-
Chương 1416-1420
Chương 1416: Chim ưng tới
“Tiên sinh, ngài muốn ngồi phi thuyền lên trời ư? Không được, phi thuyền quá nguy hiểm!"
Lão Ưng còn chưa lên tiếng, Thiết Chùy đã không đồng ý trước rồi.
"Sao vậy, ngươi không tin kỹ thuật của Lão Ưng à?" Kim Phi hỏi ngược lại.
Lão Ưng nghe vậy, cũng nhíu lông mày, nhìn Thiết Chùy với vẻ mặt khó chịu.
"Tiên sinh, ý ta không phải vậy..." Thiết Chùy nói: "Chuyện tới nước này ta cũng không giấu ngài nữa, mấy ngày gần đây, bọn ta phát hiện mấy nhóm người khả nghi, mặc dù không chắc bọn họ có phải thích khách không, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng này!"
"Phát hiện người khả nghi?" Ngụy Đại Đồng nghe vậy không khỏi kinh sợ, sau đó bèn khuyên: "Tiên sinh, đã như vậy, hay là chúng ta đừng đi nữa?"
Đùa gì vậy, người đề nghị nghỉ ngơi ở đây là ông ta, cũng là ông ta đề nghị ngồi phi thuyền, nếu trong quá trình này Kim Phi gặp chuyện ngoài ý muốn, ông ta có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
"Kẻ ám sát còn có thể mọc cánh bay lên phi thuyền được cơ à?" Kim Phi không thèm bận tâm.
"Tiên sinh, chỉ sợ là bọn họ còn giấu chim ưng thôi." Thiết Chùy nói: "Ngài và Ngụy đại nhân cũng chưa từng học khóa huấn luyện nhảy dù, một khi bị chim ưng tấn công hoặc là gặp chuyện bất trắc thì rất nguy hiểm!"
"Vậy thì thi hành phương án số bảy!" Kim Phi lạnh giọng nói.
"Phương án số bảy?"
Thiết Chùy sửng sốt một lúc, sau đó ánh mắt sáng lên, gật đầu đồng ý: "Vâng!"
Lão Ưng sửng sốt một lúc, sau đó cũng hiểu ra.
Chỉ có Ngụy Đại Đồng vẫn chưa hiểu rõ, ngơ ngác hỏi: "Các ngươi đang nói gì vậy?"
"Ngụy đại nhân, ngài đi cùng chúng ta thì biết ngay!"
Kim Phi khẽ mỉm cười, xoay người đi về phía lều.
Ngụy Đại Đồng mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn vào theo.
...
Cách đó hơn bảy trăm thước, ở một nơi khó thấy trong đống đá, đang có một kẻ ám sát nấp ở trong đó, nhìn chằm chằm vào căn lều ở xa.
Khác với những kẻ ám sát khác, trong tay người này có một chiếc kính viễn vọng.
Bây giờ kỹ thuật làm thủy tinh ngày càng phát triển, kính viễn vọng đã không còn hiếm hoi như trước, rất nhiều đại đội trưởng, trung đội trưởng của nhân viên hộ tống có, thậm chí một ít đội trưởng tiểu đội lập được công cũng có.
Cũng giống cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, số lượng một khi đã nhiều, khó tránh khỏi xuất hiện tình huống đánh rơi và bị cướp.
Chiếc kính viễn vọng trong tay kẻ ám sát này, là do bọn chúng theo dõi một trung đội trưởng của nhân viên hộ tống, thừa dịp lúc đối phương nghỉ phép, một mình về quê, ám sát trung đội trưởng đó rồi giành lấy.
Để giết chết Kim Phi, tổ chức ám sát đưa kính viễn vọng cho Tiền tiên sinh phụ trách hành động lần này mượn.
Tiền tiên sinh không chỉ phân tích tính cách Kim Phi, còn phái người thu thập tài liệu về Ngụy Đại Đồng, phân tích tính cách ông ta.
Chỗ này là công trình then chốt, là hạng mục mà Ngụy Đại Đồng hết sức coi trọng và tự hào, Kim Phi muốn đến đập Đô Giang thì phải đi qua nơi gần đó, thế nên Tiền tiên sinh cho rằng khả năng cao Ngụy Đại Đồng sẽ khuyên Kim Phi tới nơi này, vì vậy Tiền tiên sinh đã phái người ẩn nấp trước ở xung quanh, còn cho kẻ ẩn nấp mượn chiếc kính viễn vọng duy nhất mà ông ta có.
Kẻ ẩn nấp trốn trước trong đống đá, sau đó đồng bọn xếp đống đá lại như cũ, hơn nữa nó cách đất trống cạnh hồ nước khoảng một dặm, lính trinh sát của nhân viên hộ tống cũng không phải là thần, không thể nào phát hiện kẻ ẩn nấp.
Nhưng ở khoảng cách này, kẻ ẩn nấp cho dù thấy Kim Phi cũng vô ích, hắn căn bản không có thủ đoạn nào làm bị thương Kim Phi được, chỉ có thể cầu nguyện Kim Phi sẽ ngồi phi thuyền.
Ở trên trời quan sát địa hình mới có thể thấy hết tất cả, thế nên Tiền tiên sinh suy đoán, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng rất có thể sẽ ngồi phi thuyền bay trên trời.
Điều khiến cho kẻ ẩn nấp kích động là, không bao lâu sau, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng quả nhiên đã mang theo dù đi ra khỏi lều.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Lão Ưng, hai người leo lên một chiếc phi thuyền.
Phi thuyền chậm rãi bay lên không, nhưng cũng không lên quá cao, mà bay lên mười mấy thước thì dừng lại.
Một lát sau, kẻ ẩn nấp lại thấy có thêm năm chiếc phi thuyền lần lượt bay lên không, bao vây chặt chẽ phi thuyền Kim Phi ngồi bên trong.
Như vậy, cho dù có chim ưng tới tấn công, cũng tấn công những phi thuyền khác trước, sẽ không tấn công được phi thuyền Kim Phi ngồi.
"Thật sự rất cẩn thận!"
Kẻ ẩn nấp thầm giễu cợt trong lòng, sau đó thận trọng chui ra từ trong đống đá, sau đó nhanh chóng chạy về hướng bắc dọc theo một con mương nhỏ cỏ dại mọc um tùm.
Sau khi chạy về hướng bắc khoảng bốn năm dặm, kẻ ẩn nấp mới dừng lại, chui vào một lò nung đất kín đáo.
Lò nung đất không lớn, còn khá tối, hai gã cao lớn vạm vỡ ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngồi trong góc là một người trung niên có chòm râu dê.
Kẻ ẩn nấp đi tới trước mặt người trung niên, nói với vẻ mặt cực kì kích động: "Tiền tiên sinh, ngài quả thật liệu sự như thần, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng quả nhiên đã ngồi lên phi thuyền rồi!"
Tiền tiên sinh nghe vậy, trong mắt lóe ra một tia sáng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: "Ngươi thấy rõ ràng rồi chứ?"
"Thấy rõ ràng rồi!" Kẻ ẩn nấp vỗ ngực nói: "Để bảo vệ bọn chúng, nhân viên hộ tống còn phái thêm năm chiếc phi thuyền hộ tống!"
"Tốt lắm!" Tiền tiên sinh gật đầu, nói với gã to lớn vạm vỡ bên trái: "Lục Giáp, đi xem thử đi!"
Gã to lớn cầm lấy kính viễn vọng từ trong tay kẻ ẩn nấp, bước ra khỏi lò.
Lúc này phi thuyền đã bay lên không, không cần kính viễn vọng cũng có thể nhìn thấy bóng dáng và trận hình của phi thuyền, đúng như kẻ ẩn nấp nói.
Sau khi gã to lớn trở về đã nói tình hình hắn thấy cho Tiền tiên sinh.
Tiền tiên sinh gật đầu, nhìn về phía một gã to lớn khác: "Lục Ất, đi đi!"
Một gã to lớn khác thi lễ, đứng dậy rời khỏi lò đất.
Chạy hơn một dặm dọc theo con mương phía sau lò đất, Lục Ất lại chui vào một ngôi nhà tranh bỏ hoang, một lát sau mang theo lồng chim bồ câu đi ra.
Sau khi mở lồng ra, bồ câu đưa thư xòe ra mấy cái cánh, bay về hướng bắc.
Mười phút sau, trên bầu trời phía bắc xuất hiện bảy chấm đen nhỏ, bay vút về phía phi thuyền!
Ở cửa lò đất, kẻ ẩn nấp vẫn luôn chú ý trên bầu trời, nhanh chóng phát hiện những chấm đen nhỏ, kích động hô: "Tiền tiên sinh, chim ưng tới rồi!"
Tiền tiên sinh vẫn luôn giữ bình tĩnh, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, sau đó cũng chắp tay sau lưng đi ra khỏi lò đất, ngẩng đầu nhìn lên trời cùng với kẻ ẩn nấp và Lục Giáp.
"Tiền tiên sinh, nghe nói nhân viên hộ tống đã tìm ra biện pháp đối phó chim ưng, biện pháp này của chúng ta có ổn không?" Kẻ ẩn nấp hỏi.
"Biện pháp đối phó chim ưng của bọn chúng, chỉ là tự nổ phi thuyền để một mạng đổi một mạng với chim ưng thôi!"
Tiền tiên sinh nói: "Bọn chúng chỉ có sáu phi thuyền, mà chúng ta có bảy con chim ưng, cho dù một đổi một, bọn chúng cũng không hơn được chúng ta, hơn nữa phi thuyền của chúng cách nhau quá gần, một khi có phi thuyền tự phát nổ, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến những phi thuyền khác, nói không chừng chim ưng của chúng ta còn chưa dùng hết, bọn họ đã tự nổ chết phe mình!"
"Ha ha, Kim Phi mà chết, chúng ta sẽ được trở về ngay!" Lục Giáp kích động nắm quả đấm lại.
Trước khi ám sát Kim Phi, bọn họ đã được phái đến Tây Xuyên, đã ở trong núi suốt mấy tháng.
Trong mấy tháng này, bọn họ không dám đi lại ở đâu cả, càng không dám đi thanh lâu hay tiệm rượu, mỗi ngày chỉ ngồi phơi nắng đợi ở trong núi, sắp kiệt sức cả rồi.
Nếu như Kim Phi chết, nhiệm vụ của bọn họ coi như đã hoàn thành, sau khi trở về sẽ có một khoản tiền thưởng cực lớn, đủ để bọn họ tiêu xài đến hết đời rồi.
Trong lúc Lục Giáp và kẻ ẩn nấp đang mơ mộng về những ngày tốt đẹp sau này, chim ưng cũng càng ngày càng gần phi thuyền.
Chương 1417: Phương án số 7
"Địch tấn công!"
"Phía chính Bắc có chim ưng!"
"Khốn kiếp, bọn chúng vẫn dám đến!"
Trên phi thuyền, các phi công thấy chim ưng, có người cuống cuồng, cũng có người tức giận.
Mỗi lần chim ưng xuất hiện, thì nhất định phải để khinh khí cầu hoặc phi thuyền tự phát nổ để nổ chết chim ưng.
Tự phát nổ không chỉ có nghĩa là tất cả nhân viên phi hành đoàn trên khinh khí cầu và phi thuyền phải nhảy dù, mà còn có nghĩa là chiếc phi thuyền hoặc khinh khí cầu này sẽ biến mất.
Bởi vì tác chiến kiểu này, nhảy dù đã thành mục huấn luyện trọng điểm của phi công và nhân viên phi hành đoàn, bọn họ không sợ nhảy dù, chỉ thấy tiếc phi thuyền và khinh khí cầu.
Đối với phi công, vì một con gia cầm mà phí phạm một chiếc phi thuyền chi phí đắt đỏ, thật sự quá bất lợi rồi.
Nhưng cách này trước mắt là biện pháp duy nhất có thể đối phó việc chim ưng tấn công phi thuyền, thế nên cho dù thấy tiếc cỡ nào, các phi công vẫn phải làm theo kế hoạch tác chiến đã bàn xong trước khi cất cánh, điều chỉnh đội hình bay.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, đột nhiên thấy một chùm pháo hoa nổ giữa không trung.
Pháo hoa được bắn ra từ phi thuyền của Lão Ưng, có ý ra hiệu yêu cầu tất cả phi thuyền bay thấp xuống.
"Chim ưng cũng sắp tới rồi, lúc này bay thấp xuống làm gì?"
"Tiên sinh và Ngụy đại nhân đang ở trên chiếc phi thuyền của Lão Ưng đúng không, sao bọn họ vẫn chưa nhảy dù?"
"Lão Ưng đang làm gì?"
Trên những phi thuyền khác, sau khi phi công thấy pháo hoa, cũng không hiểu chuyện gì.
Nhưng quân nhân coi việc nghe theo mệnh lệnh là bổn phận, mặc dù Lão Ưng bị giáng chức rồi, không còn là đại đội trưởng của họ nữa, nhưng bọn họ đều biết, Kim Phi đang ở trên chiếc phi thuyền đó.
Thế nên mặc dù vẫn thấy khó hiểu, các phi công vẫn làm theo lệnh, nhanh chóng bay thấp xuống.
Chiếc phi thuyền bay gần phía Bắc nhất, tốc độ hạ xuống chậm nhất, phi công và những nhân viên phi hành đoàn khác lại kiểm tra túi thuốc nổ lần nữa rồi mở dù trên lưng ra, chuẩn bị sẵn sàng để nhảy dù.
Khi chim ưng càng lúc càng gần, sắp tới gần chiếc phi thuyền này rồi, các phi công đột nhiên thấy trên thân con chim ưng bay ở phía trước tuôn ra một đống máu, giống như bị người ta đá giữa không trung, lăn lộn trên cao hơn một thước, sau đó rơi thẳng xuống dưới.
Sau đó, các phi công dường như nghe được một tiếng động nhỏ.
"Chuyện gì vậy?"
"Hình như là âm thanh của súng kíp."
Phi công và nhân viên phi hành đoàn bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc bọn họ còn đang sững sờ, con chim ưng thứ hai cũng bị bắn trúng, cũng giống con thứ nhất, đầu tiên là lộn lên phía trên hơn hai thước, sau đó rơi xuống.
"Tiểu đội trưởng, ngươi nhìn bên kia đi!"
Tay ngắm cầm kính viễn vọng trên tay, chỉ xuống bên dưới hét lên: "Bãi cỏ bên phía Tây Bắc kìa!"
Phi công và những nhân viên phi hành đoàn khác vội vàng cầm kính viễn vọng lên, nhìn về phía mà tay ngắm chỉ.
Chỉ thấy bên bãi cỏ phía Tây, có một binh lính nữ mặc quần áo ngụy trang, đang nâng một cây súng dài, hướng về phía bầu trời xa xăm.
"Là A Quyên muội muội!"
Một nhân viên phi hành đoàn kích động hét lên
"A Quyên là ai?" Phi công hỏi.
"Là nữ công nhân của xưởng sản xuất xà phòng núi Thiết Quán, bây giờ là cận vệ của Tả trưởng xưởng, trước kia lúc ta làm việc ở núi Thiết Quán có quen biết cô ấy!"
Nhân viên phi hành đoàn cao giọng nói.
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, A Quyên lại bắn thêm hai phát súng, lần lượt bắn hạ thêm hai con chim ưng.
Những con chim ưng khác rốt cuộc cũng kịp phản ứng, không còn đoái hoài gì tới việc tấn công phi thuyền nữa, dưới sự thúc đẩy của bản năng sinh tồn, bay đi tứ phía.
Nhưng lúc này bọn chúng có muốn bay đi cũng đã muộn.
Trên mặt đất, A Quyên bắn lần lượt từng phát súng, ba con chim ưng cuối cùng cũng lần lượt rơi xuống đất.
Kẻ địch phái ra bảy con chim ưng, không con nào chạy thoát, tất cả đều bỏ mạng trong tay A Quyên.
"Trong tay A Quyên cô nương là súng kíp sao?"
"Nhìn hình dáng thì có lẽ vậy, chỉ là không giống súng kíp trước kia chúng ta thấy."
"Còn cần ngươi nói sao, súng kíp trước kia không thể bắn cao được như vậy, bằng không trước kia chúng ta đã không bị động như thế!"
"Không chỉ bắn rất cao, còn bắn chính xác, gần như là một người một súng!"
"Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra sao, loại súng này nạp đạn rất nhanh, một mình A Quyên cô nương nạp đạn còn nhanh hơn ba người nạp lúc trước!"
"Tại sao tiên sinh không lấy cây súng kíp này ra sớm hơn một chút, chúng ta đã không cần lãng phí nhiều khinh khí cầu như vậy!"
"Ngươi có bị ngốc không, đây nhất định là súng kíp tiên sinh mới tạo ra, nếu trước kia đã có, ở kênh Hoàng Đồng, chúng ta còn phải chết nhiều người như vậy sao?"
"Nghe nói tiên sinh vừa trở lại từ phía Bắc đã lao vào phòng thí nghiệm, chắc là để tạo ra cây súng này đó!"
"Ha ha ha, tiên sinh rốt cuộc cũng đã tạo ra vũ khí có thể bắn chết chim ưng, sau này chúng ta có thể tự do bay trên trời, không cần sợ chim ưng nữa rồi!"
"Tiên sinh uy vũ!"
Trên bầu trời, khuôn mặt của không ít phi công và nhân viên phi hành đoàn đều kích động đến đỏ bừng.
Từ sau khi chim ưng xuất hiện, bọn họ luôn rất bực bội, dù là sau đó có biện pháp tự phát nổ, vẫn rất bực bội.
Mãi tới bây giờ, nhìn từng con chim ưng lần lượt bị A Quyên bắn hạ, các phi công rốt cuộc cũng ý thức được, những chuỗi ngày lo lắng sợ hãi của bọn họ đã kết thúc!
Trong doanh trại cách đó mấy dặm, Kim Phi cũng kích động nắm chặt tay lại, buông kính viễn vọng xuống.
Ngụy Đại Đồng bên cạnh nói với vẻ mặt vô cùng khâm phục: "Tiên sinh đúng là liệu sự như thần!"
Đội Chung Minh đã sớm biết đến sự tồn tại của tổ chức ám sát, sao có thể không chuẩn bị gì?
Cái gọi là phương án số bảy, chính là cho người khác giả làm Kim Phi, dụ sát thủ đang nấp trong bóng tối ra.
Vừa rồi hai người ngồi lên phi thuyền của Lão Ưng không phải là Kim Phi và Ngụy Đại Đồng, mà là hai nhân viên hộ tống mặc quần áo của bọn họ.
Hai người nhân viên hộ tống kia là do Thiết Chùy chọn, dáng người cũng gần giống Kim Phi, mặc quần áo của Kim Phi vào, lại đeo thêm mặt nạ, kẻ ẩn nấp cách đó mấy dặm căn bản không phân biệt được, thành công mắc câu.
"Cũng không biết Lão Ưng có phát hiện được vị trí sát thủ không!"
Kim Phi nhỏ giọng nói.
Mục tiêu của phương án số bảy không chỉ là mấy con chim ưng, mà là sát thủ phía sau chim ưng.
Nhưng sát thủ của tổ chức ám sát cũng vô cùng cẩn thận, Kim Phi cũng không chắc có thể tìm được đối phương không.
Kết quả là y vừa dứt lời đã thấy phi thuyền Lão Ưng lái rời khỏi đội bay, bay về phía Bắc!
"Lão Ưng lại muốn làm gì?"
"Đừng quan tâm, theo sau, bảo vệ tiên sinh!"
Trên những phi thuyền khác, các phi công cũng chú ý tới sự bất thường của Lão Ưng, vội bay về hướng Bắc theo phi thuyền của Lão Ưng.
Trên mặt đất cách đó mấy dặm, Tiền tiên sinh và mấy tử sĩ cũng nhìn thấy chim ưng bị bắn chết.
Trái với sự kích động của phi công, tâm trạng của tất cả bọn họ đều cực kì nặng nề!
"Bọn họ dùng yêu thuật gì, chim ưng đang bay bình thường, sao đột nhiên lại chết?"
Kẻ ẩn nấp tự lẩm bẩm với vẻ mặt sửng sốt.
Cung nỏ hạng nặng bắn, dù sao cũng có thể thấy mũi tên, nhưng đạn của súng trường nạp sau quá nhỏ, bọn họ lại cách quá xa, từ chỗ bọn họ căn bản không thể nào thấy được bóng dáng của đạn.
Trong mắt bọn họ, chim ưng đang bay bình thường đột nhiên chết.
Đây không phải là yêu thuật thì là gì?
Tiền tiên sinh không nói gì, nhưng sắc mặt cũng tối sầm.
Chương 1418: Xảo quyệt
Làm mưu sĩ, Tiền tiên sinh hiểu nhiều hơn, nghĩ cũng nhiều hơn phi công và kẻ ẩn nấp.
Tốc độ Kim Phi nổi dậy quá nhanh, chuyện này khiến căn cơ của Kim Phi có hơi bất ổn, nhưng Kim Phi lại làm được lượng lớn vũ khí kiểu mới trong thời gian rất ngắn, cũng khiến kẻ địch của y bị đánh cho trở tay không kịp.
Đặc biệt là tổ hợp phi thuyền và lựu đạn, chính là thứ khó giải quyết đối với kẻ địch của Kim Phi.
Có phi thuyền, nhân viên hộ tống hoàn toàn chiếm cứ quyền chủ động chiến tranh.
Muốn đánh thì đánh, không muốn thì có thể rút lui bất cứ lúc nào, kẻ địch muốn đuổi theo cũng không có cách nào đuổi được.
Cho nên khi Đông Man dùng chim ưng khắc chế phi thuyền, tất cả kẻ địch của Kim Phi đều cổ vũ.
Bởi vì chim ưng phá vỡ thần thoại của phi thuyền và khinh khí cầu, buộc nhân viên hộ tống không thể không tác chiến trên mặt đất.
Mặc dù nhân viên hộ tống ở trên mặt đất vẫn chiếm ưu thế vũ khí, nhưng kẻ địch của Kim Phi rất nhiều, nội tình của kẻ địch cũng rất sâu.
Nếu như không có lực lượng trên không trung tham dự, bọn họ có thể liên hợp lại, dùng chiến thuật biển người san bằng sự chênh lệch vũ khí.
Tứ hoàng tử và Tấn vương đã phái sứ giả, liên hợp với Đảng Hạng, Đông Man và gia tộc quyền quý, quyền thế các nơi để trao đổi việc này.
Dưới áp lực của Xuyên Thục, kẻ địch của Kim Phi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể liên hợp lại.
Nhưng bọn họ còn chưa đàm phán cụ thể điều khoản hợp tác thì bên phía Kim Phi đã tìm được biện pháp đối phó với chim ưng.
Trong mắt kẻ ẩn nấp, khẩu súng này xuất hiện đã khiến hành động lần này thất bại, nhưng Tiền tiên sinh lại ý thức được, sau khi khẩu súng này xuất hiện, chim ưng không thể gây uy hiếp với phi thuyền nữa, khinh khí cầu và phi thuyền của Xuyên Thục lại có thể tung hoành trên bầu trời.
Trước đó Kim Phi bị chèn ép nhiều mặt, tổn thất nặng nề, hiện giờ có cơ hội phản kích, chỉ sợ sẽ nhanh chóng ra tay.
Thế cục của Đại Khang cũng có thể sẽ thay đổi một lần nữa vì sự xuất hiện của khẩu súng này.
Ngay khi Tiền tiên sinh còn đang đắm chìm trong rung động do súng trường mang đến, lại nghe thấy kẻ ẩn nấp nói: "Tiên sinh, sao phi thuyền lại bay về phía chúng ta thế?"
Tiền tiên sinh ngẩng đầu nhìn lên, đúng thế, phi thuyền đang bay về phía bọn họ.
"Không hay rồi, bọn hắn phát hiện nơi này rồi!" Tiền tiên sinh biến sắc: "Mau rút lui!"
"Sao bọn hắn lại phát hiện ra nơi này?" Lục Giáp quay đầu nhìn về phía kẻ ẩn nấp: "Có phải là thằng nhóc nhà bán đứng chúng ta không?"
"Ta không có!" Kẻ ẩn nấp nhanh chóng nhấc tay thề: "Tiền tiên sinh, ta dùng mạng của mình để thề với ngài, ta không bán đứng các ngươi!"
"Ta biết ngươi không làm phản, nhưng ngươi hẳn đã sớm bị nhân viên hộ tống để mắt tới rồi!"
Tiền tiên sinh nói: "Bọn hắn không hề động tới ngươi, là vì cố ý thả ngươi đi, để ngươi tới tìm chúng ta!"
"Nhân viên hộ tống đáng chết, quá hèn hạ!" Kẻ ẩn nấp tức giận cắn răng mắng.
Lục Giáp cũng gấp gáp hỏi thăm: "Tiền tiên sinh, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Nơi này đã bị phát hiện, không có cách khác, chia nhau ra chạy trốn đi, có thể chạy thoát hay không thì phải tự xem mình rồi!"
Tiền tiên sinh nói: "Nhân lúc phi thuyền còn chưa tới, tất cả đi nhanh lên chút đi, nếu như có thể chạy thoát thì tập hợp ở núi Hắc Ngưu!"
"Tiền tiên sinh, chúng ta đi rồi thì ngài phải làm sao bây giờ?" Lục Giáp và kẻ ẩn nấp hỏi.
“Ta lớn tuổi rồi, đi đứng cũng không tiện, không chạy thoát được." Tiền tiên sinh bất đắc dĩ nói: "Các ngươi đi đi, không cần phải để ý đến ta, nếu như các ngươi có thể chạy thoát, tiện thể giúp ta chăm sóc con trai một chút, nếu không tiện thì thôi!"
"Tiền tiên sinh, ngài yên tâm, sau này con trai của ngài chính là con trai của ta, chỉ cần ta có một miếng ăn, thì sẽ không để nó bị đói!"
Kẻ ẩn nấp ôm quyền với Tiền tiên sinh, quay người tiến vào bụi cỏ.
"Tiên sinh, bảo trọng!"
Lục Giáp ngẩng đầu nhìn phi thuyền càng ngày càng gần, cũng thi lễ với Tiền tiên sinh một cái, sau đó rời đi.
Tiền tiên sinh nhìn hai người chạy xa, lúc này mới quay về lò gạch.
Trong lò gạch trống rỗng, chỉ có một đám cỏ dại ở góc hẻo lánh, là do nạn dân lúc trước trốn ở đây để lại, cũng sắp mục nát rồi.
Tiền tiên sinh không để ý đến đám cỏ dại, mà đi đến rìa lò gạch, tìm tòi trên mặt đất một chút, dùng ngón tay móc ra một đầu dây từ trong đất.
Kéo theo đầu dây một phát, một tấm ván gỗ bị nhấc lên, lộ ra một đường hầm đen nhánh.
Nếu như Lục Giáp ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc nhảy dựng lên.
Trước khi Tiền tiên sinh đến, ông ta đã sớm kiểm tra lò gạch một lượt, nhưng lúc đó sự chú ý của ông ta đều đặt trên đám cỏ dại, hoàn toàn không phát hiện có đường hầm bí mật ở đây.
Tiền tiên sinh tiến vào trong đường hầm, sau đó thả tấm ván xuống, bò lên theo đường hầm.
Còn kẻ ẩn nấp và Lục Giáp, chỉ là quân cờ mà Tiền tiên sinh ném ra để thu hút sự chú ý của phi thuyền mà thôi.
Tiền tiên sinh đoán rất đúng, thật ra khi kẻ ẩn nấp vừa chạy từ đống đá sụp này ra, Lão Ưng đã phát hiện hắn rồi, nhưng mà kẻ ẩn nấp chỉ là con tôm nhỏ, Lão Ưng không đánh cỏ động rắn, mà cố ý thả hắn đi.
Trên đường kẻ ẩn nấp đi đến lò gạch, vẫn luôn vô cùng cẩn thận, cố gắng che giấu chính mình, nhưng Lão Ưng ở trên trời nhìn từ trên cao xuống, thấy rõ ràng tất cả.
Không chỉ kẻ ẩn nấp, mà cả Lục Ất rời đi trước đó, Lão Ưng cũng thấy rất rõ ràng.
Nhưng lúc ấy chim ưng còn chưa xuất hiện, Lão Ưng không quan tâm bọn họ.
Hiện giờ chim ưng đã bị đánh chết, cũng đến lúc thu lưới rồi.
Lão Ưng phát hiện kẻ ẩn nấp và Lục Giáp chia nhau chạy trốn thì cười khẩy, bắn ra một mũi tên lệnh về phía vị trí hai bọn họ chạy trốn.
Lúc này phi thuyền khác cũng nhìn thấy kẻ ẩn nấp và Lục Giáp chạy trốn, cuối cùng cũng hiểu mục đích của Lão Ưng, không cần Lão Ưng hạ lệnh, đã có hai chiếc phi thuyền chia ra đuổi theo hai người.
Trong trại, Kim Phi cũng đã nhìn thấy mũi tên lệnh, quay đầu nhìn về Thiết Chùy liếc mắt ra hiệu một cái.
Thiết Chùy hiểu ý, bước nhanh ra khỏi lều vải.
Một lát sau, mấy binh lính nữ vác súng kíp cưỡi ngựa chạy ra ngoài, chạy như điên đến chỗ phi thuyền.
Truy kích kẻ ẩn nấp trên phi thuyền, lúc đầu phi công định hạ thấp độ cao, để nhân viên hộ tống hạ xuống đuổi bắt kẻ ẩn nấp, phát hiện đội súng kíp cưỡi ngựa tới thì bỏ đi ý nghĩ này, tại không trung chằm chằm chết ẩn núp người, chỉ dẫn phương hướng cho đội kỵ binh.
Hai cái chân sao có thể chạy nhanh hơn phi thuyền và chiến mã được? Hơn nữa xung quanh đây đều là đất bằng, kẻ ẩn nấp không có chỗ nào để trốn, rất nhanh đã bị đội kỵ binh đuổi kịp, bao vây lại.
Kẻ ẩn nấp thấy không thể trốn thoát, nên quay người lao về phía binh lính nữ, trước khi chết muốn lôi kéo thêm một nữ công nhân làm đệm lưng.
Đáng tiếc bây giờ các binh lính nữ rất có kinh nghiệm đối phó với tử sĩ, kẻ ẩn nấp chưa kịp tới gần, một nữ công nhân cách hắn gần nhất đã nâng súng kíp lên, bóp cò.
Nhưng trước khi nổ súng, họng súng của nữ công nhân đột nhiên hướng xuống thấp một chút.
Sau một tiếng súng vang, hai chân kẻ ẩn nấp đồng thời tuôn ra sương máu, đầu đập trên mặt đất, dưới tác dụng của quán tính, trượt về phía trước mấy mét mới dừng lại.
Hắn còn chưa xoay người, lại có mấy nữ công nhân lấy nỏ ra, nhắm ngay cánh tay kẻ ẩn nấp.
Cao thủ cả đời, cứ thế bị các nữ công nhân phế bỏ tứ chi, nằm rạp trên mặt đất, thậm chí không lật nổi người.
Một bên khác, đãi ngộ của Lục Giáp cũng không kém là bao, bị các nữ công nhân dùng lưới đánh cá bắt sống.
Còn có một đội nữ công nhân bao vây lò gạch dưới sự chỉ huy của Lão Ưng.
Thanh Diên dẫn theo đoàn ca múa đi tham gia náo nhiệt.
Các cô tạo ra một vở kịch căn cứ theo trận chiến thủ thành thành Du Quan, vừa đưa ra, lập tức được quan tâm nồng nhiệt.
Chuyện xưa bắt đầu từ khi Trương Lương và Lưu Thiết dẫn theo binh lính nữ đi cướp đoạt thành Du Quan, mãi cho đến khi Kim Phi mang binh tiếp viện cho Lưu Thiết mới kết thúc.
Lúc ấy, số nhân viên hộ tống và binh lính nữ đi theo Trương Lương đến thành Du Quan có khoảng chừng mấy ngàn người, nhưng cuối cùng đến khi chiến đấu kết thúc, chỉ còn tám trăm người còn sống.
Binh lính nam gần như đều tử trận, trong tám trăm người sống sót, gần như tất cả đều là binh lính nữ.
Chương 1419: Chôn vùi
Tiền tiên sinh rút lui rất vội, chỉ kịp đậy tấm ván lại rồi chạy ngay, nhóm nữ công nhân vào lò đất, liếc mắt đã tìm thấy mật đạo.
Tiểu đội trưởng đốt một cây đuốc rồi đưa xuống, phát hiện bên dưới không có người, quay đầu phân phó: "Tú Mai, ngươi và ta đi xuống xem thử, Tản Nhi ngươi dẫn những người khác phòng thủ chỗ này!"
"Đội trưởng nhớ cẩn thận!" Đội phó trả lời, sắp xếp hai người phòng thủ cửa.
Tiểu đội trưởng dẫn Tú Mai nhảy vào mật đạo.
Mật đạo chỉ cao một thước rộng một thước, phải gập cả người, tiểu đội trưởng cầm cây đuốc bằng tay trái, tay phải cầm súng kíp đã nạp đạn, chống hai khuỷu tay xuống đất, bò về phía trước.
Mỗi lần súng kíp bắn ra là nổ cả một vùng, nếu nổ súng ở nơi chật hẹp như ở đây, người trước mặt muốn tránh cũng không có chỗ nấp, Tú Mai ở phía sau sợ vô tình khiến tiểu đội trưởng bị thương, nên đeo súng kíp vào ngang hông, gỡ nỏ cầm tay xuống cầm trên tay.
Hai người dọc theo mật đạo lần lượt bò về phía trước.
Bò về phía trước khoảng hơn một trăm thước, tiểu đội trưởng bò phía trước đột nhiên cảm thấy khuỷu tay đang đè lên thứ gì.
Một giây kế tiếp, đất bùn trên đỉnh đầu sụp xuống, trực tiếp chôn vùi tiểu đội trưởng!
"Đội trưởng!" Tú Mai ở phía sau hét to, muốn đến đào tiểu đội trưởng ra, nhưng phát hiện sự sụp đổ vẫn đang tiếp tục, sợ trắng cả mặt.
Lối đi chật hẹp, căn bản không kịp quay đầu, Tú Mai chỉ có thể chống cả tay chân xuống đất bò lùi về phía sau.
Nhưng tốc độ sụp đổ quả thực quá nhanh, Tú Mai căn bản không lùi kịp, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía sau cao giọng hét lên: "Tản Nhi! Cứu mạng!"
Vừa hô xong, Tú Mai cũng bị đất bùn sụp xuống chôn vùi.
Đội trưởng và Tú Mai cũng chỉ vừa mới bò tới cách đó hơn một trăm thước, lúc Tú Mai kêu tiếng đầu tiên đội phó Tản Nhi canh giữ ở cửa động đã nghe thấy ngay, cầm cây đuốc bên cạnh lên nhảy xuống cửa hang, theo mật đạo đi vào trong.
"Đinh Đinh, Lương Nhi, các ngươi giữ cửa, những người khác theo ta xuống!"
Đội trưởng đội phó đều đi xuống rồi, một nữ công nhân hơi lớn tuổi chủ động tiếp quyền chỉ huy, để lại hai nữ công nhân giữ cửa, chuẩn bị dẫn nhóm nữ công nhân còn lại đến chi viện.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp nhảy xuống miệng mật đạo đã nghe thấy tiếng của đội phó Tản Nhi: "Mật đạo sắp sụp rồi, mau lùi lại!"
Mới vừa hô xong, tiếng của đội phó liền biến mất, sau đó mật đạo cũng sụp đổ đến vị trí cửa động.
Lúc trước nghe thấy Tú Mai kêu cứu, người ở phía trên đều tưởng các cô ấy bị tấn công, bây giờ mới biết, hóa ra không phải bị tấn công, mà là mật đạo sụp đổ.
"Tản Nhi, cố gắng lên!"
Nữ công nhân lớn tuổi hét lên, dẫn đầu nhảy vào mật đạo, không có xẻng nên dùng hai tay đào đất bùn thật nhanh.
Những nữ công nhân khác cũng nhảy xuống theo.
Nhưng không gian bên dưới quá nhỏ, nhiều người căn bản không di chuyển được, chỉ có thể để lại hai người, những người khác nhảy lên trước.
Cũng may Tản Nhi vẫn chưa leo quá xa, không lâu sau Đinh Đinh đã đào đến gót chân cô ấy.
"Lâm tỷ tỷ, ở chỗ này!" Đinh Đinh kêu lên, cùng nữ công nhân lớn tuổi nắm lấy cổ chân Tản Nhi, dùng sức kéo được Tản Nhi ra ngoài.
Tản Nhi lúc này đã bị đè đến nỗi sắc mặt tím tái, sau khi được kéo ra ngoài, cô ấy nằm trên đất thở hổn hển.
Mới vừa hồi phục lại tinh thần, Tản Nhi đã nhớ tới đội trưởng và Tú Mai, gắng gượng nói: "Mau, đi cứu đội trưởng và Tú Mai!"
Thật ra thì không cần cô ấy nói, sau khi Đinh Đinh và Lâm tỷ tỷ kéo Tản Nhi ra ngoài, hai nữ công nhân khác đã ngay lập tức nhảy xuống mật đạo, bắt đầu đào đất.
Nhưng đào đất bằng tay không quá chậm, đào mãi đào mãi, lòng của hai người đã lạnh rồi.
Tản Nhi chỉ bị chôn một lúc, sau khi được đào lên đã biến thành dáng vẻ thế kia, đội trưởng và Tú Mai không biết bị chôn ở chỗ nào, tốc độ các cô ấy đào đất chậm như vậy, đợi đến khi tìm được, hai người họ có thể còn sống sao?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hai người cũng không dám dừng, luôn đào đất không ngừng.
Lâm tỷ tỷ giao phó Đinh Đinh trông coi Tản Nhi, bản thân thì lại nhảy xuống mật đạo lần nữa.
"Không được, đào như vậy thì chậm quá!" Lâm tỷ tỷ ngẩng đầu hét lên với bên ngoài: "Thông báo cho phi thuyền, bảo bọn họ đưa vài cái xẻng và ki tới, ngoài ra nhớ kêu thêm một số người tới trợ giúp!"
Đội súng kíp của nữ công nhân phải mang theo quá nhiều trang bị, quả thực không còn chỗ mang theo dụng cụ đào đất.
Nhưng phi thuyền phải tiếp thêm nhiên liệu cho máy hơi nước, không thể thiếu xẻng và xúc.
"Vâng!" Đinh Đinh trả lời, chạy ra ngoài, vẫy lá cờ nhỏ về phía bầu trời.
Lúc này Lão Ưng lãnh đạo phi thuyền lơ lửng ngay phía trên lò đất, thấy Đinh Đinh dùng cờ hiệu truyền tin, khẽ cau mày, nhưng vẫn ra lệnh phi thuyền hạ thấp xuống.
Khi hạ cánh xuống còn cách mặt đất có mười mấy thước, phi thuyền dừng hạ xuống.
"Lão Ưng đại ca, đội trưởng và Tú Mai bị chôn trong mật đạo rồi, huynh mau ném xẻng và ki trên phi thuyền xuống đi!"
Đinh Đinh ngẩng đầu hét lên.
"Sao lại bị chôn trong mật đạo rồi?"
Lão Ưng buồn bực trong lòng, nhưng vẫn nhanh chóng ném xẻng và xúc xuống, sau đó tự mình leo xuống bằng sợi dây.
Vào lò đất, hỏi sơ qua tình hình, Lão Ưng nhanh chóng chạy trở về, gọi mấy nam nhân viên hộ tống xuống hỗ trợ, đồng thời bảo phi thuyền nhanh chóng đi thông báo cho Kim Phi.
Trong doanh trại, Kim Phi và Thiết Chùy vẫn đang xem xét lại lần hành động này.
"Tiên sinh, tổng thể lần hành động này coi như rất thành công, không chỉ thành công làm sát thủ mai phục thất bại, còn thuận tiện giải quyết mấy con chim ưng!"
Thiết Chùy có chút tiếc nuối: "Nhưng để lộ súng trường rồi, sau này lúc cần bắn chim ưng của bọn họ sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa."
Kim Phi nghe xong thì lắc đầu: "Không, là ta cố ý để lộ đấy."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta muốn cho tổ chức ám sát biết chúng ta có cách để đối phó chim ưng, truyền tin tới Đông Man, Đảng Hạng giúp chúng ta thì càng tốt."
Kim Phi giải thích: "Như vậy, cũng sẽ chấm dứt ý nghĩ phái chim ưng quấy rối của bọn họ, sau này phái phi thuyền đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ cũng sẽ an toàn hơn chút."
"Ta biết rồi, tiên sinh muốn hù dọa bọn họ!" Thiết Chùy trong nháy mắt đã hiểu ý.
Là cận vệ của Kim Phi, Thiết Chùy biết hiện tại súng trường vẫn chưa có cách để sản xuất hàng loạt, cũng chưa có cách nào để trang bị cho mỗi phi thuyền một cây.
Nhưng kẻ địch không biết chuyện này, nếu như tin tức của nơi này truyền đi, kẻ địch rất có thể sẽ cho rằng tất cả phi thuyền đều đã trang bị súng trường, từ đó không phái chim ưng đến tìm chết nữa.
Đối với phi thuyền thì đúng là an toàn hơn.
Sau này chờ đến lúc kẻ địch phát hiện ra, nói không chừng bọn họ đã có thể sản xuất súng trường hàng loạt rồi.
Đến lúc đó nếu lên kế hoạch cẩn thận, nói không chừng còn có thể phản công lần nữa.
Nghĩ tới đây, Thiết Chùy không khỏi giơ ngón tay cái với Kim Phi, đang chuẩn bị khen Kim Phi đôi câu, bỗng thấy một nữ công nhân cưỡi ngựa chiến, chạy như điên tới.
Nữ công nhân này thuộc đội súng kíp, các cận vệ của Kim Phi đều biết cô ấy, lại nhìn thấy cô ấy đang rất vội nên không chặn lại.
Chưa đợi ngựa chiến dừng hẳn, nữ nhân viên hộ tống đã nhảy từ trên ngựa xuống, vừa chạy tới chỗ Kim Phi, vừa hét lên: "Tiên sinh, xảy ra chuyện rồi, Tiết đội trưởng và Tú Mai bị chôn trong mật đạo rồi!"
Kim Phi và Thiết Chùy cũng biết nữ công nhân này, nghe cô ấy nói, sắc mặt của hai người thay đổi cùng một lúc.
Chương 1420: Nhân tài
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiết Chùy lo lắng hỏi: “Mật đạo đâu ra thế?”
Nữ công nhân định trả lời nhưng đã bị Kim Phi cắt ngang.
“Bây giờ không phải là lúc nói nguyên nhân hậu quả, nhanh nói vị trí rồi tổ chức đến cứu viện!”
“Đúng đúng đúng!” Nữ công nhân nói: “Lâm tỷ tỷ và Lão ưng đại ca bảo ta về báo với tiên sinh chuyện này trước, sau đó dẫn thêm người và dụng cụ đến cứu người!”
“Các cô cần dụng cụ gì?” Lúc này Thiết Chùy cũng tỉnh táo lại.
“Xẻng và gầu xúc nâng đất!” Nữ công nhân vội nói.
“Thông báo cho đội hậu cần, mang theo xẻng và gầu xúc đi cứu người!” Kim Phi nhanh chóng hạ lệnh.
Thiết Chùy trả lời một tiếng sau đó xoay người chạy đi.
Thiết Chùy vừa đi, Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam đưa theo A Quyên chạy vào từ bên ngoài.
Vừa rồi Khánh Mộ Lam nhất quyết muốn đi xem A Quyên dùng súng mới đánh chim ưng, Tả Phi Phi lo lắng cho cô ấy nên đã dẫn đội cận vệ đi cùng.
Khi các cô ấy quay lại, nhìn thấy nữ công nhân phóng ngựa lao điên cuồng đã biết xảy ra chuyện vì vậy đã vội chạy đến.
“Đinh Đinh, sao ngươi lại ở đây?”
Tả Phi Phi cau mày nhìn nữ công nhân đến báo tin: “Không phải nhiệm vụ của người là đi truy bắt sát thủ sao?”
“Trưởng xưởng, đội trưởng và Tú Mai xảy ra chuyện rồi!” Đinh Đinh nhìn thấy Tả Phi Phi liền bật khóc.
“Đừng khóc, nhanh nói đã xảy ra chuyện gì!” Tả Phi Phi lạnh lùng quát.
Uy tín của Tả Phi Phi trong xưởng xà phòng rất cao, Đinh Đinh cắn môi, kìm nước mắt lại, sau đó kể lại chuyện đã xảy ra.
Nghe nói tiểu đội trưởng và Tú Mai đã bị chôn vùi hơn một tiếng đồng hồ, lòng Kim Phi và nhóm người Tả Phi Phi đều cảm thấy ớn lạnh.
Người bị chôn vùi lâu như vậy, sợ rằng đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng không ai trong bọn họ nói điều này ra, đến khi Thiết Chùy dẫn đội cứu viện đến, một đoàn người và đội cứu viện cưỡi ngựa chạy đến lò nung đất.
Sau khi đội cứu viện đến đã lập tức làm việc.
Đội cứu viện không dọn sạch phần đất bị sập khỏi mật đạo, mà đi theo hướng mật đạo rồi đào trực tiếp từ bề mặt.
Nhiều người lực lượng lớn, chưa đầy một giờ đồng hồ đã tìm thấy tiểu đội trưởng và Tú Mai bị đất vùi.
Kim Phi và những người khác đoán không sai, khi đào thấy các cô ấy, hai người đã bị nghẹt thở đến chết rồi.
“Đáng chết!”
Thiết Chùy giận đến mức ném xẻng xuống đất.
Vốn dĩ lần hành động này rất thuận lợi, kết quả lại xảy ra chuyện này, đã hi sinh hai đồng đội.
Đồng đội chết khi chiến đấu là chuyện bình thường, nhưng chết một cách ấm ức như vậy, Thiết Chùy rất khó chịu.
Mắt Tả Phi Phi cũng đã đỏ hoe.
Tiểu đội trưởng hi sinh là cùng một nhóm nữ công nhân được Kim Phi mua về từ núi Thiết Quán với cô ấy, hai người quen biết nhau khi ở trong tay bọn buôn người, đến núi Thiết Quán, hai người còn sống trong nhà ở tập thể hơn một tháng, sau này Kim Phi biết Tả Phi Phi biết chữ, bảo cô ấy quản lý núi Thiết Quán, Tả Phi Phi mới chuyển ra khỏi nhà ở tập thể.
Nhưng tình cảm của hai người vẫn rất tốt.
Dù tiểu đội trưởng không biết chữ, nhưng rất dũng cảm, mỗi lần chiến đấu đều đi trước binh lính, xông lên trước tiên.
Trước kia chi viện thành Du Quan, chi viện Hi Châu, đã sống sót qua nhiều trận đánh lớn như vậy, nhưng cuối cùng lại chết ở đây.
Trong lòng Tả Phi Phi cũng bực bội như Thiết Chùy.
Trong lòng Kim Phi cũng không khá hơn là bao: “Không phải bắt được hai người sao, hỏi chúng xem chúng từ đâu đến, kẻ chủ mưu sau lưng là ai!”
“Tử sĩ đều đã trải qua huấn luyện, rất cứng miệng, xét hỏi bình thường e rằng không tra hỏi đuợc gì, để ta!”
A Mai phía sau Khánh Mộ Lam đột nhiên nói.
Thấy Kim Phi gật đầu, A Mai lấy gói nhỏ từ trong tay áo ra một, đi theo Thiết Chùy đến cái lồng nơi giam giữ tử sĩ.
Rất nhanh, những tiếng kêu thảm xé ruột xé gan đã vang lên từ bụi cỏ cách đó mấy chục mét.
Tiếng kêu thảm kéo dài khoảng một tiếng, A Mai mới đi ra ngoài cùng Thiết Chùy.
“Tiên sinh, đã tra rõ rồi, hai người này đều là tử sĩ do Tứ hoàng tử Trần Chinh huấn luyện từ nhỏ, chúng nghe theo lệnh của một người tên là Tiền tiên sinh.”
Thiết Chùy nói: “Tên trốn thoát khỏi mật đạo có lẽ là Tiền tiên sinh, nhưng bọn họ không biết sự tồn tại của mật đạo, lúc đó Tiền tiên sinh bảo họ giải tán và trốn thoát, nói bản thân không chạy được nữa, muốn chờ chết ở trong lò nung đất!
Bây giờ xem ra, chắc hẳn Tiền tiên sinh đã lừa bọn họ, cố ý để bọn họ chạy ra, thu hút sự chú ý của chúng ta rồi bẩn thân chạy trốn.”
“Thật là cáo già!” Tả Phi Phi nghe vậy, cắn răng nói: “Ông ta muốn chạy thì chạy, sao lại còn làm mật đạo bị sụp?”
“Làm sập mật đạo, không chỉ có thể ngăn cản truy binh, còn có thể ngăn cản chúng ta tìm được hành tung của ông ta theo mật đạo.”
Kim Phi nói: “Tiếp tục đào, ta lại muốn xem xem Tiền tiên sinh này có thể chui đến đâu!”
Kim Phi vừa hạ lệnh, đội hậu cần đã tiếp tục đào.
May mà vị trí sụp bắt đầu từ trị trí tiểu đội trưởng kích hoạt cơ quan và sụp về phía sau, đào về phía trước không xa, đã xuất hiện mật đạo.
Vì vậy đội hậu cần lại sắp xếp mấy nhân viên hộ tống đào về phía trước theo mật đạo.
Nhân lúc này, Thiết Chùy đã tiếp tục báo cáo: “Tiên sinh, dựa theo khai báo của sát thủ, lần hành động này của chúng có tổng cộng bảy người tham gia, ngoài hai người chúng ta đã bắt được và tiền tiên sinh đã chạy trốn, còn có mấy người núp ở nơi khác.”
“Hỏi ra nơi nào chưa?” Kim Phi hỏi.
“Đã hỏi được rồi, ta cũng vừa sắp xếp người đi lùng bắt rồi, nhưng ta thấy không có nhiều hi vọng, đoán rằng sớm đã chạy thoát rồi.”
“Có thể bắt thì cố gắng bắt, nếu không chúng ta sẽ không có hòa bình!” Kim Phi nhớ đến tổ chức ám sát, cũng có chút nhức đầu.
Không sợ kẻ gian trộm chỉ sợ kẻ gian ghi thù, cảm giác bị một đám tử sĩ để mắt đến rất tệ.
Dù các biện pháp an ninh của y đã rất nghiêm khắc rồi, nhưng trên thế giới này không có kế hoạch an toàn tuyệt đối, cũng không có nơi an toàn tuyệt đối.
Chỉ cần tử sĩ phát hiện ra Kim Phi sơ xuất, hậu quả có thể chí mạng.
Nhưng y cũng biết, đến nay tổ chức ám sát đã hoàn toàn chuyển sang hoạt động ngầm, muốn bắt được bọn họ, thực sự rất khó.
“Đúng rồi, tiên sinh, A Mai còn hỏi ra được một tin tức.”
Thiết Chùy nói tiếp: “Sát thủ tham gia hành động này, ngoài thủ hạ tên nghịch tặc Trần Chinh thì còn có tử sĩ của thủ hạ Trần Vĩnh Trạch.”
“Tứ hoàng tử cùng một giuộc với Tấn vương, bọn chúng nhập phe với nhau không phải rất bình thường sao?” Kim Phi không quan tâm.
“Bọn chúng nhập phe cùng nhau là chuyện bình thường, nhưng điều không bình thường đó là dựa theo lời khai của sát thủ thì chim ưng lần này là do Tấn vương cung cấp!” Thiết Chùy nói.
“Ý ngươi là, Tấn vương đã tìm thấy cách huấn luyện chim ưng sao?” Kim Phi khẽ cau mày.
“Cũng có khả năng là Tấn vương tìm Đảng Hạng hoặc Đông Man cứu giúp, trước đây Tấn vương cũng đã làm như vậy!” Thiết Chùy nói: “Nhưng dù ông ta làm như thế nào, thì đó cũng không phải là chuyện tốt đối với chúng ta.”
“Trần Vĩnh trạch đúng là lão già phiền phức!” Kim Phi không khỏi thở dài một tiếng.
Dù rất nhiều cách làm của Tấn vương khiến Kim Phi khinh thường, nhưng Kim Phi phải thừa nhận, dù là đang chỉ huy tác chiến hay là phương diện ngoại giao thì Tấn vương là một nhân tài.
Thật ra cha của Cửu công chúa Trần Cát rất ghét Tấn vương, gần như không giúp đỡ gì ông ta, nhưng mỗi năm đều yêu cầu Tấn vương phải cống nạp.
Dưới tình huống này Tấn vương có thể bảo vệ đất Tấn nhiều năm như vậy, còn có thể giành được nhiều sự ủng hộ của người dân, quả thực rất giỏi.
Nếu không phải Kim Phi sở hữu kiến sức vượt qua kiến thức của thời đại này, có thể làm ra vũ khí lợi hại, Kim Phi cũng không dám nói y chắc chắn có thể đánh thắng Tấn vương.
“Đúng rồi, gần đây có tin tức gì của Tấn vương không?” Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh, ngài muốn ngồi phi thuyền lên trời ư? Không được, phi thuyền quá nguy hiểm!"
Lão Ưng còn chưa lên tiếng, Thiết Chùy đã không đồng ý trước rồi.
"Sao vậy, ngươi không tin kỹ thuật của Lão Ưng à?" Kim Phi hỏi ngược lại.
Lão Ưng nghe vậy, cũng nhíu lông mày, nhìn Thiết Chùy với vẻ mặt khó chịu.
"Tiên sinh, ý ta không phải vậy..." Thiết Chùy nói: "Chuyện tới nước này ta cũng không giấu ngài nữa, mấy ngày gần đây, bọn ta phát hiện mấy nhóm người khả nghi, mặc dù không chắc bọn họ có phải thích khách không, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng này!"
"Phát hiện người khả nghi?" Ngụy Đại Đồng nghe vậy không khỏi kinh sợ, sau đó bèn khuyên: "Tiên sinh, đã như vậy, hay là chúng ta đừng đi nữa?"
Đùa gì vậy, người đề nghị nghỉ ngơi ở đây là ông ta, cũng là ông ta đề nghị ngồi phi thuyền, nếu trong quá trình này Kim Phi gặp chuyện ngoài ý muốn, ông ta có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
"Kẻ ám sát còn có thể mọc cánh bay lên phi thuyền được cơ à?" Kim Phi không thèm bận tâm.
"Tiên sinh, chỉ sợ là bọn họ còn giấu chim ưng thôi." Thiết Chùy nói: "Ngài và Ngụy đại nhân cũng chưa từng học khóa huấn luyện nhảy dù, một khi bị chim ưng tấn công hoặc là gặp chuyện bất trắc thì rất nguy hiểm!"
"Vậy thì thi hành phương án số bảy!" Kim Phi lạnh giọng nói.
"Phương án số bảy?"
Thiết Chùy sửng sốt một lúc, sau đó ánh mắt sáng lên, gật đầu đồng ý: "Vâng!"
Lão Ưng sửng sốt một lúc, sau đó cũng hiểu ra.
Chỉ có Ngụy Đại Đồng vẫn chưa hiểu rõ, ngơ ngác hỏi: "Các ngươi đang nói gì vậy?"
"Ngụy đại nhân, ngài đi cùng chúng ta thì biết ngay!"
Kim Phi khẽ mỉm cười, xoay người đi về phía lều.
Ngụy Đại Đồng mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn vào theo.
...
Cách đó hơn bảy trăm thước, ở một nơi khó thấy trong đống đá, đang có một kẻ ám sát nấp ở trong đó, nhìn chằm chằm vào căn lều ở xa.
Khác với những kẻ ám sát khác, trong tay người này có một chiếc kính viễn vọng.
Bây giờ kỹ thuật làm thủy tinh ngày càng phát triển, kính viễn vọng đã không còn hiếm hoi như trước, rất nhiều đại đội trưởng, trung đội trưởng của nhân viên hộ tống có, thậm chí một ít đội trưởng tiểu đội lập được công cũng có.
Cũng giống cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, số lượng một khi đã nhiều, khó tránh khỏi xuất hiện tình huống đánh rơi và bị cướp.
Chiếc kính viễn vọng trong tay kẻ ám sát này, là do bọn chúng theo dõi một trung đội trưởng của nhân viên hộ tống, thừa dịp lúc đối phương nghỉ phép, một mình về quê, ám sát trung đội trưởng đó rồi giành lấy.
Để giết chết Kim Phi, tổ chức ám sát đưa kính viễn vọng cho Tiền tiên sinh phụ trách hành động lần này mượn.
Tiền tiên sinh không chỉ phân tích tính cách Kim Phi, còn phái người thu thập tài liệu về Ngụy Đại Đồng, phân tích tính cách ông ta.
Chỗ này là công trình then chốt, là hạng mục mà Ngụy Đại Đồng hết sức coi trọng và tự hào, Kim Phi muốn đến đập Đô Giang thì phải đi qua nơi gần đó, thế nên Tiền tiên sinh cho rằng khả năng cao Ngụy Đại Đồng sẽ khuyên Kim Phi tới nơi này, vì vậy Tiền tiên sinh đã phái người ẩn nấp trước ở xung quanh, còn cho kẻ ẩn nấp mượn chiếc kính viễn vọng duy nhất mà ông ta có.
Kẻ ẩn nấp trốn trước trong đống đá, sau đó đồng bọn xếp đống đá lại như cũ, hơn nữa nó cách đất trống cạnh hồ nước khoảng một dặm, lính trinh sát của nhân viên hộ tống cũng không phải là thần, không thể nào phát hiện kẻ ẩn nấp.
Nhưng ở khoảng cách này, kẻ ẩn nấp cho dù thấy Kim Phi cũng vô ích, hắn căn bản không có thủ đoạn nào làm bị thương Kim Phi được, chỉ có thể cầu nguyện Kim Phi sẽ ngồi phi thuyền.
Ở trên trời quan sát địa hình mới có thể thấy hết tất cả, thế nên Tiền tiên sinh suy đoán, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng rất có thể sẽ ngồi phi thuyền bay trên trời.
Điều khiến cho kẻ ẩn nấp kích động là, không bao lâu sau, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng quả nhiên đã mang theo dù đi ra khỏi lều.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Lão Ưng, hai người leo lên một chiếc phi thuyền.
Phi thuyền chậm rãi bay lên không, nhưng cũng không lên quá cao, mà bay lên mười mấy thước thì dừng lại.
Một lát sau, kẻ ẩn nấp lại thấy có thêm năm chiếc phi thuyền lần lượt bay lên không, bao vây chặt chẽ phi thuyền Kim Phi ngồi bên trong.
Như vậy, cho dù có chim ưng tới tấn công, cũng tấn công những phi thuyền khác trước, sẽ không tấn công được phi thuyền Kim Phi ngồi.
"Thật sự rất cẩn thận!"
Kẻ ẩn nấp thầm giễu cợt trong lòng, sau đó thận trọng chui ra từ trong đống đá, sau đó nhanh chóng chạy về hướng bắc dọc theo một con mương nhỏ cỏ dại mọc um tùm.
Sau khi chạy về hướng bắc khoảng bốn năm dặm, kẻ ẩn nấp mới dừng lại, chui vào một lò nung đất kín đáo.
Lò nung đất không lớn, còn khá tối, hai gã cao lớn vạm vỡ ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngồi trong góc là một người trung niên có chòm râu dê.
Kẻ ẩn nấp đi tới trước mặt người trung niên, nói với vẻ mặt cực kì kích động: "Tiền tiên sinh, ngài quả thật liệu sự như thần, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng quả nhiên đã ngồi lên phi thuyền rồi!"
Tiền tiên sinh nghe vậy, trong mắt lóe ra một tia sáng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: "Ngươi thấy rõ ràng rồi chứ?"
"Thấy rõ ràng rồi!" Kẻ ẩn nấp vỗ ngực nói: "Để bảo vệ bọn chúng, nhân viên hộ tống còn phái thêm năm chiếc phi thuyền hộ tống!"
"Tốt lắm!" Tiền tiên sinh gật đầu, nói với gã to lớn vạm vỡ bên trái: "Lục Giáp, đi xem thử đi!"
Gã to lớn cầm lấy kính viễn vọng từ trong tay kẻ ẩn nấp, bước ra khỏi lò.
Lúc này phi thuyền đã bay lên không, không cần kính viễn vọng cũng có thể nhìn thấy bóng dáng và trận hình của phi thuyền, đúng như kẻ ẩn nấp nói.
Sau khi gã to lớn trở về đã nói tình hình hắn thấy cho Tiền tiên sinh.
Tiền tiên sinh gật đầu, nhìn về phía một gã to lớn khác: "Lục Ất, đi đi!"
Một gã to lớn khác thi lễ, đứng dậy rời khỏi lò đất.
Chạy hơn một dặm dọc theo con mương phía sau lò đất, Lục Ất lại chui vào một ngôi nhà tranh bỏ hoang, một lát sau mang theo lồng chim bồ câu đi ra.
Sau khi mở lồng ra, bồ câu đưa thư xòe ra mấy cái cánh, bay về hướng bắc.
Mười phút sau, trên bầu trời phía bắc xuất hiện bảy chấm đen nhỏ, bay vút về phía phi thuyền!
Ở cửa lò đất, kẻ ẩn nấp vẫn luôn chú ý trên bầu trời, nhanh chóng phát hiện những chấm đen nhỏ, kích động hô: "Tiền tiên sinh, chim ưng tới rồi!"
Tiền tiên sinh vẫn luôn giữ bình tĩnh, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, sau đó cũng chắp tay sau lưng đi ra khỏi lò đất, ngẩng đầu nhìn lên trời cùng với kẻ ẩn nấp và Lục Giáp.
"Tiền tiên sinh, nghe nói nhân viên hộ tống đã tìm ra biện pháp đối phó chim ưng, biện pháp này của chúng ta có ổn không?" Kẻ ẩn nấp hỏi.
"Biện pháp đối phó chim ưng của bọn chúng, chỉ là tự nổ phi thuyền để một mạng đổi một mạng với chim ưng thôi!"
Tiền tiên sinh nói: "Bọn chúng chỉ có sáu phi thuyền, mà chúng ta có bảy con chim ưng, cho dù một đổi một, bọn chúng cũng không hơn được chúng ta, hơn nữa phi thuyền của chúng cách nhau quá gần, một khi có phi thuyền tự phát nổ, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến những phi thuyền khác, nói không chừng chim ưng của chúng ta còn chưa dùng hết, bọn họ đã tự nổ chết phe mình!"
"Ha ha, Kim Phi mà chết, chúng ta sẽ được trở về ngay!" Lục Giáp kích động nắm quả đấm lại.
Trước khi ám sát Kim Phi, bọn họ đã được phái đến Tây Xuyên, đã ở trong núi suốt mấy tháng.
Trong mấy tháng này, bọn họ không dám đi lại ở đâu cả, càng không dám đi thanh lâu hay tiệm rượu, mỗi ngày chỉ ngồi phơi nắng đợi ở trong núi, sắp kiệt sức cả rồi.
Nếu như Kim Phi chết, nhiệm vụ của bọn họ coi như đã hoàn thành, sau khi trở về sẽ có một khoản tiền thưởng cực lớn, đủ để bọn họ tiêu xài đến hết đời rồi.
Trong lúc Lục Giáp và kẻ ẩn nấp đang mơ mộng về những ngày tốt đẹp sau này, chim ưng cũng càng ngày càng gần phi thuyền.
Chương 1417: Phương án số 7
"Địch tấn công!"
"Phía chính Bắc có chim ưng!"
"Khốn kiếp, bọn chúng vẫn dám đến!"
Trên phi thuyền, các phi công thấy chim ưng, có người cuống cuồng, cũng có người tức giận.
Mỗi lần chim ưng xuất hiện, thì nhất định phải để khinh khí cầu hoặc phi thuyền tự phát nổ để nổ chết chim ưng.
Tự phát nổ không chỉ có nghĩa là tất cả nhân viên phi hành đoàn trên khinh khí cầu và phi thuyền phải nhảy dù, mà còn có nghĩa là chiếc phi thuyền hoặc khinh khí cầu này sẽ biến mất.
Bởi vì tác chiến kiểu này, nhảy dù đã thành mục huấn luyện trọng điểm của phi công và nhân viên phi hành đoàn, bọn họ không sợ nhảy dù, chỉ thấy tiếc phi thuyền và khinh khí cầu.
Đối với phi công, vì một con gia cầm mà phí phạm một chiếc phi thuyền chi phí đắt đỏ, thật sự quá bất lợi rồi.
Nhưng cách này trước mắt là biện pháp duy nhất có thể đối phó việc chim ưng tấn công phi thuyền, thế nên cho dù thấy tiếc cỡ nào, các phi công vẫn phải làm theo kế hoạch tác chiến đã bàn xong trước khi cất cánh, điều chỉnh đội hình bay.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, đột nhiên thấy một chùm pháo hoa nổ giữa không trung.
Pháo hoa được bắn ra từ phi thuyền của Lão Ưng, có ý ra hiệu yêu cầu tất cả phi thuyền bay thấp xuống.
"Chim ưng cũng sắp tới rồi, lúc này bay thấp xuống làm gì?"
"Tiên sinh và Ngụy đại nhân đang ở trên chiếc phi thuyền của Lão Ưng đúng không, sao bọn họ vẫn chưa nhảy dù?"
"Lão Ưng đang làm gì?"
Trên những phi thuyền khác, sau khi phi công thấy pháo hoa, cũng không hiểu chuyện gì.
Nhưng quân nhân coi việc nghe theo mệnh lệnh là bổn phận, mặc dù Lão Ưng bị giáng chức rồi, không còn là đại đội trưởng của họ nữa, nhưng bọn họ đều biết, Kim Phi đang ở trên chiếc phi thuyền đó.
Thế nên mặc dù vẫn thấy khó hiểu, các phi công vẫn làm theo lệnh, nhanh chóng bay thấp xuống.
Chiếc phi thuyền bay gần phía Bắc nhất, tốc độ hạ xuống chậm nhất, phi công và những nhân viên phi hành đoàn khác lại kiểm tra túi thuốc nổ lần nữa rồi mở dù trên lưng ra, chuẩn bị sẵn sàng để nhảy dù.
Khi chim ưng càng lúc càng gần, sắp tới gần chiếc phi thuyền này rồi, các phi công đột nhiên thấy trên thân con chim ưng bay ở phía trước tuôn ra một đống máu, giống như bị người ta đá giữa không trung, lăn lộn trên cao hơn một thước, sau đó rơi thẳng xuống dưới.
Sau đó, các phi công dường như nghe được một tiếng động nhỏ.
"Chuyện gì vậy?"
"Hình như là âm thanh của súng kíp."
Phi công và nhân viên phi hành đoàn bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc bọn họ còn đang sững sờ, con chim ưng thứ hai cũng bị bắn trúng, cũng giống con thứ nhất, đầu tiên là lộn lên phía trên hơn hai thước, sau đó rơi xuống.
"Tiểu đội trưởng, ngươi nhìn bên kia đi!"
Tay ngắm cầm kính viễn vọng trên tay, chỉ xuống bên dưới hét lên: "Bãi cỏ bên phía Tây Bắc kìa!"
Phi công và những nhân viên phi hành đoàn khác vội vàng cầm kính viễn vọng lên, nhìn về phía mà tay ngắm chỉ.
Chỉ thấy bên bãi cỏ phía Tây, có một binh lính nữ mặc quần áo ngụy trang, đang nâng một cây súng dài, hướng về phía bầu trời xa xăm.
"Là A Quyên muội muội!"
Một nhân viên phi hành đoàn kích động hét lên
"A Quyên là ai?" Phi công hỏi.
"Là nữ công nhân của xưởng sản xuất xà phòng núi Thiết Quán, bây giờ là cận vệ của Tả trưởng xưởng, trước kia lúc ta làm việc ở núi Thiết Quán có quen biết cô ấy!"
Nhân viên phi hành đoàn cao giọng nói.
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, A Quyên lại bắn thêm hai phát súng, lần lượt bắn hạ thêm hai con chim ưng.
Những con chim ưng khác rốt cuộc cũng kịp phản ứng, không còn đoái hoài gì tới việc tấn công phi thuyền nữa, dưới sự thúc đẩy của bản năng sinh tồn, bay đi tứ phía.
Nhưng lúc này bọn chúng có muốn bay đi cũng đã muộn.
Trên mặt đất, A Quyên bắn lần lượt từng phát súng, ba con chim ưng cuối cùng cũng lần lượt rơi xuống đất.
Kẻ địch phái ra bảy con chim ưng, không con nào chạy thoát, tất cả đều bỏ mạng trong tay A Quyên.
"Trong tay A Quyên cô nương là súng kíp sao?"
"Nhìn hình dáng thì có lẽ vậy, chỉ là không giống súng kíp trước kia chúng ta thấy."
"Còn cần ngươi nói sao, súng kíp trước kia không thể bắn cao được như vậy, bằng không trước kia chúng ta đã không bị động như thế!"
"Không chỉ bắn rất cao, còn bắn chính xác, gần như là một người một súng!"
"Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra sao, loại súng này nạp đạn rất nhanh, một mình A Quyên cô nương nạp đạn còn nhanh hơn ba người nạp lúc trước!"
"Tại sao tiên sinh không lấy cây súng kíp này ra sớm hơn một chút, chúng ta đã không cần lãng phí nhiều khinh khí cầu như vậy!"
"Ngươi có bị ngốc không, đây nhất định là súng kíp tiên sinh mới tạo ra, nếu trước kia đã có, ở kênh Hoàng Đồng, chúng ta còn phải chết nhiều người như vậy sao?"
"Nghe nói tiên sinh vừa trở lại từ phía Bắc đã lao vào phòng thí nghiệm, chắc là để tạo ra cây súng này đó!"
"Ha ha ha, tiên sinh rốt cuộc cũng đã tạo ra vũ khí có thể bắn chết chim ưng, sau này chúng ta có thể tự do bay trên trời, không cần sợ chim ưng nữa rồi!"
"Tiên sinh uy vũ!"
Trên bầu trời, khuôn mặt của không ít phi công và nhân viên phi hành đoàn đều kích động đến đỏ bừng.
Từ sau khi chim ưng xuất hiện, bọn họ luôn rất bực bội, dù là sau đó có biện pháp tự phát nổ, vẫn rất bực bội.
Mãi tới bây giờ, nhìn từng con chim ưng lần lượt bị A Quyên bắn hạ, các phi công rốt cuộc cũng ý thức được, những chuỗi ngày lo lắng sợ hãi của bọn họ đã kết thúc!
Trong doanh trại cách đó mấy dặm, Kim Phi cũng kích động nắm chặt tay lại, buông kính viễn vọng xuống.
Ngụy Đại Đồng bên cạnh nói với vẻ mặt vô cùng khâm phục: "Tiên sinh đúng là liệu sự như thần!"
Đội Chung Minh đã sớm biết đến sự tồn tại của tổ chức ám sát, sao có thể không chuẩn bị gì?
Cái gọi là phương án số bảy, chính là cho người khác giả làm Kim Phi, dụ sát thủ đang nấp trong bóng tối ra.
Vừa rồi hai người ngồi lên phi thuyền của Lão Ưng không phải là Kim Phi và Ngụy Đại Đồng, mà là hai nhân viên hộ tống mặc quần áo của bọn họ.
Hai người nhân viên hộ tống kia là do Thiết Chùy chọn, dáng người cũng gần giống Kim Phi, mặc quần áo của Kim Phi vào, lại đeo thêm mặt nạ, kẻ ẩn nấp cách đó mấy dặm căn bản không phân biệt được, thành công mắc câu.
"Cũng không biết Lão Ưng có phát hiện được vị trí sát thủ không!"
Kim Phi nhỏ giọng nói.
Mục tiêu của phương án số bảy không chỉ là mấy con chim ưng, mà là sát thủ phía sau chim ưng.
Nhưng sát thủ của tổ chức ám sát cũng vô cùng cẩn thận, Kim Phi cũng không chắc có thể tìm được đối phương không.
Kết quả là y vừa dứt lời đã thấy phi thuyền Lão Ưng lái rời khỏi đội bay, bay về phía Bắc!
"Lão Ưng lại muốn làm gì?"
"Đừng quan tâm, theo sau, bảo vệ tiên sinh!"
Trên những phi thuyền khác, các phi công cũng chú ý tới sự bất thường của Lão Ưng, vội bay về hướng Bắc theo phi thuyền của Lão Ưng.
Trên mặt đất cách đó mấy dặm, Tiền tiên sinh và mấy tử sĩ cũng nhìn thấy chim ưng bị bắn chết.
Trái với sự kích động của phi công, tâm trạng của tất cả bọn họ đều cực kì nặng nề!
"Bọn họ dùng yêu thuật gì, chim ưng đang bay bình thường, sao đột nhiên lại chết?"
Kẻ ẩn nấp tự lẩm bẩm với vẻ mặt sửng sốt.
Cung nỏ hạng nặng bắn, dù sao cũng có thể thấy mũi tên, nhưng đạn của súng trường nạp sau quá nhỏ, bọn họ lại cách quá xa, từ chỗ bọn họ căn bản không thể nào thấy được bóng dáng của đạn.
Trong mắt bọn họ, chim ưng đang bay bình thường đột nhiên chết.
Đây không phải là yêu thuật thì là gì?
Tiền tiên sinh không nói gì, nhưng sắc mặt cũng tối sầm.
Chương 1418: Xảo quyệt
Làm mưu sĩ, Tiền tiên sinh hiểu nhiều hơn, nghĩ cũng nhiều hơn phi công và kẻ ẩn nấp.
Tốc độ Kim Phi nổi dậy quá nhanh, chuyện này khiến căn cơ của Kim Phi có hơi bất ổn, nhưng Kim Phi lại làm được lượng lớn vũ khí kiểu mới trong thời gian rất ngắn, cũng khiến kẻ địch của y bị đánh cho trở tay không kịp.
Đặc biệt là tổ hợp phi thuyền và lựu đạn, chính là thứ khó giải quyết đối với kẻ địch của Kim Phi.
Có phi thuyền, nhân viên hộ tống hoàn toàn chiếm cứ quyền chủ động chiến tranh.
Muốn đánh thì đánh, không muốn thì có thể rút lui bất cứ lúc nào, kẻ địch muốn đuổi theo cũng không có cách nào đuổi được.
Cho nên khi Đông Man dùng chim ưng khắc chế phi thuyền, tất cả kẻ địch của Kim Phi đều cổ vũ.
Bởi vì chim ưng phá vỡ thần thoại của phi thuyền và khinh khí cầu, buộc nhân viên hộ tống không thể không tác chiến trên mặt đất.
Mặc dù nhân viên hộ tống ở trên mặt đất vẫn chiếm ưu thế vũ khí, nhưng kẻ địch của Kim Phi rất nhiều, nội tình của kẻ địch cũng rất sâu.
Nếu như không có lực lượng trên không trung tham dự, bọn họ có thể liên hợp lại, dùng chiến thuật biển người san bằng sự chênh lệch vũ khí.
Tứ hoàng tử và Tấn vương đã phái sứ giả, liên hợp với Đảng Hạng, Đông Man và gia tộc quyền quý, quyền thế các nơi để trao đổi việc này.
Dưới áp lực của Xuyên Thục, kẻ địch của Kim Phi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể liên hợp lại.
Nhưng bọn họ còn chưa đàm phán cụ thể điều khoản hợp tác thì bên phía Kim Phi đã tìm được biện pháp đối phó với chim ưng.
Trong mắt kẻ ẩn nấp, khẩu súng này xuất hiện đã khiến hành động lần này thất bại, nhưng Tiền tiên sinh lại ý thức được, sau khi khẩu súng này xuất hiện, chim ưng không thể gây uy hiếp với phi thuyền nữa, khinh khí cầu và phi thuyền của Xuyên Thục lại có thể tung hoành trên bầu trời.
Trước đó Kim Phi bị chèn ép nhiều mặt, tổn thất nặng nề, hiện giờ có cơ hội phản kích, chỉ sợ sẽ nhanh chóng ra tay.
Thế cục của Đại Khang cũng có thể sẽ thay đổi một lần nữa vì sự xuất hiện của khẩu súng này.
Ngay khi Tiền tiên sinh còn đang đắm chìm trong rung động do súng trường mang đến, lại nghe thấy kẻ ẩn nấp nói: "Tiên sinh, sao phi thuyền lại bay về phía chúng ta thế?"
Tiền tiên sinh ngẩng đầu nhìn lên, đúng thế, phi thuyền đang bay về phía bọn họ.
"Không hay rồi, bọn hắn phát hiện nơi này rồi!" Tiền tiên sinh biến sắc: "Mau rút lui!"
"Sao bọn hắn lại phát hiện ra nơi này?" Lục Giáp quay đầu nhìn về phía kẻ ẩn nấp: "Có phải là thằng nhóc nhà bán đứng chúng ta không?"
"Ta không có!" Kẻ ẩn nấp nhanh chóng nhấc tay thề: "Tiền tiên sinh, ta dùng mạng của mình để thề với ngài, ta không bán đứng các ngươi!"
"Ta biết ngươi không làm phản, nhưng ngươi hẳn đã sớm bị nhân viên hộ tống để mắt tới rồi!"
Tiền tiên sinh nói: "Bọn hắn không hề động tới ngươi, là vì cố ý thả ngươi đi, để ngươi tới tìm chúng ta!"
"Nhân viên hộ tống đáng chết, quá hèn hạ!" Kẻ ẩn nấp tức giận cắn răng mắng.
Lục Giáp cũng gấp gáp hỏi thăm: "Tiền tiên sinh, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Nơi này đã bị phát hiện, không có cách khác, chia nhau ra chạy trốn đi, có thể chạy thoát hay không thì phải tự xem mình rồi!"
Tiền tiên sinh nói: "Nhân lúc phi thuyền còn chưa tới, tất cả đi nhanh lên chút đi, nếu như có thể chạy thoát thì tập hợp ở núi Hắc Ngưu!"
"Tiền tiên sinh, chúng ta đi rồi thì ngài phải làm sao bây giờ?" Lục Giáp và kẻ ẩn nấp hỏi.
“Ta lớn tuổi rồi, đi đứng cũng không tiện, không chạy thoát được." Tiền tiên sinh bất đắc dĩ nói: "Các ngươi đi đi, không cần phải để ý đến ta, nếu như các ngươi có thể chạy thoát, tiện thể giúp ta chăm sóc con trai một chút, nếu không tiện thì thôi!"
"Tiền tiên sinh, ngài yên tâm, sau này con trai của ngài chính là con trai của ta, chỉ cần ta có một miếng ăn, thì sẽ không để nó bị đói!"
Kẻ ẩn nấp ôm quyền với Tiền tiên sinh, quay người tiến vào bụi cỏ.
"Tiên sinh, bảo trọng!"
Lục Giáp ngẩng đầu nhìn phi thuyền càng ngày càng gần, cũng thi lễ với Tiền tiên sinh một cái, sau đó rời đi.
Tiền tiên sinh nhìn hai người chạy xa, lúc này mới quay về lò gạch.
Trong lò gạch trống rỗng, chỉ có một đám cỏ dại ở góc hẻo lánh, là do nạn dân lúc trước trốn ở đây để lại, cũng sắp mục nát rồi.
Tiền tiên sinh không để ý đến đám cỏ dại, mà đi đến rìa lò gạch, tìm tòi trên mặt đất một chút, dùng ngón tay móc ra một đầu dây từ trong đất.
Kéo theo đầu dây một phát, một tấm ván gỗ bị nhấc lên, lộ ra một đường hầm đen nhánh.
Nếu như Lục Giáp ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc nhảy dựng lên.
Trước khi Tiền tiên sinh đến, ông ta đã sớm kiểm tra lò gạch một lượt, nhưng lúc đó sự chú ý của ông ta đều đặt trên đám cỏ dại, hoàn toàn không phát hiện có đường hầm bí mật ở đây.
Tiền tiên sinh tiến vào trong đường hầm, sau đó thả tấm ván xuống, bò lên theo đường hầm.
Còn kẻ ẩn nấp và Lục Giáp, chỉ là quân cờ mà Tiền tiên sinh ném ra để thu hút sự chú ý của phi thuyền mà thôi.
Tiền tiên sinh đoán rất đúng, thật ra khi kẻ ẩn nấp vừa chạy từ đống đá sụp này ra, Lão Ưng đã phát hiện hắn rồi, nhưng mà kẻ ẩn nấp chỉ là con tôm nhỏ, Lão Ưng không đánh cỏ động rắn, mà cố ý thả hắn đi.
Trên đường kẻ ẩn nấp đi đến lò gạch, vẫn luôn vô cùng cẩn thận, cố gắng che giấu chính mình, nhưng Lão Ưng ở trên trời nhìn từ trên cao xuống, thấy rõ ràng tất cả.
Không chỉ kẻ ẩn nấp, mà cả Lục Ất rời đi trước đó, Lão Ưng cũng thấy rất rõ ràng.
Nhưng lúc ấy chim ưng còn chưa xuất hiện, Lão Ưng không quan tâm bọn họ.
Hiện giờ chim ưng đã bị đánh chết, cũng đến lúc thu lưới rồi.
Lão Ưng phát hiện kẻ ẩn nấp và Lục Giáp chia nhau chạy trốn thì cười khẩy, bắn ra một mũi tên lệnh về phía vị trí hai bọn họ chạy trốn.
Lúc này phi thuyền khác cũng nhìn thấy kẻ ẩn nấp và Lục Giáp chạy trốn, cuối cùng cũng hiểu mục đích của Lão Ưng, không cần Lão Ưng hạ lệnh, đã có hai chiếc phi thuyền chia ra đuổi theo hai người.
Trong trại, Kim Phi cũng đã nhìn thấy mũi tên lệnh, quay đầu nhìn về Thiết Chùy liếc mắt ra hiệu một cái.
Thiết Chùy hiểu ý, bước nhanh ra khỏi lều vải.
Một lát sau, mấy binh lính nữ vác súng kíp cưỡi ngựa chạy ra ngoài, chạy như điên đến chỗ phi thuyền.
Truy kích kẻ ẩn nấp trên phi thuyền, lúc đầu phi công định hạ thấp độ cao, để nhân viên hộ tống hạ xuống đuổi bắt kẻ ẩn nấp, phát hiện đội súng kíp cưỡi ngựa tới thì bỏ đi ý nghĩ này, tại không trung chằm chằm chết ẩn núp người, chỉ dẫn phương hướng cho đội kỵ binh.
Hai cái chân sao có thể chạy nhanh hơn phi thuyền và chiến mã được? Hơn nữa xung quanh đây đều là đất bằng, kẻ ẩn nấp không có chỗ nào để trốn, rất nhanh đã bị đội kỵ binh đuổi kịp, bao vây lại.
Kẻ ẩn nấp thấy không thể trốn thoát, nên quay người lao về phía binh lính nữ, trước khi chết muốn lôi kéo thêm một nữ công nhân làm đệm lưng.
Đáng tiếc bây giờ các binh lính nữ rất có kinh nghiệm đối phó với tử sĩ, kẻ ẩn nấp chưa kịp tới gần, một nữ công nhân cách hắn gần nhất đã nâng súng kíp lên, bóp cò.
Nhưng trước khi nổ súng, họng súng của nữ công nhân đột nhiên hướng xuống thấp một chút.
Sau một tiếng súng vang, hai chân kẻ ẩn nấp đồng thời tuôn ra sương máu, đầu đập trên mặt đất, dưới tác dụng của quán tính, trượt về phía trước mấy mét mới dừng lại.
Hắn còn chưa xoay người, lại có mấy nữ công nhân lấy nỏ ra, nhắm ngay cánh tay kẻ ẩn nấp.
Cao thủ cả đời, cứ thế bị các nữ công nhân phế bỏ tứ chi, nằm rạp trên mặt đất, thậm chí không lật nổi người.
Một bên khác, đãi ngộ của Lục Giáp cũng không kém là bao, bị các nữ công nhân dùng lưới đánh cá bắt sống.
Còn có một đội nữ công nhân bao vây lò gạch dưới sự chỉ huy của Lão Ưng.
Thanh Diên dẫn theo đoàn ca múa đi tham gia náo nhiệt.
Các cô tạo ra một vở kịch căn cứ theo trận chiến thủ thành thành Du Quan, vừa đưa ra, lập tức được quan tâm nồng nhiệt.
Chuyện xưa bắt đầu từ khi Trương Lương và Lưu Thiết dẫn theo binh lính nữ đi cướp đoạt thành Du Quan, mãi cho đến khi Kim Phi mang binh tiếp viện cho Lưu Thiết mới kết thúc.
Lúc ấy, số nhân viên hộ tống và binh lính nữ đi theo Trương Lương đến thành Du Quan có khoảng chừng mấy ngàn người, nhưng cuối cùng đến khi chiến đấu kết thúc, chỉ còn tám trăm người còn sống.
Binh lính nam gần như đều tử trận, trong tám trăm người sống sót, gần như tất cả đều là binh lính nữ.
Chương 1419: Chôn vùi
Tiền tiên sinh rút lui rất vội, chỉ kịp đậy tấm ván lại rồi chạy ngay, nhóm nữ công nhân vào lò đất, liếc mắt đã tìm thấy mật đạo.
Tiểu đội trưởng đốt một cây đuốc rồi đưa xuống, phát hiện bên dưới không có người, quay đầu phân phó: "Tú Mai, ngươi và ta đi xuống xem thử, Tản Nhi ngươi dẫn những người khác phòng thủ chỗ này!"
"Đội trưởng nhớ cẩn thận!" Đội phó trả lời, sắp xếp hai người phòng thủ cửa.
Tiểu đội trưởng dẫn Tú Mai nhảy vào mật đạo.
Mật đạo chỉ cao một thước rộng một thước, phải gập cả người, tiểu đội trưởng cầm cây đuốc bằng tay trái, tay phải cầm súng kíp đã nạp đạn, chống hai khuỷu tay xuống đất, bò về phía trước.
Mỗi lần súng kíp bắn ra là nổ cả một vùng, nếu nổ súng ở nơi chật hẹp như ở đây, người trước mặt muốn tránh cũng không có chỗ nấp, Tú Mai ở phía sau sợ vô tình khiến tiểu đội trưởng bị thương, nên đeo súng kíp vào ngang hông, gỡ nỏ cầm tay xuống cầm trên tay.
Hai người dọc theo mật đạo lần lượt bò về phía trước.
Bò về phía trước khoảng hơn một trăm thước, tiểu đội trưởng bò phía trước đột nhiên cảm thấy khuỷu tay đang đè lên thứ gì.
Một giây kế tiếp, đất bùn trên đỉnh đầu sụp xuống, trực tiếp chôn vùi tiểu đội trưởng!
"Đội trưởng!" Tú Mai ở phía sau hét to, muốn đến đào tiểu đội trưởng ra, nhưng phát hiện sự sụp đổ vẫn đang tiếp tục, sợ trắng cả mặt.
Lối đi chật hẹp, căn bản không kịp quay đầu, Tú Mai chỉ có thể chống cả tay chân xuống đất bò lùi về phía sau.
Nhưng tốc độ sụp đổ quả thực quá nhanh, Tú Mai căn bản không lùi kịp, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía sau cao giọng hét lên: "Tản Nhi! Cứu mạng!"
Vừa hô xong, Tú Mai cũng bị đất bùn sụp xuống chôn vùi.
Đội trưởng và Tú Mai cũng chỉ vừa mới bò tới cách đó hơn một trăm thước, lúc Tú Mai kêu tiếng đầu tiên đội phó Tản Nhi canh giữ ở cửa động đã nghe thấy ngay, cầm cây đuốc bên cạnh lên nhảy xuống cửa hang, theo mật đạo đi vào trong.
"Đinh Đinh, Lương Nhi, các ngươi giữ cửa, những người khác theo ta xuống!"
Đội trưởng đội phó đều đi xuống rồi, một nữ công nhân hơi lớn tuổi chủ động tiếp quyền chỉ huy, để lại hai nữ công nhân giữ cửa, chuẩn bị dẫn nhóm nữ công nhân còn lại đến chi viện.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp nhảy xuống miệng mật đạo đã nghe thấy tiếng của đội phó Tản Nhi: "Mật đạo sắp sụp rồi, mau lùi lại!"
Mới vừa hô xong, tiếng của đội phó liền biến mất, sau đó mật đạo cũng sụp đổ đến vị trí cửa động.
Lúc trước nghe thấy Tú Mai kêu cứu, người ở phía trên đều tưởng các cô ấy bị tấn công, bây giờ mới biết, hóa ra không phải bị tấn công, mà là mật đạo sụp đổ.
"Tản Nhi, cố gắng lên!"
Nữ công nhân lớn tuổi hét lên, dẫn đầu nhảy vào mật đạo, không có xẻng nên dùng hai tay đào đất bùn thật nhanh.
Những nữ công nhân khác cũng nhảy xuống theo.
Nhưng không gian bên dưới quá nhỏ, nhiều người căn bản không di chuyển được, chỉ có thể để lại hai người, những người khác nhảy lên trước.
Cũng may Tản Nhi vẫn chưa leo quá xa, không lâu sau Đinh Đinh đã đào đến gót chân cô ấy.
"Lâm tỷ tỷ, ở chỗ này!" Đinh Đinh kêu lên, cùng nữ công nhân lớn tuổi nắm lấy cổ chân Tản Nhi, dùng sức kéo được Tản Nhi ra ngoài.
Tản Nhi lúc này đã bị đè đến nỗi sắc mặt tím tái, sau khi được kéo ra ngoài, cô ấy nằm trên đất thở hổn hển.
Mới vừa hồi phục lại tinh thần, Tản Nhi đã nhớ tới đội trưởng và Tú Mai, gắng gượng nói: "Mau, đi cứu đội trưởng và Tú Mai!"
Thật ra thì không cần cô ấy nói, sau khi Đinh Đinh và Lâm tỷ tỷ kéo Tản Nhi ra ngoài, hai nữ công nhân khác đã ngay lập tức nhảy xuống mật đạo, bắt đầu đào đất.
Nhưng đào đất bằng tay không quá chậm, đào mãi đào mãi, lòng của hai người đã lạnh rồi.
Tản Nhi chỉ bị chôn một lúc, sau khi được đào lên đã biến thành dáng vẻ thế kia, đội trưởng và Tú Mai không biết bị chôn ở chỗ nào, tốc độ các cô ấy đào đất chậm như vậy, đợi đến khi tìm được, hai người họ có thể còn sống sao?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hai người cũng không dám dừng, luôn đào đất không ngừng.
Lâm tỷ tỷ giao phó Đinh Đinh trông coi Tản Nhi, bản thân thì lại nhảy xuống mật đạo lần nữa.
"Không được, đào như vậy thì chậm quá!" Lâm tỷ tỷ ngẩng đầu hét lên với bên ngoài: "Thông báo cho phi thuyền, bảo bọn họ đưa vài cái xẻng và ki tới, ngoài ra nhớ kêu thêm một số người tới trợ giúp!"
Đội súng kíp của nữ công nhân phải mang theo quá nhiều trang bị, quả thực không còn chỗ mang theo dụng cụ đào đất.
Nhưng phi thuyền phải tiếp thêm nhiên liệu cho máy hơi nước, không thể thiếu xẻng và xúc.
"Vâng!" Đinh Đinh trả lời, chạy ra ngoài, vẫy lá cờ nhỏ về phía bầu trời.
Lúc này Lão Ưng lãnh đạo phi thuyền lơ lửng ngay phía trên lò đất, thấy Đinh Đinh dùng cờ hiệu truyền tin, khẽ cau mày, nhưng vẫn ra lệnh phi thuyền hạ thấp xuống.
Khi hạ cánh xuống còn cách mặt đất có mười mấy thước, phi thuyền dừng hạ xuống.
"Lão Ưng đại ca, đội trưởng và Tú Mai bị chôn trong mật đạo rồi, huynh mau ném xẻng và ki trên phi thuyền xuống đi!"
Đinh Đinh ngẩng đầu hét lên.
"Sao lại bị chôn trong mật đạo rồi?"
Lão Ưng buồn bực trong lòng, nhưng vẫn nhanh chóng ném xẻng và xúc xuống, sau đó tự mình leo xuống bằng sợi dây.
Vào lò đất, hỏi sơ qua tình hình, Lão Ưng nhanh chóng chạy trở về, gọi mấy nam nhân viên hộ tống xuống hỗ trợ, đồng thời bảo phi thuyền nhanh chóng đi thông báo cho Kim Phi.
Trong doanh trại, Kim Phi và Thiết Chùy vẫn đang xem xét lại lần hành động này.
"Tiên sinh, tổng thể lần hành động này coi như rất thành công, không chỉ thành công làm sát thủ mai phục thất bại, còn thuận tiện giải quyết mấy con chim ưng!"
Thiết Chùy có chút tiếc nuối: "Nhưng để lộ súng trường rồi, sau này lúc cần bắn chim ưng của bọn họ sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa."
Kim Phi nghe xong thì lắc đầu: "Không, là ta cố ý để lộ đấy."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta muốn cho tổ chức ám sát biết chúng ta có cách để đối phó chim ưng, truyền tin tới Đông Man, Đảng Hạng giúp chúng ta thì càng tốt."
Kim Phi giải thích: "Như vậy, cũng sẽ chấm dứt ý nghĩ phái chim ưng quấy rối của bọn họ, sau này phái phi thuyền đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ cũng sẽ an toàn hơn chút."
"Ta biết rồi, tiên sinh muốn hù dọa bọn họ!" Thiết Chùy trong nháy mắt đã hiểu ý.
Là cận vệ của Kim Phi, Thiết Chùy biết hiện tại súng trường vẫn chưa có cách để sản xuất hàng loạt, cũng chưa có cách nào để trang bị cho mỗi phi thuyền một cây.
Nhưng kẻ địch không biết chuyện này, nếu như tin tức của nơi này truyền đi, kẻ địch rất có thể sẽ cho rằng tất cả phi thuyền đều đã trang bị súng trường, từ đó không phái chim ưng đến tìm chết nữa.
Đối với phi thuyền thì đúng là an toàn hơn.
Sau này chờ đến lúc kẻ địch phát hiện ra, nói không chừng bọn họ đã có thể sản xuất súng trường hàng loạt rồi.
Đến lúc đó nếu lên kế hoạch cẩn thận, nói không chừng còn có thể phản công lần nữa.
Nghĩ tới đây, Thiết Chùy không khỏi giơ ngón tay cái với Kim Phi, đang chuẩn bị khen Kim Phi đôi câu, bỗng thấy một nữ công nhân cưỡi ngựa chiến, chạy như điên tới.
Nữ công nhân này thuộc đội súng kíp, các cận vệ của Kim Phi đều biết cô ấy, lại nhìn thấy cô ấy đang rất vội nên không chặn lại.
Chưa đợi ngựa chiến dừng hẳn, nữ nhân viên hộ tống đã nhảy từ trên ngựa xuống, vừa chạy tới chỗ Kim Phi, vừa hét lên: "Tiên sinh, xảy ra chuyện rồi, Tiết đội trưởng và Tú Mai bị chôn trong mật đạo rồi!"
Kim Phi và Thiết Chùy cũng biết nữ công nhân này, nghe cô ấy nói, sắc mặt của hai người thay đổi cùng một lúc.
Chương 1420: Nhân tài
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiết Chùy lo lắng hỏi: “Mật đạo đâu ra thế?”
Nữ công nhân định trả lời nhưng đã bị Kim Phi cắt ngang.
“Bây giờ không phải là lúc nói nguyên nhân hậu quả, nhanh nói vị trí rồi tổ chức đến cứu viện!”
“Đúng đúng đúng!” Nữ công nhân nói: “Lâm tỷ tỷ và Lão ưng đại ca bảo ta về báo với tiên sinh chuyện này trước, sau đó dẫn thêm người và dụng cụ đến cứu người!”
“Các cô cần dụng cụ gì?” Lúc này Thiết Chùy cũng tỉnh táo lại.
“Xẻng và gầu xúc nâng đất!” Nữ công nhân vội nói.
“Thông báo cho đội hậu cần, mang theo xẻng và gầu xúc đi cứu người!” Kim Phi nhanh chóng hạ lệnh.
Thiết Chùy trả lời một tiếng sau đó xoay người chạy đi.
Thiết Chùy vừa đi, Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam đưa theo A Quyên chạy vào từ bên ngoài.
Vừa rồi Khánh Mộ Lam nhất quyết muốn đi xem A Quyên dùng súng mới đánh chim ưng, Tả Phi Phi lo lắng cho cô ấy nên đã dẫn đội cận vệ đi cùng.
Khi các cô ấy quay lại, nhìn thấy nữ công nhân phóng ngựa lao điên cuồng đã biết xảy ra chuyện vì vậy đã vội chạy đến.
“Đinh Đinh, sao ngươi lại ở đây?”
Tả Phi Phi cau mày nhìn nữ công nhân đến báo tin: “Không phải nhiệm vụ của người là đi truy bắt sát thủ sao?”
“Trưởng xưởng, đội trưởng và Tú Mai xảy ra chuyện rồi!” Đinh Đinh nhìn thấy Tả Phi Phi liền bật khóc.
“Đừng khóc, nhanh nói đã xảy ra chuyện gì!” Tả Phi Phi lạnh lùng quát.
Uy tín của Tả Phi Phi trong xưởng xà phòng rất cao, Đinh Đinh cắn môi, kìm nước mắt lại, sau đó kể lại chuyện đã xảy ra.
Nghe nói tiểu đội trưởng và Tú Mai đã bị chôn vùi hơn một tiếng đồng hồ, lòng Kim Phi và nhóm người Tả Phi Phi đều cảm thấy ớn lạnh.
Người bị chôn vùi lâu như vậy, sợ rằng đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng không ai trong bọn họ nói điều này ra, đến khi Thiết Chùy dẫn đội cứu viện đến, một đoàn người và đội cứu viện cưỡi ngựa chạy đến lò nung đất.
Sau khi đội cứu viện đến đã lập tức làm việc.
Đội cứu viện không dọn sạch phần đất bị sập khỏi mật đạo, mà đi theo hướng mật đạo rồi đào trực tiếp từ bề mặt.
Nhiều người lực lượng lớn, chưa đầy một giờ đồng hồ đã tìm thấy tiểu đội trưởng và Tú Mai bị đất vùi.
Kim Phi và những người khác đoán không sai, khi đào thấy các cô ấy, hai người đã bị nghẹt thở đến chết rồi.
“Đáng chết!”
Thiết Chùy giận đến mức ném xẻng xuống đất.
Vốn dĩ lần hành động này rất thuận lợi, kết quả lại xảy ra chuyện này, đã hi sinh hai đồng đội.
Đồng đội chết khi chiến đấu là chuyện bình thường, nhưng chết một cách ấm ức như vậy, Thiết Chùy rất khó chịu.
Mắt Tả Phi Phi cũng đã đỏ hoe.
Tiểu đội trưởng hi sinh là cùng một nhóm nữ công nhân được Kim Phi mua về từ núi Thiết Quán với cô ấy, hai người quen biết nhau khi ở trong tay bọn buôn người, đến núi Thiết Quán, hai người còn sống trong nhà ở tập thể hơn một tháng, sau này Kim Phi biết Tả Phi Phi biết chữ, bảo cô ấy quản lý núi Thiết Quán, Tả Phi Phi mới chuyển ra khỏi nhà ở tập thể.
Nhưng tình cảm của hai người vẫn rất tốt.
Dù tiểu đội trưởng không biết chữ, nhưng rất dũng cảm, mỗi lần chiến đấu đều đi trước binh lính, xông lên trước tiên.
Trước kia chi viện thành Du Quan, chi viện Hi Châu, đã sống sót qua nhiều trận đánh lớn như vậy, nhưng cuối cùng lại chết ở đây.
Trong lòng Tả Phi Phi cũng bực bội như Thiết Chùy.
Trong lòng Kim Phi cũng không khá hơn là bao: “Không phải bắt được hai người sao, hỏi chúng xem chúng từ đâu đến, kẻ chủ mưu sau lưng là ai!”
“Tử sĩ đều đã trải qua huấn luyện, rất cứng miệng, xét hỏi bình thường e rằng không tra hỏi đuợc gì, để ta!”
A Mai phía sau Khánh Mộ Lam đột nhiên nói.
Thấy Kim Phi gật đầu, A Mai lấy gói nhỏ từ trong tay áo ra một, đi theo Thiết Chùy đến cái lồng nơi giam giữ tử sĩ.
Rất nhanh, những tiếng kêu thảm xé ruột xé gan đã vang lên từ bụi cỏ cách đó mấy chục mét.
Tiếng kêu thảm kéo dài khoảng một tiếng, A Mai mới đi ra ngoài cùng Thiết Chùy.
“Tiên sinh, đã tra rõ rồi, hai người này đều là tử sĩ do Tứ hoàng tử Trần Chinh huấn luyện từ nhỏ, chúng nghe theo lệnh của một người tên là Tiền tiên sinh.”
Thiết Chùy nói: “Tên trốn thoát khỏi mật đạo có lẽ là Tiền tiên sinh, nhưng bọn họ không biết sự tồn tại của mật đạo, lúc đó Tiền tiên sinh bảo họ giải tán và trốn thoát, nói bản thân không chạy được nữa, muốn chờ chết ở trong lò nung đất!
Bây giờ xem ra, chắc hẳn Tiền tiên sinh đã lừa bọn họ, cố ý để bọn họ chạy ra, thu hút sự chú ý của chúng ta rồi bẩn thân chạy trốn.”
“Thật là cáo già!” Tả Phi Phi nghe vậy, cắn răng nói: “Ông ta muốn chạy thì chạy, sao lại còn làm mật đạo bị sụp?”
“Làm sập mật đạo, không chỉ có thể ngăn cản truy binh, còn có thể ngăn cản chúng ta tìm được hành tung của ông ta theo mật đạo.”
Kim Phi nói: “Tiếp tục đào, ta lại muốn xem xem Tiền tiên sinh này có thể chui đến đâu!”
Kim Phi vừa hạ lệnh, đội hậu cần đã tiếp tục đào.
May mà vị trí sụp bắt đầu từ trị trí tiểu đội trưởng kích hoạt cơ quan và sụp về phía sau, đào về phía trước không xa, đã xuất hiện mật đạo.
Vì vậy đội hậu cần lại sắp xếp mấy nhân viên hộ tống đào về phía trước theo mật đạo.
Nhân lúc này, Thiết Chùy đã tiếp tục báo cáo: “Tiên sinh, dựa theo khai báo của sát thủ, lần hành động này của chúng có tổng cộng bảy người tham gia, ngoài hai người chúng ta đã bắt được và tiền tiên sinh đã chạy trốn, còn có mấy người núp ở nơi khác.”
“Hỏi ra nơi nào chưa?” Kim Phi hỏi.
“Đã hỏi được rồi, ta cũng vừa sắp xếp người đi lùng bắt rồi, nhưng ta thấy không có nhiều hi vọng, đoán rằng sớm đã chạy thoát rồi.”
“Có thể bắt thì cố gắng bắt, nếu không chúng ta sẽ không có hòa bình!” Kim Phi nhớ đến tổ chức ám sát, cũng có chút nhức đầu.
Không sợ kẻ gian trộm chỉ sợ kẻ gian ghi thù, cảm giác bị một đám tử sĩ để mắt đến rất tệ.
Dù các biện pháp an ninh của y đã rất nghiêm khắc rồi, nhưng trên thế giới này không có kế hoạch an toàn tuyệt đối, cũng không có nơi an toàn tuyệt đối.
Chỉ cần tử sĩ phát hiện ra Kim Phi sơ xuất, hậu quả có thể chí mạng.
Nhưng y cũng biết, đến nay tổ chức ám sát đã hoàn toàn chuyển sang hoạt động ngầm, muốn bắt được bọn họ, thực sự rất khó.
“Đúng rồi, tiên sinh, A Mai còn hỏi ra được một tin tức.”
Thiết Chùy nói tiếp: “Sát thủ tham gia hành động này, ngoài thủ hạ tên nghịch tặc Trần Chinh thì còn có tử sĩ của thủ hạ Trần Vĩnh Trạch.”
“Tứ hoàng tử cùng một giuộc với Tấn vương, bọn chúng nhập phe với nhau không phải rất bình thường sao?” Kim Phi không quan tâm.
“Bọn chúng nhập phe cùng nhau là chuyện bình thường, nhưng điều không bình thường đó là dựa theo lời khai của sát thủ thì chim ưng lần này là do Tấn vương cung cấp!” Thiết Chùy nói.
“Ý ngươi là, Tấn vương đã tìm thấy cách huấn luyện chim ưng sao?” Kim Phi khẽ cau mày.
“Cũng có khả năng là Tấn vương tìm Đảng Hạng hoặc Đông Man cứu giúp, trước đây Tấn vương cũng đã làm như vậy!” Thiết Chùy nói: “Nhưng dù ông ta làm như thế nào, thì đó cũng không phải là chuyện tốt đối với chúng ta.”
“Trần Vĩnh trạch đúng là lão già phiền phức!” Kim Phi không khỏi thở dài một tiếng.
Dù rất nhiều cách làm của Tấn vương khiến Kim Phi khinh thường, nhưng Kim Phi phải thừa nhận, dù là đang chỉ huy tác chiến hay là phương diện ngoại giao thì Tấn vương là một nhân tài.
Thật ra cha của Cửu công chúa Trần Cát rất ghét Tấn vương, gần như không giúp đỡ gì ông ta, nhưng mỗi năm đều yêu cầu Tấn vương phải cống nạp.
Dưới tình huống này Tấn vương có thể bảo vệ đất Tấn nhiều năm như vậy, còn có thể giành được nhiều sự ủng hộ của người dân, quả thực rất giỏi.
Nếu không phải Kim Phi sở hữu kiến sức vượt qua kiến thức của thời đại này, có thể làm ra vũ khí lợi hại, Kim Phi cũng không dám nói y chắc chắn có thể đánh thắng Tấn vương.
“Đúng rồi, gần đây có tin tức gì của Tấn vương không?” Kim Phi hỏi.