-
Chương 2091-2095
Chương 2091: Thu hoạch khoai tây
Sau khi Kim Phi quyết định phương hướng chung, những việc còn lại cũng không cần đích thân giải quyết. Trong mấy ngày tiếp theo, Hàn Trầm đã phối hợp với viện Khu Mật, sau khi hình thành phương án hợp tác liền trình lên cho Kim Phi và Cửu công chúa xem xét. .
Với thiện chí hợp tác, Cửu công chúa phong Hàn Trầm làm quận trưởng quận Phụng Đài và định viễn tướng quân ngũ phẩm, người có thể chỉ huy một đội quân Giáp Đẳng. Tuy nhiên, điều kiện là Hàn Trầm phải chỉnh đốn và thanh lọc lại nghĩa quân của mình. Sau đó, nghĩa quân cũng phải tiếp nhận thêm một số binh lính từ Xuyên Thục, triều đình cũng có quyền điều động Hàn Trầm đi phục vụ nơi khác.
Dưới điều khoản lớn có một số điều khoản nhỏ. Nói chung, phần lớn những điều khoản này đều hạn chế quyền lực của Hàn Trầm và có lợi cho triều đình Xuyên Thục.
Kim Phi nhìn chữ ký và con dấu của Hàn Trầm ở phía dưới các điều khoản, hỏi: “Hắn không phản đối gì sao?”
“Không”, Thiết Thế Hâm lắc đầu: “Kỳ thực, đây là thành ý lớn nhất mà chúng ta có thể đưa ra. Nếu Hàn Trầm đến Đông Hải an toàn, thuận lợi gia nhập tiêu cục thì cho dù có biểu hiện xuất sắc đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm trung đội trưởng. Hiện tại, Hàn Trầm một bước thành định viễn tướng quân kiêm quận trưởng quận Phụng Đài. Trên thực tế, sẽ cai quản hai quận Phụng Đài và Nguỵ Lăng, đồng thời còn nhận được ngũ cốc và những hỗ trợ khác của chúng ta, còn gì cậu ta có thể phản đối được đâu?”
"Đúng vậy", Kim Phi khẽ gật đầu.
Việc thăng chức ở tiêu cục Trấn Viễn chủ yếu dựa vào quân công, phương pháp này nhìn có vẻ rất công bằng, nhưng không phải hoàn toàn không có sơ hở. Ví dụ như có người sẽ trao đổi công lao cho người khác, để tránh tình trạng mua bán như vậy diễn ra, một số hạn chế được đặt ra đối với việc thăng chức trong tiêu cục.
Nếu tính từ lúc Hàn Trầm đi tới Đông Hải, cho dù mọi việc thuận lợi thì cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy thăng cấp lên làm tướng quân.
Cấp bậc này đã được coi là tướng quân cấp cao, địa vị cũng tương tự như Đại Cường - người phụ trách đội hộ tống của Đông Hải. Nếu như vậy mà Hàn Trầm vẫn không hài lòng nữa thì đúng là không biết điều.
“Nếu anh ta không có ý kiến gì thì cứ như vậy mà thực hiện đi”, Kim Phi đặt văn kiện xuống, nhắc nhở: “Bảo Hàn Phong bố trí người theo dõi Hàn Trầm, kịp thời báo cáo nếu phát hiện vấn đề bất thường”.
“Vâng!” Thiết Thế Hâm lấy lại văn kiện, báo cáo những vấn đề khác.
Hàn Trầm ở lại làng Tây Hà thêm hai ngày nữa, sau đó lại trở về quận Phụng Đài. Cuộc sống của Kim Phi lại quay về trạng thái trước đó, dành phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng đến trạm thủy điện phía Bắc thôn xem xét tiến độ thi công.
Trạm thuỷ điện này chỉ là thử nghiệm, quy mô không lớn, trưởng làng còn trực tiếp ở lại công trường để giám sát thi công nên tiến độ thi công nhanh chóng. Cuối tháng ba đội thi công đã đào một con đập mới bên cạnh dòng chảy chính của sông, dẫn nước sông sang một bên rồi bắt đầu làm sạch đáy sông và xây dựng nền đập.
Giữa tháng tư, phần nền móng của con đập đã hoàn thành và công trình chính bắt đầu được xây dựng.
Cuối tháng năm, vụ thu hoạch lúa mì bắt đầu.
Các phương pháp trồng và chăm bón cây được nhật báo Kim Xuyên liên tục tuyên truyền và trên thực tế đã có hiệu quả. Mặc dù giống vẫn là loại giống lúa mì trước đây nhưng dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, năng suất lúa mì trên mỗi mẫu đã tăng hơn 30%.
Chính sách khuyến khích khai hoang đất đai năm ngoái đã kích thích sự nhiệt tình khai hoang của người dân. Hầu như hộ gia đình nào cũng tiến hành khai hoang, diện tích đất có thể canh tác của toàn khu vực Xuyên Thục cũng tăng lên đáng kể so với năm ngoái.
Cộng với chính sách tô thuế nhẹ của triều đình, đại đa số các hộ gia đình đều tích trữ được nhiều lương thực hơn trước đây. Cho dù vụ mùa thu thất bại, năm nay họ cũng sẽ không bị chết đói.
Nhưng cho dù trong nhà có nhiều lương thực như vậy, khi rau rừng trên sườn đồi đã lớn, phần lớn nữ nông dân vẫn sẽ đi đào rau dại để dự trữ cho những trường hợp khẩn cấp, và ngay cả người dân làng Tây Hà cũng không ngoại lệ.
Những người phụ nữ không những nhà có đất để trồng trọt mà bản thân còn có việc làm, nhưng điều này không ngăn cản họ đi đào rau rừng sau khi tan làm.
Khi Kim Phi và Cửu công chúa đến trạm thủy điện sau núi kiểm tra, họ thậm chí còn nhìn thấy mẹ của Trương Lương. Khi đó bà ấy đang dẫn em gái Trương Lương và hai tiểu thiếp của Mãn Thương cùng tham gia vào đội quân đi đào rau dại.
"Chàng cho rằng họ đang muốn làm gì?" Cửu công chúa có chút hạn hán lời: "Họ cũng không thiếu cái ăn đúng không?"
“Chắc là thói quen mấy năm nay, trong thời gian ngắn khó thay đổi. Nhìn người khác đào rau dại mà mình không đào một ít thì trong lòng cũng thấy khó chịu. Hơn nữa là do họ chưa có đủ cảm giác an toàn, luôn cho rằng trong tay có càng nhiều lương thực càng tốt", Kim Phi nói.
"Quả là như vậy, tuy rằng vụ mùa này có thể gọi là bội thu, nhưng rất nhiều người vẫn không muốn bán lương thực. Lượng lương thực dự trữ ở các nơi thậm chí còn ít hơn năm ngoái", Cửu công chúa nói bằng giọng lo lắng.
"Không sao đâu. Chỉ cần có lương thực thì dù là trong kho lương của chúng ta hay trong nhà người dân cũng không có khác biệt lớn", Kim Phi an ủi: "Tình trạng này cũng chỉ là tạm thời. Khi vụ thu hoạch mùa thu đến, người dân đương nhiên sẽ đem lương thực dự trữ từ mùa xuân ra bán. Cứ để người dân dự trữ lương thực tại nhà, như vậy có thể khiến họ yên tâm và tiết kiệm chi phí lưu trữ ngũ cốc của chúng ta, điều này thực ra khá tốt".
"Đúng vậy", Cửu công chúa quay đầu lại hỏi: "Phu quân, đây chính là việc cất của cải ở chỗ bách tính mà chàng từng nói sao?"
“Ừm”, Kim Phi gật đầu, sau đó hỏi: “Việc phổ cập lúa nước L tiến triển thế nào rồi?”
"Việc nhân giống đã kết thúc, gần đây mới bắt đầu gieo hạt", lúc này Cửu công chúa có chút lo lắng: "Phu quân, phạm vi trồng lúa nước L lần này rất lớn, nhỡ có vấn đề thì sao?"
"Đừng lo lắng. Mỗi lô hạt giống trước khi gửi đi đều đã được Nguỵ tiên sinh lấy mẫu và thử gieo trồng, sẽ không có vấn đề gì cả", Kim Phi trấn an: "Cho dù có vấn đề thì cũng khó mà mất mùa được. Cho dù có mất mùa thì không phải vẫn còn có một vụ lúa mì bội thu sao? Ngoài ra còn có khoai tây, khoai lang và ngô nên sẽ không có vấn đề gì cả".
Trước khi có thể nhân rộng một loại cây trồng mới thì cần ít nhất vài năm khảo nghiệm. Lúa nước L mới được khảo nghiệm một lần, còn khoai tây, khoai lang và ngô mới được mang từ châu Mỹ về, thí nghiệm nhân giống đầu tiên hiện đang tiến hành. Hạt giống lúa sử dụng lần đầu còn được vận chuyển về từ nước K. Nếu xảy ra vấn đề gì thì sẽ rất nghiêm trọng.
Vì vậy, sự lo lắng của Cửu công chúa là rất bình thường. Nếu như Kim Phi kiếp trước không có kinh nghiệm, biết được khả năng thích ứng và năng suất của khoai tây, khoai lang và lúa nước L thì chắc chắn cũng sẽ lo lắng và thận trọng như Cửu công chúa hiện giờ. Y cũng sẽ cho rằng hạt giống này ít nhất phải thử nghiệm trong vài năm để xác nhận không có vấn đề gì rồi mới tiến hành gieo trồng diện rộng.
Thấy Kim Phi tự tin như vậy, Cửu công chúa cũng chỉ có thể đè nén mối nghi hoặc trong lòng. Tuy nhiên, trong thâm tâm, Cửu công chúa vẫn sắp xếp người chú ý theo dõi tình hình phát triển của lúa nước L ở các nơi. Nếu phát hiện vấn đề có thể trồng lại các loại ngũ cốc khác càng sớm càng tốt để tránh bị lỡ vụ mùa.
May mắn thay, theo tin tức do những người quan sát cung cấp, việc phát triển của lúa nước L ở nhiều nơi đều rất bình thường.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến tháng sáu. Sau ba tháng sinh trưởng, lứa khoai tây đầu tiên cuối cùng cũng đã lớn.
Vừa ăn, Kim Phi vừa nhìn bốn đứa trẻ: "Khoai được thu hoạch rồi, ngày mai không phải các con được nghỉ một ngày sao? Đừng ra ngoài chơi nữa, theo ta đi đào khoai nhé?"
Chương 2092: Đào khoai tây
Con cái những gia đình khác từ nhỏ đã phải lo toan đủ thứ. Ở nông thôn này, trẻ con bằng tuổi bốn đứa trẻ đã bắt đầu làm mọi việc từ lâu rồi. Con trai thì học làm nông, con gái thì cũng phải đi đào rau dại, băm bèo nuôi lợn.
Kim Phi và Quan Hạ Nhi đều không chiều con, nhưng ở vị trí của Kim Phi thì dù tiết kiệm thế nào cũng không đến mức phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Do vậy việc đồng áng cũng không phải nhiệm vụ chính của bốn đứa trẻ mà chỉ là một loại trải nghiệm.
Không phải đến trường hay làm bài tập là đã vui lắm rồi chứ nói gì đến việc còn được đi đào khoai với Kim Phi?
Chuyến đi chơi vừa rồi với Kim Phi rất thú vị. Kim Phi dạy bọn trẻ lia đá trên mặt nước, còn dẫn chúng đi săn trên núi, nướng thịt ven suối. Bốn đứa trẻ chơi vui đến mức không muốn về nhà.
Sau khi đi chơi về, bốn đứa trẻ còn bày mưu làm nũng với Kim Phi để y đưa chúng ra ngoài chơi lần nữa.
Kết quả là bọn trẻ còn chưa kịp làm nũng, Kim Phi đã chủ động rủ bọn trẻ ra ngoài chơi tiếp.
Tuy không phải là đi chơi và săn bắn mà chỉ là đào khoai nhưng nghe có vẻ rất thú vị.
Bốn đứa nhỏ liên tục gật đầu: "Được ạ, được ạ!"
Bốn đứa trẻ cũng vô cùng mong chờ những hoạt động ngày hôm sau.
"Đương gia, ta có thể đi cùng được không?", Nhuận Nương hỏi.
Nhuận Nương ngày thường quanh quẩn trong bếp, lần đi chơi cuối cùng cô ấy cũng cảm thấy rất vui vẻ. Lần trước Nhuận Nương về nhà bố mẹ đẻ, đi ngang qua ruộng thí nghiệm ở sau núi, cô ấy nhìn thấy cứ một trăm mét lại có một nhân viên hộ tống đứng canh gác. Ở mỗi góc ruộng còn bố trí thêm một nỏ hạng nặng như thể nơi này là khu vực quân sự cấm vào, không một ai được lại gần. Từ đó có thể thấy Kim Phi và Cửu công chúa xem trọng mảnh ruộng thí nghiệm này đến thế nào.
"Đương nhiên nàng có thể đi", Kim Phi mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Quan Hạ Nhi: "Còn nàng có muốn đi không?"
"Đương nhiên rồi", Quan Hạ Nhi cũng lập tức gật đầu.
"Vậy nàng đội nón vào, không được phơi nắng!" Kim Phi nhắc nhở.
Mặc dù chứng dị ứng mỗi khi đi nắng của Quan Hạ Nhi đã được cải thiện rất nhiều sau khi Ngụy Vô Nhai chữa cho cô ấy. Nhưng ánh nắng mặt trời vào thời điểm này rất gay gắt, Kim Phi lo lắng cô ấy sẽ bị cháy nắng.
"Yên tâm, ta không còn là trẻ con nữa!" Quan Hạ Nhi giả vờ mất kiên nhẫn, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
"Được rồi, còn ai đi nữa? Ngày mai chúng ta cùng đi nhé!" Kim Phi nhìn về phía Bắc Thiên Tầm, Tả Phi Phi cùng Đường Đông Đông.
"Xưởng dệt có việc, e là ta không đi được", Đường Đông Đông lắc đầu.
Sau khi việc buôn bán với nước K được bình thường hóa vào năm ngoái, đội thuyền của thuỷ quân liên tục mang bông từ nước K về. Mặc dù không thể đáp ứng nhu cầu của toàn bộ Xuyên Thục nhưng vẫn đảm bảo mỗi nhân viên hộ tống có một bộ quần áo bông.
Kim Phi luôn coi bông vải quan trọng như đồ ăn, năm ngoái y không chỉ mang về một lượng lớn bông từ nước K mà còn mang về rất nhiều hạt giống cây bông.
Những hạt giống này được gieo vào cuối tháng trước. Đến mùa thu, sản lượng bông thu hoạch được tại Xuyên Thục sẽ vượt xa tổng lượng bông đã vận chuyển từ nước K về trong năm nay, đến năm sau thậm chí còn nhiều hơn nữa. Bông sẽ thay thế sợi đay và trở thành nguồn nguyên liệu quan trọng nhất trong ngành dệt may.
Do đó, các xưởng dệt đã bắt đầu thử nghiệm máy dệt mới vào năm ngoái để xây dựng nền tảng kỹ thuật cho hàng dệt bông trong tương lai. Cũng vào cuối năm ngoái, Kim Phi đã xây dựng các xưởng dệt bông mới ở Quảng Nguyên và Tây Xuyên. Y cũng yêu cầu các xưởng này phải ổn định và đi vào hoạt động trước vụ thu hoạch bông năm nay.
Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, Đường Đông Đông gần đây rất bận rộn. Cô ấy mới từ Quảng Nguyên trở về hai ngày trước, hôm nay còn phải xử lý việc ở xưởng.
Quan Hạ Nhi biết Đường Đông Đông gần đây rất bận, gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau đó Cửu công chúa cũng quay sang nói với Châu Nhi: "Cho người đến thông báo với Thiết đại nhân một tiếng, chúng ta cũng đi".
"Vũ Dương, muội cũng đi sao?" Quan Hạ Nhi tò mò hỏi: "Ngày mai muội không bận sao?"
Đường Đông Đông trong khoảng thời gian này tương đối bận rộn, nhưng Cửu công chúa thì lúc nào cũng bận rộn. Bình thường cô ấy đều bị trói chân ở Ngự thư phòng, Quan Hạ Nhi không ngờ cô ấy cũng sẽ tham gia.
"Khoai tây này có liên quan đến quốc gia và bách tính, không có việc gì quan trọng hơn việc này. Cho dù ta có bận rộn đến đâu cũng phải đi xem một chút", Cửu công chúa nói tiếp: "Không chỉ có chúng ta đi, viện Khu Mật cũng sẽ đi".
Sáng sớm hôm sau, cả đoàn ăn sáng rồi đi thẳng đến ngọn núi phía sau làng Quan Gia.
Khi họ đến ruộng thí nghiệm, Ngụy Vô Nhai và lão Đàm đã cùng một nhóm binh phủ chờ sẵn ở hiện trường.
Sau khi chào hỏi xong, Ngụy Vô Nhai xoa xoa tay hỏi: "Bệ hạ, chúng ta bắt đầu được chưa?"
Ông ấy đã không thể chờ được nữa rồi, nếu như không phải Kim Phi nói Cửu công chúa sẽ tới, có lẽ ông ấy đã sớm vào việc rồi.
Cửu công chúa khẽ gật đầu: "Bắt đầu thôi!"
"Tiên sinh, ngài thử trước đi. Bọn ta đều chưa từng đào khoai tây nên không biết đào như thế nào mới đúng", Ngụy Vô Nhai từ bên cạnh lấy ra một cái xẻng đưa cho Kim Phi.
Họ nói như vậy, nhưng ở đây mọi người đều hiểu đây là lần đầu tiên Đại Khang trồng khoai, cũng là lần đầu tiên đào khoai. Người đầu tiên làm việc này có thể đại diện cho một thời đại mới đến.
Ngụy Vô Nhai trao cơ hội này cho Kim Phi, đây cũng là biểu hiện tôn trọng và ghi nhận những đóng góp của y.
Kim Phi chưa bao giờ đặc biệt chú ý đến những lễ nghi này nhưng y cũng không từ chối. Y gật đầu cầm lấy xẻng, vừa đào vừa giải thích: "Khoai tây mọc dưới lòng đất. Khi đào, chú ý đặt xẻng cách xa rễ một chút để tránh làm hư hại củ".
Mặt đất ở đây mềm và tơi xốp nên Kim Phi không tốn nhiều sức lực, chỉ cần dùng xẻng xoay quanh củ khoai tây vài cái, sau đó nắm lấy rễ kéo ra. Năm củ khoai tây bên dưới lộ ra. Hai củ lớn bằng quả trứng vịt, ba củ nhỏ bằng quả trứng gà.
“Năm củ khoai tây này cộng lại cũng gần một cân phải không?” Ngụy Vô Nhai không khỏi tính toán: “Chúng ta đã trồng ba nghìn hạt giống khoai tây trên một mẫu đất, nếu giống như cái này thì một mẫu đất cũng có thể sản xuất ra hai ba ngàn cân lương thực sao?"
Cửu công chúa nghe được lời này, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi.
Chẳng trách Kim Phi kiên trì đi tìm khoai tây như vậy, năng suất quả thực rất cao.
Nếu một mẫu đất thực sự có thể sản xuất được hai đến ba ngàn cân khoai tây, vậy thì chỉ cần khoai tây được nhân giống rộng rãi thì sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề lương thực nữa.
Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm và những người khác rất phấn khích khi nhìn thấy Kim Phi ném mấy củ khoai tây sang một bên và ngồi xổm xuống dùng tay đào hố đất bên dưới.
“Tiên sinh, bên dưới còn nữa sao?” Ngụy Vô Nhai hỏi.
"Chắc chắn phải có nhiều hơn, hơn nữa chúng còn lớn hơn", Kim Phi vừa đào đất vừa giải thích: "Những củ lớn càng khó lấy ra!"
Vừa nói xong, mọi người liền nhìn thấy Kim Phi từ trong cái hố nhỏ bới ra thêm hai củ khoai tây. Một củ to bằng nắm tay, một củ to bằng củ lớn nhất của loạt năm củ vừa bới ra ban nãy.
“Cái này…” hơi thở của Ngụy Vô Nhai trở nên gấp gáp: “Còn nữa không?”
"Có lẽ không còn nữa", Kim Phi phủi phủi tay đứng dậy.
Nhưng Ngụy Vô Nhai không tin, ông ấy ngồi xổm xuống, cẩn thận tìm kiếm cái hố đất mà Kim Phi vừa mới đào lên, xác nhận thực sự không còn củ nào nữa mới dừng lại.
Ngụy Vô Nhai mặc dù có chút thất vọng vì không đào thêm được củ khoai tây nào, nhưng khi ông ấy quay người nhìn bảy củ khoai tây trên mặt đất thì tâm trạng lại hưng phấn trở lại.
Bảy củ khoai tây này cộng lại gần hai cân, năng suất khoai tây trên mẫu đất này chắc chắn sẽ không thể nào thấp được.
Chương 2093: Món ăn mới
Ngụy Vô Nhai kiềm chế tâm trạng kích động, đứng dậy hô với các binh phủ: “Hồi nãy các ngươi đã nhìn thấy quốc sư đại nhân đào thế nào chưa, đào đi, cẩn thận một tí, đừng đào đứt đấy.”
“Vâng!” Các binh phủ đáp một tiếng, cắm xẻng xuống đất.
Bốn đứa trẻ cũng cầm cái xẻng nhỏ gia nhập vào hàng ngũ đào khoai tây.
Mấy chục binh phủ cùng ra tay, cho dù rất cẩn thận, nhưng chỉ nửa giờ sau, một mẫu khoai tây cũng bị đào ra rồi.
“Mau, cân lên xem nặng bao nhiêu!” Ngụy Vô Nhai chỉ huy binh phủ cân khoai tây đào lên.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cái cân của Ngụy Vô Nhai.
Đợi quả cân ổn định, Kim Phi hỏi: “Ngụy tiên sinh, bao nhiêu?”
Ngụy Vô Nhai hít hai hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn Kim Phi, vội vàng đáp: “Bốn nghìn, bảy trăm bảy mươi tám cân!”
“Hơn bốn ngàn bảy trăm cân!” m thanh của Thiết Thế Hâm hơi run rẩy.
Nắm đấm của Cửu công chúa cũng lặng lẽ siết chặt, sau đó quay người trân trọng hành lễ với Kim Phi: “Trẫm thay muôn dân trong thiên hạ, cảm ơn tiên sinh!”
Một khắc này, thân phận của cô ấy không phải là thê tử của Kim Phi, mà là hoàng đế của Đại Khang, đại biểu cho vo số người dân Trung Nguyên!
“Vì một thế giới mới!”
Sắc mặt Kim Phi cũng trở nên nghiêm túc, đưa tay đỡ Cửu công chúa.
Sau khi Cửu công chúa đứng dậy thì nhìn Thiết Thế Hâm: “Thông báo cho Bộ Lễ, chuẩn bị lễ bái!”
“Vâng!” Thiết Thế Hâm cúi người đáp.
Mọi người ở đó đều hiểu, sản lượng hơn bốn ngàn bảy trăm cân này có nghĩ là gì.
Trước tiên không hỏi đến sản lượng của lúa nước L và bắp, bí ngô thế nào, chỉ khoai tây là đã có thể giải quyết vấn đề khẩu phần lương thực quan trọng nhất luôn gây rối kìm hãm sự phát triển của Đại Khang, chắc chắn đáng với tên gọi điềm lành.
Theo lệ cũ, phát hiện điềm lành như vậy, cần lễ bái các vị thần trong trời đất, cảm tạ ân huệ của trời xanh, đồng thời thông báo cho thiên hạ.
Mặc dù người nên được cảm ơn nhất là Kim Phi, cùng nhân viên hộ tống và thủy thủ đã liều mạng trên số hiệu Thái Bình, nhưng nghi thức nên có cũng không thể thiếu.
Khoai tây trong ruộng thí nghiệm không chỉ có một mẫu này, mảnh ruộng thí nghiệm này sau núi làng Quan Gia, hơn nửa đều là khoai tây cả.
Tiếp đó, các binh phủ lại đào hết số khoai tây còn lại lên.
Qua tính toán, sản lượng khoai tây bình quân mỗi mẫu cũng đạt tới bốn ngàn năm trăm cân.
Mặc dù người dân bình thường không thể để tâm chăm sóc ruộng thí nghiệm như Ngụy Vô Nhai, cũng không thể cày mấy lần, càng không thể dùng nhiều phân bón như vậy, sản lượng cũng sẽ không cao như ruộng thí nghiệm, nhưng cho dù sản lượng chỉ được một nửa thậm chí là ba phần, thì sản lượng một mẫu cũng đạt tới ngàn cân rồi, vượt xa tất cả số lương thực của Đại Khang lúc trước.
Ngay khi có số liệu thống kế, không khí ở hiện trường lại trở nên sôi động.
“Thưởng!” Cửu công chúa phất tay: “Binh phủ hôm nay tham gia và đào ra, mỗi người được thưởng hai mươi lạng bạc!”
“Cảm ơn bệ hạ! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Các binh phủ hoan hô cảm ơn.
Trong lòng Kim Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra sản lượng của đợt khoai tây này vẫn có chênh lệch không nhỏ so với đời trước, sản lượng của rất nhiều đồng ruộng bình thường đời trước có thể đạt đến bốn năm ngàn cân, sản lượng trong ruộng thí nghiệm vượt qua hàng chục ngàn cân cũng không khó.
Nhưng nhân khẩu bây giờ của Đại Khang cũng không thể so với đời trời, sản lượng của khoai tây bây giờ đủ nuôi dưỡng rồi.
Giai đoạn sau y vẫn sẽ tiến hành chọn giống khoai tây, bồi dưỡng ra hạt giống tốt hơn, Kim Phi tin với tốc độ bồi dưỡng giống mới của Ngụy Vô Nhai, chắc chắn có thể vượt qua tốc độ tăng trưởng của nhân khẩu.
Vả lại còn có khoai lang, bí ngô, lúa nước L nữa.
Vấn đề lương thực luôn quấy nhiễu mình bấy lâu nay, cuối cùng cũng được giải quyết rồi!
“Tiên sinh, khoai tây này nên bảo quản thế nào?” Ngụy Vô Nhai hỏi.
Đợt khoai tây này chắc chắn phải giữ lại làm giống, nhưng ông ấy không biết nên bảo quản thế nào, nhỡ bảo quản không thỏa đáng làm hỏng mất, thì ông ấy sẽ thành tội nhân của Đại Khang mất.
“Bảo quản khoai tây rất đơn giản,” Kim Phi giải thích nói: “Tìm một chỗ khô mát đào một cái hầm đất, rải một tầng đất khô lên trên, rải một tầng khoai tây lên trên đất khô, sau đó lại rải một tầng đất khô lên trên khoai tây, rải từng tầng một là được, đợi khi nào cần dùng, thì đào chúng ra lại!”
“Được,” Ngụy Vô Nhai nhanh chóng ghi lại, sau đó chỉ vào giỏ tre bên cạnh hỏi: “Cái này bảo quản thế nào?”
Cho dù lúc các binh phủ đào ra rất cẩn thận, nhưng nhiều khoai tây như vậy vẫn có củ bị hư hỏng, số đặt trong giỏ tre này chính là những củ khoai tây bị vô tình làm hỏng đó.
Kim Phi ngó qua giỏ tre, lạnh nhạt nói: “Ăn đi!”
“Ăn?” Ngụy Vô Nhai hơi đau lòng: “Không có cách khác sao? Giỏ giống này, nếu trồng thêm một quý là có thể trở thành mười mấy giỏ đấy, ăn thì đáng tiếc quá.”
“Không còn cách nào, hư rồi thì không dễ bảo quản, không ăn cũng sẽ thối thôi.” Kim Phi lắc đầu.
“Được rồi,” Ngụy Vô Nhai dù đau lòng, cũng chỉ đành chấp nhận sự thật này.
“Ngụy tiên sinh, chúng ta có nhiều khoai tây như vậy rồi, không cần để ý tí cái này.” Kim Phi an ủi nói: “Bận cả ngày, tối tới nhà ta, ta sẽ cho ông nếm thử một nồi khoai tây thái sợi xào chua cay.”
Lần này không chỉ đưa mỗi loại cây lương thực như khoai tây, khoai lang từ châu Mỹ về, mà còn có rất nhiều rau, trong đó có trái ớt và cà chua mà Kim Phi luôn mong nhớ.
Mặc dù cà chua trồng vẫn chưa chín, nhưng đã lớn như quả óc chó rồi, chỗ nào mà quả kết quá dày, phải cắt tỉa lại, hái một ít quả và lá xuống, nếu không sẽ không lớn được.
Những quả cà chua xanh bị hái xuống này đúng lúc có thể dùng xào trứng.
Ớt thì không cần cắt tỉa, có điều lúc trồng ớt, dùng hạt bên trong để ươm giống là được, vỏ bên ngoài được Kim Phi giữ lại, đúng lúc dùng để xào rau.
Mặc dù Ngụy Vô Nhai trồng nhiều khoai tây như vậy, nhưng chưa nếm một củ nào, cũng rất tò mò về mùi vị của khoai tây, cho nên không từ chối: “Ta đưa số khoai tây này về kho lương thực rồi qua!”
“Được, ta về nấu cơm trước!”
Kim Phi phủi bàn đất trên người, ra hiệu cho thân vệ nâng giỏ khoai tây hỏng kia lên, dẫn đám người Cửu công chúa Quan Hạ Nhi về làng.
Bận rộn trong đất cả ngày, ngoài Cửu công chúa, những người khác ít nhiều đều đổ mồ hôi, trên người cũng dính chút bùn, thế là xếp hàng đi tắm rửa.
Những người khác chưa từng thấy khoai tây, càng không biết làm, hôm nay Kim Phi phải phụ trách nấu ăn rồi.
Nấu ăn không tránh khỏi việc dính khói dầu, trước mắt Kim Phi dứt khoát không đi tắm, chỉ rửa tay, rửa sạch khoai tây với Nhuận Nương.
“Đương gia à, khoai tây không phải là lương thực sao, còn có thể làm rau à?” Nhuận Nương tò mò hỏi.
“Đương nhiên rồi, khoai tây có rất nhiều cách ăn, có thể nướng có thể hầm, còn có thể làm khoai tây chiên!” Kim Phi cười nói: “Hôm nay ta làm một bàn tiệc khoai tây cho các nàng nếm thử!”
“Được,” Mặt Nhuận Nương đầy kì vọng: “Lâm lắm rồi không được ăn món chàng làm.”
Đợi Quan Hạ Nhi đưa bốn đứa nhỏ đi tắm rửa xong, đã ngửi thấy một mùi hương chưa từng có từ trong sân bay ra.
“Đây là mùi vị của khoai tây à?” Tiểu Nga nuốt nước miếng, tóc cũng không lo lau, quay đầu xông về phía nhà bếp.
Ba bé khác cũng không muốn bị tụt hậu đi theo sau.
Chương 2094: Cay
“Sư phụ, đây là món khoai tây xào à?”
“Tỷ phu, đây là cái gì vậy?”
Bốn đứa nhỏ lao vào nhà bếp, tò mò nhìn các món ăn đã chuẩn bị xong trên bàn, ríu rít hỏi tới hỏi lui.
Kim Phi lau tay lên tạp dề, xua tay nói: “Đi đi đi, lau khô tóc rồi ra ăn cơm!”
Quan Hạ Nhi cũng đi theo vào, một tay cầm khăn lông, một tay lau lỗ tai của Tiểu Nga rồi ôm cô bé ra ngoài.
Thấy vậy, ba đứa nhỏ còn lại đều rụt cổ ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.
Lúc nhóm người Cửu công chúa, Ngụy Vô Nhai và Thiết Thế Hâm đi vào, Kim Phi và Nhuận Nương đang bưng mâm đưa đồ ăn đến nhà ăn.
Tiểu Ngọc thấy vậy, vội vàng nhận lấy chiếc mâm Kim Phi đang cầm.
“Tiên sinh, thuận đường tới, mong tiên sinh thứ lỗi!” Thiết Thế Hâm chắp tay cúi đầu.
Ngụy Vô Nhai được Kim Phi mời đến đây, Thiết Thời Hâm với Tiểu Ngọc đến đây là để ăn chùa, nếu xét theo lễ nghĩa ở Đại Khang cũ thì nó trái với quy tắc, nhất là Cửu công chúa cũng đang ở đây.
Kim Phi vốn không phải là người có quan niệm giai cấp nặng nề, cũng biết Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đến đây ăn chùa chỉ vì tò mò về khoai tây, thế nên y thờ ơ vẫy tay: “Hoan nghênh hoan nghênh!"
Với sự giúp đỡ của Quan Hạ Nhi và Tiểu Ngọc, các món ăn nhanh chóng được dọn lên bàn.
Thật ra Ngụy Vô Nhai rất ít khi đến nhà Kim Phi ăn cơm chùa, vào hai năm gần đây, ông ấy không chỉ phải làm việc trong phòng y tế, dạy Chu Cẩm kiến thức y học mà còn phải bận bịu ở ruộng thí nghiệm, nên rất ít khi đến nhà Kim Phi.
Nhìn nhà ăn hầu như không thay đổi gì ở trước mặt, Ngụy Vô Nhai khẽ thở dài.
Ở thời phong kiến, yến tiệc hoàng gia luôn luôn đồng nghĩa với sự xa hoa, Cửu công chúa là hoàng đế nên bữa tiệc trong nhà của Kim Phi cũng là yến tiệc, thế nhưng nhà ăn ở trước mặt này chẳng khác gì với lúc ông ấy mới đến làng Tây Hà vào hai năm trước, căn nhà vẫn hệt lúc trước, ngay cả bàn ăn cái ghế cũng được làm bằng gỗ cây dương bình thường như hai năm đầu ấy, chỉ là hiện tại, công nghệ làm thủy tinh đã tốt hơn trước, Kim Phi đã làm thêm một mặt bàn xoay bằng thủy tinh ở trên bàn.
Ngoại trừ Châu Nhi đang đứng sau lưng Cửu công chúa ra thì xung quanh chẳng có người hầu nào, chỉ có một nhà Kim Phi và khách mời, ngay cả cơm tối cũng là do Kim Phi và Nhuận Nương tự tay làm rồi bưng lên.
Không nói tới hoàng gia Đại Khang trước đây, đến cả nhiều Huyện lệnh và một số địa chủ còn phô trương hơn, bữa tối cũng sang trọng hơn bữa tối ở nhà của Kim Phi nhiều.
Ngụy Vô Nhai không khỏi thầm cảm thán trước sự tiết kiệm của Kim Phong và Cửu công chúa.
Thật ra Ngụy Vô Nhai đã nghĩ nhiều rồi, vì đây không phải là do Kim Phi cố ý tiết kiệm, mà là y vốn cũng chẳng phải một người theo đuổi sự xa hoa, và nó cũng có liên quan đến kiếp trước của y nữa.
Kiếp trước, vào thời đi học y thực sự rất nghèo, sau này khi đi làm, y đã đi theo ông chủ đến tham gia một vài sự kiện xã giao, có thể là vì thói quen lúc nghèo khó, nên thay vì các buổi tiệc linh đình xanh vàng rực rỡ có tên là bữa tiệc của những người nổi tiếng, ai nấy cũng nói những lời xã giao khen tới khen lui, Kim Phi lại thích các món ăn quê nhà với một bát cơm lớn ở các quán ven đường hơn.
Lúc ấy, một vài bạn bè nói đùa rằng y là thằng có phúc mà không biết hưởng.
Thật ra là với Kim Phi, hưởng thụ là một khái niệm rất chủ quan, dù là những món đồ hay phục vụ sang trọng đến đâu đi nữa, đã không cảm thấy thoải mái rồi thì đó không phải là hưởng thụ, bản thân mình cảm thấy thoải mái tự tại mới gọi là hưởng thụ.
Kim Phi chưa từng nhìn thấy quá nhiều mặt của cuộc đời, đã quen với những ngày tháng giản đơn. Mà từ nhỏ Cửu công chúa đã ở trong hoàng gia, Trần Cát lại là một người cực kỳ thích phô trương lãng phí, nếu như Cửu công chúa chưa từng nhìn thấy cảnh đời thì trên thế giới này thì chẳng còn mấy ai đã từng nhìn thấy cảnh đời cả.
Có lẽ nguyên nhân chính là do Cửu công chúa đã gặp quá nhiều thứ gọi là cảnh đời, nên mới xuất hiện tâm lý trở về ban đầu, không còn quan tâm với vật chất bên ngoài nữa, càng yêu thích sự giản dị ở nhà Kim Phi hơn.
Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi và Cửu công chúa, cuộc sống của gia đình Kim Phi và Cửu công chúa cực kỳ giản dị, bầu không khí gia đình vẫn luôn rất tốt.
“Đây là khoai tây nướng, đây là khoai tây nghiền, có thể xem là lương thực chính, còn đây là khoai tây sợi xào chua cay, đây là thịt nấu khoai tây, này là khoai tây lát kho...”
Kim Phi giới thiệu từng món từng món ăn trên bàn.
Vì có nhiều người nên phần ăn mỗi món đều rất nhiều, trong số đó, khoai tây nướng, khoai tây nghiền và khoai tây sợi đều được để trong nồi gốm hấp bánh bao, nhìn không đẹp tí nào.
Nhưng cũng không có người nào để ý, Thiết Thế Hâm thở dài nói: “Trời phù hộ Đại Khang, khoai tây không chỉ có thể dùng làm lương thực chính mà còn có thể làm thức ăn, đúng là trời phù hộ Đại Khang mà!”
“Rồi, mọi người đến đây thử khoai tây nướng trước đi!”
Kim Phi vừa nói vừa đẩy nồi gốm đựng khoai tây nướng đến trước mặt Cửu công chúa, Châu Nhi cầm đũa gắp một củ khoai tây nướng vào chén Cửu công chúa.
Sau đó, những người khác cũng gắp một củ theo thứ tự.
Nhưng mọi người ai cũng chưa từng nhìn thấy khoai tây nên không biết ăn như thế nào, đành quay đầu về phía Kim Phi.
“Khoai tây không có vị gì hết, mọi người có thể ăn không thử trước, nếu như không thích, có thể chấm đường hoặc chấm muối.”
Kim Phi vừa nói vừa cầm một củ khoai tây nướng lên, cắn một cái như đang cắn bánh bao.
Cửu công chúa thấy thế, cũng cầm khoai tây lên cắn một miếng nhỏ.
Những người khác cũng bắt chước theo.
Ngụy Vô Nhai cẩn thận nhai khoai tây rồi nuốt xuống, sau đó nghi ngờ hỏi Kim Phi: “Tiên sinh, khoai tây này có vị mà, vị ngọt.”
“Thật ra là khoai tây cũng giống với lúa mì, nó có hàm lượng tinh bột rất cao, khi tinh bột tiếp xúc với nước miếng của chúng ta nó sẽ bị phân giải, thế nên nó mới có vị ngọt.” Kim Phi giải thích: “Nhưng chỉ có khi nhai chậm nuốt kỹ nó mới có thể cảm nhận được vị ngọt, nếu như ăn quá nhanh ta sẽ không cảm nhận được.”
“Ra là vậy!” Ngụy Vô Nhai khẽ gật đầu.
“Mọi người ăn thử đĩa khoai tây sợi chua cay này xem!”
Kim Phi vừa nói vừa đẩy nồi gốm đựng khoai tây sợi chua cay tới trước mặt Cửu công chúa.
Sau đó mọi người lại làm như vừa rồi, mỗi người đều lấy đũa gắp một ít khoai tây sợi cho vào chén mình.
Tất cả những người đang ở trên bàn đều đang đợi người khác gắp xong đồ ăn, cũng đang đợi Kim Phi chỉ cách ăn và làm mẫu, nhưng bốn đứa nhỏ ở bên cạnh lại không nhịn được, Tiểu Nga ngó một cái, thấy người lớn trên bàn không để ý tới bọn mình, lập tức bốc một mớ khoai tây bỏ vô miệng.
Vào giây kế tiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nga lập tức thay đổi, vừa phun phèo phèo khoai tây sợi ra ngoài, vừa lè lưỡi thở.
“Sao vậy?” Quan Hạ Nhi không có thì giờ mắng Tiểu Nga, vội vàng hỏi.
“Đau, đau!” Tiểu Nga bật khóc.
“Ở đâu?”
“Đầu lưỡi!”
“Muội ấy bị cay!” Kim Phi cười rót một ly nước đun sôi để nguội đưa qua: “Uống một hớp nước lạnh làm dịu trước đi, sau đó ăn thêm vài miếng khoai tây nướng đã nguội nữa là được!”
Tiểu Nga làm theo cách Kim Phi nói một lần, đúng là vị cay đã mất gần hết.
“Tiên sinh, chuyện này là sao vậy?” Ngụy Vô Nhai tò mò hỏi.
“Muội ấy vừa cắn trúng ớt.” Kim Phi gắp một miếng ớt đỏ au ra khỏi dĩa khoai tây sợi xào: “Đây chính là ớt mà ta đã từng nói với tiên sinh, nó là một loại gia vị, không khác hoa tiêu của chúng ta ở Xuyên Thục cho lắm, trước đây mọi người chưa từng ăn nó nên có thể vẫn chưa quen với vị của nó, tốt nhất là không nên ăn trực tiếp, cứ lựa nó ra rồi bỏ là được.”
“Thì ra là vậy!” Ngụy Vô Nhai chợt bừng tỉnh gật đầu, sau đó làm theo dáng vẻ của Kim Phi, gắp mấy sợi khoai tây bỏ vào miệng.
Chương 2095: Đào hầm
Có sự nhắc nhở của Kim Phi và vết xe đổ của Tiểu Nga, mọi người đều chọn ớt ra, cũng không dám ăn quá nhiều cùng một lúc, mà chọn bỏ từng ít một vào trong miệng.
Ở kiếp trước của Kim Phi, Xuyên Du luôn đồng nghĩa với đại từ ăn cay, cư dân mạng thường nói đùa rằng, bệnh viện trực tràng là địa điểm không thể bỏ qua đối với khách du lịch Xuyên Du.
Nhưng Đại Khang trước đây của thế giới này không có ớt, chỉ có những thứ như thù du dùng làm gia vị, nhưng độ cay của thù du rất khác với độ cay của ớt, đối với những người mới ăn ớt lần đầu tiên thì loại hương vị này rất đặc biệt.
Cộng thêm mọi người đều không ăn quá nhiều, cho nên vị cay không quá mạnh, vị chua của dấm có thể làm dịu vị cay, ăn xong có mùi vị khá đặc biệt.
"Khoai tây vụn này ăn khá ngon đó." Nhuận Nương khó hiểu liếc nhìn Tiểu Nga, tự hỏi tại sao vừa rồi cô ấy lại có phản ứng lớn như vậy.
"Cô ấy vừa ăn phải ớt, hơn nữa vị giác của trẻ em tương đối mềm và nhạy cảm với vị cay, sau này quen rồi sẽ tốt thôi." Kim Phi giải thích.
Thật ra trong y học, ăn cay là cảm giác đau chứ không phải là vị giác, nhưng khi quen rồi sẽ tốt, nhiều trẻ em ở chuyên khu Xuyên Du được dạy ăn ớt từ khi con nhỏ, trẻ em bảy tám tuổi đều có thể ăn cơm trộn với ớt.
Ban đầu mọi người vẫn ăn một cách thận trọng, nhưng sau khi ăn thêm vài miếng dần dần quen với mùi vị, cũng cảm nhận được vị cay đặc biệt.
Tiếp theo, Kim Phi giới thiệu với mọi người những món ăn khác, mọi người mỗi món thử một miếng thì ăn cũng sắp no rồi.
Trong đó, được người lớn yêu thích nhất là món khoai tây chua cay, còn bốn bạn nhỏ yêu thích nhất chính là khoai tây chiên.
Một bữa ăn cả khách và chủ đều vui vẻ, sau bữa tối, Tiểu Ngọc giúp Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi dọn bàn, Thiết Thế hâm và Ngụy Vô Nhai cũng theo đến thư phòng của Kim Phi, bày tỏ lòng biết ơn với Kim Phi và Cửu Công Chúa.
"Trước đây ta còn lo lắng khoai tây năng suất cao ăn không ngon, nhưng bây giờ xem ra ta đã lo lắng quá nhiều rồi."
Thiết Thế Hâm xúc động nói: "Khoai tây ngon như vậy, lại còn có nhiều cách làm như vậy, dù một ngày ta ăn ba bữa thì cũng sẽ không thấy chán ngán."
"Hy vọng là như vậy!" Kim Phi mỉm cười, nhớ tới tin đồn liên quan đến khoai tây kiếp trước.
Khi khoai tây lần đầu tiên du nhập vào Châu u, vì da của chúng chuyển sang màu đen sau khi gọt vỏ, trái với lời dạy của thời đó nên chúng không được quảng bá rộng rãi ngay lập tức, thậm chí còn bị tẩy chay, nói chúng là loài vật độc ác, còn có người cố ý liên kết nó với bệnh tật.
Sau đó nạn đói xảy ra, nhiều người bắt đầu trồng và ăn khoai tây, tuy nhiên thành kiến với khoai tây vẫn chưa được xóa bỏ hoàn toàn, kết quả nhiều người Châu u không thích khoai tây, thậm chí các quý tộc còn coi thường khoai tây, cho rằng ăn khoai tây là một thứ không thể có trên bàn ăn.
Thật ra, điều này không liên quan gì đến khoai tây, hoàn toàn là do bối cảnh chính trị của Châu u lúc bấy giờ gây ra.
Kim Phi không đặc biệt lo lắng về điều này, ai kiểm soát dư luận có nghĩa là kiểm soát quyền lên tiếng ở một mức độ nhất định, với hai công cụ mạnh mẽ nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, dư luận Đại Khang cơ bản nằm trong lòng bàn tay Kim Phi, chỉ cần có một chút hướng dẫn, người dân sẽ không phải đối khoai tây.
"Tiên sinh, tối hôm qua ta đã tính rồi, nếu muốn trồng toàn bộ số hạt giống khoai tây thu hoạch ngày hôm qua thì sẽ cần quá nhiều đất, hiện tại chúng ta không có nhiều đất trống như vậy."
Thiết Thế Hâm cau mày nói.
Được khuyến khích bởi chế độ lao động nhẹ, thuế thấp và nhiều chính sách khác nhau, người dân Xuyên Thục rất nhiệt tình với việc trồng trọt, nhiều vùng đất hoang được khai hoang làm ruộng và trồng hoa màu.
Theo Kim Phi nói, khoai tây có thể trồng vào mùa hè và thu hoạch lại vào mùa thu, vấn đề hiện nay là không còn nhiều đất trống để trồng khoai tây.
"Thiết đại nhân không cần lo lắng, ta không định trồng khoai tây chủ yếu ở Xuyên Thục." Kim Phi cười nói.
"Tiên sinh định trồng khoai tây ở đâu?" Thiết Thế Hâm hỏi.
"Quận Tế Thủy!" Kim Phi trả lời.
Qua nhiều năm liên tục làm công tác cứu trợ, các kênh nước lớn nhỏ đã trải dài khắp Xuyên Thục, cùng với việc chuyển hướng đập Đô Giang, lưu vực Xuyên Thục trước đây thiếu nước giờ đây đã không còn thiếu nước nữa, đã trở thành một vùng đất trù phú thực sự.
Bây giờ các loại lương thực thích hợp nhất đều trồng ở Xuyên Thục là lúa, lúa mì và ngô, mà quận Tế Thủy nằm ở bờ nam sông Hoàng Hà, một lượng lớn phù sa do sông Hoàng Hà mang theo lắng đọng lại ở hai bên bờ, cho nên đất đai ở quận Tế Thủy chủ yếu là đất cát, rất thích hợp để trồng khoai tây, vì vậy Kim Phi quyết định đưa vùng trồng khoai tây đến quận Tế Thủy.
"Quận Tế Thủy ở đâu?" Ngụy Vô Nhai không quan tâm đến chuyện chính trị và quân sự, cũng không biết vị trí của quận Tế Thủy ở đâu.
"Ở chỗ này." Kim Phi đi đến bức tường, chỉ vào vị trí của quận Tế Thủy trên bản đồ và lại nói với Ngụy Vô Nhai về môi trường tự nhiên của quận Tế Thủy.
"Theo lời tiên sinh nói, quận Tế Thủy thực sự rất thích hợp để trồng khoai tây, nhưng khoảng cách ở chỗ này có phải là quá xa Xuyên Thục rồi không, ngộ nhỡ các quyền quý Trung Nguyên biết được lợi ích của khoai tây, phái quân đi cướp về thì làm như thế nào?" Ngụy Vô Nhai lo lắng hỏi.
"Ngụy tiên sinh yên tâm đi, nếu như tiên sinh đã đặt khu vực trồng trọt ở quận Tế Thủy, vậy thì chắc chắn đã nắm chắc chắn rồi, năm ngoái Lưu Thiết đã đến quận Tế Thủy rồi, bây giờ đã biến quận Tế Thủy thành căn cứ của chúng ta ở Trung Nguyên!" Thiết Thế Hâm mỉm cười nói.
Các mỏ than đá ở bên bờ Hoàng Hà đã tạo cơ sở để Lưu Thiết có được chỗ đứng ở quận Tế Thủy, sau vài tháng phát triển, tiêu cục Trấn Viễn đã hoàn toàn kiểm soát được toàn bộ khu vực quận Tế Thủy, vốn tưởng rằng sẽ gặp phải sự phản công của quyền quý xung quanh, nhưng những quyền quý đó đều không đoàn kết, đều muốn nhìn người khác đi đến cứng rắn với tiêu cục Trấn Viễn, ai cũng không muốn là người dẫn đầu, ngược lại có không ít quyền quý đã bí mật tìm đến Lưu Thiết, đầu hàng với tiêu cục Trấn Viễn.
Hai tháng trước, khóa học viên đầu tiên lớp huấn luyện đánh cường hào chia ruộng đất đã tốt nghiệp, Kim Phi lập tức chia những học viên này thành nhiều nhóm đi đến các vùng khác nhau để chủ trì công việc đánh cường hào chia ruộng đất.
Một trong số nhóm đó đã đến quận Tế Thủy, giờ đây công việc đánh cường hào chia ruộng đất ở quận Tế Thủy đã kết thúc, dưới sự tuyên truyền của đoàn ca múa, người dân đều hiểu rằng muốn giữ lại thành quả thắng lợi, phải theo Kim Phi cầm vũ khí lên và thành lập lực lượng vũ trang của riêng mình.
Vì vậy, Kim Phi đã ủy quyền cho Lưu Thiết thành lập một đội quân Giáp Đảng ở quận Tế Thủy, do các nhân viên hộ tống đảm nhiệm chỉ huy chiến binh các cấp, bao vây và trấn áp thổ phỉ ở khắp nơi của quận Tế Thủy.
Thực chiến là cách huấn luyện binh lính nhanh nhất, trải qua hoạt động trấn áp thổ phỉ cường độ cao, đội quân mới này đã có hiệu quả chiến đấu nhất định, mặc dù còn kém xa tiêu cục Trấn Viễn, nhưng cố thủ quận Tế Thủy vẫn không thành vấn đề.
Nếu như quận Tế Thủy thực sự xảy ra vấn đề, thành Du Quan và Đông Hải đều có thể nhanh chóng phái quân tới hỗ trợ, cho nên Kim Phi hoàn toàn không lo lắng về sự an toàn của quận Tế Thủy.
"Nếu tiên sinh định đưa khoai tây tới quận Tế Thủy, vậy còn cho người đào hầm sao?" Ngụy Vô Nhai hỏi.
Hôm qua sau khi hỏi về cách bảo quản khoai tây, Ngụy Vô Nhai đã sắp xếp người tìm nơi khô ráo để đào hầm, nhưng nghe Kim Phi và Thiết Thế Hâm nói, có vẻ như là không cần thiết.
Sau khi Kim Phi quyết định phương hướng chung, những việc còn lại cũng không cần đích thân giải quyết. Trong mấy ngày tiếp theo, Hàn Trầm đã phối hợp với viện Khu Mật, sau khi hình thành phương án hợp tác liền trình lên cho Kim Phi và Cửu công chúa xem xét. .
Với thiện chí hợp tác, Cửu công chúa phong Hàn Trầm làm quận trưởng quận Phụng Đài và định viễn tướng quân ngũ phẩm, người có thể chỉ huy một đội quân Giáp Đẳng. Tuy nhiên, điều kiện là Hàn Trầm phải chỉnh đốn và thanh lọc lại nghĩa quân của mình. Sau đó, nghĩa quân cũng phải tiếp nhận thêm một số binh lính từ Xuyên Thục, triều đình cũng có quyền điều động Hàn Trầm đi phục vụ nơi khác.
Dưới điều khoản lớn có một số điều khoản nhỏ. Nói chung, phần lớn những điều khoản này đều hạn chế quyền lực của Hàn Trầm và có lợi cho triều đình Xuyên Thục.
Kim Phi nhìn chữ ký và con dấu của Hàn Trầm ở phía dưới các điều khoản, hỏi: “Hắn không phản đối gì sao?”
“Không”, Thiết Thế Hâm lắc đầu: “Kỳ thực, đây là thành ý lớn nhất mà chúng ta có thể đưa ra. Nếu Hàn Trầm đến Đông Hải an toàn, thuận lợi gia nhập tiêu cục thì cho dù có biểu hiện xuất sắc đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm trung đội trưởng. Hiện tại, Hàn Trầm một bước thành định viễn tướng quân kiêm quận trưởng quận Phụng Đài. Trên thực tế, sẽ cai quản hai quận Phụng Đài và Nguỵ Lăng, đồng thời còn nhận được ngũ cốc và những hỗ trợ khác của chúng ta, còn gì cậu ta có thể phản đối được đâu?”
"Đúng vậy", Kim Phi khẽ gật đầu.
Việc thăng chức ở tiêu cục Trấn Viễn chủ yếu dựa vào quân công, phương pháp này nhìn có vẻ rất công bằng, nhưng không phải hoàn toàn không có sơ hở. Ví dụ như có người sẽ trao đổi công lao cho người khác, để tránh tình trạng mua bán như vậy diễn ra, một số hạn chế được đặt ra đối với việc thăng chức trong tiêu cục.
Nếu tính từ lúc Hàn Trầm đi tới Đông Hải, cho dù mọi việc thuận lợi thì cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy thăng cấp lên làm tướng quân.
Cấp bậc này đã được coi là tướng quân cấp cao, địa vị cũng tương tự như Đại Cường - người phụ trách đội hộ tống của Đông Hải. Nếu như vậy mà Hàn Trầm vẫn không hài lòng nữa thì đúng là không biết điều.
“Nếu anh ta không có ý kiến gì thì cứ như vậy mà thực hiện đi”, Kim Phi đặt văn kiện xuống, nhắc nhở: “Bảo Hàn Phong bố trí người theo dõi Hàn Trầm, kịp thời báo cáo nếu phát hiện vấn đề bất thường”.
“Vâng!” Thiết Thế Hâm lấy lại văn kiện, báo cáo những vấn đề khác.
Hàn Trầm ở lại làng Tây Hà thêm hai ngày nữa, sau đó lại trở về quận Phụng Đài. Cuộc sống của Kim Phi lại quay về trạng thái trước đó, dành phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng đến trạm thủy điện phía Bắc thôn xem xét tiến độ thi công.
Trạm thuỷ điện này chỉ là thử nghiệm, quy mô không lớn, trưởng làng còn trực tiếp ở lại công trường để giám sát thi công nên tiến độ thi công nhanh chóng. Cuối tháng ba đội thi công đã đào một con đập mới bên cạnh dòng chảy chính của sông, dẫn nước sông sang một bên rồi bắt đầu làm sạch đáy sông và xây dựng nền đập.
Giữa tháng tư, phần nền móng của con đập đã hoàn thành và công trình chính bắt đầu được xây dựng.
Cuối tháng năm, vụ thu hoạch lúa mì bắt đầu.
Các phương pháp trồng và chăm bón cây được nhật báo Kim Xuyên liên tục tuyên truyền và trên thực tế đã có hiệu quả. Mặc dù giống vẫn là loại giống lúa mì trước đây nhưng dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, năng suất lúa mì trên mỗi mẫu đã tăng hơn 30%.
Chính sách khuyến khích khai hoang đất đai năm ngoái đã kích thích sự nhiệt tình khai hoang của người dân. Hầu như hộ gia đình nào cũng tiến hành khai hoang, diện tích đất có thể canh tác của toàn khu vực Xuyên Thục cũng tăng lên đáng kể so với năm ngoái.
Cộng với chính sách tô thuế nhẹ của triều đình, đại đa số các hộ gia đình đều tích trữ được nhiều lương thực hơn trước đây. Cho dù vụ mùa thu thất bại, năm nay họ cũng sẽ không bị chết đói.
Nhưng cho dù trong nhà có nhiều lương thực như vậy, khi rau rừng trên sườn đồi đã lớn, phần lớn nữ nông dân vẫn sẽ đi đào rau dại để dự trữ cho những trường hợp khẩn cấp, và ngay cả người dân làng Tây Hà cũng không ngoại lệ.
Những người phụ nữ không những nhà có đất để trồng trọt mà bản thân còn có việc làm, nhưng điều này không ngăn cản họ đi đào rau rừng sau khi tan làm.
Khi Kim Phi và Cửu công chúa đến trạm thủy điện sau núi kiểm tra, họ thậm chí còn nhìn thấy mẹ của Trương Lương. Khi đó bà ấy đang dẫn em gái Trương Lương và hai tiểu thiếp của Mãn Thương cùng tham gia vào đội quân đi đào rau dại.
"Chàng cho rằng họ đang muốn làm gì?" Cửu công chúa có chút hạn hán lời: "Họ cũng không thiếu cái ăn đúng không?"
“Chắc là thói quen mấy năm nay, trong thời gian ngắn khó thay đổi. Nhìn người khác đào rau dại mà mình không đào một ít thì trong lòng cũng thấy khó chịu. Hơn nữa là do họ chưa có đủ cảm giác an toàn, luôn cho rằng trong tay có càng nhiều lương thực càng tốt", Kim Phi nói.
"Quả là như vậy, tuy rằng vụ mùa này có thể gọi là bội thu, nhưng rất nhiều người vẫn không muốn bán lương thực. Lượng lương thực dự trữ ở các nơi thậm chí còn ít hơn năm ngoái", Cửu công chúa nói bằng giọng lo lắng.
"Không sao đâu. Chỉ cần có lương thực thì dù là trong kho lương của chúng ta hay trong nhà người dân cũng không có khác biệt lớn", Kim Phi an ủi: "Tình trạng này cũng chỉ là tạm thời. Khi vụ thu hoạch mùa thu đến, người dân đương nhiên sẽ đem lương thực dự trữ từ mùa xuân ra bán. Cứ để người dân dự trữ lương thực tại nhà, như vậy có thể khiến họ yên tâm và tiết kiệm chi phí lưu trữ ngũ cốc của chúng ta, điều này thực ra khá tốt".
"Đúng vậy", Cửu công chúa quay đầu lại hỏi: "Phu quân, đây chính là việc cất của cải ở chỗ bách tính mà chàng từng nói sao?"
“Ừm”, Kim Phi gật đầu, sau đó hỏi: “Việc phổ cập lúa nước L tiến triển thế nào rồi?”
"Việc nhân giống đã kết thúc, gần đây mới bắt đầu gieo hạt", lúc này Cửu công chúa có chút lo lắng: "Phu quân, phạm vi trồng lúa nước L lần này rất lớn, nhỡ có vấn đề thì sao?"
"Đừng lo lắng. Mỗi lô hạt giống trước khi gửi đi đều đã được Nguỵ tiên sinh lấy mẫu và thử gieo trồng, sẽ không có vấn đề gì cả", Kim Phi trấn an: "Cho dù có vấn đề thì cũng khó mà mất mùa được. Cho dù có mất mùa thì không phải vẫn còn có một vụ lúa mì bội thu sao? Ngoài ra còn có khoai tây, khoai lang và ngô nên sẽ không có vấn đề gì cả".
Trước khi có thể nhân rộng một loại cây trồng mới thì cần ít nhất vài năm khảo nghiệm. Lúa nước L mới được khảo nghiệm một lần, còn khoai tây, khoai lang và ngô mới được mang từ châu Mỹ về, thí nghiệm nhân giống đầu tiên hiện đang tiến hành. Hạt giống lúa sử dụng lần đầu còn được vận chuyển về từ nước K. Nếu xảy ra vấn đề gì thì sẽ rất nghiêm trọng.
Vì vậy, sự lo lắng của Cửu công chúa là rất bình thường. Nếu như Kim Phi kiếp trước không có kinh nghiệm, biết được khả năng thích ứng và năng suất của khoai tây, khoai lang và lúa nước L thì chắc chắn cũng sẽ lo lắng và thận trọng như Cửu công chúa hiện giờ. Y cũng sẽ cho rằng hạt giống này ít nhất phải thử nghiệm trong vài năm để xác nhận không có vấn đề gì rồi mới tiến hành gieo trồng diện rộng.
Thấy Kim Phi tự tin như vậy, Cửu công chúa cũng chỉ có thể đè nén mối nghi hoặc trong lòng. Tuy nhiên, trong thâm tâm, Cửu công chúa vẫn sắp xếp người chú ý theo dõi tình hình phát triển của lúa nước L ở các nơi. Nếu phát hiện vấn đề có thể trồng lại các loại ngũ cốc khác càng sớm càng tốt để tránh bị lỡ vụ mùa.
May mắn thay, theo tin tức do những người quan sát cung cấp, việc phát triển của lúa nước L ở nhiều nơi đều rất bình thường.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến tháng sáu. Sau ba tháng sinh trưởng, lứa khoai tây đầu tiên cuối cùng cũng đã lớn.
Vừa ăn, Kim Phi vừa nhìn bốn đứa trẻ: "Khoai được thu hoạch rồi, ngày mai không phải các con được nghỉ một ngày sao? Đừng ra ngoài chơi nữa, theo ta đi đào khoai nhé?"
Chương 2092: Đào khoai tây
Con cái những gia đình khác từ nhỏ đã phải lo toan đủ thứ. Ở nông thôn này, trẻ con bằng tuổi bốn đứa trẻ đã bắt đầu làm mọi việc từ lâu rồi. Con trai thì học làm nông, con gái thì cũng phải đi đào rau dại, băm bèo nuôi lợn.
Kim Phi và Quan Hạ Nhi đều không chiều con, nhưng ở vị trí của Kim Phi thì dù tiết kiệm thế nào cũng không đến mức phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Do vậy việc đồng áng cũng không phải nhiệm vụ chính của bốn đứa trẻ mà chỉ là một loại trải nghiệm.
Không phải đến trường hay làm bài tập là đã vui lắm rồi chứ nói gì đến việc còn được đi đào khoai với Kim Phi?
Chuyến đi chơi vừa rồi với Kim Phi rất thú vị. Kim Phi dạy bọn trẻ lia đá trên mặt nước, còn dẫn chúng đi săn trên núi, nướng thịt ven suối. Bốn đứa trẻ chơi vui đến mức không muốn về nhà.
Sau khi đi chơi về, bốn đứa trẻ còn bày mưu làm nũng với Kim Phi để y đưa chúng ra ngoài chơi lần nữa.
Kết quả là bọn trẻ còn chưa kịp làm nũng, Kim Phi đã chủ động rủ bọn trẻ ra ngoài chơi tiếp.
Tuy không phải là đi chơi và săn bắn mà chỉ là đào khoai nhưng nghe có vẻ rất thú vị.
Bốn đứa nhỏ liên tục gật đầu: "Được ạ, được ạ!"
Bốn đứa trẻ cũng vô cùng mong chờ những hoạt động ngày hôm sau.
"Đương gia, ta có thể đi cùng được không?", Nhuận Nương hỏi.
Nhuận Nương ngày thường quanh quẩn trong bếp, lần đi chơi cuối cùng cô ấy cũng cảm thấy rất vui vẻ. Lần trước Nhuận Nương về nhà bố mẹ đẻ, đi ngang qua ruộng thí nghiệm ở sau núi, cô ấy nhìn thấy cứ một trăm mét lại có một nhân viên hộ tống đứng canh gác. Ở mỗi góc ruộng còn bố trí thêm một nỏ hạng nặng như thể nơi này là khu vực quân sự cấm vào, không một ai được lại gần. Từ đó có thể thấy Kim Phi và Cửu công chúa xem trọng mảnh ruộng thí nghiệm này đến thế nào.
"Đương nhiên nàng có thể đi", Kim Phi mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Quan Hạ Nhi: "Còn nàng có muốn đi không?"
"Đương nhiên rồi", Quan Hạ Nhi cũng lập tức gật đầu.
"Vậy nàng đội nón vào, không được phơi nắng!" Kim Phi nhắc nhở.
Mặc dù chứng dị ứng mỗi khi đi nắng của Quan Hạ Nhi đã được cải thiện rất nhiều sau khi Ngụy Vô Nhai chữa cho cô ấy. Nhưng ánh nắng mặt trời vào thời điểm này rất gay gắt, Kim Phi lo lắng cô ấy sẽ bị cháy nắng.
"Yên tâm, ta không còn là trẻ con nữa!" Quan Hạ Nhi giả vờ mất kiên nhẫn, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
"Được rồi, còn ai đi nữa? Ngày mai chúng ta cùng đi nhé!" Kim Phi nhìn về phía Bắc Thiên Tầm, Tả Phi Phi cùng Đường Đông Đông.
"Xưởng dệt có việc, e là ta không đi được", Đường Đông Đông lắc đầu.
Sau khi việc buôn bán với nước K được bình thường hóa vào năm ngoái, đội thuyền của thuỷ quân liên tục mang bông từ nước K về. Mặc dù không thể đáp ứng nhu cầu của toàn bộ Xuyên Thục nhưng vẫn đảm bảo mỗi nhân viên hộ tống có một bộ quần áo bông.
Kim Phi luôn coi bông vải quan trọng như đồ ăn, năm ngoái y không chỉ mang về một lượng lớn bông từ nước K mà còn mang về rất nhiều hạt giống cây bông.
Những hạt giống này được gieo vào cuối tháng trước. Đến mùa thu, sản lượng bông thu hoạch được tại Xuyên Thục sẽ vượt xa tổng lượng bông đã vận chuyển từ nước K về trong năm nay, đến năm sau thậm chí còn nhiều hơn nữa. Bông sẽ thay thế sợi đay và trở thành nguồn nguyên liệu quan trọng nhất trong ngành dệt may.
Do đó, các xưởng dệt đã bắt đầu thử nghiệm máy dệt mới vào năm ngoái để xây dựng nền tảng kỹ thuật cho hàng dệt bông trong tương lai. Cũng vào cuối năm ngoái, Kim Phi đã xây dựng các xưởng dệt bông mới ở Quảng Nguyên và Tây Xuyên. Y cũng yêu cầu các xưởng này phải ổn định và đi vào hoạt động trước vụ thu hoạch bông năm nay.
Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, Đường Đông Đông gần đây rất bận rộn. Cô ấy mới từ Quảng Nguyên trở về hai ngày trước, hôm nay còn phải xử lý việc ở xưởng.
Quan Hạ Nhi biết Đường Đông Đông gần đây rất bận, gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau đó Cửu công chúa cũng quay sang nói với Châu Nhi: "Cho người đến thông báo với Thiết đại nhân một tiếng, chúng ta cũng đi".
"Vũ Dương, muội cũng đi sao?" Quan Hạ Nhi tò mò hỏi: "Ngày mai muội không bận sao?"
Đường Đông Đông trong khoảng thời gian này tương đối bận rộn, nhưng Cửu công chúa thì lúc nào cũng bận rộn. Bình thường cô ấy đều bị trói chân ở Ngự thư phòng, Quan Hạ Nhi không ngờ cô ấy cũng sẽ tham gia.
"Khoai tây này có liên quan đến quốc gia và bách tính, không có việc gì quan trọng hơn việc này. Cho dù ta có bận rộn đến đâu cũng phải đi xem một chút", Cửu công chúa nói tiếp: "Không chỉ có chúng ta đi, viện Khu Mật cũng sẽ đi".
Sáng sớm hôm sau, cả đoàn ăn sáng rồi đi thẳng đến ngọn núi phía sau làng Quan Gia.
Khi họ đến ruộng thí nghiệm, Ngụy Vô Nhai và lão Đàm đã cùng một nhóm binh phủ chờ sẵn ở hiện trường.
Sau khi chào hỏi xong, Ngụy Vô Nhai xoa xoa tay hỏi: "Bệ hạ, chúng ta bắt đầu được chưa?"
Ông ấy đã không thể chờ được nữa rồi, nếu như không phải Kim Phi nói Cửu công chúa sẽ tới, có lẽ ông ấy đã sớm vào việc rồi.
Cửu công chúa khẽ gật đầu: "Bắt đầu thôi!"
"Tiên sinh, ngài thử trước đi. Bọn ta đều chưa từng đào khoai tây nên không biết đào như thế nào mới đúng", Ngụy Vô Nhai từ bên cạnh lấy ra một cái xẻng đưa cho Kim Phi.
Họ nói như vậy, nhưng ở đây mọi người đều hiểu đây là lần đầu tiên Đại Khang trồng khoai, cũng là lần đầu tiên đào khoai. Người đầu tiên làm việc này có thể đại diện cho một thời đại mới đến.
Ngụy Vô Nhai trao cơ hội này cho Kim Phi, đây cũng là biểu hiện tôn trọng và ghi nhận những đóng góp của y.
Kim Phi chưa bao giờ đặc biệt chú ý đến những lễ nghi này nhưng y cũng không từ chối. Y gật đầu cầm lấy xẻng, vừa đào vừa giải thích: "Khoai tây mọc dưới lòng đất. Khi đào, chú ý đặt xẻng cách xa rễ một chút để tránh làm hư hại củ".
Mặt đất ở đây mềm và tơi xốp nên Kim Phi không tốn nhiều sức lực, chỉ cần dùng xẻng xoay quanh củ khoai tây vài cái, sau đó nắm lấy rễ kéo ra. Năm củ khoai tây bên dưới lộ ra. Hai củ lớn bằng quả trứng vịt, ba củ nhỏ bằng quả trứng gà.
“Năm củ khoai tây này cộng lại cũng gần một cân phải không?” Ngụy Vô Nhai không khỏi tính toán: “Chúng ta đã trồng ba nghìn hạt giống khoai tây trên một mẫu đất, nếu giống như cái này thì một mẫu đất cũng có thể sản xuất ra hai ba ngàn cân lương thực sao?"
Cửu công chúa nghe được lời này, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi.
Chẳng trách Kim Phi kiên trì đi tìm khoai tây như vậy, năng suất quả thực rất cao.
Nếu một mẫu đất thực sự có thể sản xuất được hai đến ba ngàn cân khoai tây, vậy thì chỉ cần khoai tây được nhân giống rộng rãi thì sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề lương thực nữa.
Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm và những người khác rất phấn khích khi nhìn thấy Kim Phi ném mấy củ khoai tây sang một bên và ngồi xổm xuống dùng tay đào hố đất bên dưới.
“Tiên sinh, bên dưới còn nữa sao?” Ngụy Vô Nhai hỏi.
"Chắc chắn phải có nhiều hơn, hơn nữa chúng còn lớn hơn", Kim Phi vừa đào đất vừa giải thích: "Những củ lớn càng khó lấy ra!"
Vừa nói xong, mọi người liền nhìn thấy Kim Phi từ trong cái hố nhỏ bới ra thêm hai củ khoai tây. Một củ to bằng nắm tay, một củ to bằng củ lớn nhất của loạt năm củ vừa bới ra ban nãy.
“Cái này…” hơi thở của Ngụy Vô Nhai trở nên gấp gáp: “Còn nữa không?”
"Có lẽ không còn nữa", Kim Phi phủi phủi tay đứng dậy.
Nhưng Ngụy Vô Nhai không tin, ông ấy ngồi xổm xuống, cẩn thận tìm kiếm cái hố đất mà Kim Phi vừa mới đào lên, xác nhận thực sự không còn củ nào nữa mới dừng lại.
Ngụy Vô Nhai mặc dù có chút thất vọng vì không đào thêm được củ khoai tây nào, nhưng khi ông ấy quay người nhìn bảy củ khoai tây trên mặt đất thì tâm trạng lại hưng phấn trở lại.
Bảy củ khoai tây này cộng lại gần hai cân, năng suất khoai tây trên mẫu đất này chắc chắn sẽ không thể nào thấp được.
Chương 2093: Món ăn mới
Ngụy Vô Nhai kiềm chế tâm trạng kích động, đứng dậy hô với các binh phủ: “Hồi nãy các ngươi đã nhìn thấy quốc sư đại nhân đào thế nào chưa, đào đi, cẩn thận một tí, đừng đào đứt đấy.”
“Vâng!” Các binh phủ đáp một tiếng, cắm xẻng xuống đất.
Bốn đứa trẻ cũng cầm cái xẻng nhỏ gia nhập vào hàng ngũ đào khoai tây.
Mấy chục binh phủ cùng ra tay, cho dù rất cẩn thận, nhưng chỉ nửa giờ sau, một mẫu khoai tây cũng bị đào ra rồi.
“Mau, cân lên xem nặng bao nhiêu!” Ngụy Vô Nhai chỉ huy binh phủ cân khoai tây đào lên.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cái cân của Ngụy Vô Nhai.
Đợi quả cân ổn định, Kim Phi hỏi: “Ngụy tiên sinh, bao nhiêu?”
Ngụy Vô Nhai hít hai hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn Kim Phi, vội vàng đáp: “Bốn nghìn, bảy trăm bảy mươi tám cân!”
“Hơn bốn ngàn bảy trăm cân!” m thanh của Thiết Thế Hâm hơi run rẩy.
Nắm đấm của Cửu công chúa cũng lặng lẽ siết chặt, sau đó quay người trân trọng hành lễ với Kim Phi: “Trẫm thay muôn dân trong thiên hạ, cảm ơn tiên sinh!”
Một khắc này, thân phận của cô ấy không phải là thê tử của Kim Phi, mà là hoàng đế của Đại Khang, đại biểu cho vo số người dân Trung Nguyên!
“Vì một thế giới mới!”
Sắc mặt Kim Phi cũng trở nên nghiêm túc, đưa tay đỡ Cửu công chúa.
Sau khi Cửu công chúa đứng dậy thì nhìn Thiết Thế Hâm: “Thông báo cho Bộ Lễ, chuẩn bị lễ bái!”
“Vâng!” Thiết Thế Hâm cúi người đáp.
Mọi người ở đó đều hiểu, sản lượng hơn bốn ngàn bảy trăm cân này có nghĩ là gì.
Trước tiên không hỏi đến sản lượng của lúa nước L và bắp, bí ngô thế nào, chỉ khoai tây là đã có thể giải quyết vấn đề khẩu phần lương thực quan trọng nhất luôn gây rối kìm hãm sự phát triển của Đại Khang, chắc chắn đáng với tên gọi điềm lành.
Theo lệ cũ, phát hiện điềm lành như vậy, cần lễ bái các vị thần trong trời đất, cảm tạ ân huệ của trời xanh, đồng thời thông báo cho thiên hạ.
Mặc dù người nên được cảm ơn nhất là Kim Phi, cùng nhân viên hộ tống và thủy thủ đã liều mạng trên số hiệu Thái Bình, nhưng nghi thức nên có cũng không thể thiếu.
Khoai tây trong ruộng thí nghiệm không chỉ có một mẫu này, mảnh ruộng thí nghiệm này sau núi làng Quan Gia, hơn nửa đều là khoai tây cả.
Tiếp đó, các binh phủ lại đào hết số khoai tây còn lại lên.
Qua tính toán, sản lượng khoai tây bình quân mỗi mẫu cũng đạt tới bốn ngàn năm trăm cân.
Mặc dù người dân bình thường không thể để tâm chăm sóc ruộng thí nghiệm như Ngụy Vô Nhai, cũng không thể cày mấy lần, càng không thể dùng nhiều phân bón như vậy, sản lượng cũng sẽ không cao như ruộng thí nghiệm, nhưng cho dù sản lượng chỉ được một nửa thậm chí là ba phần, thì sản lượng một mẫu cũng đạt tới ngàn cân rồi, vượt xa tất cả số lương thực của Đại Khang lúc trước.
Ngay khi có số liệu thống kế, không khí ở hiện trường lại trở nên sôi động.
“Thưởng!” Cửu công chúa phất tay: “Binh phủ hôm nay tham gia và đào ra, mỗi người được thưởng hai mươi lạng bạc!”
“Cảm ơn bệ hạ! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Các binh phủ hoan hô cảm ơn.
Trong lòng Kim Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra sản lượng của đợt khoai tây này vẫn có chênh lệch không nhỏ so với đời trước, sản lượng của rất nhiều đồng ruộng bình thường đời trước có thể đạt đến bốn năm ngàn cân, sản lượng trong ruộng thí nghiệm vượt qua hàng chục ngàn cân cũng không khó.
Nhưng nhân khẩu bây giờ của Đại Khang cũng không thể so với đời trời, sản lượng của khoai tây bây giờ đủ nuôi dưỡng rồi.
Giai đoạn sau y vẫn sẽ tiến hành chọn giống khoai tây, bồi dưỡng ra hạt giống tốt hơn, Kim Phi tin với tốc độ bồi dưỡng giống mới của Ngụy Vô Nhai, chắc chắn có thể vượt qua tốc độ tăng trưởng của nhân khẩu.
Vả lại còn có khoai lang, bí ngô, lúa nước L nữa.
Vấn đề lương thực luôn quấy nhiễu mình bấy lâu nay, cuối cùng cũng được giải quyết rồi!
“Tiên sinh, khoai tây này nên bảo quản thế nào?” Ngụy Vô Nhai hỏi.
Đợt khoai tây này chắc chắn phải giữ lại làm giống, nhưng ông ấy không biết nên bảo quản thế nào, nhỡ bảo quản không thỏa đáng làm hỏng mất, thì ông ấy sẽ thành tội nhân của Đại Khang mất.
“Bảo quản khoai tây rất đơn giản,” Kim Phi giải thích nói: “Tìm một chỗ khô mát đào một cái hầm đất, rải một tầng đất khô lên trên, rải một tầng khoai tây lên trên đất khô, sau đó lại rải một tầng đất khô lên trên khoai tây, rải từng tầng một là được, đợi khi nào cần dùng, thì đào chúng ra lại!”
“Được,” Ngụy Vô Nhai nhanh chóng ghi lại, sau đó chỉ vào giỏ tre bên cạnh hỏi: “Cái này bảo quản thế nào?”
Cho dù lúc các binh phủ đào ra rất cẩn thận, nhưng nhiều khoai tây như vậy vẫn có củ bị hư hỏng, số đặt trong giỏ tre này chính là những củ khoai tây bị vô tình làm hỏng đó.
Kim Phi ngó qua giỏ tre, lạnh nhạt nói: “Ăn đi!”
“Ăn?” Ngụy Vô Nhai hơi đau lòng: “Không có cách khác sao? Giỏ giống này, nếu trồng thêm một quý là có thể trở thành mười mấy giỏ đấy, ăn thì đáng tiếc quá.”
“Không còn cách nào, hư rồi thì không dễ bảo quản, không ăn cũng sẽ thối thôi.” Kim Phi lắc đầu.
“Được rồi,” Ngụy Vô Nhai dù đau lòng, cũng chỉ đành chấp nhận sự thật này.
“Ngụy tiên sinh, chúng ta có nhiều khoai tây như vậy rồi, không cần để ý tí cái này.” Kim Phi an ủi nói: “Bận cả ngày, tối tới nhà ta, ta sẽ cho ông nếm thử một nồi khoai tây thái sợi xào chua cay.”
Lần này không chỉ đưa mỗi loại cây lương thực như khoai tây, khoai lang từ châu Mỹ về, mà còn có rất nhiều rau, trong đó có trái ớt và cà chua mà Kim Phi luôn mong nhớ.
Mặc dù cà chua trồng vẫn chưa chín, nhưng đã lớn như quả óc chó rồi, chỗ nào mà quả kết quá dày, phải cắt tỉa lại, hái một ít quả và lá xuống, nếu không sẽ không lớn được.
Những quả cà chua xanh bị hái xuống này đúng lúc có thể dùng xào trứng.
Ớt thì không cần cắt tỉa, có điều lúc trồng ớt, dùng hạt bên trong để ươm giống là được, vỏ bên ngoài được Kim Phi giữ lại, đúng lúc dùng để xào rau.
Mặc dù Ngụy Vô Nhai trồng nhiều khoai tây như vậy, nhưng chưa nếm một củ nào, cũng rất tò mò về mùi vị của khoai tây, cho nên không từ chối: “Ta đưa số khoai tây này về kho lương thực rồi qua!”
“Được, ta về nấu cơm trước!”
Kim Phi phủi bàn đất trên người, ra hiệu cho thân vệ nâng giỏ khoai tây hỏng kia lên, dẫn đám người Cửu công chúa Quan Hạ Nhi về làng.
Bận rộn trong đất cả ngày, ngoài Cửu công chúa, những người khác ít nhiều đều đổ mồ hôi, trên người cũng dính chút bùn, thế là xếp hàng đi tắm rửa.
Những người khác chưa từng thấy khoai tây, càng không biết làm, hôm nay Kim Phi phải phụ trách nấu ăn rồi.
Nấu ăn không tránh khỏi việc dính khói dầu, trước mắt Kim Phi dứt khoát không đi tắm, chỉ rửa tay, rửa sạch khoai tây với Nhuận Nương.
“Đương gia à, khoai tây không phải là lương thực sao, còn có thể làm rau à?” Nhuận Nương tò mò hỏi.
“Đương nhiên rồi, khoai tây có rất nhiều cách ăn, có thể nướng có thể hầm, còn có thể làm khoai tây chiên!” Kim Phi cười nói: “Hôm nay ta làm một bàn tiệc khoai tây cho các nàng nếm thử!”
“Được,” Mặt Nhuận Nương đầy kì vọng: “Lâm lắm rồi không được ăn món chàng làm.”
Đợi Quan Hạ Nhi đưa bốn đứa nhỏ đi tắm rửa xong, đã ngửi thấy một mùi hương chưa từng có từ trong sân bay ra.
“Đây là mùi vị của khoai tây à?” Tiểu Nga nuốt nước miếng, tóc cũng không lo lau, quay đầu xông về phía nhà bếp.
Ba bé khác cũng không muốn bị tụt hậu đi theo sau.
Chương 2094: Cay
“Sư phụ, đây là món khoai tây xào à?”
“Tỷ phu, đây là cái gì vậy?”
Bốn đứa nhỏ lao vào nhà bếp, tò mò nhìn các món ăn đã chuẩn bị xong trên bàn, ríu rít hỏi tới hỏi lui.
Kim Phi lau tay lên tạp dề, xua tay nói: “Đi đi đi, lau khô tóc rồi ra ăn cơm!”
Quan Hạ Nhi cũng đi theo vào, một tay cầm khăn lông, một tay lau lỗ tai của Tiểu Nga rồi ôm cô bé ra ngoài.
Thấy vậy, ba đứa nhỏ còn lại đều rụt cổ ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.
Lúc nhóm người Cửu công chúa, Ngụy Vô Nhai và Thiết Thế Hâm đi vào, Kim Phi và Nhuận Nương đang bưng mâm đưa đồ ăn đến nhà ăn.
Tiểu Ngọc thấy vậy, vội vàng nhận lấy chiếc mâm Kim Phi đang cầm.
“Tiên sinh, thuận đường tới, mong tiên sinh thứ lỗi!” Thiết Thế Hâm chắp tay cúi đầu.
Ngụy Vô Nhai được Kim Phi mời đến đây, Thiết Thời Hâm với Tiểu Ngọc đến đây là để ăn chùa, nếu xét theo lễ nghĩa ở Đại Khang cũ thì nó trái với quy tắc, nhất là Cửu công chúa cũng đang ở đây.
Kim Phi vốn không phải là người có quan niệm giai cấp nặng nề, cũng biết Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đến đây ăn chùa chỉ vì tò mò về khoai tây, thế nên y thờ ơ vẫy tay: “Hoan nghênh hoan nghênh!"
Với sự giúp đỡ của Quan Hạ Nhi và Tiểu Ngọc, các món ăn nhanh chóng được dọn lên bàn.
Thật ra Ngụy Vô Nhai rất ít khi đến nhà Kim Phi ăn cơm chùa, vào hai năm gần đây, ông ấy không chỉ phải làm việc trong phòng y tế, dạy Chu Cẩm kiến thức y học mà còn phải bận bịu ở ruộng thí nghiệm, nên rất ít khi đến nhà Kim Phi.
Nhìn nhà ăn hầu như không thay đổi gì ở trước mặt, Ngụy Vô Nhai khẽ thở dài.
Ở thời phong kiến, yến tiệc hoàng gia luôn luôn đồng nghĩa với sự xa hoa, Cửu công chúa là hoàng đế nên bữa tiệc trong nhà của Kim Phi cũng là yến tiệc, thế nhưng nhà ăn ở trước mặt này chẳng khác gì với lúc ông ấy mới đến làng Tây Hà vào hai năm trước, căn nhà vẫn hệt lúc trước, ngay cả bàn ăn cái ghế cũng được làm bằng gỗ cây dương bình thường như hai năm đầu ấy, chỉ là hiện tại, công nghệ làm thủy tinh đã tốt hơn trước, Kim Phi đã làm thêm một mặt bàn xoay bằng thủy tinh ở trên bàn.
Ngoại trừ Châu Nhi đang đứng sau lưng Cửu công chúa ra thì xung quanh chẳng có người hầu nào, chỉ có một nhà Kim Phi và khách mời, ngay cả cơm tối cũng là do Kim Phi và Nhuận Nương tự tay làm rồi bưng lên.
Không nói tới hoàng gia Đại Khang trước đây, đến cả nhiều Huyện lệnh và một số địa chủ còn phô trương hơn, bữa tối cũng sang trọng hơn bữa tối ở nhà của Kim Phi nhiều.
Ngụy Vô Nhai không khỏi thầm cảm thán trước sự tiết kiệm của Kim Phong và Cửu công chúa.
Thật ra Ngụy Vô Nhai đã nghĩ nhiều rồi, vì đây không phải là do Kim Phi cố ý tiết kiệm, mà là y vốn cũng chẳng phải một người theo đuổi sự xa hoa, và nó cũng có liên quan đến kiếp trước của y nữa.
Kiếp trước, vào thời đi học y thực sự rất nghèo, sau này khi đi làm, y đã đi theo ông chủ đến tham gia một vài sự kiện xã giao, có thể là vì thói quen lúc nghèo khó, nên thay vì các buổi tiệc linh đình xanh vàng rực rỡ có tên là bữa tiệc của những người nổi tiếng, ai nấy cũng nói những lời xã giao khen tới khen lui, Kim Phi lại thích các món ăn quê nhà với một bát cơm lớn ở các quán ven đường hơn.
Lúc ấy, một vài bạn bè nói đùa rằng y là thằng có phúc mà không biết hưởng.
Thật ra là với Kim Phi, hưởng thụ là một khái niệm rất chủ quan, dù là những món đồ hay phục vụ sang trọng đến đâu đi nữa, đã không cảm thấy thoải mái rồi thì đó không phải là hưởng thụ, bản thân mình cảm thấy thoải mái tự tại mới gọi là hưởng thụ.
Kim Phi chưa từng nhìn thấy quá nhiều mặt của cuộc đời, đã quen với những ngày tháng giản đơn. Mà từ nhỏ Cửu công chúa đã ở trong hoàng gia, Trần Cát lại là một người cực kỳ thích phô trương lãng phí, nếu như Cửu công chúa chưa từng nhìn thấy cảnh đời thì trên thế giới này thì chẳng còn mấy ai đã từng nhìn thấy cảnh đời cả.
Có lẽ nguyên nhân chính là do Cửu công chúa đã gặp quá nhiều thứ gọi là cảnh đời, nên mới xuất hiện tâm lý trở về ban đầu, không còn quan tâm với vật chất bên ngoài nữa, càng yêu thích sự giản dị ở nhà Kim Phi hơn.
Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi và Cửu công chúa, cuộc sống của gia đình Kim Phi và Cửu công chúa cực kỳ giản dị, bầu không khí gia đình vẫn luôn rất tốt.
“Đây là khoai tây nướng, đây là khoai tây nghiền, có thể xem là lương thực chính, còn đây là khoai tây sợi xào chua cay, đây là thịt nấu khoai tây, này là khoai tây lát kho...”
Kim Phi giới thiệu từng món từng món ăn trên bàn.
Vì có nhiều người nên phần ăn mỗi món đều rất nhiều, trong số đó, khoai tây nướng, khoai tây nghiền và khoai tây sợi đều được để trong nồi gốm hấp bánh bao, nhìn không đẹp tí nào.
Nhưng cũng không có người nào để ý, Thiết Thế Hâm thở dài nói: “Trời phù hộ Đại Khang, khoai tây không chỉ có thể dùng làm lương thực chính mà còn có thể làm thức ăn, đúng là trời phù hộ Đại Khang mà!”
“Rồi, mọi người đến đây thử khoai tây nướng trước đi!”
Kim Phi vừa nói vừa đẩy nồi gốm đựng khoai tây nướng đến trước mặt Cửu công chúa, Châu Nhi cầm đũa gắp một củ khoai tây nướng vào chén Cửu công chúa.
Sau đó, những người khác cũng gắp một củ theo thứ tự.
Nhưng mọi người ai cũng chưa từng nhìn thấy khoai tây nên không biết ăn như thế nào, đành quay đầu về phía Kim Phi.
“Khoai tây không có vị gì hết, mọi người có thể ăn không thử trước, nếu như không thích, có thể chấm đường hoặc chấm muối.”
Kim Phi vừa nói vừa cầm một củ khoai tây nướng lên, cắn một cái như đang cắn bánh bao.
Cửu công chúa thấy thế, cũng cầm khoai tây lên cắn một miếng nhỏ.
Những người khác cũng bắt chước theo.
Ngụy Vô Nhai cẩn thận nhai khoai tây rồi nuốt xuống, sau đó nghi ngờ hỏi Kim Phi: “Tiên sinh, khoai tây này có vị mà, vị ngọt.”
“Thật ra là khoai tây cũng giống với lúa mì, nó có hàm lượng tinh bột rất cao, khi tinh bột tiếp xúc với nước miếng của chúng ta nó sẽ bị phân giải, thế nên nó mới có vị ngọt.” Kim Phi giải thích: “Nhưng chỉ có khi nhai chậm nuốt kỹ nó mới có thể cảm nhận được vị ngọt, nếu như ăn quá nhanh ta sẽ không cảm nhận được.”
“Ra là vậy!” Ngụy Vô Nhai khẽ gật đầu.
“Mọi người ăn thử đĩa khoai tây sợi chua cay này xem!”
Kim Phi vừa nói vừa đẩy nồi gốm đựng khoai tây sợi chua cay tới trước mặt Cửu công chúa.
Sau đó mọi người lại làm như vừa rồi, mỗi người đều lấy đũa gắp một ít khoai tây sợi cho vào chén mình.
Tất cả những người đang ở trên bàn đều đang đợi người khác gắp xong đồ ăn, cũng đang đợi Kim Phi chỉ cách ăn và làm mẫu, nhưng bốn đứa nhỏ ở bên cạnh lại không nhịn được, Tiểu Nga ngó một cái, thấy người lớn trên bàn không để ý tới bọn mình, lập tức bốc một mớ khoai tây bỏ vô miệng.
Vào giây kế tiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nga lập tức thay đổi, vừa phun phèo phèo khoai tây sợi ra ngoài, vừa lè lưỡi thở.
“Sao vậy?” Quan Hạ Nhi không có thì giờ mắng Tiểu Nga, vội vàng hỏi.
“Đau, đau!” Tiểu Nga bật khóc.
“Ở đâu?”
“Đầu lưỡi!”
“Muội ấy bị cay!” Kim Phi cười rót một ly nước đun sôi để nguội đưa qua: “Uống một hớp nước lạnh làm dịu trước đi, sau đó ăn thêm vài miếng khoai tây nướng đã nguội nữa là được!”
Tiểu Nga làm theo cách Kim Phi nói một lần, đúng là vị cay đã mất gần hết.
“Tiên sinh, chuyện này là sao vậy?” Ngụy Vô Nhai tò mò hỏi.
“Muội ấy vừa cắn trúng ớt.” Kim Phi gắp một miếng ớt đỏ au ra khỏi dĩa khoai tây sợi xào: “Đây chính là ớt mà ta đã từng nói với tiên sinh, nó là một loại gia vị, không khác hoa tiêu của chúng ta ở Xuyên Thục cho lắm, trước đây mọi người chưa từng ăn nó nên có thể vẫn chưa quen với vị của nó, tốt nhất là không nên ăn trực tiếp, cứ lựa nó ra rồi bỏ là được.”
“Thì ra là vậy!” Ngụy Vô Nhai chợt bừng tỉnh gật đầu, sau đó làm theo dáng vẻ của Kim Phi, gắp mấy sợi khoai tây bỏ vào miệng.
Chương 2095: Đào hầm
Có sự nhắc nhở của Kim Phi và vết xe đổ của Tiểu Nga, mọi người đều chọn ớt ra, cũng không dám ăn quá nhiều cùng một lúc, mà chọn bỏ từng ít một vào trong miệng.
Ở kiếp trước của Kim Phi, Xuyên Du luôn đồng nghĩa với đại từ ăn cay, cư dân mạng thường nói đùa rằng, bệnh viện trực tràng là địa điểm không thể bỏ qua đối với khách du lịch Xuyên Du.
Nhưng Đại Khang trước đây của thế giới này không có ớt, chỉ có những thứ như thù du dùng làm gia vị, nhưng độ cay của thù du rất khác với độ cay của ớt, đối với những người mới ăn ớt lần đầu tiên thì loại hương vị này rất đặc biệt.
Cộng thêm mọi người đều không ăn quá nhiều, cho nên vị cay không quá mạnh, vị chua của dấm có thể làm dịu vị cay, ăn xong có mùi vị khá đặc biệt.
"Khoai tây vụn này ăn khá ngon đó." Nhuận Nương khó hiểu liếc nhìn Tiểu Nga, tự hỏi tại sao vừa rồi cô ấy lại có phản ứng lớn như vậy.
"Cô ấy vừa ăn phải ớt, hơn nữa vị giác của trẻ em tương đối mềm và nhạy cảm với vị cay, sau này quen rồi sẽ tốt thôi." Kim Phi giải thích.
Thật ra trong y học, ăn cay là cảm giác đau chứ không phải là vị giác, nhưng khi quen rồi sẽ tốt, nhiều trẻ em ở chuyên khu Xuyên Du được dạy ăn ớt từ khi con nhỏ, trẻ em bảy tám tuổi đều có thể ăn cơm trộn với ớt.
Ban đầu mọi người vẫn ăn một cách thận trọng, nhưng sau khi ăn thêm vài miếng dần dần quen với mùi vị, cũng cảm nhận được vị cay đặc biệt.
Tiếp theo, Kim Phi giới thiệu với mọi người những món ăn khác, mọi người mỗi món thử một miếng thì ăn cũng sắp no rồi.
Trong đó, được người lớn yêu thích nhất là món khoai tây chua cay, còn bốn bạn nhỏ yêu thích nhất chính là khoai tây chiên.
Một bữa ăn cả khách và chủ đều vui vẻ, sau bữa tối, Tiểu Ngọc giúp Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi dọn bàn, Thiết Thế hâm và Ngụy Vô Nhai cũng theo đến thư phòng của Kim Phi, bày tỏ lòng biết ơn với Kim Phi và Cửu Công Chúa.
"Trước đây ta còn lo lắng khoai tây năng suất cao ăn không ngon, nhưng bây giờ xem ra ta đã lo lắng quá nhiều rồi."
Thiết Thế Hâm xúc động nói: "Khoai tây ngon như vậy, lại còn có nhiều cách làm như vậy, dù một ngày ta ăn ba bữa thì cũng sẽ không thấy chán ngán."
"Hy vọng là như vậy!" Kim Phi mỉm cười, nhớ tới tin đồn liên quan đến khoai tây kiếp trước.
Khi khoai tây lần đầu tiên du nhập vào Châu u, vì da của chúng chuyển sang màu đen sau khi gọt vỏ, trái với lời dạy của thời đó nên chúng không được quảng bá rộng rãi ngay lập tức, thậm chí còn bị tẩy chay, nói chúng là loài vật độc ác, còn có người cố ý liên kết nó với bệnh tật.
Sau đó nạn đói xảy ra, nhiều người bắt đầu trồng và ăn khoai tây, tuy nhiên thành kiến với khoai tây vẫn chưa được xóa bỏ hoàn toàn, kết quả nhiều người Châu u không thích khoai tây, thậm chí các quý tộc còn coi thường khoai tây, cho rằng ăn khoai tây là một thứ không thể có trên bàn ăn.
Thật ra, điều này không liên quan gì đến khoai tây, hoàn toàn là do bối cảnh chính trị của Châu u lúc bấy giờ gây ra.
Kim Phi không đặc biệt lo lắng về điều này, ai kiểm soát dư luận có nghĩa là kiểm soát quyền lên tiếng ở một mức độ nhất định, với hai công cụ mạnh mẽ nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, dư luận Đại Khang cơ bản nằm trong lòng bàn tay Kim Phi, chỉ cần có một chút hướng dẫn, người dân sẽ không phải đối khoai tây.
"Tiên sinh, tối hôm qua ta đã tính rồi, nếu muốn trồng toàn bộ số hạt giống khoai tây thu hoạch ngày hôm qua thì sẽ cần quá nhiều đất, hiện tại chúng ta không có nhiều đất trống như vậy."
Thiết Thế Hâm cau mày nói.
Được khuyến khích bởi chế độ lao động nhẹ, thuế thấp và nhiều chính sách khác nhau, người dân Xuyên Thục rất nhiệt tình với việc trồng trọt, nhiều vùng đất hoang được khai hoang làm ruộng và trồng hoa màu.
Theo Kim Phi nói, khoai tây có thể trồng vào mùa hè và thu hoạch lại vào mùa thu, vấn đề hiện nay là không còn nhiều đất trống để trồng khoai tây.
"Thiết đại nhân không cần lo lắng, ta không định trồng khoai tây chủ yếu ở Xuyên Thục." Kim Phi cười nói.
"Tiên sinh định trồng khoai tây ở đâu?" Thiết Thế Hâm hỏi.
"Quận Tế Thủy!" Kim Phi trả lời.
Qua nhiều năm liên tục làm công tác cứu trợ, các kênh nước lớn nhỏ đã trải dài khắp Xuyên Thục, cùng với việc chuyển hướng đập Đô Giang, lưu vực Xuyên Thục trước đây thiếu nước giờ đây đã không còn thiếu nước nữa, đã trở thành một vùng đất trù phú thực sự.
Bây giờ các loại lương thực thích hợp nhất đều trồng ở Xuyên Thục là lúa, lúa mì và ngô, mà quận Tế Thủy nằm ở bờ nam sông Hoàng Hà, một lượng lớn phù sa do sông Hoàng Hà mang theo lắng đọng lại ở hai bên bờ, cho nên đất đai ở quận Tế Thủy chủ yếu là đất cát, rất thích hợp để trồng khoai tây, vì vậy Kim Phi quyết định đưa vùng trồng khoai tây đến quận Tế Thủy.
"Quận Tế Thủy ở đâu?" Ngụy Vô Nhai không quan tâm đến chuyện chính trị và quân sự, cũng không biết vị trí của quận Tế Thủy ở đâu.
"Ở chỗ này." Kim Phi đi đến bức tường, chỉ vào vị trí của quận Tế Thủy trên bản đồ và lại nói với Ngụy Vô Nhai về môi trường tự nhiên của quận Tế Thủy.
"Theo lời tiên sinh nói, quận Tế Thủy thực sự rất thích hợp để trồng khoai tây, nhưng khoảng cách ở chỗ này có phải là quá xa Xuyên Thục rồi không, ngộ nhỡ các quyền quý Trung Nguyên biết được lợi ích của khoai tây, phái quân đi cướp về thì làm như thế nào?" Ngụy Vô Nhai lo lắng hỏi.
"Ngụy tiên sinh yên tâm đi, nếu như tiên sinh đã đặt khu vực trồng trọt ở quận Tế Thủy, vậy thì chắc chắn đã nắm chắc chắn rồi, năm ngoái Lưu Thiết đã đến quận Tế Thủy rồi, bây giờ đã biến quận Tế Thủy thành căn cứ của chúng ta ở Trung Nguyên!" Thiết Thế Hâm mỉm cười nói.
Các mỏ than đá ở bên bờ Hoàng Hà đã tạo cơ sở để Lưu Thiết có được chỗ đứng ở quận Tế Thủy, sau vài tháng phát triển, tiêu cục Trấn Viễn đã hoàn toàn kiểm soát được toàn bộ khu vực quận Tế Thủy, vốn tưởng rằng sẽ gặp phải sự phản công của quyền quý xung quanh, nhưng những quyền quý đó đều không đoàn kết, đều muốn nhìn người khác đi đến cứng rắn với tiêu cục Trấn Viễn, ai cũng không muốn là người dẫn đầu, ngược lại có không ít quyền quý đã bí mật tìm đến Lưu Thiết, đầu hàng với tiêu cục Trấn Viễn.
Hai tháng trước, khóa học viên đầu tiên lớp huấn luyện đánh cường hào chia ruộng đất đã tốt nghiệp, Kim Phi lập tức chia những học viên này thành nhiều nhóm đi đến các vùng khác nhau để chủ trì công việc đánh cường hào chia ruộng đất.
Một trong số nhóm đó đã đến quận Tế Thủy, giờ đây công việc đánh cường hào chia ruộng đất ở quận Tế Thủy đã kết thúc, dưới sự tuyên truyền của đoàn ca múa, người dân đều hiểu rằng muốn giữ lại thành quả thắng lợi, phải theo Kim Phi cầm vũ khí lên và thành lập lực lượng vũ trang của riêng mình.
Vì vậy, Kim Phi đã ủy quyền cho Lưu Thiết thành lập một đội quân Giáp Đảng ở quận Tế Thủy, do các nhân viên hộ tống đảm nhiệm chỉ huy chiến binh các cấp, bao vây và trấn áp thổ phỉ ở khắp nơi của quận Tế Thủy.
Thực chiến là cách huấn luyện binh lính nhanh nhất, trải qua hoạt động trấn áp thổ phỉ cường độ cao, đội quân mới này đã có hiệu quả chiến đấu nhất định, mặc dù còn kém xa tiêu cục Trấn Viễn, nhưng cố thủ quận Tế Thủy vẫn không thành vấn đề.
Nếu như quận Tế Thủy thực sự xảy ra vấn đề, thành Du Quan và Đông Hải đều có thể nhanh chóng phái quân tới hỗ trợ, cho nên Kim Phi hoàn toàn không lo lắng về sự an toàn của quận Tế Thủy.
"Nếu tiên sinh định đưa khoai tây tới quận Tế Thủy, vậy còn cho người đào hầm sao?" Ngụy Vô Nhai hỏi.
Hôm qua sau khi hỏi về cách bảo quản khoai tây, Ngụy Vô Nhai đã sắp xếp người tìm nơi khô ráo để đào hầm, nhưng nghe Kim Phi và Thiết Thế Hâm nói, có vẻ như là không cần thiết.