Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5:
"Đây muốn tránh mà bảo gặp!" Cô phụng phịu nói, có hơi khó chịu khi nhắc đến cái tên đó.
Vương Nhi cùng Thẩm Trường An há mồm trợn mắt kinh ngạc nhìn cô. Chả phải là trước đây đều sống chết đòi gặp Trình Tần sao?
"A...Được, được! Anh xin lỗi!" Trường An xoa xoa đầu cô cười nói. Xem ra em gái anh đã nhận thức được rồi.
"Tiểu Ưu, đợi em khỏe rồi chị dẫn em đi ăn mấy món em thích!" Vương Nhi khẽ cười nhìn cô, cô không ngờ cô nhóc này sẽ có ngày ngộ ra được rồi, nhưng cô thật sự rất vui.
"Không được! Em cần phải giảm cân! Quá béo rồi!" Thẩm Chi Ưu nói rồi nhéo nhéo ngấn mỡ ở bụng. Không thể nào! Cô không muốn ở trong cái dạng này, đi đứng nặng chết đi được!
"Được được, con gái cần phải biết giữ dáng!" Trường An ho khan. Anh có hơi bất ngờ vì trước giờ cô chả bao giờ chịu để ý tới bản thân, có chuyện gì buồn mà lúc anh đang bận không thể nào an ủi được cô lại trốn một mình trong phòng ăn cho bõ tức. Nhiều lần khuyên cô giảm béo đi nhưng vẫn có tính lười không chịu tập thể dục, thằng nhãi Trình Tần kêu một cái là đứng phắt dậy! Haiz...! Thật Bó tay!
"A đúng rồi! Chị dâu, khi nào em được xuất viện chị đi mua sắm với em nha, nhân tiện em làm tóc luôn!" Chi Ưu quay sang nói với Vương Nhi, ánh mắt cô long lanh nhìn Vương Nhi.
Vương Nhi bật cười, thật là... cô em gái này luôn làm người khổ người khác mà!
"Khụ...anh cảm thấy tóc của em bây giờ là được rồi!" Trường An ho khan, Không phải là anh keo kiệt không muốn cho Chi Ưu làm tóc mà là anh sợ cô sẽ nhuộm hay làm làm tóc lòe loẹt kinh khủng nữa.
"Đỏ chóe thế này mà đẹp?! em muốn nhuộm lại màu đen!" Chi Ưu chu môi phản bác. Không đùa chứ?! Mắt cô anh trai cô có vấn đề sao?
Vương Nhi cùng Thẩm Trường An có hơi bất ngờ, cả hai đều có chung một suy nghĩ: Có lẽ sau vụ tai nạn mà đầu óc thông minh hơn hẳn chăng?
"Sao hai người nhìn em?" Chi Ưu có hơi khó hiểu nhìn họ.
"Hahaha...Được rồi, chị sẽ đi với em!" Vương Nhi ôm bụng cười, bộ dạng của Chi Ưu bây giờ thật ngốc, tiểu muội này đáng yêu chết nương tử rồi!
Vương Nhi sau đó ngồi gọt táo cho Chi Ưu ăn, cả ba người cùng cười nói vui vẻ.
"Cạch..."
Cửa phòng bệnh lại mở ra. Lần này là có bốn người cùng vào. Đôi trung niên cùng đôi nam nữ trẻ tuổi bước vào. Theo phản xạ, cả ba người quay sang nhìn họ.
"Chị, chị tỉnh rồi! Em...em xin lỗi!" Cô gái mặc đầm trắng vừa thấy cô đã chạy đến nắm chặt tay cô. Năm ngón tay nhỏ nhỏ xinh của cô ta cố tình bấm sâu vào tay cô. Khuôn mặt xinh đẹp tựa như búp bê, đôi mắt bắt đầu ngấn nước không khỏi làm cho người khác động lòng mà đau xót.
Nhưng xin lỗi nhé, Chi Ưu cô đây lại thấy lạnh sống lưng.
"Bỏ tay!" Cô bình thản nói.
Con mẹ nó! Chưa gì đã gặp rồi!
Vâng, còn ai khác ngoài con mẹ nữ chính Như Ngọc chứ!!!
Trời ơi, chắc cô chết sớm quá!!!
"Chị..." Như Ngọc cúi đầu, tay vẫn không chịu buông mà còn bấm chặt hơn nữa làm cô không chịu nổi mà hất tay cô ta ra.
"A...!" Như Ngọc ngã xuống sàn. Khuôn mặt bắt đầu biến đổi, hai đôi mắt bắt đầu rơi nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Đùa à, cô dùng lực còn chưa tới mức ngã đến thế đâu!
Hừ, chắc chắn lại là trò mèo gì của ả ta rồi!
"Em có sao không?!" Chàng trai mặc áo vest thấy Như Ngọc ngã liền chạy tới đỡ, khuôn mặt điển trai mang vài phần lo lắng và tức giận.
"Thẩm Chi Ưu! Cô lại bắt nạt Như Ngọc?!" Chàng trai gằn giọng lên tiếng.
Chi Ưu chẹp miệng. Haiz! Diễn cái cảnh anh hùng cứu mĩ nhân cho cô xem thì cô thèm chắc?!
"Cô mau xin lỗi cô ấy!" Chàng trai sau khi đỡ người thương dậy liền nói. Như Ngọc núp sau chàng trai, bộ dáng ủy khuất trông rất tội.
Tội cái khỉ!
Được lắm nam chính Trình Tần ạ!
"Thẩm Chi Ưu, con mau xin lỗi em gái con đi!" Người đàn ông trung niên lên tiếng, ánh mắt uy nghiêm nhìn cô. Khí chất cũng ghê không kém, làm người khác phải e dè nhưng...Cô đây chả ăn thua gì.
Kiếp trước cha cô cũng dùng ánh mắt này nói chuyện với cô. Ngày ngày phải tiếp xúc như thế cũng thành quen. Cô cũng chả thấy gì sợ.
"Em gái? Mẹ tôi chỉ sinh mình tôi và anh trai, chui đâu ra thêm em gái? Ngộ nghĩnh nhỉ?" Chi Ưu cười khinh. Đối phó với thể loại này cần cứng chứ mềm thì bỏ.
"Chị...em xin lỗi!" Như Ngọc lên tiếng.
"Như Ngọc, em cần gì nói chuyện với loại rắn độc như ả ta! Đúng là vô liêm sỉ! Như Ngọc, em không có lỗi, không cần phải xin lỗi!"
Rắn độc? Vô liêm sỉ?
Chà Chà! Nam chính Trình Tần không thấy phụ huynh của người thương đang ở đây sao?
Coi bộ cô phải gia nhập kịch vui này rồi a! Ngồi yên xem bốn vị này làm trò ở phòng cô thật chướng mắt! Chi bằng náo loạn thêm tí ta~
"Tại sao em gái tôi phải xin lỗi cô? Tại sao em gái tôi phải nghe cậu xin lỗi cô ta? Tại sao em gái tôi phải nghe lời một người cha tồi như ông?!" Thẩm Trường An tuôn một tràng pháo khiến mọi người kinh ngạc.
Chi Ưu giơ ngón tay cái lên. Thật ngầu!
"Phải! Tại sao phải xin lỗi?! Người sai trước đâu phải Tiểu Ưu!" Vương Nhi lên tiếng.
"Chị dâu, anh hai! Em đau quá!" Chi Ưu liền cầm cái tay bị Như Ngọc bấu, kêu đau oai oái.
"Anh biết rồi!"
"Chị biết rồi!"
Cả hai người cùng đồng thanh, Chi Ưu liền kinh ngạc. Biết rồi?? Biết gì chứ??
"Cô cố tình bấu vào tay Tiểu Ưu khiến Tiểu Ưu đau, em ấy đã nói là bỏ tay em ấy ra nhưng cô ngoan cố không bỏ, cuối cùng đau quá nên em ấy phải hất cô ra!" Vương Nhi nói, ánh mắt sắc bén nhìn Như Ngọc. Dám bắt nạt tiểu muội của bổn cô nương ta sao? Nằm mơ nhé!
Như Ngọc chợt rùng mình, mặt tái nhợt nhìn ba người đối điện.
"Sao? Bị nói trúng tim đen rồi?" Trường An lên tiếng, giọng nói mang vài phần giễu cợt cùng tức giận nhìn Như Ngọc. Đừng tưởng anh không biết Như Ngọc làm gì em gái anh. Cô ta vừa vào đã chạy tới giở trò rồi nắm chặt tay em gái anh. Nếu chỉ là nắm tay thì Chi Ưu làm sao mà nhăn mặt đau chứ, sau khi em ấy hất ả ta ra anh liền thấy dấu móng tay in trên tay Chi Ưu, có cả máu nữa chứ! Đương nhiên là Vương Nhi cũng thấy rồi. Trong lòng cảm giác tức không thôi.
"Anh đừng nói bậy! Như Ngọc không hề làm thế!" Trình Tần phản bác, gân xanh cũng nổi trên trán không ít.
Để tăng hiệu quả của cuộc nói chuyện cô liền giơ cái tay bị bấu lên.
"Đây, có mắt thì nhìn cho kĩ!"
"Cô...!" Trình Tần gằn giọng, tay nắm thành nắm đấm.
"Bằng chứng đó! Còn nói lí được không?!" Trường An cười giễu nói.
"Em...em...em không cố ý! Em...!" Như Ngọc ấp úng nói, xem ra đã á khẩu rồi nhỉ?
"Có gì nói nhanh!" Chi Ưu không kiên nhẫn nói.
"Câm miệng hết cho ta!" Người đàn ông lên tiếng.
"Mình à, mình bớt giận. Chi Ưu nó lỡ lời thôi mà!"
Được rồi, quên không giới thiệu, đây là ba của nữ phụ Thẩm Chi Ưu - Thẩm Thành Sơn, còn người đàn bà đứng kế kia là mẹ kế cô - Nguyệt Lan.
"Ối chao! Gà mẹ xù lông bảo vệ con kìa! Thật đáng sợ!" Thẩm Chi Ưu giả bộ sợ hãi núp sau lưng Trường An.
"Anh hai, em mới dậy chưa lâu mà sao đâu ra cứ có mấy con chó điên nó sủa quanh tai ấy! Thật khó chịu!" Chi Ưu nhìn anh, dáng vẻ giả sợ sệt cùng nũng nịu rất đáng yêu. Trường An cùng Vương Nhi nhịn cười, trong lòng vô cùng khoái chí khi thấy bốn con người bị nói xoáy kia tức đến đen mặt.
"Được thôi, em gái muốn anh đuổi hết lũ chó điên này sao?!" Trường An cố nén cười quay sang hỏi Chi Ưu.
"Trường An, em cũng giúp anh một tay!" Vương Nhi lên tiếng. Mặc dù là thất lễ nhưng cô không thể nào chấp nhận một người cha như ông ta được.
"Ôi, chị dâu và anh hai là number one đó nha~!" Chi Ưu vui vẻ nói.
"Đủ rồi! Lũ chúng mày...!" Thẩm Thành sơn quát lên, tay chỉ thẳng vào ba người đối diện.
"Chi Ưu, chị thật quá đáng!" Như Ngọc tiến đến phía ông ta an ủi.
"Mình à, mình đừng kích động. Con nhỏ không hiểu chuyện thì mình đừng la mắng nó thế!" Mẹ kế châm dầu vào lửa.
"Ba người còn không mau xin lỗi bác ấy!" Trình Tần cũng to mồm không kém.
"Xoảng..."
Một cái cốc vỡ ngay dưới chân họ.
"Đây là cảnh cáo, không có lần sau!" Chi Ưu lạnh lùng nhìn họ.
"Đi thăm bệnh con mình mà mang theo tình nhân cùng con hoang tới!"
"Cút!"
"Cô...!"
"Chị!"
"Con..."
Cả ba người đều đồng thanh kêu.
"Điếc hả?!" Chi Ưu mất kiên nhẫn nói.
"Hừ, Thẩm Chi Ưu cô đừng có quá đáng như thế. Mất công chúng tôi lo lắng đến thăm cô!" Trình Tần quát lên.
"Ha, tôi có nghe lầm không?! Lo lắng?!" Chi Ưu giả lấy tay che cười.
"Chi Ưu, mẹ thật sự lo lắng nên bảo ông ấy đến thăm con!" Mẹ kế kể khổ.
"Lo lắng sao? Bà mà lo lắng cho em gái tôi?!" Trường An cười giễu bà ta.
"Câm miệng hết! Trường An, Chi Ưu, hai đứa mau xin lỗi mọi người!" Thành Sơn quát lên, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
"Không có lỗi...cần gì phải xin, nhỉ anh hai nhỉ?!" Chi Ưu cười nói.
"Em gái anh nói đúng!" Trường An xoa xoa đầu cô cười.
"Tôi thật sự không chịu nổi được nữa đâu! Vậy nên mời mấy người ra ngoài! không tiễn!" Chi Ưu chán nản nói, vở kịch này chả thú vị tí nào.
"Đi!" Cha cô lớn tiếng nói, quay người đi ra khỏi phòng. Ba người còn lại cũng rời khỏi theo.
"Phù...! Cuối cùng cũng thoát!" Chi Ưu nằm dài trên giường thở dài nói.
"Em thay đổi rồi!" Trường An cười cười nói, ánh mắt ôn nhu hơn nhiều.
"Chị thấy em rất ngầu đó!" Vương Nhi thán phục nói. Cô chưa bao giờ thấy Chi Ưu như vậy cả!
"Ui giời, dăm ba loại người này thì lo gì!" Chi Ưu bĩu môi nói. Sống trên đời, cô ghét nhất là những người như thế.
Nam chính Trình Tần à! Anh được lắm!
Nữ Chính Như Ngọc à! Thật đáng tiếc cô đã chọc phải tôi rồi!
Thân là nữ phụ thì tôi phải làm tròn trách nhiệm này với hai người thôi, nhưng tôi sẽ không nhu nhược để bị chết thảm như nữ phụ lúc trước đâu!
"Đây muốn tránh mà bảo gặp!" Cô phụng phịu nói, có hơi khó chịu khi nhắc đến cái tên đó.
Vương Nhi cùng Thẩm Trường An há mồm trợn mắt kinh ngạc nhìn cô. Chả phải là trước đây đều sống chết đòi gặp Trình Tần sao?
"A...Được, được! Anh xin lỗi!" Trường An xoa xoa đầu cô cười nói. Xem ra em gái anh đã nhận thức được rồi.
"Tiểu Ưu, đợi em khỏe rồi chị dẫn em đi ăn mấy món em thích!" Vương Nhi khẽ cười nhìn cô, cô không ngờ cô nhóc này sẽ có ngày ngộ ra được rồi, nhưng cô thật sự rất vui.
"Không được! Em cần phải giảm cân! Quá béo rồi!" Thẩm Chi Ưu nói rồi nhéo nhéo ngấn mỡ ở bụng. Không thể nào! Cô không muốn ở trong cái dạng này, đi đứng nặng chết đi được!
"Được được, con gái cần phải biết giữ dáng!" Trường An ho khan. Anh có hơi bất ngờ vì trước giờ cô chả bao giờ chịu để ý tới bản thân, có chuyện gì buồn mà lúc anh đang bận không thể nào an ủi được cô lại trốn một mình trong phòng ăn cho bõ tức. Nhiều lần khuyên cô giảm béo đi nhưng vẫn có tính lười không chịu tập thể dục, thằng nhãi Trình Tần kêu một cái là đứng phắt dậy! Haiz...! Thật Bó tay!
"A đúng rồi! Chị dâu, khi nào em được xuất viện chị đi mua sắm với em nha, nhân tiện em làm tóc luôn!" Chi Ưu quay sang nói với Vương Nhi, ánh mắt cô long lanh nhìn Vương Nhi.
Vương Nhi bật cười, thật là... cô em gái này luôn làm người khổ người khác mà!
"Khụ...anh cảm thấy tóc của em bây giờ là được rồi!" Trường An ho khan, Không phải là anh keo kiệt không muốn cho Chi Ưu làm tóc mà là anh sợ cô sẽ nhuộm hay làm làm tóc lòe loẹt kinh khủng nữa.
"Đỏ chóe thế này mà đẹp?! em muốn nhuộm lại màu đen!" Chi Ưu chu môi phản bác. Không đùa chứ?! Mắt cô anh trai cô có vấn đề sao?
Vương Nhi cùng Thẩm Trường An có hơi bất ngờ, cả hai đều có chung một suy nghĩ: Có lẽ sau vụ tai nạn mà đầu óc thông minh hơn hẳn chăng?
"Sao hai người nhìn em?" Chi Ưu có hơi khó hiểu nhìn họ.
"Hahaha...Được rồi, chị sẽ đi với em!" Vương Nhi ôm bụng cười, bộ dạng của Chi Ưu bây giờ thật ngốc, tiểu muội này đáng yêu chết nương tử rồi!
Vương Nhi sau đó ngồi gọt táo cho Chi Ưu ăn, cả ba người cùng cười nói vui vẻ.
"Cạch..."
Cửa phòng bệnh lại mở ra. Lần này là có bốn người cùng vào. Đôi trung niên cùng đôi nam nữ trẻ tuổi bước vào. Theo phản xạ, cả ba người quay sang nhìn họ.
"Chị, chị tỉnh rồi! Em...em xin lỗi!" Cô gái mặc đầm trắng vừa thấy cô đã chạy đến nắm chặt tay cô. Năm ngón tay nhỏ nhỏ xinh của cô ta cố tình bấm sâu vào tay cô. Khuôn mặt xinh đẹp tựa như búp bê, đôi mắt bắt đầu ngấn nước không khỏi làm cho người khác động lòng mà đau xót.
Nhưng xin lỗi nhé, Chi Ưu cô đây lại thấy lạnh sống lưng.
"Bỏ tay!" Cô bình thản nói.
Con mẹ nó! Chưa gì đã gặp rồi!
Vâng, còn ai khác ngoài con mẹ nữ chính Như Ngọc chứ!!!
Trời ơi, chắc cô chết sớm quá!!!
"Chị..." Như Ngọc cúi đầu, tay vẫn không chịu buông mà còn bấm chặt hơn nữa làm cô không chịu nổi mà hất tay cô ta ra.
"A...!" Như Ngọc ngã xuống sàn. Khuôn mặt bắt đầu biến đổi, hai đôi mắt bắt đầu rơi nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Đùa à, cô dùng lực còn chưa tới mức ngã đến thế đâu!
Hừ, chắc chắn lại là trò mèo gì của ả ta rồi!
"Em có sao không?!" Chàng trai mặc áo vest thấy Như Ngọc ngã liền chạy tới đỡ, khuôn mặt điển trai mang vài phần lo lắng và tức giận.
"Thẩm Chi Ưu! Cô lại bắt nạt Như Ngọc?!" Chàng trai gằn giọng lên tiếng.
Chi Ưu chẹp miệng. Haiz! Diễn cái cảnh anh hùng cứu mĩ nhân cho cô xem thì cô thèm chắc?!
"Cô mau xin lỗi cô ấy!" Chàng trai sau khi đỡ người thương dậy liền nói. Như Ngọc núp sau chàng trai, bộ dáng ủy khuất trông rất tội.
Tội cái khỉ!
Được lắm nam chính Trình Tần ạ!
"Thẩm Chi Ưu, con mau xin lỗi em gái con đi!" Người đàn ông trung niên lên tiếng, ánh mắt uy nghiêm nhìn cô. Khí chất cũng ghê không kém, làm người khác phải e dè nhưng...Cô đây chả ăn thua gì.
Kiếp trước cha cô cũng dùng ánh mắt này nói chuyện với cô. Ngày ngày phải tiếp xúc như thế cũng thành quen. Cô cũng chả thấy gì sợ.
"Em gái? Mẹ tôi chỉ sinh mình tôi và anh trai, chui đâu ra thêm em gái? Ngộ nghĩnh nhỉ?" Chi Ưu cười khinh. Đối phó với thể loại này cần cứng chứ mềm thì bỏ.
"Chị...em xin lỗi!" Như Ngọc lên tiếng.
"Như Ngọc, em cần gì nói chuyện với loại rắn độc như ả ta! Đúng là vô liêm sỉ! Như Ngọc, em không có lỗi, không cần phải xin lỗi!"
Rắn độc? Vô liêm sỉ?
Chà Chà! Nam chính Trình Tần không thấy phụ huynh của người thương đang ở đây sao?
Coi bộ cô phải gia nhập kịch vui này rồi a! Ngồi yên xem bốn vị này làm trò ở phòng cô thật chướng mắt! Chi bằng náo loạn thêm tí ta~
"Tại sao em gái tôi phải xin lỗi cô? Tại sao em gái tôi phải nghe cậu xin lỗi cô ta? Tại sao em gái tôi phải nghe lời một người cha tồi như ông?!" Thẩm Trường An tuôn một tràng pháo khiến mọi người kinh ngạc.
Chi Ưu giơ ngón tay cái lên. Thật ngầu!
"Phải! Tại sao phải xin lỗi?! Người sai trước đâu phải Tiểu Ưu!" Vương Nhi lên tiếng.
"Chị dâu, anh hai! Em đau quá!" Chi Ưu liền cầm cái tay bị Như Ngọc bấu, kêu đau oai oái.
"Anh biết rồi!"
"Chị biết rồi!"
Cả hai người cùng đồng thanh, Chi Ưu liền kinh ngạc. Biết rồi?? Biết gì chứ??
"Cô cố tình bấu vào tay Tiểu Ưu khiến Tiểu Ưu đau, em ấy đã nói là bỏ tay em ấy ra nhưng cô ngoan cố không bỏ, cuối cùng đau quá nên em ấy phải hất cô ra!" Vương Nhi nói, ánh mắt sắc bén nhìn Như Ngọc. Dám bắt nạt tiểu muội của bổn cô nương ta sao? Nằm mơ nhé!
Như Ngọc chợt rùng mình, mặt tái nhợt nhìn ba người đối điện.
"Sao? Bị nói trúng tim đen rồi?" Trường An lên tiếng, giọng nói mang vài phần giễu cợt cùng tức giận nhìn Như Ngọc. Đừng tưởng anh không biết Như Ngọc làm gì em gái anh. Cô ta vừa vào đã chạy tới giở trò rồi nắm chặt tay em gái anh. Nếu chỉ là nắm tay thì Chi Ưu làm sao mà nhăn mặt đau chứ, sau khi em ấy hất ả ta ra anh liền thấy dấu móng tay in trên tay Chi Ưu, có cả máu nữa chứ! Đương nhiên là Vương Nhi cũng thấy rồi. Trong lòng cảm giác tức không thôi.
"Anh đừng nói bậy! Như Ngọc không hề làm thế!" Trình Tần phản bác, gân xanh cũng nổi trên trán không ít.
Để tăng hiệu quả của cuộc nói chuyện cô liền giơ cái tay bị bấu lên.
"Đây, có mắt thì nhìn cho kĩ!"
"Cô...!" Trình Tần gằn giọng, tay nắm thành nắm đấm.
"Bằng chứng đó! Còn nói lí được không?!" Trường An cười giễu nói.
"Em...em...em không cố ý! Em...!" Như Ngọc ấp úng nói, xem ra đã á khẩu rồi nhỉ?
"Có gì nói nhanh!" Chi Ưu không kiên nhẫn nói.
"Câm miệng hết cho ta!" Người đàn ông lên tiếng.
"Mình à, mình bớt giận. Chi Ưu nó lỡ lời thôi mà!"
Được rồi, quên không giới thiệu, đây là ba của nữ phụ Thẩm Chi Ưu - Thẩm Thành Sơn, còn người đàn bà đứng kế kia là mẹ kế cô - Nguyệt Lan.
"Ối chao! Gà mẹ xù lông bảo vệ con kìa! Thật đáng sợ!" Thẩm Chi Ưu giả bộ sợ hãi núp sau lưng Trường An.
"Anh hai, em mới dậy chưa lâu mà sao đâu ra cứ có mấy con chó điên nó sủa quanh tai ấy! Thật khó chịu!" Chi Ưu nhìn anh, dáng vẻ giả sợ sệt cùng nũng nịu rất đáng yêu. Trường An cùng Vương Nhi nhịn cười, trong lòng vô cùng khoái chí khi thấy bốn con người bị nói xoáy kia tức đến đen mặt.
"Được thôi, em gái muốn anh đuổi hết lũ chó điên này sao?!" Trường An cố nén cười quay sang hỏi Chi Ưu.
"Trường An, em cũng giúp anh một tay!" Vương Nhi lên tiếng. Mặc dù là thất lễ nhưng cô không thể nào chấp nhận một người cha như ông ta được.
"Ôi, chị dâu và anh hai là number one đó nha~!" Chi Ưu vui vẻ nói.
"Đủ rồi! Lũ chúng mày...!" Thẩm Thành sơn quát lên, tay chỉ thẳng vào ba người đối diện.
"Chi Ưu, chị thật quá đáng!" Như Ngọc tiến đến phía ông ta an ủi.
"Mình à, mình đừng kích động. Con nhỏ không hiểu chuyện thì mình đừng la mắng nó thế!" Mẹ kế châm dầu vào lửa.
"Ba người còn không mau xin lỗi bác ấy!" Trình Tần cũng to mồm không kém.
"Xoảng..."
Một cái cốc vỡ ngay dưới chân họ.
"Đây là cảnh cáo, không có lần sau!" Chi Ưu lạnh lùng nhìn họ.
"Đi thăm bệnh con mình mà mang theo tình nhân cùng con hoang tới!"
"Cút!"
"Cô...!"
"Chị!"
"Con..."
Cả ba người đều đồng thanh kêu.
"Điếc hả?!" Chi Ưu mất kiên nhẫn nói.
"Hừ, Thẩm Chi Ưu cô đừng có quá đáng như thế. Mất công chúng tôi lo lắng đến thăm cô!" Trình Tần quát lên.
"Ha, tôi có nghe lầm không?! Lo lắng?!" Chi Ưu giả lấy tay che cười.
"Chi Ưu, mẹ thật sự lo lắng nên bảo ông ấy đến thăm con!" Mẹ kế kể khổ.
"Lo lắng sao? Bà mà lo lắng cho em gái tôi?!" Trường An cười giễu bà ta.
"Câm miệng hết! Trường An, Chi Ưu, hai đứa mau xin lỗi mọi người!" Thành Sơn quát lên, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
"Không có lỗi...cần gì phải xin, nhỉ anh hai nhỉ?!" Chi Ưu cười nói.
"Em gái anh nói đúng!" Trường An xoa xoa đầu cô cười.
"Tôi thật sự không chịu nổi được nữa đâu! Vậy nên mời mấy người ra ngoài! không tiễn!" Chi Ưu chán nản nói, vở kịch này chả thú vị tí nào.
"Đi!" Cha cô lớn tiếng nói, quay người đi ra khỏi phòng. Ba người còn lại cũng rời khỏi theo.
"Phù...! Cuối cùng cũng thoát!" Chi Ưu nằm dài trên giường thở dài nói.
"Em thay đổi rồi!" Trường An cười cười nói, ánh mắt ôn nhu hơn nhiều.
"Chị thấy em rất ngầu đó!" Vương Nhi thán phục nói. Cô chưa bao giờ thấy Chi Ưu như vậy cả!
"Ui giời, dăm ba loại người này thì lo gì!" Chi Ưu bĩu môi nói. Sống trên đời, cô ghét nhất là những người như thế.
Nam chính Trình Tần à! Anh được lắm!
Nữ Chính Như Ngọc à! Thật đáng tiếc cô đã chọc phải tôi rồi!
Thân là nữ phụ thì tôi phải làm tròn trách nhiệm này với hai người thôi, nhưng tôi sẽ không nhu nhược để bị chết thảm như nữ phụ lúc trước đâu!