gì mà lại có thể khiến hắn ta lập tức bỏ ra nhiều tiền như thế?
Tô Tử Mạch cũng nhìn thấy Dạ Ly Thần có hơi khác lạ, dáng vẻ dường như là đặc biệt để ý tới chuyện này vậy.
Nhưng mà để đạt được mục đích của bản thân, Tô Tử Mạch chỉ có thể nương theo mà đáp: "Lần trước trong trận thi đấu dành cho tân đệ tử ở điện Thần Dược, ta thắng được mười viên cửu phẩm tụ linh đan cao cấp, sau đó ta lập tức bán mấy viên đan dược này đi để kiếm tiền, nói như vậy ngài đã hài lòng chưa?"
Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch nói xong cũng không nhịn được mà chau mày, mười viên cửu phẩm tụ linh đan cao cấp chiếu theo giá cả thông thường trên thị trường thì chung quy cũng khoảng hai nghìn lượng vàng.
Hơn nữa dựa vào tính cách keo kiệt kia, Nhạc Thăng có thể cho Tô Tử Mạch hai trăm lượng vàng là đã quá lắm rồi, làm sao lại rộng rãi như thế mà cho nàng hẳn một vạn lượng vàng?
Với Nhạc Thăng mà nói, chuyện này không khác gì khoét một cái lỗ trên người của hắn ta để trực tiếp lấy máu vậy, chuyện như thế quả thật không thể nào xảy ra được.
Nhưng mà hiện thực bày ra trước mắt, Nhạc Thăng lại đột nhiên biến thành người khác đối xử với Tô Tử Mạch hào phóng như vậy, đến mức khó mà tin nổi.
Dạ Ly Thần dò hỏi: "Nàng có quan hệ gì với Nhạc Thăng? Tại sao hắn lại đối xử đặc biệt với nàng như vậy?"
"Hả? Làm sao ngài biết được ông chủ tiệm đan dược đó tên Nhạc Thăng?"
Nhìn thấy Dạ Ly Thần vừa mở miệng đã nói thẳng ra tên của Nhạc Thăng, Tô Tử Mạch không khỏi cả kinh.
Dạ Ly Thần lại bình tĩnh đáp: "Bản tôn và Nhạc Thăng có quen biết, nàng chỉ cần trả lời bản tôn là được."
Tô Tử Mạch nghe thế chỉ có thể thuật lại rạch ròi chuyện lúc trước tới cửa tiệm của Nhạc Thăng cùng chuyện đã xảy ra sau đó cho Dạ Ly Thần nghe.
Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch trình bày, hàng lông mày chau chặt lại. Nhạc Thăng lại đối xử với Tô Tử Mạch khác với tất cả mọi người như thế, trong lòng Dạ Ly Thần không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
Mãi cho tới lúc Tô Tử Mạch nói xong, Dạ Ly Thần lúc này mới lạnh lùng nói: "Bản tôn khuyên nàng hãy nên trả chỗ vàng này lại cho Nhạc Thăng, tên Nhạc Thăng này trước giờ hẹp hòi, trứ danh là kẻ keo kiệt, bây giờ lại bỗng đối xử hào phóng như thế với nàng chỉ e là có ẩn tình gì khác, nàng nhất định đừng sập bẫy hắn ta."
Dạ Ly Thần nói như thế cũng không khỏi khiến Tô Tử Mạch nhớ tới cảnh tượng lúc trước mình và Nhạc Thăng gặp mặt, mặc dù tướng mạo cùng cử chỉ của tên Nhạc Thăng kia có chút ẻo lả, nhưng mà cũng không có xấu tới mức như Dạ Ly Thần nói.
Hơn nữa, chỗ vàng này chính là hàng thật đúng giá, Tô Tử Mạch sẽ không ngu ngốc tới mức nôn lợi ích của mình ra đâu.
"Dạ Ly Thần, ngài đừng có ở đây mà giật dây, Nhạc công tử đối xử hẹp hòi với ngài đó là bởi vì ngài cả ngày đều trưng cái mặt lạnh lùng ra. Hắn ta rộng rãi với ta như vậy là bởi vì dung mạo ta xinh đẹp có mị lực, hai chúng ta không thể cùng đem ra so sánh được đâu."
Nhìn Tô Tử Mặc tự luyến như vậy, Dạ Ly Thần đang muốn phản bác nhưng nhìn chằm chằm vào ánh mắt đang nhìn đó của Tô Tử Mạch, hắn lại nuốt hết mấy lời định nói vào bụng.
Mấy lời mà Tô Tử Mạch nói kia hình như cũng không sai, chí ít thì theo nhận xét của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch đích thực là rất có mị lực.
"Ngài đừng cứ mãi bàn luận mấy chuyện này có được không, rốt cuộc là ngài có chịu thực hiện vụ giao dịch này với ta không?"
Dạ Ly Thần lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột: "Không đổi! Tiền tài thông thường không có bất cứ nghĩa lý gì với bản tôn, nhưng mà bản tôn đúng là có chút hứng thú với một thứ, nếu như nàng đồng ý giao ra đây thì bản tôn có thể hoàn toàn xé bỏ tờ giấy nợ kia."
"Có thật không? Ngài muốn cái gì?"
Tôn Tử Mạch nghe thế bỗng kích động, tờ giấy nợ đó bây giờ giống như là vòng kim cô đeo ở trên đầu của nàng vậy, bằng mọi giá Tô Tử Mạch cũng phải phá hủy tờ giấy nợ kia mới được.
Tầm mắt Dạ Ly Thần bỗng dời xuống bụng của Tô Tử Mạch, sau đó cười nhạt nói: "Bản tôn, muốn thai nhi ở trong bụng của nàng!"
Dạ Ly Thần vừa dứt lời, Tô Tử Mạch đã lắc đầu không thôi: "Không được! Những thứ khác có thể thương lượng, nhưng mà cái này thì nhất định không được, ngài đừng có mơ."
Dường như không hề có chút do dự nào cả, Tô Tử Mạch trực tiếp từ chối lời đề nghị này của Dạ Ly Thần.
Tuy rằng không biết phụ thân của đứa bé là ai, nhưng dù sao cũng đã nằm trong bụng của nàng hơn ba tháng rồi. Thân là một mẫu thân, lẽ nào Tô Tử Mạch có thể bán con ruột của mình?
Nhìn thấy Tô Tử Mạch từ chối thẳng thừng như thế, Dạ Ly Thần không chỉ không tức giận, xem ra còn giống như đang vô cùng vui vẻ.
Tô Tử Mạch hiện tại coi như cũng đã nhìn ra rồi, bàn chuyện giao dịch với loại người như Dạ Ly Thần đây rất khó mà thành công, tiếp tục phí sức lực còn không bằng rời đi kịp lúc.
Quay trở lại chăm chỉ tu luyện để nâng cao tu vi, đó mới chính là nguồn vốn lớn nhất trong việc đàm phán với Dạ Ly Thần.
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch cất lại chỗ vàng kia, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.
"Nàng đi đâu? Không ở lại thêm mấy ngày sao?"
Nhìn thấy Tô Tử Mạch muốn đi, Dạ Ly Thần theo bản năng nói ra lời giữ chân nàng lại.
Tô Tử Mạch cũng không quay đầu lại nói: "Không cần! Ở cùng với kẻ ngốc như ngài lâu quá ta sợ tổn thọ!"
Nhìn Tô Tử Mạch đi xa, Dạ Ly Thần nhịn không được khẽ lắc đầu, mình khó ở chung tới vậy sao?
Sau khi rời khỏi phủ đệ của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ như nào, chí ít thì lần này cũng đã miễn giảm được thời gian mười năm rồi.
Vậy cũng đã là một khởi đầu tốt, về sau nếu có cơ hội thì lại tìm Dạ Ly Thần giao dịch tiếp cũng tiện.
Tương lai còn dài, dù sao vẫn có cơ hội.
Tô Tử Mạch lấy hết toàn bộ một vạn lượng vàng từ chỗ của Nhạc Thăng ra.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch lập tức móc ra được nhiều vàng như thế, Dạ Ly Thần không nhịn nổi mà mỉm cười nhàn nhạt.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Tô Tử Mạch chỉ là nói mà thôi, không ngờ nàng lại thật sự lấy ra được nhiều vàng như thế ngay lập tức.
Tuy rằng trong mắt Dạ Ly Thần, chỗ vàng này không đáng là gì cả, nhưng với bá tánh bình thường mà nói thì chỗ vàng này có thể cho họ cuộc sống no ấm tới mấy đời.
Lúc này, Dạ Ly Thần không khỏi có chút ngạc nhiên. Dựa theo sự hiểu biết của hắn về Tô Tử Mặc, người này ở Tô gia hoàn toàn không được sủng ái, thậm chí còn chịu hết mọi sự bắt nạt.
Người của Tô gia nhất định không thể nào cho nàng nhiều vàng như thế, vậy chỗ vàng này là từ đâu mà ra?
Dạ Ly Thần theo bản năng tiến gần hai bước, cầm lấy một thỏi vàng lên xem.
Sau đó, sắc mặt Dạ Ly Thần đột nhiên thay đổi. Trên thỏi vàng này, hắn lại nhìn thấy một ký hiệu quen thuộc.
"Chỗ vàng này của nàng từ đâu mà ra?"
Dạ Ly Thần đột nhiên chất vấn Tô Tử Mạch, người kia không thèm đếm xỉa tới nói: "Ngài đừng có quan tâm chỗ vàng này của ta là từ đâu mà ra, nói tóm lại đống này không phải là giả, rốt cuộc ngài có đồng ý điều kiện khi nãy của ta không?"
Tô Tử Mạch chỉ một lòng muốn Dạ Ly Thần miễn giảm thời gian cho mình thôi, vốn dĩ không có để ý tới sắc mắt có chút khác lạ của Dạ Ly Thần.
Lúc này, Dạ Ly Thần đột nhiên nâng cao âm lượng lặp lại lần nữa, Tô Tử Mạch mới nhận thức được hình như người kia không vui cho lắm.
Nàng chỉ có thể trả lời: "Chỗ vàng này là ta kiếm lời được từ chuyện bán đan dược cho một hiệu thuốc."
"Kiếm lời? Kiếm lời như thế nào? Nàng bán đan dược gì?"
Dạ Ly Thần nhìn vào ký hiệu đó đã lập tức biết được chỗ vàng này là từ chỗ của Nhạc Thăng, Tô Tử Mạch hẳn là không ngờ được Dạ Ly Thần và Nhạc Thăng vậy mà lại có quen biết nhau.
Dạ Ly Thần cũng hiểu rất rõ tính cách của Nhạc Thăng, tiểu tử đó trứ danh là kẻ keo kiệt, rốt cuộc là mua đan dược gì mà lại có thể khiến hắn ta lập tức bỏ ra nhiều tiền như thế?
Tô Tử Mạch cũng nhìn thấy Dạ Ly Thần có hơi khác lạ, dáng vẻ dường như là đặc biệt để ý tới chuyện này vậy.
Nhưng mà để đạt được mục đích của bản thân, Tô Tử Mạch chỉ có thể nương theo mà đáp: "Lần trước trong trận thi đấu dành cho tân đệ tử ở điện Thần Dược, ta thắng được mười viên cửu phẩm tụ linh đan cao cấp, sau đó ta lập tức bán mấy viên đan dược này đi để kiếm tiền, nói như vậy ngài đã hài lòng chưa?"
Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch nói xong cũng không nhịn được mà chau mày, mười viên cửu phẩm tụ linh đan cao cấp chiếu theo giá cả thông thường trên thị trường thì chung quy cũng khoảng hai nghìn lượng vàng.
Hơn nữa dựa vào tính cách keo kiệt kia, Nhạc Thăng có thể cho Tô Tử Mạch hai trăm lượng vàng là đã quá lắm rồi, làm sao lại rộng rãi như thế mà cho nàng hẳn một vạn lượng vàng?
Với Nhạc Thăng mà nói, chuyện này không khác gì khoét một cái lỗ trên người của hắn ta để trực tiếp lấy máu vậy, chuyện như thế quả thật không thể nào xảy ra được.
Nhưng mà hiện thực bày ra trước mắt, Nhạc Thăng lại đột nhiên biến thành người khác đối xử với Tô Tử Mạch hào phóng như vậy, đến mức khó mà tin nổi.
Dạ Ly Thần dò hỏi: "Nàng có quan hệ gì với Nhạc Thăng? Tại sao hắn lại đối xử đặc biệt với nàng như vậy?"
"Hả? Làm sao ngài biết được ông chủ tiệm đan dược đó tên Nhạc Thăng?"
Nhìn thấy Dạ Ly Thần vừa mở miệng đã nói thẳng ra tên của Nhạc Thăng, Tô Tử Mạch không khỏi cả kinh.
Dạ Ly Thần lại bình tĩnh đáp: "Bản tôn và Nhạc Thăng có quen biết, nàng chỉ cần trả lời bản tôn là được."
Tô Tử Mạch nghe thế chỉ có thể thuật lại rạch ròi chuyện lúc trước tới cửa tiệm của Nhạc Thăng cùng chuyện đã xảy ra sau đó cho Dạ Ly Thần nghe.
Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch trình bày, hàng lông mày chau chặt lại. Nhạc Thăng lại đối xử với Tô Tử Mạch khác với tất cả mọi người như thế, trong lòng Dạ Ly Thần không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
Mãi cho tới lúc Tô Tử Mạch nói xong, Dạ Ly Thần lúc này mới lạnh lùng nói: "Bản tôn khuyên nàng hãy nên trả chỗ vàng này lại cho Nhạc Thăng, tên Nhạc Thăng này trước giờ hẹp hòi, trứ danh là kẻ keo kiệt, bây giờ lại bỗng đối xử hào phóng như thế với nàng chỉ e là có ẩn tình gì khác, nàng nhất định đừng sập bẫy hắn ta."
Dạ Ly Thần nói như thế cũng không khỏi khiến Tô Tử Mạch nhớ tới cảnh tượng lúc trước mình và Nhạc Thăng gặp mặt, mặc dù tướng mạo cùng cử chỉ của tên Nhạc Thăng kia có chút ẻo lả, nhưng mà cũng không có xấu tới mức như Dạ Ly Thần nói.
Hơn nữa, chỗ vàng này chính là hàng thật đúng giá, Tô Tử Mạch sẽ không ngu ngốc tới mức nôn lợi ích của mình ra đâu.
"Dạ Ly Thần, ngài đừng có ở đây mà giật dây, Nhạc công tử đối xử hẹp hòi với ngài đó là bởi vì ngài cả ngày đều trưng cái mặt lạnh lùng ra. Hắn ta rộng rãi với ta như vậy là bởi vì dung mạo ta xinh đẹp có mị lực, hai chúng ta không thể cùng đem ra so sánh được đâu."
Nhìn Tô Tử Mặc tự luyến như vậy, Dạ Ly Thần đang muốn phản bác nhưng nhìn chằm chằm vào ánh mắt đang nhìn đó của Tô Tử Mạch, hắn lại nuốt hết mấy lời định nói vào bụng.
Mấy lời mà Tô Tử Mạch nói kia hình như cũng không sai, chí ít thì theo nhận xét của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch đích thực là rất có mị lực.
"Ngài đừng cứ mãi bàn luận mấy chuyện này có được không, rốt cuộc là ngài có chịu thực hiện vụ giao dịch này với ta không?"
Dạ Ly Thần lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột: "Không đổi! Tiền tài thông thường không có bất cứ nghĩa lý gì với bản tôn, nhưng mà bản tôn đúng là có chút hứng thú với một thứ, nếu như nàng đồng ý giao ra đây thì bản tôn có thể hoàn toàn xé bỏ tờ giấy nợ kia."
"Có thật không? Ngài muốn cái gì?"
Tôn Tử Mạch nghe thế bỗng kích động, tờ giấy nợ đó bây giờ giống như là vòng kim cô đeo ở trên đầu của nàng vậy, bằng mọi giá Tô Tử Mạch cũng phải phá hủy tờ giấy nợ kia mới được.
Tầm mắt Dạ Ly Thần bỗng dời xuống bụng của Tô Tử Mạch, sau đó cười nhạt nói: "Bản tôn, muốn thai nhi ở trong bụng của nàng!"
Dạ Ly Thần vừa dứt lời, Tô Tử Mạch đã lắc đầu không thôi: "Không được! Những thứ khác có thể thương lượng, nhưng mà cái này thì nhất định không được, ngài đừng có mơ."
Dường như không hề có chút do dự nào cả, Tô Tử Mạch trực tiếp từ chối lời đề nghị này của Dạ Ly Thần.
Tuy rằng không biết phụ thân của đứa bé là ai, nhưng dù sao cũng đã nằm trong bụng của nàng hơn ba tháng rồi. Thân là một mẫu thân, lẽ nào Tô Tử Mạch có thể bán con ruột của mình?
Nhìn thấy Tô Tử Mạch từ chối thẳng thừng như thế, Dạ Ly Thần không chỉ không tức giận, xem ra còn giống như đang vô cùng vui vẻ.
Tô Tử Mạch hiện tại coi như cũng đã nhìn ra rồi, bàn chuyện giao dịch với loại người như Dạ Ly Thần đây rất khó mà thành công, tiếp tục phí sức lực còn không bằng rời đi kịp lúc.
Quay trở lại chăm chỉ tu luyện để nâng cao tu vi, đó mới chính là nguồn vốn lớn nhất trong việc đàm phán với Dạ Ly Thần.
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch cất lại chỗ vàng kia, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.
"Nàng đi đâu? Không ở lại thêm mấy ngày sao?"
Nhìn thấy Tô Tử Mạch muốn đi, Dạ Ly Thần theo bản năng nói ra lời giữ chân nàng lại.
Tô Tử Mạch cũng không quay đầu lại nói: "Không cần! Ở cùng với kẻ ngốc như ngài lâu quá ta sợ tổn thọ!"
Nhìn Tô Tử Mạch đi xa, Dạ Ly Thần nhịn không được khẽ lắc đầu, mình khó ở chung tới vậy sao?
Sau khi rời khỏi phủ đệ của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ như nào, chí ít thì lần này cũng đã miễn giảm được thời gian mười năm rồi.
Vậy cũng đã là một khởi đầu tốt, về sau nếu có cơ hội thì lại tìm Dạ Ly Thần giao dịch tiếp cũng tiện.
Tương lai còn dài, dù sao vẫn có cơ hội.