Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-83
Chương 83
Thẩm Chi Ưu căn bản không để ý tới những thứ xung quanh, cô hiện giờ chính là đang ngấm ngầm hưởng thụ cảm giác được ôm vào lòng của Âu Minh Triết. Trái tim cô không ngừng đập nhanh, nó khiến cô tưởng chừng như sắp vọt ra ngoài, hai bên má lại bất giác đỏ lên.
Nếu như nói cô tham lam, cô thừa nhận là đúng, bởi vì ngay tại bây giờ đây, cô thực sự không hề muốn rời khỏi vòng tay anh chút nào, cô chỉ muốn an phận mà được ôm anh như thế suốt đời thôi.
Từng dòng cảm xúc ngọt ngào len lỏi trong tim, Thẩm Chi Ưu lại vô thức mỉm cười, nhưng lại cô lại không biết rằng nụ cười ấy vừa vặn lại lọt vào mắt của Âu Minh Triết. Nhìn dáng vẻ của cô, vừa khóc lại vừa cười khiến anh cảm thấy có chút...đáng yêu!
Cá nóc nhỏ thật sự là đa dạng biểu cảm!
Âu Minh Triết ôn nhu dỗ dành cô, một thân ảnh lớn bao bọc một bóng dáng nhỏ, anh không ngừng lau đi nước mắt của cô, còn lo lắng, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không.
"Sao anh biết em ở đây?" Thẩm Chi Ưu dụi mắt, thắc mắc hỏi.
Tại sao chứ? Rõ ràng khi cô rời đi lúc ăn trưa xong, cô nhớ rõ là ngoài Lâm Thành Long biết cô đi vì cậu ấy đến tìm cô thì Âu Minh Triết làm gì biết chứ?
"Trùng hợp là Đường Việt Bân gọi điện, cậu ta nói căn hầm bỏ hoang này có thể mua lại từ một người chủ ở dưới núi, nhân tiện đã tới đây rồi, anh cũng muốn đi xem thử nên đã đến!" Âu Minh Triết xoa đầu cô, mỉm cười đáp.
"Vậy...vậy tại sao bọn họ lại tới đây nhanh đến vậy? Rõ ràng lúc anh đến đây, Đường Việt Bân bọn họ không hề có mặt cơ mà?" Thẩm Chi Ưu tò mò hỏi tiếp.
"Đường Việt Bân ngoài là trợ lí còn là vệ sĩ của anh, cậu ta tất nhiên sẽ không có mặt ở đó nhưng khi có chuyện gì bất trắc, cậu ta liền xuất hiện!"
Thẩm Chi Ưu gật gù, trong đầu lại nghĩ cái tên Đường Việt Bân này thật sự rất giống anh hùng cứu người, chỉ cần cầu cứu một tiếng là xuất hiện.
"Tiểu Cứng Đầu!!"
"Tiểu Ưu!!"
"Tiểu Ưu!!!"
"Tiểu Ưu!!!"
Tiếng gọi thất thanh vang lên, rõ nhất chính là giọng của Thẩm Trường An, anh vội vã chạy thẳng vào căn hầm bỏ hoang. Vương Nhi cùng với Mục Tử Hạ và Đàm Khang Dụ, Lâm Thành Long cũng nhanh chóng tiến tới.
"Tiểu Cứng Đầu!! Em không sao chứ? Nói anh nghe đi, bọn họ đã làm gì em?!" Thẩm Trường An mặt mày tái mét, lo sợ nhìn cô, lại không ngừng nhìn cô từ đầu đến chân.
"Bình tĩnh đi Trường An, cậu lắc em ấy đến trời quay đất cuồng luôn rồi kìa!" Âu Minh Triết đỡ trán, thở dài bất lực.
"Bình tĩnh? Cậu bảo tôi bình tĩnh thế quái nào được hả?? Em gái tôi ra nông nỗi này, nếu như là em gái của cậu, cậu còn không phải sẽ hoảng loạn như tôi sao??!" Thẩm Trường An tức giận trừng mắt với Âu Minh Triết, quát to.
"Anh à, em không sao!" Thẩm Chi Ưu chỉ thấy đầu óc trống rỗng, cô bị Trường An lắc một hồi liền không biết đâu là trời, đâu là đất.
"Thẩm Chi Ưu, em đừng nói dối! Ban nãy anh có nghe Đường Việt Bân cậu ta nói rồi, em là bị đám côn đồ kia hãm hiếp phải không??!" Thẩm Trường An một mực không tin, lớn tiếng nói.
"Em thật sự là không bị sao cả. Khi nãy may mà có Âu Minh Triết tới cứu em cho nên..." Nói đến đây, đột nhiên trong đầu cô lại nhớ lại lúc cô ôm Minh Triết, hai má lại đỏ bừng, nhịp tăng tăng cao.
Aaaa!!
Bình tĩnh...bình tĩnh!!
Thẩm Trường An nghe thế liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì trong lòng đột nhiên cảm thấy chột dạ vì hành động khi nãy, anh liền biết điều mà cúi đầu tạ lỗi:
"Âu Minh Triết, Thẩm Trường An tôi đây đúng là có mắt như mù, lại không nhận ra được sự tốt bụng của cậu. Cám ơn vì đã cứu em gái tôi, cậu muốn gì tôi sẽ hậu tạ!"
Đột nhiên trong đầu Âu Minh Triết lại nghĩ tới mười hai từ "Sau này chỉ cần gả Tiểu Cá Nóc cho tôi là được" thì liền bị gạt bỏ. Suy nghĩ đó thật sự quá là biến thái rồi đi? Bỗng nhiên lại nói ra như vậy, anh lại sợ Thẩm Chi Ưu nhìn anh bằng con mắt chán ghét, cho rằng anh có vấn đề về thần kinh nên tốt nhất vẫn không nên nói còn hơn, vả lại, anh cũng còn có Mục Tử Yên, anh không thể bỏ rơi cô ấy, anh nghĩ tình cảm của mình đã phân định rõ ràng rồi, anh nhất định chỉ coi Thẩm Chi Ưu là em gái nên mới nảy sinh ra cảm giác yêu thương và chiều chuộng đến vậy.
.
.
.
"Âu Tổng, đây là một đoạn video ngắn, mọi chuyện đều được thu lại ở camera trong góc của căn hầm!" Đường Việt Bân tiến tới, đưa một cái đầu USB cho Âu Minh Triết.
Âu Minh Triết nhận lấy, anh chui vào lều của mình rồi mở laptop ra, cắm đầu USB vào rồi mở đoạn video đó.
Màn hình xuất hiện hình bóng quen thuộc, Âu Minh Triết liền nhíu mày, anh nhấn dừng lại rồi xoay đầu nói với Đường Việt Bân:
"Xử lí tên bắt cóc và đè cô ấy xuống đất này cho tôi, hành hạ hắn rồi hẵng giết!"
Nói rồi anh lại tiếp tục xem, khi Thẩm Chi Ưu đang chật vật với dây trói thì đột nhiên Thẩm Như Ngọc xuất hiện.Mọi suy đoán của anh quả nhiên lại không sai, anh cười khẩy, tuy nhiên nụ cười ấy chưa kịp tắt đã cứng lại, trước mặt anh, màn hình máy tính lại hiện lên một bóng dáng người con gái vô cùng quen thuộc khiến anh vô cùng kinh ngạc đến không thể tin vào mắt chính bản thân mình.
Thẩm Chi Ưu căn bản không để ý tới những thứ xung quanh, cô hiện giờ chính là đang ngấm ngầm hưởng thụ cảm giác được ôm vào lòng của Âu Minh Triết. Trái tim cô không ngừng đập nhanh, nó khiến cô tưởng chừng như sắp vọt ra ngoài, hai bên má lại bất giác đỏ lên.
Nếu như nói cô tham lam, cô thừa nhận là đúng, bởi vì ngay tại bây giờ đây, cô thực sự không hề muốn rời khỏi vòng tay anh chút nào, cô chỉ muốn an phận mà được ôm anh như thế suốt đời thôi.
Từng dòng cảm xúc ngọt ngào len lỏi trong tim, Thẩm Chi Ưu lại vô thức mỉm cười, nhưng lại cô lại không biết rằng nụ cười ấy vừa vặn lại lọt vào mắt của Âu Minh Triết. Nhìn dáng vẻ của cô, vừa khóc lại vừa cười khiến anh cảm thấy có chút...đáng yêu!
Cá nóc nhỏ thật sự là đa dạng biểu cảm!
Âu Minh Triết ôn nhu dỗ dành cô, một thân ảnh lớn bao bọc một bóng dáng nhỏ, anh không ngừng lau đi nước mắt của cô, còn lo lắng, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không.
"Sao anh biết em ở đây?" Thẩm Chi Ưu dụi mắt, thắc mắc hỏi.
Tại sao chứ? Rõ ràng khi cô rời đi lúc ăn trưa xong, cô nhớ rõ là ngoài Lâm Thành Long biết cô đi vì cậu ấy đến tìm cô thì Âu Minh Triết làm gì biết chứ?
"Trùng hợp là Đường Việt Bân gọi điện, cậu ta nói căn hầm bỏ hoang này có thể mua lại từ một người chủ ở dưới núi, nhân tiện đã tới đây rồi, anh cũng muốn đi xem thử nên đã đến!" Âu Minh Triết xoa đầu cô, mỉm cười đáp.
"Vậy...vậy tại sao bọn họ lại tới đây nhanh đến vậy? Rõ ràng lúc anh đến đây, Đường Việt Bân bọn họ không hề có mặt cơ mà?" Thẩm Chi Ưu tò mò hỏi tiếp.
"Đường Việt Bân ngoài là trợ lí còn là vệ sĩ của anh, cậu ta tất nhiên sẽ không có mặt ở đó nhưng khi có chuyện gì bất trắc, cậu ta liền xuất hiện!"
Thẩm Chi Ưu gật gù, trong đầu lại nghĩ cái tên Đường Việt Bân này thật sự rất giống anh hùng cứu người, chỉ cần cầu cứu một tiếng là xuất hiện.
"Tiểu Cứng Đầu!!"
"Tiểu Ưu!!"
"Tiểu Ưu!!!"
"Tiểu Ưu!!!"
Tiếng gọi thất thanh vang lên, rõ nhất chính là giọng của Thẩm Trường An, anh vội vã chạy thẳng vào căn hầm bỏ hoang. Vương Nhi cùng với Mục Tử Hạ và Đàm Khang Dụ, Lâm Thành Long cũng nhanh chóng tiến tới.
"Tiểu Cứng Đầu!! Em không sao chứ? Nói anh nghe đi, bọn họ đã làm gì em?!" Thẩm Trường An mặt mày tái mét, lo sợ nhìn cô, lại không ngừng nhìn cô từ đầu đến chân.
"Bình tĩnh đi Trường An, cậu lắc em ấy đến trời quay đất cuồng luôn rồi kìa!" Âu Minh Triết đỡ trán, thở dài bất lực.
"Bình tĩnh? Cậu bảo tôi bình tĩnh thế quái nào được hả?? Em gái tôi ra nông nỗi này, nếu như là em gái của cậu, cậu còn không phải sẽ hoảng loạn như tôi sao??!" Thẩm Trường An tức giận trừng mắt với Âu Minh Triết, quát to.
"Anh à, em không sao!" Thẩm Chi Ưu chỉ thấy đầu óc trống rỗng, cô bị Trường An lắc một hồi liền không biết đâu là trời, đâu là đất.
"Thẩm Chi Ưu, em đừng nói dối! Ban nãy anh có nghe Đường Việt Bân cậu ta nói rồi, em là bị đám côn đồ kia hãm hiếp phải không??!" Thẩm Trường An một mực không tin, lớn tiếng nói.
"Em thật sự là không bị sao cả. Khi nãy may mà có Âu Minh Triết tới cứu em cho nên..." Nói đến đây, đột nhiên trong đầu cô lại nhớ lại lúc cô ôm Minh Triết, hai má lại đỏ bừng, nhịp tăng tăng cao.
Aaaa!!
Bình tĩnh...bình tĩnh!!
Thẩm Trường An nghe thế liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì trong lòng đột nhiên cảm thấy chột dạ vì hành động khi nãy, anh liền biết điều mà cúi đầu tạ lỗi:
"Âu Minh Triết, Thẩm Trường An tôi đây đúng là có mắt như mù, lại không nhận ra được sự tốt bụng của cậu. Cám ơn vì đã cứu em gái tôi, cậu muốn gì tôi sẽ hậu tạ!"
Đột nhiên trong đầu Âu Minh Triết lại nghĩ tới mười hai từ "Sau này chỉ cần gả Tiểu Cá Nóc cho tôi là được" thì liền bị gạt bỏ. Suy nghĩ đó thật sự quá là biến thái rồi đi? Bỗng nhiên lại nói ra như vậy, anh lại sợ Thẩm Chi Ưu nhìn anh bằng con mắt chán ghét, cho rằng anh có vấn đề về thần kinh nên tốt nhất vẫn không nên nói còn hơn, vả lại, anh cũng còn có Mục Tử Yên, anh không thể bỏ rơi cô ấy, anh nghĩ tình cảm của mình đã phân định rõ ràng rồi, anh nhất định chỉ coi Thẩm Chi Ưu là em gái nên mới nảy sinh ra cảm giác yêu thương và chiều chuộng đến vậy.
.
.
.
"Âu Tổng, đây là một đoạn video ngắn, mọi chuyện đều được thu lại ở camera trong góc của căn hầm!" Đường Việt Bân tiến tới, đưa một cái đầu USB cho Âu Minh Triết.
Âu Minh Triết nhận lấy, anh chui vào lều của mình rồi mở laptop ra, cắm đầu USB vào rồi mở đoạn video đó.
Màn hình xuất hiện hình bóng quen thuộc, Âu Minh Triết liền nhíu mày, anh nhấn dừng lại rồi xoay đầu nói với Đường Việt Bân:
"Xử lí tên bắt cóc và đè cô ấy xuống đất này cho tôi, hành hạ hắn rồi hẵng giết!"
Nói rồi anh lại tiếp tục xem, khi Thẩm Chi Ưu đang chật vật với dây trói thì đột nhiên Thẩm Như Ngọc xuất hiện.Mọi suy đoán của anh quả nhiên lại không sai, anh cười khẩy, tuy nhiên nụ cười ấy chưa kịp tắt đã cứng lại, trước mặt anh, màn hình máy tính lại hiện lên một bóng dáng người con gái vô cùng quen thuộc khiến anh vô cùng kinh ngạc đến không thể tin vào mắt chính bản thân mình.