Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-74
Chương 74
Đàm Khang Dụ vẫn cứ ngớ người nhìn người đàn ông trước mặt, bất giác cảnh tượng này lại khiến Thẩm Chi Ưu muốn chụp lại, cô vội vàng lấy điện thoại ra chụp rồi giấu đi.
Hai con người kia bắt được cô lén chụp họ liền nhanh chóng đứng dậy đen mặt nhìn cô, ý bảo mau xóa hình ảnh đó đi.
Nằm mơ nhé! Bản nương ta còn lâu mới xóa!!!
Thấy cô cứ bướng bỉnh như thế, Đường Việt Bân chỉ hận không thể bóp cổ cô ngay tại chỗ nhưng nhớ lại dáng vẻ khi nãy của Âu Tổng khi trông thấy Thẩm Chi Ưu, trong đáy mắt đều ngài chứa đựng sự ôn nhu, anh liền biết Thẩm Chi Ưu không hề đơn giản. May mắn thay, Đường Việt Bân anh vẫn kiểm soát được lí trí mà không tiến tới siết cổ Chi Ưu, nên đành nhẫn nhịn.
Âu Minh Triết lúc đầu muốn cô xóa bỏ đi hình ảnh kia nhưng nhìn lại thái độ của Thẩm Chi Ưu, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, thôi được, chiều cá nóc nhỏ một chút vậy.
"Tiểu Ưu, em có thể giữ làm kỉ niệm!" Âu Minh Triết mỉm cười nói với cô, đoạn quay sang lạnh lùng nhìn Đường Việt Bân cảnh cáo "Đồ em ấy thích thì không có quyền lên tiếng!"
Đường Việt Bân "..." Cái này không phải là Âu Tổng đang công khai bênh vực Thẩm tiểu thư sao? Sếp thật quá đáng!!!
Thẩm Trường An và Đàm Khang Dụ tuy không bị Âu Minh Triết liếc tới nhưng vẫn thấy lạnh sống lưng, cái này có phải còn là một phương thức gián tiếp đánh dấu chủ quyền không?
Thẩm Chi Ưu vui đáo để, cô cầm điện thoại, mở cái ảnh khi nãy mà từ từ thưởng thức.
Góc chụp đẹp, hoàn hảo!
Người đẹp, hoàn hảo!
Dáng vẻ...quá là kích thích rồi...
Không cần bàn cãi nữa!!
Cực phẩm, quả là một cực phẩm!!
Hí hí hí hí!!
Máu mũi của Thẩm Chi Ưu lại vô thức mà chảy xuống, khiến Thẩm Trường An thở dài bất lực, không phải là anh hiểu tính em gái anh quá chứ? Mấy chuyện dính dáng tới đam mỹ là em ấy liền như một con người lưu manh. Còn Âu Minh Triết thì hoảng hốt nhanh chóng ra lệnh cho Đường Việt Bân lấy khăn giấy, sau đó thì nhanh chóng kéo Thẩm Chi Ưu về phòng làm việc của anh.
Âu Minh Triết cẩn thận lau đi máu mũi của Thẩm Chi Ưu, khuôn mặt tuấn tú của anh phóng đại trước mặt, mùi hương của anh quanh quẩn chóp mũi cô hại mặt cô bất giác đỏ hơn, hô hấp khẩn trương, tim đập nhanh đến muốn phát nổ, trong lòng không ngừng dâng lên một nỗi vui sướng, hơn nữa, cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên chóng mặt, cô vô thức xoay đầu không nhìn Âu Minh Triết nữa.
Yêu Nghiệt!!
Yêu Nghiệt a!!!
"Em sao thế?" Âu Minh Triết khó hiểu hỏi.
"K...không..." Thẩm Chi Ưu giật mình, cô lắp bắp nói.
Thẩm Trường An và hai người còn lại chậc một tiếng, hừ mũi khinh thường cảnh ân ái trước mặt.
.
.
.
Sau một ngày bị tra tấn tâm hồn thiếu nữ, Thẩm Chi Ưu nằm bẹp dí trên giường, khuôn mặt nhỏ úp mặt vào gối, vành tai còn mang theo một vệt đỏ.
"Aaaaa~"
Thẩm Chi Ưu đập đầu vào gối, sau đó thì lấy hai tay che lấy mặt, rồi lại không nhịn được lại xoay người qua xoay người lại.
Nhớ lại khuôn mặt của Âu Minh Triết lúc gần cô, khiến tim cô lại vô thức mà đập mạnh lần nữa. Cô rất thích cái cảm giác đó, phải nói là cực kì thích!
Aaaaa!!!
Ông trời ơi, Con u mê Âu Minh Triết rồi!!!!
Thẩm Chi Ưu lại không nhịn được nữa mà nhảy điên loạn ở trên giường, cả người lâng lâng như ở trên trời.
Thẩm Trường An ở bên ngoài nghe thấy tiếng của cô vọng từ trong ra, không khỏi đỡ trán cười khổ.
.
.
.
Đàm Khang Dụ ngay sau về nhà liền nhận được tin nhắn. Cậu liền mở ra xem thì lại ngạc nhiên đến vui mừng.
[Việt Bân: Chào em!]
Tâm trạng của cậu nhất thời bị kích động, cũng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tim cậu đập rất nhanh, cảm giác bây giờ rất là hồi hộp.
[Khang Dụ: Chào anh!]
[Việt Bân: Em là bạn thân của Thẩm Chi Ưu sao?]
[Khang Dụ: Đúng vậy ạ.]
[Việt Bân: Ừm, nhân tiện cho anh hỏi em bằng tuổi của Chi Ưu?]
[Khang Dụ: Đúng ạ.]
[Việt Bân: Vậy anh tự giới thiệu một chút. Em cũng biết anh là trợ lí của Âu Tổng mà nhỉ? Anh năm nay 24.]
Chưa gì đã giới thiệu luôn rồi sao? Tuy nhiên Đàm Khang Dụ cậu đặc biệt lại thích thế, sau đó thì nhanh chóng nhắn tin lại.
Tuy vậy, Đàm Khang Dụ cũng không quên nhắn tin cảm ơn đại ân nhân Thẩm Chi Ưu để trả ân, cũng nhờ có sự nhận biết tinh tế của cô mà cậu mới xin được phương thức liên lạc của Đường Việt Bân.
Trong lòng cậu đan xen nhiều cảm xúc, vui sướng và hồi hộp khó tả. Cậu âm thầm biết ân Thẩm Chi Ưu.
Phải nói, khi hồi còn nhỏ, mọi người đều xa lánh vì tính cách của cậu. Cha mẹ cậu lại rất buồn phiền vì điều đó, tuy nhiên họ lại qua đời vì tai nạn, bỏ lại đứa em trai cho cậu, nhưng bây giờ em ấy vẫn còn đang ở dưới nhà dì cậu chăm sóc hộ. Khi ấy tất cả mọi người đều chán ghét cậu, luôn nhìn cậu bằng ánh mắt ghét bỏ. Tuy cậu có cố gắng bao nhiêu, tài giỏi bao nhiêu đều không được ghi nhận. Tuy cậu có cố gắng gồng mình thay đổi bao nhiêu thì cũng không có tác dụng. Có những lúc cậu mệt mỏi, cậu lại muốn tự kết thúc bản thân mình thì lại gặp Mục Tử Hạ, Lâm Thành Long, Thẩm Chi Ưu. Ba người họ không hề kì thị về giới tính của cậu, ba người họ không hề ghét bỏ cậu mà ngược lại, ba người họ còn thật lòng trọng cậu.
Có lẽ ông trời thấy cậu đau khổ quá nên mới trao cho cậu một giấc mộng với ba người họ sao? Không, không thể nào! Nếu là giấc mộng thì cậu nhất định sẽ bảo vệ nó!
Cậu sợ...
Phải, cậu rất sợ. Càng thân thiết với họ, cậu lại càng sợ...
Sợ vì bản thân một ngày nào đó sẽ bị bỏ rơi, sợ vì ba người họ lần lượt bỏ rơi cậu...
Đàm Khang Dụ vẫn cứ ngớ người nhìn người đàn ông trước mặt, bất giác cảnh tượng này lại khiến Thẩm Chi Ưu muốn chụp lại, cô vội vàng lấy điện thoại ra chụp rồi giấu đi.
Hai con người kia bắt được cô lén chụp họ liền nhanh chóng đứng dậy đen mặt nhìn cô, ý bảo mau xóa hình ảnh đó đi.
Nằm mơ nhé! Bản nương ta còn lâu mới xóa!!!
Thấy cô cứ bướng bỉnh như thế, Đường Việt Bân chỉ hận không thể bóp cổ cô ngay tại chỗ nhưng nhớ lại dáng vẻ khi nãy của Âu Tổng khi trông thấy Thẩm Chi Ưu, trong đáy mắt đều ngài chứa đựng sự ôn nhu, anh liền biết Thẩm Chi Ưu không hề đơn giản. May mắn thay, Đường Việt Bân anh vẫn kiểm soát được lí trí mà không tiến tới siết cổ Chi Ưu, nên đành nhẫn nhịn.
Âu Minh Triết lúc đầu muốn cô xóa bỏ đi hình ảnh kia nhưng nhìn lại thái độ của Thẩm Chi Ưu, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, thôi được, chiều cá nóc nhỏ một chút vậy.
"Tiểu Ưu, em có thể giữ làm kỉ niệm!" Âu Minh Triết mỉm cười nói với cô, đoạn quay sang lạnh lùng nhìn Đường Việt Bân cảnh cáo "Đồ em ấy thích thì không có quyền lên tiếng!"
Đường Việt Bân "..." Cái này không phải là Âu Tổng đang công khai bênh vực Thẩm tiểu thư sao? Sếp thật quá đáng!!!
Thẩm Trường An và Đàm Khang Dụ tuy không bị Âu Minh Triết liếc tới nhưng vẫn thấy lạnh sống lưng, cái này có phải còn là một phương thức gián tiếp đánh dấu chủ quyền không?
Thẩm Chi Ưu vui đáo để, cô cầm điện thoại, mở cái ảnh khi nãy mà từ từ thưởng thức.
Góc chụp đẹp, hoàn hảo!
Người đẹp, hoàn hảo!
Dáng vẻ...quá là kích thích rồi...
Không cần bàn cãi nữa!!
Cực phẩm, quả là một cực phẩm!!
Hí hí hí hí!!
Máu mũi của Thẩm Chi Ưu lại vô thức mà chảy xuống, khiến Thẩm Trường An thở dài bất lực, không phải là anh hiểu tính em gái anh quá chứ? Mấy chuyện dính dáng tới đam mỹ là em ấy liền như một con người lưu manh. Còn Âu Minh Triết thì hoảng hốt nhanh chóng ra lệnh cho Đường Việt Bân lấy khăn giấy, sau đó thì nhanh chóng kéo Thẩm Chi Ưu về phòng làm việc của anh.
Âu Minh Triết cẩn thận lau đi máu mũi của Thẩm Chi Ưu, khuôn mặt tuấn tú của anh phóng đại trước mặt, mùi hương của anh quanh quẩn chóp mũi cô hại mặt cô bất giác đỏ hơn, hô hấp khẩn trương, tim đập nhanh đến muốn phát nổ, trong lòng không ngừng dâng lên một nỗi vui sướng, hơn nữa, cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên chóng mặt, cô vô thức xoay đầu không nhìn Âu Minh Triết nữa.
Yêu Nghiệt!!
Yêu Nghiệt a!!!
"Em sao thế?" Âu Minh Triết khó hiểu hỏi.
"K...không..." Thẩm Chi Ưu giật mình, cô lắp bắp nói.
Thẩm Trường An và hai người còn lại chậc một tiếng, hừ mũi khinh thường cảnh ân ái trước mặt.
.
.
.
Sau một ngày bị tra tấn tâm hồn thiếu nữ, Thẩm Chi Ưu nằm bẹp dí trên giường, khuôn mặt nhỏ úp mặt vào gối, vành tai còn mang theo một vệt đỏ.
"Aaaaa~"
Thẩm Chi Ưu đập đầu vào gối, sau đó thì lấy hai tay che lấy mặt, rồi lại không nhịn được lại xoay người qua xoay người lại.
Nhớ lại khuôn mặt của Âu Minh Triết lúc gần cô, khiến tim cô lại vô thức mà đập mạnh lần nữa. Cô rất thích cái cảm giác đó, phải nói là cực kì thích!
Aaaaa!!!
Ông trời ơi, Con u mê Âu Minh Triết rồi!!!!
Thẩm Chi Ưu lại không nhịn được nữa mà nhảy điên loạn ở trên giường, cả người lâng lâng như ở trên trời.
Thẩm Trường An ở bên ngoài nghe thấy tiếng của cô vọng từ trong ra, không khỏi đỡ trán cười khổ.
.
.
.
Đàm Khang Dụ ngay sau về nhà liền nhận được tin nhắn. Cậu liền mở ra xem thì lại ngạc nhiên đến vui mừng.
[Việt Bân: Chào em!]
Tâm trạng của cậu nhất thời bị kích động, cũng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tim cậu đập rất nhanh, cảm giác bây giờ rất là hồi hộp.
[Khang Dụ: Chào anh!]
[Việt Bân: Em là bạn thân của Thẩm Chi Ưu sao?]
[Khang Dụ: Đúng vậy ạ.]
[Việt Bân: Ừm, nhân tiện cho anh hỏi em bằng tuổi của Chi Ưu?]
[Khang Dụ: Đúng ạ.]
[Việt Bân: Vậy anh tự giới thiệu một chút. Em cũng biết anh là trợ lí của Âu Tổng mà nhỉ? Anh năm nay 24.]
Chưa gì đã giới thiệu luôn rồi sao? Tuy nhiên Đàm Khang Dụ cậu đặc biệt lại thích thế, sau đó thì nhanh chóng nhắn tin lại.
Tuy vậy, Đàm Khang Dụ cũng không quên nhắn tin cảm ơn đại ân nhân Thẩm Chi Ưu để trả ân, cũng nhờ có sự nhận biết tinh tế của cô mà cậu mới xin được phương thức liên lạc của Đường Việt Bân.
Trong lòng cậu đan xen nhiều cảm xúc, vui sướng và hồi hộp khó tả. Cậu âm thầm biết ân Thẩm Chi Ưu.
Phải nói, khi hồi còn nhỏ, mọi người đều xa lánh vì tính cách của cậu. Cha mẹ cậu lại rất buồn phiền vì điều đó, tuy nhiên họ lại qua đời vì tai nạn, bỏ lại đứa em trai cho cậu, nhưng bây giờ em ấy vẫn còn đang ở dưới nhà dì cậu chăm sóc hộ. Khi ấy tất cả mọi người đều chán ghét cậu, luôn nhìn cậu bằng ánh mắt ghét bỏ. Tuy cậu có cố gắng bao nhiêu, tài giỏi bao nhiêu đều không được ghi nhận. Tuy cậu có cố gắng gồng mình thay đổi bao nhiêu thì cũng không có tác dụng. Có những lúc cậu mệt mỏi, cậu lại muốn tự kết thúc bản thân mình thì lại gặp Mục Tử Hạ, Lâm Thành Long, Thẩm Chi Ưu. Ba người họ không hề kì thị về giới tính của cậu, ba người họ không hề ghét bỏ cậu mà ngược lại, ba người họ còn thật lòng trọng cậu.
Có lẽ ông trời thấy cậu đau khổ quá nên mới trao cho cậu một giấc mộng với ba người họ sao? Không, không thể nào! Nếu là giấc mộng thì cậu nhất định sẽ bảo vệ nó!
Cậu sợ...
Phải, cậu rất sợ. Càng thân thiết với họ, cậu lại càng sợ...
Sợ vì bản thân một ngày nào đó sẽ bị bỏ rơi, sợ vì ba người họ lần lượt bỏ rơi cậu...